Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1417: Nghe chuông 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những ngón tay thon dài của Hoàng đế rời khỏi mạch đập yếu ớt của Tháihậu, cúi đầu suy nghĩ một lúc, trong mắt lộ vẻ bất lực, có vẻ như vị Đại tông sưnày cũng biết mình không thể kéo dài thời khắc ra đi của mẫu thân. Bỗng nhiên,hắn nhíu mày, ngón tay xuất chỉ nhanh như gió điểm vào mi tâm của Thái hậu.Chỉ trong chớp mắt, không khí trong Hàm Quang điện hoàn toàn thay đổi.Những cơn gió lạnh của mùa thu bị một luồng năng lượng mặt trời ấm áp đẩylui, một khí phách mạnh mẽ, oai nghiêm lan tỏa đến tận trái tim mỗi người.Phạm Nhàn chợt cảm nhận được luồng khí phách sau tấm bình phong, tim yđập thình thịch, ngón tay run rẩy. Mặc dù khí phách ấy xa lạ, nhưng hòa quyệnvới chân khí trong người y như thân thuộc, chỉ có điều cao hơn cảnh giới của ynhiều tầng. Đó chính là cảnh giới mà y luôn khao khát nhưng chưa bao giờchạm tới!Y chợt ngước mắt nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, một giọng nói thét lêntrong lòng y: Đây chính là nửa cuốn sách còn lại! Đây chính là nửa cuốn sáchmà y đã luyện hai mươi năm mà không hề có tiến triển!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi đến thế giới này, từ lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, Phạm Nhàn đãhọc một công pháp vô danh mà mẹ y để lại. Đó là một quyển sách mỏng vớitrang giấy vàng, công pháp chia làm hai quyển thượng hạ. Ngũ Trúc từng nóivới y, quyển thượng gọi là bá đạo, vậy còn quyển hạ?Chỉ có bảo mẫu vô trách nhiệm như Ngũ Trúc, mới dám đặt công pháp nguyhiểm như vậy bên cạnh một đứa trẻ. Cũng chỉ có quái vật như Phạm Nhàn, ngaytừ khi chưa biết đi đã bắt đầu luyện tập.Phạm Nhàn ngủ trưa, lại tiếp tục ngủ trưa. Mười sáu năm ngủ trưa chính làmười sáu năm tu tĩnh của hắn. Bởi vì ham sống sợ chết, nên nghị lực của ymạnh mẽ phi thường , dù là sau khi vào kinh đô, việc tu hành của y vẫn chưatừng lơ là chút nào. Hai mươi năm miệt mài tu luyện, y đã thuộc nằm lòng haiquyển thượng hạ của công pháp vô danh. Từ lúc ba tuổi, y đã không cần đọcsách nữa, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí.Khi mười hai tuổi, sau một đòn của Ngũ Trúc, y đã phá được cửa ải củacông pháp đá đạo. Sau đó trong nhiều năm chém giết sinh tử, tại con hẻm sauHuyền Không miếu kinh mạch của y đều bị phá vỡ. Chuyến đi tới Giang Nam,y và Hải Đường hỗ trợ lẫn nhau, sử dụng tâm pháp tự nhiên của tnd để chữalành vết thương, tiến xa hơn nữa, y đã kiểm soát chân khí bá đạo một cách gầnnhư hoàn mỹ.Hiện tại, hắn là một trong những cao thủ cửu phẩm trẻ tuổi nhất trên đời,nhưng y biết bản thân không phải là thiên tài như Hải Đường và Vương ThậpTam Lang. Chẳng qua các kinh mạch trong cơ thể y có phần khác biệt so vớimọi người, hơn nữa y đã bỏ ra lượng thời gian và công sức mà người kháckhông thể. Thiên đạo báo đáp cho người cần cù, Phạm Nhàn thắng ở chính cáicần cù đó.Dù vậy, y vẫn không biết phải làm sao với quyển hạ của công pháp vô danh,vì phần đó hướng dẫn về cách rèn luyện chân khí, quỹ đạo vận hành của nó rấtkỳ lạ. Không nói tới những người bình thường trên thế giới này, mà ngay cảkinh mạch mạnh mẽ và đặc biệt như thế này như của y, cũng không thể nắm bắtđược.Đúng, dù đứng trước một ngọn núi chứa đầy kho báu, nhưng y vẫn khôngtìm thấy con đường để lên núi. Bởi vì ánh sáng trên núi đang thu hút y, nhưngđể leo lên núi, có thể y phải đào sập cả ngọn núi. Ai có thể làm điều đó?Nếu nói chân khí bá đạo cần có kinh mạch rộng lớn để hỗ trợ, thì nửa cuốiquyển sách yêu cầu một cái gì đó còn kinh khủng hơn. Mỗi lần Phạm Nhàn tuluyện mà không có tiến triển, y rất thất vọng. Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ, trừ khitoàn bộ cơ thể không có kinh mạch, hoặc theo một cách khác toàn bộ kinh mạchtrong cơ thể một người phải thông suốt, rải rác khắp cơ thể, y mới có thể tuluyện nửa cuối quyển sách đó.Nhiều năm qua, Phạm Nhàn luôn gặp khó khăn với vấn đề này, không thểtìm ra cách đột phá. Ngũ Trúc thúc chưa từng luyện chân khí, dù đôi lúc ởGiang Nam, y đã âm thầm nói vài lời với Hải Đường, nhưng Hải Đường chỉ biếtlắc đầu, bởi lẽ việc luyện chân khí như thế, đòi hỏi một người không có kinhmạch, thực sự là một điều không tưởng.Một người không có kinh mạch chắc chắn là người đã chết. Vì thế, trongnăm qua, Phạm Nhàn mất dần đi niềm tin vào việc tu luyện nửa cuối của côngpháp Vô Danh. Nếu không phải vì Ngũ Trúc thúc từng nói đã có người luyệnthành công pháp này, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nghĩ phần sau của cuốn sách là mộttrò cười độc ác mà các tiền bối dùng để gây hại cho người khác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những ngón tay thon dài của Hoàng đế rời khỏi mạch đập yếu ớt của Thái

