Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1386: Nhân quả trên Đại Đông sơn 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn không ngờ, Phạm Nhàn đã chiến đấu rất tốt nhưng bị Trưởng công chúadùng thủ đoạn tinh vi hơn trói buộc. Cuối cùng, Phạm Nhàn đoán được ý địnhcủa Hoàng đế, nhưng cách hắn bảo vệ kinh đô lại nằm ngoài dự liệu và mongmuốn của Hoàng đế.Bởi vì khi tính toán cẩn thận, Hoàng đế vẫn còn bỏ sót một điều - đó là tháiđộ của Thái hậu. Vị Hoàng đế nổi tiếng hiếu thuận, được tôn là dùng chữ hiếuđể trị quốc, đã quên mất rằng mẫu thân của mình cũng giống như mình, luôn đặtquyền lợi của đất nước, triều đình lên trên tất cả, thậm chí hơn cả sinh mệnh củabất cứ ai ngoại trừ chính bản thân.Nhưng trước khi rời núi, vị Hoàng đế vừa giành được thành công lớn nhấtđời mình vẫn bình tĩnh ra mệnh lệnh cuối cùng: Bắt sống thủ lĩnh quân phảnloạn dưới chân núi. Dù người áo đen kia không phải Đại tông sư, nhưng đối vớiHoàng đế, hắn là nhân vật rất quan trọng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Khải Niên cúi đầu chạy trốn xuống núi giữa mưa gió dữ dội, mentheo khu rừng rậm rạp. Trước khi Khổ Hà tung đòn đầu tiên vào ngực Hồng lãothái giám, quan viên Giám Sát viện này nhanh trí này đã lợi dụng lúc mọi ngườikhông để ý, lẻn ra khỏi đỉnh núi. Lão có biệt danh "Giám Sát viện song dực",xưa kia là tên trộm nổi tiếng khắp Đông Di và Bắc Tề. Khi trở lại nghề bắt gàtrộm chó này, đúng là khá sắc bén.Những chiếc lá sắc nhọn cứa qua người lão, tuy không thể xuyên thủng lớpáo chế tạo đặc biệt của Giám Sát viện, nhưng vẫn khiến lão giật mình hoảnghốt. Lão không rõ chuyện gì sẽ xảy ra trên đỉnh núi, chỉ biết mình không nênhiếu kỳ nhòm ngó tình hình tại đó.Theo lão , Hoàng đế chắc chắn đã chết, không ai có thể sống sót sau đợt tấncông kết hợp của ba vị Đại tông sư nên lão lập tức quyết định chạy trốn. Ý nghĩcủa lão rất đơn giản, phải chuyển tin động trời này tới kinh đô càng sớm càngtốt. Dù không chắc có gặp được Phạm Nhàn cũng đang trốn chạy hay không, ítra lão cũng phải báo cho Trần viện trưởng.Vượt qua một khe núi, anh nhanh trí tận dụng cơn mưa và rừng cây để chegiấu, lặng lẽ tiến sâu vào lòng núi. Nhưng ngay lúc đó, lão nghe thấy tiếng độnggiống như sấm từ trên đỉnh núi, tiếp theo là tiếng chuông vọng lại.