Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1421: Cô độc trăm năm 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Điều này càng thể hiện sự quan tâm của y đến bản thân mình, bởi chỉ có vàingười biết lý do thực sự Hoàng đế muốn phế truất Thái tử, và tất cả đều dochính tay y dàn dựng. Hoàng đế biết về tu vi của y, nếu y đứng ngoài ĐôngCung nghe thấy những bí mật âm u trong cung đình, sẽ chẳng ai cảm thấy thoảimái.Phạm Nhàn liếm môi khô khốc, ánh mắt lo âu nhìn về Đông Cung. Y nghĩ,với tính cách ngoài mềm trong cứng, chỉ sợ rồi Thừa Càn cũng đi theo conđường của lão nhị. Càng suy nghĩ, y thấy mình thật phức tạp, chính y đẩy Tháitử vào ngõ cụt, nhưng ai ngờ mọi việc lại diễn biến như thế này. Những việc yvà Trần Bình Bình làm âm thầm gây ra, tưởng như xua sói đánh hổ, nào ngờ lạitạo ra một con rồng thực sự giữa nhân gian.Trong vài năm, tất cả mọi người xung quanh Hoàng đế đều chủ động hoặcbị động đứng về phe đối lập với hắn. Cuối cùng Trần Bình Bình và Phạm Nhànđã thành công biến Hoàng đế thành người cô độc. Nhưng cô độc thì cô độc đấy,hắn vẫn là bậc nhất nhân gian, khí thế như muốn nuốt trọn cả trời đất, khiếnPhạm Nhàn không khỏi run sợ.o O oTình hình trong Đông Cung khác với suy đoán của Phạm Nhàn. Không phảiHoàng đế và Thái tử chưa kịp nói vài câu đã rơi vào cãi vã dữ dội kiểu phim giađình. Trong hoàng tộc thực sự, không bao giờ tồn tại kẻ dễ bị kích động như MãCảnh Đào; chỉ có sự lạnh lùng, u uất, bình tĩnh và tàn nhẫn.Hoàng đế rất tự nhiên ngồi trên bậc thang, hai chân mở rộng, nhìn cửa ĐôngCung, hồi tưởng cảnh mình đứng ngoài cửa cung chờ tin vui Hoàng hậu sinhcon. Hôm đó trong cung vui mừng, riêng Hoàng đế ngoài niềm vui còn có chúttrầm tư.Cho đến khi nhận được thư của nữ nhân đang mang thai ở ngoài cung,Hoàng đế mới vui vẻ, nhận ra đó không phải người phụ nữ bình thường, hoàntoàn không để ghế rồng trong lòng, cũng không muốn con mình cướp ngôi vị cóvẻ hấp dẫn kia.Chính thái độ đó khiến Hoàng đế hơi bất mãn. Hai mươi năm trôi qua, cảmxúc ấy đã trở thành ký ức mờ nhạt. Chỉ có lúc đứng trên lầu nhỏ ở hậu cung,nhìn bức họa người phụ nữ áo vàng, Hoàng đế không kiềm chế được mà tráchmóc: An Chi là con nàng, chẳng lẽ không phải là con trẫm?Hai mươi năm trôi qua, đứa trẻ vừa ra đời được định sẵn kế thừa vị hoàng vịĐại Khánh giờ đã trưởng thành. Lúc này hắn ngồi bên cạnh, mái tóc dài êm dịuphủ sau lưng, đôi mắt chỉ toát vẻ bình thản và chấp nhận.Còn đứa trẻ trong bụng người nữ nhân ngoài cung, hiện giờ đứng ngoàiĐông Cung, không rõ ở góc nào, chăm chú quan sát mọi động tĩnh bên trong.Hoàng đế vô thức cầm lấy chén trà mà Thái tử đã uống trên bàn, đưa lênmôi uống một ngụm, nhưng lại không biết trà nóng hay lạnh."Dù sao Đại Khánh của trẫm cũng mới dựng nước chưa lâu." Không rõ vìsao, Hoàng đế bắt đầu từ điểm này, chậm rãi nói: "Bắc Tề tuy chỉ hai đời nhưngkế tục phúc phận Đại Ngụy, nội bộ ổn định hơn nhiều. Mười mấy năm trước,Hoàng đế Bắc Tề đột tử, Hoàng hậu còn trẻ, Hoàng tử còn nhỏ tuổi, nếu xảy raở Đại Khánh của trẫm, chỉ e đã soán vị đã thành công...cho dù có Khổ Hà ramặt cũng không thay đổi được gì."