Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1381: Như thác đổ xuống biển cả, như núi đối diện mặt trời 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chính thời khắc Hoàng đế ra tay, bàn tay Ngũ Trúc siết chặt dùi sắt, rồi lạibuông lỏng, động tác này lặp lại ba lần, cuối cùng hoàn toàn buông lỏng. Hắnchắp hai tay sau lưng, tấm vải đen trên mặt phấp phới bay trong gió mưa trênĐại Đông sơn. Khi các tông sư giao chiến, tất cả mọi người trên đỉnh núi đềuquỳ sụp xuống đất, run rẩy thể hiện lòng kính sợ, chỉ có hắn vẫn đứng thảnnhiên, thờ ơ chứng kiến tất cả.Khổ Hà ngồi dưới gốc cây, Tứ Cố Kiếm đập vào quả chuông, Ngũ Trúc nhẹnhàng nghiêng đầu, trên gương mặt không chút cảm xúc, khóe môi vẫn khẽnhếch lên.Sự thật Hoàng đế là Đại tông sư chắc chắn sẽ gây chấn động cả thiên hạ.Tuy vậy, Ngũ Trúc vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng đế qua tấm màn đen, giốngnhư đang nhìn một vật lạ lùng, chứ không hề coi hắn là vầng thái dương trênbầu trời.Trong giây phút đó, Ngũ Trúc dường như nhớ lại điều gì nhưng ngay lập tứcquên bẵng. Đôi mày cau lại một cách hiếm thấy, nhớ về lời Trần Bình Bình từngnói. Sau sự kiện ám sát ở Huyền Không miếu, Trần Bình Bình từng bảo sẽ choNgũ Trúc xem một vở kịch, nhưng cuối cùng lại không được thấy.Vở kịch gì vậy? Vở kịch Hoàng đế hóa thân thành Đại tông sư? Hóa ra bímật mà cả thiên hạ không ai biết cuối cùng cũng được lão thọt thân cận nhấttrong triều đình đoán ra phần nào. Nhưng tại sao lão lại muốn Ngũ Trúc xem vởkịch ấy?Ngũ Trúc bắt đầu suy nghĩ. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Hoàng đế,nhưng giờ phút này lại không biết nên hỏi từ đâu, dẫu ngàn vạn suy nghĩ nhưngkhông thể nắm bắt được điều gì. Hơn nữa, lúc này Đại Đông sơn vẫn chưa thựcsự yên ổn. Dù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm bị thương nặng, nhưng rốt cuộc họ vẫncòn sống. Với tính cách của Hoàng đế, nếu như đã lật ngửa lá bài tử của mình,chắc chắn sẽ không để sót bất cứ chi tiết nào.Vì vậy, Ngũ Trúc dừng dòng suy nghĩ, nhẹ nhàng tiến lên phía trước mộtbước.Bước chân này của hắn khiến tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy kinhhoàng và sợ hãi. Người đàn ông mặc trang phục đen bí ẩn này, tuy chẳng ai biếtlà ai, nhưng qua thái độ của vài vị Đại tông sư, có thể thấy rõ hắn cũng là mộtcao thủ tông sư hàng đầu. Trong tình thế này, nếu hắn nổi giận ra tay, chỉ e rằngcả bốn vị Đại tông sư, bao gồm cả Hoàng đế, đều sẽ nằm la liệt trong vũng máu.Nhưng Ngũ Trúc không hề ra tay, hắn chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn Hoàng đế.