Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1422: Cô độc trăm năm 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lý Thừa Càn vẫn im lặng không nói."Ban đầu trẫm cũng muốn xem đứa nhỏ Thừa Trạch có triển vọng không,nhưng chỉ sau một năm, trẫm đã nhận ra tâm tư của nó quá giả dối. Làm Hoàngđế cần có khí phách, nhưng nó lại không có." Hoàng đế vẫn nhắm mắt, nhưđang kể một câu chuyện xa xưa, "Chính vì thế, trẫm quyết định truyền ngôi chongươi. Nhưng những năm đó, cách cư xử của ngươi thực sự khiến trẫm thấtvọng, luôn chìm đắm trong sắc dục, mỗi đêm huyên náo, khiến cho thân thểbệnh tật."Lý Thừa Càn cười tự giễu rồi chậm rãi nói: "Phụ hoàng, lúc đó ta mới chỉmười bốn, mười lăm tuổi, ban đầu mới hiểu chuyện đời, luôn nghĩ phụ hoàngmuốn phế truất ta, mỗi đêm lo sợ, ta chỉ biết tìm niềm vui trong chốn son phấn."Bất ngờ là, nghe vậy Hoàng đế không tức giận, thậm chí còn mỉm cười:"Thừa Trạch quá không an phận, nhưng lại thông minh, cuối cùng đã nhìn thấusuy nghĩ trong lòng trẫm. Nhưng hắn đã bước ra, cũng chỉ có thể tiếp tục. Xétvề khía cạnh này, nhị ca của ngươi thực sự hiểu rõ lòng trẫm.""Đao có thể bị mài đứt, nhưng không mài thì vĩnh viễn không sắc bén."Hoàng đế mở mắt, bình tĩnh nhìn con trai mình, nói: "Lão nhị không làm ngươitrở nên sắc bén, ngược lại còn làm ngươi cùn đi, đúng lúc An Chi vào kinh..."Lý Thừa Càn bật cười, nhớ lại lần đầu gặp Phạm Nhàn ngoài biệt viện. Khiấy với tư cách Thái tử, hắn chẳng để con của một thị lang vào trong mắt, nàongờ người này lại trở thành huynh đệ của hắn, trở thành viên đá mài đao cứngrắn nhất mài rũa cho người thừa kế hoàng quyền."Hai năm qua, ngươi tiến bộ vượt bậc." Hoàng đế thở dài, chậm rãi nói:"Không biết là do đã trưởng thành hay nhờ Vân Duệ dạy ngươi nhiều điều. Mọingười trong triều đều công nhận ngươi là Thái tử, và biểu hiện của ngươi cũngkhiến trẫm rất hài lòng."Nghe đến Vân Duệ, khóe miệng Lý Thừa Càn hơi giật giật rồi lại buônglỏng, dốc dũng khí cực lớn khẽ mỉm cười, nói: "Ngài cho con theo cô cô học tậpchính sự, quả thực có hiệu quả."Hoàng đế không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Có hai Đại học sĩ Thư Hồ dạyngươi chính sự là đủ. Thực ra, ngươi biết rõ ta sai ngươi theo Vân Duệ là để họcthuật quyền mưu. Nhìn khắp thiên hạ khó tìm ra thầy dạy tốt hơn Vân Duệ.""Giá như mọi việc cứ thế này mãi thì tốt biết bao." Hoàng đế nói nhỏ: "Cònnhiều điều ngươi chưa học hết, khi ta già đi, ngươi sẽ thấy nhiều hơn, và rồicũng sẽ thông hiểu lòng dạ của bậc đế vương. Lúc đó, ta mới yên tâm giao lạigiang sơn này cho ngươi."Tâm trạng Lý Thừa Càn có phần quái dị. Mặc dù từ nhỏ đã là Thái tử,nhưng phụ hoàng luôn khắt khe với hắn, ít khi dịu dàng. Đó là lý do hình thànhnên tính cách nhút nhát của hắn. Dù hai năm qua tính tình đã thay đổi nhiều,nhưng được ngồi bên phụ hoàng, tâm sự thế này...có lẽ là lần đầu."An Chi đã kể với trẫm về tình hình kinh đô." Hoàng đế dịu dàng nói: "Biểuhiện của ngươi không tệ, trong cuộc phản loạn ngươi xử sự rất đúng mực.Nhưng vẫn còn vài vấn đề."Lần cuối cùng với tư cách Thái tử, Lý Thừa Càn quỳ bên Hoàng đế, cúi đầulắng nghe."Tranh giành quyền lực thiên hạ không cần tình cảm, không cần kiêng dè.Hạ Tông Vĩnh dẫn Ngự sử kháng chỉ, ngươi phải phạt đình trượng giết chết. "Ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo tột cùng: "Trong lễ đăng cơ, An Chi thuyết phụcđược các văn thần trong triều giằng co với ngươi trên triều, ngươi phải ra taygiết chết."Hắn nhìn con trai, như đang dạy lần cuối cùng: "Chỉ cần có ai ngáng đường,giết chết. Điểm này, ngươi kém An Chi."Hoàng đế tiếp: "Hai Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, những văn thần kia,ngươi chỉ giam chứ không giết, có ích gì? Đó là sai lầm lớn nhất của ngươi ởkinh đô... Nếu Vân Duệ tự xử lý, chứ không phải ngươi và Hoàng hậu bàn bạc,kinh đô đã yên ổn từ lâu, triều đình đã huyết tẩy toàn bộ, Phạm Nhàn cũngchẳng thể kéo dài thời gian."Lý Thừa Càn cười tự giễu, thở dài nhìn phụ hoàng: "Phụ thân, ngài có biếttại sao ta không đành lòng giết những đại thần đó không?"Không đợi Hoàng đế trả lời, Lý Thừa Càn buồn bã nói: "Có lẽ ngài quên,khi ngài có ý phế truất con... Chính những vị lão thần can đảm đó lên tiếng,phản đối ngài, đứng sau lưng ủng hộ ta... Ta không phải người mạnh mẽ, nhưnglà người biết ơn... cho dù Hồ, Dung Đại học sĩ ủng hộ là vì quốc gia, nhưng ta... thật sự không đành lòng xuống tay với họ."Hoàng đế im lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn độtnhiên nói: "Khi trẫm quyết ý phế truất ngươi, vẫn có người cố gắng vãn hồi chongươi."Lý Thừa Càn giật mình, ngay lập tức nhớ lại hình ảnh trên đường đi sứ NamChiếu, cây cờ xanh lam luôn lẳng lặng theo sau sứ đoàn. hắn ngạc nhiên nói:"Phạm Nhàn?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lý Thừa Càn vẫn im lặng không nói."Ban đầu trẫm cũng muốn xem đứa nhỏ Thừa Trạch có triển vọng không,nhưng chỉ sau một năm, trẫm đã nhận ra tâm tư của nó quá giả dối. Làm Hoàngđế cần có khí phách, nhưng nó lại không có." Hoàng đế vẫn nhắm mắt, nhưđang kể một câu chuyện xa xưa, "Chính vì thế, trẫm quyết định truyền ngôi chongươi. Nhưng những năm đó, cách cư xử của ngươi thực sự khiến trẫm thấtvọng, luôn chìm đắm trong sắc dục, mỗi đêm huyên náo, khiến cho thân thểbệnh tật."Lý Thừa Càn cười tự giễu rồi chậm rãi nói: "Phụ hoàng, lúc đó ta mới chỉmười bốn, mười lăm tuổi, ban đầu mới hiểu chuyện đời, luôn nghĩ phụ hoàngmuốn phế truất ta, mỗi đêm lo sợ, ta chỉ biết tìm niềm vui trong chốn son phấn."Bất ngờ là, nghe vậy Hoàng đế không tức giận, thậm chí còn mỉm cười:"Thừa Trạch quá không an phận, nhưng lại thông minh, cuối cùng đã nhìn thấusuy nghĩ trong lòng trẫm. Nhưng hắn đã bước ra, cũng chỉ có thể tiếp tục. Xétvề khía cạnh này, nhị ca của ngươi thực sự hiểu rõ lòng trẫm.""