Ánh mắt Lý Thừa Càn dừng trên bàn tay cầm chén trà của Hoàng đế."Nguyên nhân là vì Đại Khánh của trẫm xuất phát từ chiến trường, lựclượng quân đội hùng mạnh, quen dùng gươm đao để nói chuyện. Những lễ nghi,quy củ khó có thể thuyết phục được." Ánh mắt Hoàng đế hơi lạnh lẽo, "Chonên, muốn làm quân chủ Đại Khánh không thể chỉ dựa vào lòng nhân từ, cần cóbiện pháp cứng rắn và tâm tính kiên cường."Hắn quay sang nhìn con trai mình, nói: "Ngươi lớn lên trong cung từ nhỏ,tám tuổi đã có tiếng là nhân từ..." Nói tới đây, khóe miệng Hoàng đế nhếch lênmỉa mai, "Chỉ vì băng bó vết thương cho vài con thỏ, bọn hạ thần tâng bốc đểđược lòng Hoàng hậu, nói ngươi sau này sẽ là minh quân.""Kẻ chỉ biết khoan dung là hèn nhát, mà Đại Khánh của trẫm chắc chắn sẽthống nhất thiên hạ. Năm mươi năm qua, thiên hạ loạn lạc, các cựu vương thấtkhó lòng quy phục ngay được. Trong năm mươi phải đặt nền móng cho cơnghiệp vạn năm... Trẫm chỉ kịp chinh phục giang sơn, giữ gìn lại phụ thuộc vàongươi." Hoàng đế thu hồi ánh mắt, nói: "Một vị quân vương nhân từ, một vịquân vương hèn nhát, làm sao bảo vệ được giang sơn muôn dặm?"Lý Thừa Càn liếc Hoàng đế, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, mới hiểu raHoàng đế đã suy nghĩ những điều này hơn mười năm về trước. Hắn tự tin thốngnhất thiên hạ, nhưng cũng đã tính đến tình huống giang sơn sau trăm năm sẽ rasao."Cho nên, trẫm đã để Thừa Trạch thách đấu ngươi trên võ đài." Hoàng đếnhắm mắt, chậm rãi nói : "Nghĩ lại bây giờ, lúc đó các ngươi còn nhỏ, có lẽtrẫm đã vội vàng quá."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Điều này càng thể hiện sự quan tâm của y đến bản thân mình, bởi chỉ có vàingười biết lý do thực sự Hoàng đế muốn phế truất Thái tử, và tất cả đều dochính tay y dàn dựng. Hoàng đế biết về tu vi của y, nếu y đứng ngoài ĐôngCung nghe thấy những bí mật âm u trong cung đình, sẽ chẳng ai cảm thấy thoảimái.Phạm Nhàn liếm môi khô khốc, ánh mắt lo âu nhìn về Đông Cung. Y nghĩ,với tính cách ngoài mềm trong cứng, chỉ sợ rồi Thừa Càn cũng đi theo conđường của lão nhị. Càng suy nghĩ, y thấy mình thật phức tạp, chính y đẩy Tháitử vào ngõ cụt, nhưng ai ngờ mọi việc lại diễn biến như thế này. Những việc yvà Trần Bình Bình làm âm thầm gây ra, tưởng như xua sói đánh hổ, nào ngờ lạitạo ra một con rồng thực sự giữa nhân gian.Trong vài năm, tất cả mọi người xung quanh Hoàng đế đều chủ động hoặcbị động đứng về phe