Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1410: Người canh giữ trong đồng lúa mạch 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn: "Tại sao... thái độ của ngươi vớiThừa Càn lại hoàn toàn khác so với ta?"Chính Phạm Nhàn cũng không rõ lý do. Lời nói thẳng thắn của Nhị hoàngtử trước lúc lâm chung như mũi tên xuyên thấu tâm can. Tại sao y luôn khoandung với Thái tử nhưng lại ra tay không lưu tình với lão nhị?Đôi mắt mệt mỏi của Nhị hoàng tử dần rủ xuống, giọng điệu trầm trầm:"Ngay từ đầu ngươi đã không ưa ta. Tất nhiên, ta cũng không thích ngươi...Chúng ta quá giống nhau, chỉ có điều ta không may mắn bằng ngươi. Không aimuốn một người giống mình tồn tại, sẽ vô thức ra tay trước tiêu diệt đốiphương."Ánh mắt hắn lạnh lẽo và bất lực: "Nếu ngươi là Cổ công tử ở Vinh Quốcphủ thì ta chỉ là Chân Bảo Ngọc ở Kim Lăng thành, chỉ xuất hiện vài lần trongsách... Nhưng chính ta mới là thật, ta mới là thật!"Nói rồi Nhị hoàng tử ho ra máu, máu thấm ướt cả áo, dáng vẻ vô cùng thêlươngPhạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, thân thể cứng đờ, không có phản ứng gì.Nhị hoàng tử ngước lên, trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, khó nhọc nói: "Ta luônnghĩ Thừa Càn là người nhút nhát nhất trong cá huynh đệ, nhưng khi sắp chết,ta mới hiểu mình cũng rất nhát gan. Ta thà chết, bỏ mặc Linh Nhi và mẫu thân,cũng không dám đối diện...""Sau khi ta chết, ngươi hãy thay ta chăm sóc Linh Nhi... Còn mẫu thân, kếtcục tốt nhất của bà có lẽ là bị đày vào lãnh cung, xin ngươi chiếu cố giúp ta."Lồng ngực Nhị hoàng tử bất chợt co thắt mãnh liệt, như thể có thứ gì sắptuôn ra. Hắn trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, muốn nói hết những lời này mà khôngcho y cơ hội đáp lại. Hắn há miệng, phun ra một ngụm máu đen đặc, sau đókhông còn hơi thở.Kể cả sau khi chết, Nhị hoàng tử vẫn ngồi trên ghế, tay trái đặt trên đầu gối,khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc tái nhợt, rồi thân thể đổ xuống ghế, phát ra mộttiếng động lớn. Chỉ có đôi mắt vẫn mở to, không chịu nhắm lại.o O oPhạm Nhàn đờ đẫn nhìn xác Nhị hoàng tử, bất giác cảm thấy đêm đầu thulạnh lẽo quá mức.Y rùng mình, tâm trạng rất phức tạp, không biết phải có phản ứng gì trướccái chết này. Có lẽ im lặng là thái độ tốt nhất? Nhị hoàng tử thực sự đã mất, linhhồn giả của y trong thân thể này phải làm sao đây?Sắc mặt y ảm đạm, không phải vì cái chết của Nhị hoàng tử hay những lờiđâm thọc trái tim, mà vì trước lúc ra đi lão nhị đã giao phó cho y chăm sóc LinhNhi và Thục Quý phi.Không cho ta cơ hội từ chối cơ à? Trong lòng Phạm Nhàn buồn bã. KhiTrưởng công chúa qua đời đã giao Uyển Nhi cho hắn, Thái tử sắp chết cũnggiao các tướng lĩnh đại thần phản loạn và người thân của họ cho y...Tại sao? Lẽ nào cácngươi không biết ta là kẻ thù sao? Cái chết của cácngươi không phải do ta sao? Tại sao trước lúc ra đi các ngươi