Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1389: Giấy vào hồ mà cá động, áo quệt rèm mà người chết 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hai tên thân binh của hắn ta đã chết , nhưng hắn ta đã mang theo Khổ Hàđại sư trốn thoát." Một tướng lĩnh châu quân đang quỳ trước mặt Khánh Đế,giọng run rẩy báo cáo.Khổ Hà Tứ Cố Kiếm,, hạng người như thế nào, hôm nay đều bị người khácbuộc lên lưng bỏ chạy, Khánh Đế lắng nghe mà trong lòng không khỏi dâng lêncảm giác khác lạ. Thấy tướng lĩnh kia hoảng sợ, Hoàng đế không nhịn đượcmỉm cười nói: "Nếu dễ dàng bị trẫm bắt được như vậy, hắn có còn là ThượngSâm Hổ hay không?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong một đêm, đám người từ Đại Đông sơn xuống đã giải quyết hếtmọi việc. Trong lịch sử Khánh Quốc, lần đầu tiên có âm mưu phản loạn diễn ravào ban ngày, nhưng kết thúc thật bi thảm. Ít nhất là việc hành thích Hoàng đếđã kết thúc một cách bi thảm, không còn gây nên sóng gió nào nữa. Tất cả mọingười kể cả Hoàng đế, đều có phần máu lạnh và hơi căng thẳng, chờ đợi biếnđộng ở kinh đô mười mấy ngày sau.Lúc này, Hoàng đế đã rất mệt mỏi. Diệt trừ hai vị Đại tông sư Khổ Hà và TứCố Kiếm, tuy là trang sáng rực rỡ nhất trong đời người, nhưng cũng đã làm tiêuhao quá nhiều sức lực tinh thần của hắn. Đặc biệt sau khi âm mưu lâu dài trởthành hiện thực, nó đã đem lại trong tâm hồn hắn những ảnh hưởng nào đó,khiến bây giờ hắn không còn mạnh mẽ như mọi người vẫn tưởng.Trong cuộc đời này của mình, giai đoạn hiện tại thực sự là lúc Hoàng đế suyyếu, dễ bị đánh bại nhất. Tuy nhiên không ai nhận ra điều đó, cũng chẳng aidám lợi dụng điểm yếu ấy. Bởi hàng vạn châu quân đang vây chặt Đại Đôngsơn, phong tỏa mọi tin tức, đồng thời ráo riết truy đuổi hai thế lực từ Đông Dithành và Bắc Tề xâm nhập vào lãnh thổ.Con hổ dường như đang ngủ say, nhưng vẫn cố tỏ ra hùng dũng, phát ra ánhmắt lạnh lẽo đe dọa những kẻ dám xâm phạm mình, biến chúng thành nhữngcon mồi hoảng sợ chạy trốn. Thượng Sam Hổ đơn thân độc mã, nhưng phảimang Khổ Hà tiến về phương Bắc. Còn Vân Chi Lan tạm thời cai quản Đông Dithành, tuy cũng là đại gia kiếm thuật thế hệ này, nhưng lại không phải là đại giabinh pháp, hoàn toàn nghĩ không ra rằng lúc này có thể đánh một đòn hồi mãthương, tạo ra hiệu quả kinh thiên động địa. Chuyện này không liên quan gì đếndũng khí.Giám Sát viện cũng đã hành động. Những quan viên tuần tra được bố trí từtrước ở ba khu vực đã bí mật phân tán khắp các con đường từ Đông Sơn đếnkinh đô. Trần Bình Bình tuy đang ở kinh đô, nhưng thuộc hạ dưới trướng vẫnphát huy truyền thống vinh quang của Giám Sát viện, thể hiện khả năng phongtỏa thông tin cực kỳ ghê gớm.Cho dù là Thượng Sam Hổ hay Đông Di thành, ngay cả khi họ có thể loantin dọc đường, báo cho Trưởng công chúa tại kinh đô, cũng không thể thực hiệntrong vài ngày. Hơn nữa, do phải đi đường vòng và né tránh truy