Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1425: Chiếc áo lông nhỏ 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mãi tới lúc này, mọi người mới nhớ cách đây rất nhiều năm, Trần Việntrưởng đã bắt đầu đồng hành cùng bệ hạ thực hiện sự nghiệp hùng vĩ thống nhấtthiên hạ. Lão già trên chiếc xe lăn đã từng cứu giúp bệ hạ vài lần, và bệ hạ cũngtrao cho lão lòng tín nhiệm và vinh dự lớn lao nhất. Thế hệ đi trước không baogiờ nghi ngờ lòng trung thành của Trần Bình Bình với bệ hạ, điều này lịch sử đãchứng minh, và bây giờ lại được khẳng định thêm một lần nữa.Về cuộc trò chuyện lần này, người trong kinh đô có nhiều suy đoán.o O oĐêm hôm đó, khi Phạm Nhàn rời cung điện về phủ nhưng không để tâm đếncuộc trò chuyện trong Ngự Thư phòng, cũng không nghĩ nó có liên quan mình.Bởi y đoán, bệ hạ chỉ cảm thấy cô đơn, còn Trần Bình Bình chỉ đóng vai mộtthần tử trung thành và bằng hữu tạm thời.Thực tế không khác xa suy đoán của y. Bởi từ một góc nhìn nào đó, PhạmNhàn và Hoàng đế rất giống nhau. Nếu bảo Khánh Đế là diễn viên xuất sắc nhấtgiấu giếm thiên hạ suốt hai mươi năm, thì Phạm Nhàn chính là diễn viên tốt thứhai, che giấu tâm tư trước mặt Khánh Đế.Đây là trận đấu về diễn xuất chưa từng có, một cuộc chiến của tâm cơ. PhạmNhàn vén rèm xe, nhìn đường phố yên ắng bất an của kinh đô đêm khuya, suyngẫm: có lẽ hôm nay đã nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của bệ hạ, mình đãthắng thêm một ván cờ, nhưng... có thực sự cần phải đấu hay ko? Về sau sẽ đấuthế nào?Vẻ lo lắng và hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt y không phải là giả tạo, màthực sự xuất phát từ tận đáy lòng, nhất là ánh mắt phức tạp vừa vui mừng vừa lolắng bối rối, hoàn toàn phản ánh tâm trạng lúc đó.Lúc lướt qua chiếc xe lăn, Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ, đã thấy ánh mắt ônhòa chúc mừng của Trần Bình Bình. Y lập tức hiểu ra Tư Tư thực sự được Việntrưởng đón đi, và khi lão trở lại kinh đô, chắc chắn cũng Tư Tư đã về nhà, chỉkhông rõ đã sinh con chưa, là trai hay gái.Nhớ đến đó, y không còn tâm trạng nào để suy nghĩ về cuộc đàm đạo trongNgự Thư phòng của Hoàng đế, trái tim y hoàn toàn hướng về Phạm phủ. Y thúcgiục người hầu quất roi thúc ngựa kéo xe. Có điều, trong mấy ngày qua quánhiều người đã bỏ mạng, cho nên dù biết có thể đã trở thành cha, Phạm Nhànchỉ cảm thấy hài lòng chứ không có quá nhiều niềm vui. Lúc này, Uyển Nhitrong nhà đang đau buồn vì mất mẹ, y không biết sau khi về nhà nên làm gì.Xe ngựa không dừng trước cổng chính Phạm phủ, mà vào thẳng từ ngõ hẻmbên cạnh, dừng lại trước cửa phụ đã dành sẵn trong vườn sau. Chưa kịp đợi xedừng hẳn, Phạm Nhàn đã nhảy xuống, mỉm cười nhìn thê tử của Đằng đại giađang đón mình ở cổng sau đó bước vào nhà. Nhưng mới đi được vài bước, nụcười trên mặt y đã tắt ngúm.Không phải y cố tình tỏ ra, chỉ là trong kinh đô ngày hôm nay máu và nướcmắt đã rơi khắp nơi, sự ra đời của một sinh mạng mới thực sự không thể xóanhòa mùi máu tanh từ biết bao mất mát trước đó.Bước qua sảnh tiếp khách đến phòng phía đông, không ngạc nhiên khi thấyđèn vẫn còn hơi sáng, phụ thân và Liễu thị đang đợi mình trong phòng. Ánh đènu ám chiếu lên gương mặt Phạm Thượng thư, làm lộ ra những nếp nhăn và niềmvui trong đó. Lúc này, Phạm Thượng thư đang nhìn đứa trẻ trong vòng tay Liễuthị, dù cố giữ vẻ nghiêm nghị của một lão gia, nhưng không che được niềm hânhoan trong mắt.Phạm Nhàn bước vào, trước tiên thi lễ với phụ thân và Liễu thị, nhưngkhông liếc mắt tới đứa bé trong lòng Liễu thị, đưa mắt nhìn thẳng sang bêngiường, thấy Uyển Nhi đang ngồi cạnh giường nắm tay thì thầm gì đó với TưTư.