Đao có thể bị mài đứt, nhưng không mài thì vĩnh viễn không sắc bén."Hoàng đế mở mắt, bình tĩnh nhìn con trai mình, nói: "Lão nhị không làm ngươitrở nên sắc bén, ngược lại còn làm ngươi cùn đi, đúng lúc An Chi vào kinh..."Lý Thừa Càn bật cười, nhớ lại lần đầu gặp Phạm Nhàn ngoài biệt viện. Khiấy với tư cách Thái tử, hắn chẳng để con của một thị lang vào trong mắt, nàongờ người này lại trở thành huynh đệ của hắn, trở thành viên đá mài đao cứngrắn nhất mài rũa cho người thừa kế hoàng quyền."Hai năm qua, ngươi tiến bộ vượt bậc." Hoàng đế thở dài, chậm rãi nói:"Không biết là do đã trưởng thành hay nhờ Vân Duệ dạy ngươi nhiều điều. Mọingười trong triều đều công nhận ngươi là Thái tử, và biểu hiện của ngươi cũngkhiến trẫm rất hài lòng."Nghe đến Vân Duệ, khóe miệng Lý Thừa Càn hơi giật giật rồi lại buônglỏng, dốc dũng khí cực lớn khẽ mỉm cười, nói: "Ngài cho con theo cô cô học tậpchính sự, quả thực có hiệu quả."Hoàng đế không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Có hai Đại học sĩ Thư Hồ dạyngươi chính sự là đủ. Thực ra, ngươi biết rõ ta sai ngươi theo Vân Duệ là để họcthuật quyền mưu. Nhìn khắp thiên hạ khó tìm ra thầy dạy tốt hơn Vân Duệ.""Giá như mọi việc cứ thế này mãi thì tốt biết bao." Hoàng đế nói nhỏ: "Cònnhiều điều ngươi chưa học hết, khi ta già đi, ngươi sẽ thấy nhiều hơn, và rồicũng sẽ thông hiểu lòng dạ của bậc đế vương. Lúc đó, ta mới yên tâm giao lạigiang sơn này cho ngươi."Tâm trạng Lý Thừa Càn có phần quái dị. Mặc dù từ nhỏ đã là Thái tử,nhưng phụ hoàng luôn khắt khe với hắn, ít khi dịu dàng. Đó là lý do hình thànhnên tính cách nhút nhát của hắn. Dù hai năm qua tính tình đã thay đổi nhiều,nhưng được ngồi bên phụ hoàng, tâm sự thế này...có lẽ là lần đầu."An Chi đã kể với trẫm về tình hình kinh đô." Hoàng đế dịu dàng nói: "Biểuhiện của ngươi không tệ, trong cuộc phản loạn ngươi xử sự rất đúng mực.Nhưng vẫn còn vài vấn đề."Lần cuối cùng với tư cách Thái tử, Lý Thừa Càn quỳ bên Hoàng đế, cúi đầulắng nghe."Tranh giành quyền lực thiên hạ không cần tình cảm, không cần kiêng dè.Hạ Tông Vĩnh dẫn Ngự sử kháng chỉ, ngươi phải phạt đình trượng giết chết. "Ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo tột cùng: "Trong lễ đăng cơ, An Chi thuyết phụcđược các văn thần trong triều giằng co với ngươi trên triều, ngươi phải ra taygiết chết."Hắn nhìn con trai, như đang dạy lần cuối cùng: "Chỉ cần có ai ngáng đường,giết chết. Điểm này, ngươi kém An Chi."Hoàng đế tiếp: "Hai Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, những văn thần kia,ngươi chỉ giam chứ không giết, có ích gì? Đó là sai lầm lớn nhất của ngươi ởkinh đô... Nếu Vân Duệ tự xử lý, chứ không phải ngươi