Đó chính là lúc Hoàng đế dùng sát quyền vương đạo, Tứ Cố Kiếm bịthương nặng va vào chiếc chuông đồng trong ngôi miếu cổ.Vương Khải Niên đứng sững một lúc rồi tiếp tục cúi đầu trốn chạy. Nhưngchẳng bao lâu sau, lão cảm thấy có động tĩnh phía sau, vội vàng ẩn nấp vào mộtbụi cỏ dại, nhìn chằm chằm về phía con đường đá xiêu vẹo.Hai người đẫm máu đang đi xuống trên con đường đá ấy. Vương Khải Niênrất quen thuộc với chàng thanh niên kia, chính là Vương Thập Tam mà hắn từngbầu bạn cùng ở Giang Nam rất lâu. Vậy người đang được cõng trên lưng là ai?Vương Khải Niên mở to đôi mắt, lắng nghe cuộc đối thoại yếu ớt nhưng vôcùng buồn cười giữa hai người. Cuối cùng lão cũng biết được, người bị cụt tayvà đầy máu kia chính là sư phụ của Vương Thập Tam.Là thân tín của Phạm Nhàn, thậm chí cả chuyện cái rương lão cũng biết, tấtnhiên Vương Khải Niên cũng rõ về thân phận thực sự của Vương Thập Tam.Vương Thập Tam chính là đệ tử cuối cùng của Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành,vậy sư phụ của hắn là...Tứ Cố Kiếm!Vương Khải Niên sững sờ, con ngươi co rút lại, không dám thở mạnh, chỉim lặng nhìn cặp thầy trò kỳ lạ và bi thương kia, từng bước đi xuống núi. Mộtlúc sau mới hoàn hồn nhưng vẫn còn hơi mơ màng, tự hỏi rốt cuộc trên đỉnh núiđã xảy ra chuyện gì? Trên đời này còn ai có thể làm Tứ Cố Kiếm bị thươngnặng đến thế?Chưa kịp ngã ngửa vì kinh hoàng, một bóng người mặc áo vải thô bỗngbồng bềnh lướt từ trên núi xuống một cách kỳ dị. Vương Khải Niên nhìn cảnhtượng ấy, suýt nữa thổ huyết, Khổ Hà đại sư này lại làm trò gì vậy? Pháp thuậtư? Nhưng nhìn khuôn mặt trọc lóc của lão như xác chết vậy?Hai vị Đại tông sư liên tiếp đi ngang qua trước mặt Vương Khải Niên, dángvẻ mệt mỏi thê thảm. Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra Vương Khải Niên chui rúcnhư chuột đồng. Nhưng lúc này, tuổi thọ của cả hai chẳng còn bao nhiêu, saocòn tâm trí để ý đến kẻ hèn mọn như hắn?Dẫu vậy, Vương Khải Niên vẫn cảm thấy kinh hoàng tận đáy lòng. Làm saomà chỉ trong chốc lát, hai vị Đại tông sư từng hiên ngang giáng xuống đỉnh ĐạiĐông sơn như thiên thần giờ lại ra nông nỗi này?Sau một lúc, hắn run rẩy đứng thẳng người, ngước nhìn lên đỉnh Đại Đôngsơn hùng vĩ. Trong lòng suy nghĩ, hay là bệ hạ đã chiến thắng? Có lẽ hắn nênquay lại đỉnh núi xem xét tình hình. Nhưng những rung động và lo âu mơ hồtrong lòng thúc giục đôi chân tiếp tục men theo sườn núi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hắn không ngờ, Phạm Nhàn đã chiến đấu rất tốt nhưng bị Trưởng công chúa

