Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1424: Chiếc áo lông nhỏ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tuy nhiên, Hoàng hậu đã chết, nữ nhân năm ấy cũng đã khuất, Thái hậu đãmất, Trưởng Công chúa từng đồng hành hai mươi năm, hiến dâng tuổi thanhxuân cho ngài cũng đã qua đời. Thái tử không còn, Nhị hoàng tử cũng vậy, tấtcả mọi người đều đã ra đi.Chỉ còn lại một mình Hoàng đế, một mình trơ trọi.Ánh mắt Khánh Đế lạnh băng nhìn xuống bức thư, ngón tay hơi run rẩy. Tờgiấy tan thành bụi trắng trượt khỏi tay, bị làn gió thu thổi tán loạn khắp nơi nhưnhững bông tuyết lạnh lẽo.Đôi mắt hắn thoáng chút đau xót, lông mày nhíu chặt. Lời trăn trối cuốicùng của hai đứa con trai như mũi tên xuyên thấu trái tim vị đế vương. Nhữngsợi bạc trên thái dương càng nhiều thêm, ánh mắt dần mờ đi, khóe miệng thoángướt. Nhưng thân hình của hắn vẫn thẳng tắp, kiên cường như núi.o O oCánh cửa Đông Cung một lần nữa đóng chặt, không ai biết bên trong đangxảy ra điều gì. Nhưng mọi người đều rõ, những giây phút cuối cùng của Thái tửbị phế truất Lý Thừa Càn sẽ trôi qua trong cung điện tĩnh mịch này. Không biếtbao giờ, tiếng chuông cung đình lại vang lên, hay vẫn im lìm, chỉ lạnh lùng vôtình chứng kiến cái chết của thái tử.Hoàng đế giải tán mọi người, chỉ để lại Phạm Nhàn đồng hành, lặng lẽ bướcsâu vào hậu cung giữa đêm khuya. Trên đường đi, họ lướt qua hành lang, cungđiện hoang vắng, bụi cỏ mọc um tùm, rồi đến trước một căn lầu đã lâu khôngngười lui tới.Hai cha con không leo lên lầu, cũng chẳng nhìn bức tranh trong đó. Hoàngđế chỉ lặng lẽ nhìn căn lầu kia vài lần, rồi quyết đoán quay người bước đi, dọctheo con đường cỏ mùa thu, hướng về nơi vắng vẻ.Phạm Nhàn im lặng bước theo sau lưng hắn cách đó ba bước, trong lòngnặng trĩu, không cần giả bộ, đó là cảm giác nặng nề thật sự. Y loáng thoángđoán được tâm trạng của Hoàng đế lúc này, liên tiếp mất đi những người thân,cho dù đó là kẻ thù phải trừ khử... nhưng tình cảm máu mủ đó, không ai có thểthoát khỏi được.Bệ hạ như thiên thần, nhưng vẫn là phàm nhân trần thế. Thái thượng mới cóthể vong tình, nhưng nếu thực sự thái thượng, tại sao còn phải vật lộn nơi trầntục này nữa?Những cái chết liên tiếp khiến cả tâm trạng Phạm Nhàn cũng ảm đạm,huống hồ Hoàng đế. Dù thế nào đi nữa, người trung niên sắc mặt mệt mỏi nàyvẫn là một phụ thân, một huynh trưởng, một trượng phu, một người con.Hai người đứng giữa bãi cỏ dại cao quá đầu gối, ăn ý giữ im lặng. Nhìncung điện yên tĩnh trong đêm, Hoàng đế không nói gì, Phạm Nhàn đương nhiêncàng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm người bên cạnh.Hoàng đế im lặng hồi lâu, vẫn không nói gì. Lúc này trong lòng người cónhiều điều muốn tâm sự, nhưng Phạm Nhàn chỉ là con trai của hắn."Quay về cung thôi.""Vâng."Phạm Nhàn đáp lời, sắc mặt nặng nề. Hoàng đế quay đầu, vô tình bắt gặpthần sắc ấy, trong lòng chùng xuống. Tình cảm với đứa con này ngày càng sâuđậm, cộng thêm lời trăn trối của Thái tử trước đây, khiến Hoàng đế lại rơi vàotrầm tư.Suy nghĩ một lúc, Hoàng đế khẽ thở dài, vẫy tay nói: "Nếu thấy thân thểkhông được tốt, vào cung tìm