Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1378: Vương đạo 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngón tay lướt nhẹ xuống, phát ra tiếng vút, đâm thẳng vào giữa ngực KhổHà. Dù chỉ là động tác của một ngón tay, vẫn toát ra khí thế long hành hổ bộ,một ngón tay thể hiện oai nghi của bậc quân vương ngàn đời!Lúc này Khổ Hà đã thu hồi tay phải, nét mặt trang nghiêm, ngón cái vươnthẳng, hết sức kỳ diệu đón đỡ ngón tay kia, phát ra một tiếng động mờ ảo.Ngón trỏ lại hướng xuống, đâm thẳng vào bụng Khổ Hà.Khổ Hà hạ mí mắt, y phục lay động nhẹ, từ ngón tay chuyển sang lòng bàntay, bàn tay phải của ông như dòng nước nhỏ chảy theo sườn núi, hết sức tựnhiên đổ xuống, chắn trước bụng, ngăn ngón tay kia lại.Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên.Nhưng thân thể Khổ Hà bắt đầu run rẩy mãnh liệt, lòng bàn tay phải có mộtvệt đỏ, như bị sắt nóng đỏ chạm vào, phát ra tiếng xì xì.Cánh tay ổn định kia chỉ ra ba ngón. Ba ngón tay không phải để giết chóc,cũng chẳng phá hủy hay chống cự, mà là... để ban tặng. Hành động đườngđường chính chính, thẳng thắn trực tiếp, không hề có âm mưu, tâm thuật vàphong độ của bậc đế vương đều nằm trong ba ngón tay ấy, khí thế của vươnggiả toát ra trọn vẹn.Bầu trời lại vang lên một tia chớp.Thân thể Khổ Hà như cánh diều đứt dây, mệt mỏi vô lực bay về phương xa,rơi về phía gốc cây lớn bên con đường đá của Đại Đông sơn. Ông ngồi xếpbằng, thở dài một tiếng.Khổ Hà biết mình đã sai ngay từ đầu, sai lầm trí mạng nhất là trước khi bangón tay kia ra đòn - sau khi nhận ra Hồng Tứ Dương là bẫy, phản ứng của ôngquá nhanh, pháp môn đối phó quá đầy đủ, nâng cao cảnh giới bản thân quá hoànhảo.Lúc đó, Khổ Hà đại sư như gốc cây lớn xuyên tận tầng mây, vươn tới đỉnhcao nhân gian, như hồ nước mùa thu, khí thế mênh mông cuồn cuộn.Còn người kia chỉ ra ba ngón tay, đã dồn khoảng một nửa chân khí trongngười vào thân thể Khổ Hà.Dùng phong thái của Vương đạo, đổ vào chân khí bá đạo, và trong khoảngthời gian ngắn ngủi đến thế, Khổ Hà đại sư chịu đựng tất cả, giống như cây đạithụ vươn mình ngút tầm mây, bỗng chốc lại bị một gốc cây khổng lồ khác épchặt xuống, giống như trời đổ một hồ nước mùa thu vào lòng hồ đầy ắp.Nước dâng tràn, đê vỡ tan.Thân cây bất chợt rạn nứt giữa rừng.Thực tế nếu so sánh tâm trạng của Đại tông sư với phàm nhân, đã gần nhưđạt tới cảnh giới thần tiên, Khổ Hà thậm chí còn được mệnh danh là người gầnvới thần nhất trên trần thế. Có điều, cuối cùng các Đại tông sư vẫn có điểm yếuriêng.