Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1393: Giấy vào hồ mà cá động, áo quệt rèm mà người chết 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Điện hạ!" Những thuộc hạ quỳ xuống bên hồ, không chịu rời đi, một sốthậm chí khóc nức nở.Phạm Nhàn choáng ngợp trước cảnh tượng này. Tuy biết sau thất bại LýVân Duệ đã có ý từ bỏ tất cả nên mới đuổi họ đi, y vẫn không ngờ những thuộchạ này lại trung thành với ả đến thế.Y ít tiếp xúc với phe Tín Dương, không biết ả sai khiến thuộc hạ ra sao.Trong hai năm qua tuy được Hoàng đế dung túng và Trần Bình Bình trợ giúp, ythắng nhiều thua ít trước trong trận chiến với Trưởng công chúa, không khỏinảy sinh ý khinh thường Lý Vân Duệ.Nhưng bây giờ, khi thấy những người trung thành khóc lóc không chịu rờiđi, Phạm Nhàn mới phần nào hiểu được vì sao ả lại có nhiều thế lực trong triều,có thể thuyết phục Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm ra tay, kiểm soát Thái tử và Nhịhoàng tử...Đó chỉ là một cảm nhận, y vẫn không rõ nguồn gốc sức mạnh kỳ diệu củaTrưởng công chúa từ đâu, nhưng y biết không chỉ đến từ vẻ đẹp tuyệt trần của ả.Đáng tiếc là, trước đây Phạm Nhàn không biết, và giờ có vẻ như không còn cơhội để thấy được năng lực thực sự của Trưởng công chúa.Xung quanh vang lên tiếng khóc, Trưởng công chúa đứng bên hồ nhíu mày,rõ ràng thấy hơi phiền chán, lại vẫy tay một lần nữa.Một quan viên dẫn đầu thấy vậy, biết tình thế đã không thể cứu vãn, launước mắt, quỳ xuống đập đầu một cái rồi quyết đoán bước đi. Một người ra đi,nhiều người bắt đầu rời khỏi. Có lẽ họ không phải là kẻ sợ chết, nhưng khi LýVân Duệ đã ra lệnh, hơn nữa rõ ràng điện hạ không hài lòng, họ cũng chỉ cáchrời đi.Cứ như vậy, trong Thái Bình biệt viện chỉ còn lại Trưởng công chúa vàPhạm Nhàn. Tuy vừa rồi cũng vậy, nhưng Phạm Nhàn biết bên ngoài có nhiềungười theo dõi mình. Giờ tất cả đều đã đi rồi, y càng cảm thấy cô độc, nhìnbóng dáng thon thả của cô, bỗng chốc ngơ ngẩn.Lý Vân Duệ từ từ quay lại, hai tay duyên dáng đặt trước bụng, tay áo rủxuống tạo thành đường cong mềm mại, quyến rũ.Trên gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại càng trong trẻo.Không còn là con người tàn nhẫn trước mặt kẻ thù, không còn là Công chúa giảvờ yếu đuối thường bị đánh đòn trước mặt Thái hậu, không còn là muội muộingoan cường, giận dữ và đau khổ dưới bàn tay sắt đá của Hoàng đế.Ả chính là Trưởng công chúa, cô chính là Lý Vân Duệ, độc nhất vô nhị trêntrời dưới đất.Lý Vân Duệ mỉm cười nhìn con rể, nói: "Biết tin bệ hạ còn sống, dường nhưngươi không vui mừng như ta tưởng.Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Gần đây quá nhiều người qua đời, ta không thểvui được.""Hóa ra là thế. Xem ra ngươi và mẫu thân ngươi rất giống nhau..." Lý VânDuệ hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười, kết thúc đoạn hội thoại bằng một cảm xúckhó tả rồi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có bao giờ suy nghĩ, sao Tần gia gia lại muốntạo phản?"Phạm Nhàn nhíu mày, không hiểu ý nghĩa câu hỏi của ả, càng không rõ lýdo vì sao, giữa lúc này, ả lại đột nhiên nhắc đến Tần gia đã bị Định Châu quântrục xuất ra khỏi kinh đô.Trưởng công chúa ném cho y một ánh nhìn mang chút chế nhạo rồi thở dài,nhìn tờ giấy đã chìm dưới hồ. Hồ nước ở Thái Bình biệt viện trong vắt, tờ giấymàu trắng dần tan ra trong nước, giống như miếng bánh chiên đã phồng lên, thuhút đàn cá hồng xông tới tranh nhau ăn, quay cuồng trong nước một hồi.