Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1396: Đóa hoa xanh từ biệt 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tay phải lạnh lẽo của Lý Vân Duệ siết chặt bàn tay con gái, nở nụ cười khónhọc. Lần cuối cùng giơ tay lên, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, dường như muốn giữlại vẻ đẹp rực rỡ nhất khi rời bỏ thế gian.Đầu ngón tay ả lướt qua đóa hoa xanh đầy đẹp đẽ mà thê lương kia, nở mộtnụ cười mỉa mai nơi khóe môi.Không rõ ả đang cười ai. Có lẽ là cười người vừa còn ôm mình trong lòng,nhưng thấy Uyển Nhi là lạnh lùng đẩy ả xuống cỏ; hoặc nhớ lại đêm mưa giôngtrong cung điện, đứa cháu trai sợ hãi nhưng đầy tình cảm kia; hoặc là ký ức tuổithơ xa xưa.Sau đó ả khinh miệt, thốt ra ba chữ cuối cùng trên cõi đời này:"Nam nhân mà..."o O oNhìn thân thể công chúa trên bãi cỏ dần dần lạnh lẽo, đáy lòng Phạm Nhàncũng từ từ giá băng. Y biết, kẻ thù mạnh mẽ và tàn độc nhất của mình trongcuộc đời bản thân, cuối cùng đã kết thúc cuộc đời khó có thể đánh giá của mình.Nói chính xác hơn, từ âm mưu Đại Đông sơn, đến mưu phản ở kinh đô, rồi đếncon dao ở Thái Bình biệt viện, Lý Vân Duệ chỉ là tự sát, trái tim ả đã chết từlâu.Đây là một người phụ nữ rất đặc biệt, rất mạnh mẽ. Nếu không nhờ cáirương đen kia, chắc Phạm Nhàn đã chết dưới tay Yến Tiểu Ất từ lâu, toàn bộtình hình kinh đô cũng đã rơi vào tầm kiểm soát của Trưởng công chúa từ lâu.Có điều dẫu sao ả vẫn chỉ là một người phụ nữ, không phải là người mạnhmẽ nhất thiên hạ. So với Hoàng đế thâm sâu khó lường mà không ai biết vị nàyđã sống sót trên Đại Đông sơn như thế nào, Trưởng công chúa có một điểm yếuchí mạng, hoặc ả ấy có thứ mà bệ hạ không có - đó chính là tình cảm.Có lẽ tình cảm này hơi hoang đường, hơi gượng ép, nhưng vẫn là tình cảm.Hỏi thế gian tình là vật chi, mà khiến người ta thề nguyền sống chết. KhiNguyên Hảo Vấn viết hai câu này, chắc cũng không ngờ trên cõi đời có quánhiều người đang thực hiện ý nghĩa hai câu thơ ấy.Trong số đó, có những nữ nhân điên cuồng, mà hiển nhiên Trưởng côngchúa, cũng là một trong số đó. Nhưng liệu ả có đã thực sự thất bại? Trong mắtPhạm Nhàn lúc này, có lẽ không phải như vậy. Những gì ả muốn làm cả đời, vềcơ bản đã thực hiện được, và lời nói cuối cùng ả thì thầm bên tai Phạm Nhàn,dù không nói rõ nhưng đã gieo một hạt giống hoa độc trong lòng y.Giống như đóa hoa độc cuối cùng nở trên khóe mi ả.Uyển Nhi ôm chặt thi thể Trưởng công chúa mà khóc, Lâm Đại Bảo đứngsau Phạm Nhàn, níu chặt góc áo y, lo lắng nhìn cảnh trước mắt, tự hỏi tronglòng: Công chúa mụ mụ ngủ rồi, sao lại muội muội lại khóc lóc như vậy?Khuôn mặt Trưởng công chúa vẫn tươi đẹp như hoa, hàng mi cong vút, máitóc xanh mượt, tựa như mỹ nhân đang say ngủ, chờ đợi ai đó đánh thức bằngmột nụ hôn.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, lòng tràn ngập bối rối, vô thức thốt ra câunói xa lạ: "Je suis comme je suis..."