lại giao thêmgánh nặng cho ta? Các ngươi muốn đè bẹp ta hay sao? Các ngươi đánh cược tasẽ giúp các ngươi à?Những kẻ đã chết kia! Đã chết thì chịu đi, tại sao lại bắt người còn sống phảiđau khổ thế này?Y cúi đầu, thần sắc mơ hồ, thân thể run rẩy, bước đến bên thi hài Nhị hoàngtử, liếc nhìn một cái, lấy tờ di ngôn mỏng manh trên bàn nhét vào áo, rồi bướcra khỏi căn phòng tối tăm này.Trước ánh đèn lạnh lẽo trong phòng ngủ hậu cung, Diệp Linh Nhi vẫn ngâyngười đó, hoàn toàn không hay biết sau vườn xảy ra chuyện gì. Phạm Nhàntrong lòng thở dài, tiến thẳng đến sau lưng nàng, một chưởng chém xuốngkhông cho cô kịp phản ứng, khiến cô ngất đi.Nếu không hôn mê nàng, một khi biết Nhị hoàng tử tự vẫn bằng thuốc độc,e rằng nàng cũng sẽ bước theo Vì thế, Phạm Nhàn chỉ có thể dùng biện pháptrực tiếp này, kéo dài thời gian.o O oCung Điển tiến lên. Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, đưa tờ di ngôn trong ngựctrao cho hắn, đồng thời cũng giao Diệp Linh Nhi đang bất tỉnh trên vai mình.Hắn thì thầm vài câu với Cung Điển. Cung Điển nhận lấy Diệp Linh Nhi, kinhhoàng vô cùng, nghe tin Nhị hoàng tử tự sát, lông mày càng nhíu chặt."Lão nhị để lại di thư, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi và ta đâu."Phạm Nhàn thở dài, sau đó nghiêm nghị nói: "Trước khi vương phi tỉnh dậy, tróichặt tay chân cô ấy, rồi mới báo tin này. Nếu cô ấy không chịu ăn uống, ngươicứ ép nàng uống cháo... dù thế nào cũng phải bắt uống!"Hai câu sau, gằn giọng lạnh lùng đến tột cùng. Cung Điển giật mình, nghĩbụng quả thật chỉ còn cách này, cũng không để ý thái độ thiếu kiềm chế củaĐạm Bạc công. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đành nói: "Nhưng tính tình tiểu thưnóng như ngọn lửa, không thể trói buộc mãi được.""Lửa chưa chắc đã đáng sợ, đến nhanh cũng đi nhanh, chẳng bằng tính cáchlạnh nhạt của ta và lão nhị, đâm thọc vào lòng người." Phạm Nhàn nghĩ thầm,hạ giọng nói: "Đợi mấy hôm nữa, khi mọi việc lắng xuống, ta sẽ đến khuyên cô."o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn: "Tại sao... thái độ của ngươi vớiThừa Càn lại hoàn toàn khác so với ta?"Chính Phạm Nhàn cũng không rõ lý do. Lời nói thẳng thắn của Nhị hoàngtử trước lúc lâm chung như mũi tên xuyên thấu tâm can. Tại sao y luôn khoandung với Thái tử nhưng lại ra tay không lưu tình với lão nhị?Đôi mắt mệt mỏi của Nhị hoàng tử dần rủ xuống, giọng điệu trầm trầm:"Ngay từ đầu ngươi đã không ưa ta. Tất nhiên, ta cũng không thích ngươi...Chúng ta quá giống nhau, chỉ có điều ta không may mắn bằng ngươi. Không aimuốn một người giống mình tồn tại, sẽ vô thức ra tay trước tiêu diệt đốiphương."