Ả bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt và nói: "Thực ra, chúng ta đều nhưnhững con cá, chỉ là mục đích tranh giành khác nhau. Lần này ta chẳng giànhđược gì, ban đầu tưởng mình sẽ tức giận thất vọng... mà quả thật ta đã rất tứcgiận và thất vọng. Nhưng rốt cuộc, khi biết hắn còn sống, ta vẫn thấy rất vui."Phạm Nhàn ngớ người, lập tức nghĩ thầm: Theo những gì Trưởng công chúanói trước đây, mục đích cuộc đời ả đã hoàn thành. Vậy Hoàng đế có chết haykhông, có ý nghĩa gì nữa đâu? Nhưng nếu bệ hạ đã quay lại, e rằng Trưởng côngchúa khó lòng sống sót.Tiếp theo, y chứng kiến một cảnh tượng khiến mình kinh hãi.Lý Vân Duệ mặt mày bình tĩnh, từ từ hạ xuống đôi tay mình, ống tay áocung đình màu nhạt hạ xuống, tựa như một vở kịch đã dứt, diễn viên cuối cùngbước ra khỏi màn che, cám ơn khán giả.Diễn viên cuối cùng không chỉ là bản thân ả, còn có một con dao găm màuđen đã thấm độc, đâm sâu vào bụng ả, sâu đến tận chuôi.Trong lòng Phạm Nhàn chợt chấn động, bay người tới đỡ Trưởng công chúaxuống đất, vội vàng đặt tay lên vết thương bụng ả.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn phản ứng nhanh như chớp, như bóng đen xông tới, hạ Trưởngcông chúa xuống đất, xuất chỉ nhanh như gió, chớp mắt đã ra tay chặn nhữngkinh mạch chính xung quanh vết thương của ả. Nhưng vẫn thấy... một luồng khíđen đang từ từ bao phủ gương mặt tươi đẹp của ả.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Điện hạ!" Những thuộc hạ quỳ xuống bên hồ, không chịu rời đi, một sốthậm chí khóc nức nở.Phạm Nhàn choáng ngợp trước cảnh tượng này. Tuy biết sau thất bại LýVân Duệ đã có ý từ bỏ tất cả nên mới đuổi họ đi, y vẫn không ngờ những thuộchạ này lại trung thành với ả đến thế.Y ít tiếp xúc với phe Tín Dương, không biết ả sai khiến thuộc hạ ra sao.Trong hai năm qua tuy được Hoàng đế dung túng và Trần Bình Bình trợ giúp, ythắng nhiều thua ít trước trong trận chiến với Trưởng công chúa, không khỏinảy sinh ý khinh thường Lý Vân Duệ.Nhưng bây giờ, khi thấy những người trung thành khóc lóc không chịu rờiđi, Phạm Nhàn mới phần nào hiểu được vì sao ả lại có nhiều thế lực trong triều,có thể thuyết phục Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm ra tay, kiểm soát Thái tử và Nhịhoàng tử...Đó chỉ là một cảm nhận, y vẫn không rõ nguồn gốc sức mạnh kỳ diệu củaTrưởng công chúa từ đâu, nhưng y biết không chỉ đến từ vẻ đẹp tuyệt trần của ả.Đáng tiếc là, trước đây Phạm Nhàn không biết, và giờ có vẻ như không còn cơhội để thấy được năng lực thực sự của Trưởng công chúa.Xung quanh vang lên tiếng khóc, Trưởng công chúa đứng bên hồ nhíu mày,rõ ràng thấy hơi phiền chán, lại vẫy tay một lần nữa.Một quan viên dẫn đầu thấy vậy, biết tình thế đã không thể cứu vãn, launước mắt, quỳ xuống đập đầu một cái rồi quyết đoán bước đi. Một người ra đi,nhiều người bắt đầu rời khỏi. Có lẽ họ không phải là kẻ sợ chết, nhưng khi LýVân Duệ đã ra lệnh, hơn nữa rõ ràng điện hạ không hài lòng, họ cũng chỉ cáchrời đi.Cứ như vậy, trong Thái Bình biệt viện chỉ còn lại Trưởng công chúa vàPhạm Nhàn. Tuy vừa rồi cũng vậy, nhưng Phạm Nhàn biết bên ngoài có nhiềungười theo dõi mình. Giờ tất cả đều đã đi rồi, y càng cảm thấy cô độc, nhìnbóng dáng thon thả của cô, bỗng chốc ngơ ngẩn.Lý Vân Duệ từ từ quay lại, hai tay duyên dáng đặt trước bụng, tay áo rủxuống tạo thành đường cong mềm mại, quyến rũ.Trên gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại càng trong trẻo.Không còn là con người tàn nhẫn trước mặt kẻ thù, không còn là Công chúa giảvờ yếu đuối thường bị đánh đòn trước mặt Thái hậu, không còn là muội muộingoan cường, giận dữ và đau khổ dưới bàn tay sắt đá của Hoàng đế.