Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1390: Giấy vào hồ mà cá động, áo quệt rèm mà người chết 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dĩ nhiên, hai nơi Yến Kinh và Thương Châu đã bị phong tỏa nghiêm ngặt.Không lâu sau khi Phạm Nhàn vào kinh, kinh đô đã đóng cửa thành. Cho dù TứCố Kiếm muốn báo tin cho Lý Vân Duệ cũng không đơn giản. Điều đáng sợnhất là Khánh Đế dường như đã đoán trước được suy nghĩ của Tứ Cố Kiếm lúcnày. Tâm ý các vị Đại tông sư không khác nào tương thông với nhau.Một vấn đề quan trọng khác, đó là an toàn của Phạm Nhàn. Chỉ cần PhạmNhàn có thể vượt qua ải Yến Tiểu Ất và quay trở lại kinh đô... Cân nhắc chotương lai của Đông Di thành, Tứ Cố Kiếm không thể để Phạm Nhàn chết quásớm.Trong những ngày cuối đời, các vị Đại tông sư cần phải suy nghĩ nhiều hơn,xa hơn và sâu sắc hơn. Họ đã thất bại trong trận quyết định với Khánh Đếnhưng vẫn đặt hy vọng vào tương lai. Và vào lúc này, dường như dù thế nào đinữa thì Phạm Nhàn cũng không phải là hy vọng của Đông Di thành.Những sự kiện này sẽ diễn ra sau mười mấy ngày nữa. Hoàng đế KhánhQuốc không phải là máy tính tinh vi, hắn chỉ có thể dự đoán khả năng tổng quát.May mắn thay, tình hình phát triển không quá khác so với phân tích của hắn."Nếu bạn đọc được dòng này ngoài ba.ch ng.oc sa.ch có nghĩa là bạn đangtiếp tay cho lũ ăn cắp"Sau khi xử lý xong việc ở Đại Đông Sơn, hắn không dừng chân dưới núi màtiếp tục đi cả đêm về hướng tây bắc, trực tiếp đến Đạm Châu. Lúc rạng đông,hắn vào thành và đến phủ Tổng đốc Hầu Vịnh Chí của khu vực Đông Sơn.Ngày hôm đó, toàn bộ Đạm Châu bị phong tỏa. Châu quân theo bệ hạ tiếnvào khu vực Giang Bắc, phụng chỉ tiếp nhận trọng trách canh phòng của châuquân địa phương, trấn giữ vị trí then chốt. Hơn mười vị đại thần cùng các caothủ thái giám trong cung kiểm soát toàn bộ phủ Tổng đốc.Dân chúng Đạm Châu đứng đó trố mắt, sửng sốt không hiểu tại sao lại cóquá nhiều binh lính lạ mặt đổ về. Hơn nữa, ánh mắt những người lính này vôcùng kỳ quái, giống như thú dữ, trên người vẫn còn mùi máu, rõ ràng là vừa từchiến trường quay về.Những binh lính này tuần tra trên đường phố Đạm Châu, cảnh giác quan sátxung quanh, khiến thành phố lớn nhất khu vực Đông Sơn chìm trong bầu khôngkhí căng thẳng. Áp lực khiến người dân không dám thì thầm trên đường nữa.Ngoại trừ việc cần thiết, đa phần thời gian họ sợ hãi trốn trong nhà.Trong phủ Tổng đốc khu vực Đông Sơn, Tổng đốc Hầu Vịnh Chí quỳ trướcmặt Hoàng đế. Tuy trong lòng không run sợ nhưng sắc mặt tái nhợt như kẻ sắpchết. Sau khi dập đầu hai cái, hắn im lặng không nói gì. Bởi hắn biết chắc chắnmình phải chết, chỉ không rõ là bị chém thành trăm mảnh hay ngũ mã phanhthây. Kể từ khi tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, hắn đã biết hậu quảthất bại là gì.Tuy nhiên, hắn không ngờ Hoàng đế lại dễ dàng giải quyết tình hình ĐạiĐông sơn như vậy. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Hoàng đế đã như mộtmũi tên sắc bén, nhanh chóng đâm xuyên vào phủ Tổng đốc, bất ngờ xuất hiệntrước mặt hắn.Hoàng đế không nhìn hắn, trên mặt cũng không lộ vẻ thất vọng. Bởi bệ hạbiết chắc chắn vị đại thần đang quỳ dưới chân mình sẽ trở thành Tổng đốc đầutiên của Khánh Quốc bị hành quyết trong vòng ba mươi năm qua. Bệ hạ chỉlạnh lùng tính toán xem có thể lưu lại đủ thời gian cho muội muội hay không.Đạm Châu thành đã trở thành một tòa tử thành, không ai có thể rời khỏi.Tuy Trưởng công chúa đã cài người ở Đông Sơn, nhưng ả hoàn toàn không haybiết chuyện gì xảy ra trong phủ Tổng đốc. Bên ngoài thành, một số người để ýthấy dấu hiệu bất thường trong tòa thành, bắt đầu truyền tin về kinh đô. Nhưngchỉ mới đi được vài chục dặm, người truyền tin đã bị các mật thám Giám Sátviện hóa trang thành đủ loại nhân vật giết chết.Trần Bình Bình đã huy động đến bốn thành nhân lực Giám Sát viện ở bakhu vực này, nên cũng khó trách khi lão phải đánh du kích với quân phòng vệxung quanh kinh đô. Có thể nói lão Viện trưởng đã cố gắng hết sức thực hiện ýchỉ của Hoàng đế.Cứ như vậy, yên lặng chờ đợi trong Đạm Châu thành. Sau khi ước tính thờigian, chắc chắn tin tức về cái chết của Hoàng đế trên Đại Đông Sơn đã về tớikinh đô, Phạm Nhàn cũng đã mang di chiếu đến. Khuôn mặt Hoàng đế trongphủ Tổng đốc Đạm Châu giờ mới tươi tỉnh hơn một chút.Vài ngày sau, triều đình gấp rút gửi mất báo tới phủ Tổng đốc các khu vực,đặc biệt là mật báo tới Tổng đốc khu vực Đông Sơn, yêu cầu làm rõ sự thật ĐạiĐông Sơn, mong có thể xác nhận.Hoàng đế thong thả xác nhận tin tức về cái chết của mình qua thủ tục củaphủ Tổng đốc, sau đó chờ đợi đoàn tiếp linh cữu của triều đình.Hôm sau, tin tức từ triều đình lại đến, Thái tử tuyên bố Phạm Nhàn hànhthích Hoàng đế. Các Đại Tổng đốc lần lượt đưa thư qua lại với triều đình. Ngoàihai Tổng đốc Giang Bắc, Giang Nam hiểu rõ tình hình, các Tổng đốc còn lại chỉxuất phát từ lập trường một đại soái đại quan trung thành với Hoàng đế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dĩ nhiên, hai nơi Yến Kinh và Thương Châu đã bị phong tỏa nghiêm ngặt.
Không lâu sau khi Phạm Nhàn vào kinh, kinh đô đã đóng cửa thành. Cho dù Tứ
Cố Kiếm muốn báo tin cho Lý Vân Duệ cũng không đơn giản. Điều đáng sợ
nhất là Khánh Đế dường như đã đoán trước được suy nghĩ của Tứ Cố Kiếm lúc
này. Tâm ý các vị Đại tông sư không khác nào tương thông với nhau.
Một vấn đề quan trọng khác, đó là an toàn của Phạm Nhàn. Chỉ cần Phạm
Nhàn có thể vượt qua ải Yến Tiểu Ất và quay trở lại kinh đô... Cân nhắc cho
tương lai của Đông Di thành, Tứ Cố Kiếm không thể để Phạm Nhàn chết quá
sớm.
Trong những ngày cuối đời, các vị Đại tông sư cần phải suy nghĩ nhiều hơn,
xa hơn và sâu sắc hơn. Họ đã thất bại trong trận quyết định với Khánh Đế
nhưng vẫn đặt hy vọng vào tương lai. Và vào lúc này, dường như dù thế nào đi
nữa thì Phạm Nhàn cũng không phải là hy vọng của Đông Di thành.
