Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1377: Vương đạo 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Theo hơi thở đó, chân khí Thiên Nhất đạo vô thượng trong thân thể hắncũng bắt đầu vận chuyển từ cánh tay phải, tuân theo nhịp điệu tự nhiên của trờiđất, dễ dàng tách khỏi cuốn hút từ khí khí tức rải rác trên thi thể Hồng Tứ, vàbắt đầu chảy trở lại kinh mạch của mình với vận tốc nhanh nhất. Chuyển biếnnhanh chóng như vậy, cũng chỉ có pháp môn thanh tĩnh của Thiên Nhất Đạomới có thi triển một cách tự nhiên đến thế.Thời gian không khác nào bất động, bất kỳ động tác nào được kiểm soát bởicơ bắp cũng không thể thực hiện kịp, nhưng chân khí chảy trong cơ thể nhưthủy ngân và tia sáng, dường như có thể vượt qua giới hạn của thời gian để hoànthành sứ mệnh của mình.Chân khí quay về và tạo ra một rung động, thân hình gầy yếu của Hồng lãothái giám tan thành đám mây máu đầy trời, nhưng chưa kịp tan đi.Không ai chú ý đến, bàn tay trái của Khổ Hà đại sư tự nhiên co một ngóntay lại, vẽ nửa vòng cung trên không trung, tạo thành một thủ thế chưa từngxuất hiện trên đại lục này. Theo thủ thế đó, những hạt mưa dày đặc trên bầu trờilại đột ngột dừng lại, những luồng khí mong manh trộn lẫn trong gió mưa, thấmvào dưới tàn tích của ngôi miếu cổ, vào cơ thể ông bằng tốc độ nhanh đến kỳ lạ!Những luồng khí được triệu tập bởi thủ thế kỳ lạ ấy tuy yếu ớt, nhưng trongtình huống nguy cấp, một cành củi, một giọt nước cũng là báu vật quý giá trongcuộc chiến giữa các bậc tông sư.Cuối cùng thủ thế đó là gì mà có thể hút chân khí từ không khí trống rỗnggiữa mái vòm ngôi miếu?Đó là pháp thuật, pháp thuật mà các pháp sư bên kia đại dương xa xôi kia tuluyện!Nay đã xuất hiện trong tay Khổ Hà đại sư!_o O o_Trên đỉnh Đại Đông sơn, dưới cơn mưa tầm tã, quốc sư Bắc Tề - Khổ Hà,cuối cùng đã sử dụng pháp bảo lớn nhất ép dưới đáy hòm của mình. Đó là mộtpháp thuật thường không mang lại ích lợi gì, nhưng vào lúc này, nó lại có thểgiúp ông nhanh chóng phục hồi chân nguyên.Trong trận chiến với Ngũ Trúc, pháp bảo này chưa hề được dùng đến, nhưnglần này, Khổ Hà đã triển khai nó mà không hề do dự.Bởi vì ngay khoảnh khắc Hồng lão thái giám tắt thở, trong thời điểm màđám mây máu chưa kịp tan biến, một bàn tay, bàn tay trắng noãn như ngọc, đãhiện ra từ giữa đám mây máu ấy!Cảnh tượng này thật kỳ lạ, một bàn tay trắng tinh khôi như ngọc thạch, hiệnra từ làn sương máu đặc quánh, giống như bàn tay thần linh đang vươn tới từcõi cửu u, muốn bắt lấy sinh linh tại nhân gian.Khi cảm nhận được bàn tay này, ánh mắt của Khổ Hà càng lúc càng sánglên. Phản ứng đầu tiên của ông rất tự nhiên, bàn tay ấy chắc chắn phải của DiệpLưu Vân, chỉ có bàn tay của Diệp Lưu Vân mới có thể vững vàng và thần