Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1392: Giấy vào hồ mà cá động, áo quệt rèm mà người chết 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chốc lát, trong đôi mắt nữ nhân xinh đẹp nhất lẫn tàn nhẫn nhấtKhánh Quốc đã lướt qua biết bao cảm xúc trái ngược.Phạm Nhàn đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát thay đổi của ả, không thấy chútđiên cuồng đáng sợ nào, lòng an tâm phần nào. Nhưng y lập tức đoán ra nộidung của lá thư kia.Cho dù Diệp gia đã phản bội, mình đã kiểm soát kinh đô, đều không khiếnLý Vân Duệ mất bình tĩnh đến thế. Vậy thì trên đời này chỉ có một người có thểkhiến ả như vậy.Lý Vân Duệ lại cúi xuống, cẩn thận đọc bốn chữ trên giấy: “Trẫm đã trởvề”.Chữ viết trên giấy mạnh mẽ, chính là bút tích của Hoàng đế. Nhưng Lý VânDuệ biết ngay đây là bút pháp của Diêu thái giám thay mặt viết. Mặc dù bệ hạ làvị quân vương siêng năng, song để trị vì đất nước rộng lớn, xử lý bao nhiêu tấuchương, cũng có lúc mệt mỏi, giao những tấu chương không quan trọng choDiêu thái giám giải quyết. Theo thời gian, ông ta đã nắm bắt được phần lớn búttích của Hoàng đế, đủ để lừa gạt các đại thần, Ngự sử đại phu trong triều.Có điều làm sao Lý Vân Duệ lại không nhận ra điểm khác biệt khi ả đã dànhbiết bao tâm tư cho Hoàng đế huynh trưởng của mình. Nhưng ả không nghi ngờđây là lời nói dối, hay ai đó đã lợi dụng bút tích của Diêu thái giám để giả vờ làHoàng đế còn sống.Bởi vì ả hiểu, với bốn chữ đơn giản nhưng mạnh mẽ đến vậy, ngoài Hoàngđế ra không ai có thể nghĩ ra.Ý nghĩa của bốn chữ ấy rất đơn giản: "Trẫm đã trở về, trẫm vẫn còn sống.Ngươi tự lo liệu đi".Hai hàng nước mắt bỗng trào ra từ đôi mắt Lý Vân Duệ, đó là cảm xúc khótả, kích thích tuyến lệ khiến nữ nhân luôn dễ khóc trước Thái hậu giờ đây đãkhóc nức nở giữa khu vườn vắng vẻ này.Có lẽ đây là thông điệp cuối cùng mà Khánh Đế gửi cho muội muội củamình, Lý Vân Duệ buồn rầu suy nghĩ, ngay câu nói cuối cùng mà hoàng huynhcũng không chịu viết tự tay ư?Chắc chắn Hoàng đế không ngờ bốn chữ này lại khiến Lý Vân Duệ sinh ranhiều cảm xúc đến thế. Hắn chỉ muốn tuyên bố mình đã trở về với tư cách mộtđấng quân vương, oai vệ như sư tử, loan báo khắp nơi về quyền lực tối thượngcủa mình trên vùng đất này.Phạm Nhàn cũng không hiểu sao Trưởng công chúa lại khóc nức nở. Trêngương mặt nữ nhân điên loạn kia không hề có vẻ gì điên rồ, chỉ toàn là nỗi buồnbã bi thương. Dù sao, y cũng không thể tưởng tượng được rằng, Trưởng côngchúa lại tức giận và đau khổ chỉ vì Hoàng đế không tự tay viết bốn chữ đó.Hiển nhiên Hoàng đế và Phạm Nhàn đều là những người thông minh, nhưnghọ vẫn không hiểu hết tâm tư nữ nhân. Đối với nam nhân, nữ nhân chắc chắn làmột loài sinh vật hoàn toàn khác biệt và lạ lẫm, đến từ không gian xa