và Hoàng hậu bàn bạc,kinh đô đã yên ổn từ lâu, triều đình đã huyết tẩy toàn bộ, Phạm Nhàn cũngchẳng thể kéo dài thời gian."Lý Thừa Càn cười tự giễu, thở dài nhìn phụ hoàng: "Phụ thân, ngài có biếttại sao ta không đành lòng giết những đại thần đó không?"Không đợi Hoàng đế trả lời, Lý Thừa Càn buồn bã nói: "Có lẽ ngài quên,khi ngài có ý phế truất con... Chính những vị lão thần can đảm đó lên tiếng,phản đối ngài, đứng sau lưng ủng hộ ta... Ta không phải người mạnh mẽ, nhưnglà người biết ơn... cho dù Hồ, Dung Đại học sĩ ủng hộ là vì quốc gia, nhưng ta... thật sự không đành lòng xuống tay với họ."Hoàng đế im lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn độtnhiên nói: "Khi trẫm quyết ý phế truất ngươi, vẫn có người cố gắng vãn hồi chongươi."Lý Thừa Càn giật mình, ngay lập tức nhớ lại hình ảnh trên đường đi sứ NamChiếu, cây cờ xanh lam luôn lẳng lặng theo sau sứ đoàn. hắn ngạc nhiên nói:"Phạm Nhàn?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lý Thừa Càn vẫn im lặng không nói."Ban đầu trẫm cũng muốn xem đứa nhỏ Thừa Trạch có triển vọng không,nhưng chỉ sau một năm, trẫm đã nhận ra tâm tư của nó quá giả dối. Làm Hoàngđế cần có khí phách, nhưng nó lại không có." Hoàng đế vẫn nhắm mắt, nhưđang kể một câu chuyện xa xưa, "Chính vì thế, trẫm quyết định truyền ngôi chongươi. Nhưng những năm đó, cách cư xử của ngươi thực sự khiến trẫm thấtvọng, luôn chìm đắm trong sắc dục, mỗi đêm huyên náo, khiến cho thân thểbệnh tật."Lý Thừa Càn cười tự giễu rồi chậm rãi nói: "Phụ hoàng, lúc đó ta mới chỉmười bốn, mười lăm tuổi, ban đầu mới hiểu chuyện đời, luôn nghĩ phụ hoàngmuốn phế truất ta, mỗi đêm lo sợ, ta chỉ biết tìm niềm vui trong chốn son phấn."Bất ngờ là, nghe vậy Hoàng đế không tức giận, thậm chí còn mỉm cười:"Thừa Trạch quá không an phận, nhưng lại thông minh, cuối cùng đã nhìn thấusuy nghĩ trong lòng trẫm. Nhưng hắn đã bước ra, cũng chỉ có thể tiếp tục. Xétvề khía cạnh này, nhị ca của ngươi thực sự hiểu rõ lòng trẫm.""Đao có thể bị mài đứt, nhưng không mài thì vĩnh viễn không sắc bén."Hoàng đế mở mắt, bình tĩnh nhìn con trai mình, nói: "Lão nhị không làm ngươitrở nên sắc bén, ngược lại còn làm ngươi cùn đi, đúng lúc An Chi vào kinh..."Lý Thừa Càn bật cười, nhớ lại lần đầu gặp Phạm Nhàn ngoài biệt viện. Khiấy với tư cách Thái tử, hắn chẳng để con của một thị lang vào trong mắt, nàongờ người này lại trở thành huynh đệ của hắn, trở thành viên đá mài đao cứngrắn nhất mài rũa cho người thừa kế hoàng quyền."Hai năm qua, ngươi tiến bộ vượt bậc." Hoàng đế thở dài, chậm rãi nói:"Không biết là do đã trưởng thành hay nhờ Vân Duệ dạy ngươi nhiều điều. Mọingười trong triều đều công nhận ngươi là Thái tử, và biểu hiện của ngươi cũngkhiến trẫm rất hài lòng."Nghe đến Vân Duệ, khóe miệng Lý Thừa Càn hơi giật giật rồi lại buônglỏng, dốc dũng