Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1371: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Cho dù bốn lão già kia cùng hoàng huynh qua đời, ta đâu quan tâm ai sẽngồi lên ngai vàng? Việc Thừa Càn không thể lên ngôi khiến ta hơi thất vọng,nhưng những trở ngại nhỏ nhặt đó chẳng đáng kể." Trưởng công chúa liếc PhạmNhàn, mỉa mai: "Năm đứa con trai của bệ hạ, ngoài lão tam còn nhỏ tuổi, bốnngười còn lại, kể cả lão nhị vô dụng nhất, đều có thể dẫn dắt Đại Khánh chinhphục thiên hạ.""Đưa Tứ Đại tông sư chôn cùng bệ hạ." Trên mặt Trưởng công chúa hiện lênvẻ tự hào và điên cuồng: "Ta tin Hoàng thượng sẽ hài lòng khi có bốn vệ sĩ nhưthế trên đường xuống cõi âm. Ban thiên hạ rộng lớn cho con trai của hoànghuynh, ta cũng coi là đã đền đáp xứng đáng cho hắn.""Vậy còn ngươi?" Phạm Nhàn khàn giọng nói. Giờ y mới thực sự hiểu tạisao phụ thân và Trần Bình Bình luôn nói người phụ nữ này là loại điên rồ, mộtkẻ điên rồ... Quả thật, gây ra bao nhiêu rắc rối nhưng ả chẳng màng ai sẽ sốngsót sau trận chiến ở kinh đô, ai sẽ đăng cơ. Bởi chúng vẫn là hậu duệ họ Lý, vẫnlà con trai của bệ hạ."Ta?" Trưởng công chúa nhìn Phạm Nhàn như nhìn một kẻ ngu xuẩn, thongthả nói: "Bụi bặm dưới mặt đất và sao băng trên bầu trời, ngươi muốn trở thànhcái nào? Con người sinh ra trên đời, chỉ cần tỏa sáng ánh hào quang riêng là đủ.Thiên hạ nông cạn, sử sách hồ đồ, những kẻ như hoàng huynh chỉ thích thểdiện, cuối cùng vẫn cần ta giúp đỡ."Dù biết rõ chính mình là người đã thúc đẩy rạn nứt cuối cùng giữa Trưởngcông chúa và Hoàng đế, Phạm Nhàn vẫn không nhịn được hỏi bằng giọng khànkhàn: "...Vậy tại sao ngài lại làm như thế?"Câu hỏi mơ hồ nhưng Trưởng công chúa vẫn hiểu rõ, liếc nhìn phong cảnhthanh nhã của Thái Bình biệt viện, chậm rãi đáp: "Bởi vì hắn phụ bạc ta. Bởi vìta muốn chứng minh với mọi người, một người phụ nữ cũng có thể thay đổi lịchsử mà bao nam nhân thao túng bấy lâu nay."Ả chậm rãi đứng dậy, cánh hoa rơi lả tả từ trên người xuống, vô cùng quyếnrũ mỹ lệ.Nghe xong lời này, nhất là câu cuối, Phạm Nhàn chỉ biết cười khổ. Y từngnghe câu nói tương tự tại Quảng Tín cung, và giờ nghe lại, càng thấy chói tai vàđáng kinh ngạc.Lý Vân Duệ liếc nhìn phong cảnh Thái Bình biệt viện, thở dài nuối tiếc:"Hồi nhỏ, ta rất thích nơi này, nhưng hoàng huynh không cho ta đến, một lần taxin phụ hoàng thì bị hoàng huynh mắng cho một trận. Khi ấy nữ chủ nhân củabiệt viện này bá đạo biết bao!"Ả mỉm cười, xoay người làm cành hoa gần đó rung động, thêm mười mấycánh hoa rụng xuống. Nhìn Phạm Nhàn, ả dịu dàng hỏi: "Ngươi nói xem, ta cóphải bao giờ đã vượt qua mẫu thân của ngươi?"Lúc này, Phạm Nhàn đã chìm trong cảm xúc phức tạp, nghe vậy chỉ biếtcười khổ, không biết trả lời thế nào.Trưởng công chúa bước đôi chân trần, nhẹ nhàng nhảy múa trên thảm cỏxanh mướt, vẻ mặt thư thái, thoải mái.Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Phạm Nhàn dâng lên cảm giác phẫnnộkhó tả. Đúng vậy, các ngươi đứng cao hơn mọi người, nhìn xa hơn mọingười. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ hay Lý Vân Duệ, ngay từ đầu tầm mắt cácngươi đã nhắm về Đại Đông sơn, về bốn vị Đại tông sư không nên tồn tại trênđời này, nhưng mà...Có bao nhiêu người đã khuất? Kinh đô đã chứng kiến bao nhiêu cảnh điêutàn và tang thương? Bao nhiêu tướng sĩ Khánh Quốc chỉ vì ý muốn để lại dấuấn nho nhỏ trong sử sách của các ngươi mà phải hy sinh tính mạng và cái đầucủa mình? Bao nhiêu người đau đớn khóc than, bao nhiêu người đang đaubuồn?"Ngươi không bằng mẫu thân ta." Phạm Nhàn đột ngột lên tiếng.Đôi chân trần của Trưởng công chúa bất chợt dừng lại trên thảm cỏ xanhmướt. Ả xoay người, ánh mắt lạnh lẽo đón nhận Phạm Nhàn, như thể đợi y giảithích.Phạm Nhàn nhướng mày, vẫn ngồi trên mặt đất, nói với giọng mỉa mai:"Mẫu thân khi giáng lâm thế gian này, ít ra còn làm cho dân Khánh Quốc cườivui, còn ngươi chỉ khiến thiên hạ rơi lệ."Lý Vân Duy cười nhạt, trên khuôn mặt là vẻ chế nhạo, hoàn toàn không laychuyển.Nhưng lời nói tiếp theo của Phạm Nhàn đã khiến ả căm tức. Phạm Nhàn lắcđầu, giọng điệu tự nhiên nói: "Ta đã xem bức họa của mẫu thân, và phải nói...bà ấy xinh đẹp hơn ngươi."Phạm Nhàn cười phá lên: "Mọi người đều yêu Diệp Khinh Mi, không phảisao?"Y đứng dậy, phủi cỏ cây dưới đít mình, hoàn toàn không nhìn Lý Vân Duy.Hiểu rõ ngay từ đầu Trưởng công chúa đã quyết chí muốn chết, chỉ mong tỏasáng lần cuối trước khi lìa đời rồi đi tìm vị ca ca của mình dưới cõi âm, PhạmNhàn cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn khiêu khích đối phương, tạo ra sự biến số vàtìm cách cứu Uyển Nhi Đại Bảo.Đương nhiên, trong lòng y vẫn còn một nghi vấn lớn bằng trời vẫn đangquanh quẩn:Rốt cuộc Hoàng đế... có thể sống sót sau cuộc chiến kinh thiên động địa củacác tông sư hay không?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Cho dù bốn lão già kia cùng hoàng huynh qua đời, ta đâu quan tâm ai sẽngồi lên ngai vàng? Việc Thừa Càn không thể lên ngôi khiến ta hơi thất vọng,nhưng những trở ngại nhỏ nhặt đó chẳng đáng kể." Trưởng công chúa liếc PhạmNhàn, mỉa mai: "Năm đứa con trai của bệ hạ, ngoài lão tam còn nhỏ tuổi, bốnngười còn lại, kể cả lão nhị vô dụng nhất, đều có thể dẫn dắt Đại Khánh chinhphục thiên hạ.""Đưa Tứ Đại tông sư chôn cùng bệ hạ." Trên mặt Trưởng công chúa hiện lênvẻ tự hào và điên cuồng: "Ta tin Hoàng thượng sẽ hài lòng khi có bốn vệ sĩ nhưthế trên đường xuống cõi âm. Ban thiên hạ rộng lớn cho con trai của hoànghuynh, ta cũng coi là đã đền đáp xứng đáng cho hắn.""Vậy còn ngươi?" Phạm Nhàn khàn giọng nói. Giờ y mới thực sự hiểu tạisao phụ thân và Trần Bình Bình luôn nói người phụ nữ này là loại điên rồ, mộtkẻ điên rồ... Quả thật, gây ra bao nhiêu rắc