Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1411: Người canh giữ trong đồng lúa mạch 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi đã xử lý xong mọi việc tại vương phủ, màn đêm đã dần thối lui ởkinh đô, đã tới rạng sáng, phương Đông ẩn hiện một vệt sáng mờ ảo như lưngcá. Tuy vậy, Phạm Nhàn không có cơ hội nghỉ ngơi, vẫn còn quá nhiều việcphải làm. Từ vương phủ, y vòng qua Phạm phủ một chuyến rồi thẳng tiến đếnhoàng cung.Dù Phạm Thượng thư đã nói rằng những việc này nên do bộ Lễ giải quyết,song Phạm Nhàn không thể xem nhẹ trách nhiệm giám quốc của mình, khôngthể coi như những sự kiện này chưa hề xảy ra. Huống hồ, bản thân y hiện kiêmchức Thiếu khanh bộ Lễ, còn Chính khanh Nhâm Thiếu An đi theo bệ hạ đếnĐông Sơn tế trời, chưa biết có thể sống sót quay lại hay không.Y và Đại hoàng tử đứng bên cạnh nhau, ngắm nghía ba cỗ quan tài đen sìtrước mắt, song hai huynh đệ đều im lặng không nói lời nào.Chỉ cách đây vẻn vẹn một ngày, cả hai vẫn đứng trên thành hoàng cung, lolắng cho sự an nguy bên trong cấm cung và vận mệnh đất nước, không ngờ chỉtrong chốc lát đã phân định thắng bại, những nhân vật viết nên lịch sử đã đổithay tên tuổi. Ai có thể tưởng tượng, lúc hoàng cung gặp hiểm nguy, những cỗquan tài đen dưới chân Phạm Nhàn đã sẵn sàng đón nhận xác chết của kẻ thấtbại.Giờ đây, Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử đã yên nghỉ trong quan tài. Cònmột cỗ quan tài trống không, chưa rõ ai sẽ nằm vào đó."Điều này trái với lễ nghi." Đại hoàng tử vẻ mặt u sầu, cố nén đau thươngkhông để lệ rơi. Trưởng công chúa có thể bỏ qua, nhưng tình cảm giữa Nhịhoàng tử Lý Thừa Trạch và hắn vốn rất thân thiết lắm. Mặc dù hai năm qua, haihuynh đệ dần trở nên xa cách, nhưng trước cảnh tượng hiện tại, tưởng nhớ đếnngười trong quan tài, trong lòng Đại hoàng tử vẫn đau đớn như thường.Phạm Nhàn hơi mệt mỏi gật đầu đáp: "Các quan viên bộ Lễ đều sợ hãi bỏtrốn. Xem ra chừng nào bệ hạ chưa trở lại kinh đô, lục bộ không thể tập hợp lạiđược. Trong Thái Thường tự cũng chỉ còn vài người, đành tạm thời sắp xếp mộtchút thôi. Dù sao, thể diện hoàng thất cần được bảo vệ, không thể để thi thể ởlại trong phủ."Đại hoàng tử thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào hoàngthành. Bên cạnh hắn, đội cấm quân hộ tống quan tài tạo thành bức tranh ảmđạm, bóng dáng hắn có vẻ cực kỳ cô độc bi thương.Phạm Nhàn lẳng lặng ngắm nhìn, lắc đầu. Y hiểu rằng trước những áp lựcliên tiếp và tin tức tang thương dồn dập đưa tới, Đại hoàng tử sắp không thểgượng dậy nổi. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn mới cảm thấy rõ ràng cơn mệt mỏi từ tậnsâu bên trong, mí mắt như không nhấc lên nổi. y cau mày, vỗ nhẹ lên má rồi nóivới thuộc hạ bên cạnh: "Về phủ."Trong một đêm quay về tới bốn lần, nhưng chẳng có chút yên ổn. PhạmNhàn tính kĩ, từ lúc chuẩn bị cho cuộc tấn công cung điện, y đã thức trắng haiđêm ngày. Vết thương tái phát, thuốc viên Ma Hoàng đã hết tác dụng, y khôngdám uống thêm. Thể lực và tinh thần của y thực sự đã đạt giới hạn.Khi trở về phủ, nhìn trong đêm tối, Phạm Nhàn không đi tìm Uyển Nhi ởchỗ bà Liễu. Y cúi đầu, trầm tư ngồi trên giường một lúc, sau đó đá cái hòm đendưới chân vào gầm giường. Chưa kịp cởi áo, y nằm sấp xuống giường như hìnhchữ bát lớn (八).Dù rõ ràng đã mệt mỏi đến cùng cực, nhưng y vẫn không sao ngủ được. Đôimắt y mở to sáng láng, nhìn chằm chằm