bí đếnthế.Nhưng Khổ Hà không hề sợ hãi, bởi lẽ chân khí Thiên Nhất đạo trong ngườiông đã dần hồi phục, với pháp thuật kỳ ảo triệu hồi chân khí thiên địa từ muônnơi, chúng đang thấm vào kinh mạch của ông qua từng lỗ chân lông. Chân khítrong cơ thể Khổ Hà đã đạt tới đỉnh điểm, chấn động đã đạt tới giới hạn mà conngười có thể chứa đựng.Nếu đối phương muốn lợi dụng cái chết của Hồng lão thái giám để tạo ra sơhở trong khí thế của mình, thì phản ứng nhanh nhạy của Khổ Hà cùng phápthuật bí ẩn mà không ai ngờ tới đã hoàn toàn bù đắp khoảng trống ấy.Thậm chí... còn hoàn hảo hơn cả mong đợi._o O o_Bàn tay trắng muốt kia bỗng mất đi ánh sáng trên da, nhưng lại hiện ra càngđáng sợ hơn, ở cảnh giới cao tốc như vậy vẫn không chút run rẩy, ổn định vàmang theo lực lượng khó tin, nhanh chóng xuyên qua đám mây máu, nhẹ nhàngchạm xuống.Trong quá trình xuyên qua, bàn tay kia buông thõng bốn ngón, chỉ có ngóntrỏ hơi gập lên, đầu ngón mềm mại nhưng kiên cường, bật ra tiếng "bốp", làmvỡ giọt mưa trước mắt Khổ Hà đại sư, rồi nhẹ nhàng đặt trên giữa hai hàng lôngmày của ông.Như muốn chấm lên đó một nốt ruồi đỏ thắm.Giọt mưa bị điểm trúng, hóa thành một vòng nước trống rỗng, xung quanhlóe lên vẻ đẹp lãng mạn, dần dần lan rộng.Nhưng trên trán Khổ Hà không xuất hiện nốt ruồi đỏ nào, thay vào đó lạirạng rỡ hơn, như tất cả ánh sáng trong đôi mắt dần u tối của ông đều tập trungvào giữa mi tâm.Khổ Hà đại sư dùng chân khí vô thượng Thiên Nhất đạo do mình tu luyệnhàng chục năm cùng pháp thuật triệu hồi nguyên khí trời đất, tụ lại giữa lôngmày, chống lại ngón tay mỹ lệ ấy!Ngón trỏ nhẹ nhàng chạm tới, không cứng rắn chống lại chân khí tinh khiếttụ tập, mà chậm rãi và dịu dàng đổ vào bên trong. Không mang vẻ hung bạo,cũng chẳng có sát ý, không có khí tức tự nhiên, chỉ toàn là quy tắc ngay thẳngvà chính trực nhất nhân gian.Vương đạo!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Theo hơi thở đó, chân khí Thiên Nhất đạo vô thượng trong thân thể hắn
cũng bắt đầu vận chuyển từ cánh tay phải, tuân theo nhịp điệu tự nhiên của trời
đất, dễ dàng tách khỏi cuốn hút từ khí khí tức rải rác trên thi thể Hồng Tứ, và
bắt đầu chảy trở lại kinh mạch của mình với vận tốc nhanh nhất. Chuyển biến
nhanh chóng như vậy, cũng chỉ có pháp môn thanh tĩnh của Thiên Nhất Đạo
mới có thi triển một cách tự nhiên đến thế.
Thời gian không khác nào bất động, bất kỳ động tác nào được kiểm soát bởi
cơ bắp cũng không thể thực hiện kịp, nhưng chân khí chảy trong cơ thể như
thủy ngân và tia sáng, dường như có thể vượt qua giới hạn của thời gian để hoàn
thành sứ mệnh của mình.
Chân khí quay về và tạo ra một rung động, thân hình gầy yếu của Hồng lão
thái giám tan thành đám mây máu đầy trời, nhưng chưa kịp tan đi.
