Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1397: Sống hay chết phải có phẩm giá 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cung Điển dẫn quân ngoài ra thành truy kích mà tập trung giữ gìn trật tựtrong kinh đô, nhưng kinh đô quá lớn, chưa kiểm soát hết được. Bách tính kinhđô lại không cách nào đợi Cung đại tướng quân nghiêm túc hành động, bọn họhiểu rõ nguy hiểm do tàn binh sau đại chiến gây ra, liều mạng đổ về phía cửathành nơi Cung Điển trấn thủ, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.Trong khi đó Phạm Nhàn im ắng đã lâu, lại được một nhóm binh sĩ ĐịnhChâu và mật thám Giám Sát viện tiếp ứng, đã quay về kinh đô qua một cửathành khác, trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu.Phạm Nhàn không vội vã trở lại hoàng cung, cũng chẳng gặp Diệp Trọng,mà tiến thẳng về phủ đệ. Y chưa kịp an ủi Uyển Nhi, chỉ hỏi qua tình hình phụthân và Tĩnh Vương gia, rồi kéo Đằng Tử Kinh sang một bên, thì thầm dặn dòvài điều.Từ khi Phạm phủ bị vây hãm, Đằng Tử Kinh cầm gậy gộc, tổ chức gia đinhvà hộ vệ trong phủ, đối phó với từng đợt chiếu thư quấy rầu. May mắn là PhạmKiến không có ở phủ, nên Phạm phủ không trải qua đợt tấn công lớn nào, tànbinh phá cũng không phải đối thủ của gia nhân Phạm phủ.Phạm Kiến luôn rất giỏi trong việc huấn luyện quân đội.Đằng Tử Kinh nghe lệnh thiếu gia, vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, không hỏilý do cũng chẳng dẫn theo quá nhiều hạ nhân Phạm phủ, tránh làm người khácchú ý, vội vã xuất phát về ngọn đồi cách đó hai mươi tám dặm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng xe ngựa khuất dần, nghe tiếng ồn ào từ xa vọng lại, Phạm Nhànthoáng yên tâm - sắp đặt Đằng Tử Kinh đến Khánh Dư đường ở ngọn đồi cáchđó hai mươi tám dặm, là để lợi dụng lúc kinh đô hỗn loạn, tìm cách đưa nhữnglão chưởng quỹ của Khánh Dư đường ra khỏi kinh đô, phân tán vào dân gian.Đây không phải ý tưởng đột ngột của Phạm Nhàn, mà là một phần trong kếhoạch của y từ trước. Những lão chưởng quỹ này rất quan trọng với PhạmNhàn, tri thức và kinh nghiệm trong đầu bọn họ về công nghệ Nội Khố càngquý giá với Khánh Quốc. Hoàng đế nể tình cũ không giết họ nhưng không baogiờ cho phép họ rời khỏi kinh đô, không để họ rơi vào tay thế lực khác. Từ khiDiệp gia diệt vong đến nay đã hai mươi năm, muốn đưa hết những lão chưởngquỹ này ra khỏi kinh đô, vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành.Nhưng âm mưu phản loạn của Trưởng công chúa và Thái tử khiến kinh đôhỗn loạn đã mở ra cơ hội lớn cho Phạm Nhàn, người luôn âm thầm lo liệu việcnày. Mọi người cho rằng Hoàng đế đã chết, cung đình rối ren, kinh đô hỗn loạn,ánh sáng hi vọng lóe lên trong mắt Phạm Nhàn.Nhưng y không có nhiều nhân lực, hơn nữa còn nghi ngờ Hoàng đế vẫn cònsống nên tạm dừng kế hoạch. Nhưng những lời thì thầm