Điểm yếu ấy chính là thể xác phàm trần của bản thân. Dù sao kinh mạchtrong cơ thể cũng có giới hạn, khả năng chịu đựng của xác thịt cũng vậy.Khổ Hà bị dòng chân khí từ ba ngón tay đổ vào, cưỡng ép phá vỡ giới hạn,kinh mạch và trong cơ thể đã chịu tổn thương không thể cứu vãn.Ngồi xếp bằng dưới gốc cây, Khổ Hà đại sư cảm nhận làn da căng phồng,trong lòng còn mang một nghi hoặc sâu sắc – người đó, chủ nhân bàn tay kia,tại sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể phun ra nhiều chânkhí đến thế, đây rõ ràng là tốc độ mà kinh mạch con người không thể chịu đựngnổi.Dẫu vậy... có lẽ tất cả đã kết thúc._o O o_Khi Hồng Tứ Dương biến thành một làn sương máu, Tứ Cố Kiếm nhẹnhàng nắm hờ thanh kiếm hư ảo trong tay trái đâm chéo ra, có điều lại đâmtrượt. Lão ép Diệp Lưu Vân không thể không cứu, nhưng Diệp Lưu Vân lạikhông hề cứu.Đám mây trôi kia đã bao phủ khuôn mặt Tứ Cố Kiếm.Tứ Cố Kiếm giận dữ run rẩy, kêu gào thảm thiết, cúi đầu xuống, cổ tay phảivặn một cái, kiếm khí hướng thẳng về phía bụng Diệp Lưu Vân.Thanh kiếm hư ảo trong tay trái của lão đã thất bại, ngay sau đó cúi đầuxuống, kiếm thế thô bạo nhưng hòa hợp cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu. Dù saolão cũng phải né tránh, bởi biết tình thế đã thay đổi, và bản thân phải sống sót.Tứ Cố Kiếm vẫn sống sót. Nửa khuôn mặt của lão tan nát bởi một đòn tánthủ của Diệp Lưu Vân.Diệp Lưu Vân cũng sống sót. Lão lạnh lùng gật đầu, tay trái siết chặt lưỡikiếm, chỉ để cho lưỡi kiếm xuyên vào bụng mình một tấc.Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Đòn tán thủ của Diệp Lưu Vân vẫn chưa dứt hẳn, uyển chuyển chặt xuống,"phịch" một tiếng đánh trúng vai Tứ Cố Kiếm, năm ngón tay như móng vuốtrồng từ bất ngờ lao ra trong mây, đầu ngón tay đâm sâu vào xương thịt!Nhưng Tứ Cố Kiếm dường như không cảm nhận được đau đớn, tay trái rútlại, "bốp" một tiếng đã đập vào cổ tay của mình.Thanh kiếm lại đâm sâu vào bụng Diệp Lưu Vân thêm một tấc... Sau đó mũikiếm lóe lên ánh sáng chói lòa, bị đè ép bởi kiếm thế cường đại, vỡ vụn ra và nởrộ thành một đóa hoa tuyệt đẹp!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngón tay lướt nhẹ xuống, phát ra tiếng vút, đâm thẳng vào giữa ngực KhổHà. Dù chỉ là động tác của một ngón tay, vẫn toát ra khí thế long hành hổ bộ,một ngón tay thể hiện oai nghi của bậc quân vương ngàn đời!Lúc này Khổ Hà đã thu hồi tay phải, nét mặt trang nghiêm, ngón cái vươnthẳng, hết sức kỳ diệu đón đỡ ngón tay kia, phát ra một tiếng động mờ ảo.Ngón trỏ lại hướng xuống, đâm thẳng vào bụng Khổ Hà.Khổ Hà hạ mí mắt, y phục lay động nhẹ, từ ngón tay chuyển sang lòng bàntay, bàn tay phải của ông như dòng nước nhỏ chảy theo sườn núi, hết sức tựnhiên đổ xuống, chắn trước bụng, ngăn ngón tay kia lại.Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên.Nhưng thân thể Khổ Hà bắt đầu run rẩy mãnh liệt, lòng bàn tay phải có mộtvệt đỏ, như bị sắt nóng đỏ chạm vào, phát ra tiếng xì xì.Cánh tay ổn định kia chỉ ra ba ngón. Ba ngón tay không phải để giết chóc,cũng chẳng phá hủy hay chống cự, mà là... để ban tặng. Hành động đườngđường chính chính, thẳng thắn trực tiếp, không hề có âm mưu, tâm thuật vàphong độ của bậc đế vương đều nằm trong ba ngón tay ấy, khí thế của vươnggiả toát ra trọn vẹn.Bầu trời lại vang lên một tia chớp.Thân thể Khổ Hà như cánh diều đứt dây, mệt mỏi vô lực bay về phương xa,rơi về phía gốc cây lớn bên con đường đá của Đại Đông sơn. Ông ngồi xếpbằng, thở dài một tiếng.Khổ Hà biết mình đã sai ngay từ đầu, sai lầm trí mạng nhất là trước khi bangón tay kia ra đòn - sau khi nhận ra Hồng Tứ Dương là bẫy, phản ứng của ôngquá nhanh, pháp môn đối phó quá đầy đủ, nâng cao cảnh giới bản thân quá hoànhảo.Lúc đó, Khổ Hà đại sư như gốc cây lớn xuyên tận tầng mây, vươn tới đỉnhcao nhân gian, như hồ nước mùa thu, khí thế mênh mông cuồn cuộn.Còn người kia chỉ ra ba ngón tay, đã dồn khoảng một nửa chân khí trongngười vào thân thể Khổ Hà.Dùng phong thái của Vương đạo, đổ vào chân khí bá đạo, và trong khoảngthời gian ngắn ngủi đến thế, Khổ Hà đại sư chịu đựng tất cả, giống như cây đạithụ vươn mình ngút tầm mây, bỗng chốc lại bị một gốc cây khổng lồ khác épchặt xuống, giống như trời đổ một hồ nước mùa thu vào lòng hồ đầy ắp.Nước dâng tràn, đê vỡ tan.Thân cây bất chợt rạn nứt giữa rừng.Thực tế nếu so sánh tâm trạng của Đại tông sư với phàm nhân, đã gần nhưđạt tới cảnh giới thần tiên, Khổ Hà thậm chí còn được mệnh danh là người gầnvới thần nhất trên trần thế. Có điều, cuối cùng các Đại tông sư vẫn có điểm yếuriêng.Điểm yếu ấy chính là thể xác phàm trần của bản thân. Dù sao kinh mạchtrong cơ thể cũng có giới hạn, khả năng chịu đựng của xác thịt cũng vậy.Khổ Hà bị dòng chân khí từ ba ngón tay đổ vào, cưỡng ép phá vỡ giới hạn,kinh mạch và trong cơ thể đã chịu tổn thương không thể cứu vãn.Ngồi xếp bằng dưới gốc cây, Khổ Hà đại sư cảm nhận làn da căng phồng,trong lòng còn mang một nghi hoặc sâu sắc – người đó, chủ nhân bàn tay kia,tại sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể phun ra nhiều chânkhí đến thế, đây rõ ràng là tốc độ mà kinh mạch con người không thể chịu đựngnổi.Dẫu vậy... có lẽ tất cả đã kết thúc._o O o_Khi Hồng Tứ Dương biến thành một làn sương máu, Tứ Cố Kiếm nhẹnhàng nắm hờ thanh kiếm hư ảo trong tay trái đâm chéo ra, có điều lại đâmtrượt. Lão ép Diệp Lưu Vân không thể không cứu, nhưng Diệp Lưu Vân lạikhông hề cứu.Đám mây trôi kia đã bao phủ khuôn mặt Tứ Cố Kiếm.Tứ Cố Kiếm giận dữ run rẩy, kêu gào thảm thiết, cúi đầu xuống, cổ tay phảivặn một cái, kiếm khí hướng thẳng về phía bụng Diệp Lưu Vân.Thanh kiếm hư ảo trong tay trái của lão đã thất bại, ngay sau đó cúi đầuxuống, kiếm thế thô bạo nhưng hòa hợp cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu. Dù saolão cũng phải né tránh, bởi biết tình thế đã thay đổi, và bản thân phải sống sót.Tứ Cố Kiếm vẫn sống sót. Nửa khuôn mặt của lão tan nát bởi một đòn tánthủ của Diệp Lưu Vân.Diệp Lưu Vân cũng sống sót. Lão lạnh lùng gật đầu, tay trái siết chặt lưỡikiếm, chỉ để cho lưỡi kiếm xuyên vào bụng mình một tấc.Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Đòn tán thủ của Diệp Lưu Vân vẫn chưa dứt hẳn, uyển chuyển chặt xuống,"phịch" một tiếng đánh trúng vai Tứ Cố Kiếm, năm ngón tay như móng vuốtrồng từ bất ngờ lao ra trong mây, đầu ngón tay đâm sâu vào xương thịt!Nhưng Tứ Cố Kiếm dường như không cảm nhận được đau đớn, tay trái rútlại, "bốp" một tiếng đã đập vào cổ tay của mình.Thanh kiếm lại đâm sâu vào bụng Diệp Lưu Vân thêm một tấc... Sau đó mũikiếm lóe lên ánh sáng chói lòa, bị đè ép bởi kiếm thế cường đại, vỡ vụn ra và nởrộ thành một đóa hoa tuyệt đẹp!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngón tay lướt nhẹ xuống, phát ra tiếng vút, đâm thẳng vào giữa ngực KhổHà. Dù chỉ là động tác của một ngón tay, vẫn toát ra khí thế long hành hổ bộ,một ngón tay thể hiện oai nghi của bậc quân vương ngàn đời!Lúc này Khổ Hà đã thu hồi tay phải, nét mặt trang nghiêm, ngón cái vươnthẳng, hết sức kỳ diệu đón đỡ ngón tay kia, phát ra một tiếng động mờ ảo.Ngón trỏ lại hướng xuống, đâm thẳng vào bụng Khổ Hà.Khổ Hà hạ mí mắt, y phục lay động nhẹ, từ ngón tay chuyển sang lòng bàntay, bàn tay phải của ông như dòng nước nhỏ chảy theo sườn núi, hết sức tựnhiên đổ xuống, chắn trước bụng, ngăn ngón tay kia lại.Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên.Nhưng thân thể Khổ Hà bắt đầu run rẩy mãnh liệt, lòng bàn tay phải có mộtvệt đỏ, như bị sắt nóng đỏ chạm vào, phát ra tiếng xì xì.Cánh tay ổn định kia chỉ ra ba ngón. Ba ngón tay không phải để giết chóc,cũng chẳng phá hủy hay chống cự, mà là... để ban tặng. Hành động đườngđường chính chính, thẳng thắn trực tiếp, không hề có âm mưu, tâm thuật vàphong độ của bậc đế vương đều nằm trong ba ngón tay ấy, khí thế của vươnggiả toát ra trọn vẹn.Bầu trời lại vang lên một tia chớp.Thân thể Khổ Hà như cánh diều đứt dây, mệt mỏi vô lực bay về phương xa,rơi về phía gốc cây lớn bên con đường đá của Đại Đông sơn. Ông ngồi xếpbằng, thở dài một tiếng.Khổ Hà biết mình đã sai ngay từ đầu, sai lầm trí mạng nhất là trước khi bangón tay kia ra đòn - sau khi nhận ra Hồng Tứ Dương là bẫy, phản ứng của ôngquá nhanh, pháp môn đối phó quá đầy đủ, nâng cao cảnh giới bản thân quá hoànhảo.Lúc đó, Khổ Hà đại sư như gốc cây lớn xuyên tận tầng mây, vươn tới đỉnhcao nhân gian, như hồ nước mùa thu, khí thế mênh mông cuồn cuộn.Còn người kia chỉ ra ba ngón tay, đã dồn khoảng một nửa chân khí trongngười vào thân thể Khổ Hà.Dùng phong