rối nhưng ả chẳng màng ai sẽ sốngsót sau trận chiến ở kinh đô, ai sẽ đăng cơ. Bởi chúng vẫn là hậu duệ họ Lý, vẫnlà con trai của bệ hạ."Ta?" Trưởng công chúa nhìn Phạm Nhàn như nhìn một kẻ ngu xuẩn, thongthả nói: "Bụi bặm dưới mặt đất và sao băng trên bầu trời, ngươi muốn trở thànhcái nào? Con người sinh ra trên đời, chỉ cần tỏa sáng ánh hào quang riêng là đủ.Thiên hạ nông cạn, sử sách hồ đồ, những kẻ như hoàng huynh chỉ thích thểdiện, cuối cùng vẫn cần ta giúp đỡ."Dù biết rõ chính mình là người đã thúc đẩy rạn nứt cuối cùng giữa Trưởngcông chúa và Hoàng đế, Phạm Nhàn vẫn không nhịn được hỏi bằng giọng khànkhàn: "...Vậy tại sao ngài lại làm như thế?"Câu hỏi mơ hồ nhưng Trưởng công chúa vẫn hiểu rõ, liếc nhìn phong cảnhthanh nhã của Thái Bình biệt viện, chậm rãi đáp: "Bởi vì hắn phụ bạc ta. Bởi vìta muốn chứng minh với mọi người, một người phụ nữ cũng có thể thay đổi lịchsử mà bao nam nhân thao túng bấy lâu nay."Ả chậm rãi đứng dậy, cánh hoa rơi lả tả từ trên người xuống, vô cùng quyếnrũ mỹ lệ.Nghe xong lời này, nhất là câu cuối, Phạm Nhàn chỉ biết cười khổ. Y từngnghe câu nói tương tự tại Quảng Tín cung, và giờ nghe lại, càng thấy chói tai vàđáng kinh ngạc.Lý Vân Duệ liếc nhìn phong cảnh Thái Bình biệt viện, thở dài nuối tiếc:"Hồi nhỏ, ta rất thích nơi này, nhưng hoàng huynh không cho ta đến, một lần taxin phụ hoàng thì bị hoàng huynh mắng cho một trận. Khi ấy nữ chủ nhân củabiệt viện này bá đạo biết bao!"Ả mỉm cười, xoay người làm cành hoa gần đó rung động, thêm mười mấycánh hoa rụng xuống. Nhìn Phạm Nhàn, ả dịu dàng hỏi: "Ngươi nói xem, ta cóphải bao giờ đã vượt qua mẫu thân của ngươi?"Lúc này, Phạm Nhàn đã chìm trong cảm xúc phức tạp, nghe vậy chỉ biếtcười khổ, không biết trả lời thế nào.Trưởng công chúa bước đôi chân trần, nhẹ nhàng nhảy múa trên thảm cỏxanh mướt, vẻ mặt thư thái, thoải mái.Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Phạm Nhàn dâng lên cảm giác phẫnnộkhó tả. Đúng vậy, các ngươi đứng cao hơn mọi người, nhìn xa hơn mọingười. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ hay Lý Vân Duệ, ngay từ đầu tầm mắt cácngươi đã nhắm về Đại Đông sơn, về bốn vị Đại tông sư không nên tồn tại trênđời này, nhưng mà...Có bao nhiêu người đã khuất? Kinh đô đã chứng kiến bao nhiêu cảnh điêutàn và tang thương? Bao nhiêu tướng sĩ Khánh Quốc chỉ vì ý muốn để lại dấuấn nho nhỏ trong sử sách của các ngươi mà phải hy sinh tính mạng và cái đầucủa mình? Bao nhiêu người đau đớn khóc than, bao nhiêu người đang đaubuồn?"Ngươi không bằng mẫu thân ta." Phạm Nhàn đột ngột lên tiếng.