Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1387: Nhân quả trên Đại Đông sơn 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đến chiều tà, đêm xuống, dưới chân núi vang lên tiếng giao chiến, ngườingười chạy tán loạn. Vương Khải Niên ẩn nấp trong bóng tối như con dơi, cuốicùng cũng lợi dụng cơ hội thoát khỏi chiến trường. Lão cũng xác nhận được sựthật: Bệ hạ vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Cuộc phản loạn đã thất bại,các Đại tông sư cũng đã gặp họa.Ngay lúc đó, Vương Khải Niên tự ý quyết định không theo đội ngũ tế trờinữa, mà chạy về kinh đô với tốc độ nhanh nhất. Lão phải thông báo cho PhạmNhàn về tình hình thực tế, cung cấp thông tin hữu ích cho Tiểu Phạm đại nhântham khảo, như vậy mới tránh được sai lầm không thể cứu vãn tại kinh đô.Vương Khải Niên là quan viên Giám Sát viện, là thần tử của Hoàng đế.Nhưng thân phận kiên định nhất là thân tín của Phạm Nhàn. Lão biết quá nhiềuchuyện, quá nhiều suy nghĩ của Phạm Nhàn. Lão lo sợ Phạm Nhàn sẽ đưa raquyết định sai lầm vì cái chết của Hoàng đế.Giống như đại tướng thủy quân Giao Châu Hứa Mậu Tài khuyên bảo PhạmNhàn ra quyết định lúc ở trên thuyền.Không rõ vì sao, Vương Khải Niên đoán được tâm tư của Hoàng đế. Lãocảm thấy hoảng sợ, lo lắng cho Phạm Nhàn và tất cả mọi người trong kinh đô.Vì thế, lão đã hối hả trở về kinh đô, vượt qua vô vàn gian khổ, giành trướcGiám Sát viện và tai mắt của Trưởng công chúa, mang theo tin tức chắc chắn sẽgây chấn động thiên hạ đến Trần Viên.lão là người đầu tiên báo tin này ra.Tuy nhiên, cuối cùng lão cũng không thể truyền tin này ra ngoài, vì vị lãothọt tại Giám Sát viện đã trực tiếp trói lão lại, bịt miệng ông và không cho lãobất kì cơ hội nào để truyền tin.Trong mấy ngày sau khi biết tình hình ở Đại Đông sơn, vị lão thọt này cóthêm một thói quen, thường than thở với lão bộc của mình: "Cần biết rằng,muốn giết một người không phải là chuyện dễ dàng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc Vương Khải Niên chuẩn bị rời đỉnh núi, Cao Đạt đã tránh đi. Nhữngtâm phúc bên cạnh Phạm Nhàn, chắc chắn đã bị ảnh hưởng nhiều bởi tính cáchcủa Phạm Nhàn, khiến bọn họ trở nên khác biệt so với đa số người: trong tâmcan, bọn họ đã vô thức xem trọng mạng sống của mình hơn cả sinh mệnh củaHoàng đế.Trong xã hội dưới chế độ hoàng quyền, đây là một tư tưởng đại nghịch bấtđạo. Dù Phạm Nhàn chưa hề nói thẳng ra, nhưng cách làm việc che giấu triềuđình của y, cùng ảnh hưởng tinh tế lên người xung quanh, đều thể hiện điều đó.Gần mực thì đen, Cao Đạt trong lúc run rẩy chạy xuống chân núi, chắc chắnchưa nhận ra điều này. Hắn không thấy Tứ Cố Kiếm và Khổ Hà bị thương nặngnhư Vương Khải Niên, nhưng tới dưới chân núi hắn cũng phát hiện ra sự thật.Hắn hoảng sợ và kinh hoàng, bởi hắn và Vương Khải Niên có hai thân phậnkhác nhau. Quan viên Giám Sát viện là bề tôi của Hoàng đế, còn Hổ Vệ... là