xôi._o O o_Lý Vân Duệ kiệt sức buông tay ra, tờ giấy rơi khỏi đầu ngón tay, bị gió đầuthu thổi nhẹ, rơi xuống mặt hồ giữa Thái Bình biệt viện. Tờ giấy thấm nước, lậptức chìm xuống mặt hồ.Chỉ trong nháy mắt, Phạm Nhàn đã nhìn rõ bốn chữ, trong lòng chùngxuống. Mặc dù sau khi Diệp gia phản bội, y đã nghĩ đến khả năng bệ hạ cònsống, nhưng giờ tận mắt chứng kiến vẫn không ngăn được cảm giác chấn động.Bởi y không rõ trên Đại Đông sơn đã xảy ra chuyện gì.Nếu bệ hạ còn sống, chắc chắn Trưởng công chúa đã thất bại thảm hại. Tuytrước đó ả đã nói vậy, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, chỉ khi tiêu diệt hết mọi namnhân cường đại trên đời, ả mới thấy thỏa mãn.Đây chính là tin tốt mà Phạm Nhàn luôn mong đợi. Nếu không có bệ hạ, ylo sợ Diệp gia sẽ không tiếp tục đi trên con đường này.Phạm Nhàn không kìm nén được xúc động, siết chặt nắm đấm, từ từ đứngdậy, nhìn theo bóng lưng Lý Vân Duệ, lo ả sẽ đưa ra mệnh lệnh điên rồ nào đódưới kích thích của tin tức này.Lý Vân Duệ nhẹ nhàng vỗ tay, xung quanh hồ nhỏ xuất hiện nhiều cao thủ.Phạm Nhàn liếc nhìn, không hề sợ hãi. Có lẽ trong mắt người thường những kẻmà Tín DƯơng chiêu mộ rất đáng sợ, nhưng với y chúng không đáng kể, y chỉlo cho Uyển Nhi và Đại Bảo.Điều khiến Phạm Nhàn bất ngờ, khiến đám thuộc hạ cũng khiếp sợ, là LýVân Duệ vẫn giữ sắc mặt bình thản, chậm rãi nói: "Các ngươi hãy đi đi. Chỗnày không còn cần các ngươi nữa.” Sau đó ả dừng một lúc rồi nói tiếp: "Maidanh ẩn tích, sống bình an nốt phần đời còn lại, đừng nghĩ đến chuyện báo thùnực cười kia."Các thuộc hạ chấn động, nhìn Trưởng công chúa bằng ánh mắt không thể tinđược, đau khổ nói: "Điện hạ!"Kể từ khi Phạm Nhàn bước vào Thái Bình biệt viện, họ đã biết âm mưuphản loạn ở kinh đô gặp rắc rối lớn. Nhưng họ vẫn hết sức tin tưởng Trưởngcông chúa.Lý Vân Duệ chỉ cười lạnh lùng, vẫy tay không nói gì nữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chốc lát, trong đôi mắt nữ nhân xinh đẹp nhất lẫn tàn nhẫn nhấtKhánh Quốc đã lướt qua biết bao cảm xúc trái ngược.Phạm Nhàn đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát thay đổi của ả, không thấy chútđiên cuồng đáng sợ nào, lòng an tâm phần nào. Nhưng y lập tức đoán ra nộidung của lá thư kia.Cho dù Diệp gia đã phản bội, mình đã kiểm soát kinh đô, đều không khiếnLý Vân Duệ mất bình tĩnh đến thế. Vậy thì trên đời này chỉ có một người có thểkhiến ả như vậy.Lý Vân Duệ lại cúi xuống, cẩn thận đọc bốn chữ trên giấy: “Trẫm đã trởvề”.Chữ viết trên giấy mạnh mẽ, chính là bút tích của Hoàng đế. Nhưng Lý VânDuệ biết ngay đây là bút pháp của Diêu thái giám thay mặt viết. Mặc dù bệ hạ làvị quân vương siêng năng, song để trị vì đất nước rộng lớn, xử lý bao nhiêu tấuchương, cũng có lúc mệt mỏi, giao những tấu