sát, nên sự thậtvề Đại Đông sơn chỉ có thể truyền đến kinh đô chậm hơn bình thường khoảngmười ngày.Việc chậm trễ trong việc truyền tin lại đem đến lợi ích lớn cho Hoàng đế vàTrần Bình Bình.Lúc này, Phạm Nhàn đang ở sâu trong núi giao chiến với Yến Tiểu Ất,không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trên Đại Đông sơn. Khi đã giết chết YếnTiểu Ất, tiến vào Tống quốc rồi từ Yến Kinh đi về phương nam, những ngườitrốn thoát từ Đại Đông Sơn mới bất ngờ xuất hiện, tiến vào vùng ảnh hưởng củaĐông Di thành.Phạm Nhàn thật sự không may, đã rời Tống quốc trước đó vài ngày nênchưa hề nghe được tin tức ấy. Khi vừa bước chân vào biên giới Khánh Quốc,chủ tướng đại doanh Yến Kinh đã nhận mật chỉ, âm thầm nắm quyền chỉ huyđại quân đang như rắn mất đầu, đồng thời ra lệnh phong tỏa nghiêm ngặt biêngiới giữa ba nước.Điều kỳ lạ hơn, dù là người Bắc Tề hay Đông Di trở về, ai nấy đều vô thứckhép miệng lại. Khi Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nhận được tin tức đã là rất muộn,cho dù hắn có sai người sang báo cho Trưởng công chúa phương nam cũngkhông thể thay đổi điều gì. Còn Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành... lão đã bịthương nặng sắp chết, không hiểu sao lại không cố gắng báo cho Lý Vân Duệtại kinh đô.Lý do thực ra rất đơn giản, một khi tin tức Hoàng đế còn sống loan truyềnvề kinh đô, có lẽ hỗn loạn trong Khánh Quốc sẽ chấm dứt ngay từ trước khi bắtđầu, và quốc lực Khánh Quốc sẽ không bị tổn hại. Đây chính là điều mà Tứ CốKiếm không hề mong muốn.Lúc này, Tứ Cố Kiếm cần phải suy nghĩ về con đường phía trước của ĐôngDi thành sau khi mình qua đời. Vì kéo dài bước chân thống nhất thiên hạ củaKhánh Đế, để Trưởng công chúa biết tin Hoàng đế chưa chết muộn vài ngày, cólẽ sẽ có lợi hơn cho Đông Di thành. Nếu Trưởng công chúa có thể gây ra mộttrận đại loạn ở kinh đô, chắc chắn quốc lực Khánh Quốc sẽ bị tổn hại. Đại chiếnbùng nổ, Khánh Quốc sẽ cần ít nhất hai, ba năm để phục hồi trước khi có thểhuy động quân đội ra trận.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hai tên thân binh của hắn ta đã chết , nhưng hắn ta đã mang theo Khổ Hàđại sư trốn thoát." Một tướng lĩnh châu quân đang quỳ trước mặt Khánh Đế,giọng run rẩy báo cáo.Khổ Hà Tứ Cố Kiếm,, hạng người như thế nào, hôm nay đều bị người khácbuộc lên lưng bỏ chạy, Khánh Đế lắng nghe mà trong lòng không khỏi dâng lêncảm giác khác lạ. Thấy tướng lĩnh kia hoảng sợ, Hoàng đế không nhịn đượcmỉm cười nói: "Nếu dễ dàng bị trẫm bắt được như vậy, hắn có còn là ThượngSâm Hổ hay không?