Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1382: Như thác đổ xuống biển cả, như núi đối diện mặt trời 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang người đẫm máu, mang sư phụ cũng máu me bê bếttrên lưng. Những sợi vải vàng chớp mắt đã nhuộm đỏ thẫm. Trong tay hắn cầmmột thanh gỗ mỏng, trên gương mặt không hề kinh hoàng, chỉ nhìn đăm đămvào nam tử trung niên mặc áo long bào.Ý tứ của hắn rất đơn giản, hắn muốn đưa Tứ Cố Kiếm xuống núi, ai dámcản trở?_o O o_Trong miệng những người kể chuyện đời sau, trận chiến trên Đại Đông sơngây chấn động thiên hạ này, với vô số tình tiết chuyển biến sát phạt, đã ảnhhưởng sâu rộng tới các thế hệ sau này. Những người tham gia vào việc này đềulà những nhân vật được tôn kính nhất trên cõi đời, thế nên mỗi lần kể lại đềukhiến người nghe hồi hộp, thậm chí dù kể cả ba ngày ba đêm cũng không thể kểhết.Tuy nhiên, câu chuyện kể trong ba ngày ba đêm ấy, thực chất chỉ xảy ratrong một khoảnh khắc. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng đế đột ngột ra tay, DiệpLưu Vân trọng thương, Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm đã không còn lối thoát.Hầu hết mọi người đều quên mất một nhân vật tương đối nhỏ bé - VươngThập Tam Lang. Một phần vì họ không hiểu rõ chân tướng về kết cục trên ĐôngSơn, phần khác vì so với những vị Đại tông sư kia, Thập Tam Lang chỉ là mộtnhân vật không đáng chú ý.Cho dù Khánh Đế đã tổn thất rất nhiều tinh lực chân nguyên, nhưng vớicảnh giới của Đại tông sư, lúc này muốn giết chết Vương Thập Tam Lang chỉ làchuyện nhỏ.Nhưng một nhân vật bé nhỏ như Vương Thập Tam Lang vẫn không hề sợhãi, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt Khánh Đế, tay siết chặt cây gậy mỏng, nhưthể chỉ cần thêm giây lát nữa, hắn sẽ dùng cây gậy tình cờ nhặt được để đập mộtcái lên đầu Khánh Đế.Diệp Lưu Vân bị thương nặng ở bụng, ngồi đả tọa vận công chữa trị cáchKhánh Đế không xa, chứng kiến cảnh này không khỏi mỉm cười đầy tánthưởng, thốt lên: “Đúng là một thanh niên tài hoa!”.Nụ cười đắng cay của Khổ Hà dưới tàn cây cũng dần trở nên tươi tắn.Không biết có phải ông nhớ tới đồ đệ quan môn thực sự dưới trướng mình, nhớtới Hải Đường Đóa Đóa tính cách hòa đồng với tự nhiên, ông mỉm cười tánthưởng: “Thiên hạ vốn không thiếu tài năng, thời thế luân chuyển, đó là quy luậtrồi.”Khánh Đế bình thản nhìn chàng trai xa lạ, sau một lúc im lặng, hắn nhẹnhàng mỉm cười. Sau đó hắn từ từ lùi sang một bên, nhường đường cho VươngThập Tam Lang đang cõng Tứ Cố Kiếm. Với địa vị Hoàng đế tông sư cao cả,không ngờ hắn lại nhường đường cho Thập Tam Lang!Tứ Cố Kiếm trong tình trạng hấp hối khó nhọc mở mắt, liếc nhìn Khánh Đế,khóe môi chảy ra vài giọt máu, dù giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy ý chí mãnhliệt: "Đồ đệ của ta ra sao?"