cuối cùng của Trưởngcông chúa trong Thái Bình biệt viện đã thôi thúc y hạ quyết tâm. Đương nhiêncho dù không có nói lời của Trưởng công chúa, Phạm Nhàn vẫn nghĩ trămphương ngàn kế tìm cách tận dụng tình hình.Ngay từ đầu trận tranh đấu giữa Hoàng đế và Trưởng công chúa đã diễn ra ởtầng cao hơn, còn Phạm Nhàn tuy vẫn luôn im lặng nhưng không phải quân cờbị điều khiển, mà có suy nghĩ riêng.Y dự đoán kinh đô sẽ rơi vào hỗn loạn, quyết định lợi dụng thời cơ để đạtmục đích, bắt cá trong nước đục, rút củi dưới đáy nồi, tầm mắt và chiến thuậtthực sự sắc sảo.o O oKhông kịp an ủi Uyển Nhi đang đau buồn, Phạm Nhàn rời khỏi phủ. Lúcnày, thi thể Trưởng công chúa được đặt trong một gian phòng yên tĩnh ở sânsau. Y phải quay lại hoàng cung giải quyết những việc cấp bách, đã biết tinHoàng đế bình an, y nhất định phải điều chỉnh một số kế hoạch mạnh mẽ mãnhliệt hơn.Nhưng vừa ra khỏi cổng, một đội kỵ binh xuất hiện trong khói bụi. PhạmNhàn nhìn kỹ, không biết là của ai. Lúc này kinh đô đã yên ổn, Định Châu quânnắm ngoại thành, Diệp Trọng khéo léo giao lại việc phòng thủ cho Đại hoàngtử, trong thành không còn phản quân.Quả nhiên đó là Định Châu quân, một giáo quan cả người đầy máu dừngngựa, chạy thẳng tới trước mặt Phạm Nhàn, hoảng loạn nói: "Công gia, Đại soáicó tin cấp báo."Khánh Quốc có vô số dũng tướng, đại quân các khu vực đều quen gọi chủtướng của mình là Đại soái, cũng như bộ hạ cũ trong Tây Chinh quân gọi Đạihoàng tử, giáo uqan này là người của Định Châu quân nên Đại soái chính làDiệp Trọng. Phạm Nhàn giật mình, chẳng lẽ trong thành có chuyện gì? Y địnhgặp Diệp Trọng nên không hỏi nhiều, cùng đội kỵ binh đi thẳng theo hướngĐông Hoa môn. Dọc đường im lặng lắng nghe, y mới biết chuyện gì đã xảy ra.Hóa ra trong lúc Phạm Nhàn ở Thái Bình viện, Diệp Trọng đã tìm y rất lâu -Thái tử Lý Thừa Càn bị vây tại Đông Hoa Môn, hai bên đang đàm phán. Khôngrõ vì sao, Lý Thừa Càn lại muốn gặp Phạm Nhàn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cung Điển dẫn quân ngoài ra thành truy kích mà tập trung giữ gìn trật tựtrong kinh đô, nhưng kinh đô quá lớn, chưa kiểm soát hết được. Bách tính kinhđô lại không cách nào đợi Cung đại tướng quân nghiêm túc hành động, bọn họhiểu rõ nguy hiểm do tàn binh sau đại chiến gây ra, liều mạng đổ về phía cửathành nơi Cung Điển trấn thủ, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.Trong khi đó Phạm Nhàn im ắng đã lâu, lại được một nhóm binh sĩ ĐịnhChâu và mật thám Giám Sát viện tiếp ứng, đã quay về kinh đô qua một cửathành khác, trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu.Phạm Nhàn không vội vã trở lại hoàng cung, cũng chẳng gặp Diệp Trọng,mà tiến thẳng về phủ đệ. Y chưa kịp an ủi Uyển Nhi, chỉ hỏi qua tình hình phụthân và Tĩnh Vương gia, rồi kéo Đằng Tử Kinh sang một bên, thì thầm dặn dòvài điều.Từ khi Phạm phủ bị vây hãm, Đằng Tử Kinh cầm gậy gộc, tổ chức gia đinhvà hộ vệ trong phủ, đối phó với từng đợt chiếu thư quấy rầu. May mắn là PhạmKiến không có ở phủ, nên Phạm phủ không trải qua đợt tấn công lớn nào, tànbinh phá cũng không phải đối thủ của gia nhân Phạm phủ.Phạm Kiến luôn rất giỏi trong việc huấn luyện quân đội.