trẫm."Phạm Nhàn giật mình, hiểu được ý nghĩa sau câu nói ấy. Nhưng trước khi ykịp phản ứng, Hoàng đế đã xuay người bước đi.o O oQuay về Ngự Thư phòng, sau khi dùng chút đồ ăn khuya, Hoàng đế có vẻmệt mỏi. Phạm Nhàn sắp ra về thì bị Hoàng đế gọi lại, có vẻ như lúc này hắn rấtcần có người bầu bạn.Không lâu sau, Diêu thái giám bước vào, thì thầm vài câu với Hoàng đế.Hoàng đế gật đầu, bảo Phạm Nhàn về nghỉ, ngày mai lại vào cung bàn việc.Phạm Nhàn vâng lệnh ra về, nhưng khi đi qua hành lang ngoài Ngự Thư phòng,y nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, đó là tiếng xe lăn lăn trên nền đá.Y biết Hoàng đế đang nhìn mình từ phía sau, trong ánh đèn mờ ảo của NgựThư phòng, y nở nụ cười thân thiện, cúi chào thật sâu trước ông lão trên chiếcxe lăn: "Ngài đã đến."Cuối cùng Trần Bình Bình cũng trở về kinh đô, về lại hoàng cung, đến bêncạnh Hoàng đế, vào đúng lúc hắn cô độc và cần có người nhất.Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, Hoàng đế nhìn vị thần tử trung thành nhất,người bằng hữu tri kỷ nhất, chiến hữu đáng tin cậy nhất, nhắm hai mắt nói:"Trẫm.. đã đẩy con cái đi quá xa."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm ấy, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn và Hoàng đế bệ hạ trên ghếrồng đã nói gì, cho đến rất nhiều năm sau vẫn là một câu đố, bởi không ai có tưcách dự thính, ngay cả Diêu công công luôn hậu hạ bên cạnh Hoàng đế bệ hạcũng vậy.Lần trò chuyện này, thực chất giống với hai lần nói chuyện bên ngoài NgựThư phòng trong vòng một năm qua. Lời nói đi ra từ đôi môi Hoàng đế, qua taithần tử, không lọt tai người thứ ba. Dù vậy, giờ đây trong kinh đô đã biết, mọiviệc xảy ra suốt mấy tháng qua đều do bệ hạ và Trần Viện trưởng âm thầm sắpđặt. Hai người chỉ chờ kẻ thù trong bóng tối lộ diện, rồi tung lưới bắt sạch -Khánh Đế và Trần Viện trưởng hợp sức quả thực quá cường đại, thậm chí có thểche mắt cả kinh đô suốt nửa tháng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy nhiên, Hoàng hậu đã chết, nữ nhân năm ấy cũng đã khuất, Thái hậu đã
mất, Trưởng Công chúa từng đồng hành hai mươi năm, hiến dâng tuổi thanh
xuân cho ngài cũng đã qua đời. Thái tử không còn, Nhị hoàng tử cũng vậy, tất
cả mọi người đều đã ra đi.
Chỉ còn lại một mình Hoàng đế, một mình trơ trọi.
Ánh mắt Khánh Đế lạnh băng nhìn xuống bức thư, ngón tay hơi run rẩy. Tờ
giấy tan thành bụi trắng trượt khỏi tay, bị làn gió thu thổi tán loạn khắp nơi như
những bông tuyết lạnh lẽo.
Đôi mắt hắn thoáng chút đau xót, lông mày nhíu chặt. Lời trăn trối cuối
cùng của hai đứa con trai như mũi tên xuyên thấu trái tim vị đế vương. Những
sợi bạc trên thái dương càng nhiều thêm, ánh mắt dần mờ đi, khóe miệng thoáng
ướt. Nhưng thân hình của hắn vẫn thẳng tắp, kiên cường như núi.
o O o
Cánh cửa Đông Cung một lần nữa đóng chặt, không ai biết bên trong đang
xảy ra điều gì. Nhưng mọi người đều rõ, những giây phút cuối cùng của Thái tử
bị phế truất Lý Thừa Càn sẽ trôi qua trong cung điện tĩnh mịch này. Không biết
bao giờ, tiếng chuông cung đình lại vang lên, hay vẫn im lìm, chỉ lạnh lùng vô
tình chứng kiến cái chết của thái tử.