lên nóc nhà tối thui.o O oKhông ngủ được bao lâu, y đã thức dậy. Dẫu sao kinh đô cũng còn hỗn loạn,với tư cách giám quốc, y không thể cho phép bản thân được nghỉ ngơi hay đắmchìm trong cảm xúc quá lâu. Thức dậy, y vội vàng ăn ít đồ, rồi chườm khănnóng vào mặt để tỉnh táo trở lại.Ra khỏi phòng, y vô thức nhìn xuống dưới gầm giường. Cái rương địnhmệnh ấy, cái rương suốt bao năm qua nằm dưới lớp bụi, giờ vẫn nằm đó im lìm,giống như Trưởng công chúa và lão nhị của y đang yên nghỉ trong quan tài,không ai có thể làm phiền giấc ngủ của họ. Cho dù là rương hay là người, có lẽchỉ khi trở thành một vật vô danh nằm ở nơi khuất lấp, họ mới thực sự tìm đượcan nghỉ.Ra khỏi phủ, y vô thức nhìn vào bên trong. Kể từ khi về từ Thái Bình biệtviện, y chưa gặp lại Uyển Nhi, không rõ tâm trạng thê tử hiện giờ ra sao. Nghĩvậy, nét mặt y thoáng buồn bã.Khi bước vào cung, y vô thức ngước nhìn lên cánh cổng. Trên bức cổngmàu đỏ thắm kia, khắp nơi là dấu vết của lửa đốt, cùng những vết nứt do binhkhí gây ra, lộ ra bên trong là các mảnh gỗ. Còn những cái đinh đồng bị đập rơiđã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại trên cửa là vô số vết sẹo xấu xí.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi đã xử lý xong mọi việc tại vương phủ, màn đêm đã dần thối lui ởkinh đô, đã tới rạng sáng, phương Đông ẩn hiện một vệt sáng mờ ảo như lưngcá. Tuy vậy, Phạm Nhàn không có cơ hội nghỉ ngơi, vẫn còn quá nhiều việcphải làm. Từ vương phủ, y vòng qua Phạm phủ một chuyến rồi thẳng tiến đếnhoàng cung.Dù Phạm Thượng thư đã nói rằng những việc này nên do bộ Lễ giải quyết,song Phạm Nhàn không thể xem nhẹ trách nhiệm giám quốc của mình, khôngthể coi như những sự kiện này chưa hề xảy ra. Huống hồ, bản thân y hiện kiêmchức Thiếu khanh bộ Lễ, còn Chính khanh Nhâm Thiếu An đi theo bệ hạ đếnĐông Sơn tế trời, chưa biết có thể sống sót quay lại hay không.Y và Đại hoàng tử đứng bên cạnh nhau, ngắm nghía ba cỗ quan tài đen sìtrước mắt, song hai huynh đệ đều im lặng không nói lời nào.Chỉ cách đây vẻn vẹn một ngày, cả hai vẫn đứng trên thành hoàng cung, lolắng cho sự an nguy bên trong cấm cung và vận mệnh đất nước, không ngờ chỉtrong chốc lát đã phân định thắng bại, những nhân vật viết nên lịch sử đã đổithay tên tuổi. Ai có thể tưởng tượng, lúc hoàng cung gặp hiểm nguy, những cỗquan tài đen dưới chân Phạm Nhàn đã sẵn sàng đón nhận xác chết của kẻ thấtbại.Giờ đây, Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử đã yên nghỉ trong quan tài. Cònmột cỗ quan tài trống không, chưa rõ ai sẽ nằm vào đó."Điều này trái với lễ nghi." Đại hoàng tử vẻ mặt u sầu, cố nén đau thươngkhông để lệ rơi. Trưởng công chúa có thể bỏ qua, nhưng tình cảm giữa Nhịhoàng tử Lý Thừa Trạch và hắn vốn rất thân thiết lắm. Mặc dù hai năm qua, haihuynh đệ dần trở nên xa cách, nhưng trước cảnh tượng hiện tại, tưởng nhớ đếnngười trong quan tài, trong lòng Đại hoàng tử vẫn đau đớn như thường.Phạm Nhàn hơi mệt mỏi gật đầu đáp: "Các quan viên bộ Lễ đều sợ hãi bỏtrốn. Xem ra chừng nào bệ hạ chưa trở lại kinh đô, lục bộ không thể tập hợp lạiđược. Trong Thái Thường tự cũng chỉ còn vài người, đành tạm thời sắp xếp mộtchút thôi. Dù sao, thể diện hoàng thất cần được bảo vệ, không thể để thi thể ởlại trong phủ."