Những sự kiện này sẽ diễn ra sau mười mấy ngày nữa. Hoàng đế Khánh
Quốc không phải là máy tính tinh vi, hắn chỉ có thể dự đoán khả năng tổng quát.
May mắn thay, tình hình phát triển không quá khác so với phân tích của hắn.
"Nếu bạn đọc được dòng này ngoài ba.ch ng.oc sa.ch có nghĩa là bạn đang
tiếp tay cho lũ ăn cắp"
Sau khi xử lý xong việc ở Đại Đông Sơn, hắn không dừng chân dưới núi mà
tiếp tục đi cả đêm về hướng tây bắc, trực tiếp đến Đạm Châu. Lúc rạng đông,
hắn vào thành và đến phủ Tổng đốc Hầu Vịnh Chí của khu vực Đông Sơn.
Ngày hôm đó, toàn bộ Đạm Châu bị phong tỏa. Châu quân theo bệ hạ tiến
vào khu vực Giang Bắc, phụng chỉ tiếp nhận trọng trách canh phòng của châu
quân địa phương, trấn giữ vị trí then chốt. Hơn mười vị đại thần cùng các cao
thủ thái giám trong cung kiểm soát toàn bộ phủ Tổng đốc.
Dân chúng Đạm Châu đứng đó trố mắt, sửng sốt không hiểu tại sao lại có
quá nhiều binh lính lạ mặt đổ về. Hơn nữa, ánh mắt những người lính này vô
cùng kỳ quái, giống như thú dữ, trên người vẫn còn mùi máu, rõ ràng là vừa từ
chiến trường quay về.
Những binh lính này tuần tra trên đường phố Đạm Châu, cảnh giác quan sát
xung quanh, khiến thành phố lớn nhất khu vực Đông Sơn chìm trong bầu không
khí căng thẳng. Áp lực khiến người dân không dám thì thầm trên đường nữa.
Ngoại trừ việc cần thiết, đa phần thời gian họ sợ hãi trốn trong nhà.
Trong phủ Tổng đốc khu vực Đông Sơn, Tổng đốc Hầu Vịnh Chí quỳ trước
mặt Hoàng đế. Tuy trong lòng không run sợ nhưng sắc mặt tái nhợt như kẻ sắp
chết. Sau khi dập đầu hai cái, hắn im lặng không nói gì. Bởi hắn biết chắc chắn
mình phải chết, chỉ không rõ là bị chém thành trăm mảnh hay ngũ mã phanh
thây. Kể từ khi tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, hắn đã biết hậu quả
thất bại là gì.
Tuy nhiên, hắn không ngờ Hoàng đế lại dễ dàng giải quyết tình hình Đại
Đông sơn như vậy. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Hoàng đế đã như một
mũi tên sắc bén, nhanh chóng đâm xuyên vào phủ Tổng đốc, bất ngờ xuất hiện
trước mặt hắn.
Hoàng đế không nhìn hắn, trên mặt cũng không lộ vẻ thất vọng. Bởi bệ hạ
biết chắc chắn vị đại thần đang quỳ dưới chân mình sẽ trở thành Tổng đốc đầu
tiên của Khánh Quốc bị hành quyết trong vòng ba mươi năm qua. Bệ hạ chỉ
lạnh lùng tính toán xem có thể lưu lại đủ thời gian cho muội muội hay không.
Đạm Châu thành đã trở thành một tòa tử thành, không ai có thể rời khỏi.
Tuy Trưởng công chúa đã cài người ở Đông Sơn, nhưng ả hoàn toàn không hay
biết chuyện gì xảy ra trong phủ Tổng đốc. Bên ngoài thành, một số người để ý
thấy dấu hiệu bất thường trong tòa thành, bắt đầu truyền tin về kinh đô. Nhưng
chỉ mới đi được vài chục dặm, người truyền tin đã bị các mật thám Giám Sát
viện hóa trang thành đủ loại nhân vật giết chết.
Trần Bình Bình đã huy động đến bốn thành nhân lực Giám Sát viện ở ba
khu vực này, nên cũng khó trách khi lão phải đánh du kích với quân phòng vệ
xung quanh kinh đô. Có thể nói lão Viện trưởng đã cố gắng hết sức thực hiện ý
chỉ của Hoàng đế.