nôbộc, hay có thể nói là tầng bảo vệ cuối cùng của Hoàng đế. Vương Khải Niên cóthể chạy trốn, nhưng Hổ Vệ thì không, nhất là lúc Hoàng đế đối mặt với mối đedọa tính mạng.Bỏ trốn trước trận chiến, đối với Hổ Vệ, là một sự nhục nhã, là tội lỗi tầytrời. Cao Đạt có lẽ có thể làm nhạt đi cảm giác nhục nhã trong lòng, nhưngkhông thể trốn tránh tội danh này.Trên con đường đá, đầy xác Hổ Vệ và mảnh vỡ lưỡi đao, tất cả đồng đội củahắn đã hy sinh trên Đại Đông sơn. Khi hiểu sơ sự thật về vụ ám sát trên đỉnhnúi, Cao Đạt nổi cơn thịnh nộ, đau đớn và sợ hãi.Một trăm Hổ Vệ đã chết như thế, liệu Hoàng thượng có bao giờ quan tâmđến sinh mệnh của họ? Trong lòng Cao Đạt lạnh giá, hắn biết mình không thểquay lại bên cạnh Hoàng thượng nữa. Một khi xuất hiện, hắn chỉ có thể nhận lấysự trừng phạt theo luật pháp của Khánh Quốc và quy định của cung đình. Chínhmình chết cũng được, nhưng có lẽ người thân của mình cũng sẽ liên lụy.Do đó, hắn càng quyết định chạy trốn. Hắn tin tưởng Phạm Nhàn, nhưngcũng không thể trở lại bên người Phạm Nhàn, vì hắn không muốn mang đến bấtkỳ phiền toái nào cho Tiểu Phạm đại nhân.Hắn chỉ mong muốn rời bỏ cung điện sâu thẳm và bí ẩn kia, rời bỏ vị bệ hạoai nghiêm không thể xâm phạm, để tìm đến một nơi xa xôi, yên bình sống quanửa đời còn lại.Trong những thời khắc cuối cùng ở Đại Đông sơn, hai thân tín của PhạmNhàn đã lựa chọn con đường riêng. Khi ấy chưa có quá nhiều người chú ý, thậmchí không ai nhận ra điều này. Nhưng cuộc đời, ai có thể đoán trước tương lai?Mỗi hành động, mỗi lựa chọn đều là số mệnh, nhân duyên ngày nay gieo trồng,không biết ngày sau sẽ đem lại kết quả đắng cay thế nào._o O o_Trên đường chạy trốn, Cao Đạt và Vương Khải Niên cùng hàng nghìn quânphản loạn dưới chân Đông Sơn, những thích khách cửu phẩm của Đông Dithành cũng đang lẩn trốn. Thuỷ binh Giao Châu chưa kịp ra khơi đã bị thuyền từSa Châu chặn đường.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đến chiều tà, đêm xuống, dưới chân núi vang lên tiếng giao chiến, người
người chạy tán loạn. Vương Khải Niên ẩn nấp trong bóng tối như con dơi, cuối
cùng cũng lợi dụng cơ hội thoát khỏi chiến trường. Lão cũng xác nhận được sự
thật: Bệ hạ vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Cuộc phản loạn đã thất bại,
các Đại tông sư cũng đã gặp họa.
Ngay lúc đó, Vương Khải Niên tự ý quyết định không theo đội ngũ tế trời
nữa, mà chạy về kinh đô với tốc độ nhanh nhất. Lão phải thông báo cho Phạm
Nhàn về tình hình thực tế, cung cấp thông tin hữu ích cho Tiểu Phạm đại nhân
tham khảo, như vậy mới tránh được sai lầm không thể cứu vãn tại kinh đô.
Vương Khải Niên là quan viên Giám Sát viện, là thần tử của Hoàng đế.
Nhưng thân phận kiên định nhất là thân tín của Phạm Nhàn. Lão biết quá nhiều
chuyện, quá nhiều suy nghĩ của Phạm Nhàn. Lão lo sợ Phạm Nhàn sẽ đưa ra
quyết định sai lầm vì cái chết của Hoàng đế.