."Sư phụ, đừng nói nữa."Vương Thập Tam Lang vỗ về người thầy như an ủi một đứa trẻ. Hắn khôngchọn cách xuống núi ngay sau khi Khánh Đế bất ngờ nhường đường, mà tiếnđến bên cạnh Khánh Đế giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hắn cúi xuống,hết sức tự nhiên nhặt một vật lên. Cử chỉ của hắn hết sức tự nhiên, như thểKhánh Đế cực kỳ chói lóa kia không tồn tại.Thứ hắn nhặt lên chính là cánh tay phải đứt rời của Tứ Cố Kiếm cùng thanhkiếm bình thường kia.Vương Thập Tam Lang vác Tứ Cố Kiếm trên lưng, một tay cầm cánh tayđứt rời và thanh kiếm, tay kia cầm một nhánh cây thay cho cây cờ xanh thườngdùng, sau đó biến mất trên con đường đá của Đại Đông sơn.Một lúc sau, từ xa vang lên tiếng hát điên cuồng xen lẫn tiếng khóc của TứCố Kiếm cùng tiếng cười điên loạn đầy mỉa mai, vọng lại giữa núi rừng, kéo dàimãi không dứt._o O o_Hoàng đế có thể giết chết Thập Tam Lang nhưng không ra tay, không phảivì tiếc tài năng của hắn, mà vì Hoàng đế bệ hạ hiểu mối quan hệ giữa chàng traitrẻ này và Tứ Cố Kiếm. Tứ Cố Kiếm vừa khóc vừa cười, há chẳng biết điều nàysao? Vị tông sư hấp hối, trong giây phút cuối cùng vẫn muốn nhìn xem rốt cuộcHoàng đế Khánh Quốc có phạm sai lầm gì không.Hoàng đế không mắc sai lầm. Hắn không cần vì tiêu diệt tương lai của ĐôngDi thành mà khiến bản thân và tương lai của Khánh Quốc xa cách. Cho dù tâmtrạng kiên định của Vương Thập Tam Lang khiến sắc mặt hắn thay đổi, nhưngHoàng đế vẫn không để tâm đến chàng trai trẻ tuổi ấy.Hắn vẫn luôn tự tin, một sự tự tin mù quáng. Và sau ngày hôm nay, không aidám không khuất phục trước lòng tự tin đó nữa.Hoàng đế biết Tứ Cố Kiếm đã chết, hắn biết một cú đấm toàn lực mang theovương dạo sẽ gây tổn thương thế nào. Cho dù Tứ Cố Kiếm có thể kéo dài hơitàn thêm một thời gian nữa thì một Đại tông sư mất tay nằm liệt giường có cònlà gì?Dĩ nhiên, điều này chưa đủ giải thích lý do hắn nhường đường. Với tínhcách của mình, hắn luôn muốn tiêu diệt tất cả kẻ địch càng sớm càng tốt. PhạmNhàn không phải lý do chính khiến hắn cân nhắc.Lý do thực sự khiến Hoàng đế không ra tay chính là vì Ngũ Trúc đã bướctới._o O o_
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang người đẫm máu, mang sư phụ cũng máu me bê bếttrên lưng. Những sợi vải vàng chớp mắt đã nhuộm đỏ thẫm. Trong tay hắn cầmmột thanh gỗ mỏng, trên gương mặt không hề kinh hoàng, chỉ nhìn đăm đămvào nam tử trung niên mặc áo long bào.Ý tứ của hắn rất đơn giản, hắn muốn đưa Tứ Cố Kiếm xuống núi, ai dámcản trở?_o O o_Trong miệng những người kể chuyện đời sau, trận chiến trên Đại Đông sơngây chấn động thiên hạ này, với vô số tình tiết chuyển biến sát phạt, đã ảnhhưởng sâu rộng tới các thế hệ sau này. Những người tham gia vào việc này đềulà những nhân vật được tôn kính nhất trên cõi đời, thế nên mỗi lần kể lại đềukhiến người nghe hồi hộp, thậm chí dù kể cả ba ngày ba đêm cũng không thể kểhết.Tuy nhiên, câu chuyện kể trong ba ngày ba đêm ấy, thực chất chỉ xảy ratrong một khoảnh khắc. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng đế đột ngột ra tay, DiệpLưu Vân trọng thương, Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm đã không còn lối thoát.Hầu hết mọi người đều quên mất một nhân vật tương đối nhỏ bé - VươngThập Tam Lang. Một phần vì họ không hiểu rõ chân tướng về kết cục trên ĐôngSơn, phần khác vì so với những vị Đại tông sư kia, Thập Tam Lang chỉ là mộtnhân vật không đáng chú ý.Cho dù Khánh Đế đã tổn thất rất nhiều tinh lực chân nguyên, nhưng vớicảnh giới của Đại tông sư, lúc này muốn giết chết Vương Thập Tam Lang chỉ làchuyện nhỏ.Nhưng một nhân vật bé nhỏ như Vương Thập Tam Lang vẫn không hề sợhãi, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt Khánh Đế, tay siết chặt cây gậy mỏng, nhưthể chỉ cần thêm giây lát nữa, hắn sẽ dùng cây gậy tình cờ nhặt được để đập mộtcái lên đầu Khánh Đế.Diệp Lưu Vân bị thương nặng ở bụng, ngồi đả tọa vận công chữa trị cáchKhánh Đế không xa, chứng kiến cảnh này không khỏi mỉm cười đầy tánthưởng, thốt lên: “Đúng là một thanh niên tài hoa!”.Nụ cười đắng cay của Khổ Hà dưới tàn cây cũng dần trở nên tươi tắn.Không biết có phải ông nhớ tới đồ đệ quan môn thực sự dưới trướng mình, nhớtới Hải Đường Đóa Đóa tính cách hòa đồng với tự nhiên, ông mỉm cười tánthưởng: “Thiên hạ vốn không thiếu tài năng, thời thế luân chuyển, đó là quy luậtrồi.”Khánh Đế bình thản nhìn chàng trai xa lạ, sau một lúc im lặng, hắn nhẹnhàng mỉm cười. Sau đó hắn từ từ lùi sang một bên, nhường đường cho VươngThập Tam Lang đang cõng Tứ Cố Kiếm. Với địa vị Hoàng đế tông sư cao cả,không ngờ hắn lại nhường đường cho Thập Tam Lang!Tứ Cố Kiếm trong tình trạng hấp hối khó nhọc mở mắt, liếc nhìn Khánh Đế,khóe môi chảy ra vài giọt máu, dù giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy ý chí mãnhliệt: "Đồ đệ của ta ra sao?"."Sư phụ, đừng nói nữa."Vương Thập Tam Lang vỗ về người thầy như an ủi một đứa trẻ. Hắn khôngchọn cách xuống núi ngay sau khi Khánh Đế bất ngờ nhường đường, mà tiếnđến bên cạnh Khánh Đế giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hắn cúi xuống,hết sức tự nhiên nhặt một vật lên. Cử chỉ của hắn hết sức tự nhiên, như thểKhánh Đế cực kỳ chói lóa kia không tồn tại.Thứ hắn nhặt lên chính là cánh tay phải đứt rời của Tứ Cố Kiếm cùng thanhkiếm bình thường kia.Vương Thập Tam Lang vác Tứ Cố Kiếm trên lưng, một tay cầm cánh tayđứt rời và thanh kiếm, tay kia cầm một nhánh cây thay cho cây cờ xanh thườngdùng, sau đó biến mất trên con đường đá của Đại Đông sơn.Một lúc sau, từ xa vang lên tiếng hát điên cuồng xen lẫn tiếng khóc của TứCố Kiếm cùng tiếng cười điên loạn đầy mỉa mai, vọng lại giữa núi rừng, kéo dàimãi không dứt._o O o_Hoàng đế có thể giết chết Thập Tam Lang nhưng không ra tay, không phảivì tiếc tài năng của hắn, mà vì Hoàng đế bệ hạ hiểu mối quan hệ giữa chàng traitrẻ này và Tứ Cố Kiếm. Tứ Cố Kiếm vừa khóc vừa cười, há chẳng biết điều nàysao? Vị tông sư hấp hối, trong