Đằng Tử Kinh nghe lệnh thiếu gia, vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, không hỏilý do cũng chẳng dẫn theo quá nhiều hạ nhân Phạm phủ, tránh làm người khácchú ý, vội vã xuất phát về ngọn đồi cách đó hai mươi tám dặm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng xe ngựa khuất dần, nghe tiếng ồn ào từ xa vọng lại, Phạm Nhànthoáng yên tâm - sắp đặt Đằng Tử Kinh đến Khánh Dư đường ở ngọn đồi cáchđó hai mươi tám dặm, là để lợi dụng lúc kinh đô hỗn loạn, tìm cách đưa nhữnglão chưởng quỹ của Khánh Dư đường ra khỏi kinh đô, phân tán vào dân gian.Đây không phải ý tưởng đột ngột của Phạm Nhàn, mà là một phần trong kếhoạch của y từ trước. Những lão chưởng quỹ này rất quan trọng với PhạmNhàn, tri thức và kinh nghiệm trong đầu bọn họ về công nghệ Nội Khố càngquý giá với Khánh Quốc. Hoàng đế nể tình cũ không giết họ nhưng không baogiờ cho phép họ rời khỏi kinh đô, không để họ rơi vào tay thế lực khác. Từ khiDiệp gia diệt vong đến nay đã hai mươi năm, muốn đưa hết những lão chưởngquỹ này ra khỏi kinh đô, vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành.Nhưng âm mưu phản loạn của Trưởng công chúa và Thái tử khiến kinh đôhỗn loạn đã mở ra cơ hội lớn cho Phạm Nhàn, người luôn âm thầm lo liệu việcnày. Mọi người cho rằng Hoàng đế đã chết, cung đình rối ren, kinh đô hỗn loạn,ánh sáng hi vọng lóe lên trong mắt Phạm Nhàn.Nhưng y không có nhiều nhân lực, hơn nữa còn nghi ngờ Hoàng đế vẫn cònsống nên tạm dừng kế hoạch. Nhưng những lời thì thầm cuối cùng của Trưởngcông chúa trong Thái Bình biệt viện đã thôi thúc y hạ quyết tâm. Đương nhiêncho dù không có nói lời của Trưởng công chúa, Phạm Nhàn vẫn nghĩ trămphương ngàn kế tìm cách tận dụng tình hình.Ngay từ đầu trận tranh đấu giữa Hoàng đế và Trưởng công chúa đã diễn ra ởtầng cao hơn, còn Phạm Nhàn tuy vẫn luôn im lặng nhưng không phải quân cờbị điều khiển, mà có suy nghĩ riêng.Y dự đoán kinh đô sẽ rơi vào hỗn loạn, quyết định lợi dụng thời cơ để đạtmục đích, bắt cá trong nước đục, rút củi dưới đáy nồi, tầm mắt và chiến thuậtthực sự sắc sảo.o O oKhông kịp an ủi Uyển Nhi đang đau buồn, Phạm Nhàn rời khỏi phủ. Lúcnày, thi thể Trưởng công chúa được đặt trong một gian phòng yên tĩnh ở sânsau. Y phải quay lại hoàng cung giải quyết những việc cấp bách, đã biết tinHoàng đế bình an, y nhất định phải điều chỉnh một số kế hoạch mạnh mẽ mãnhliệt hơn.Nhưng vừa ra khỏi cổng, một đội kỵ binh xuất hiện trong khói bụi. PhạmNhàn nhìn kỹ, không