Điều thực sự khiến mọi người bất ngờ là tấm vải vàng che đậy Tứ Cố Kiếmở cuối đống đổ nát trong ngôi miếu cổ bỗng nhiên lay động. Có vẻ như có ai đóđang cố gắng đứng dậy dưới tấm vải.Đã mất một cánh tay, chịu trận một quyền vương đạo khiến cơ thể tan nát,chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm vẫn có thể đứng dậy? Hay là thân thể của Đại tông sư đãvượt qua giới hạn của phàm nhân?Ánh mắt Hoàng đế híp lại, nhìn về phía ấy. Mọi người đều đưa mắt theohướng ánh mắt của bệ hạ, ngay cả Khổ Hà cũng vậy, nhưng vị Quốc sư này chỉkhẽ mỉm cười.Tấm vải vàng bị xé mở, một người tế tự máu me bò khắp người bò ra từdưới tấm vải. Hắn vừa ho ra máu, vừa xé tấm vải vàng thành dải buộc vếtthương. Khuôn mặt hắn đầy vẻ kiên định, bình tĩnh, không hề hoảng hốt dù dínhđầy máu tươi; mặc dù ho không ngừng nhưng vẫn tiếp tục công việc đang làm.Trên đỉnh Đại Đông sơn, vô số đôi mắt đang nhìn hắn, đặc biệt là những ánhmắt của những nhân vật vượt xa phàm nhân. Nhưng dường như hắn không hềcảm nhận được, chỉ tập trung vào việc của mình. Hắn không phải Tứ Cố Kiếm,mà là Vương Thập Tam Lang - đồ đệ của Tứ Cố Kiếm.Khi Thập Tam Lang đã quyết định việc gì sẽ kiên trì thực hiện, không quantâm người khác nghĩ sao hay cản trở ra sao. Vì vậy, dù là đồ đệ Kiếm Lư nhưngvâng lệnh Phạm Nhàn, hắn đã vững vàng chặn đứng quân phản loạn ở sơn môn.Tuy bị Diệp Lưu Vân đánh bay hơn mười trượng, hắn vẫn kiên cường leo lênđỉnh núi.Trong đang chuẩn bị tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, Vương Thập Tam Langchợt chứng kiến ân sư bị chặt đứt cánh tay phải, ngã gục xuống đất.Thế là hắn đứng dậy, xé tấm vải vàng ra, đặt sư phụ trọng thương cụt tay lênlưng mình, dùng những sợi vải buộc chặt vào người. Hắn chặt một thanh gỗ nhỏnằm dưới đất, cầm trên tay, bước ra khỏi cửa ngôi miếu cổ, đối mặt với tất cảmọi người trên đỉnh núi.Tứ Cố Kiếm nằm trên lưng đệ tử, trước ngực hắn ta đã bị đánh một lỗ thủngthảm khốc, máu tươi chảy đầm đìa, thấm đỏ cả người Vương Thập Tam Langrồi nhỏ giọt xuống đất.Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm nở hiện lên nụ cười đau đớn nhưng trong đó lạichứa đựng niềm an ủi vô cùng, bởi giờ đây lão đang nằm trên người đệ tử yêuquý nhất.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chính thời khắc Hoàng đế ra tay, bàn tay Ngũ Trúc siết chặt dùi sắt, rồi lại