Ả chính là Trưởng công chúa, cô chính là Lý Vân Duệ, độc nhất vô nhị trêntrời dưới đất.Lý Vân Duệ mỉm cười nhìn con rể, nói: "Biết tin bệ hạ còn sống, dường nhưngươi không vui mừng như ta tưởng.Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Gần đây quá nhiều người qua đời, ta không thểvui được.""Hóa ra là thế. Xem ra ngươi và mẫu thân ngươi rất giống nhau..." Lý VânDuệ hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười, kết thúc đoạn hội thoại bằng một cảm xúckhó tả rồi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có bao giờ suy nghĩ, sao Tần gia gia lại muốntạo phản?"Phạm Nhàn nhíu mày, không hiểu ý nghĩa câu hỏi của ả, càng không rõ lýdo vì sao, giữa lúc này, ả lại đột nhiên nhắc đến Tần gia đã bị Định Châu quântrục xuất ra khỏi kinh đô.Trưởng công chúa ném cho y một ánh nhìn mang chút chế nhạo rồi thở dài,nhìn tờ giấy đã chìm dưới hồ. Hồ nước ở Thái Bình biệt viện trong vắt, tờ giấymàu trắng dần tan ra trong nước, giống như miếng bánh chiên đã phồng lên, thuhút đàn cá hồng xông tới tranh nhau ăn, quay cuồng trong nước một hồi.Ả bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt và nói: "Thực ra, chúng ta đều nhưnhững con cá, chỉ là mục đích tranh giành khác nhau. Lần này ta chẳng giànhđược gì, ban đầu tưởng mình sẽ tức giận thất vọng... mà quả thật ta đã rất tứcgiận và thất vọng. Nhưng rốt cuộc, khi biết hắn còn sống, ta vẫn thấy rất vui."Phạm Nhàn ngớ người, lập tức nghĩ thầm: Theo những gì Trưởng công chúanói trước đây, mục đích cuộc đời ả đã hoàn thành. Vậy Hoàng đế có chết haykhông, có ý nghĩa gì nữa đâu? Nhưng nếu bệ hạ đã quay lại, e rằng Trưởng côngchúa khó lòng sống sót.Tiếp theo, y chứng kiến một cảnh tượng khiến mình kinh hãi.Lý Vân Duệ mặt mày bình tĩnh, từ từ hạ xuống đôi tay mình, ống tay áocung đình màu nhạt hạ xuống, tựa như một vở kịch đã dứt, diễn viên cuối cùngbước ra khỏi màn che, cám ơn khán giả.Diễn viên cuối cùng không chỉ là bản thân ả, còn có một con dao găm màuđen đã thấm độc, đâm sâu vào bụng ả, sâu đến tận chuôi.Trong lòng Phạm Nhàn chợt chấn động, bay người tới đỡ Trưởng công chúaxuống đất, vội vàng đặt tay lên vết thương bụng ả.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn phản ứng nhanh như chớp, như bóng đen xông tới, hạ Trưởngcông chúa xuống đất, xuất chỉ nhanh như gió, chớp mắt đã ra tay chặn nhữngkinh mạch chính xung quanh vết thương của ả. Nhưng vẫn thấy... một luồng khíđen đang từ từ bao phủ gương mặt tươi đẹp của ả.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Điện hạ!" Những thuộc hạ quỳ xuống bên hồ, không chịu rời đi, một sốthậm chí khóc nức nở.Phạm Nhàn choáng ngợp trước cảnh tượng này. Tuy biết sau thất bại LýVân Duệ đã có ý từ bỏ tất cả nên mới đuổi họ đi, y vẫn không ngờ những thuộchạ này lại trung thành với ả đến thế.Y ít tiếp xúc với phe Tín Dương, không biết ả sai khiến thuộc hạ ra sao.Trong hai năm qua tuy được Hoàng đế dung túng và Trần Bình Bình trợ giúp, ythắng nhiều thua ít trước trong trận chiến với Trưởng công chúa, không khỏinảy sinh ý khinh thường Lý Vân Duệ.Nhưng bây giờ, khi thấy những người trung thành khóc lóc không chịu rờiđi, Phạm Nhàn mới phần nào hiểu được vì sao ả lại có nhiều thế lực trong triều,có thể thuyết phục Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm ra tay, kiểm soát Thái tử và Nhịhoàng tử...Đó chỉ là một cảm nhận, y vẫn không rõ nguồn gốc sức mạnh kỳ diệu củaTrưởng công chúa từ đâu, nhưng y biết không chỉ đến từ vẻ đẹp tuyệt trần của ả.