Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1418: Nghe chuông 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, hôm nay, Phạm Nhàn đứng bên ngoài bức màn của Hàm Quangđiện, cảm nhận rõ ràng một cảnh giới mà y chưa từng đạt tới, thậm chí chưatừng chứng kiến. Cảnh giới ấy lan tỏa từ phía sau bức màn , tập kích trực tiếpvào trái tim y.Nếu chân khí bá đạo giống như một lưỡi búa phá núi, thế thì khí tức trongbức màn ấy giống như lưỡi đao sấm sét mà thần thánh cầm trên tay, với khí tứcthuần khiết và tinh xảo hơn hẳn, trung dung và hài hòa, đường đường chínhchính. Nó xuất hiện đột ngột giữa thiên địa, khiến người ta có cảm giác cảmgiác sùng bái sâu sắc.Phạm Nhàn biết chắc chắn mình không nhầm, bởi khí tức này cùng với chânkhí bá đạo trong cơ y, tuyệt đối là cùng xuất xứ. Chỉ có điều cảnh giới của nócao hơn mình mấy bậc - khi một trạng thái mà y đã tìm kiếm hơn mười năm, đãsuy nghĩ mãi mà không lý giải được, bỗng nhiên hiện ra trước mắt, toàn thânPhạm Nhàn tê cứng, chìm đắm trong nỗi kích động khó tả.Ngoài nỗi kích động ấy, y còn cảm thấy chút sợ hãi.o O oHoàng đế vén màn bước ra, nhìn quanh mọi người một lượt, nhẹ giọng nói:"Thái hậu mệt rồi, các ngươi ra ngoài chầu đi."Mọi người không rõ Hoàng thượng muốn truyền đạt gì, vội cúi đầu nhậnchỉ, chỉ có Phạm Nhàn vẫn đứng đó mơ màng, cúi đầu nhìn bộ long bào củaHoàng thượng mà thẫn thờ.Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, mỉm cười, biết con trai mình đã cảmnhận được điều gì. Phong phạm của cái chỉ tay ấy, nếu không phải thằng nhócnày đã luyện công pháp bá đạo từ nhỏ, đổi lại người khác làm sao có cảm nhậnsâu sắc và chấn động mãnh liệt như vậy.Vẻ kinh ngạc của Phạm Nhàn lúc này có phần là giả vờ, nhưng y biết trướcmặt bệ hạ, y không thể che giấu hết nỗi kinh hãi trong lòng cho nên dứt khoátbuông lỏng, hết sức tự nhiên thể hiện những suy nghĩ trong đầu.Bệ hạ là Đại tông sư, đã luyện thành phần dưới của bộ công pháp. PhạmNhàn biết bệ hạ hiểu y có thể nhận biết điều đó, nên đã thể hiện rõ vẻ kinh hãivà hoảng loạn của mình.Hoàng đế nhìn y, sau một lúc mới nói: "Ngươi đến Đông Cung đợi trẫm, cógì thì nói sau."Phạm Nhàn nuốt ngụm nước bọt, cười khổ một cái, thi lễ rồi rời khỏi HàmQuang điện. Lúc này trong điện lại yên tĩnh, ngoài Thái hậu đã đến giai đoạncuối đời đang nằm trên giường, không thể nói được lời nào, còn có Hoàng đế imlặng ngồi bên giường.Hoàng đế lẳng lặng ngồi bên cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng nắm tay bà. Chắcđứa bé đã biết, cũng đã đoán ra. Từ đầu Hoàng đế không có ý định giấu PhạmNhàn những việc này, sau trận chiến trên Đại Đông Sơn, việc tiếp tục che giấucũng không còn cần thiết. Hơn nữa ngoài Phạm Nhàn, chắc chắn không ai cóthể nhận ra đặc thù công pháp