chương không quan trọng choDiêu thái giám giải quyết. Theo thời gian, ông ta đã nắm bắt được phần lớn búttích của Hoàng đế, đủ để lừa gạt các đại thần, Ngự sử đại phu trong triều.Có điều làm sao Lý Vân Duệ lại không nhận ra điểm khác biệt khi ả đã dànhbiết bao tâm tư cho Hoàng đế huynh trưởng của mình. Nhưng ả không nghi ngờđây là lời nói dối, hay ai đó đã lợi dụng bút tích của Diêu thái giám để giả vờ làHoàng đế còn sống.Bởi vì ả hiểu, với bốn chữ đơn giản nhưng mạnh mẽ đến vậy, ngoài Hoàngđế ra không ai có thể nghĩ ra.Ý nghĩa của bốn chữ ấy rất đơn giản: "Trẫm đã trở về, trẫm vẫn còn sống.Ngươi tự lo liệu đi".Hai hàng nước mắt bỗng trào ra từ đôi mắt Lý Vân Duệ, đó là cảm xúc khótả, kích thích tuyến lệ khiến nữ nhân luôn dễ khóc trước Thái hậu giờ đây đãkhóc nức nở giữa khu vườn vắng vẻ này.Có lẽ đây là thông điệp cuối cùng mà Khánh Đế gửi cho muội muội củamình, Lý Vân Duệ buồn rầu suy nghĩ, ngay câu nói cuối cùng mà hoàng huynhcũng không chịu viết tự tay ư?Chắc chắn Hoàng đế không ngờ bốn chữ này lại khiến Lý Vân Duệ sinh ranhiều cảm xúc đến thế. Hắn chỉ muốn tuyên bố mình đã trở về với tư cách mộtđấng quân vương, oai vệ như sư tử, loan báo khắp nơi về quyền lực tối thượngcủa mình trên vùng đất này.Phạm Nhàn cũng không hiểu sao Trưởng công chúa lại khóc nức nở. Trêngương mặt nữ nhân điên loạn kia không hề có vẻ gì điên rồ, chỉ toàn là nỗi buồnbã bi thương. Dù sao, y cũng không thể tưởng tượng được rằng, Trưởng côngchúa lại tức giận và đau khổ chỉ vì Hoàng đế không tự tay viết bốn chữ đó.Hiển nhiên Hoàng đế và Phạm Nhàn đều là những người thông minh, nhưnghọ vẫn không hiểu hết tâm tư nữ nhân. Đối với nam nhân, nữ nhân chắc chắn làmột loài sinh vật hoàn toàn khác biệt và lạ lẫm, đến từ không gian xa xôi._o O o_Lý Vân Duệ kiệt sức buông tay ra, tờ giấy rơi khỏi đầu ngón tay, bị gió đầuthu thổi nhẹ, rơi xuống mặt hồ giữa Thái Bình biệt viện. Tờ giấy thấm nước, lậptức chìm xuống mặt hồ.Chỉ trong nháy mắt, Phạm Nhàn đã nhìn rõ bốn chữ, trong lòng chùngxuống. Mặc dù sau khi Diệp gia phản bội, y đã nghĩ đến khả năng bệ hạ cònsống, nhưng giờ tận mắt chứng kiến vẫn không ngăn được cảm giác chấn động.Bởi y không rõ trên Đại Đông sơn đã xảy ra chuyện gì.Nếu bệ hạ còn sống, chắc chắn Trưởng công chúa đã thất bại thảm hại. Tuytrước đó ả đã nói vậy, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, chỉ khi tiêu diệt hết mọi namnhân cường đại trên đời, ả mới thấy thỏa mãn.Đây chính là tin tốt mà Phạm Nhàn luôn mong đợi. Nếu không có bệ hạ, ylo sợ Diệp gia sẽ không tiếp tục đi trên con đường này.Phạm Nhàn không kìm nén được xúc động, siết chặt nắm đấm, từ từ đứngdậy, nhìn theo bóng lưng Lý Vân Duệ, lo ả sẽ đưa ra mệnh lệnh điên rồ nào đódưới kích thích của tin tức này.Lý Vân Duệ nhẹ nhàng vỗ tay, xung quanh hồ nhỏ xuất hiện nhiều cao thủ.Phạm Nhàn liếc nhìn, không hề sợ hãi. Có lẽ trong mắt người thường những kẻmà Tín DƯơng chiêu mộ rất đáng sợ, nhưng với y chúng không đáng kể, y chỉlo cho Uyển Nhi và Đại Bảo.