dùng thủ đoạn tinh vi hơn trói buộc. Cuối cùng, Phạm Nhàn đoán được ý định

của Hoàng đế, nhưng cách hắn bảo vệ kinh đô lại nằm ngoài dự liệu và mong

muốn của Hoàng đế.

Bởi vì khi tính toán cẩn thận, Hoàng đế vẫn còn bỏ sót một điều - đó là thái

độ của Thái hậu. Vị Hoàng đế nổi tiếng hiếu thuận, được tôn là dùng chữ hiếu

để trị quốc, đã quên mất rằng mẫu thân của mình cũng giống như mình, luôn đặt

quyền lợi của đất nước, triều đình lên trên tất cả, thậm chí hơn cả sinh mệnh của

bất cứ ai ngoại trừ chính bản thân.

Nhưng trước khi rời núi, vị Hoàng đế vừa giành được thành công lớn nhất

đời mình vẫn bình tĩnh ra mệnh lệnh cuối cùng: Bắt sống thủ lĩnh quân phản

loạn dưới chân núi. Dù người áo đen kia không phải Đại tông sư, nhưng đối với

Hoàng đế, hắn là nhân vật rất quan trọng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vương Khải Niên cúi đầu chạy trốn xuống núi giữa mưa gió dữ dội, men

theo khu rừng rậm rạp. Trước khi Khổ Hà tung đòn đầu tiên vào ngực Hồng lão

thái giám, quan viên Giám Sát viện này nhanh trí này đã lợi dụng lúc mọi người

không để ý, lẻn ra khỏi đỉnh núi. Lão có biệt danh "Giám Sát viện song dực",

xưa kia là tên trộm nổi tiếng khắp Đông Di và Bắc Tề. Khi trở lại nghề bắt gà

trộm chó này, đúng là khá sắc bén.

Những chiếc lá sắc nhọn cứa qua người lão, tuy không thể xuyên thủng lớp

áo chế tạo đặc biệt của Giám Sát viện, nhưng vẫn khiến lão giật mình hoảng

hốt. Lão không rõ chuyện gì sẽ xảy ra trên đỉnh núi, chỉ biết mình không nên

hiếu kỳ nhòm ngó tình hình tại đó.

Theo lão , Hoàng đế chắc chắn đã chết, không ai có thể sống sót sau đợt tấn

công kết hợp của ba vị Đại tông sư nên lão lập tức quyết định chạy trốn. Ý nghĩ

của lão rất đơn giản, phải chuyển tin động trời này tới kinh đô càng sớm càng

tốt. Dù không chắc có gặp được Phạm Nhàn cũng đang trốn chạy hay không, ít

ra lão cũng phải báo cho Trần viện trưởng.

Vượt qua một khe núi, anh nhanh trí tận dụng cơn mưa và rừng cây để che

giấu, lặng lẽ tiến sâu vào lòng núi. Nhưng ngay lúc đó, lão nghe thấy tiếng động

giống như sấm từ trên đỉnh núi, tiếp theo là tiếng chuông vọng lại.

Đó chính là lúc Hoàng đế dùng sát quyền vương đạo, Tứ Cố Kiếm bị

thương nặng va vào chiếc chuông đồng trong ngôi miếu cổ.

Vương Khải Niên đứng sững một lúc rồi tiếp tục cúi đầu trốn chạy. Nhưng

chẳng bao lâu sau, lão cảm thấy có động tĩnh phía sau, vội vàng ẩn nấp vào một

bụi cỏ dại, nhìn chằm chằm về phía con đường đá xiêu vẹo.

Hai người đẫm máu đang đi xuống trên con đường đá ấy. Vương Khải Niên

rất quen thuộc với chàng thanh niên kia, chính là Vương Thập Tam mà hắn từng

bầu bạn cùng ở Giang Nam rất lâu. Vậy người đang được cõng trên lưng là ai?

Vương Khải Niên mở to đôi mắt, lắng nghe cuộc đối thoại yếu ớt nhưng vô

cùng buồn cười giữa hai người. Cuối cùng lão cũng biết được, người bị cụt tay

và đầy máu kia chính là sư phụ của Vương Thập Tam.

Là thân tín của Phạm Nhàn, thậm chí cả chuyện cái rương lão cũng biết, tất

nhiên Vương Khải Niên cũng rõ về thân phận thực sự của Vương Thập Tam.

Vương Thập Tam chính là đệ tử cuối cùng của Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành,

vậy sư phụ của hắn là...Tứ Cố Kiếm!

Vương Khải Niên sững sờ, con ngươi co rút lại, không dám thở mạnh, chỉ

im lặng nhìn cặp thầy trò kỳ lạ và bi thương kia, từng bước đi xuống núi. Một

lúc sau mới hoàn hồn nhưng vẫn còn hơi mơ màng, tự hỏi rốt cuộc trên đỉnh núi

đã xảy ra chuyện gì? Trên đời này còn ai có thể làm Tứ Cố Kiếm bị thương

nặng đến thế?

Chưa kịp ngã ngửa vì kinh hoàng, một bóng người mặc áo vải thô bỗng

bồng bềnh lướt từ trên núi xuống một cách kỳ dị. Vương Khải Niên nhìn cảnh

tượng ấy, suýt nữa thổ huyết, Khổ Hà đại sư này lại làm trò gì vậy? Pháp thuật

ư? Nhưng nhìn khuôn mặt trọc lóc của lão như xác chết vậy?