mà Hoàng đế đã học.Nhớ lại vẻ kinh ngạc của Phạm Nhàn, sắc mặt Hoàng đế trở nên dịu dàng,thầm nghĩ thời gian qua cũng khó khăn cho thằng bé, cần có đền bù. Nhưng vềcông pháp này, chỉ e mình muốn đền bù, Phạm Nhàn cũng không cách nào tiếpthu.Lại nhìn thoáng qua Thái hậu, sắc mặt Hoàng đế ảm đạm. Đúng như PhạmNhàn đoán, ngay cả Đại tông sư cũng không thể cảm nhận thay đổi nhỏ bé nhấttrong cơ thể bà. Loại thuốc ép đáy hòm mà Phí Giới trịnh trọng giao phó, quảnhiên thần diệu.Hoàng đế cứ thế ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâusau, hắn đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, con còn rất nhiều điềumuốn kể cho người nghe, còn có rất nhiều vinh quanh người chia sẻ vớingười..."Hắn nhẹ nhàng nắm tay Thái hậu, thân thể không hề kiên cường, ngược lạihơi co quắp. Cho dù là người vô tình nhất trên đời, khi thấy mẫu thân dần dầnrời xa trần thế, chỉ e trong lòng vẫn có nỗi bất an và bi ai.Màn che trong điện Hàm Quang bay phấp phới trong gió thu. Sắc mặtHoàng đế dần tái nhợt, nắm tay Thái chặt hậu hơn, không ngừng truyền chânvương đạo tinh thuần vào cơ thể Thái hậu.Có lẽ nhờ cảnh giới Đại tông sư mà bước chân của tử vong đã chậm lại, haycó lẽ chỉ là thời khắc hồi quang phản chiếu trước lúc lâm chung. Mí mắt Tháihậu hơi rung động, con mắt cũng hơi dịch đi đôi chút, như muốn mở mắt nhưngrốt cuộc... vẫn không thể.Hoàng đế biết đây là thời khắc cuối cùng mẫu thân có thể nghe được. Hắnrất quy củ quỳ gối bên giường, hai tay nâng bàn tay nhăn nheo của Thái hậu,khẽ nói bên tai bà: "Mẫu thân, con không làm mẫu thân thất vọng. Khổ Hà vàTứ Cố Kiếm đều đã chết, thiên hạ này cuối cùng sẽ là thiên hạ của ĐạiKhánh..."Hoàng đế như đứa trẻ, thân thiết thủ thỉ bên tai Thái hậu, kể rõ nhữngchuyện đã xảy ra, thậm chí bao gồm cả bí mật mình là Đại tông sư, giống nhưđứa trẻ khoe với mẹ điểm cao trong kỳ thi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, hôm nay, Phạm Nhàn đứng bên ngoài bức màn của Hàm Quangđiện, cảm nhận rõ ràng một cảnh giới mà y chưa từng đạt tới, thậm chí chưatừng chứng kiến. Cảnh giới ấy lan tỏa từ phía sau bức màn , tập kích trực tiếpvào trái tim y.Nếu chân khí bá đạo giống như một lưỡi búa phá núi, thế thì khí tức trongbức màn ấy giống như lưỡi đao sấm sét mà thần thánh cầm trên tay, với khí tứcthuần khiết và tinh xảo hơn hẳn, trung dung và hài hòa, đường đường chínhchính. Nó xuất hiện đột ngột giữa thiên địa, khiến người ta có cảm giác cảmgiác sùng bái sâu sắc.Phạm Nhàn biết chắc chắn mình không nhầm, bởi khí tức này cùng với chânkhí bá đạo trong cơ y, tuyệt đối là cùng xuất xứ. Chỉ có điều cảnh giới của nócao hơn mình mấy bậc - khi một trạng thái mà y đã tìm kiếm hơn mười năm, đãsuy nghĩ mãi mà không lý giải được, bỗng nhiên hiện