Cứ như vậy, yên lặng chờ đợi trong Đạm Châu thành. Sau khi ước tính thời
gian, chắc chắn tin tức về cái chết của Hoàng đế trên Đại Đông Sơn đã về tới
kinh đô, Phạm Nhàn cũng đã mang di chiếu đến. Khuôn mặt Hoàng đế trong
phủ Tổng đốc Đạm Châu giờ mới tươi tỉnh hơn một chút.
Vài ngày sau, triều đình gấp rút gửi mất báo tới phủ Tổng đốc các khu vực,
đặc biệt là mật báo tới Tổng đốc khu vực Đông Sơn, yêu cầu làm rõ sự thật Đại
Đông Sơn, mong có thể xác nhận.
Hoàng đế thong thả xác nhận tin tức về cái chết của mình qua thủ tục của
phủ Tổng đốc, sau đó chờ đợi đoàn tiếp linh cữu của triều đình.
Hôm sau, tin tức từ triều đình lại đến, Thái tử tuyên bố Phạm Nhàn hành
thích Hoàng đế. Các Đại Tổng đốc lần lượt đưa thư qua lại với triều đình. Ngoài
hai Tổng đốc Giang Bắc, Giang Nam hiểu rõ tình hình, các Tổng đốc còn lại chỉ
xuất phát từ lập trường một đại soái đại quan trung thành với Hoàng đế.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dĩ nhiên, hai nơi Yến Kinh và Thương Châu đã bị phong tỏa nghiêm ngặt.Không lâu sau khi Phạm Nhàn vào kinh, kinh đô đã đóng cửa thành. Cho dù TứCố Kiếm muốn báo tin cho Lý Vân Duệ cũng không đơn giản. Điều đáng sợnhất là Khánh Đế dường như đã đoán trước được suy nghĩ của Tứ Cố Kiếm lúcnày. Tâm ý các vị Đại tông sư không khác nào tương thông với nhau.Một vấn đề quan trọng khác, đó là an toàn của Phạm Nhàn. Chỉ cần PhạmNhàn có thể vượt qua ải Yến Tiểu Ất và quay trở lại kinh đô... Cân nhắc chotương lai của Đông Di thành, Tứ Cố Kiếm không thể để Phạm Nhàn chết quásớm.Trong những ngày cuối đời, các vị Đại tông sư cần phải suy nghĩ nhiều hơn,xa hơn và sâu sắc hơn. Họ đã thất bại trong trận quyết định với Khánh Đếnhưng vẫn đặt hy vọng vào tương lai. Và vào lúc này, dường như dù thế nào đinữa thì Phạm Nhàn cũng không phải là hy vọng của Đông Di thành.Những sự kiện này sẽ diễn ra sau mười mấy ngày nữa. Hoàng đế KhánhQuốc không phải là máy tính tinh vi, hắn chỉ có thể dự đoán khả năng tổng quát.May mắn thay, tình hình phát triển không quá khác so với phân tích của hắn."Nếu bạn đọc được dòng này ngoài ba.ch ng.oc sa.ch có nghĩa là bạn đangtiếp tay cho lũ ăn cắp"Sau khi xử lý xong việc ở Đại Đông Sơn, hắn không dừng chân dưới núi màtiếp tục đi cả đêm về hướng tây bắc, trực tiếp đến Đạm Châu. Lúc rạng đông,hắn vào thành và đến phủ Tổng đốc Hầu Vịnh Chí của khu vực Đông Sơn.Ngày hôm đó, toàn bộ Đạm Châu bị phong tỏa. Châu quân theo bệ hạ tiếnvào khu vực Giang Bắc, phụng chỉ tiếp nhận trọng trách canh phòng của châuquân địa phương, trấn giữ vị trí then chốt. Hơn mười vị đại thần cùng các caothủ thái giám trong cung kiểm soát toàn bộ phủ Tổng đốc.Dân chúng Đạm Châu đứng đó trố mắt, sửng sốt không hiểu tại sao lại cóquá nhiều binh lính lạ mặt đổ về. Hơn nữa, ánh mắt những người lính này vôcùng kỳ quái, giống như thú dữ, trên người vẫn còn mùi