Ánh mắt hắn lạnh lẽo và bất lực: "Nếu ngươi là Cổ công tử ở Vinh Quốcphủ thì ta chỉ là Chân Bảo Ngọc ở Kim Lăng thành, chỉ xuất hiện vài lần trongsách... Nhưng chính ta mới là thật, ta mới là thật!"Nói rồi Nhị hoàng tử ho ra máu, máu thấm ướt cả áo, dáng vẻ vô cùng thêlươngPhạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, thân thể cứng đờ, không có phản ứng gì.Nhị hoàng tử ngước lên, trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, khó nhọc nói: "Ta luônnghĩ Thừa Càn là người nhút nhát nhất trong cá huynh đệ, nhưng khi sắp chết,ta mới hiểu mình cũng rất nhát gan. Ta thà chết, bỏ mặc Linh Nhi và mẫu thân,cũng không dám đối diện...""Sau khi ta chết, ngươi hãy thay ta chăm sóc Linh Nhi... Còn mẫu thân, kếtcục tốt nhất của bà có lẽ là bị đày vào lãnh cung, xin ngươi chiếu cố giúp ta."Lồng ngực Nhị hoàng tử bất chợt co thắt mãnh liệt, như thể có thứ gì sắptuôn ra. Hắn trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, muốn nói hết những lời này mà khôngcho y cơ hội đáp lại. Hắn há miệng, phun ra một ngụm máu đen đặc, sau đókhông còn hơi thở.Kể cả sau khi chết, Nhị hoàng tử vẫn ngồi trên ghế, tay trái đặt trên đầu gối,khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc tái nhợt, rồi thân thể đổ xuống ghế, phát ra mộttiếng động lớn. Chỉ có đôi mắt vẫn mở to, không chịu nhắm lại.o O oPhạm Nhàn đờ đẫn nhìn xác Nhị hoàng tử, bất giác cảm thấy đêm đầu thulạnh lẽo quá mức.Y rùng mình, tâm trạng rất phức tạp, không biết phải có phản ứng gì trướccái chết này. Có lẽ im lặng là thái độ tốt nhất? Nhị hoàng tử thực sự đã mất, linhhồn giả của y trong thân thể này phải làm sao đây?Sắc mặt y ảm đạm, không phải vì cái chết của Nhị hoàng tử hay những lờiđâm thọc trái tim, mà vì trước lúc ra đi lão nhị đã giao phó cho y chăm sóc LinhNhi và Thục Quý phi.Không cho ta cơ hội từ chối cơ à? Trong lòng Phạm Nhàn buồn bã. KhiTrưởng công chúa qua đời đã giao Uyển Nhi cho hắn, Thái tử sắp chết cũnggiao các tướng lĩnh đại thần phản loạn và người thân của họ cho y...Tại sao? Lẽ nào cácngươi không biết ta là kẻ thù sao? Cái chết của cácngươi không phải do ta sao? Tại sao trước lúc ra đi các ngươi lại giao thêmgánh nặng cho ta? Các ngươi muốn đè bẹp ta hay sao? Các ngươi đánh cược tasẽ giúp các ngươi à?Những kẻ đã chết kia! Đã chết thì chịu đi, tại sao lại bắt người còn sống phảiđau khổ thế này?Y cúi đầu, thần sắc mơ hồ, thân thể run rẩy, bước đến bên thi hài Nhị hoàngtử, liếc nhìn một cái, lấy tờ di ngôn mỏng manh trên bàn nhét vào áo, rồi bướcra khỏi căn phòng tối tăm này.Trước ánh đèn lạnh lẽo trong phòng ngủ hậu cung, Diệp Linh Nhi vẫn ngâyngười đó, hoàn toàn không hay biết sau vườn xảy ra chuyện gì. Phạm Nhàntrong lòng thở dài, tiến thẳng đến sau lưng nàng, một chưởng chém xuốngkhông cho cô kịp phản ứng, khiến cô ngất đi.Nếu không hôn mê nàng, một khi biết Nhị hoàng tử tự vẫn bằng thuốc độc,e rằng nàng cũng sẽ bước theo Vì thế, Phạm Nhàn chỉ có thể dùng biện pháptrực tiếp này, kéo dài thời gian.o O oCung Điển tiến lên. Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, đưa tờ di ngôn trong ngựctrao cho hắn, đồng thời cũng giao Diệp Linh Nhi đang bất tỉnh trên vai mình.Hắn thì thầm vài câu với Cung Điển. Cung Điển nhận lấy Diệp Linh Nhi, kinhhoàng vô cùng, nghe tin Nhị hoàng tử tự sát, lông mày càng nhíu chặt."Lão nhị để lại di thư, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi và ta đâu."Phạm Nhàn thở dài, sau đó nghiêm nghị nói: "Trước khi vương phi tỉnh dậy, tróichặt tay chân cô ấy, rồi mới báo tin này. Nếu cô ấy không chịu ăn uống, ngươicứ ép nàng uống cháo... dù thế nào cũng phải bắt uống!"Hai câu sau, gằn giọng lạnh lùng đến tột cùng. Cung Điển giật mình, nghĩbụng quả thật chỉ còn cách này, cũng không để ý thái độ thiếu kiềm chế củaĐạm Bạc công. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đành nói: "Nhưng tính tình tiểu thưnóng như ngọn lửa, không thể trói buộc mãi được.""Lửa chưa chắc đã đáng sợ, đến nhanh cũng đi nhanh, chẳng bằng tính cáchlạnh nhạt của ta và lão nhị, đâm thọc vào lòng người." Phạm Nhàn nghĩ thầm,hạ giọng nói: "Đợi mấy hôm nữa, khi mọi việc lắng xuống, ta sẽ đến khuyên cô."o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn: "Tại sao... thái độ của ngươi vớiThừa Càn lại hoàn toàn khác so với ta?"Chính Phạm Nhàn cũng không rõ lý do. Lời nói thẳng thắn của Nhị hoàngtử trước lúc lâm chung như mũi tên xuyên thấu tâm can. Tại sao y luôn khoandung với Thái tử nhưng lại ra tay không lưu tình với lão nhị?Đôi mắt mệt mỏi của Nhị hoàng tử dần rủ xuống, giọng điệu trầm trầm:"Ngay từ đầu ngươi đã không ưa ta. Tất nhiên, ta cũng không thích ngươi...Chúng ta quá giống nhau, chỉ có điều ta không may mắn bằng ngươi. Không aimuốn một người giống mình tồn tại, sẽ vô thức ra tay trước tiêu diệt đốiphương."Ánh mắt hắn lạnh lẽo và bất lực: "Nếu ngươi là Cổ công tử ở Vinh Quốcphủ thì ta chỉ là Chân Bảo Ngọc ở Kim Lăng thành, chỉ xuất hiện vài lần trongsách... Nhưng chính ta mới là thật, ta mới là thật!"Nói rồi Nhị hoàng tử ho ra máu, máu thấm ướt cả áo, dáng vẻ vô cùng thêlươngPhạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, thân thể cứng đờ, không có phản ứng gì.Nhị hoàng tử ngước lên, trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, khó nhọc nói: "Ta luônnghĩ Thừa Càn là người nhút nhát nhất trong cá huynh đệ, nhưng khi sắp chết,ta mới hiểu mình cũng rất nhát gan. Ta thà chết, bỏ mặc Linh Nhi và mẫu thân,cũng không dám đối diện...""Sau khi ta chết, ngươi hãy thay ta chăm sóc Linh Nhi... Còn mẫu thân, kếtcục tốt nhất của bà có lẽ là bị đày vào lãnh cung, xin ngươi chiếu cố giúp ta."Lồng ngực Nhị hoàng tử bất chợt co thắt mãnh liệt, như thể có thứ gì sắptuôn ra. Hắn trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, muốn nói hết những lời này mà khôngcho y cơ hội đáp lại. Hắn há miệng, phun ra một ngụm máu đen đặc, sau đókhông còn hơi thở.Kể cả sau khi chết, Nhị hoàng tử vẫn ngồi trên ghế, tay trái đặt trên đầu gối,khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc tái nhợt, rồi thân thể đổ xuống