Đó là câu thơ của một nhà thơ Pháp thế kỷ 14, kiếp trước khi xem phim ynhớ mấy câu. Giờ đây, câu nói ấy lại vang lên rõ ràng trong tâm trí y:"Ta chính là như thế."Ta chính là như vậy.Ta sinh ra đã thế.Khi muốn cười, ta cứ cười tự nhiên.Yêu thương người ta yêu, đâu phải lỗi lầm của ta.Mỗi lần yêu, ta yêu hết mình không nề hà.Ta vốn chỉ như thế.Đây chính là bản tính của ta.Ta sinh ra đã được lòng người, điều đó không thay đổi.Làm hài lòng những ai ta thích, ngươi làm gì được sao?Ta yêu ai đó, và người ấy cũng yêu ta.Giống như tình yêu của đứa trẻ.(Nguyên gốc: “Je suis comme je suis” của Jacques Prévert, có nghĩa “tôi làtôi”)o O o๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kinh đô chìm trong hỗn loạn tột độ. Mặc dù Diệp gia cùng cấm quân đãđánh bại quân đội Tần gia, trục xuất khỏi kinh đô và kiểm soát chín cửa thành,tình hình kinh đô lại càng hỗn loạn hơn xưa. Trước đây, khi hai phe đối đầu, dânchúng kinh đô đều cố trốn dưới gầm giường, không dám phát ra chút âm thanhnào. Nhưng bây giờ, khi tình hình đã lắng dịu, dân chúng vượt qua nỗi sợ hãi,đổ xô về phía cửa thành.Bách tính kinh đô thường có họ hàng nghèo khó ở ngoại ô, giờ phút nguyhiểm này, họ tìm mọi cách chạy trốn lánh nạn, sợ những binh sĩ hăng hái chiếnđấu sau khi phân thắng bại sẽ cướp bóc kinh đô.Lo ngại của họ không phải vô cớ. Ít nhất trong kinh đô, một số binh sĩ lạcđội và quân kỷ hoàn toàn không nghiêm, trong lúc đang truy đuổi lẫn nhau cũngbắt đầu cướp bóc. Khắp nơi hỗn loạn, thường xuyên có tiếng thét phụ nữ, đôilúc có ngọn lửa bốc lên.Quân đội Khánh Quốc vốn kỷ luật nghiêm minh, nay xảy ra tình trạng nàymột phần do hậu quả tất yếu của chiến tranh, một phần cũng vì lần chiến trườngnày là mưu phản, cho dù là Diệp gia Tần gia hay tướng sĩ quân phòng vệ, tronglòng hoặc ít hoặc nhiều đều có phần mất mát khó tả. Do đó phần đen tối tronglòng người bắt đầu trỗi dậy
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tay phải lạnh lẽo của Lý Vân Duệ siết chặt bàn tay con gái, nở nụ cười khónhọc. Lần cuối cùng giơ tay lên, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, dường như muốn giữlại vẻ đẹp rực rỡ nhất khi rời bỏ thế gian.Đầu ngón tay ả lướt qua đóa hoa xanh đầy đẹp đẽ mà thê lương kia, nở mộtnụ cười mỉa mai nơi khóe môi.Không rõ ả đang cười ai. Có lẽ là cười người vừa còn ôm mình trong lòng,nhưng thấy Uyển Nhi là lạnh lùng đẩy ả xuống cỏ; hoặc nhớ lại đêm mưa giôngtrong cung điện, đứa cháu trai sợ hãi nhưng đầy tình cảm kia; hoặc là ký ức tuổithơ xa xưa.Sau đó ả khinh miệt, thốt ra ba chữ cuối cùng trên cõi đời này:"Nam nhân mà..."o O oNhìn thân thể công chúa trên bãi cỏ dần dần lạnh lẽo, đáy lòng Phạm Nhàncũng từ từ giá băng. Y biết, kẻ thù mạnh mẽ và tàn độc nhất của mình trongcuộc đời bản thân, cuối cùng đã kết thúc cuộc đời khó có thể đánh giá của mình.Nói chính xác hơn, từ âm mưu Đại Đông sơn, đến mưu phản ở kinh đô, rồi đếncon dao ở Thái Bình biệt viện, Lý Vân Duệ chỉ là tự sát, trái tim ả đã chết từlâu.