Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1406: Trái nho giận dữ 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y từng vô số lần suy đoán, rất tiếp cận với chân tướng ấy. Nhưng y khôngdám hỏi, thậm chí Trần Bình Bình cũng không dám hỏi. Hơn nữa, Trần BìnhBình còn lạnh lùng cắt đứt mọi liên hệ với y, không cho y cơ hội nào để thắcmắc.Trong lòng Phạm Nhàn vẫn còn mối nghi hoặc, nên y âm thầm chuyển trọngtâm của mình về Bắc Tề, đối với Khánh Quốc vẫn luôn có một cảm giác e ngại.Hôm nay, có vẻ như mối nghi hoặc ấy sắp được hé mở, lộ ra bên trong là chântướng u tối. Vì thế, y im lặng, nhìn phụ thân cười nói: "Nếu quả thực là Tần giadính líu đến việc này, hôm nay cũng coi như đã chịu báo ứng."Y lo phụ thân mình sẽ suy nghĩ theo hướng đó, liên tưởng đến những điềumà y từng lo sợ, bèn vội vàng nói: "Bệ hạ sắp quay về kinh đô, lúc trước đâytriều đình vẫn đang chuẩn bị hậu sự cho Bệ hạ, không biết thay đổi như thế nàođây. "Phạm Kiến hơi sững sờ rồi bật cười: "Việc này tự có bộ Lễ lo liệu. Sao conlại bận tâm nhiều thế?"Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì. Phạm Thượng thư cũng lặng thinh,trên mặt thoáng chút nghi hoặc. Bầu không khí trong thư phòng hơi kỳ lạ.Có lẽ đêm nay, trong kinh đô, những đại thần quyền thế may mắn sống sótđều đang lặng lẽ trong nhà riêng. Không ai nghĩ tới Hoàng đế bệ hạ thật sự sốngsót từ Đại Đông sơn trở về. Sau nỗi kinh ngạc, chắc họ sẽ liên tưởng đến kỳchiêu giấu Diệp gia trong quân phản loạn cùng rất nhiều mưu kế được tính toánchặt chẽ, lòng tôn kính và nỗi sợ hãi của các quan lại đối với Hoàng đế bệ hạ sẽtăng lên một mức độ chưa từng có.Phạm Nhàn nhìn phụ thân mình đang trầm mặc, lại đứng dậy nói vài lời, rồiquay mình rời đi.Ra khỏi thư phòng, hướng về hậu viện bên hẻm phố, định đến thăm UyểnNhi. Gió đêm thu lãng đãng như nước, thổi vào mặt người, đem lại niềm vui vôcớ. Y hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vết thương trong người, lòng đầy hoangmang suy nghĩ. Trong đợt tấn công ở thung lũng, việc Trần Bình Bình phủi tay,chính kiểu cắt đứt ấy. Lão thọt này không hổ là người lợi hại nhất trên đời, đãsớm nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại rất cẩn trọng che giấu chân tướng, mộtmình thực hiện những việc đó, còn dùng cách cắt đứt này để bảo vệ bình yêncho chính mình sau này.Phạm Nhàn luôn học hỏi từ Trần Bình, nên đêm nay cũng chỉ biết im lặng.Khi phụ thân sắp từ quan về quê, sao lại để những suy đoán của mình khiến phụthân tiếp tục lâm vào nguy hiểm tại kinh đô mà không thể thoát ra? Vì bình ancủa cả hai, cả hai đều phải cắt đứt, đó mới là tình thương chân thành.Giống như tình cảm của Trần Bình Bình dành cho y.Lúc này, Phạm Nhàn rất muốn gặp Trần Bình Bình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, Trần Bình Bình đang cực kỳ tiêu sái du ngoạn vùng ngoại ô kinhđô, thỉnh thoảng lại phát lệnh, sai Giám Sát viện phối hợp hành động với bệ hạ.Cho dù phải quay lại kinh đô trước khi Hoàng đế trở về, cũng không phải làchuyện đêm nay.Tuy nhiên, có người đến phong phú tìm Phạm Nhàn. Lúc này đã khuya,Phạm Nhàn chưa kịp gặp thê tử của mình đã phải miễn cưỡng ra tiếp khách. Ynhìn Cung Điển đứng ngoài cửa, thở dài, nén xuống chút bực dọc trong lòng, thilễ nói: "Cung đại nhân."Trước đó, y và phụ thân từng bàn về nhân vật này trong thư phòng, biết hắnlà một trong số ít những người được Hoàng đế tin tưởng nhất, đương nhiên lờinói của y rất chừng mực. Nhưng trong mắt Cung Điển, Tiểu Phạm đại nhân mớilà người thân cận nhất với Hoàng đế, không dám tự cao, vội vàng thi lễ theophương thức thân phận thấp, trầm giọng nói: "Có việc muốn nhờ Đạm Bạc cônggiúp đỡ."Giờ đây, Phạm Nhàn là một trong số những người nắm giữ tước công gia,hoàn toàn xứng đáng với lễ tiết này, huống chi trong một hai ngày trước khiHoàng đế trở lại kinh đô, y vẫn giữ vai trò giám quốc đại thần. Tuy nhiên, chỉnghe chữ "nhờ" thôi, Phạm Nhàn đã biết chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra,không khỏi đau đầu.Hôm nay ở kinh đô đã có quá nhiều người tử vong, tâm trạng Phạm Nhàncũng không tốt cho lắm. Cho dù chiến sự ngoài kinh đô vẫn còn rất căng thẳng,nhưng bên trong thành đã dần ổn định trở lại, y rất cần thời gian nghỉ ngơi vàsuy nghĩ, bị làm phiền tất nhiên sẽ không vui.Nhưng làm giám quốc đại thần dễ dàng đến thế sao? Phạm Nhàn cố nén bựcbội trong lòng, nhìn Cung Điển, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì vậy?"Cung Điển nhìn Phạm Nhàn, có vẻ lưỡng lự và khó xử, thậm chí còn hơnlúc ban ngày giữa hàng vạn quân nổi loạn mà vẫn xuất đao chém về phíanguyên lão quân đội Tần lão gia tử.Phạm Nhàn im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Cung Điển. Có lẽ áp lực quá lớn,Cung Điển nuốt nước bọt, nói: "Kính xin công gia đến vương phủ một chuyến,ta không thể thuyết phục được tiểu thư..."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Y từng vô số lần suy đoán, rất tiếp cận với chân tướng ấy. Nhưng y không