hậu, cúi đầu suy nghĩ một lúc, trong mắt lộ vẻ bất lực, có vẻ như vị Đại tông sư

này cũng biết mình không thể kéo dài thời khắc ra đi của mẫu thân. Bỗng nhiên,

hắn nhíu mày, ngón tay xuất chỉ nhanh như gió điểm vào mi tâm của Thái hậu.

Chỉ trong chớp mắt, không khí trong Hàm Quang điện hoàn toàn thay đổi.

Những cơn gió lạnh của mùa thu bị một luồng năng lượng mặt trời ấm áp đẩy

lui, một khí phách mạnh mẽ, oai nghiêm lan tỏa đến tận trái tim mỗi người.

Phạm Nhàn chợt cảm nhận được luồng khí phách sau tấm bình phong, tim y

đập thình thịch, ngón tay run rẩy. Mặc dù khí phách ấy xa lạ, nhưng hòa quyện

với chân khí trong người y như thân thuộc, chỉ có điều cao hơn cảnh giới của y

nhiều tầng. Đó chính là cảnh giới mà y luôn khao khát nhưng chưa bao giờ

chạm tới!

Y chợt ngước mắt nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, một giọng nói thét lên

trong lòng y: Đây chính là nửa cuốn sách còn lại! Đây chính là nửa cuốn sách

mà y đã luyện hai mươi năm mà không hề có tiến triển!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi đến thế giới này, từ lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, Phạm Nhàn đã

học một công pháp vô danh mà mẹ y để lại. Đó là một quyển sách mỏng với

trang giấy vàng, công pháp chia làm hai quyển thượng hạ. Ngũ Trúc từng nói

với y, quyển thượng gọi là bá đạo, vậy còn quyển hạ?

Chỉ có bảo mẫu vô trách nhiệm như Ngũ Trúc, mới dám đặt công pháp nguy

hiểm như vậy bên cạnh một đứa trẻ. Cũng chỉ có quái vật như Phạm Nhàn, ngay

từ khi chưa biết đi đã bắt đầu luyện tập.

Phạm Nhàn ngủ trưa, lại tiếp tục ngủ trưa. Mười sáu năm ngủ trưa chính là

mười sáu năm tu tĩnh của hắn. Bởi vì ham sống sợ chết, nên nghị lực của y

mạnh mẽ phi thường , dù là sau khi vào kinh đô, việc tu hành của y vẫn chưa

từng lơ là chút nào. Hai mươi năm miệt mài tu luyện, y đã thuộc nằm lòng hai

quyển thượng hạ của công pháp vô danh. Từ lúc ba tuổi, y đã không cần đọc

sách nữa, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí.

Khi mười hai tuổi, sau một đòn của Ngũ Trúc, y đã phá được cửa ải của

công pháp đá đạo. Sau đó trong nhiều năm chém giết sinh tử, tại con hẻm sau

Huyền Không miếu kinh mạch của y đều bị phá vỡ. Chuyến đi tới Giang Nam,

y và Hải Đường hỗ trợ lẫn nhau, sử dụng tâm pháp tự nhiên của tnd để chữa

lành vết thương, tiến xa hơn nữa, y đã kiểm soát chân khí bá đạo một cách gần

như hoàn mỹ.