Đại hoàng tử thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào hoàngthành. Bên cạnh hắn, đội cấm quân hộ tống quan tài tạo thành bức tranh ảmđạm, bóng dáng hắn có vẻ cực kỳ cô độc bi thương.Phạm Nhàn lẳng lặng ngắm nhìn, lắc đầu. Y hiểu rằng trước những áp lựcliên tiếp và tin tức tang thương dồn dập đưa tới, Đại hoàng tử sắp không thểgượng dậy nổi. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn mới cảm thấy rõ ràng cơn mệt mỏi từ tậnsâu bên trong, mí mắt như không nhấc lên nổi. y cau mày, vỗ nhẹ lên má rồi nóivới thuộc hạ bên cạnh: "Về phủ."Trong một đêm quay về tới bốn lần, nhưng chẳng có chút yên ổn. PhạmNhàn tính kĩ, từ lúc chuẩn bị cho cuộc tấn công cung điện, y đã thức trắng haiđêm ngày. Vết thương tái phát, thuốc viên Ma Hoàng đã hết tác dụng, y khôngdám uống thêm. Thể lực và tinh thần của y thực sự đã đạt giới hạn.Khi trở về phủ, nhìn trong đêm tối, Phạm Nhàn không đi tìm Uyển Nhi ởchỗ bà Liễu. Y cúi đầu, trầm tư ngồi trên giường một lúc, sau đó đá cái hòm đendưới chân vào gầm giường. Chưa kịp cởi áo, y nằm sấp xuống giường như hìnhchữ bát lớn (八).Dù rõ ràng đã mệt mỏi đến cùng cực, nhưng y vẫn không sao ngủ được. Đôimắt y mở to sáng láng, nhìn chằm chằm lên nóc nhà tối thui.o O oKhông ngủ được bao lâu, y đã thức dậy. Dẫu sao kinh đô cũng còn hỗn loạn,với tư cách giám quốc, y không thể cho phép bản thân được nghỉ ngơi hay đắmchìm trong cảm xúc quá lâu. Thức dậy, y vội vàng ăn ít đồ, rồi chườm khănnóng vào mặt để tỉnh táo trở lại.Ra khỏi phòng, y vô thức nhìn xuống dưới gầm giường. Cái rương địnhmệnh ấy, cái rương suốt bao năm qua nằm dưới lớp bụi, giờ vẫn nằm đó im lìm,giống như Trưởng công chúa và lão nhị của y đang yên nghỉ trong quan tài,không ai có thể làm phiền giấc ngủ của họ. Cho dù là rương hay là người, có lẽchỉ khi trở thành một vật vô danh nằm ở nơi khuất lấp, họ mới thực sự tìm đượcan nghỉ.Ra khỏi phủ, y vô thức nhìn vào bên trong. Kể từ khi về từ Thái Bình biệtviện, y chưa gặp lại Uyển Nhi, không rõ tâm trạng thê tử hiện giờ ra sao. Nghĩvậy, nét mặt y thoáng buồn bã.Khi bước vào cung, y vô thức ngước nhìn lên cánh cổng. Trên bức cổngmàu đỏ thắm kia, khắp nơi là dấu vết của lửa đốt, cùng những vết nứt do binhkhí gây ra, lộ ra bên trong là các mảnh gỗ. Còn những cái đinh đồng bị đập rơiđã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại trên cửa là vô số vết sẹo xấu xí.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi đã xử lý xong mọi việc tại vương phủ, màn đêm đã dần thối lui ởkinh đô, đã tới rạng sáng, phương Đông ẩn hiện một vệt sáng mờ ảo như lưngcá. Tuy vậy, Phạm Nhàn không có cơ hội nghỉ ngơi, vẫn còn quá nhiều việcphải làm. Từ vương phủ, y vòng qua Phạm phủ một chuyến rồi thẳng tiến đếnhoàng cung.Dù Phạm Thượng thư đã nói rằng những việc này nên do bộ Lễ giải quyết,song Phạm Nhàn không thể xem nhẹ trách nhiệm giám quốc của mình, khôngthể coi như những sự kiện này chưa hề xảy ra. Huống hồ, bản thân y hiện kiêmchức Thiếu khanh bộ Lễ, còn Chính khanh Nhâm Thiếu An đi theo bệ hạ đếnĐông Sơn tế trời, chưa biết có thể sống sót quay lại hay không.Y và Đại hoàng tử đứng bên cạnh nhau, ngắm nghía ba cỗ quan tài đen sìtrước mắt, song hai huynh đệ đều im lặng không nói lời nào.Chỉ cách đây vẻn vẹn một ngày, cả hai vẫn đứng trên thành hoàng cung, lolắng cho sự an nguy bên trong cấm cung và vận mệnh đất nước, không ngờ chỉtrong chốc lát đã phân định thắng bại, những nhân vật viết nên lịch sử đã đổithay tên tuổi. Ai có thể tưởng tượng, lúc hoàng cung gặp hiểm nguy, những cỗquan tài đen dưới chân Phạm Nhàn đã sẵn sàng đón nhận xác chết của kẻ thấtbại.Giờ đây, Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử đã yên nghỉ trong quan tài. Cònmột cỗ quan tài trống không, chưa rõ ai sẽ nằm vào đó."