ra trước mắt, toàn thânPhạm Nhàn tê cứng, chìm đắm trong nỗi kích động khó tả.Ngoài nỗi kích động ấy, y còn cảm thấy chút sợ hãi.o O oHoàng đế vén màn bước ra, nhìn quanh mọi người một lượt, nhẹ giọng nói:"Thái hậu mệt rồi, các ngươi ra ngoài chầu đi."Mọi người không rõ Hoàng thượng muốn truyền đạt gì, vội cúi đầu nhậnchỉ, chỉ có Phạm Nhàn vẫn đứng đó mơ màng, cúi đầu nhìn bộ long bào củaHoàng thượng mà thẫn thờ.Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, mỉm cười, biết con trai mình đã cảmnhận được điều gì. Phong phạm của cái chỉ tay ấy, nếu không phải thằng nhócnày đã luyện công pháp bá đạo từ nhỏ, đổi lại người khác làm sao có cảm nhậnsâu sắc và chấn động mãnh liệt như vậy.Vẻ kinh ngạc của Phạm Nhàn lúc này có phần là giả vờ, nhưng y biết trướcmặt bệ hạ, y không thể che giấu hết nỗi kinh hãi trong lòng cho nên dứt khoátbuông lỏng, hết sức tự nhiên thể hiện những suy nghĩ trong đầu.Bệ hạ là Đại tông sư, đã luyện thành phần dưới của bộ công pháp. PhạmNhàn biết bệ hạ hiểu y có thể nhận biết điều đó, nên đã thể hiện rõ vẻ kinh hãivà hoảng loạn của mình.Hoàng đế nhìn y, sau một lúc mới nói: "Ngươi đến Đông Cung đợi trẫm, cógì thì nói sau."Phạm Nhàn nuốt ngụm nước bọt, cười khổ một cái, thi lễ rồi rời khỏi HàmQuang điện. Lúc này trong điện lại yên tĩnh, ngoài Thái hậu đã đến giai đoạncuối đời đang nằm trên giường, không thể nói được lời nào, còn có Hoàng đế imlặng ngồi bên giường.Hoàng đế lẳng lặng ngồi bên cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng nắm tay bà. Chắcđứa bé đã biết, cũng đã đoán ra. Từ đầu Hoàng đế không có ý định giấu PhạmNhàn những việc này, sau trận chiến trên Đại Đông Sơn, việc tiếp tục che giấucũng không còn cần thiết. Hơn nữa ngoài Phạm Nhàn, chắc chắn không ai cóthể nhận ra đặc thù công pháp mà Hoàng đế đã học.Nhớ lại vẻ kinh ngạc của Phạm Nhàn, sắc mặt Hoàng đế trở nên dịu dàng,thầm nghĩ thời gian qua cũng khó khăn cho thằng bé, cần có đền bù. Nhưng vềcông pháp này, chỉ e mình muốn đền bù, Phạm Nhàn cũng không cách nào tiếpthu.Lại nhìn thoáng qua Thái hậu, sắc mặt Hoàng đế ảm đạm. Đúng như PhạmNhàn đoán, ngay cả Đại tông sư cũng không thể cảm nhận thay đổi nhỏ bé nhấttrong cơ thể bà. Loại thuốc ép đáy hòm mà Phí Giới trịnh trọng giao phó, quảnhiên thần diệu.Hoàng đế cứ thế ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâusau, hắn đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, con còn rất nhiều điềumuốn kể cho người nghe, còn có rất nhiều vinh quanh người chia sẻ vớingười..."Hắn nhẹ nhàng nắm tay Thái hậu, thân thể không hề kiên cường, ngược lạihơi co quắp. Cho dù là người vô tình nhất trên đời, khi thấy mẫu thân dần dầnrời xa trần thế, chỉ e trong lòng vẫn có nỗi bất an và bi ai.Màn che trong điện Hàm