Hiện tại, hắn là một trong những cao thủ cửu phẩm trẻ tuổi nhất trên đời,

nhưng y biết bản thân không phải là thiên tài như Hải Đường và Vương Thập

Tam Lang. Chẳng qua các kinh mạch trong cơ thể y có phần khác biệt so với

mọi người, hơn nữa y đã bỏ ra lượng thời gian và công sức mà người khác

không thể. Thiên đạo báo đáp cho người cần cù, Phạm Nhàn thắng ở chính cái

cần cù đó.

Dù vậy, y vẫn không biết phải làm sao với quyển hạ của công pháp vô danh,

vì phần đó hướng dẫn về cách rèn luyện chân khí, quỹ đạo vận hành của nó rất

kỳ lạ. Không nói tới những người bình thường trên thế giới này, mà ngay cả

kinh mạch mạnh mẽ và đặc biệt như thế này như của y, cũng không thể nắm bắt

được.

Đúng, dù đứng trước một ngọn núi chứa đầy kho báu, nhưng y vẫn không

tìm thấy con đường để lên núi. Bởi vì ánh sáng trên núi đang thu hút y, nhưng

để leo lên núi, có thể y phải đào sập cả ngọn núi. Ai có thể làm điều đó?

Nếu nói chân khí bá đạo cần có kinh mạch rộng lớn để hỗ trợ, thì nửa cuối

quyển sách yêu cầu một cái gì đó còn kinh khủng hơn. Mỗi lần Phạm Nhàn tu

luyện mà không có tiến triển, y rất thất vọng. Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ, trừ khi

toàn bộ cơ thể không có kinh mạch, hoặc theo một cách khác toàn bộ kinh mạch

trong cơ thể một người phải thông suốt, rải rác khắp cơ thể, y mới có thể tu

luyện nửa cuối quyển sách đó.

Nhiều năm qua, Phạm Nhàn luôn gặp khó khăn với vấn đề này, không thể

tìm ra cách đột phá. Ngũ Trúc thúc chưa từng luyện chân khí, dù đôi lúc ở

Giang Nam, y đã âm thầm nói vài lời với Hải Đường, nhưng Hải Đường chỉ biết

lắc đầu, bởi lẽ việc luyện chân khí như thế, đòi hỏi một người không có kinh

mạch, thực sự là một điều không tưởng.

Một người không có kinh mạch chắc chắn là người đã chết. Vì thế, trong

năm qua, Phạm Nhàn mất dần đi niềm tin vào việc tu luyện nửa cuối của công

pháp Vô Danh. Nếu không phải vì Ngũ Trúc thúc từng nói đã có người luyện

thành công pháp này, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nghĩ phần sau của cuốn sách là một