Hoàng đế giải tán mọi người, chỉ để lại Phạm Nhàn đồng hành, lặng lẽ bước
sâu vào hậu cung giữa đêm khuya. Trên đường đi, họ lướt qua hành lang, cung
điện hoang vắng, bụi cỏ mọc um tùm, rồi đến trước một căn lầu đã lâu không
người lui tới.
Hai cha con không leo lên lầu, cũng chẳng nhìn bức tranh trong đó. Hoàng
đế chỉ lặng lẽ nhìn căn lầu kia vài lần, rồi quyết đoán quay người bước đi, dọc
theo con đường cỏ mùa thu, hướng về nơi vắng vẻ.
Phạm Nhàn im lặng bước theo sau lưng hắn cách đó ba bước, trong lòng
nặng trĩu, không cần giả bộ, đó là cảm giác nặng nề thật sự. Y loáng thoáng
đoán được tâm trạng của Hoàng đế lúc này, liên tiếp mất đi những người thân,
cho dù đó là kẻ thù phải trừ khử... nhưng tình cảm máu mủ đó, không ai có thể
thoát khỏi được.
Bệ hạ như thiên thần, nhưng vẫn là phàm nhân trần thế. Thái thượng mới có
thể vong tình, nhưng nếu thực sự thái thượng, tại sao còn phải vật lộn nơi trần
tục này nữa?
Những cái chết liên tiếp khiến cả tâm trạng Phạm Nhàn cũng ảm đạm,
huống hồ Hoàng đế. Dù thế nào đi nữa, người trung niên sắc mặt mệt mỏi này
vẫn là một phụ thân, một huynh trưởng, một trượng phu, một người con.
Hai người đứng giữa bãi cỏ dại cao quá đầu gối, ăn ý giữ im lặng. Nhìn
cung điện yên tĩnh trong đêm, Hoàng đế không nói gì, Phạm Nhàn đương nhiên
càng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm người bên cạnh.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, vẫn không nói gì. Lúc này trong lòng người có
nhiều điều muốn tâm sự, nhưng Phạm Nhàn chỉ là con trai của hắn.
"Quay về cung thôi."
"Vâng."
Phạm Nhàn đáp lời, sắc mặt nặng nề. Hoàng đế quay đầu, vô tình bắt gặp
thần sắc ấy, trong lòng chùng xuống. Tình cảm với đứa con này ngày càng sâu
đậm, cộng thêm lời trăn trối của Thái tử trước đây, khiến Hoàng đế lại rơi vào
trầm tư.
Suy nghĩ một lúc, Hoàng đế khẽ thở dài, vẫy tay nói: "Nếu thấy thân thể
không được tốt, vào cung tìm trẫm."
Phạm Nhàn giật mình, hiểu được ý nghĩa sau câu nói ấy. Nhưng trước khi y
kịp phản ứng, Hoàng đế đã xuay người bước đi.
o O o
Quay về Ngự Thư phòng, sau khi dùng chút đồ ăn khuya, Hoàng đế có vẻ
mệt mỏi. Phạm Nhàn sắp ra về thì bị Hoàng đế gọi lại, có vẻ như lúc này hắn rất
cần có người bầu bạn.
Không lâu sau, Diêu thái giám bước vào, thì thầm vài câu với Hoàng đế.
Hoàng đế gật đầu, bảo Phạm Nhàn về nghỉ, ngày mai lại vào cung bàn việc.
Phạm Nhàn vâng lệnh ra về, nhưng khi đi qua hành lang ngoài Ngự Thư phòng,
y nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, đó là tiếng xe lăn lăn trên nền đá.
Y biết Hoàng đế đang nhìn mình từ phía sau, trong ánh đèn mờ ảo của Ngự
Thư phòng, y nở nụ cười thân thiện, cúi chào thật sâu trước ông lão trên chiếc
xe lăn: "Ngài đã đến."