giây phút cuối cùng vẫn muốn nhìn xem rốt cuộcHoàng đế Khánh Quốc có phạm sai lầm gì không.Hoàng đế không mắc sai lầm. Hắn không cần vì tiêu diệt tương lai của ĐôngDi thành mà khiến bản thân và tương lai của Khánh Quốc xa cách. Cho dù tâmtrạng kiên định của Vương Thập Tam Lang khiến sắc mặt hắn thay đổi, nhưngHoàng đế vẫn không để tâm đến chàng trai trẻ tuổi ấy.Hắn vẫn luôn tự tin, một sự tự tin mù quáng. Và sau ngày hôm nay, không aidám không khuất phục trước lòng tự tin đó nữa.Hoàng đế biết Tứ Cố Kiếm đã chết, hắn biết một cú đấm toàn lực mang theovương dạo sẽ gây tổn thương thế nào. Cho dù Tứ Cố Kiếm có thể kéo dài hơitàn thêm một thời gian nữa thì một Đại tông sư mất tay nằm liệt giường có cònlà gì?Dĩ nhiên, điều này chưa đủ giải thích lý do hắn nhường đường. Với tínhcách của mình, hắn luôn muốn tiêu diệt tất cả kẻ địch càng sớm càng tốt. PhạmNhàn không phải lý do chính khiến hắn cân nhắc.Lý do thực sự khiến Hoàng đế không ra tay chính là vì Ngũ Trúc đã bướctới._o O o_
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang người đẫm máu, mang sư phụ cũng máu me bê bếttrên lưng. Những sợi vải vàng chớp mắt đã nhuộm đỏ thẫm. Trong tay hắn cầmmột thanh gỗ mỏng, trên gương mặt không hề kinh hoàng, chỉ nhìn đăm đămvào nam tử trung niên mặc áo long bào.Ý tứ của hắn rất đơn giản, hắn muốn đưa Tứ Cố Kiếm xuống núi, ai dámcản trở?_o O o_Trong miệng những người kể chuyện đời sau, trận chiến trên Đại Đông sơngây chấn động thiên hạ này, với vô số tình tiết chuyển biến sát phạt, đã ảnhhưởng sâu rộng tới các thế hệ sau này. Những người tham gia vào việc này đềulà những nhân vật được tôn kính nhất trên cõi đời, thế nên mỗi lần kể lại đềukhiến người nghe hồi hộp, thậm chí dù kể cả ba ngày ba đêm cũng không thể kểhết.Tuy nhiên, câu chuyện kể trong ba ngày ba đêm ấy, thực chất chỉ xảy ratrong một khoảnh khắc. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng đế đột ngột ra tay, DiệpLưu Vân trọng thương, Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm đã không còn lối thoát.Hầu hết mọi người đều quên mất một nhân vật tương đối nhỏ bé - VươngThập Tam Lang. Một phần vì họ không hiểu rõ chân tướng về kết cục trên ĐôngSơn, phần khác vì so với những vị Đại tông sư kia, Thập Tam Lang chỉ là mộtnhân vật không đáng chú ý.Cho dù Khánh Đế đã tổn thất rất nhiều tinh lực chân nguyên, nhưng vớicảnh giới của Đại tông sư, lúc này muốn giết chết Vương Thập Tam Lang chỉ làchuyện nhỏ.Nhưng một nhân vật bé nhỏ như Vương Thập Tam Lang vẫn không hề sợhãi, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt Khánh Đế, tay siết chặt cây gậy mỏng, nhưthể chỉ cần thêm giây lát nữa, hắn sẽ dùng cây gậy tình cờ nhặt được để đập mộtcái lên đầu Khánh Đế.Diệp Lưu Vân bị thương nặng ở bụng, ngồi đả tọa vận công chữa trị cáchKhánh Đế không xa, chứng kiến cảnh này không khỏi mỉm cười đầy tánthưởng, thốt lên: “Đúng là một thanh niên tài hoa!”.Nụ cười đắng cay của Khổ Hà dưới tàn cây cũng dần trở nên tươi tắn.Không biết có phải ông nhớ tới đồ đệ quan môn thực sự dưới trướng mình, nhớtới Hải Đường Đóa Đóa tính cách hòa đồng với tự nhiên, ông mỉm cười tánthưởng: “Thiên hạ vốn không thiếu tài năng, thời thế luân chuyển, đó là quy luậtrồi.”Khánh Đế bình thản nhìn chàng trai xa lạ, sau một lúc im lặng, hắn nhẹnhàng mỉm cười. Sau đó hắn từ từ lùi sang một bên, nhường đường cho VươngThập Tam Lang đang cõng Tứ Cố Kiếm. Với địa vị Hoàng đế tông sư cao cả,không ngờ hắn lại nhường đường cho Thập Tam Lang!Tứ Cố Kiếm trong tình trạng hấp hối khó nhọc mở mắt, liếc nhìn Khánh Đế,khóe môi chảy ra vài giọt máu, dù giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy ý chí mãnhliệt: "Đồ đệ của ta ra sao?"."Sư phụ, đừng nói nữa."Vương Thập Tam Lang vỗ về người thầy như an ủi một đứa trẻ. Hắn khôngchọn cách xuống núi ngay sau khi Khánh Đế bất ngờ nhường đường, mà tiếnđến bên cạnh Khánh Đế giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hắn cúi xuống,hết sức tự nhiên nhặt một vật lên. Cử chỉ của hắn hết sức tự nhiên, như thểKhánh Đế cực kỳ chói lóa kia không tồn tại.Thứ hắn nhặt lên chính là cánh tay phải đứt rời của Tứ Cố Kiếm cùng thanhkiếm bình thường kia.Vương Thập Tam Lang vác Tứ Cố Kiếm trên lưng, một tay cầm cánh tayđứt rời và thanh kiếm, tay kia cầm một nhánh cây thay cho cây cờ xanh thườngdùng, sau đó biến mất trên con đường đá của Đại Đông sơn.Một lúc sau, từ xa vang lên tiếng hát điên cuồng xen lẫn tiếng khóc của TứCố Kiếm cùng tiếng cười điên loạn đầy mỉa mai, vọng lại giữa núi rừng, kéo dàimãi không dứt._o O o_Hoàng đế có thể giết chết Thập Tam Lang nhưng không ra tay, không phảivì tiếc tài năng của hắn, mà vì Hoàng đế bệ hạ hiểu mối quan hệ giữa chàng traitrẻ này và Tứ Cố Kiếm. Tứ Cố Kiếm vừa khóc vừa cười, há chẳng biết điều nàysao? Vị tông sư hấp hối, trong giây phút cuối cùng vẫn muốn nhìn xem rốt cuộcHoàng đế Khánh Quốc có phạm sai lầm gì không.Hoàng đế không mắc sai lầm. Hắn không cần vì tiêu diệt tương lai của ĐôngDi thành mà khiến bản thân và tương lai của Khánh Quốc xa cách. Cho dù tâmtrạng kiên định của Vương Thập Tam Lang khiến sắc mặt hắn thay đổi, nhưngHoàng đế vẫn không để tâm đến chàng trai trẻ tuổi ấy.Hắn vẫn luôn tự tin, một sự tự tin mù quáng. Và sau ngày hôm nay, không aidám không khuất phục trước lòng tự tin đó nữa.Hoàng đế biết Tứ Cố Kiếm đã chết, hắn biết một cú đấm toàn lực mang theovương dạo sẽ gây tổn thương thế nào. Cho dù Tứ Cố Kiếm có thể kéo dài hơitàn thêm một thời gian nữa thì một Đại tông sư mất tay nằm liệt giường có cònlà gì?Dĩ nhiên, điều này chưa đủ giải thích lý do hắn nhường đường. Với tínhcách của mình, hắn luôn muốn tiêu diệt tất cả kẻ địch càng sớm càng tốt. PhạmNhàn không phải lý do chính khiến hắn cân nhắc.Lý do thực sự khiến Hoàng đế không ra tay chính là vì Ngũ Trúc đã bướctới._o O o_