dám hỏi, thậm chí Trần Bình Bình cũng không dám hỏi. Hơn nữa, Trần Bình

Bình còn lạnh lùng cắt đứt mọi liên hệ với y, không cho y cơ hội nào để thắc

mắc.

Trong lòng Phạm Nhàn vẫn còn mối nghi hoặc, nên y âm thầm chuyển trọng

tâm của mình về Bắc Tề, đối với Khánh Quốc vẫn luôn có một cảm giác e ngại.

Hôm nay, có vẻ như mối nghi hoặc ấy sắp được hé mở, lộ ra bên trong là chân

tướng u tối. Vì thế, y im lặng, nhìn phụ thân cười nói: "Nếu quả thực là Tần gia

dính líu đến việc này, hôm nay cũng coi như đã chịu báo ứng."

Y lo phụ thân mình sẽ suy nghĩ theo hướng đó, liên tưởng đến những điều

mà y từng lo sợ, bèn vội vàng nói: "Bệ hạ sắp quay về kinh đô, lúc trước đây

triều đình vẫn đang chuẩn bị hậu sự cho Bệ hạ, không biết thay đổi như thế nào

đây. "

Phạm Kiến hơi sững sờ rồi bật cười: "Việc này tự có bộ Lễ lo liệu. Sao con

lại bận tâm nhiều thế?"

Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì. Phạm Thượng thư cũng lặng thinh,

trên mặt thoáng chút nghi hoặc. Bầu không khí trong thư phòng hơi kỳ lạ.

Có lẽ đêm nay, trong kinh đô, những đại thần quyền thế may mắn sống sót

đều đang lặng lẽ trong nhà riêng. Không ai nghĩ tới Hoàng đế bệ hạ thật sự sống

sót từ Đại Đông sơn trở về. Sau nỗi kinh ngạc, chắc họ sẽ liên tưởng đến kỳ

chiêu giấu Diệp gia trong quân phản loạn cùng rất nhiều mưu kế được tính toán

chặt chẽ, lòng tôn kính và nỗi sợ hãi của các quan lại đối với Hoàng đế bệ hạ sẽ

tăng lên một mức độ chưa từng có.

Phạm Nhàn nhìn phụ thân mình đang trầm mặc, lại đứng dậy nói vài lời, rồi

quay mình rời đi.

Ra khỏi thư phòng, hướng về hậu viện bên hẻm phố, định đến thăm Uyển

Nhi. Gió đêm thu lãng đãng như nước, thổi vào mặt người, đem lại niềm vui vô

cớ. Y hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vết thương trong người, lòng đầy hoang

mang suy nghĩ. Trong đợt tấn công ở thung lũng, việc Trần Bình Bình phủi tay,

chính kiểu cắt đứt ấy. Lão thọt này không hổ là người lợi hại nhất trên đời, đã

sớm nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại rất cẩn trọng che giấu chân tướng, một

mình thực hiện những việc đó, còn dùng cách cắt đứt này để bảo vệ bình yên

cho chính mình sau này.

Phạm Nhàn luôn học hỏi từ Trần Bình, nên đêm nay cũng chỉ biết im lặng.