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong một đêm, đám người từ Đại Đông sơn xuống đã giải quyết hếtmọi việc. Trong lịch sử Khánh Quốc, lần đầu tiên có âm mưu phản loạn diễn ravào ban ngày, nhưng kết thúc thật bi thảm. Ít nhất là việc hành thích Hoàng đếđã kết thúc một cách bi thảm, không còn gây nên sóng gió nào nữa. Tất cả mọingười kể cả Hoàng đế, đều có phần máu lạnh và hơi căng thẳng, chờ đợi biếnđộng ở kinh đô mười mấy ngày sau.Lúc này, Hoàng đế đã rất mệt mỏi. Diệt trừ hai vị Đại tông sư Khổ Hà và TứCố Kiếm, tuy là trang sáng rực rỡ nhất trong đời người, nhưng cũng đã làm tiêuhao quá nhiều sức lực tinh thần của hắn. Đặc biệt sau khi âm mưu lâu dài trởthành hiện thực, nó đã đem lại trong tâm hồn hắn những ảnh hưởng nào đó,khiến bây giờ hắn không còn mạnh mẽ như mọi người vẫn tưởng.Trong cuộc đời này của mình, giai đoạn hiện tại thực sự là lúc Hoàng đế suyyếu, dễ bị đánh bại nhất. Tuy nhiên không ai nhận ra điều đó, cũng chẳng aidám lợi dụng điểm yếu ấy. Bởi hàng vạn châu quân đang vây chặt Đại Đôngsơn, phong tỏa mọi tin tức, đồng thời ráo riết truy đuổi hai thế lực từ Đông Dithành và Bắc Tề xâm nhập vào lãnh thổ.Con hổ dường như đang ngủ say, nhưng vẫn cố tỏ ra hùng dũng, phát ra ánhmắt lạnh lẽo đe dọa những kẻ dám xâm phạm mình, biến chúng thành nhữngcon mồi hoảng sợ chạy trốn. Thượng Sam Hổ đơn thân độc mã, nhưng phảimang Khổ Hà tiến về phương Bắc. Còn Vân Chi Lan tạm thời cai quản Đông Dithành, tuy cũng là đại gia kiếm thuật thế hệ này, nhưng lại không phải là đại giabinh pháp, hoàn toàn nghĩ không ra rằng lúc này có thể đánh một đòn hồi mãthương, tạo ra hiệu quả kinh thiên động địa. Chuyện này không liên quan gì đếndũng khí.Giám Sát viện cũng đã hành động. Những quan viên tuần tra được bố trí từtrước ở ba khu vực đã bí mật phân tán khắp các con đường từ Đông Sơn đếnkinh đô. Trần Bình Bình tuy đang ở kinh đô, nhưng thuộc hạ dưới trướng vẫnphát huy truyền thống vinh quang của Giám Sát viện, thể hiện khả năng phongtỏa thông tin cực kỳ ghê gớm.Cho dù là Thượng Sam Hổ hay Đông Di thành, ngay cả khi họ có thể loantin dọc đường, báo cho Trưởng công chúa tại kinh đô, cũng không thể thực hiệntrong vài ngày. Hơn nữa, do phải đi đường vòng và né tránh truy sát, nên sự thậtvề Đại Đông sơn chỉ có thể truyền đến kinh đô chậm hơn bình thường khoảngmười ngày.Việc chậm trễ trong việc truyền tin lại đem đến lợi ích lớn cho Hoàng đế vàTrần Bình Bình.Lúc này, Phạm Nhàn đang ở sâu trong núi giao chiến với Yến Tiểu Ất,không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trên Đại Đông sơn. Khi đã giết chết YếnTiểu Ất, tiến vào Tống quốc rồi từ Yến Kinh đi về phương nam, những ngườitrốn thoát từ Đại Đông Sơn mới bất ngờ xuất hiện, tiến vào vùng ảnh hưởng củaĐông Di thành.Phạm Nhàn thật sự không may, đã rời Tống quốc trước đó vài ngày nênchưa hề nghe được tin tức ấy. Khi vừa bước chân vào biên giới Khánh Quốc,chủ tướng đại doanh Yến Kinh đã nhận mật chỉ, âm thầm nắm quyền chỉ huyđại quân đang như rắn mất đầu, đồng thời ra lệnh phong tỏa nghiêm ngặt biêngiới giữa ba nước.