Không ai chú ý đến, bàn tay trái của Khổ Hà đại sư tự nhiên co một ngón
tay lại, vẽ nửa vòng cung trên không trung, tạo thành một thủ thế chưa từng
xuất hiện trên đại lục này. Theo thủ thế đó, những hạt mưa dày đặc trên bầu trời
lại đột ngột dừng lại, những luồng khí mong manh trộn lẫn trong gió mưa, thấm
vào dưới tàn tích của ngôi miếu cổ, vào cơ thể ông bằng tốc độ nhanh đến kỳ lạ!
Những luồng khí được triệu tập bởi thủ thế kỳ lạ ấy tuy yếu ớt, nhưng trong
tình huống nguy cấp, một cành củi, một giọt nước cũng là báu vật quý giá trong
cuộc chiến giữa các bậc tông sư.
Cuối cùng thủ thế đó là gì mà có thể hút chân khí từ không khí trống rỗng
giữa mái vòm ngôi miếu?
Đó là pháp thuật, pháp thuật mà các pháp sư bên kia đại dương xa xôi kia tu
luyện!
Nay đã xuất hiện trong tay Khổ Hà đại sư!
_o O o_
Trên đỉnh Đại Đông sơn, dưới cơn mưa tầm tã, quốc sư Bắc Tề - Khổ Hà,
cuối cùng đã sử dụng pháp bảo lớn nhất ép dưới đáy hòm của mình. Đó là một
pháp thuật thường không mang lại ích lợi gì, nhưng vào lúc này, nó lại có thể
giúp ông nhanh chóng phục hồi chân nguyên.
Trong trận chiến với Ngũ Trúc, pháp bảo này chưa hề được dùng đến, nhưng
lần này, Khổ Hà đã triển khai nó mà không hề do dự.
Bởi vì ngay khoảnh khắc Hồng lão thái giám tắt thở, trong thời điểm mà
đám mây máu chưa kịp tan biến, một bàn tay, bàn tay trắng noãn như ngọc, đã
hiện ra từ giữa đám mây máu ấy!
Cảnh tượng này thật kỳ lạ, một bàn tay trắng tinh khôi như ngọc thạch, hiện
ra từ làn sương máu đặc quánh, giống như bàn tay thần linh đang vươn tới từ
cõi cửu u, muốn bắt lấy sinh linh tại nhân gian.
Khi cảm nhận được bàn tay này, ánh mắt của Khổ Hà càng lúc càng sáng
lên. Phản ứng đầu tiên của ông rất tự nhiên, bàn tay ấy chắc chắn phải của Diệp
Lưu Vân, chỉ có bàn tay của Diệp Lưu Vân mới có thể vững vàng và thần bí đến
thế.
Nhưng Khổ Hà không hề sợ hãi, bởi lẽ chân khí Thiên Nhất đạo trong người
ông đã dần hồi phục, với pháp thuật kỳ ảo triệu hồi chân khí thiên địa từ muôn
nơi, chúng đang thấm vào kinh mạch của ông qua từng lỗ chân lông. Chân khí
trong cơ thể Khổ Hà đã đạt tới đỉnh điểm, chấn động đã đạt tới giới hạn mà con
người có thể chứa đựng.
Nếu đối phương muốn lợi dụng cái chết của Hồng lão thái giám để tạo ra sơ
hở trong khí thế của mình, thì phản ứng nhanh nhạy của Khổ Hà cùng pháp
thuật bí ẩn mà không ai ngờ tới đã hoàn toàn bù đắp khoảng trống ấy.
Thậm chí... còn hoàn hảo hơn cả mong đợi.
_o O o_
Bàn tay trắng muốt kia bỗng mất đi ánh sáng trên da, nhưng lại hiện ra càng
đáng sợ hơn, ở cảnh giới cao tốc như vậy vẫn không chút run rẩy, ổn định và
mang theo lực lượng khó tin, nhanh chóng xuyên qua đám mây máu, nhẹ nhàng
chạm xuống.
Trong quá trình xuyên qua, bàn tay kia buông thõng bốn ngón, chỉ có ngón
trỏ hơi gập lên, đầu ngón mềm mại nhưng kiên cường, bật ra tiếng "bốp", làm
vỡ giọt mưa trước mắt Khổ Hà đại sư, rồi nhẹ nhàng đặt trên giữa hai hàng lông
mày của ông.