Khi phụ thân sắp từ quan về quê, sao lại để những suy đoán của mình khiến phụ

thân tiếp tục lâm vào nguy hiểm tại kinh đô mà không thể thoát ra? Vì bình an

của cả hai, cả hai đều phải cắt đứt, đó mới là tình thương chân thành.

Giống như tình cảm của Trần Bình Bình dành cho y.

Lúc này, Phạm Nhàn rất muốn gặp Trần Bình Bình.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này, Trần Bình Bình đang cực kỳ tiêu sái du ngoạn vùng ngoại ô kinh

đô, thỉnh thoảng lại phát lệnh, sai Giám Sát viện phối hợp hành động với bệ hạ.

Cho dù phải quay lại kinh đô trước khi Hoàng đế trở về, cũng không phải là

chuyện đêm nay.

Tuy nhiên, có người đến phong phú tìm Phạm Nhàn. Lúc này đã khuya,

Phạm Nhàn chưa kịp gặp thê tử của mình đã phải miễn cưỡng ra tiếp khách. Y

nhìn Cung Điển đứng ngoài cửa, thở dài, nén xuống chút bực dọc trong lòng, thi

lễ nói: "Cung đại nhân."

Trước đó, y và phụ thân từng bàn về nhân vật này trong thư phòng, biết hắn

là một trong số ít những người được Hoàng đế tin tưởng nhất, đương nhiên lời

nói của y rất chừng mực. Nhưng trong mắt Cung Điển, Tiểu Phạm đại nhân mới

là người thân cận nhất với Hoàng đế, không dám tự cao, vội vàng thi lễ theo

phương thức thân phận thấp, trầm giọng nói: "Có việc muốn nhờ Đạm Bạc công

giúp đỡ."

Giờ đây, Phạm Nhàn là một trong số những người nắm giữ tước công gia,

hoàn toàn xứng đáng với lễ tiết này, huống chi trong một hai ngày trước khi

Hoàng đế trở lại kinh đô, y vẫn giữ vai trò giám quốc đại thần. Tuy nhiên, chỉ

nghe chữ "nhờ" thôi, Phạm Nhàn đã biết chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra,

không khỏi đau đầu.

Hôm nay ở kinh đô đã có quá nhiều người tử vong, tâm trạng Phạm Nhàn

cũng không tốt cho lắm. Cho dù chiến sự ngoài kinh đô vẫn còn rất căng thẳng,

nhưng bên trong thành đã dần ổn định trở lại, y rất cần thời gian nghỉ ngơi và

suy nghĩ, bị làm phiền tất nhiên sẽ không vui.

Nhưng làm giám quốc đại thần dễ dàng đến thế sao? Phạm Nhàn cố nén bực

bội trong lòng, nhìn Cung Điển, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cung Điển nhìn Phạm Nhàn, có vẻ lưỡng lự và khó xử, thậm chí còn hơn

lúc ban ngày giữa hàng vạn quân nổi loạn mà vẫn xuất đao chém về phía

nguyên lão quân đội Tần lão gia tử.

Phạm Nhàn im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Cung Điển. Có lẽ áp lực quá lớn,