Quang bay phấp phới trong gió thu. Sắc mặtHoàng đế dần tái nhợt, nắm tay Thái chặt hậu hơn, không ngừng truyền chânvương đạo tinh thuần vào cơ thể Thái hậu.Có lẽ nhờ cảnh giới Đại tông sư mà bước chân của tử vong đã chậm lại, haycó lẽ chỉ là thời khắc hồi quang phản chiếu trước lúc lâm chung. Mí mắt Tháihậu hơi rung động, con mắt cũng hơi dịch đi đôi chút, như muốn mở mắt nhưngrốt cuộc... vẫn không thể.Hoàng đế biết đây là thời khắc cuối cùng mẫu thân có thể nghe được. Hắnrất quy củ quỳ gối bên giường, hai tay nâng bàn tay nhăn nheo của Thái hậu,khẽ nói bên tai bà: "Mẫu thân, con không làm mẫu thân thất vọng. Khổ Hà vàTứ Cố Kiếm đều đã chết, thiên hạ này cuối cùng sẽ là thiên hạ của ĐạiKhánh..."Hoàng đế như đứa trẻ, thân thiết thủ thỉ bên tai Thái hậu, kể rõ nhữngchuyện đã xảy ra, thậm chí bao gồm cả bí mật mình là Đại tông sư, giống nhưđứa trẻ khoe với mẹ điểm cao trong kỳ thi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, hôm nay, Phạm Nhàn đứng bên ngoài bức màn của Hàm Quangđiện, cảm nhận rõ ràng một cảnh giới mà y chưa từng đạt tới, thậm chí chưatừng chứng kiến. Cảnh giới ấy lan tỏa từ phía sau bức màn , tập kích trực tiếpvào trái tim y.Nếu chân khí bá đạo giống như một lưỡi búa phá núi, thế thì khí tức trongbức màn ấy giống như lưỡi đao sấm sét mà thần thánh cầm trên tay, với khí tứcthuần khiết và tinh xảo hơn hẳn, trung dung và hài hòa, đường đường chínhchính. Nó xuất hiện đột ngột giữa thiên địa, khiến người ta có cảm giác cảmgiác sùng bái sâu sắc.Phạm Nhàn biết chắc chắn mình không nhầm, bởi khí tức này cùng với chânkhí bá đạo trong cơ y, tuyệt đối là cùng xuất xứ. Chỉ có điều cảnh giới của nócao hơn mình mấy bậc - khi một trạng thái mà y đã tìm kiếm hơn mười năm, đãsuy nghĩ mãi mà không lý giải được, bỗng nhiên hiện ra trước mắt, toàn thânPhạm Nhàn tê cứng, chìm đắm trong nỗi kích động khó tả.Ngoài nỗi kích động ấy, y còn cảm thấy chút sợ hãi.o O oHoàng đế vén màn bước ra, nhìn quanh mọi người một lượt, nhẹ giọng nói:"Thái hậu mệt rồi, các ngươi ra ngoài chầu đi."Mọi người không rõ Hoàng thượng muốn truyền đạt gì, vội cúi đầu nhậnchỉ, chỉ có Phạm Nhàn vẫn đứng đó mơ màng, cúi đầu nhìn bộ long bào củaHoàng thượng mà thẫn thờ.Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, mỉm cười, biết con trai mình đã cảmnhận được điều gì. Phong phạm của cái chỉ tay ấy, nếu không phải thằng nhócnày đã luyện công pháp bá đạo từ nhỏ, đổi lại người khác làm sao có cảm nhậnsâu sắc và chấn động mãnh liệt như vậy.Vẻ kinh ngạc của Phạm Nhàn lúc này có phần là giả vờ, nhưng y biết trướcmặt bệ hạ, y không thể che giấu hết nỗi kinh hãi trong lòng cho nên dứt khoátbuông lỏng, hết sức tự nhiên thể hiện những suy nghĩ trong đầu.Bệ hạ là Đại tông sư, đã luyện thành