Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1405: Trái nho giận dữ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ông nhìn Phạm Nhàn, mỉm cười trí thức: "Nhìn lại, phán đoán của con sauvụ ám sát ở thung lũng cách đây một năm rưỡi là đúng, còn cha đã sai."Phạm Nhàn im lặng. Sau vụ ám sát ở sơn cốc năm ngoái, y và phụ thân từngphân tích vấn đề về nỏ thủ thành. Tuy rõ ràng là do Tần gia gây ra, họ cũng từngnghĩ liệu bệ hạ có trút giận lên Diệp Trọng hay không. Qua chuyện đó còn nhắcđến việc bố trí quân lực Khánh Quốc, bất ngờ phát hiện trong 20 năm qua,ngoài Diệp Trọng nắm quyền kiểm soát quân phòng vệ kinh đô, thì chỉ người cómột người từng đảm nhiệm cả thống lĩnh cấm quân và thủ lĩnh thị vệ đại nội:Cung Điển.Khi đó Phạm Nhàn đã từng nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng thượng từng tintưởng nhà Diệp gia đến thế, tại sao lại ép họ liên minh với Nhị hoàng tử, ngảtheo Trưởng công chúa? Nhưng lý do Phạm Kiến đưa ra khiến Phạm Nhàn bịthuyết phục, nên đã bỏ qua nghi vấn đó.Không ngờ rằng trong cuộc hỗn loạn lần này ở kinh đô, cuối cùng nghi vấnđó cũng đã công bố chân tướng, chân tướng ẩn sau nhược điểm đa nghi của bệhạ .Hoàng đế bệ hạ đã đan dệt một bí ẩn rất lớn, không chỉ làm lạc lối Trưởngcông chúa và mọi người trong thiên hạ, mà ngay cả Phạm Kiến - thân tín từthuở nhỏ của hắn lên cũng bị lừa.Nhắc tới vụ ám sát trong sơn cốc, trước mắt Phạm Nhàn hiện lên tuyết trắngngày ấy, máu đỏ và đầu người trước Khu Mật viện, cùng thái độ tự phụ củachính mình. Y không khỏi cười khổ, nghĩ mình thật ngây thơ khi tỏ ra kiêu ngạotrước mặt Hoàng thượng và Trưởng công chúa.Y chợt hỏi: "Thưa phụ thân, hài nhiluôn thắc mắc, Tần Nghiệp... tại sao lạiphản bội Hoàng thượng?"Đây không chỉ là nghi vấn của y, mà của rất nhiều người. Nhưng vì tranhquyền đoạt vị, nên mọi người coi việc Tần gia phản bội như một chuyện thườngtình trong sử sách.Nhưng sau khi nghe lời nói cuối cùng của Trưởng công chúa, Phạm Nhànbắt đầu chú ý vấn đề này - tuy Tần gia sở hữu một thành cổ phần danh nghĩa ởMinh gia, tuy Tần gia âm thầm sai khiến thủy quân Giao Châu đồ sát toàn đảo,nhưng đối với một nguyên lão quân đội, chỉ cần ông ta trung thành, Hoàngthượng có thể bỏ qua.Mà Hoàng đế bệ hạ là nhân vật cỡ nào, nếu không thể Hoàng thượng chưatừng hoài nghi lòng trung thành của Tần Nghiệp sao lại để lão ta làm Chính sứKhu Mật viện nhiều năm, cho dù Tần lão gia tử cáo ốm không lên triều nhưngvị trí đó vẫn chưa từng thay đổi?Sau câu hỏi đó, Phạm Kiến lạnh lùng đáp: "Cũng như ngày bị phục kíchtrong sơn cốc, ta từng nói... phụ thân của Hoàng hậu là do ta chém, nhưng aibiết, bao nhiêu cái đầu cần chém thực sự đã rơi?"Phạm Nhàn hiểu ý phụ thân. Việc Tần gia phản bội theo Trưởng công chúacó lẽ liên quan đến cái chết bí ẩn của mẫu thân y cách đây hai mươi năm."Năm xưa, ta và Hoàng thượng chinh chiến Tây Hồ, Trần Bình Bình bị điềuđến Yến Kinh ứng phó tình hình phương bắc, Diệp Trọng cũng theo quân đóngở Định Châu hộ giá cho Hoàng thượng..." Phạm Kiến chậm rãi nói: "...còn lúcđó Tần Nghiệp với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, nắm quyền kiểm soát quânđội trung ương kinh đô. Nếu ông ta cũng tham gia biến loạn lần đó, không aicảm thấy kỳ quái."Rất kỳ quái, nếu Tần lão gia tử cũng là một trong những đồng phạm của âmmưu sát hại Diệp Khinh Mi, thì sao bốn năm sau đó, trong đêm tanh máu ở kinhđô, toàn tộc của Hoàng hậu bị diệt sạch, các vương công quý tộc trong kinh đôcũng bị tàn sát hết, vì sao Tần gia lại không hề bị liên lụy? Nếu khi đó bệ hạTrần Bình Bình và phụ thân đã liên thủ trả thù cho mẫu thân, vì lại tha cho Tầnlão gia tử?Đối diện với ánh mắt đầy hoài nghi của Phạm Nhàn, Phạm Kiến chậm rãinói: "Vấn đề là không có bằng chứng nào chứng tỏ Tần gia tham dự vào việcđó. Cũng giống như Thái hậu, nhiều nhất là có tội dung túng..."Phạm Nhàn khẽ nhíu mày. Trần Bình Bình cũng từng nói với mình như vậy,trong cái chết của mẫu thân, Thái hậu không phải là thủ phạm, chỉ có tội dungtúng. Nhưng hôm nay bàn luận với phụ thân, Phạm Nhàn bỗng nghĩ, có lẽ tronglòng ông Trần Viện trưởng vẫn còn nghi ngờ về vai trò mà Tần gia từng đóngtrong quá khứ.Điều chứng minh rõ nhất tâm tư của Trần Bình Bình đối với Tần gia, chínhlà Phó Thống lĩnh Hắc Kỵ - Kinh Qua. Một nhân vật nguy hiểm chỉ hận khôngthể diệt trừ toàn bộ Tần gia, thế mà Trần Bình Bình vẫn lặng lẽ đưa vào đội ngũcủa mình. Vì sao vậy? Hay là vì sau này đối đầu với Tần gia?Đáy lòng Phạm Nhàn dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Nếu Tần gia thật sựnhư Trần Bình Bình dự liệu, từng tham dự vào âm mưu sát hại Diệp Khinh Mi,sao lão có thể sống sót đến ngày nay? Chỉ suy nghĩ như vậy thôi mà trong thânthể y đã dâng lên một luồng hàn khí, vô số hơi lạnh rỉ ra từ lỗ chân lông, khiếncả thư phòng giá buốt như đêm đông .