buông lỏng, động tác này lặp lại ba lần, cuối cùng hoàn toàn buông lỏng. Hắn

chắp hai tay sau lưng, tấm vải đen trên mặt phấp phới bay trong gió mưa trên

Đại Đông sơn. Khi các tông sư giao chiến, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều

quỳ sụp xuống đất, run rẩy thể hiện lòng kính sợ, chỉ có hắn vẫn đứng thản

nhiên, thờ ơ chứng kiến tất cả.

Khổ Hà ngồi dưới gốc cây, Tứ Cố Kiếm đập vào quả chuông, Ngũ Trúc nhẹ

nhàng nghiêng đầu, trên gương mặt không chút cảm xúc, khóe môi vẫn khẽ

nhếch lên.

Sự thật Hoàng đế là Đại tông sư chắc chắn sẽ gây chấn động cả thiên hạ.

Tuy vậy, Ngũ Trúc vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng đế qua tấm màn đen, giống

như đang nhìn một vật lạ lùng, chứ không hề coi hắn là vầng thái dương trên

bầu trời.

Trong giây phút đó, Ngũ Trúc dường như nhớ lại điều gì nhưng ngay lập tức

quên bẵng. Đôi mày cau lại một cách hiếm thấy, nhớ về lời Trần Bình Bình từng

nói. Sau sự kiện ám sát ở Huyền Không miếu, Trần Bình Bình từng bảo sẽ cho

Ngũ Trúc xem một vở kịch, nhưng cuối cùng lại không được thấy.

Vở kịch gì vậy? Vở kịch Hoàng đế hóa thân thành Đại tông sư? Hóa ra bí

mật mà cả thiên hạ không ai biết cuối cùng cũng được lão thọt thân cận nhất

trong triều đình đoán ra phần nào. Nhưng tại sao lão lại muốn Ngũ Trúc xem vở

kịch ấy?

Ngũ Trúc bắt đầu suy nghĩ. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Hoàng đế,

nhưng giờ phút này lại không biết nên hỏi từ đâu, dẫu ngàn vạn suy nghĩ nhưng

không thể nắm bắt được điều gì. Hơn nữa, lúc này Đại Đông sơn vẫn chưa thực

sự yên ổn. Dù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm bị thương nặng, nhưng rốt cuộc họ vẫn

còn sống. Với tính cách của Hoàng đế, nếu như đã lật ngửa lá bài tử của mình,

chắc chắn sẽ không để sót bất cứ chi tiết nào.

Vì vậy, Ngũ Trúc dừng dòng suy nghĩ, nhẹ nhàng tiến lên phía trước một

bước.

Bước chân này của hắn khiến tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy kinh

hoàng và sợ hãi. Người đàn ông mặc trang phục đen bí ẩn này, tuy chẳng ai biết

là ai, nhưng qua thái độ của vài vị Đại tông sư, có thể thấy rõ hắn cũng là một

cao thủ tông sư hàng đầu. Trong tình thế này, nếu hắn nổi giận ra tay, chỉ e rằng

cả bốn vị Đại tông sư, bao gồm cả Hoàng đế, đều sẽ nằm la liệt trong vũng máu.

Nhưng Ngũ Trúc không hề ra tay, hắn chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn Hoàng đế.

Điều thực sự khiến mọi người bất ngờ là tấm vải vàng che đậy Tứ Cố Kiếm

ở cuối đống đổ nát trong ngôi miếu cổ bỗng nhiên lay động. Có vẻ như có ai đó

đang cố gắng đứng dậy dưới tấm vải.

Đã mất một cánh tay, chịu trận một quyền vương đạo khiến cơ thể tan nát,

chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm vẫn có thể đứng dậy? Hay là thân thể của Đại tông sư đã

vượt qua giới hạn của phàm nhân?

Ánh mắt Hoàng đế híp lại, nhìn về phía ấy. Mọi người đều đưa mắt theo

hướng ánh mắt của bệ hạ, ngay cả Khổ Hà cũng vậy, nhưng vị Quốc sư này chỉ

khẽ mỉm cười.

Tấm vải vàng bị xé mở, một người tế tự máu me bò khắp người bò ra từ

dưới tấm vải. Hắn vừa ho ra máu, vừa xé tấm vải vàng thành dải buộc vết

thương. Khuôn mặt hắn đầy vẻ kiên định, bình tĩnh, không hề hoảng hốt dù dính

đầy máu tươi; mặc dù ho không ngừng nhưng vẫn tiếp tục công việc đang làm.

Trên đỉnh Đại Đông sơn, vô số đôi mắt đang nhìn hắn, đặc biệt là những ánh

mắt của những nhân vật vượt xa phàm nhân. Nhưng dường như hắn không hề

cảm nhận được, chỉ tập trung vào việc của mình. Hắn không phải Tứ Cố Kiếm,

mà là Vương Thập Tam Lang - đồ đệ của Tứ Cố Kiếm.

Khi Thập Tam Lang đã quyết định việc gì sẽ kiên trì thực hiện, không quan

tâm người khác nghĩ sao hay cản trở ra sao. Vì vậy, dù là đồ đệ Kiếm Lư nhưng

vâng lệnh Phạm Nhàn, hắn đã vững vàng chặn đứng quân phản loạn ở sơn môn.