Giống như đại tướng thủy quân Giao Châu Hứa Mậu Tài khuyên bảo Phạm
Nhàn ra quyết định lúc ở trên thuyền.
Không rõ vì sao, Vương Khải Niên đoán được tâm tư của Hoàng đế. Lão
cảm thấy hoảng sợ, lo lắng cho Phạm Nhàn và tất cả mọi người trong kinh đô.
Vì thế, lão đã hối hả trở về kinh đô, vượt qua vô vàn gian khổ, giành trước
Giám Sát viện và tai mắt của Trưởng công chúa, mang theo tin tức chắc chắn sẽ
gây chấn động thiên hạ đến Trần Viên.
lão là người đầu tiên báo tin này ra.
Tuy nhiên, cuối cùng lão cũng không thể truyền tin này ra ngoài, vì vị lão
thọt tại Giám Sát viện đã trực tiếp trói lão lại, bịt miệng ông và không cho lão
bất kì cơ hội nào để truyền tin.
Trong mấy ngày sau khi biết tình hình ở Đại Đông sơn, vị lão thọt này có
thêm một thói quen, thường than thở với lão bộc của mình: "Cần biết rằng,
muốn giết một người không phải là chuyện dễ dàng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc Vương Khải Niên chuẩn bị rời đỉnh núi, Cao Đạt đã tránh đi. Những
tâm phúc bên cạnh Phạm Nhàn, chắc chắn đã bị ảnh hưởng nhiều bởi tính cách
của Phạm Nhàn, khiến bọn họ trở nên khác biệt so với đa số người: trong tâm
can, bọn họ đã vô thức xem trọng mạng sống của mình hơn cả sinh mệnh của
Hoàng đế.
Trong xã hội dưới chế độ hoàng quyền, đây là một tư tưởng đại nghịch bất
đạo. Dù Phạm Nhàn chưa hề nói thẳng ra, nhưng cách làm việc che giấu triều
đình của y, cùng ảnh hưởng tinh tế lên người xung quanh, đều thể hiện điều đó.
Gần mực thì đen, Cao Đạt trong lúc run rẩy chạy xuống chân núi, chắc chắn
chưa nhận ra điều này. Hắn không thấy Tứ Cố Kiếm và Khổ Hà bị thương nặng
như Vương Khải Niên, nhưng tới dưới chân núi hắn cũng phát hiện ra sự thật.
Hắn hoảng sợ và kinh hoàng, bởi hắn và Vương Khải Niên có hai thân phận
khác nhau. Quan viên Giám Sát viện là bề tôi của Hoàng đế, còn Hổ Vệ... là nô
bộc, hay có thể nói là tầng bảo vệ cuối cùng của Hoàng đế. Vương Khải Niên có
thể chạy trốn, nhưng Hổ Vệ thì không, nhất là lúc Hoàng đế đối mặt với mối đe
dọa tính mạng.
Bỏ trốn trước trận chiến, đối với Hổ Vệ, là một sự nhục nhã, là tội lỗi tầy
trời. Cao Đạt có lẽ có thể làm nhạt đi cảm giác nhục nhã trong lòng, nhưng
không thể trốn tránh tội danh này.
Trên con đường đá, đầy xác Hổ Vệ và mảnh vỡ lưỡi đao, tất cả đồng đội của
hắn đã hy sinh trên Đại Đông sơn. Khi hiểu sơ sự thật về vụ ám sát trên đỉnh
núi, Cao Đạt nổi cơn thịnh nộ, đau đớn và sợ hãi.
Một trăm Hổ Vệ đã chết như thế, liệu Hoàng thượng có bao giờ quan tâm
đến sinh mệnh của họ? Trong lòng Cao Đạt lạnh giá, hắn biết mình không thể
quay lại bên cạnh Hoàng thượng nữa. Một khi xuất hiện, hắn chỉ có thể nhận lấy
sự trừng phạt theo luật pháp của Khánh Quốc và quy định của cung đình. Chính
mình chết cũng được, nhưng có lẽ người thân của mình cũng sẽ liên lụy.