Hai vị Đại tông sư liên tiếp đi ngang qua trước mặt Vương Khải Niên, dáng

vẻ mệt mỏi thê thảm. Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra Vương Khải Niên chui rúc

như chuột đồng. Nhưng lúc này, tuổi thọ của cả hai chẳng còn bao nhiêu, sao

còn tâm trí để ý đến kẻ hèn mọn như hắn?

Dẫu vậy, Vương Khải Niên vẫn cảm thấy kinh hoàng tận đáy lòng. Làm sao

mà chỉ trong chốc lát, hai vị Đại tông sư từng hiên ngang giáng xuống đỉnh Đại

Đông sơn như thiên thần giờ lại ra nông nỗi này?

Sau một lúc, hắn run rẩy đứng thẳng người, ngước nhìn lên đỉnh Đại Đông

sơn hùng vĩ. Trong lòng suy nghĩ, hay là bệ hạ đã chiến thắng? Có lẽ hắn nên

quay lại đỉnh núi xem xét tình hình. Nhưng những rung động và lo âu mơ hồ

trong lòng thúc giục đôi chân tiếp tục men theo sườn núi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn không ngờ, Phạm Nhàn đã chiến đấu rất tốt nhưng bị Trưởng công chúadùng thủ đoạn tinh vi hơn trói buộc. Cuối cùng, Phạm Nhàn đoán được ý địnhcủa Hoàng đế, nhưng cách hắn bảo vệ kinh đô lại nằm ngoài dự liệu và mongmuốn của Hoàng đế.Bởi vì khi tính toán cẩn thận, Hoàng đế vẫn còn bỏ sót một điều - đó là tháiđộ của Thái hậu. Vị Hoàng đế nổi tiếng hiếu thuận, được tôn là dùng chữ hiếuđể trị quốc, đã quên mất rằng mẫu thân của mình cũng giống như mình, luôn đặtquyền lợi của đất nước, triều đình lên trên tất cả, thậm chí hơn cả sinh mệnh củabất cứ ai ngoại trừ chính bản thân.Nhưng trước khi rời núi, vị Hoàng đế vừa giành được thành công lớn nhấtđời mình vẫn bình tĩnh ra mệnh lệnh cuối cùng: Bắt sống thủ lĩnh quân phảnloạn dưới chân núi. Dù người áo đen kia không phải Đại tông sư, nhưng đối vớiHoàng đế, hắn là nhân vật rất quan trọng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Khải Niên cúi đầu chạy trốn xuống núi giữa mưa gió dữ dội, mentheo khu rừng rậm rạp. Trước khi Khổ Hà tung đòn đầu tiên vào ngực Hồng lãothái giám, quan viên Giám Sát viện này nhanh trí này đã lợi dụng lúc mọi ngườikhông để ý, lẻn ra khỏi đỉnh núi. Lão có biệt danh "Giám Sát viện song dực",xưa kia là tên trộm nổi tiếng khắp Đông Di và Bắc Tề. Khi trở lại nghề bắt gàtrộm chó này, đúng là khá sắc bén.Những chiếc lá sắc nhọn cứa qua người lão, tuy không thể xuyên thủng lớpáo chế tạo đặc biệt của Giám Sát viện, nhưng vẫn khiến lão giật mình hoảnghốt. Lão không rõ chuyện gì sẽ xảy ra trên đỉnh núi, chỉ biết mình không nênhiếu kỳ nhòm ngó tình hình tại đó.Theo lão , Hoàng đế chắc chắn đã chết, không ai có thể sống sót sau đợt tấncông kết hợp của ba vị Đại tông sư nên lão lập tức quyết định chạy trốn. Ý nghĩcủa lão rất đơn giản, phải chuyển tin động trời này tới kinh đô càng sớm càngtốt. Dù không chắc có gặp được Phạm Nhàn cũng đang trốn chạy hay không, ítra lão cũng phải báo cho Trần viện trưởng.Vượt qua một khe núi, anh nhanh trí tận dụng cơn mưa và rừng cây để chegiấu, lặng lẽ tiến sâu vào lòng núi. Nhưng ngay lúc đó, lão nghe thấy tiếng độnggiống như sấm từ trên đỉnh núi, tiếp theo là tiếng chuông vọng lại.