ghế, phát ra mộttiếng động lớn. Chỉ có đôi mắt vẫn mở to, không chịu nhắm lại.o O oPhạm Nhàn đờ đẫn nhìn xác Nhị hoàng tử, bất giác cảm thấy đêm đầu thulạnh lẽo quá mức.Y rùng mình, tâm trạng rất phức tạp, không biết phải có phản ứng gì trướccái chết này. Có lẽ im lặng là thái độ tốt nhất? Nhị hoàng tử thực sự đã mất, linhhồn giả của y trong thân thể này phải làm sao đây?Sắc mặt y ảm đạm, không phải vì cái chết của Nhị hoàng tử hay những lờiđâm thọc trái tim, mà vì trước lúc ra đi lão nhị đã giao phó cho y chăm sóc LinhNhi và Thục Quý phi.Không cho ta cơ hội từ chối cơ à? Trong lòng Phạm Nhàn buồn bã. KhiTrưởng công chúa qua đời đã giao Uyển Nhi cho hắn, Thái tử sắp chết cũnggiao các tướng lĩnh đại thần phản loạn và người thân của họ cho y...Tại sao? Lẽ nào cácngươi không biết ta là kẻ thù sao? Cái chết của cácngươi không phải do ta sao? Tại sao trước lúc ra đi các ngươi lại giao thêmgánh nặng cho ta? Các ngươi muốn đè bẹp ta hay sao? Các ngươi đánh cược tasẽ giúp các ngươi à?Những kẻ đã chết kia! Đã chết thì chịu đi, tại sao lại bắt người còn sống phảiđau khổ thế này?Y cúi đầu, thần sắc mơ hồ, thân thể run rẩy, bước đến bên thi hài Nhị hoàngtử, liếc nhìn một cái, lấy tờ di ngôn mỏng manh trên bàn nhét vào áo, rồi bướcra khỏi căn phòng tối tăm này.Trước ánh đèn lạnh lẽo trong phòng ngủ hậu cung, Diệp Linh Nhi vẫn ngâyngười đó, hoàn toàn không hay biết sau vườn xảy ra chuyện gì. Phạm Nhàntrong lòng thở dài, tiến thẳng đến sau lưng nàng, một chưởng chém xuốngkhông cho cô kịp phản ứng, khiến cô ngất đi.Nếu không hôn mê nàng, một khi biết Nhị hoàng tử tự vẫn bằng thuốc độc,e rằng nàng cũng sẽ bước theo Vì thế, Phạm Nhàn chỉ có thể dùng biện pháptrực tiếp này, kéo dài thời gian.o O oCung Điển tiến lên. Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, đưa tờ di ngôn trong ngựctrao cho hắn, đồng thời cũng giao Diệp Linh Nhi đang bất tỉnh trên vai mình.Hắn thì thầm vài câu với Cung Điển. Cung Điển nhận lấy Diệp Linh Nhi, kinhhoàng vô cùng, nghe tin Nhị hoàng tử tự sát, lông mày càng nhíu chặt."Lão nhị để lại di thư, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi và ta đâu."Phạm Nhàn thở dài, sau đó nghiêm nghị nói: "Trước khi vương phi tỉnh dậy, tróichặt tay chân cô ấy, rồi mới báo tin này. Nếu cô ấy không chịu ăn uống, ngươicứ ép nàng uống cháo... dù thế nào cũng phải bắt uống!"Hai câu sau, gằn giọng lạnh lùng đến tột cùng. Cung Điển giật mình, nghĩbụng quả thật chỉ còn cách này, cũng không để ý thái độ thiếu kiềm chế củaĐạm Bạc công. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đành nói: "Nhưng tính tình tiểu thưnóng như ngọn lửa, không thể trói buộc mãi được.""Lửa chưa chắc đã đáng sợ, đến nhanh cũng đi nhanh, chẳng bằng tính cáchlạnh nhạt của ta và lão nhị, đâm thọc vào lòng người." Phạm Nhàn nghĩ thầm,hạ giọng nói: "Đợi mấy hôm nữa, khi mọi việc lắng xuống, ta sẽ đến khuyên cô."o O o