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ông nhìn Phạm Nhàn, mỉm cười trí thức: "Nhìn lại, phán đoán của con sau

vụ ám sát ở thung lũng cách đây một năm rưỡi là đúng, còn cha đã sai."

Phạm Nhàn im lặng. Sau vụ ám sát ở sơn cốc năm ngoái, y và phụ thân từng

phân tích vấn đề về nỏ thủ thành. Tuy rõ ràng là do Tần gia gây ra, họ cũng từng

nghĩ liệu bệ hạ có trút giận lên Diệp Trọng hay không. Qua chuyện đó còn nhắc

đến việc bố trí quân lực Khánh Quốc, bất ngờ phát hiện trong 20 năm qua,

ngoài Diệp Trọng nắm quyền kiểm soát quân phòng vệ kinh đô, thì chỉ người có

một người từng đảm nhiệm cả thống lĩnh cấm quân và thủ lĩnh thị vệ đại nội:

Cung Điển.

Khi đó Phạm Nhàn đã từng nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng thượng từng tin

tưởng nhà Diệp gia đến thế, tại sao lại ép họ liên minh với Nhị hoàng tử, ngả

theo Trưởng công chúa? Nhưng lý do Phạm Kiến đưa ra khiến Phạm Nhàn bị

thuyết phục, nên đã bỏ qua nghi vấn đó.

