Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1416: Phần sau của câu chuyện cha con 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Thái hậu còn sống được bao lâu?""Thái y viện đã thăm khám... Lão nhân gia tuổi cao sức yếu, lại phải trải quabiến cố lớn như vậy, hoảng hốt sợ hãi, chỉ sợ... " Phạm Nhàn muốn nói tiếpnhưng lại dừng lời, trong lòng lại có ý nghĩa ác độc đối với vị Hoàng đế lạnhlùng này: Thái hậu chắc đã bị ngài dọa chết đấy, vậy vị Hoàng đế hiếu thuậnngài sẽ làm gì đây?"Thái Y viện?" Hoàng đế nhướn mày, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Lũ vôdụng ấy có ích gì? Ngươi ở trong cung, sao lại không biết rõ tình hình?"Phạm Nhàn buồn bã đáp: "Thật sự không thể cứu vãn được bằng sứcngười."o O oDưới ánh mắt chăm chú và vòng bảo vệ nghiêm ngặt của vô số người,Hoàng đế ngự giá vào kinh đô, men theo con đường Thiên Hà rộng rãi, tiến vàohoàng cung. Dọc đường, những người dân vừa trải qua chiến họa, cố nén nỗiđau buồn hoặc sợ hãi, hân hoan chào đón sự trở lại của Hoàng đế như đón nhậntrở lại trụ cột cuộc sống của mình. Điều này cho thấy uy quyền của Hoàng đếtrong lòng dân chúng vẫn vững như thành quách, không thể lay chuyển.Đến cửa chính hoàng cung, Phạm Nhàn khom người lùi xe, trao đổi ánh mắtvới Đại hoàng tử, lắc đầu, cho biết tâm trạng Hoàng đế vẫn ổn, không bị ảnhhưởng bởi những tin buồn liên tiếp.Phạm Nhàn đi theo xe vào cung, nhìn tấm rèm vàng rực rỡ, không khỏi lạnhngười khi nhớ lại biểu cảm của Hoàng đế trước đó. Dù Trưởng công chúa vàNhị hoàng tử là thủ phạm chính trong vụ phản loạn, nhưng họ vẫn là em gái vàcon trai ruột của Hoàng đế. Hơn nữa, vụ phản loạn lần này rõ ràng là cái bẫy màHoàng đế đã giăng sẵn cho phe địch. Nhưng khi hay tin em gái và con trai quađời, Hoàng đế vẫn giữ bình tĩnh... vẻ máu lạnh đó khiến Phạm Nhàn rùng mình.Đại hoàng tử bước đến bên cạnh y, hạ giọng nói: "Sao lại xuống xe?""Chẳng lẽ ngươi tưởng ta dám ngồi thế mà đi vào cung à?" Phạm Nhàn liếcnhìn, hạ giọng đáp: "Bệ hạ có vài điều muốn hỏi trong xe. Ngươi biết đó lànhững chuyện không tiện công khai."Dù không cần giải thích gì với Đại hoàng tử, nhưng thấy ánh mắt mọi ngườiđổ dồn về, Phạm Nhàn biết việc mình ngồi chung ngự giá với Hoàng đế ngự giávào cung sẽ gây ra không ít lời đàm tiếu. Y vô thức nói thêm câu đó. Nhưng nóixong lại cảm thấy có vẻ sẽ phản tác dụng, nên cười khổ tiếp tục: "Trong xe lạnhquá, ta xuống hoạt động chân tay."Đại hoàng tử khẽ mỉm cười, vỗ vai Phạm Nhàn mà không nói gì thêm. Lúcnày, hai huynh đệ đều đang gượng cười. Bảo vệ kinh đô, ngăn không cho quânvương biến thành hồn ma lạc lối trên đất nước, họ đã có công lớn nhất. Nhưngtrong hoàng tộc đã có quá nhiều người chết, họ đã dùng quá nhiều thủ đoạn, aibiết Hoàng đế nghĩ thế nào trong lòng.o O oHoàng đế Khánh Quốc chẳng nghĩ gì cả. Trong quá trình sắp xếp trừ diệtphản quân ngoại thành, hắn đã hay tin cái chết Lý Vân Duệ và Lý Thừa Trạchtừ văn thư khẩn của Phạm Nhàn. Trong xe ngựa, hắn chỉ nghe Phạm Nhàn thuậtlại hoàn cảnh cái chết của hai người.Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, như thể những người đã khuất chỉ là kẻ xa lạ.Hắn vẫn đọc tấu chương do môn hạ dâng lên. Nhưng khi ngự giá vào cung,Phạm Nhàn xuống xe, Hoàng đế gác lại tấu chương, dựa người vào ghế, nhắmmắt im lặng không nói một lời.Bầu không khí im lặng đơn côi kéo dài rất lâu, khuôn mặt Hoàng đế dần lộvẻ mệt mỏi già nua. Nhưng lúc đó, ngựa xe đã dừng trước cửa Hàm Quang điện.Hắn kẽ thở dài, bước ra khỏi rèm xe do thái giám Diêu kéo lên. Vừa bướcxuống, nhìn Hoàng cung quen thuộc nhưng cũng xa lạ, sắc mặt hắn lập tứcnghiêm nghị, trang trọng, không còn chút u uấ khi ở trong xe, từng nét mày,từng ánh mắt đều toát lên ý chí kiên cường và mãnh liệt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thái hậu nằm trên long sàng ấm áp, mình khoác chiếc áo trắng tinh. Nhữngnếp nhăn trên khuôn mặt sâu hẳn, giống như chính hoàng cung này, đã trải quabao giông bão, bị thời gian tàn phá thành ra như vậy.Hoàng đế nói vài câu gì đó với vị Thái y mặt hoảng sợ quỳ trên mặt đất vẻ,sau đó ngồi xuống bên giường, đặt những ngón tay thon dài lên cổ tay Thái hậu.Phạm Nhàn cùng hai huynh đệ đứng yên sau bình phong, không dám làmphiền. Trong lòng Phạm Nhàn hơi lo lắng, bởi từ kỹ thuật bắt mạch của Hoàngđế, y nhận ra bệ hạ cũng rất am hiểu y thuật.Nhưng y lại tin tưởng vào thuốc của Phí Giới tiên sinh hơn. Quan trọng làviên thuốc đó không phải độc dược. Dù là Thái y trong Thái Y viện hay bất kỳthầy thuốc cao minh nào khác, chắc cũng không tìm ra được nguyên nhân thựcsự khiến sức khỏe Thái hậu dần suy giảm, rồi sẽ kết luận đơn giản là do tuổi giàsức yếu, thọ mệnh sắp hết.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Thái hậu còn sống được bao lâu?""Thái y viện đã thăm khám... Lão nhân gia tuổi cao sức yếu, lại phải trải quabiến cố lớn như vậy, hoảng hốt sợ hãi, chỉ sợ... " Phạm Nhàn muốn nói tiếpnhưng lại dừng lời, trong lòng lại có ý nghĩa ác độc đối với vị Hoàng đế lạnhlùng này: Thái hậu chắc đã bị ngài dọa chết đấy, vậy vị Hoàng đế hiếu thuậnngài sẽ làm gì đây?"Thái Y viện?" Hoàng đế nhướn mày, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Lũ vôdụng ấy có ích gì? Ngươi ở trong cung, sao lại không biết rõ tình hình?"Phạm Nhàn buồn bã đáp: "Thật sự không thể cứu vãn được bằng sứcngười."o O oDưới ánh mắt chăm chú và vòng bảo vệ nghiêm ngặt của vô số người,Hoàng đế ngự giá vào kinh đô, men theo con đường Thiên Hà rộng rãi, tiến vàohoàng cung. Dọc đường, những người dân vừa trải qua chiến họa, cố nén nỗiđau buồn hoặc sợ hãi, hân hoan chào đón sự trở lại của Hoàng đế như đón nhậntrở lại trụ cột cuộc sống của mình. Điều này cho thấy uy quyền của Hoàng đếtrong lòng dân chúng vẫn vững như thành quách, không thể lay chuyển.