Cuối cùng Trần Bình Bình cũng trở về kinh đô, về lại hoàng cung, đến bên
cạnh Hoàng đế, vào đúng lúc hắn cô độc và cần có người nhất.
Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, Hoàng đế nhìn vị thần tử trung thành nhất,
người bằng hữu tri kỷ nhất, chiến hữu đáng tin cậy nhất, nhắm hai mắt nói:
"Trẫm.. đã đẩy con cái đi quá xa."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đêm hôm ấy, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn và Hoàng đế bệ hạ trên ghế
rồng đã nói gì, cho đến rất nhiều năm sau vẫn là một câu đố, bởi không ai có tư
cách dự thính, ngay cả Diêu công công luôn hậu hạ bên cạnh Hoàng đế bệ hạ
cũng vậy.
Lần trò chuyện này, thực chất giống với hai lần nói chuyện bên ngoài Ngự
Thư phòng trong vòng một năm qua. Lời nói đi ra từ đôi môi Hoàng đế, qua tai
thần tử, không lọt tai người thứ ba. Dù vậy, giờ đây trong kinh đô đã biết, mọi
việc xảy ra suốt mấy tháng qua đều do bệ hạ và Trần Viện trưởng âm thầm sắp
đặt. Hai người chỉ chờ kẻ thù trong bóng tối lộ diện, rồi tung lưới bắt sạch -
Khánh Đế và Trần Viện trưởng hợp sức quả thực quá cường đại, thậm chí có thể
che mắt cả kinh đô suốt nửa tháng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tuy nhiên, Hoàng hậu đã chết, nữ nhân năm ấy cũng đã khuất, Thái hậu đãmất, Trưởng Công chúa từng đồng hành hai mươi năm, hiến dâng tuổi thanhxuân cho ngài cũng đã qua đời. Thái tử không còn, Nhị hoàng tử cũng vậy, tấtcả mọi người đều đã ra đi.Chỉ còn lại một mình Hoàng đế, một mình trơ trọi.Ánh mắt Khánh Đế lạnh băng nhìn xuống bức thư, ngón tay hơi run rẩy. Tờgiấy tan thành bụi trắng trượt khỏi tay, bị làn gió thu thổi tán loạn khắp nơi nhưnhững bông tuyết lạnh lẽo.Đôi mắt hắn thoáng chút đau xót, lông mày nhíu chặt. Lời trăn trối cuốicùng của hai đứa con trai như mũi tên xuyên thấu trái tim vị đế vương. Nhữngsợi bạc trên thái dương càng nhiều thêm, ánh mắt dần mờ đi, khóe miệng thoángướt. Nhưng thân hình của hắn vẫn thẳng tắp, kiên cường như núi.o O oCánh cửa Đông Cung một lần nữa đóng chặt, không ai biết bên trong đangxảy ra điều gì. Nhưng mọi người đều rõ, những giây phút cuối cùng của Thái tửbị phế truất Lý Thừa Càn sẽ trôi qua trong cung điện tĩnh mịch này. Không biếtbao giờ, tiếng chuông cung đình lại vang lên, hay vẫn im lìm, chỉ lạnh lùng vôtình chứng kiến cái chết của thái tử.Hoàng đế giải tán mọi người, chỉ để lại Phạm Nhàn đồng hành, lặng lẽ bướcsâu vào hậu cung giữa đêm khuya. Trên đường đi, họ lướt qua hành lang, cungđiện hoang vắng, bụi cỏ mọc um tùm, rồi đến trước một căn lầu đã lâu khôngngười lui tới.Hai cha con không leo lên lầu, cũng chẳng nhìn bức tranh trong đó. Hoàngđế chỉ lặng lẽ nhìn căn lầu kia vài lần, rồi quyết đoán quay người bước đi, dọctheo con đường cỏ mùa thu, hướng về nơi vắng vẻ.Phạm Nhàn im lặng bước theo sau lưng hắn cách đó ba bước, trong lòngnặng trĩu, không cần giả bộ, đó là cảm giác nặng nề thật sự. Y loáng thoángđoán được tâm trạng của Hoàng đế lúc này, liên tiếp mất đi những người thân,cho dù đó là kẻ thù phải trừ khử... nhưng tình cảm máu mủ đó, không ai có thểthoát khỏi được.Bệ hạ như thiên thần, nhưng vẫn là phàm nhân trần thế. Thái thượng mới cóthể vong tình, nhưng nếu thực sự thái thượng, tại sao còn phải vật lộn nơi trầntục này nữa?Những cái chết liên tiếp khiến cả tâm trạng Phạm Nhàn cũng ảm đạm,huống hồ Hoàng đế. Dù thế nào đi nữa, người trung niên sắc mặt mệt mỏi nàyvẫn là một phụ thân, một huynh trưởng, một trượng phu, một người con.Hai người đứng giữa bãi cỏ dại cao quá đầu gối, ăn ý giữ im lặng. Nhìncung điện yên tĩnh trong đêm, Hoàng đế không nói gì, Phạm Nhàn đương nhiêncàng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm người bên cạnh.Hoàng đế im lặng hồi lâu, vẫn không nói gì. Lúc này trong lòng người cónhiều điều muốn tâm sự, nhưng Phạm Nhàn chỉ là con trai của hắn."Quay về cung thôi.""Vâng."Phạm Nhàn đáp lời, sắc mặt nặng nề. Hoàng đế quay đầu, vô tình bắt gặpthần sắc ấy, trong lòng chùng xuống. Tình cảm với đứa con này ngày càng sâuđậm, cộng thêm lời trăn trối của Thái tử trước đây, khiến Hoàng đế lại rơi vàotrầm tư.Suy nghĩ một lúc, Hoàng đế khẽ thở dài, vẫy tay nói: "Nếu thấy thân thểkhông được tốt, vào cung tìm trẫm."Phạm Nhàn giật mình, hiểu được ý nghĩa sau câu nói ấy. Nhưng trước khi ykịp phản ứng, Hoàng đế đã xuay người bước đi.o O oQuay về Ngự Thư phòng, sau khi dùng chút đồ ăn khuya, Hoàng đế có vẻmệt mỏi. Phạm Nhàn sắp ra về thì bị Hoàng đế gọi lại, có vẻ như lúc này hắn rấtcần có người bầu bạn.Không lâu sau, Diêu thái giám bước vào, thì thầm vài câu với Hoàng đế.Hoàng đế gật đầu, bảo Phạm Nhàn về nghỉ, ngày mai lại vào cung bàn việc.Phạm Nhàn vâng lệnh ra về, nhưng khi đi qua hành lang ngoài Ngự Thư phòng,y nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, đó là tiếng xe lăn lăn trên nền đá.Y biết Hoàng đế đang nhìn mình từ phía sau, trong ánh đèn mờ ảo của NgựThư phòng, y nở nụ cười thân thiện, cúi chào thật sâu trước ông lão trên chiếcxe lăn: "Ngài đã đến."Cuối cùng Trần Bình Bình cũng trở về kinh đô, về lại hoàng cung, đến bêncạnh Hoàng đế, vào đúng lúc hắn cô độc và cần có người nhất.Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, Hoàng đế nhìn vị thần tử trung thành nhất,người bằng hữu tri kỷ nhất, chiến hữu đáng tin cậy nhất, nhắm hai mắt nói:"Trẫm.. đã đẩy con cái đi quá xa."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm ấy, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn và Hoàng đế bệ hạ trên ghếrồng đã nói gì, cho đến rất nhiều năm sau vẫn là một câu đố, bởi không ai có tưcách dự thính, ngay cả Diêu công công luôn hậu hạ bên cạnh Hoàng đế bệ hạcũng vậy.Lần trò chuyện này, thực chất giống với hai lần nói chuyện bên ngoài NgựThư phòng trong vòng một năm qua. Lời nói đi ra từ đôi môi Hoàng đế, qua taithần tử, không lọt tai người thứ ba. Dù vậy, giờ đây trong kinh đô đã biết, mọiviệc xảy ra suốt mấy tháng qua đều do bệ hạ và Trần Viện trưởng âm thầm sắpđặt. Hai người chỉ chờ kẻ thù trong bóng tối lộ diện, rồi tung lưới bắt sạch -Khánh Đế và Trần Viện trưởng hợp sức quả thực quá cường đại, thậm chí có thểche mắt cả kinh đô suốt nửa tháng.