thái của Vương đạo, đổ vào chân khí bá đạo, và trong khoảngthời gian ngắn ngủi đến thế, Khổ Hà đại sư chịu đựng tất cả, giống như cây đạithụ vươn mình ngút tầm mây, bỗng chốc lại bị một gốc cây khổng lồ khác épchặt xuống, giống như trời đổ một hồ nước mùa thu vào lòng hồ đầy ắp.Nước dâng tràn, đê vỡ tan.Thân cây bất chợt rạn nứt giữa rừng.Thực tế nếu so sánh tâm trạng của Đại tông sư với phàm nhân, đã gần nhưđạt tới cảnh giới thần tiên, Khổ Hà thậm chí còn được mệnh danh là người gầnvới thần nhất trên trần thế. Có điều, cuối cùng các Đại tông sư vẫn có điểm yếuriêng.Điểm yếu ấy chính là thể xác phàm trần của bản thân. Dù sao kinh mạchtrong cơ thể cũng có giới hạn, khả năng chịu đựng của xác thịt cũng vậy.Khổ Hà bị dòng chân khí từ ba ngón tay đổ vào, cưỡng ép phá vỡ giới hạn,kinh mạch và trong cơ thể đã chịu tổn thương không thể cứu vãn.Ngồi xếp bằng dưới gốc cây, Khổ Hà đại sư cảm nhận làn da căng phồng,trong lòng còn mang một nghi hoặc sâu sắc – người đó, chủ nhân bàn tay kia,tại sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể phun ra nhiều chânkhí đến thế, đây rõ ràng là tốc độ mà kinh mạch con người không thể chịu đựngnổi.Dẫu vậy... có lẽ tất cả đã kết thúc._o O o_Khi Hồng Tứ Dương biến thành một làn sương máu, Tứ Cố Kiếm nhẹnhàng nắm hờ thanh kiếm hư ảo trong tay trái đâm chéo ra, có điều lại đâmtrượt. Lão ép Diệp Lưu Vân không thể không cứu, nhưng Diệp Lưu Vân lạikhông hề cứu.Đám mây trôi kia đã bao phủ khuôn mặt Tứ Cố Kiếm.Tứ Cố Kiếm giận dữ run rẩy, kêu gào thảm thiết, cúi đầu xuống, cổ tay phảivặn một cái, kiếm khí hướng thẳng về phía bụng Diệp Lưu Vân.Thanh kiếm hư ảo trong tay trái của lão đã thất bại, ngay sau đó cúi đầuxuống, kiếm thế thô bạo nhưng hòa hợp cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu. Dù saolão cũng phải né tránh, bởi biết tình thế đã thay đổi, và bản thân phải sống sót.Tứ Cố Kiếm vẫn sống sót. Nửa khuôn mặt của lão tan nát bởi một đòn tánthủ của Diệp Lưu Vân.Diệp Lưu Vân cũng sống sót. Lão lạnh lùng gật đầu, tay trái siết chặt lưỡikiếm, chỉ để cho lưỡi kiếm xuyên vào bụng mình một tấc.Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Đòn tán thủ của Diệp Lưu Vân vẫn chưa dứt hẳn, uyển chuyển chặt xuống,"phịch" một tiếng đánh trúng vai Tứ Cố Kiếm, năm ngón tay như móng vuốtrồng từ bất ngờ lao ra trong mây, đầu ngón tay đâm sâu vào xương thịt!Nhưng Tứ Cố Kiếm dường như không cảm nhận được đau đớn, tay trái rútlại, "bốp" một tiếng đã đập vào cổ tay của mình.Thanh kiếm lại đâm sâu vào bụng Diệp Lưu Vân thêm một tấc... Sau đó mũikiếm lóe lên ánh sáng chói lòa, bị đè ép bởi kiếm thế cường đại, vỡ vụn ra và nởrộ thành một đóa hoa tuyệt đẹp!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1378: Vương đạo 4