phần dưới của bộ công pháp. PhạmNhàn biết bệ hạ hiểu y có thể nhận biết điều đó, nên đã thể hiện rõ vẻ kinh hãivà hoảng loạn của mình.Hoàng đế nhìn y, sau một lúc mới nói: "Ngươi đến Đông Cung đợi trẫm, cógì thì nói sau."Phạm Nhàn nuốt ngụm nước bọt, cười khổ một cái, thi lễ rồi rời khỏi HàmQuang điện. Lúc này trong điện lại yên tĩnh, ngoài Thái hậu đã đến giai đoạncuối đời đang nằm trên giường, không thể nói được lời nào, còn có Hoàng đế imlặng ngồi bên giường.Hoàng đế lẳng lặng ngồi bên cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng nắm tay bà. Chắcđứa bé đã biết, cũng đã đoán ra. Từ đầu Hoàng đế không có ý định giấu PhạmNhàn những việc này, sau trận chiến trên Đại Đông Sơn, việc tiếp tục che giấucũng không còn cần thiết. Hơn nữa ngoài Phạm Nhàn, chắc chắn không ai cóthể nhận ra đặc thù công pháp mà Hoàng đế đã học.Nhớ lại vẻ kinh ngạc của Phạm Nhàn, sắc mặt Hoàng đế trở nên dịu dàng,thầm nghĩ thời gian qua cũng khó khăn cho thằng bé, cần có đền bù. Nhưng vềcông pháp này, chỉ e mình muốn đền bù, Phạm Nhàn cũng không cách nào tiếpthu.Lại nhìn thoáng qua Thái hậu, sắc mặt Hoàng đế ảm đạm. Đúng như PhạmNhàn đoán, ngay cả Đại tông sư cũng không thể cảm nhận thay đổi nhỏ bé nhấttrong cơ thể bà. Loại thuốc ép đáy hòm mà Phí Giới trịnh trọng giao phó, quảnhiên thần diệu.Hoàng đế cứ thế ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc lâusau, hắn đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, con còn rất nhiều điềumuốn kể cho người nghe, còn có rất nhiều vinh quanh người chia sẻ vớingười..."Hắn nhẹ nhàng nắm tay Thái hậu, thân thể không hề kiên cường, ngược lạihơi co quắp. Cho dù là người vô tình nhất trên đời, khi thấy mẫu thân dần dầnrời xa trần thế, chỉ e trong lòng vẫn có nỗi bất an và bi ai.Màn che trong điện Hàm Quang bay phấp phới trong gió thu. Sắc mặtHoàng đế dần tái nhợt, nắm tay Thái chặt hậu hơn, không ngừng truyền chânvương đạo tinh thuần vào cơ thể Thái hậu.Có lẽ nhờ cảnh giới Đại tông sư mà bước chân của tử vong đã chậm lại, haycó lẽ chỉ là thời khắc hồi quang phản chiếu trước lúc lâm chung. Mí mắt Tháihậu hơi rung động, con mắt cũng hơi dịch đi đôi chút, như muốn mở mắt nhưngrốt cuộc... vẫn không thể.Hoàng đế biết đây là thời khắc cuối cùng mẫu thân có thể nghe được. Hắnrất quy củ quỳ gối bên giường, hai tay nâng bàn tay nhăn nheo của Thái hậu,khẽ nói bên tai bà: "Mẫu thân, con không làm mẫu thân thất vọng. Khổ Hà vàTứ Cố Kiếm đều đã chết, thiên hạ này cuối cùng sẽ là thiên hạ của ĐạiKhánh..."Hoàng đế như đứa trẻ, thân thiết thủ thỉ bên tai Thái hậu, kể rõ nhữngchuyện đã xảy ra, thậm chí bao gồm cả bí mật mình là Đại tông sư, giống nhưđứa trẻ khoe với mẹ điểm cao trong kỳ thi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