Đây là một người phụ nữ rất đặc biệt, rất mạnh mẽ. Nếu không nhờ cáirương đen kia, chắc Phạm Nhàn đã chết dưới tay Yến Tiểu Ất từ lâu, toàn bộtình hình kinh đô cũng đã rơi vào tầm kiểm soát của Trưởng công chúa từ lâu.Có điều dẫu sao ả vẫn chỉ là một người phụ nữ, không phải là người mạnhmẽ nhất thiên hạ. So với Hoàng đế thâm sâu khó lường mà không ai biết vị nàyđã sống sót trên Đại Đông sơn như thế nào, Trưởng công chúa có một điểm yếuchí mạng, hoặc ả ấy có thứ mà bệ hạ không có - đó chính là tình cảm.Có lẽ tình cảm này hơi hoang đường, hơi gượng ép, nhưng vẫn là tình cảm.Hỏi thế gian tình là vật chi, mà khiến người ta thề nguyền sống chết. KhiNguyên Hảo Vấn viết hai câu này, chắc cũng không ngờ trên cõi đời có quánhiều người đang thực hiện ý nghĩa hai câu thơ ấy.Trong số đó, có những nữ nhân điên cuồng, mà hiển nhiên Trưởng côngchúa, cũng là một trong số đó. Nhưng liệu ả có đã thực sự thất bại? Trong mắtPhạm Nhàn lúc này, có lẽ không phải như vậy. Những gì ả muốn làm cả đời, vềcơ bản đã thực hiện được, và lời nói cuối cùng ả thì thầm bên tai Phạm Nhàn,dù không nói rõ nhưng đã gieo một hạt giống hoa độc trong lòng y.Giống như đóa hoa độc cuối cùng nở trên khóe mi ả.Uyển Nhi ôm chặt thi thể Trưởng công chúa mà khóc, Lâm Đại Bảo đứngsau Phạm Nhàn, níu chặt góc áo y, lo lắng nhìn cảnh trước mắt, tự hỏi tronglòng: Công chúa mụ mụ ngủ rồi, sao lại muội muội lại khóc lóc như vậy?Khuôn mặt Trưởng công chúa vẫn tươi đẹp như hoa, hàng mi cong vút, máitóc xanh mượt, tựa như mỹ nhân đang say ngủ, chờ đợi ai đó đánh thức bằngmột nụ hôn.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, lòng tràn ngập bối rối, vô thức thốt ra câunói xa lạ: "Je suis comme je suis..."Đó là câu thơ của một nhà thơ Pháp thế kỷ 14, kiếp trước khi xem phim ynhớ mấy câu. Giờ đây, câu nói ấy lại vang lên rõ ràng trong tâm trí y:"Ta chính là như thế."Ta chính là như vậy.Ta sinh ra đã thế.Khi muốn cười, ta cứ cười tự nhiên.Yêu thương người ta yêu, đâu phải lỗi lầm của ta.Mỗi lần yêu, ta yêu hết mình không nề hà.Ta vốn chỉ như thế.Đây chính là bản tính của ta.Ta sinh ra đã được lòng người, điều đó không thay đổi.Làm hài lòng những ai ta thích, ngươi làm gì được sao?Ta yêu ai đó, và người ấy cũng yêu ta.Giống như tình yêu của đứa trẻ.