Đáng tiếc là, trước đây Phạm Nhàn không biết, và giờ có vẻ như không còn cơhội để thấy được năng lực thực sự của Trưởng công chúa.Xung quanh vang lên tiếng khóc, Trưởng công chúa đứng bên hồ nhíu mày,rõ ràng thấy hơi phiền chán, lại vẫy tay một lần nữa.Một quan viên dẫn đầu thấy vậy, biết tình thế đã không thể cứu vãn, launước mắt, quỳ xuống đập đầu một cái rồi quyết đoán bước đi. Một người ra đi,nhiều người bắt đầu rời khỏi. Có lẽ họ không phải là kẻ sợ chết, nhưng khi LýVân Duệ đã ra lệnh, hơn nữa rõ ràng điện hạ không hài lòng, họ cũng chỉ cáchrời đi.Cứ như vậy, trong Thái Bình biệt viện chỉ còn lại Trưởng công chúa vàPhạm Nhàn. Tuy vừa rồi cũng vậy, nhưng Phạm Nhàn biết bên ngoài có nhiềungười theo dõi mình. Giờ tất cả đều đã đi rồi, y càng cảm thấy cô độc, nhìnbóng dáng thon thả của cô, bỗng chốc ngơ ngẩn.Lý Vân Duệ từ từ quay lại, hai tay duyên dáng đặt trước bụng, tay áo rủxuống tạo thành đường cong mềm mại, quyến rũ.Trên gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại càng trong trẻo.Không còn là con người tàn nhẫn trước mặt kẻ thù, không còn là Công chúa giảvờ yếu đuối thường bị đánh đòn trước mặt Thái hậu, không còn là muội muộingoan cường, giận dữ và đau khổ dưới bàn tay sắt đá của Hoàng đế.Ả chính là Trưởng công chúa, cô chính là Lý Vân Duệ, độc nhất vô nhị trêntrời dưới đất.Lý Vân Duệ mỉm cười nhìn con rể, nói: "Biết tin bệ hạ còn sống, dường nhưngươi không vui mừng như ta tưởng.Phạm Nhàn cúi đầu đáp: "Gần đây quá nhiều người qua đời, ta không thểvui được.""Hóa ra là thế. Xem ra ngươi và mẫu thân ngươi rất giống nhau..." Lý VânDuệ hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười, kết thúc đoạn hội thoại bằng một cảm xúckhó tả rồi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có bao giờ suy nghĩ, sao Tần gia gia lại muốntạo phản?"Phạm Nhàn nhíu mày, không hiểu ý nghĩa câu hỏi của ả, càng không rõ lýdo vì sao, giữa lúc này, ả lại đột nhiên nhắc đến Tần gia đã bị Định Châu quântrục xuất ra khỏi kinh đô.Trưởng công chúa ném cho y một ánh nhìn mang chút chế nhạo rồi thở dài,nhìn tờ giấy đã chìm dưới hồ. Hồ nước ở Thái Bình biệt viện trong vắt, tờ giấymàu trắng dần tan ra trong nước, giống như miếng bánh chiên đã phồng lên, thuhút đàn cá hồng xông tới tranh nhau ăn, quay cuồng trong nước một hồi.Ả bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt và nói: "Thực ra, chúng ta đều nhưnhững con cá, chỉ là mục đích tranh giành khác nhau. Lần này ta chẳng giànhđược gì, ban đầu tưởng mình sẽ tức giận thất vọng... mà quả thật ta đã rất tứcgiận và thất vọng. Nhưng rốt cuộc, khi biết hắn còn sống, ta vẫn thấy rất vui."Phạm Nhàn ngớ người, lập tức nghĩ thầm: Theo những gì Trưởng công chúanói trước đây, mục đích cuộc đời ả đã hoàn thành. Vậy Hoàng đế có chết haykhông, có ý nghĩa gì nữa đâu? Nhưng nếu bệ hạ đã quay lại, e rằng Trưởng côngchúa khó lòng sống sót.Tiếp theo, y chứng kiến một cảnh tượng khiến mình kinh hãi.Lý Vân Duệ mặt mày bình tĩnh, từ từ hạ xuống đôi tay mình, ống tay áocung đình màu nhạt hạ xuống, tựa như một vở kịch đã dứt, diễn viên cuối cùngbước ra khỏi màn che, cám ơn khán giả.Diễn viên cuối cùng không chỉ là bản thân ả, còn có một con dao găm màuđen đã thấm độc, đâm sâu vào bụng ả, sâu đến tận chuôi.Trong lòng Phạm Nhàn chợt chấn động, bay người tới đỡ Trưởng công chúaxuống đất, vội vàng đặt tay lên vết thương bụng ả.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn phản ứng nhanh như chớp, như bóng đen xông tới, hạ Trưởngcông chúa xuống đất, xuất chỉ nhanh như gió, chớp mắt đã ra tay chặn nhữngkinh mạch chính xung quanh vết thương của ả. Nhưng vẫn thấy... một luồng khíđen đang từ từ bao phủ gương mặt tươi đẹp của ả.

Chương 1393: Giấy vào hồ mà cá động, áo quệt rèm mà người chết 5