Không ngờ rằng trong cuộc hỗn loạn lần này ở kinh đô, cuối cùng nghi vấn

đó cũng đã công bố chân tướng, chân tướng ẩn sau nhược điểm đa nghi của bệ

hạ .

Hoàng đế bệ hạ đã đan dệt một bí ẩn rất lớn, không chỉ làm lạc lối Trưởng

công chúa và mọi người trong thiên hạ, mà ngay cả Phạm Kiến - thân tín từ

thuở nhỏ của hắn lên cũng bị lừa.

Nhắc tới vụ ám sát trong sơn cốc, trước mắt Phạm Nhàn hiện lên tuyết trắng

ngày ấy, máu đỏ và đầu người trước Khu Mật viện, cùng thái độ tự phụ của

chính mình. Y không khỏi cười khổ, nghĩ mình thật ngây thơ khi tỏ ra kiêu ngạo

trước mặt Hoàng thượng và Trưởng công chúa.

Y chợt hỏi: "Thưa phụ thân, hài nhiluôn thắc mắc, Tần Nghiệp... tại sao lại

phản bội Hoàng thượng?"

Đây không chỉ là nghi vấn của y, mà của rất nhiều người. Nhưng vì tranh

quyền đoạt vị, nên mọi người coi việc Tần gia phản bội như một chuyện thường

tình trong sử sách.

Nhưng sau khi nghe lời nói cuối cùng của Trưởng công chúa, Phạm Nhàn

bắt đầu chú ý vấn đề này - tuy Tần gia sở hữu một thành cổ phần danh nghĩa ở

Minh gia, tuy Tần gia âm thầm sai khiến thủy quân Giao Châu đồ sát toàn đảo,

nhưng đối với một nguyên lão quân đội, chỉ cần ông ta trung thành, Hoàng

thượng có thể bỏ qua.

Mà Hoàng đế bệ hạ là nhân vật cỡ nào, nếu không thể Hoàng thượng chưa

từng hoài nghi lòng trung thành của Tần Nghiệp sao lại để lão ta làm Chính sứ

Khu Mật viện nhiều năm, cho dù Tần lão gia tử cáo ốm không lên triều nhưng

vị trí đó vẫn chưa từng thay đổi?

Sau câu hỏi đó, Phạm Kiến lạnh lùng đáp: "Cũng như ngày bị phục kích

trong sơn cốc, ta từng nói... phụ thân của Hoàng hậu là do ta chém, nhưng ai

biết, bao nhiêu cái đầu cần chém thực sự đã rơi?"

Phạm Nhàn hiểu ý phụ thân. Việc Tần gia phản bội theo Trưởng công chúa

có lẽ liên quan đến cái chết bí ẩn của mẫu thân y cách đây hai mươi năm.

"Năm xưa, ta và Hoàng thượng chinh chiến Tây Hồ, Trần Bình Bình bị điều

đến Yến Kinh ứng phó tình hình phương bắc, Diệp Trọng cũng theo quân đóng

ở Định Châu hộ giá cho Hoàng thượng..." Phạm Kiến chậm rãi nói: "...còn lúc

đó Tần Nghiệp với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, nắm quyền kiểm soát quân

đội trung ương kinh đô. Nếu ông ta cũng tham gia biến loạn lần đó, không ai

cảm thấy kỳ quái."

Rất kỳ quái, nếu Tần lão gia tử cũng là một trong những đồng phạm của âm

mưu sát hại Diệp Khinh Mi, thì sao bốn năm sau đó, trong đêm tanh máu ở kinh

đô, toàn tộc của Hoàng hậu bị diệt sạch, các vương công quý tộc trong kinh đô

cũng bị tàn sát hết, vì sao Tần gia lại không hề bị liên lụy? Nếu khi đó bệ hạ

Trần Bình Bình và phụ thân đã liên thủ trả thù cho mẫu thân, vì lại tha cho Tần

lão gia tử?

Đối diện với ánh mắt đầy hoài nghi của Phạm Nhàn, Phạm Kiến chậm rãi

nói: "Vấn đề là không có bằng chứng nào chứng tỏ Tần gia tham dự vào việc

đó. Cũng giống như Thái hậu, nhiều nhất là có tội dung túng..."