Đôi chân trần của Trưởng công chúa bất chợt dừng lại trên thảm cỏ xanhmướt. Ả xoay người, ánh mắt lạnh lẽo đón nhận Phạm Nhàn, như thể đợi y giảithích.Phạm Nhàn nhướng mày, vẫn ngồi trên mặt đất, nói với giọng mỉa mai:"Mẫu thân khi giáng lâm thế gian này, ít ra còn làm cho dân Khánh Quốc cườivui, còn ngươi chỉ khiến thiên hạ rơi lệ."Lý Vân Duy cười nhạt, trên khuôn mặt là vẻ chế nhạo, hoàn toàn không laychuyển.Nhưng lời nói tiếp theo của Phạm Nhàn đã khiến ả căm tức. Phạm Nhàn lắcđầu, giọng điệu tự nhiên nói: "Ta đã xem bức họa của mẫu thân, và phải nói...bà ấy xinh đẹp hơn ngươi."Phạm Nhàn cười phá lên: "Mọi người đều yêu Diệp Khinh Mi, không phảisao?"Y đứng dậy, phủi cỏ cây dưới đít mình, hoàn toàn không nhìn Lý Vân Duy.Hiểu rõ ngay từ đầu Trưởng công chúa đã quyết chí muốn chết, chỉ mong tỏasáng lần cuối trước khi lìa đời rồi đi tìm vị ca ca của mình dưới cõi âm, PhạmNhàn cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn khiêu khích đối phương, tạo ra sự biến số vàtìm cách cứu Uyển Nhi Đại Bảo.Đương nhiên, trong lòng y vẫn còn một nghi vấn lớn bằng trời vẫn đangquanh quẩn:Rốt cuộc Hoàng đế... có thể sống sót sau cuộc chiến kinh thiên động địa củacác tông sư hay không?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Cho dù bốn lão già kia cùng hoàng huynh qua đời, ta đâu quan tâm ai sẽngồi lên ngai vàng? Việc Thừa Càn không thể lên ngôi khiến ta hơi thất vọng,nhưng những trở ngại nhỏ nhặt đó chẳng đáng kể." Trưởng công chúa liếc PhạmNhàn, mỉa mai: "Năm đứa con trai của bệ hạ, ngoài lão tam còn nhỏ tuổi, bốnngười còn lại, kể cả lão nhị vô dụng nhất, đều có thể dẫn dắt Đại Khánh chinhphục thiên hạ.""Đưa Tứ Đại tông sư chôn cùng bệ hạ." Trên mặt Trưởng công chúa hiện lênvẻ tự hào và điên cuồng: "Ta tin Hoàng thượng sẽ hài lòng khi có bốn vệ sĩ nhưthế trên đường xuống cõi âm. Ban thiên hạ rộng lớn cho con trai của hoànghuynh, ta cũng coi là đã đền đáp xứng đáng cho hắn.""Vậy còn ngươi?" Phạm Nhàn khàn giọng nói. Giờ y mới thực sự hiểu tạisao phụ thân và Trần Bình Bình luôn nói người phụ nữ này là loại điên rồ, mộtkẻ điên rồ... Quả thật, gây ra bao nhiêu rắc rối nhưng ả chẳng màng ai sẽ sốngsót sau trận chiến ở kinh đô, ai sẽ đăng cơ. Bởi chúng vẫn là hậu duệ họ Lý, vẫnlà con trai của bệ hạ."Ta?" Trưởng công chúa nhìn Phạm Nhàn như nhìn một kẻ ngu xuẩn, thongthả nói: "Bụi bặm dưới mặt đất và sao băng trên bầu trời, ngươi muốn trở thànhcái nào? Con người sinh ra trên đời, chỉ cần tỏa sáng ánh hào quang riêng là đủ.Thiên hạ nông cạn, sử sách hồ đồ, những kẻ như hoàng huynh chỉ thích thểdiện, cuối cùng vẫn cần ta giúp đỡ."Dù biết rõ chính mình là người đã thúc đẩy rạn nứt cuối cùng giữa Trưởngcông chúa và Hoàng đế, Phạm Nhàn vẫn không nhịn được hỏi bằng giọng khànkhàn: "...Vậy tại sao ngài lại làm như thế?"Câu hỏi mơ hồ nhưng Trưởng công chúa vẫn hiểu rõ, liếc nhìn phong cảnhthanh nhã của Thái Bình biệt viện, chậm rãi đáp: "Bởi vì hắn phụ bạc ta. Bởi vìta muốn chứng minh với mọi người, một người phụ nữ cũng có thể thay đổi lịchsử mà bao nam nhân thao túng bấy lâu nay."