(Nguyên gốc: “Je suis comme je suis” của Jacques Prévert, có nghĩa “tôi làtôi”)o O o๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kinh đô chìm trong hỗn loạn tột độ. Mặc dù Diệp gia cùng cấm quân đãđánh bại quân đội Tần gia, trục xuất khỏi kinh đô và kiểm soát chín cửa thành,tình hình kinh đô lại càng hỗn loạn hơn xưa. Trước đây, khi hai phe đối đầu, dânchúng kinh đô đều cố trốn dưới gầm giường, không dám phát ra chút âm thanhnào. Nhưng bây giờ, khi tình hình đã lắng dịu, dân chúng vượt qua nỗi sợ hãi,đổ xô về phía cửa thành.Bách tính kinh đô thường có họ hàng nghèo khó ở ngoại ô, giờ phút nguyhiểm này, họ tìm mọi cách chạy trốn lánh nạn, sợ những binh sĩ hăng hái chiếnđấu sau khi phân thắng bại sẽ cướp bóc kinh đô.Lo ngại của họ không phải vô cớ. Ít nhất trong kinh đô, một số binh sĩ lạcđội và quân kỷ hoàn toàn không nghiêm, trong lúc đang truy đuổi lẫn nhau cũngbắt đầu cướp bóc. Khắp nơi hỗn loạn, thường xuyên có tiếng thét phụ nữ, đôilúc có ngọn lửa bốc lên.Quân đội Khánh Quốc vốn kỷ luật nghiêm minh, nay xảy ra tình trạng nàymột phần do hậu quả tất yếu của chiến tranh, một phần cũng vì lần chiến trườngnày là mưu phản, cho dù là Diệp gia Tần gia hay tướng sĩ quân phòng vệ, tronglòng hoặc ít hoặc nhiều đều có phần mất mát khó tả. Do đó phần đen tối tronglòng người bắt đầu trỗi dậy
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tay phải lạnh lẽo của Lý Vân Duệ siết chặt bàn tay con gái, nở nụ cười khónhọc. Lần cuối cùng giơ tay lên, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, dường như muốn giữlại vẻ đẹp rực rỡ nhất khi rời bỏ thế gian.Đầu ngón tay ả lướt qua đóa hoa xanh đầy đẹp đẽ mà thê lương kia, nở mộtnụ cười mỉa mai nơi khóe môi.Không rõ ả đang cười ai. Có lẽ là cười người vừa còn ôm mình trong lòng,nhưng thấy Uyển Nhi là lạnh lùng đẩy ả xuống cỏ; hoặc nhớ lại đêm mưa giôngtrong cung điện, đứa cháu trai sợ hãi nhưng đầy tình cảm kia; hoặc là ký ức tuổithơ xa xưa.Sau đó ả khinh miệt, thốt ra ba chữ cuối cùng trên cõi đời này:"Nam nhân mà..."o O oNhìn thân thể công chúa trên bãi cỏ dần dần lạnh lẽo, đáy lòng Phạm Nhàncũng từ từ giá băng. Y biết, kẻ thù mạnh mẽ và tàn độc nhất của mình trongcuộc đời bản thân, cuối cùng đã kết thúc cuộc đời khó có thể đánh giá của mình.Nói chính xác hơn, từ âm mưu Đại Đông sơn, đến mưu phản ở kinh đô, rồi đếncon dao ở Thái Bình biệt viện, Lý Vân Duệ chỉ là tự sát, trái tim ả đã chết từlâu.Đây là một người phụ nữ rất đặc biệt, rất mạnh mẽ. Nếu không nhờ cáirương đen kia, chắc Phạm Nhàn đã chết dưới tay Yến Tiểu Ất từ lâu, toàn bộtình hình kinh đô cũng đã rơi vào tầm kiểm soát của Trưởng công chúa từ lâu.Có điều dẫu sao ả vẫn chỉ là một người phụ nữ, không phải là người mạnhmẽ nhất thiên hạ. So với Hoàng đế thâm sâu khó lường mà không ai biết vị nàyđã sống sót trên Đại Đông sơn như thế nào, Trưởng công chúa có một điểm yếuchí mạng, hoặc ả ấy có thứ mà bệ hạ không có - đó chính là tình cảm.Có lẽ tình cảm này hơi hoang đường, hơi gượng ép, nhưng vẫn là tình cảm.Hỏi thế gian tình là vật chi, mà khiến người ta thề nguyền sống chết. KhiNguyên Hảo Vấn viết hai câu này, chắc cũng không ngờ trên cõi đời có quánhiều người đang thực hiện ý nghĩa hai câu thơ ấy.Trong số đó, có những nữ nhân điên cuồng, mà hiển nhiên Trưởng côngchúa, cũng là một trong số đó. Nhưng liệu ả có đã thực sự thất bại? Trong mắtPhạm Nhàn lúc này, có lẽ không phải như vậy. Những gì ả muốn làm cả đời, vềcơ bản đã thực hiện được, và lời nói cuối cùng ả thì thầm bên tai Phạm Nhàn,dù không nói rõ nhưng đã gieo một hạt giống hoa độc trong lòng y.Giống như đóa hoa độc cuối cùng nở trên khóe mi ả.Uyển Nhi ôm chặt thi thể Trưởng công chúa mà khóc, Lâm Đại Bảo đứngsau Phạm Nhàn, níu chặt góc áo y, lo lắng nhìn cảnh trước mắt, tự hỏi tronglòng: Công chúa mụ mụ ngủ rồi, sao lại muội muội lại khóc lóc như vậy?Khuôn mặt Trưởng công chúa vẫn tươi đẹp như hoa, hàng mi cong vút, máitóc xanh mượt, tựa như mỹ nhân đang say ngủ, chờ đợi ai đó đánh thức bằngmột nụ hôn.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, lòng tràn ngập bối rối, vô thức thốt ra câunói xa lạ: "Je suis comme je suis..."Đó là câu thơ của một nhà thơ Pháp thế kỷ 14, kiếp trước khi xem phim ynhớ mấy câu. Giờ đây, câu nói ấy lại vang lên rõ ràng trong tâm trí y:"Ta chính là như thế."Ta chính là như vậy.Ta sinh ra đã thế.Khi muốn cười, ta cứ cười tự nhiên.Yêu thương người ta yêu, đâu phải lỗi lầm của ta.Mỗi lần yêu, ta yêu hết mình không nề hà.Ta vốn chỉ như thế.Đây chính là bản tính của ta.Ta sinh ra đã được lòng người, điều đó không thay đổi.Làm hài lòng những ai ta thích, ngươi làm gì được sao?Ta yêu ai đó, và người ấy cũng yêu ta.Giống như tình yêu của đứa trẻ.(Nguyên gốc: “Je suis comme je suis” của Jacques Prévert, có nghĩa “tôi làtôi”)o O o๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kinh đô chìm trong hỗn loạn tột độ. Mặc dù Diệp gia cùng cấm quân đãđánh bại quân đội Tần gia, trục xuất khỏi kinh đô và kiểm soát chín cửa thành,tình hình kinh đô lại càng hỗn loạn hơn xưa. Trước đây, khi hai phe đối đầu, dânchúng kinh đô đều cố trốn dưới gầm giường, không dám phát ra chút âm thanhnào. Nhưng bây giờ, khi tình hình đã lắng dịu, dân chúng vượt qua nỗi sợ hãi,đổ xô về phía cửa thành.Bách tính kinh đô thường có họ hàng nghèo khó ở ngoại ô, giờ phút nguyhiểm này, họ tìm mọi cách chạy trốn lánh nạn, sợ những binh sĩ hăng hái chiếnđấu sau khi phân thắng bại sẽ cướp bóc kinh đô.Lo ngại của họ không phải vô cớ. Ít nhất trong kinh đô, một số binh sĩ lạcđội và quân kỷ hoàn toàn không nghiêm, trong lúc đang truy đuổi lẫn nhau cũngbắt đầu cướp bóc. Khắp nơi hỗn loạn, thường xuyên có tiếng thét phụ nữ, đôilúc có ngọn lửa bốc lên.Quân đội Khánh Quốc vốn kỷ luật nghiêm minh, nay xảy ra tình trạng nàymột phần do hậu quả tất yếu của chiến tranh, một phần cũng vì lần chiến trườngnày là mưu phản, cho dù là Diệp gia Tần gia hay tướng sĩ quân phòng vệ, tronglòng hoặc ít hoặc nhiều đều có phần mất mát khó tả. Do đó phần đen tối tronglòng người bắt đầu trỗi dậy