Điều khiến Phạm Nhàn bất ngờ, khiến đám thuộc hạ cũng khiếp sợ, là LýVân Duệ vẫn giữ sắc mặt bình thản, chậm rãi nói: "Các ngươi hãy đi đi. Chỗnày không còn cần các ngươi nữa.” Sau đó ả dừng một lúc rồi nói tiếp: "Maidanh ẩn tích, sống bình an nốt phần đời còn lại, đừng nghĩ đến chuyện báo thùnực cười kia."Các thuộc hạ chấn động, nhìn Trưởng công chúa bằng ánh mắt không thể tinđược, đau khổ nói: "Điện hạ!"Kể từ khi Phạm Nhàn bước vào Thái Bình biệt viện, họ đã biết âm mưuphản loạn ở kinh đô gặp rắc rối lớn. Nhưng họ vẫn hết sức tin tưởng Trưởngcông chúa.Lý Vân Duệ chỉ cười lạnh lùng, vẫy tay không nói gì nữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chỉ trong chốc lát, trong đôi mắt nữ nhân xinh đẹp nhất lẫn tàn nhẫn nhấtKhánh Quốc đã lướt qua biết bao cảm xúc trái ngược.Phạm Nhàn đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát thay đổi của ả, không thấy chútđiên cuồng đáng sợ nào, lòng an tâm phần nào. Nhưng y lập tức đoán ra nộidung của lá thư kia.Cho dù Diệp gia đã phản bội, mình đã kiểm soát kinh đô, đều không khiếnLý Vân Duệ mất bình tĩnh đến thế. Vậy thì trên đời này chỉ có một người có thểkhiến ả như vậy.Lý Vân Duệ lại cúi xuống, cẩn thận đọc bốn chữ trên giấy: “Trẫm đã trởvề”.Chữ viết trên giấy mạnh mẽ, chính là bút tích của Hoàng đế. Nhưng Lý VânDuệ biết ngay đây là bút pháp của Diêu thái giám thay mặt viết. Mặc dù bệ hạ làvị quân vương siêng năng, song để trị vì đất nước rộng lớn, xử lý bao nhiêu tấuchương, cũng có lúc mệt mỏi, giao những tấu chương không quan trọng choDiêu thái giám giải quyết. Theo thời gian, ông ta đã nắm bắt được phần lớn búttích của Hoàng đế, đủ để lừa gạt các đại thần, Ngự sử đại phu trong triều.Có điều làm sao Lý Vân Duệ lại không nhận ra điểm khác biệt khi ả đã dànhbiết bao tâm tư cho Hoàng đế huynh trưởng của mình. Nhưng ả không nghi ngờđây là lời nói dối, hay ai đó đã lợi dụng bút tích của Diêu thái giám để giả vờ làHoàng đế còn sống.Bởi vì ả hiểu, với bốn chữ đơn giản nhưng mạnh mẽ đến vậy, ngoài Hoàngđế ra không ai có thể nghĩ ra.Ý nghĩa của bốn chữ ấy rất đơn giản: "Trẫm đã trở về, trẫm vẫn còn sống.Ngươi tự lo liệu đi".Hai hàng nước mắt bỗng trào ra từ đôi mắt Lý Vân Duệ, đó là cảm xúc khótả, kích thích tuyến lệ khiến nữ nhân luôn dễ khóc trước Thái hậu giờ đây đãkhóc nức nở giữa khu vườn vắng vẻ này.Có lẽ đây là thông điệp cuối cùng mà Khánh Đế gửi cho muội muội củamình, Lý Vân Duệ buồn rầu suy nghĩ, ngay câu nói cuối cùng mà hoàng huynhcũng không chịu viết tự