Như muốn chấm lên đó một nốt ruồi đỏ thắm.
Giọt mưa bị điểm trúng, hóa thành một vòng nước trống rỗng, xung quanh
lóe lên vẻ đẹp lãng mạn, dần dần lan rộng.
Nhưng trên trán Khổ Hà không xuất hiện nốt ruồi đỏ nào, thay vào đó lại
rạng rỡ hơn, như tất cả ánh sáng trong đôi mắt dần u tối của ông đều tập trung
vào giữa mi tâm.
Khổ Hà đại sư dùng chân khí vô thượng Thiên Nhất đạo do mình tu luyện
hàng chục năm cùng pháp thuật triệu hồi nguyên khí trời đất, tụ lại giữa lông
mày, chống lại ngón tay mỹ lệ ấy!
Ngón trỏ nhẹ nhàng chạm tới, không cứng rắn chống lại chân khí tinh khiết
tụ tập, mà chậm rãi và dịu dàng đổ vào bên trong. Không mang vẻ hung bạo,
cũng chẳng có sát ý, không có khí tức tự nhiên, chỉ toàn là quy tắc ngay thẳng
và chính trực nhất nhân gian.
Vương đạo!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Theo hơi thở đó, chân khí Thiên Nhất đạo vô thượng trong thân thể hắncũng bắt đầu vận chuyển từ cánh tay phải, tuân theo nhịp điệu tự nhiên của trờiđất, dễ dàng tách khỏi cuốn hút từ khí khí tức rải rác trên thi thể Hồng Tứ, vàbắt đầu chảy trở lại kinh mạch của mình với vận tốc nhanh nhất. Chuyển biếnnhanh chóng như vậy, cũng chỉ có pháp môn thanh tĩnh của Thiên Nhất Đạomới có thi triển một cách tự nhiên đến thế.Thời gian không khác nào bất động, bất kỳ động tác nào được kiểm soát bởicơ bắp cũng không thể thực hiện kịp, nhưng chân khí chảy trong cơ thể nhưthủy ngân và tia sáng, dường như có thể vượt qua giới hạn của thời gian để hoànthành sứ mệnh của mình.Chân khí quay về và tạo ra một rung động, thân hình gầy yếu của Hồng lãothái giám tan thành đám mây máu đầy trời, nhưng chưa kịp tan đi.Không ai chú ý đến, bàn tay trái của Khổ Hà đại sư tự nhiên co một ngóntay lại, vẽ nửa vòng cung trên không trung, tạo thành một thủ thế chưa từngxuất hiện trên đại lục này. Theo thủ thế đó, những hạt mưa dày đặc trên bầu trờilại đột ngột dừng lại, những luồng khí mong manh trộn lẫn trong gió mưa, thấmvào dưới tàn tích của ngôi miếu cổ, vào cơ thể ông bằng tốc độ nhanh đến kỳ lạ!Những luồng khí được triệu tập bởi thủ thế kỳ lạ ấy tuy yếu ớt, nhưng trongtình huống nguy cấp, một cành củi, một giọt nước cũng là báu vật quý giá trongcuộc chiến giữa các bậc tông sư.Cuối cùng thủ thế đó là gì mà có thể hút chân khí từ không khí trống rỗnggiữa mái vòm ngôi miếu?Đó là pháp thuật, pháp thuật mà các pháp sư bên kia đại dương xa xôi kia tuluyện!Nay đã xuất hiện trong tay Khổ Hà đại sư!