Đến cửa chính hoàng cung, Phạm Nhàn khom người lùi xe, trao đổi ánh mắtvới Đại hoàng tử, lắc đầu, cho biết tâm trạng Hoàng đế vẫn ổn, không bị ảnhhưởng bởi những tin buồn liên tiếp.Phạm Nhàn đi theo xe vào cung, nhìn tấm rèm vàng rực rỡ, không khỏi lạnhngười khi nhớ lại biểu cảm của Hoàng đế trước đó. Dù Trưởng công chúa vàNhị hoàng tử là thủ phạm chính trong vụ phản loạn, nhưng họ vẫn là em gái vàcon trai ruột của Hoàng đế. Hơn nữa, vụ phản loạn lần này rõ ràng là cái bẫy màHoàng đế đã giăng sẵn cho phe địch. Nhưng khi hay tin em gái và con trai quađời, Hoàng đế vẫn giữ bình tĩnh... vẻ máu lạnh đó khiến Phạm Nhàn rùng mình.Đại hoàng tử bước đến bên cạnh y, hạ giọng nói: "Sao lại xuống xe?""Chẳng lẽ ngươi tưởng ta dám ngồi thế mà đi vào cung à?" Phạm Nhàn liếcnhìn, hạ giọng đáp: "Bệ hạ có vài điều muốn hỏi trong xe. Ngươi biết đó lànhững chuyện không tiện công khai."Dù không cần giải thích gì với Đại hoàng tử, nhưng thấy ánh mắt mọi ngườiđổ dồn về, Phạm Nhàn biết việc mình ngồi chung ngự giá với Hoàng đế ngự giávào cung sẽ gây ra không ít lời đàm tiếu. Y vô thức nói thêm câu đó. Nhưng nóixong lại cảm thấy có vẻ sẽ phản tác dụng, nên cười khổ tiếp tục: "Trong xe lạnhquá, ta xuống hoạt động chân tay."Đại hoàng tử khẽ mỉm cười, vỗ vai Phạm Nhàn mà không nói gì thêm. Lúcnày, hai huynh đệ đều đang gượng cười. Bảo vệ kinh đô, ngăn không cho quânvương biến thành hồn ma lạc lối trên đất nước, họ đã có công lớn nhất. Nhưngtrong hoàng tộc đã có quá nhiều người chết, họ đã dùng quá nhiều thủ đoạn, aibiết Hoàng đế nghĩ thế nào trong lòng.o O oHoàng đế Khánh Quốc chẳng nghĩ gì cả. Trong quá trình sắp xếp trừ diệtphản quân ngoại thành, hắn đã hay tin cái chết Lý Vân Duệ và Lý Thừa Trạchtừ văn thư khẩn của Phạm Nhàn. Trong xe ngựa, hắn chỉ nghe Phạm Nhàn thuậtlại hoàn cảnh cái chết của hai người.Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, như thể những người đã khuất chỉ là kẻ xa lạ.Hắn vẫn đọc tấu chương do môn hạ dâng lên. Nhưng khi ngự giá vào cung,Phạm Nhàn xuống xe, Hoàng đế gác lại tấu chương, dựa người vào ghế, nhắmmắt im lặng không nói một lời.Bầu không khí im lặng đơn côi kéo dài rất lâu, khuôn mặt Hoàng đế dần lộvẻ mệt mỏi già nua. Nhưng lúc đó, ngựa xe đã dừng trước cửa Hàm Quang điện.Hắn kẽ thở dài, bước ra khỏi rèm xe do thái giám Diêu kéo lên. Vừa bướcxuống, nhìn Hoàng cung quen thuộc nhưng cũng xa lạ, sắc mặt hắn lập tứcnghiêm nghị, trang trọng, không còn chút u uấ khi ở trong xe, từng nét mày,từng ánh mắt đều toát lên ý chí kiên cường và mãnh