Tuy bị Diệp Lưu Vân đánh bay hơn mười trượng, hắn vẫn kiên cường leo lên

đỉnh núi.

Trong đang chuẩn bị tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, Vương Thập Tam Lang

chợt chứng kiến ân sư bị chặt đứt cánh tay phải, ngã gục xuống đất.

Thế là hắn đứng dậy, xé tấm vải vàng ra, đặt sư phụ trọng thương cụt tay lên

lưng mình, dùng những sợi vải buộc chặt vào người. Hắn chặt một thanh gỗ nhỏ

nằm dưới đất, cầm trên tay, bước ra khỏi cửa ngôi miếu cổ, đối mặt với tất cả

mọi người trên đỉnh núi.

Tứ Cố Kiếm nằm trên lưng đệ tử, trước ngực hắn ta đã bị đánh một lỗ thủng

thảm khốc, máu tươi chảy đầm đìa, thấm đỏ cả người Vương Thập Tam Lang

rồi nhỏ giọt xuống đất.

Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm nở hiện lên nụ cười đau đớn nhưng trong đó lại

chứa đựng niềm an ủi vô cùng, bởi giờ đây lão đang nằm trên người đệ tử yêu

quý nhất.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chính thời khắc Hoàng đế ra tay, bàn tay Ngũ Trúc siết chặt dùi sắt, rồi lạibuông lỏng, động tác này lặp lại ba lần, cuối cùng hoàn toàn buông lỏng. Hắnchắp hai tay sau lưng, tấm vải đen trên mặt phấp phới bay trong gió mưa trênĐại Đông sơn. Khi các tông sư giao chiến, tất cả mọi người trên đỉnh núi đềuquỳ sụp xuống đất, run rẩy thể hiện lòng kính sợ, chỉ có hắn vẫn đứng thảnnhiên, thờ ơ chứng kiến tất cả.Khổ Hà ngồi dưới gốc cây, Tứ Cố Kiếm đập vào quả chuông, Ngũ Trúc nhẹnhàng nghiêng đầu, trên gương mặt không chút cảm xúc, khóe môi vẫn khẽnhếch lên.Sự thật Hoàng đế là Đại tông sư chắc chắn sẽ gây chấn động cả thiên hạ.Tuy vậy, Ngũ Trúc vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng đế qua tấm màn đen, giốngnhư đang nhìn một vật lạ lùng, chứ không hề coi hắn là vầng thái dương trênbầu trời.Trong giây phút đó, Ngũ Trúc dường như nhớ lại điều gì nhưng ngay lập tứcquên bẵng. Đôi mày cau lại một cách hiếm thấy, nhớ về lời Trần Bình Bình từngnói. Sau sự kiện ám sát ở Huyền Không miếu, Trần Bình Bình từng bảo sẽ choNgũ Trúc xem một vở kịch, nhưng cuối cùng lại không được thấy.Vở kịch gì vậy? Vở kịch Hoàng đế hóa thân thành Đại tông sư? Hóa ra bímật mà cả thiên hạ không ai biết cuối cùng cũng được lão thọt thân cận nhấttrong triều đình đoán ra phần nào. Nhưng tại sao lão lại muốn Ngũ Trúc xem vởkịch ấy?Ngũ Trúc bắt đầu suy nghĩ. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Hoàng đế,nhưng giờ phút này lại không biết nên hỏi từ đâu, dẫu ngàn vạn suy nghĩ nhưngkhông thể nắm bắt được điều gì. Hơn nữa, lúc này Đại Đông sơn vẫn chưa thựcsự yên ổn. Dù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm bị thương nặng, nhưng rốt cuộc họ vẫncòn sống. Với tính cách của Hoàng đế, nếu như đã lật ngửa lá bài tử của mình,chắc chắn sẽ không để sót bất cứ chi tiết nào.Vì vậy, Ngũ Trúc dừng dòng suy nghĩ, nhẹ nhàng tiến lên