Do đó, hắn càng quyết định chạy trốn. Hắn tin tưởng Phạm Nhàn, nhưng
cũng không thể trở lại bên người Phạm Nhàn, vì hắn không muốn mang đến bất
kỳ phiền toái nào cho Tiểu Phạm đại nhân.
Hắn chỉ mong muốn rời bỏ cung điện sâu thẳm và bí ẩn kia, rời bỏ vị bệ hạ
oai nghiêm không thể xâm phạm, để tìm đến một nơi xa xôi, yên bình sống qua
nửa đời còn lại.
Trong những thời khắc cuối cùng ở Đại Đông sơn, hai thân tín của Phạm
Nhàn đã lựa chọn con đường riêng. Khi ấy chưa có quá nhiều người chú ý, thậm
chí không ai nhận ra điều này. Nhưng cuộc đời, ai có thể đoán trước tương lai?
Mỗi hành động, mỗi lựa chọn đều là số mệnh, nhân duyên ngày nay gieo trồng,
không biết ngày sau sẽ đem lại kết quả đắng cay thế nào.
_o O o_
Trên đường chạy trốn, Cao Đạt và Vương Khải Niên cùng hàng nghìn quân
phản loạn dưới chân Đông Sơn, những thích khách cửu phẩm của Đông Di
thành cũng đang lẩn trốn. Thuỷ binh Giao Châu chưa kịp ra khơi đã bị thuyền từ
Sa Châu chặn đường.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đến chiều tà, đêm xuống, dưới chân núi vang lên tiếng giao chiến, ngườingười chạy tán loạn. Vương Khải Niên ẩn nấp trong bóng tối như con dơi, cuốicùng cũng lợi dụng cơ hội thoát khỏi chiến trường. Lão cũng xác nhận được sựthật: Bệ hạ vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Cuộc phản loạn đã thất bại,các Đại tông sư cũng đã gặp họa.Ngay lúc đó, Vương Khải Niên tự ý quyết định không theo đội ngũ tế trờinữa, mà chạy về kinh đô với tốc độ nhanh nhất. Lão phải thông báo cho PhạmNhàn về tình hình thực tế, cung cấp thông tin hữu ích cho Tiểu Phạm đại nhântham khảo, như vậy mới tránh được sai lầm không thể cứu vãn tại kinh đô.Vương Khải Niên là quan viên Giám Sát viện, là thần tử của Hoàng đế.Nhưng thân phận kiên định nhất là thân tín của Phạm Nhàn. Lão biết quá nhiềuchuyện, quá nhiều suy nghĩ của Phạm Nhàn. Lão lo sợ Phạm Nhàn sẽ đưa raquyết định sai lầm vì cái chết của Hoàng đế.Giống như đại tướng thủy quân Giao Châu Hứa Mậu Tài khuyên bảo PhạmNhàn ra quyết định lúc ở trên thuyền.Không rõ vì sao, Vương Khải Niên đoán được tâm tư của Hoàng đế. Lãocảm thấy hoảng sợ, lo lắng cho Phạm Nhàn và tất cả mọi người trong kinh đô.Vì thế, lão đã hối hả trở về kinh đô, vượt qua vô vàn gian khổ, giành trướcGiám Sát viện và tai mắt của Trưởng công chúa, mang theo tin tức chắc chắn sẽgây chấn động thiên hạ đến Trần Viên.lão là người đầu tiên báo tin này ra.Tuy nhiên, cuối cùng lão cũng không thể truyền tin này ra ngoài, vì vị lãothọt tại Giám Sát viện đã trực tiếp trói lão lại, bịt miệng ông và không cho lãobất kì cơ hội nào để truyền tin.Trong mấy ngày sau khi biết tình hình ở Đại Đông sơn, vị lão thọt này cóthêm một thói quen, thường than thở với lão bộc của mình: "Cần biết rằng,muốn giết một người không phải là chuyện dễ dàng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc Vương Khải Niên chuẩn bị rời đỉnh núi, Cao Đạt đã tránh đi. Nhữngtâm phúc bên cạnh Phạm Nhàn, chắc chắn đã bị ảnh hưởng nhiều bởi tính cáchcủa Phạm Nhàn, khiến bọn họ trở nên khác biệt so với đa số người: trong tâmcan, bọn họ đã vô thức xem trọng mạng sống của mình hơn cả sinh mệnh củaHoàng đế.Trong xã hội dưới chế độ hoàng quyền, đây là một tư tưởng đại nghịch bấtđạo. Dù Phạm Nhàn chưa hề nói thẳng ra, nhưng cách làm việc che giấu triềuđình của y, cùng ảnh hưởng tinh tế lên người xung quanh, đều thể hiện điều đó.Gần mực thì đen, Cao Đạt trong lúc run rẩy chạy xuống chân núi, chắc chắnchưa nhận ra điều này. Hắn không thấy Tứ Cố Kiếm và Khổ Hà bị thương nặngnhư Vương Khải Niên, nhưng tới dưới chân núi hắn cũng phát hiện ra sự thật.Hắn hoảng sợ và kinh hoàng, bởi hắn và Vương Khải Niên có hai thân phậnkhác nhau. Quan viên Giám Sát viện là bề tôi của Hoàng đế, còn Hổ Vệ... là nôbộc, hay có thể nói là tầng bảo vệ cuối cùng của Hoàng đế. Vương Khải Niên cóthể chạy trốn, nhưng Hổ Vệ thì không, nhất là lúc Hoàng đế đối mặt với mối đedọa tính mạng.Bỏ trốn trước trận chiến, đối với Hổ Vệ, là một sự nhục nhã, là tội lỗi tầytrời. Cao Đạt có lẽ có thể làm nhạt đi cảm giác nhục nhã trong lòng, nhưngkhông thể trốn tránh tội danh này.Trên con đường đá, đầy xác Hổ Vệ và mảnh vỡ lưỡi đao, tất cả đồng đội củahắn đã hy sinh trên Đại Đông sơn. Khi hiểu sơ sự thật về vụ ám sát trên đỉnhnúi, Cao Đạt nổi cơn thịnh nộ, đau đớn và sợ hãi.Một trăm Hổ Vệ đã chết như thế, liệu Hoàng thượng có bao giờ quan tâmđến sinh mệnh của họ? Trong lòng Cao Đạt lạnh giá, hắn biết mình không thểquay lại bên cạnh Hoàng thượng nữa. Một khi xuất hiện, hắn chỉ có thể nhận lấysự trừng phạt theo luật pháp của Khánh Quốc và quy định của cung đình. Chínhmình chết cũng được, nhưng có lẽ người thân của mình cũng sẽ liên lụy.Do đó, hắn càng quyết định chạy trốn. Hắn tin tưởng Phạm Nhàn, nhưngcũng không thể trở lại bên người Phạm Nhàn, vì hắn không muốn mang đến bấtkỳ phiền toái nào cho Tiểu Phạm đại nhân.Hắn chỉ mong muốn rời bỏ cung điện sâu thẳm và bí ẩn kia, rời bỏ vị bệ hạoai nghiêm không thể xâm phạm, để tìm đến một nơi xa xôi, yên bình sống quanửa đời còn lại.Trong những thời khắc cuối cùng ở Đại Đông sơn, hai thân tín của PhạmNhàn đã lựa chọn con đường riêng. Khi ấy chưa có quá nhiều người chú ý, thậmchí không ai nhận ra điều này. Nhưng cuộc đời, ai có thể đoán trước tương lai?Mỗi hành động, mỗi lựa chọn đều là số mệnh, nhân duyên ngày nay gieo trồng,không biết ngày sau sẽ đem lại kết quả đắng cay thế nào._o O o_Trên đường chạy trốn, Cao Đạt và Vương Khải Niên cùng hàng nghìn quânphản loạn dưới chân Đông Sơn, những thích khách cửu phẩm của Đông Dithành cũng đang lẩn trốn. Thuỷ binh Giao Châu chưa kịp ra khơi đã bị thuyền từSa Châu chặn đường.