đối lập với hắn. Cuối cùng Trần Bình Bình và Phạm Nhànđã thành công biến Hoàng đế thành người cô độc. Nhưng cô độc thì cô độc đấy,hắn vẫn là bậc nhất nhân gian, khí thế như muốn nuốt trọn cả trời đất, khiếnPhạm Nhàn không khỏi run sợ.o O oTình hình trong Đông Cung khác với suy đoán của Phạm Nhàn. Không phảiHoàng đế và Thái tử chưa kịp nói vài câu đã rơi vào cãi vã dữ dội kiểu phim giađình. Trong hoàng tộc thực sự, không bao giờ tồn tại kẻ dễ bị kích động như MãCảnh Đào; chỉ có sự lạnh lùng, u uất, bình tĩnh và tàn nhẫn.Hoàng đế rất tự nhiên ngồi trên bậc thang, hai chân mở rộng, nhìn cửa ĐôngCung, hồi tưởng cảnh mình đứng ngoài cửa cung chờ tin vui Hoàng hậu sinhcon. Hôm đó trong cung vui mừng, riêng Hoàng đế ngoài niềm vui còn có chúttrầm tư.Cho đến khi nhận được thư của nữ nhân đang mang thai ở ngoài cung,Hoàng đế mới vui vẻ, nhận ra đó không phải người phụ nữ bình thường, hoàntoàn không để ghế rồng trong lòng, cũng không muốn con mình cướp ngôi vị cóvẻ hấp dẫn kia.Chính thái độ đó khiến Hoàng đế hơi bất mãn. Hai mươi năm trôi qua, cảmxúc ấy đã trở thành ký ức mờ nhạt. Chỉ có lúc đứng trên lầu nhỏ ở hậu cung,nhìn bức họa người phụ nữ áo vàng, Hoàng đế không kiềm chế được mà tráchmóc: An Chi là con nàng, chẳng lẽ không phải là con trẫm?Hai mươi năm trôi qua, đứa trẻ vừa ra đời được định sẵn kế thừa vị hoàng vịĐại Khánh giờ đã trưởng thành. Lúc này hắn ngồi bên cạnh, mái tóc dài êm dịuphủ sau lưng, đôi mắt chỉ toát vẻ bình thản và chấp nhận.Còn đứa trẻ trong bụng người nữ nhân ngoài cung, hiện giờ đứng ngoàiĐông Cung, không rõ ở góc nào, chăm chú quan sát mọi động tĩnh bên trong.Hoàng đế vô thức cầm lấy chén trà mà Thái tử đã uống trên bàn, đưa lênmôi uống một ngụm, nhưng lại không biết trà nóng hay lạnh."Dù sao Đại Khánh của trẫm cũng mới dựng nước chưa lâu." Không rõ vìsao, Hoàng đế bắt đầu từ điểm này, chậm rãi nói: "Bắc Tề tuy chỉ hai đời nhưngkế tục phúc phận Đại Ngụy, nội bộ ổn định hơn nhiều. Mười mấy năm trước,Hoàng đế Bắc Tề đột tử, Hoàng hậu còn trẻ, Hoàng tử còn nhỏ tuổi, nếu xảy raở Đại Khánh của trẫm, chỉ e đã soán vị đã thành công...cho dù có Khổ Hà ramặt cũng không thay đổi được gì."Ánh mắt Lý Thừa Càn dừng trên bàn tay cầm chén trà của Hoàng đế."Nguyên nhân là vì Đại Khánh của trẫm xuất phát từ chiến trường, lựclượng quân đội hùng mạnh, quen dùng gươm đao để nói chuyện. Những lễ nghi,quy củ khó có thể thuyết phục được." Ánh mắt Hoàng đế hơi lạnh lẽo, "Chonên, muốn làm quân chủ Đại Khánh không thể chỉ dựa vào lòng nhân từ, cần cóbiện pháp cứng rắn và tâm tính kiên cường."Hắn quay sang nhìn con trai mình, nói: "Ngươi lớn lên trong cung từ nhỏ,tám tuổi đã có tiếng là nhân từ..." Nói tới đây, khóe miệng Hoàng đế nhếch lênmỉa mai, "Chỉ vì băng bó vết thương cho