phía trước mộtbước.Bước chân này của hắn khiến tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy kinhhoàng và sợ hãi. Người đàn ông mặc trang phục đen bí ẩn này, tuy chẳng ai biếtlà ai, nhưng qua thái độ của vài vị Đại tông sư, có thể thấy rõ hắn cũng là mộtcao thủ tông sư hàng đầu. Trong tình thế này, nếu hắn nổi giận ra tay, chỉ e rằngcả bốn vị Đại tông sư, bao gồm cả Hoàng đế, đều sẽ nằm la liệt trong vũng máu.Nhưng Ngũ Trúc không hề ra tay, hắn chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn Hoàng đế.Điều thực sự khiến mọi người bất ngờ là tấm vải vàng che đậy Tứ Cố Kiếmở cuối đống đổ nát trong ngôi miếu cổ bỗng nhiên lay động. Có vẻ như có ai đóđang cố gắng đứng dậy dưới tấm vải.Đã mất một cánh tay, chịu trận một quyền vương đạo khiến cơ thể tan nát,chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm vẫn có thể đứng dậy? Hay là thân thể của Đại tông sư đãvượt qua giới hạn của phàm nhân?Ánh mắt Hoàng đế híp lại, nhìn về phía ấy. Mọi người đều đưa mắt theohướng ánh mắt của bệ hạ, ngay cả Khổ Hà cũng vậy, nhưng vị Quốc sư này chỉkhẽ mỉm cười.Tấm vải vàng bị xé mở, một người tế tự máu me bò khắp người bò ra từdưới tấm vải. Hắn vừa ho ra máu, vừa xé tấm vải vàng thành dải buộc vếtthương. Khuôn mặt hắn đầy vẻ kiên định, bình tĩnh, không hề hoảng hốt dù dínhđầy máu tươi; mặc dù ho không ngừng nhưng vẫn tiếp tục công việc đang làm.Trên đỉnh Đại Đông sơn, vô số đôi mắt đang nhìn hắn, đặc biệt là những ánhmắt của những nhân vật vượt xa phàm nhân. Nhưng dường như hắn không hềcảm nhận được, chỉ tập trung vào việc của mình. Hắn không phải Tứ Cố Kiếm,mà là Vương Thập Tam Lang - đồ đệ của Tứ Cố Kiếm.Khi Thập Tam Lang đã quyết định việc gì sẽ kiên trì thực hiện, không quantâm người khác nghĩ sao hay cản trở ra sao. Vì vậy, dù là đồ đệ Kiếm Lư nhưngvâng lệnh Phạm Nhàn, hắn đã vững vàng chặn đứng quân phản loạn ở sơn môn.Tuy bị Diệp Lưu Vân đánh bay hơn mười trượng, hắn vẫn kiên cường leo lênđỉnh núi.Trong đang chuẩn bị tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, Vương Thập Tam Langchợt chứng kiến ân sư bị chặt đứt cánh tay phải, ngã gục xuống đất.Thế là hắn đứng dậy, xé tấm vải vàng ra, đặt sư phụ trọng thương cụt tay lênlưng mình, dùng những sợi vải buộc chặt vào người. Hắn chặt một thanh gỗ nhỏnằm dưới đất, cầm trên tay, bước ra khỏi cửa ngôi miếu cổ, đối mặt với tất cảmọi người trên đỉnh núi.Tứ Cố Kiếm nằm trên lưng đệ tử, trước ngực hắn ta đã bị đánh một lỗ thủngthảm khốc, máu tươi chảy đầm đìa, thấm đỏ cả người Vương Thập Tam Langrồi nhỏ giọt xuống đất.Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm nở hiện lên nụ cười đau đớn nhưng trong đó lạichứa đựng niềm an ủi vô cùng, bởi giờ đây lão đang nằm trên người đệ tử yêuquý nhất.

Chương 1381: Như thác đổ xuống biển cả, như núi đối diện mặt trời 3