khí cực lớn khẽ mỉm cười, nói: "Ngài cho con theo cô cô học tậpchính sự, quả thực có hiệu quả."Hoàng đế không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Có hai Đại học sĩ Thư Hồ dạyngươi chính sự là đủ. Thực ra, ngươi biết rõ ta sai ngươi theo Vân Duệ là để họcthuật quyền mưu. Nhìn khắp thiên hạ khó tìm ra thầy dạy tốt hơn Vân Duệ.""Giá như mọi việc cứ thế này mãi thì tốt biết bao." Hoàng đế nói nhỏ: "Cònnhiều điều ngươi chưa học hết, khi ta già đi, ngươi sẽ thấy nhiều hơn, và rồicũng sẽ thông hiểu lòng dạ của bậc đế vương. Lúc đó, ta mới yên tâm giao lạigiang sơn này cho ngươi."Tâm trạng Lý Thừa Càn có phần quái dị. Mặc dù từ nhỏ đã là Thái tử,nhưng phụ hoàng luôn khắt khe với hắn, ít khi dịu dàng. Đó là lý do hình thànhnên tính cách nhút nhát của hắn. Dù hai năm qua tính tình đã thay đổi nhiều,nhưng được ngồi bên phụ hoàng, tâm sự thế này...có lẽ là lần đầu."An Chi đã kể với trẫm về tình hình kinh đô." Hoàng đế dịu dàng nói: "Biểuhiện của ngươi không tệ, trong cuộc phản loạn ngươi xử sự rất đúng mực.Nhưng vẫn còn vài vấn đề."Lần cuối cùng với tư cách Thái tử, Lý Thừa Càn quỳ bên Hoàng đế, cúi đầulắng nghe."Tranh giành quyền lực thiên hạ không cần tình cảm, không cần kiêng dè.Hạ Tông Vĩnh dẫn Ngự sử kháng chỉ, ngươi phải phạt đình trượng giết chết. "Ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo tột cùng: "Trong lễ đăng cơ, An Chi thuyết phụcđược các văn thần trong triều giằng co với ngươi trên triều, ngươi phải ra taygiết chết."Hắn nhìn con trai, như đang dạy lần cuối cùng: "Chỉ cần có ai ngáng đường,giết chết. Điểm này, ngươi kém An Chi."Hoàng đế tiếp: "Hai Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, những văn thần kia,ngươi chỉ giam chứ không giết, có ích gì? Đó là sai lầm lớn nhất của ngươi ởkinh đô... Nếu Vân Duệ tự xử lý, chứ không phải ngươi và Hoàng hậu bàn bạc,kinh đô đã yên ổn từ lâu, triều đình đã huyết tẩy toàn bộ, Phạm Nhàn cũngchẳng thể kéo dài thời gian."Lý Thừa Càn cười tự giễu, thở dài nhìn phụ hoàng: "Phụ thân, ngài có biếttại sao ta không đành lòng giết những đại thần đó không?"Không đợi Hoàng đế trả lời, Lý Thừa Càn buồn bã nói: "Có lẽ ngài quên,khi ngài có ý phế truất con... Chính những vị lão thần can đảm đó lên tiếng,phản đối ngài, đứng sau lưng ủng hộ ta... Ta không phải người mạnh mẽ, nhưnglà người biết ơn... cho dù Hồ, Dung Đại học sĩ ủng hộ là vì quốc gia, nhưng ta... thật sự không đành lòng xuống tay với họ."Hoàng đế im lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn độtnhiên nói: "Khi trẫm quyết ý phế truất ngươi, vẫn có người cố gắng vãn hồi chongươi."Lý Thừa Càn giật mình, ngay lập tức nhớ lại hình ảnh trên đường đi sứ NamChiếu, cây cờ xanh lam luôn lẳng lặng theo sau sứ đoàn. hắn ngạc nhiên nói:"Phạm Nhàn?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