trò cười độc ác mà các tiền bối dùng để gây hại cho người khác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những ngón tay thon dài của Hoàng đế rời khỏi mạch đập yếu ớt của Tháihậu, cúi đầu suy nghĩ một lúc, trong mắt lộ vẻ bất lực, có vẻ như vị Đại tông sưnày cũng biết mình không thể kéo dài thời khắc ra đi của mẫu thân. Bỗng nhiên,hắn nhíu mày, ngón tay xuất chỉ nhanh như gió điểm vào mi tâm của Thái hậu.Chỉ trong chớp mắt, không khí trong Hàm Quang điện hoàn toàn thay đổi.Những cơn gió lạnh của mùa thu bị một luồng năng lượng mặt trời ấm áp đẩylui, một khí phách mạnh mẽ, oai nghiêm lan tỏa đến tận trái tim mỗi người.Phạm Nhàn chợt cảm nhận được luồng khí phách sau tấm bình phong, tim yđập thình thịch, ngón tay run rẩy. Mặc dù khí phách ấy xa lạ, nhưng hòa quyệnvới chân khí trong người y như thân thuộc, chỉ có điều cao hơn cảnh giới của ynhiều tầng. Đó chính là cảnh giới mà y luôn khao khát nhưng chưa bao giờchạm tới!Y chợt ngước mắt nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, một giọng nói thét lêntrong lòng y: Đây chính là nửa cuốn sách còn lại! Đây chính là nửa cuốn sáchmà y đã luyện hai mươi năm mà không hề có tiến triển!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khi đến thế giới này, từ lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, Phạm Nhàn đãhọc một công pháp vô danh mà mẹ y để lại. Đó là một quyển sách mỏng vớitrang giấy vàng, công pháp chia làm hai quyển thượng hạ. Ngũ Trúc từng nóivới y, quyển thượng gọi là bá đạo, vậy còn quyển hạ?Chỉ có bảo mẫu vô trách nhiệm như Ngũ Trúc, mới dám đặt công pháp nguyhiểm như vậy bên cạnh một đứa trẻ. Cũng chỉ có quái vật như Phạm Nhàn, ngaytừ khi chưa biết đi đã bắt đầu luyện tập.Phạm Nhàn ngủ trưa, lại tiếp tục ngủ trưa. Mười sáu năm ngủ trưa chính làmười sáu năm tu tĩnh của hắn. Bởi vì ham sống sợ chết, nên nghị lực của ymạnh mẽ phi thường , dù là sau khi vào kinh đô, việc tu hành của y vẫn chưatừng lơ là chút nào. Hai mươi năm miệt mài tu luyện, y đã thuộc nằm lòng haiquyển thượng hạ của công pháp vô danh. Từ lúc ba tuổi, y đã không cần đọcsách nữa, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí.Khi mười hai tuổi, sau một đòn của Ngũ Trúc, y đã phá được cửa ải củacông pháp đá đạo. Sau đó trong nhiều năm chém giết sinh tử, tại con hẻm sauHuyền Không miếu kinh mạch của y đều bị phá vỡ. Chuyến đi tới Giang Nam,y và Hải Đường hỗ trợ lẫn nhau, sử dụng tâm pháp tự nhiên của tnd để chữalành vết thương, tiến xa hơn nữa, y đã kiểm soát chân khí bá đạo một cách gầnnhư hoàn mỹ.Hiện tại, hắn là một trong những cao thủ cửu phẩm trẻ tuổi nhất trên đời,nhưng y biết bản thân không phải là thiên tài như Hải Đường và Vương ThậpTam Lang. Chẳng qua các kinh mạch trong cơ thể y có phần khác biệt so vớimọi người, hơn nữa y đã bỏ ra lượng thời gian và công sức mà người kháckhông thể. Thiên đạo báo đáp cho người cần cù, Phạm Nhàn thắng ở chính cáicần cù đó.Dù vậy, y vẫn không biết phải làm sao với quyển hạ của công pháp vô danh,vì phần đó hướng dẫn về cách rèn luyện chân khí, quỹ đạo vận hành của nó rấtkỳ lạ. Không nói tới những người bình thường trên thế giới này, mà ngay cảkinh mạch mạnh mẽ và đặc biệt như thế này như của y, cũng không thể nắm bắtđược.Đúng, dù đứng trước một ngọn núi chứa đầy kho báu, nhưng y vẫn khôngtìm thấy con đường để lên núi. Bởi vì ánh sáng trên núi đang thu hút y, nhưngđể leo lên núi, có thể y phải đào sập cả ngọn núi. Ai có thể làm điều đó?Nếu nói chân khí bá đạo cần có kinh mạch rộng lớn để hỗ trợ, thì nửa cuốiquyển sách yêu cầu một cái gì đó còn kinh khủng hơn. Mỗi lần Phạm Nhàn tuluyện mà không có tiến triển, y rất thất vọng. Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ, trừ khitoàn bộ cơ thể không có kinh mạch, hoặc theo một cách khác toàn bộ kinh mạchtrong cơ thể một người phải thông suốt, rải rác khắp cơ thể, y mới có thể tuluyện nửa cuối quyển sách đó.Nhiều năm qua, Phạm Nhàn luôn gặp khó khăn với vấn đề này, không thểtìm ra cách đột phá. Ngũ Trúc thúc chưa từng luyện chân khí, dù đôi lúc ởGiang Nam, y đã âm thầm nói vài lời với Hải Đường, nhưng Hải Đường chỉ biếtlắc đầu, bởi lẽ việc luyện chân khí như thế, đòi hỏi một người không có kinhmạch, thực sự là một điều không tưởng.Một người không có kinh mạch chắc chắn là người đã chết. Vì thế, trongnăm qua, Phạm Nhàn mất dần đi niềm tin vào việc tu luyện nửa cuối của côngpháp Vô Danh. Nếu không phải vì Ngũ Trúc thúc từng nói đã có người luyệnthành công pháp này, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nghĩ phần sau của cuốn sách là mộttrò cười độc ác mà các tiền bối dùng để gây hại cho người khác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1417: Nghe chuông 1