Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1419: Nghe chuông 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì Hoàng đế biết thời gian còn lại của Thái hậu rất ít, hắn muốn mẫuthân ra đi thanh thản hơn một chút.Tuy nhiên đến giây phút cuối cùng cáo biệt trước lúc lâm chung, vị Hoàngđế vốn luôn bình tĩnh trước mọi biến cố bỗng trở nên trầm tư. Sau một hồi suynghĩ, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói bên tai Thái hậu: "Mẫuhậu, hai mươi năm trước, trẫm đã nghe theo lời mẫu hậu. Nhưng hai mươi nămsau, trẫm quyết định nghe theo ý mình... An Chi là đứa trẻ không tệ."Thái hậu sinh mệnh đang dần dần lụi tắt, thân thể gầy gò yếu ớt như khúcgỗ. Không rõ bà có nghe thấy câu nói ấy hay không, có hiểu được thông điệpkinh hoàng ẩn sau lời nói ấy hay không, nhưng cơ thể Lão Thái hậu bỗng cứngđờ.Hoàng đế nhíu mày, quay sang nhìn khuôn mặt mẫu hậu.Thái hậu bỗng mở to đôi mắt!Có điều, do dây thanh quản đã chùng xuống, những tiếng rên rỉ từ cổ họngbà phát ra không thể thành thốt được thành lời. Sinh lực bùng lên tại điểm cuốicũng không thể vượt qua giới hạn của số phận và tác dụng của thuốc, chỉ có thểbiến thành nỗi căm tức, hối hận và không cam lòng trong ánh mắt!o O oPhạm Nhàn bước vào Đông Cung, chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện củabệ hạ. Y biết cảnh tượng sắp diễn ra, tranh đấu quyền lực giữa phụ tử khôngphải là hiếm thấy trong lịch sử ngàn năm của đại lục. Tâm trạng của y trở nên uám, không chỉ vì số phận của Lý Thừa Càn trong những năm qua, mà còn bởisự thật mà y khám phá ra trong Hàm Quang điện và câu nói sau cùng củaHoàng đế bệ hạ."Có gì thì nói sau."Khóe môi y nở nụ cười lạnh lùng, hóa ra Hoàng đế lão tử đã lão thành côngpháp vô danh công trước cả mình. Hóa ra chính hắn mới là Đại tông sư bí ẩnnhất trong cung đình. Chẳng trách người có thể sống sót trở về từ Đại Đôngsơn, và trong đoàn người về kinh về không thấy bóng dáng Hồng công công.Cái mác "Hồng Tứ Dương" đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình. Vớiuy quyền của bệ hạ và thực lực của Đại tông sư, trên đỉnh Đại Đông sơn, hắn đãtừ con mồi lắc mình thành thợ săn, lại thêm Diệp Lưu Vân, chẳng trách Tứ CốKiếm và Khổ Hà lại rơi xuống kết cục như vậy.Y thở dài, tâm trạng u ám, một lần nữa nhận ra tính cách máu lạnh vô tìnhcủa Hoàng đế bệ hạ. Nhớ năm đó khi kinh mạch của y vỡ nát suýt chết, ít nhấtcũng mất hết tu vi, Hoàng thượng từng sai Hồng công công đến Phạm phủ kiểmtra xem tình hình thương thế. Với thực lực Đại tông sư của hắn, làm sao lạikhông biết chuyện gì đã xảy ra, nhất là khi bản thân hắn cũng tu luyện côngpháp vô danh...Nếu có ai có thể bài trừ tác dụng phụ của công pháp bá đạo, thì chỉ cóHoàng đế. Nhưng hắn chưa bao giờ có động thái gì. Nếu không nhờ Hải Đườnggiúp đỡ, có lẽ bây giờ y chỉ có thể nằm ốm đau trên giường, không bao giờ vựcdậy nổi. Chỉ nghĩ tới đó, lòng y lại thêm giá lạnh.o O o"Phụ hoàng về cung bình an, nhưng có vẻ tâm trạng ngươi không tốt mấy."Thái tử Lý Thừa Càn ngồi sau chiếc bàn sạch sẽ, nở nụ cười ôn hòa, nhìn PhạmNhàn nhấp một ngụm trà đã nguội, dáng vẻ thoải mái, như đang tận hưởngnhững khoảnh khắc cuối cùng tại nhân thế.Phạm Nhàn gượng cười, cảm thấy mình từng nghe câu này ở đâu đó. Dườngnhư mọi kẻ thù đều đoán được tâm trạng của y không tốt lắm."Bệ hạ sẽ đến ngay thôi." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Lý Thừa Càn.Lý Thừa Càn không hề lùi bước. Đến lúc này, hắn không còn suy nghĩ gìkhác. Những ngày bị giam cầm đủ để hắn nhìn thấu nhiều vấn đề, nhất là saucái chết liên tiếp của mẫu hậu và cô cô, khiến tâm hồn hắn trong vắt và lạnhlùng như hồ nước giá rét."Ai cũng phải chết. Mẫu hậu đã mất, cô cô cũng đã mất." Lý Thừa Cànchậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Phạm Nhàn nói: "Tương lai phụ hoàng cũngsẽ ra đi. Chỉ là vấn đề thứ tự mà thôi."Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Lão nhị cũng đã mất."Lý Thừa Càn cúi đầu xuống. hắn bị giam trong cung điện, không biết nhữngngày qua đã xảy ra chuyện gì. Lý Thừa Càn chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt phứctạp nói: "Ta và hắn tranh đấu suốt bao năm, không ngờ cuối cùng thậm chí cảcái chết cũng phải tranh nhau trước sau.""Chúng ta đi trước." Lý Thừa Càn nhìn Phạm Nhàn: "Rồi chờ ngươi."Phạm Nhàn cười tự giễu, hiểu mỗi người đều có lòng tự tôn riêng, ôn hòanói: "Vậy ngươi phải tranh cho ta một chỗ thật tốt đấy."Lý Thừa Càn phóng khoáng vẫy tay một cái nói: "Con người khi sống sótcòn có thể vui vẻ, chết lại là chuyện cô độc, chỗ của mình thì tự đi mà tự giànhlấy."Phạm Nhàn hơi ngẩn người, trong lòng nhớ đến một câu: "Live together, diealone." Kiếp trước từng cảm thấy câu này mang ý nghĩa sâu sắc, khó diễn đạttrọn vẹn sang ngôn ngữ của mình. Gần đây chứng kiến nhiều người ra đi, lạinghe Lý Thừa Càn nói vậy, mới thấu hiểu thực ra câu nói đó chỉ là tổng hợp củavô số hiện thực mà thôi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bởi vì Hoàng đế biết thời gian còn lại của Thái hậu rất ít, hắn muốn mẫu
thân ra đi thanh thản hơn một chút.
Tuy nhiên đến giây phút cuối cùng cáo biệt trước lúc lâm chung, vị Hoàng
đế vốn luôn bình tĩnh trước mọi biến cố bỗng trở nên trầm tư. Sau một hồi suy
nghĩ, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói bên tai Thái hậu: "Mẫu
hậu, hai mươi năm trước, trẫm đã nghe theo lời mẫu hậu. Nhưng hai mươi năm
sau, trẫm quyết định nghe theo ý mình... An Chi là đứa trẻ không tệ."
Thái hậu sinh mệnh đang dần dần lụi tắt, thân thể gầy gò yếu ớt như khúc
gỗ. Không rõ bà có nghe thấy câu nói ấy hay không, có hiểu được thông điệp
kinh hoàng ẩn sau lời nói ấy hay không, nhưng cơ thể Lão Thái hậu bỗng cứng
đờ.
Hoàng đế nhíu mày, quay sang nhìn khuôn mặt mẫu hậu.
Thái hậu bỗng mở to đôi mắt!