Phạm Nhàn khẽ nhíu mày. Trần Bình Bình cũng từng nói với mình như vậy,

trong cái chết của mẫu thân, Thái hậu không phải là thủ phạm, chỉ có tội dung

túng. Nhưng hôm nay bàn luận với phụ thân, Phạm Nhàn bỗng nghĩ, có lẽ trong

lòng ông Trần Viện trưởng vẫn còn nghi ngờ về vai trò mà Tần gia từng đóng

trong quá khứ.

Điều chứng minh rõ nhất tâm tư của Trần Bình Bình đối với Tần gia, chính

là Phó Thống lĩnh Hắc Kỵ - Kinh Qua. Một nhân vật nguy hiểm chỉ hận không

thể diệt trừ toàn bộ Tần gia, thế mà Trần Bình Bình vẫn lặng lẽ đưa vào đội ngũ

của mình. Vì sao vậy? Hay là vì sau này đối đầu với Tần gia?

Đáy lòng Phạm Nhàn dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Nếu Tần gia thật sự

như Trần Bình Bình dự liệu, từng tham dự vào âm mưu sát hại Diệp Khinh Mi,

sao lão có thể sống sót đến ngày nay? Chỉ suy nghĩ như vậy thôi mà trong thân

thể y đã dâng lên một luồng hàn khí, vô số hơi lạnh rỉ ra từ lỗ chân lông, khiến

cả thư phòng giá buốt như đêm đông .