biết là của ai. Lúc này kinh đô đã yên ổn, Định Châu quânnắm ngoại thành, Diệp Trọng khéo léo giao lại việc phòng thủ cho Đại hoàngtử, trong thành không còn phản quân.Quả nhiên đó là Định Châu quân, một giáo quan cả người đầy máu dừngngựa, chạy thẳng tới trước mặt Phạm Nhàn, hoảng loạn nói: "Công gia, Đại soáicó tin cấp báo."Khánh Quốc có vô số dũng tướng, đại quân các khu vực đều quen gọi chủtướng của mình là Đại soái, cũng như bộ hạ cũ trong Tây Chinh quân gọi Đạihoàng tử, giáo uqan này là người của Định Châu quân nên Đại soái chính làDiệp Trọng. Phạm Nhàn giật mình, chẳng lẽ trong thành có chuyện gì? Y địnhgặp Diệp Trọng nên không hỏi nhiều, cùng đội kỵ binh đi thẳng theo hướngĐông Hoa môn. Dọc đường im lặng lắng nghe, y mới biết chuyện gì đã xảy ra.Hóa ra trong lúc Phạm Nhàn ở Thái Bình viện, Diệp Trọng đã tìm y rất lâu -Thái tử Lý Thừa Càn bị vây tại Đông Hoa Môn, hai bên đang đàm phán. Khôngrõ vì sao, Lý Thừa Càn lại muốn gặp Phạm Nhàn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cung Điển dẫn quân ngoài ra thành truy kích mà tập trung giữ gìn trật tựtrong kinh đô, nhưng kinh đô quá lớn, chưa kiểm soát hết được. Bách tính kinhđô lại không cách nào đợi Cung đại tướng quân nghiêm túc hành động, bọn họhiểu rõ nguy hiểm do tàn binh sau đại chiến gây ra, liều mạng đổ về phía cửathành nơi Cung Điển trấn thủ, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.Trong khi đó Phạm Nhàn im ắng đã lâu, lại được một nhóm binh sĩ ĐịnhChâu và mật thám Giám Sát viện tiếp ứng, đã quay về kinh đô qua một cửathành khác, trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu.Phạm Nhàn không vội vã trở lại hoàng cung, cũng chẳng gặp Diệp Trọng,mà tiến thẳng về phủ đệ. Y chưa kịp an ủi Uyển Nhi, chỉ hỏi qua tình hình phụthân và Tĩnh Vương gia, rồi kéo Đằng Tử Kinh sang một bên, thì thầm dặn dòvài điều.Từ khi Phạm phủ bị vây hãm, Đằng Tử Kinh cầm gậy gộc, tổ chức gia đinhvà hộ vệ trong phủ, đối phó với từng đợt chiếu thư quấy rầu. May mắn là PhạmKiến không có ở phủ, nên Phạm phủ không trải qua đợt tấn công lớn nào, tànbinh phá cũng không phải đối thủ của gia nhân Phạm phủ.Phạm Kiến luôn rất giỏi trong việc huấn luyện quân đội.Đằng Tử Kinh nghe lệnh thiếu gia, vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, không hỏilý do cũng chẳng dẫn theo quá nhiều hạ nhân Phạm phủ, tránh làm người khácchú ý, vội vã xuất phát về ngọn đồi cách đó hai mươi tám dặm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng xe ngựa khuất dần, nghe tiếng ồn ào từ xa vọng lại, Phạm Nhànthoáng yên tâm - sắp đặt Đằng Tử Kinh đến Khánh Dư đường ở ngọn đồi cáchđó hai mươi tám dặm, là để lợi dụng lúc kinh đô hỗn loạn, tìm cách đưa nhữnglão chưởng quỹ của Khánh Dư đường ra khỏi kinh đô, phân tán vào dân gian.