Điều này trái với lễ nghi." Đại hoàng tử vẻ mặt u sầu, cố nén đau thươngkhông để lệ rơi. Trưởng công chúa có thể bỏ qua, nhưng tình cảm giữa Nhịhoàng tử Lý Thừa Trạch và hắn vốn rất thân thiết lắm. Mặc dù hai năm qua, haihuynh đệ dần trở nên xa cách, nhưng trước cảnh tượng hiện tại, tưởng nhớ đếnngười trong quan tài, trong lòng Đại hoàng tử vẫn đau đớn như thường.Phạm Nhàn hơi mệt mỏi gật đầu đáp: "Các quan viên bộ Lễ đều sợ hãi bỏtrốn. Xem ra chừng nào bệ hạ chưa trở lại kinh đô, lục bộ không thể tập hợp lạiđược. Trong Thái Thường tự cũng chỉ còn vài người, đành tạm thời sắp xếp mộtchút thôi. Dù sao, thể diện hoàng thất cần được bảo vệ, không thể để thi thể ởlại trong phủ."Đại hoàng tử thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào hoàngthành. Bên cạnh hắn, đội cấm quân hộ tống quan tài tạo thành bức tranh ảmđạm, bóng dáng hắn có vẻ cực kỳ cô độc bi thương.Phạm Nhàn lẳng lặng ngắm nhìn, lắc đầu. Y hiểu rằng trước những áp lựcliên tiếp và tin tức tang thương dồn dập đưa tới, Đại hoàng tử sắp không thểgượng dậy nổi. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn mới cảm thấy rõ ràng cơn mệt mỏi từ tậnsâu bên trong, mí mắt như không nhấc lên nổi. y cau mày, vỗ nhẹ lên má rồi nóivới thuộc hạ bên cạnh: "Về phủ."Trong một đêm quay về tới bốn lần, nhưng chẳng có chút yên ổn. PhạmNhàn tính kĩ, từ lúc chuẩn bị cho cuộc tấn công cung điện, y đã thức trắng haiđêm ngày. Vết thương tái phát, thuốc viên Ma Hoàng đã hết tác dụng, y khôngdám uống thêm. Thể lực và tinh thần của y thực sự đã đạt giới hạn.Khi trở về phủ, nhìn trong đêm tối, Phạm Nhàn không đi tìm Uyển Nhi ởchỗ bà Liễu. Y cúi đầu, trầm tư ngồi trên giường một lúc, sau đó đá cái hòm đendưới chân vào gầm giường. Chưa kịp cởi áo, y nằm sấp xuống giường như hìnhchữ bát lớn (八).Dù rõ ràng đã mệt mỏi đến cùng cực, nhưng y vẫn không sao ngủ được. Đôimắt y mở to sáng láng, nhìn chằm chằm lên nóc nhà tối thui.o O oKhông ngủ được bao lâu, y đã thức dậy. Dẫu sao kinh đô cũng còn hỗn loạn,với tư cách giám quốc, y không thể cho phép bản thân được nghỉ ngơi hay đắmchìm trong cảm xúc quá lâu. Thức dậy, y vội vàng ăn ít đồ, rồi chườm khănnóng vào mặt để tỉnh táo trở lại.Ra khỏi phòng, y vô thức nhìn xuống dưới gầm giường. Cái rương địnhmệnh ấy, cái rương suốt bao năm qua nằm dưới lớp bụi, giờ vẫn nằm đó im lìm,giống như Trưởng công chúa và lão nhị của y đang yên nghỉ trong quan tài,không ai có thể làm phiền giấc ngủ của họ. Cho dù là rương hay là người, có lẽchỉ khi trở thành một vật vô danh nằm ở nơi khuất lấp, họ mới thực sự tìm đượcan nghỉ.Ra khỏi phủ, y vô thức nhìn vào bên trong. Kể từ khi về từ Thái Bình biệtviện, y chưa gặp lại Uyển Nhi, không rõ tâm trạng thê tử hiện giờ ra sao. Nghĩvậy, nét mặt y thoáng buồn bã.Khi bước vào cung, y vô thức ngước nhìn lên cánh cổng. Trên bức cổngmàu đỏ thắm kia, khắp nơi là dấu vết của lửa đốt, cùng những vết nứt do binhkhí gây ra, lộ ra bên trong là các mảnh gỗ. Còn những cái đinh đồng bị đập rơiđã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại trên cửa là vô số vết sẹo xấu xí.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