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ông nhìn Phạm Nhàn, mỉm cười trí thức: "Nhìn lại, phán đoán của con sauvụ ám sát ở thung lũng cách đây một năm rưỡi là đúng, còn cha đã sai."Phạm Nhàn im lặng. Sau vụ ám sát ở sơn cốc năm ngoái, y và phụ thân từngphân tích vấn đề về nỏ thủ thành. Tuy rõ ràng là do Tần gia gây ra, họ cũng từngnghĩ liệu bệ hạ có trút giận lên Diệp Trọng hay không. Qua chuyện đó còn nhắcđến việc bố trí quân lực Khánh Quốc, bất ngờ phát hiện trong 20 năm qua,ngoài Diệp Trọng nắm quyền kiểm soát quân phòng vệ kinh đô, thì chỉ người cómột người từng đảm nhiệm cả thống lĩnh cấm quân và thủ lĩnh thị vệ đại nội:Cung Điển.Khi đó Phạm Nhàn đã từng nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng thượng từng tintưởng nhà Diệp gia đến thế, tại sao lại ép họ liên minh với Nhị hoàng tử, ngảtheo Trưởng công chúa? Nhưng lý do Phạm Kiến đưa ra khiến Phạm Nhàn bịthuyết phục, nên đã bỏ qua nghi vấn đó.Không ngờ rằng trong cuộc hỗn loạn lần này ở kinh đô, cuối cùng nghi vấnđó cũng đã công bố chân tướng, chân tướng ẩn sau nhược điểm đa nghi của bệhạ .Hoàng đế bệ hạ đã đan dệt một bí ẩn rất lớn, không chỉ làm lạc lối Trưởngcông chúa và mọi người trong thiên hạ, mà ngay cả Phạm Kiến - thân tín từthuở nhỏ của hắn lên cũng bị lừa.Nhắc tới vụ ám sát trong sơn cốc, trước mắt Phạm Nhàn hiện lên tuyết trắngngày ấy, máu đỏ và đầu người trước Khu Mật viện, cùng thái độ tự phụ củachính mình. Y không khỏi cười khổ, nghĩ mình thật ngây thơ khi tỏ ra kiêu ngạotrước mặt Hoàng thượng và Trưởng công chúa.Y chợt hỏi: "Thưa phụ thân, hài nhiluôn thắc mắc, Tần Nghiệp... tại sao lạiphản bội Hoàng thượng?"Đây không chỉ là nghi vấn của y, mà của rất nhiều người. Nhưng vì tranhquyền đoạt vị, nên mọi người coi việc Tần gia phản bội như một chuyện thườngtình trong sử sách.Nhưng sau khi nghe lời nói cuối cùng của Trưởng công chúa, Phạm Nhànbắt đầu chú ý vấn đề này - tuy Tần gia sở hữu một thành cổ phần danh nghĩa ởMinh gia, tuy Tần gia âm thầm sai khiến thủy quân Giao Châu đồ sát toàn đảo,nhưng đối với một nguyên lão quân đội, chỉ cần ông ta trung thành, Hoàngthượng có thể bỏ qua.Mà Hoàng đế bệ hạ là nhân vật cỡ nào, nếu không thể Hoàng thượng chưatừng hoài nghi lòng trung thành của Tần Nghiệp sao lại để lão ta làm Chính sứKhu Mật viện nhiều năm, cho dù Tần lão gia tử cáo ốm không lên triều nhưngvị trí đó vẫn chưa từng thay đổi?Sau câu hỏi đó, Phạm Kiến lạnh lùng đáp: "Cũng như ngày bị phục kíchtrong sơn cốc, ta từng nói... phụ thân của Hoàng hậu là do ta chém, nhưng aibiết, bao nhiêu cái đầu cần chém thực sự đã rơi?"Phạm Nhàn hiểu ý phụ thân. Việc Tần gia phản bội theo Trưởng công chúacó lẽ liên quan đến cái chết bí ẩn của mẫu thân y cách đây hai mươi năm."Năm xưa, ta và Hoàng thượng chinh chiến Tây Hồ, Trần Bình Bình bị điềuđến Yến Kinh ứng phó tình hình phương bắc, Diệp Trọng cũng theo quân đóngở Định Châu hộ giá cho Hoàng thượng..." Phạm Kiến chậm rãi nói: "...còn lúcđó Tần Nghiệp với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, nắm quyền kiểm soát quânđội trung ương kinh đô. Nếu ông ta cũng tham gia biến loạn lần đó, không aicảm thấy kỳ quái."Rất kỳ quái, nếu Tần lão gia tử cũng là một trong những đồng phạm của âmmưu sát hại Diệp Khinh Mi, thì sao bốn năm sau đó, trong đêm tanh máu ở kinhđô, toàn tộc của Hoàng hậu bị diệt sạch, các vương công quý tộc trong kinh đôcũng bị tàn sát hết, vì sao Tần gia lại không hề bị liên lụy? Nếu khi đó bệ hạTrần Bình Bình và phụ thân đã liên thủ trả thù cho mẫu thân, vì lại tha cho Tầnlão gia tử?Đối diện với ánh mắt đầy hoài nghi của Phạm Nhàn, Phạm Kiến chậm rãinói: "Vấn đề là không có bằng chứng nào chứng tỏ Tần gia tham dự vào việcđó. Cũng giống như Thái hậu, nhiều nhất là có tội dung túng..."Phạm Nhàn khẽ nhíu mày. Trần Bình Bình cũng từng nói với mình như vậy,trong cái chết của mẫu thân, Thái hậu không phải là thủ phạm, chỉ có tội dungtúng. Nhưng hôm nay bàn luận với phụ thân, Phạm Nhàn bỗng nghĩ, có lẽ tronglòng ông Trần Viện trưởng vẫn còn nghi ngờ về vai trò mà Tần gia từng đóngtrong quá khứ.Điều chứng minh rõ nhất tâm tư của Trần Bình Bình đối với Tần gia, chínhlà Phó Thống lĩnh Hắc Kỵ - Kinh Qua. Một nhân vật nguy hiểm chỉ hận khôngthể diệt trừ toàn bộ Tần gia, thế mà Trần Bình Bình vẫn lặng lẽ đưa vào đội ngũcủa mình. Vì sao vậy? Hay là vì sau này đối đầu với Tần gia?Đáy lòng Phạm Nhàn dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Nếu Tần gia thật sựnhư Trần Bình Bình dự liệu, từng tham dự vào âm mưu sát hại Diệp Khinh Mi,sao lão có thể sống sót đến ngày nay? Chỉ suy nghĩ như vậy thôi mà trong thânthể y đã dâng lên một luồng hàn khí, vô số hơi lạnh rỉ ra từ lỗ chân lông, khiếncả thư phòng giá buốt như đêm đông .

Chương 1405: Trái nho giận dữ 2