Có điều, do dây thanh quản đã chùng xuống, những tiếng rên rỉ từ cổ họng
bà phát ra không thể thành thốt được thành lời. Sinh lực bùng lên tại điểm cuối
cũng không thể vượt qua giới hạn của số phận và tác dụng của thuốc, chỉ có thể
biến thành nỗi căm tức, hối hận và không cam lòng trong ánh mắt!
o O o
Phạm Nhàn bước vào Đông Cung, chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của
bệ hạ. Y biết cảnh tượng sắp diễn ra, tranh đấu quyền lực giữa phụ tử không
phải là hiếm thấy trong lịch sử ngàn năm của đại lục. Tâm trạng của y trở nên u
ám, không chỉ vì số phận của Lý Thừa Càn trong những năm qua, mà còn bởi
sự thật mà y khám phá ra trong Hàm Quang điện và câu nói sau cùng của
Hoàng đế bệ hạ.
"Có gì thì nói sau."
Khóe môi y nở nụ cười lạnh lùng, hóa ra Hoàng đế lão tử đã lão thành công
pháp vô danh công trước cả mình. Hóa ra chính hắn mới là Đại tông sư bí ẩn
nhất trong cung đình. Chẳng trách người có thể sống sót trở về từ Đại Đông
sơn, và trong đoàn người về kinh về không thấy bóng dáng Hồng công công.
Cái mác "Hồng Tứ Dương" đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình. Với
uy quyền của bệ hạ và thực lực của Đại tông sư, trên đỉnh Đại Đông sơn, hắn đã
từ con mồi lắc mình thành thợ săn, lại thêm Diệp Lưu Vân, chẳng trách Tứ Cố
Kiếm và Khổ Hà lại rơi xuống kết cục như vậy.
Y thở dài, tâm trạng u ám, một lần nữa nhận ra tính cách máu lạnh vô tình
của Hoàng đế bệ hạ. Nhớ năm đó khi kinh mạch của y vỡ nát suýt chết, ít nhất
cũng mất hết tu vi, Hoàng thượng từng sai Hồng công công đến Phạm phủ kiểm
tra xem tình hình thương thế. Với thực lực Đại tông sư của hắn, làm sao lại
không biết chuyện gì đã xảy ra, nhất là khi bản thân hắn cũng tu luyện công
pháp vô danh...
Nếu có ai có thể bài trừ tác dụng phụ của công pháp bá đạo, thì chỉ có
Hoàng đế. Nhưng hắn chưa bao giờ có động thái gì. Nếu không nhờ Hải Đường
giúp đỡ, có lẽ bây giờ y chỉ có thể nằm ốm đau trên giường, không bao giờ vực
dậy nổi. Chỉ nghĩ tới đó, lòng y lại thêm giá lạnh.
o O o
"Phụ hoàng về cung bình an, nhưng có vẻ tâm trạng ngươi không tốt mấy."
Thái tử Lý Thừa Càn ngồi sau chiếc bàn sạch sẽ, nở nụ cười ôn hòa, nhìn Phạm
Nhàn nhấp một ngụm trà đã nguội, dáng vẻ thoải mái, như đang tận hưởng
những khoảnh khắc cuối cùng tại nhân thế.
Phạm Nhàn gượng cười, cảm thấy mình từng nghe câu này ở đâu đó. Dường
như mọi kẻ thù đều đoán được tâm trạng của y không tốt lắm.
"Bệ hạ sẽ đến ngay thôi." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn không hề lùi bước. Đến lúc này, hắn không còn suy nghĩ gì
khác. Những ngày bị giam cầm đủ để hắn nhìn thấu nhiều vấn đề, nhất là sau
cái chết liên tiếp của mẫu hậu và cô cô, khiến tâm hồn hắn trong vắt và lạnh
lùng như hồ nước giá rét.
"Ai cũng phải chết. Mẫu hậu đã mất, cô cô cũng đã mất." Lý Thừa Càn
chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Phạm Nhàn nói: "Tương lai phụ hoàng cũng
sẽ ra đi. Chỉ là vấn đề thứ tự mà thôi."
Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Lão nhị cũng đã mất."