máu, rõ ràng là vừa từchiến trường quay về.Những binh lính này tuần tra trên đường phố Đạm Châu, cảnh giác quan sátxung quanh, khiến thành phố lớn nhất khu vực Đông Sơn chìm trong bầu khôngkhí căng thẳng. Áp lực khiến người dân không dám thì thầm trên đường nữa.Ngoại trừ việc cần thiết, đa phần thời gian họ sợ hãi trốn trong nhà.Trong phủ Tổng đốc khu vực Đông Sơn, Tổng đốc Hầu Vịnh Chí quỳ trướcmặt Hoàng đế. Tuy trong lòng không run sợ nhưng sắc mặt tái nhợt như kẻ sắpchết. Sau khi dập đầu hai cái, hắn im lặng không nói gì. Bởi hắn biết chắc chắnmình phải chết, chỉ không rõ là bị chém thành trăm mảnh hay ngũ mã phanhthây. Kể từ khi tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, hắn đã biết hậu quảthất bại là gì.Tuy nhiên, hắn không ngờ Hoàng đế lại dễ dàng giải quyết tình hình ĐạiĐông sơn như vậy. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Hoàng đế đã như mộtmũi tên sắc bén, nhanh chóng đâm xuyên vào phủ Tổng đốc, bất ngờ xuất hiệntrước mặt hắn.Hoàng đế không nhìn hắn, trên mặt cũng không lộ vẻ thất vọng. Bởi bệ hạbiết chắc chắn vị đại thần đang quỳ dưới chân mình sẽ trở thành Tổng đốc đầutiên của Khánh Quốc bị hành quyết trong vòng ba mươi năm qua. Bệ hạ chỉlạnh lùng tính toán xem có thể lưu lại đủ thời gian cho muội muội hay không.Đạm Châu thành đã trở thành một tòa tử thành, không ai có thể rời khỏi.Tuy Trưởng công chúa đã cài người ở Đông Sơn, nhưng ả hoàn toàn không haybiết chuyện gì xảy ra trong phủ Tổng đốc. Bên ngoài thành, một số người để ýthấy dấu hiệu bất thường trong tòa thành, bắt đầu truyền tin về kinh đô. Nhưngchỉ mới đi được vài chục dặm, người truyền tin đã bị các mật thám Giám Sátviện hóa trang thành đủ loại nhân vật giết chết.Trần Bình Bình đã huy động đến bốn thành nhân lực Giám Sát viện ở bakhu vực này, nên cũng khó trách khi lão phải đánh du kích với quân phòng vệxung quanh kinh đô. Có thể nói lão Viện trưởng đã cố gắng hết sức thực hiện ýchỉ của Hoàng đế.Cứ như vậy, yên lặng chờ đợi trong Đạm Châu thành. Sau khi ước tính thờigian, chắc chắn tin tức về cái chết của Hoàng đế trên Đại Đông Sơn đã về tớikinh đô, Phạm Nhàn cũng đã mang di chiếu đến. Khuôn mặt Hoàng đế trongphủ Tổng đốc Đạm Châu giờ mới tươi tỉnh hơn một chút.Vài ngày sau, triều đình gấp rút gửi mất báo tới phủ Tổng đốc các khu vực,đặc biệt là mật báo tới Tổng đốc khu vực Đông Sơn, yêu cầu làm rõ sự thật ĐạiĐông Sơn, mong có thể xác nhận.Hoàng đế thong thả xác nhận tin tức về cái chết của mình qua thủ tục củaphủ Tổng đốc, sau đó chờ đợi đoàn tiếp linh cữu của triều đình.Hôm sau, tin tức từ triều đình lại đến, Thái tử tuyên bố Phạm Nhàn hànhthích Hoàng đế. Các Đại Tổng đốc lần lượt đưa thư qua lại với triều đình. Ngoàihai Tổng đốc Giang Bắc, Giang Nam hiểu rõ tình hình, các Tổng đốc còn lại chỉxuất phát từ lập trường một đại soái đại quan trung thành với Hoàng đế.