Cung Điển nuốt nước bọt, nói: "Kính xin công gia đến vương phủ một chuyến,

ta không thể thuyết phục được tiểu thư..."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y từng vô số lần suy đoán, rất tiếp cận với chân tướng ấy. Nhưng y khôngdám hỏi, thậm chí Trần Bình Bình cũng không dám hỏi. Hơn nữa, Trần BìnhBình còn lạnh lùng cắt đứt mọi liên hệ với y, không cho y cơ hội nào để thắcmắc.Trong lòng Phạm Nhàn vẫn còn mối nghi hoặc, nên y âm thầm chuyển trọngtâm của mình về Bắc Tề, đối với Khánh Quốc vẫn luôn có một cảm giác e ngại.Hôm nay, có vẻ như mối nghi hoặc ấy sắp được hé mở, lộ ra bên trong là chântướng u tối. Vì thế, y im lặng, nhìn phụ thân cười nói: "Nếu quả thực là Tần giadính líu đến việc này, hôm nay cũng coi như đã chịu báo ứng."Y lo phụ thân mình sẽ suy nghĩ theo hướng đó, liên tưởng đến những điềumà y từng lo sợ, bèn vội vàng nói: "Bệ hạ sắp quay về kinh đô, lúc trước đâytriều đình vẫn đang chuẩn bị hậu sự cho Bệ hạ, không biết thay đổi như thế nàođây. "Phạm Kiến hơi sững sờ rồi bật cười: "Việc này tự có bộ Lễ lo liệu. Sao conlại bận tâm nhiều thế?"Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì. Phạm Thượng thư cũng lặng thinh,trên mặt thoáng chút nghi hoặc. Bầu không khí trong thư phòng hơi kỳ lạ.Có lẽ đêm nay, trong kinh đô, những đại thần quyền thế may mắn sống sótđều đang lặng lẽ trong nhà riêng. Không ai nghĩ tới Hoàng đế bệ hạ thật sự sốngsót từ Đại Đông sơn trở về. Sau nỗi kinh ngạc, chắc họ sẽ liên tưởng đến kỳchiêu giấu Diệp gia trong quân phản loạn cùng rất nhiều mưu kế được tính toánchặt chẽ, lòng tôn kính và nỗi sợ hãi của các quan lại đối với Hoàng đế bệ hạ sẽtăng lên một mức độ chưa từng có.Phạm Nhàn nhìn phụ thân mình đang trầm mặc, lại đứng dậy nói vài lời, rồiquay mình rời đi.Ra khỏi thư phòng, hướng về hậu viện bên hẻm phố, định đến thăm UyểnNhi. Gió đêm thu lãng đãng như nước, thổi vào mặt người, đem lại niềm vui vôcớ. Y hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vết thương trong người, lòng đầy hoangmang suy nghĩ. Trong đợt tấn công ở thung lũng, việc Trần Bình Bình phủi tay,chính kiểu cắt đứt ấy. Lão thọt này không hổ là người lợi hại nhất trên đời, đãsớm nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại rất cẩn trọng che giấu chân tướng, mộtmình thực hiện những việc đó, còn dùng cách cắt đứt này để bảo vệ bình yêncho chính mình sau này.Phạm Nhàn luôn học hỏi từ Trần Bình, nên đêm nay cũng chỉ biết im lặng.Khi phụ thân sắp từ quan về quê, sao lại để những suy đoán của mình khiến phụthân tiếp tục lâm vào nguy hiểm tại kinh đô mà không thể thoát ra? Vì bình ancủa cả hai, cả hai đều phải cắt đứt, đó mới là tình thương chân thành.Giống như tình cảm của Trần Bình Bình dành cho y.Lúc này, Phạm Nhàn rất muốn gặp Trần Bình Bình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, Trần Bình Bình đang cực kỳ tiêu sái du ngoạn vùng ngoại ô kinhđô, thỉnh thoảng lại phát lệnh, sai Giám Sát viện phối hợp hành động với bệ hạ.Cho dù phải quay lại kinh đô trước khi Hoàng đế trở về, cũng không phải làchuyện đêm nay.Tuy nhiên, có người đến phong phú tìm Phạm Nhàn. Lúc này đã khuya,Phạm Nhàn chưa kịp gặp thê tử của mình đã phải miễn cưỡng ra tiếp khách. Ynhìn Cung Điển đứng ngoài cửa, thở dài, nén xuống chút bực dọc trong lòng, thilễ nói: "Cung đại nhân."Trước đó, y và phụ thân từng bàn về nhân vật này trong thư phòng, biết hắnlà một trong số ít những người được Hoàng đế tin tưởng nhất, đương nhiên lờinói của y rất chừng mực. Nhưng trong mắt Cung Điển, Tiểu Phạm đại nhân mớilà người thân cận nhất với Hoàng đế, không dám tự cao, vội vàng thi lễ theophương thức thân phận thấp, trầm giọng nói: "Có việc muốn nhờ Đạm Bạc cônggiúp đỡ."Giờ đây, Phạm Nhàn là một trong số những người nắm giữ tước công gia,hoàn toàn xứng đáng với lễ tiết này, huống chi trong một hai ngày trước khiHoàng đế trở lại kinh đô, y vẫn giữ vai trò giám quốc đại thần. Tuy nhiên, chỉnghe chữ "nhờ" thôi, Phạm Nhàn đã biết chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra,không khỏi đau đầu.Hôm nay ở kinh đô đã có quá nhiều người tử vong, tâm trạng Phạm Nhàncũng không tốt cho lắm. Cho dù chiến sự ngoài kinh đô vẫn còn rất căng thẳng,nhưng bên trong thành đã dần ổn định trở lại, y rất cần thời gian nghỉ ngơi vàsuy nghĩ, bị làm phiền tất nhiên sẽ không vui.Nhưng làm giám quốc đại thần dễ dàng đến thế sao? Phạm Nhàn cố nén bựcbội trong lòng, nhìn Cung Điển, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì vậy?"Cung Điển nhìn Phạm Nhàn, có vẻ lưỡng lự và khó xử, thậm chí còn hơnlúc ban ngày giữa hàng vạn quân nổi loạn mà vẫn xuất đao chém về phíanguyên lão quân đội Tần lão gia tử.Phạm Nhàn im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Cung Điển. Có lẽ áp lực quá lớn,Cung Điển nuốt nước bọt, nói: "Kính xin công gia đến vương phủ một chuyến,ta không thể thuyết phục được tiểu thư..."

Chương 1406: Trái nho giận dữ 3