Điều kỳ lạ hơn, dù là người Bắc Tề hay Đông Di trở về, ai nấy đều vô thứckhép miệng lại. Khi Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nhận được tin tức đã là rất muộn,cho dù hắn có sai người sang báo cho Trưởng công chúa phương nam cũngkhông thể thay đổi điều gì. Còn Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành... lão đã bịthương nặng sắp chết, không hiểu sao lại không cố gắng báo cho Lý Vân Duệtại kinh đô.Lý do thực ra rất đơn giản, một khi tin tức Hoàng đế còn sống loan truyềnvề kinh đô, có lẽ hỗn loạn trong Khánh Quốc sẽ chấm dứt ngay từ trước khi bắtđầu, và quốc lực Khánh Quốc sẽ không bị tổn hại. Đây chính là điều mà Tứ CốKiếm không hề mong muốn.Lúc này, Tứ Cố Kiếm cần phải suy nghĩ về con đường phía trước của ĐôngDi thành sau khi mình qua đời. Vì kéo dài bước chân thống nhất thiên hạ củaKhánh Đế, để Trưởng công chúa biết tin Hoàng đế chưa chết muộn vài ngày, cólẽ sẽ có lợi hơn cho Đông Di thành. Nếu Trưởng công chúa có thể gây ra mộttrận đại loạn ở kinh đô, chắc chắn quốc lực Khánh Quốc sẽ bị tổn hại. Đại chiếnbùng nổ, Khánh Quốc sẽ cần ít nhất hai, ba năm để phục hồi trước khi có thểhuy động quân đội ra trận.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hai tên thân binh của hắn ta đã chết , nhưng hắn ta đã mang theo Khổ Hàđại sư trốn thoát." Một tướng lĩnh châu quân đang quỳ trước mặt Khánh Đế,giọng run rẩy báo cáo.Khổ Hà Tứ Cố Kiếm,, hạng người như thế nào, hôm nay đều bị người khácbuộc lên lưng bỏ chạy, Khánh Đế lắng nghe mà trong lòng không khỏi dâng lêncảm giác khác lạ. Thấy tướng lĩnh kia hoảng sợ, Hoàng đế không nhịn đượcmỉm cười nói: "Nếu dễ dàng bị trẫm bắt được như vậy, hắn có còn là ThượngSâm Hổ hay không?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong một đêm, đám người từ Đại Đông sơn xuống đã giải quyết hếtmọi việc. Trong lịch sử Khánh Quốc, lần đầu tiên có âm mưu phản loạn diễn ravào ban ngày, nhưng kết thúc thật bi thảm. Ít nhất là việc hành thích Hoàng đếđã kết thúc một cách bi thảm, không còn gây nên sóng gió nào nữa. Tất cả mọingười kể cả Hoàng đế, đều có phần máu lạnh và hơi căng thẳng, chờ đợi biếnđộng ở kinh đô mười mấy ngày sau.Lúc này, Hoàng đế đã rất mệt mỏi. Diệt trừ hai vị Đại tông sư Khổ Hà và TứCố Kiếm, tuy là trang sáng rực rỡ nhất trong đời người, nhưng cũng đã làm tiêuhao quá nhiều sức lực tinh thần của hắn. Đặc biệt sau khi âm mưu lâu dài trởthành hiện thực, nó đã đem lại trong tâm hồn hắn những ảnh hưởng nào đó,khiến bây giờ hắn không còn mạnh mẽ như mọi người vẫn tưởng.Trong cuộc đời này của mình, giai đoạn hiện tại thực sự là lúc Hoàng đế suyyếu, dễ bị đánh bại nhất. Tuy nhiên không ai nhận ra điều đó, cũng chẳng aidám lợi dụng điểm yếu ấy. Bởi hàng vạn châu quân đang vây chặt Đại Đôngsơn, phong tỏa mọi tin tức, đồng thời ráo riết truy đuổi hai thế lực từ Đông Dithành và Bắc Tề xâm nhập vào lãnh thổ.Con hổ dường như đang ngủ say, nhưng vẫn cố tỏ ra hùng dũng, phát ra ánhmắt lạnh lẽo đe dọa những kẻ dám xâm phạm mình, biến chúng thành nhữngcon mồi hoảng sợ chạy