Lý Thừa Càn cúi đầu xuống. hắn bị giam trong cung điện, không biết những
ngày qua đã xảy ra chuyện gì. Lý Thừa Càn chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức
tạp nói: "Ta và hắn tranh đấu suốt bao năm, không ngờ cuối cùng thậm chí cả
cái chết cũng phải tranh nhau trước sau."
"Chúng ta đi trước." Lý Thừa Càn nhìn Phạm Nhàn: "Rồi chờ ngươi."
Phạm Nhàn cười tự giễu, hiểu mỗi người đều có lòng tự tôn riêng, ôn hòa
nói: "Vậy ngươi phải tranh cho ta một chỗ thật tốt đấy."
Lý Thừa Càn phóng khoáng vẫy tay một cái nói: "Con người khi sống sót
còn có thể vui vẻ, chết lại là chuyện cô độc, chỗ của mình thì tự đi mà tự giành
lấy."
Phạm Nhàn hơi ngẩn người, trong lòng nhớ đến một câu: "Live together, die
alone." Kiếp trước từng cảm thấy câu này mang ý nghĩa sâu sắc, khó diễn đạt
trọn vẹn sang ngôn ngữ của mình. Gần đây chứng kiến nhiều người ra đi, lại
nghe Lý Thừa Càn nói vậy, mới thấu hiểu thực ra câu nói đó chỉ là tổng hợp của
vô số hiện thực mà thôi.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì Hoàng đế biết thời gian còn lại của Thái hậu rất ít, hắn muốn mẫuthân ra đi thanh thản hơn một chút.Tuy nhiên đến giây phút cuối cùng cáo biệt trước lúc lâm chung, vị Hoàngđế vốn luôn bình tĩnh trước mọi biến cố bỗng trở nên trầm tư. Sau một hồi suynghĩ, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói bên tai Thái hậu: "Mẫuhậu, hai mươi năm trước, trẫm đã nghe theo lời mẫu hậu. Nhưng hai mươi nămsau, trẫm quyết định nghe theo ý mình... An Chi là đứa trẻ không tệ."Thái hậu sinh mệnh đang dần dần lụi tắt, thân thể gầy gò yếu ớt như khúcgỗ. Không rõ bà có nghe thấy câu nói ấy hay không, có hiểu được thông điệpkinh hoàng ẩn sau lời nói ấy hay không, nhưng cơ thể Lão Thái hậu bỗng cứngđờ.Hoàng đế nhíu mày, quay sang nhìn khuôn mặt mẫu hậu.Thái hậu bỗng mở to đôi mắt!Có điều, do dây thanh quản đã chùng xuống, những tiếng rên rỉ từ cổ họngbà phát ra không thể thành thốt được thành lời. Sinh lực bùng lên tại điểm cuốicũng không thể vượt qua giới hạn của số phận và tác dụng của thuốc, chỉ có thểbiến thành nỗi căm tức, hối hận và không cam lòng trong ánh mắt!o O oPhạm Nhàn bước vào Đông Cung, chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện củabệ hạ. Y biết cảnh tượng sắp diễn ra, tranh đấu quyền lực giữa phụ tử khôngphải là hiếm thấy trong lịch sử ngàn năm của đại lục. Tâm trạng của y trở nên uám, không chỉ vì số phận của Lý Thừa Càn trong những năm qua, mà còn bởisự thật mà y khám phá ra trong Hàm Quang điện và câu nói sau cùng củaHoàng đế bệ hạ."Có gì thì nói sau."Khóe môi y nở nụ cười lạnh lùng, hóa ra Hoàng đế lão tử đã lão thành côngpháp vô danh công trước cả mình. Hóa ra chính hắn mới là Đại tông sư bí ẩnnhất trong cung đình. Chẳng trách người có thể sống sót trở về từ Đại Đôngsơn, và trong đoàn người về kinh về không thấy bóng dáng Hồng công công.Cái mác "Hồng Tứ Dương" đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình. Vớiuy quyền của bệ hạ và thực lực của Đại tông sư, trên đỉnh Đại Đông sơn, hắn đãtừ con mồi lắc mình thành thợ săn, lại thêm Diệp Lưu Vân, chẳng trách Tứ CốKiếm và Khổ Hà lại rơi xuống kết cục như vậy.Y thở dài, tâm trạng u ám, một lần nữa nhận ra tính cách máu lạnh vô tìnhcủa Hoàng đế bệ hạ. Nhớ năm đó khi kinh mạch của y vỡ nát suýt chết, ít nhấtcũng mất hết tu vi, Hoàng thượng từng sai Hồng công công đến Phạm phủ kiểmtra xem tình hình thương thế. Với thực lực Đại tông sư của hắn, làm sao lạikhông biết chuyện gì đã xảy ra, nhất là khi bản thân hắn cũng tu luyện côngpháp vô danh...Nếu có ai có thể bài trừ tác dụng phụ của công pháp bá đạo, thì chỉ cóHoàng đế. Nhưng hắn chưa bao giờ có động thái gì. Nếu không nhờ Hải Đườnggiúp đỡ, có lẽ bây giờ y chỉ có thể nằm ốm đau trên giường, không bao giờ vựcdậy nổi. Chỉ nghĩ tới đó, lòng y lại thêm giá lạnh.o O o"Phụ hoàng về cung bình an, nhưng có vẻ tâm trạng ngươi không tốt mấy."Thái tử Lý Thừa Càn ngồi sau chiếc bàn sạch sẽ, nở nụ cười ôn hòa, nhìn PhạmNhàn nhấp một ngụm trà đã nguội, dáng vẻ thoải mái, như đang tận hưởngnhững khoảnh khắc cuối cùng tại nhân thế.Phạm Nhàn gượng cười, cảm thấy mình từng nghe câu này ở đâu đó. Dườngnhư mọi kẻ thù đều đoán được tâm trạng của y không tốt lắm."Bệ hạ sẽ đến ngay thôi." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Lý Thừa Càn.Lý Thừa Càn không hề lùi bước. Đến lúc này, hắn không còn suy nghĩ gìkhác. Những ngày bị giam cầm đủ để hắn nhìn thấu nhiều vấn đề, nhất là saucái chết liên tiếp của mẫu hậu và cô cô, khiến tâm hồn hắn trong vắt và lạnhlùng như hồ nước giá rét."Ai cũng phải chết. Mẫu hậu đã mất, cô cô cũng đã mất." Lý Thừa Cànchậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Phạm Nhàn nói: "Tương lai phụ hoàng cũngsẽ ra đi. Chỉ là vấn đề thứ tự mà thôi."Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Lão nhị cũng đã mất."Lý Thừa Càn cúi đầu xuống. hắn bị giam trong cung điện, không biết nhữngngày qua đã xảy ra chuyện gì. Lý Thừa Càn chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt phứctạp nói: "Ta và hắn tranh đấu suốt bao năm, không ngờ cuối cùng thậm chí cảcái chết cũng phải tranh nhau trước sau.""Chúng ta đi trước." Lý Thừa Càn nhìn Phạm Nhàn: "Rồi chờ ngươi."Phạm Nhàn cười tự giễu, hiểu mỗi người đều có lòng tự tôn riêng, ôn hòanói: "Vậy ngươi phải tranh cho ta một chỗ thật tốt đấy."Lý Thừa Càn phóng khoáng vẫy tay một cái nói: "Con người khi sống sótcòn có thể vui vẻ, chết lại là chuyện cô độc, chỗ của mình thì tự đi mà tự giànhlấy."Phạm Nhàn hơi ngẩn người, trong lòng nhớ đến một câu: "Live together, diealone." Kiếp trước từng cảm thấy câu này mang ý nghĩa sâu sắc, khó diễn đạttrọn vẹn sang ngôn ngữ của mình. Gần đây chứng kiến nhiều người ra đi, lạinghe Lý Thừa Càn nói vậy, mới thấu hiểu thực ra câu nói đó chỉ là tổng hợp củavô số hiện thực mà thôi.