Đây không phải ý tưởng đột ngột của Phạm Nhàn, mà là một phần trong kếhoạch của y từ trước. Những lão chưởng quỹ này rất quan trọng với PhạmNhàn, tri thức và kinh nghiệm trong đầu bọn họ về công nghệ Nội Khố càngquý giá với Khánh Quốc. Hoàng đế nể tình cũ không giết họ nhưng không baogiờ cho phép họ rời khỏi kinh đô, không để họ rơi vào tay thế lực khác. Từ khiDiệp gia diệt vong đến nay đã hai mươi năm, muốn đưa hết những lão chưởngquỹ này ra khỏi kinh đô, vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành.Nhưng âm mưu phản loạn của Trưởng công chúa và Thái tử khiến kinh đôhỗn loạn đã mở ra cơ hội lớn cho Phạm Nhàn, người luôn âm thầm lo liệu việcnày. Mọi người cho rằng Hoàng đế đã chết, cung đình rối ren, kinh đô hỗn loạn,ánh sáng hi vọng lóe lên trong mắt Phạm Nhàn.Nhưng y không có nhiều nhân lực, hơn nữa còn nghi ngờ Hoàng đế vẫn cònsống nên tạm dừng kế hoạch. Nhưng những lời thì thầm cuối cùng của Trưởngcông chúa trong Thái Bình biệt viện đã thôi thúc y hạ quyết tâm. Đương nhiêncho dù không có nói lời của Trưởng công chúa, Phạm Nhàn vẫn nghĩ trămphương ngàn kế tìm cách tận dụng tình hình.Ngay từ đầu trận tranh đấu giữa Hoàng đế và Trưởng công chúa đã diễn ra ởtầng cao hơn, còn Phạm Nhàn tuy vẫn luôn im lặng nhưng không phải quân cờbị điều khiển, mà có suy nghĩ riêng.Y dự đoán kinh đô sẽ rơi vào hỗn loạn, quyết định lợi dụng thời cơ để đạtmục đích, bắt cá trong nước đục, rút củi dưới đáy nồi, tầm mắt và chiến thuậtthực sự sắc sảo.o O oKhông kịp an ủi Uyển Nhi đang đau buồn, Phạm Nhàn rời khỏi phủ. Lúcnày, thi thể Trưởng công chúa được đặt trong một gian phòng yên tĩnh ở sânsau. Y phải quay lại hoàng cung giải quyết những việc cấp bách, đã biết tinHoàng đế bình an, y nhất định phải điều chỉnh một số kế hoạch mạnh mẽ mãnhliệt hơn.Nhưng vừa ra khỏi cổng, một đội kỵ binh xuất hiện trong khói bụi. PhạmNhàn nhìn kỹ, không biết là của ai. Lúc này kinh đô đã yên ổn, Định Châu quânnắm ngoại thành, Diệp Trọng khéo léo giao lại việc phòng thủ cho Đại hoàngtử, trong thành không còn phản quân.Quả nhiên đó là Định Châu quân, một giáo quan cả người đầy máu dừngngựa, chạy thẳng tới trước mặt Phạm Nhàn, hoảng loạn nói: "Công gia, Đại soáicó tin cấp báo."Khánh Quốc có vô số dũng tướng, đại quân các khu vực đều quen gọi chủtướng của mình là Đại soái, cũng như bộ hạ cũ trong Tây Chinh quân gọi Đạihoàng tử, giáo uqan này là người của Định Châu quân nên Đại soái chính làDiệp Trọng. Phạm Nhàn giật mình, chẳng lẽ trong thành có chuyện gì? Y địnhgặp Diệp Trọng nên không hỏi nhiều, cùng đội kỵ binh đi thẳng theo hướngĐông Hoa môn. Dọc đường im lặng lắng nghe, y mới biết chuyện gì đã xảy ra.Hóa ra trong lúc Phạm Nhàn ở Thái Bình viện, Diệp Trọng đã tìm y rất lâu -Thái tử Lý Thừa Càn bị vây tại Đông Hoa Môn, hai bên đang đàm phán. Khôngrõ vì sao, Lý Thừa Càn lại muốn gặp Phạm Nhàn.