Đó chính là lúc Hoàng đế dùng sát quyền vương đạo, Tứ Cố Kiếm bịthương nặng va vào chiếc chuông đồng trong ngôi miếu cổ.Vương Khải Niên đứng sững một lúc rồi tiếp tục cúi đầu trốn chạy. Nhưngchẳng bao lâu sau, lão cảm thấy có động tĩnh phía sau, vội vàng ẩn nấp vào mộtbụi cỏ dại, nhìn chằm chằm về phía con đường đá xiêu vẹo.Hai người đẫm máu đang đi xuống trên con đường đá ấy. Vương Khải Niênrất quen thuộc với chàng thanh niên kia, chính là Vương Thập Tam mà hắn từngbầu bạn cùng ở Giang Nam rất lâu. Vậy người đang được cõng trên lưng là ai?Vương Khải Niên mở to đôi mắt, lắng nghe cuộc đối thoại yếu ớt nhưng vôcùng buồn cười giữa hai người. Cuối cùng lão cũng biết được, người bị cụt tayvà đầy máu kia chính là sư phụ của Vương Thập Tam.Là thân tín của Phạm Nhàn, thậm chí cả chuyện cái rương lão cũng biết, tấtnhiên Vương Khải Niên cũng rõ về thân phận thực sự của Vương Thập Tam.Vương Thập Tam chính là đệ tử cuối cùng của Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành,vậy sư phụ của hắn là...Tứ Cố Kiếm!Vương Khải Niên sững sờ, con ngươi co rút lại, không dám thở mạnh, chỉim lặng nhìn cặp thầy trò kỳ lạ và bi thương kia, từng bước đi xuống núi. Mộtlúc sau mới hoàn hồn nhưng vẫn còn hơi mơ màng, tự hỏi rốt cuộc trên đỉnh núiđã xảy ra chuyện gì? Trên đời này còn ai có thể làm Tứ Cố Kiếm bị thươngnặng đến thế?Chưa kịp ngã ngửa vì kinh hoàng, một bóng người mặc áo vải thô bỗngbồng bềnh lướt từ trên núi xuống một cách kỳ dị. Vương Khải Niên nhìn cảnhtượng ấy, suýt nữa thổ huyết, Khổ Hà đại sư này lại làm trò gì vậy? Pháp thuậtư? Nhưng nhìn khuôn mặt trọc lóc của lão như xác chết vậy?Hai vị Đại tông sư liên tiếp đi ngang qua trước mặt Vương Khải Niên, dángvẻ mệt mỏi thê thảm. Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra Vương Khải Niên chui rúcnhư chuột đồng. Nhưng lúc này, tuổi thọ của cả hai chẳng còn bao nhiêu, saocòn tâm trí để ý đến kẻ hèn mọn như hắn?Dẫu vậy, Vương Khải Niên vẫn cảm thấy kinh hoàng tận đáy lòng. Làm saomà chỉ trong chốc lát, hai vị Đại tông sư từng hiên ngang giáng xuống đỉnh ĐạiĐông sơn như thiên thần giờ lại ra nông nỗi này?Sau một lúc, hắn run rẩy đứng thẳng người, ngước nhìn lên đỉnh Đại Đôngsơn hùng vĩ. Trong lòng suy nghĩ, hay là bệ hạ đã chiến thắng? Có lẽ hắn nênquay lại đỉnh núi xem xét tình hình. Nhưng những rung động và lo âu mơ hồtrong lòng thúc giục đôi chân tiếp tục men theo sườn núi.

Chương 1386: Nhân quả trên Đại Đông sơn 3