liệt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thái hậu nằm trên long sàng ấm áp, mình khoác chiếc áo trắng tinh. Nhữngnếp nhăn trên khuôn mặt sâu hẳn, giống như chính hoàng cung này, đã trải quabao giông bão, bị thời gian tàn phá thành ra như vậy.Hoàng đế nói vài câu gì đó với vị Thái y mặt hoảng sợ quỳ trên mặt đất vẻ,sau đó ngồi xuống bên giường, đặt những ngón tay thon dài lên cổ tay Thái hậu.Phạm Nhàn cùng hai huynh đệ đứng yên sau bình phong, không dám làmphiền. Trong lòng Phạm Nhàn hơi lo lắng, bởi từ kỹ thuật bắt mạch của Hoàngđế, y nhận ra bệ hạ cũng rất am hiểu y thuật.Nhưng y lại tin tưởng vào thuốc của Phí Giới tiên sinh hơn. Quan trọng làviên thuốc đó không phải độc dược. Dù là Thái y trong Thái Y viện hay bất kỳthầy thuốc cao minh nào khác, chắc cũng không tìm ra được nguyên nhân thựcsự khiến sức khỏe Thái hậu dần suy giảm, rồi sẽ kết luận đơn giản là do tuổi giàsức yếu, thọ mệnh sắp hết.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Thái hậu còn sống được bao lâu?""Thái y viện đã thăm khám... Lão nhân gia tuổi cao sức yếu, lại phải trải quabiến cố lớn như vậy, hoảng hốt sợ hãi, chỉ sợ... " Phạm Nhàn muốn nói tiếpnhưng lại dừng lời, trong lòng lại có ý nghĩa ác độc đối với vị Hoàng đế lạnhlùng này: Thái hậu chắc đã bị ngài dọa chết đấy, vậy vị Hoàng đế hiếu thuậnngài sẽ làm gì đây?"Thái Y viện?" Hoàng đế nhướn mày, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Lũ vôdụng ấy có ích gì? Ngươi ở trong cung, sao lại không biết rõ tình hình?"Phạm Nhàn buồn bã đáp: "Thật sự không thể cứu vãn được bằng sứcngười."o O oDưới ánh mắt chăm chú và vòng bảo vệ nghiêm ngặt của vô số người,Hoàng đế ngự giá vào kinh đô, men theo con đường Thiên Hà rộng rãi, tiến vàohoàng cung. Dọc đường, những người dân vừa trải qua chiến họa, cố nén nỗiđau buồn hoặc sợ hãi, hân hoan chào đón sự trở lại của Hoàng đế như đón nhậntrở lại trụ cột cuộc sống của mình. Điều này cho thấy uy quyền của Hoàng đếtrong lòng dân chúng vẫn vững như thành quách, không thể lay chuyển.Đến cửa chính hoàng cung, Phạm Nhàn khom người lùi xe, trao đổi ánh mắtvới Đại hoàng tử, lắc đầu, cho biết tâm trạng Hoàng đế vẫn ổn, không bị ảnhhưởng bởi những tin buồn liên tiếp.Phạm Nhàn đi theo xe vào cung, nhìn tấm rèm vàng rực rỡ, không khỏi lạnhngười khi nhớ lại biểu cảm của Hoàng đế trước đó. Dù Trưởng công chúa vàNhị hoàng tử là thủ phạm chính trong vụ phản loạn, nhưng họ vẫn là em gái vàcon trai ruột của Hoàng đế. Hơn nữa, vụ phản loạn lần này rõ ràng là cái bẫy màHoàng đế đã giăng sẵn cho phe địch. Nhưng khi hay tin em gái và con trai quađời, Hoàng đế vẫn giữ bình tĩnh... vẻ máu lạnh đó khiến Phạm Nhàn rùng mình.