trốn. Thượng Sam Hổ đơn thân độc mã, nhưng phảimang Khổ Hà tiến về phương Bắc. Còn Vân Chi Lan tạm thời cai quản Đông Dithành, tuy cũng là đại gia kiếm thuật thế hệ này, nhưng lại không phải là đại giabinh pháp, hoàn toàn nghĩ không ra rằng lúc này có thể đánh một đòn hồi mãthương, tạo ra hiệu quả kinh thiên động địa. Chuyện này không liên quan gì đếndũng khí.Giám Sát viện cũng đã hành động. Những quan viên tuần tra được bố trí từtrước ở ba khu vực đã bí mật phân tán khắp các con đường từ Đông Sơn đếnkinh đô. Trần Bình Bình tuy đang ở kinh đô, nhưng thuộc hạ dưới trướng vẫnphát huy truyền thống vinh quang của Giám Sát viện, thể hiện khả năng phongtỏa thông tin cực kỳ ghê gớm.Cho dù là Thượng Sam Hổ hay Đông Di thành, ngay cả khi họ có thể loantin dọc đường, báo cho Trưởng công chúa tại kinh đô, cũng không thể thực hiệntrong vài ngày. Hơn nữa, do phải đi đường vòng và né tránh truy sát, nên sự thậtvề Đại Đông sơn chỉ có thể truyền đến kinh đô chậm hơn bình thường khoảngmười ngày.Việc chậm trễ trong việc truyền tin lại đem đến lợi ích lớn cho Hoàng đế vàTrần Bình Bình.Lúc này, Phạm Nhàn đang ở sâu trong núi giao chiến với Yến Tiểu Ất,không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trên Đại Đông sơn. Khi đã giết chết YếnTiểu Ất, tiến vào Tống quốc rồi từ Yến Kinh đi về phương nam, những ngườitrốn thoát từ Đại Đông Sơn mới bất ngờ xuất hiện, tiến vào vùng ảnh hưởng củaĐông Di thành.Phạm Nhàn thật sự không may, đã rời Tống quốc trước đó vài ngày nênchưa hề nghe được tin tức ấy. Khi vừa bước chân vào biên giới Khánh Quốc,chủ tướng đại doanh Yến Kinh đã nhận mật chỉ, âm thầm nắm quyền chỉ huyđại quân đang như rắn mất đầu, đồng thời ra lệnh phong tỏa nghiêm ngặt biêngiới giữa ba nước.Điều kỳ lạ hơn, dù là người Bắc Tề hay Đông Di trở về, ai nấy đều vô thứckhép miệng lại. Khi Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nhận được tin tức đã là rất muộn,cho dù hắn có sai người sang báo cho Trưởng công chúa phương nam cũngkhông thể thay đổi điều gì. Còn Tứ Cố Kiếm ở Đông Di thành... lão đã bịthương nặng sắp chết, không hiểu sao lại không cố gắng báo cho Lý Vân Duệtại kinh đô.Lý do thực ra rất đơn giản, một khi tin tức Hoàng đế còn sống loan truyềnvề kinh đô, có lẽ hỗn loạn trong Khánh Quốc sẽ chấm dứt ngay từ trước khi bắtđầu, và quốc lực Khánh Quốc sẽ không bị tổn hại. Đây chính là điều mà Tứ CốKiếm không hề mong muốn.Lúc này, Tứ Cố Kiếm cần phải suy nghĩ về con đường phía trước của ĐôngDi thành sau khi mình qua đời. Vì kéo dài bước chân thống nhất thiên hạ củaKhánh Đế, để Trưởng công chúa biết tin Hoàng đế chưa chết muộn vài ngày, cólẽ sẽ có lợi hơn cho Đông Di thành. Nếu Trưởng công chúa có thể gây ra mộttrận đại loạn ở kinh đô, chắc chắn quốc lực Khánh Quốc sẽ bị tổn hại. Đại chiếnbùng nổ, Khánh Quốc sẽ cần ít nhất hai, ba năm để phục hồi trước khi có thểhuy động quân đội ra trận.