vài con thỏ, bọn hạ thần tâng bốc đểđược lòng Hoàng hậu, nói ngươi sau này sẽ là minh quân.""Kẻ chỉ biết khoan dung là hèn nhát, mà Đại Khánh của trẫm chắc chắn sẽthống nhất thiên hạ. Năm mươi năm qua, thiên hạ loạn lạc, các cựu vương thấtkhó lòng quy phục ngay được. Trong năm mươi phải đặt nền móng cho cơnghiệp vạn năm... Trẫm chỉ kịp chinh phục giang sơn, giữ gìn lại phụ thuộc vàongươi." Hoàng đế thu hồi ánh mắt, nói: "Một vị quân vương nhân từ, một vịquân vương hèn nhát, làm sao bảo vệ được giang sơn muôn dặm?"Lý Thừa Càn liếc Hoàng đế, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, mới hiểu raHoàng đế đã suy nghĩ những điều này hơn mười năm về trước. Hắn tự tin thốngnhất thiên hạ, nhưng cũng đã tính đến tình huống giang sơn sau trăm năm sẽ rasao."Cho nên, trẫm đã để Thừa Trạch thách đấu ngươi trên võ đài." Hoàng đếnhắm mắt, chậm rãi nói : "Nghĩ lại bây giờ, lúc đó các ngươi còn nhỏ, có lẽtrẫm đã vội vàng quá."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Điều này càng thể hiện sự quan tâm của y đến bản thân mình, bởi chỉ có vàingười biết lý do thực sự Hoàng đế muốn phế truất Thái tử, và tất cả đều dochính tay y dàn dựng. Hoàng đế biết về tu vi của y, nếu y đứng ngoài ĐôngCung nghe thấy những bí mật âm u trong cung đình, sẽ chẳng ai cảm thấy thoảimái.Phạm Nhàn liếm môi khô khốc, ánh mắt lo âu nhìn về Đông Cung. Y nghĩ,với tính cách ngoài mềm trong cứng, chỉ sợ rồi Thừa Càn cũng đi theo conđường của lão nhị. Càng suy nghĩ, y thấy mình thật phức tạp, chính y đẩy Tháitử vào ngõ cụt, nhưng ai ngờ mọi việc lại diễn biến như thế này. Những việc yvà Trần Bình Bình làm âm thầm gây ra, tưởng như xua sói đánh hổ, nào ngờ lạitạo ra một con rồng thực sự giữa nhân gian.Trong vài năm, tất cả mọi người xung quanh Hoàng đế đều chủ động hoặcbị động đứng về phe đối lập với hắn. Cuối cùng Trần Bình Bình và Phạm Nhànđã thành công biến Hoàng đế thành người cô độc. Nhưng cô độc thì cô độc đấy,hắn vẫn là bậc nhất nhân gian, khí thế như muốn nuốt trọn cả trời đất, khiếnPhạm Nhàn không khỏi run sợ.o O oTình hình trong Đông Cung khác với suy đoán của Phạm Nhàn. Không phảiHoàng đế và Thái tử chưa kịp nói vài câu đã rơi vào cãi vã dữ dội kiểu phim giađình. Trong hoàng tộc thực sự, không bao giờ tồn tại kẻ dễ bị kích động như MãCảnh Đào; chỉ có sự lạnh lùng, u uất, bình tĩnh và tàn nhẫn.Hoàng đế rất tự nhiên ngồi trên bậc thang, hai chân mở rộng, nhìn cửa ĐôngCung, hồi tưởng cảnh mình đứng ngoài cửa cung chờ tin vui Hoàng hậu sinhcon. Hôm đó trong cung vui mừng, riêng Hoàng đế ngoài niềm vui còn có chúttrầm tư.Cho đến khi nhận được thư của nữ nhân đang mang thai ở ngoài cung,Hoàng đế mới vui vẻ, nhận ra đó không phải người phụ nữ bình thường, hoàntoàn không để ghế rồng trong lòng, cũng