Đại hoàng tử bước đến bên cạnh y, hạ giọng nói: "Sao lại xuống xe?""Chẳng lẽ ngươi tưởng ta dám ngồi thế mà đi vào cung à?" Phạm Nhàn liếcnhìn, hạ giọng đáp: "Bệ hạ có vài điều muốn hỏi trong xe. Ngươi biết đó lànhững chuyện không tiện công khai."Dù không cần giải thích gì với Đại hoàng tử, nhưng thấy ánh mắt mọi ngườiđổ dồn về, Phạm Nhàn biết việc mình ngồi chung ngự giá với Hoàng đế ngự giávào cung sẽ gây ra không ít lời đàm tiếu. Y vô thức nói thêm câu đó. Nhưng nóixong lại cảm thấy có vẻ sẽ phản tác dụng, nên cười khổ tiếp tục: "Trong xe lạnhquá, ta xuống hoạt động chân tay."Đại hoàng tử khẽ mỉm cười, vỗ vai Phạm Nhàn mà không nói gì thêm. Lúcnày, hai huynh đệ đều đang gượng cười. Bảo vệ kinh đô, ngăn không cho quânvương biến thành hồn ma lạc lối trên đất nước, họ đã có công lớn nhất. Nhưngtrong hoàng tộc đã có quá nhiều người chết, họ đã dùng quá nhiều thủ đoạn, aibiết Hoàng đế nghĩ thế nào trong lòng.o O oHoàng đế Khánh Quốc chẳng nghĩ gì cả. Trong quá trình sắp xếp trừ diệtphản quân ngoại thành, hắn đã hay tin cái chết Lý Vân Duệ và Lý Thừa Trạchtừ văn thư khẩn của Phạm Nhàn. Trong xe ngựa, hắn chỉ nghe Phạm Nhàn thuậtlại hoàn cảnh cái chết của hai người.Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, như thể những người đã khuất chỉ là kẻ xa lạ.Hắn vẫn đọc tấu chương do môn hạ dâng lên. Nhưng khi ngự giá vào cung,Phạm Nhàn xuống xe, Hoàng đế gác lại tấu chương, dựa người vào ghế, nhắmmắt im lặng không nói một lời.Bầu không khí im lặng đơn côi kéo dài rất lâu, khuôn mặt Hoàng đế dần lộvẻ mệt mỏi già nua. Nhưng lúc đó, ngựa xe đã dừng trước cửa Hàm Quang điện.Hắn kẽ thở dài, bước ra khỏi rèm xe do thái giám Diêu kéo lên. Vừa bướcxuống, nhìn Hoàng cung quen thuộc nhưng cũng xa lạ, sắc mặt hắn lập tứcnghiêm nghị, trang trọng, không còn chút u uấ khi ở trong xe, từng nét mày,từng ánh mắt đều toát lên ý chí kiên cường và mãnh liệt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thái hậu nằm trên long sàng ấm áp, mình khoác chiếc áo trắng tinh. Nhữngnếp nhăn trên khuôn mặt sâu hẳn, giống như chính hoàng cung này, đã trải quabao giông bão, bị thời gian tàn phá thành ra như vậy.Hoàng đế nói vài câu gì đó với vị Thái y mặt hoảng sợ quỳ trên mặt đất vẻ,sau đó ngồi xuống bên giường, đặt những ngón tay thon dài lên cổ tay Thái hậu.Phạm Nhàn cùng hai huynh đệ đứng yên sau bình phong, không dám làmphiền. Trong lòng Phạm Nhàn hơi lo lắng, bởi từ kỹ thuật bắt mạch của Hoàngđế, y nhận ra bệ hạ cũng rất am hiểu y thuật.Nhưng y lại tin tưởng vào thuốc của Phí Giới tiên sinh hơn. Quan trọng làviên thuốc đó không phải độc dược. Dù là Thái y trong Thái Y viện hay bất kỳthầy thuốc cao minh nào khác, chắc cũng không tìm ra được nguyên nhân thựcsự khiến sức khỏe Thái hậu dần suy giảm, rồi sẽ kết luận đơn giản là do tuổi giàsức yếu, thọ mệnh sắp hết.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