Ả chậm rãi đứng dậy, cánh hoa rơi lả tả từ trên người xuống, vô cùng quyếnrũ mỹ lệ.Nghe xong lời này, nhất là câu cuối, Phạm Nhàn chỉ biết cười khổ. Y từngnghe câu nói tương tự tại Quảng Tín cung, và giờ nghe lại, càng thấy chói tai vàđáng kinh ngạc.Lý Vân Duệ liếc nhìn phong cảnh Thái Bình biệt viện, thở dài nuối tiếc:"Hồi nhỏ, ta rất thích nơi này, nhưng hoàng huynh không cho ta đến, một lần taxin phụ hoàng thì bị hoàng huynh mắng cho một trận. Khi ấy nữ chủ nhân củabiệt viện này bá đạo biết bao!"Ả mỉm cười, xoay người làm cành hoa gần đó rung động, thêm mười mấycánh hoa rụng xuống. Nhìn Phạm Nhàn, ả dịu dàng hỏi: "Ngươi nói xem, ta cóphải bao giờ đã vượt qua mẫu thân của ngươi?"Lúc này, Phạm Nhàn đã chìm trong cảm xúc phức tạp, nghe vậy chỉ biếtcười khổ, không biết trả lời thế nào.Trưởng công chúa bước đôi chân trần, nhẹ nhàng nhảy múa trên thảm cỏxanh mướt, vẻ mặt thư thái, thoải mái.Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Phạm Nhàn dâng lên cảm giác phẫnnộkhó tả. Đúng vậy, các ngươi đứng cao hơn mọi người, nhìn xa hơn mọingười. Cho dù là Hoàng đế bệ hạ hay Lý Vân Duệ, ngay từ đầu tầm mắt cácngươi đã nhắm về Đại Đông sơn, về bốn vị Đại tông sư không nên tồn tại trênđời này, nhưng mà...Có bao nhiêu người đã khuất? Kinh đô đã chứng kiến bao nhiêu cảnh điêutàn và tang thương? Bao nhiêu tướng sĩ Khánh Quốc chỉ vì ý muốn để lại dấuấn nho nhỏ trong sử sách của các ngươi mà phải hy sinh tính mạng và cái đầucủa mình? Bao nhiêu người đau đớn khóc than, bao nhiêu người đang đaubuồn?"Ngươi không bằng mẫu thân ta." Phạm Nhàn đột ngột lên tiếng.Đôi chân trần của Trưởng công chúa bất chợt dừng lại trên thảm cỏ xanhmướt. Ả xoay người, ánh mắt lạnh lẽo đón nhận Phạm Nhàn, như thể đợi y giảithích.Phạm Nhàn nhướng mày, vẫn ngồi trên mặt đất, nói với giọng mỉa mai:"Mẫu thân khi giáng lâm thế gian này, ít ra còn làm cho dân Khánh Quốc cườivui, còn ngươi chỉ khiến thiên hạ rơi lệ."Lý Vân Duy cười nhạt, trên khuôn mặt là vẻ chế nhạo, hoàn toàn không laychuyển.Nhưng lời nói tiếp theo của Phạm Nhàn đã khiến ả căm tức. Phạm Nhàn lắcđầu, giọng điệu tự nhiên nói: "Ta đã xem bức họa của mẫu thân, và phải nói...bà ấy xinh đẹp hơn ngươi."Phạm Nhàn cười phá lên: "Mọi người đều yêu Diệp Khinh Mi, không phảisao?"Y đứng dậy, phủi cỏ cây dưới đít mình, hoàn toàn không nhìn Lý Vân Duy.Hiểu rõ ngay từ đầu Trưởng công chúa đã quyết chí muốn chết, chỉ mong tỏasáng lần cuối trước khi lìa đời rồi đi tìm vị ca ca của mình dưới cõi âm, PhạmNhàn cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn khiêu khích đối phương, tạo ra sự biến số vàtìm cách cứu Uyển Nhi Đại Bảo.Đương nhiên, trong lòng y vẫn còn một nghi vấn lớn bằng trời vẫn đangquanh quẩn:Rốt cuộc Hoàng đế... có thể sống sót sau cuộc chiến kinh thiên động địa củacác tông sư hay không?

Chương 1371: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 6