không muốn con mình cướp ngôi vị cóvẻ hấp dẫn kia.Chính thái độ đó khiến Hoàng đế hơi bất mãn. Hai mươi năm trôi qua, cảmxúc ấy đã trở thành ký ức mờ nhạt. Chỉ có lúc đứng trên lầu nhỏ ở hậu cung,nhìn bức họa người phụ nữ áo vàng, Hoàng đế không kiềm chế được mà tráchmóc: An Chi là con nàng, chẳng lẽ không phải là con trẫm?Hai mươi năm trôi qua, đứa trẻ vừa ra đời được định sẵn kế thừa vị hoàng vịĐại Khánh giờ đã trưởng thành. Lúc này hắn ngồi bên cạnh, mái tóc dài êm dịuphủ sau lưng, đôi mắt chỉ toát vẻ bình thản và chấp nhận.Còn đứa trẻ trong bụng người nữ nhân ngoài cung, hiện giờ đứng ngoàiĐông Cung, không rõ ở góc nào, chăm chú quan sát mọi động tĩnh bên trong.Hoàng đế vô thức cầm lấy chén trà mà Thái tử đã uống trên bàn, đưa lênmôi uống một ngụm, nhưng lại không biết trà nóng hay lạnh."Dù sao Đại Khánh của trẫm cũng mới dựng nước chưa lâu." Không rõ vìsao, Hoàng đế bắt đầu từ điểm này, chậm rãi nói: "Bắc Tề tuy chỉ hai đời nhưngkế tục phúc phận Đại Ngụy, nội bộ ổn định hơn nhiều. Mười mấy năm trước,Hoàng đế Bắc Tề đột tử, Hoàng hậu còn trẻ, Hoàng tử còn nhỏ tuổi, nếu xảy raở Đại Khánh của trẫm, chỉ e đã soán vị đã thành công...cho dù có Khổ Hà ramặt cũng không thay đổi được gì."Ánh mắt Lý Thừa Càn dừng trên bàn tay cầm chén trà của Hoàng đế."Nguyên nhân là vì Đại Khánh của trẫm xuất phát từ chiến trường, lựclượng quân đội hùng mạnh, quen dùng gươm đao để nói chuyện. Những lễ nghi,quy củ khó có thể thuyết phục được." Ánh mắt Hoàng đế hơi lạnh lẽo, "Chonên, muốn làm quân chủ Đại Khánh không thể chỉ dựa vào lòng nhân từ, cần cóbiện pháp cứng rắn và tâm tính kiên cường."Hắn quay sang nhìn con trai mình, nói: "Ngươi lớn lên trong cung từ nhỏ,tám tuổi đã có tiếng là nhân từ..." Nói tới đây, khóe miệng Hoàng đế nhếch lênmỉa mai, "Chỉ vì băng bó vết thương cho vài con thỏ, bọn hạ thần tâng bốc đểđược lòng Hoàng hậu, nói ngươi sau này sẽ là minh quân.""Kẻ chỉ biết khoan dung là hèn nhát, mà Đại Khánh của trẫm chắc chắn sẽthống nhất thiên hạ. Năm mươi năm qua, thiên hạ loạn lạc, các cựu vương thấtkhó lòng quy phục ngay được. Trong năm mươi phải đặt nền móng cho cơnghiệp vạn năm... Trẫm chỉ kịp chinh phục giang sơn, giữ gìn lại phụ thuộc vàongươi." Hoàng đế thu hồi ánh mắt, nói: "Một vị quân vương nhân từ, một vịquân vương hèn nhát, làm sao bảo vệ được giang sơn muôn dặm?"Lý Thừa Càn liếc Hoàng đế, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, mới hiểu raHoàng đế đã suy nghĩ những điều này hơn mười năm về trước. Hắn tự tin thốngnhất thiên hạ, nhưng cũng đã tính đến tình huống giang sơn sau trăm năm sẽ rasao."Cho nên, trẫm đã để Thừa Trạch thách đấu ngươi trên võ đài." Hoàng đếnhắm mắt, chậm rãi nói : "Nghĩ lại bây giờ, lúc đó các ngươi còn nhỏ, có lẽtrẫm đã vội vàng quá."