_o O o_Trên đỉnh Đại Đông sơn, dưới cơn mưa tầm tã, quốc sư Bắc Tề - Khổ Hà,cuối cùng đã sử dụng pháp bảo lớn nhất ép dưới đáy hòm của mình. Đó là mộtpháp thuật thường không mang lại ích lợi gì, nhưng vào lúc này, nó lại có thểgiúp ông nhanh chóng phục hồi chân nguyên.Trong trận chiến với Ngũ Trúc, pháp bảo này chưa hề được dùng đến, nhưnglần này, Khổ Hà đã triển khai nó mà không hề do dự.Bởi vì ngay khoảnh khắc Hồng lão thái giám tắt thở, trong thời điểm màđám mây máu chưa kịp tan biến, một bàn tay, bàn tay trắng noãn như ngọc, đãhiện ra từ giữa đám mây máu ấy!Cảnh tượng này thật kỳ lạ, một bàn tay trắng tinh khôi như ngọc thạch, hiệnra từ làn sương máu đặc quánh, giống như bàn tay thần linh đang vươn tới từcõi cửu u, muốn bắt lấy sinh linh tại nhân gian.Khi cảm nhận được bàn tay này, ánh mắt của Khổ Hà càng lúc càng sánglên. Phản ứng đầu tiên của ông rất tự nhiên, bàn tay ấy chắc chắn phải của DiệpLưu Vân, chỉ có bàn tay của Diệp Lưu Vân mới có thể vững vàng và thần bí đếnthế.Nhưng Khổ Hà không hề sợ hãi, bởi lẽ chân khí Thiên Nhất đạo trong ngườiông đã dần hồi phục, với pháp thuật kỳ ảo triệu hồi chân khí thiên địa từ muônnơi, chúng đang thấm vào kinh mạch của ông qua từng lỗ chân lông. Chân khítrong cơ thể Khổ Hà đã đạt tới đỉnh điểm, chấn động đã đạt tới giới hạn mà conngười có thể chứa đựng.Nếu đối phương muốn lợi dụng cái chết của Hồng lão thái giám để tạo ra sơhở trong khí thế của mình, thì phản ứng nhanh nhạy của Khổ Hà cùng phápthuật bí ẩn mà không ai ngờ tới đã hoàn toàn bù đắp khoảng trống ấy.Thậm chí... còn hoàn hảo hơn cả mong đợi._o O o_Bàn tay trắng muốt kia bỗng mất đi ánh sáng trên da, nhưng lại hiện ra càngđáng sợ hơn, ở cảnh giới cao tốc như vậy vẫn không chút run rẩy, ổn định vàmang theo lực lượng khó tin, nhanh chóng xuyên qua đám mây máu, nhẹ nhàngchạm xuống.Trong quá trình xuyên qua, bàn tay kia buông thõng bốn ngón, chỉ có ngóntrỏ hơi gập lên, đầu ngón mềm mại nhưng kiên cường, bật ra tiếng "bốp", làmvỡ giọt mưa trước mắt Khổ Hà đại sư, rồi nhẹ nhàng đặt trên giữa hai hàng lôngmày của ông.Như muốn chấm lên đó một nốt ruồi đỏ thắm.Giọt mưa bị điểm trúng, hóa thành một vòng nước trống rỗng, xung quanhlóe lên vẻ đẹp lãng mạn, dần dần lan rộng.Nhưng trên trán Khổ Hà không xuất hiện nốt ruồi đỏ nào, thay vào đó lạirạng rỡ hơn, như tất cả ánh sáng trong đôi mắt dần u tối của ông đều tập trungvào giữa mi tâm.Khổ Hà đại sư dùng chân khí vô thượng Thiên Nhất đạo do mình tu luyệnhàng chục năm cùng pháp thuật triệu hồi nguyên khí trời đất, tụ lại giữa lôngmày, chống lại ngón tay mỹ lệ ấy!Ngón trỏ nhẹ nhàng chạm tới, không cứng rắn chống lại chân khí tinh khiếttụ tập, mà chậm rãi và dịu dàng đổ vào bên trong. Không mang vẻ hung bạo,cũng chẳng có sát ý, không có khí tức tự nhiên, chỉ toàn là quy tắc ngay thẳngvà chính trực nhất nhân gian.Vương đạo!