tay ư?Chắc chắn Hoàng đế không ngờ bốn chữ này lại khiến Lý Vân Duệ sinh ranhiều cảm xúc đến thế. Hắn chỉ muốn tuyên bố mình đã trở về với tư cách mộtđấng quân vương, oai vệ như sư tử, loan báo khắp nơi về quyền lực tối thượngcủa mình trên vùng đất này.Phạm Nhàn cũng không hiểu sao Trưởng công chúa lại khóc nức nở. Trêngương mặt nữ nhân điên loạn kia không hề có vẻ gì điên rồ, chỉ toàn là nỗi buồnbã bi thương. Dù sao, y cũng không thể tưởng tượng được rằng, Trưởng côngchúa lại tức giận và đau khổ chỉ vì Hoàng đế không tự tay viết bốn chữ đó.Hiển nhiên Hoàng đế và Phạm Nhàn đều là những người thông minh, nhưnghọ vẫn không hiểu hết tâm tư nữ nhân. Đối với nam nhân, nữ nhân chắc chắn làmột loài sinh vật hoàn toàn khác biệt và lạ lẫm, đến từ không gian xa xôi._o O o_Lý Vân Duệ kiệt sức buông tay ra, tờ giấy rơi khỏi đầu ngón tay, bị gió đầuthu thổi nhẹ, rơi xuống mặt hồ giữa Thái Bình biệt viện. Tờ giấy thấm nước, lậptức chìm xuống mặt hồ.Chỉ trong nháy mắt, Phạm Nhàn đã nhìn rõ bốn chữ, trong lòng chùngxuống. Mặc dù sau khi Diệp gia phản bội, y đã nghĩ đến khả năng bệ hạ cònsống, nhưng giờ tận mắt chứng kiến vẫn không ngăn được cảm giác chấn động.Bởi y không rõ trên Đại Đông sơn đã xảy ra chuyện gì.Nếu bệ hạ còn sống, chắc chắn Trưởng công chúa đã thất bại thảm hại. Tuytrước đó ả đã nói vậy, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, chỉ khi tiêu diệt hết mọi namnhân cường đại trên đời, ả mới thấy thỏa mãn.Đây chính là tin tốt mà Phạm Nhàn luôn mong đợi. Nếu không có bệ hạ, ylo sợ Diệp gia sẽ không tiếp tục đi trên con đường này.Phạm Nhàn không kìm nén được xúc động, siết chặt nắm đấm, từ từ đứngdậy, nhìn theo bóng lưng Lý Vân Duệ, lo ả sẽ đưa ra mệnh lệnh điên rồ nào đódưới kích thích của tin tức này.Lý Vân Duệ nhẹ nhàng vỗ tay, xung quanh hồ nhỏ xuất hiện nhiều cao thủ.Phạm Nhàn liếc nhìn, không hề sợ hãi. Có lẽ trong mắt người thường những kẻmà Tín DƯơng chiêu mộ rất đáng sợ, nhưng với y chúng không đáng kể, y chỉlo cho Uyển Nhi và Đại Bảo.Điều khiến Phạm Nhàn bất ngờ, khiến đám thuộc hạ cũng khiếp sợ, là LýVân Duệ vẫn giữ sắc mặt bình thản, chậm rãi nói: "Các ngươi hãy đi đi. Chỗnày không còn cần các ngươi nữa.” Sau đó ả dừng một lúc rồi nói tiếp: "Maidanh ẩn tích, sống bình an nốt phần đời còn lại, đừng nghĩ đến chuyện báo thùnực cười kia."Các thuộc hạ chấn động, nhìn Trưởng công chúa bằng ánh mắt không thể tinđược, đau khổ nói: "Điện hạ!"Kể từ khi Phạm Nhàn bước vào Thái Bình biệt viện, họ đã biết âm mưuphản loạn ở kinh đô gặp rắc rối lớn. Nhưng họ vẫn hết sức tin tưởng Trưởngcông chúa.Lý Vân Duệ chỉ cười lạnh lùng, vẫy tay không nói gì nữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1392: Giấy vào hồ mà cá động, áo quệt rèm mà người chết 4