Đôi mắt Uyển Nhi đỏ hoe như trái đào, trông rất đáng thương. Gương mặtcô cũng gầy đi nhiều, mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố mỉm cười nói chuyện với TưTư đang nằm trên giường. Phạm Nhàn khẽ run rẩy, bước tới, không để ý đến haivị trưởng bối, ngồi xuống cạnh Uyển Nhi. Y mỉm cười nhìn Tư Tư đang dựavào gối và nói với cô gái từng là đại nha đầu của mình: "Giờ là mẹ rồi, sao cònthức khuya thế?"Trong một tháng chuẩn bị sinh nở, dù có chút hoảng sợ, nhờ sự che chở củaGiám Sát viện và được Trần lão thọt đưa đi khắp nơi, Tư Tư chưa bao giờ phảichịu lạnh. Cô vận động nhiều hơn sản phụ bình thường, nên tinh thần cũng tốthơn người thường nhiều. Hơn nữa, từ nhỏ lớn lên bên Phạm Nhàn, cô cũngđược nới lỏng tính cách, mở rộng tấm lòng. Cô không tiều tụy vì sinh con,khuôn mặt còn tròn trĩnh và tươi tắn hơn, giống một thiếu phụ xinh đẹp."Thiếu gia, ban ngày cũng chỉ ngủ, bây giờ làm sao ngủ được chứ?" Tư Tưvẫn quen gọi y là thiếu gia, đôi mắt tràn ngập niềm vui và tự hào khi lần đầulàm mẹ, chỉ là cố nén lại trong lời nói. Dù tính cách cô thản nhiên, nhưng biếttrong kinh đô xảy ra nhiều chuyện, trong lòng thiếu nãi nãi đang đau khổ, côkhông muốn thể hiện quá mức vào lúc này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mãi tới lúc này, mọi người mới nhớ cách đây rất nhiều năm, Trần Việntrưởng đã bắt đầu đồng hành cùng bệ hạ thực hiện sự nghiệp hùng vĩ thống nhấtthiên hạ. Lão già trên chiếc xe lăn đã từng cứu giúp bệ hạ vài lần, và bệ hạ cũngtrao cho lão lòng tín nhiệm và vinh dự lớn lao nhất. Thế hệ đi trước không baogiờ nghi ngờ lòng trung thành của Trần Bình Bình với bệ hạ, điều này lịch sử đãchứng minh, và bây giờ lại được khẳng định thêm một lần nữa.Về cuộc trò chuyện lần này, người trong kinh đô có nhiều suy đoán.o O oĐêm hôm đó, khi Phạm Nhàn rời cung điện về phủ nhưng không để tâm đếncuộc trò chuyện trong Ngự Thư phòng, cũng không nghĩ nó có liên quan mình.Bởi y đoán, bệ hạ chỉ cảm thấy cô đơn, còn Trần Bình Bình chỉ đóng vai mộtthần tử trung thành và bằng hữu tạm thời.Thực tế không khác xa suy đoán của y. Bởi từ một góc nhìn nào đó, PhạmNhàn và Hoàng đế rất giống nhau. Nếu bảo Khánh Đế là diễn viên xuất sắc nhấtgiấu giếm thiên hạ suốt hai mươi năm, thì Phạm Nhàn chính là diễn viên tốt thứhai, che giấu tâm tư trước mặt Khánh Đế.Đây là trận đấu về diễn xuất chưa từng có, một cuộc chiến của tâm cơ. PhạmNhàn vén rèm xe, nhìn đường phố yên ắng bất an của kinh đô đêm khuya, suyngẫm: có lẽ hôm nay đã nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của bệ hạ, mình đãthắng thêm một ván cờ, nhưng... có thực sự cần phải đấu hay ko? Về sau sẽ đấuthế nào?Vẻ lo lắng và hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt y không phải là giả tạo, màthực sự xuất phát từ tận đáy lòng, nhất là ánh mắt phức tạp vừa vui mừng vừa lolắng bối rối, hoàn toàn phản ánh tâm trạng lúc đó.Lúc lướt qua chiếc xe lăn, Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ, đã thấy ánh mắt ônhòa chúc mừng của Trần Bình Bình. Y lập tức hiểu ra Tư Tư thực sự được Việntrưởng đón đi, và khi lão trở lại kinh đô, chắc chắn cũng Tư Tư đã về nhà, chỉkhông rõ đã sinh con chưa, là trai hay gái.Nhớ đến đó, y không còn tâm trạng nào để suy nghĩ về cuộc đàm đạo trongNgự Thư phòng của Hoàng đế, trái tim y hoàn toàn hướng về Phạm phủ. Y thúcgiục người hầu quất roi thúc ngựa kéo xe. Có điều, trong mấy ngày qua quánhiều người đã bỏ mạng, cho nên dù biết có thể đã trở thành cha, Phạm Nhànchỉ cảm thấy hài lòng chứ không có quá nhiều niềm vui. Lúc này, Uyển Nhitrong nhà đang đau buồn vì mất mẹ, y không biết sau khi về nhà nên làm gì.Xe ngựa không dừng trước cổng chính Phạm phủ, mà vào thẳng từ ngõ hẻmbên cạnh, dừng lại trước cửa phụ đã dành sẵn trong vườn sau. Chưa kịp đợi xedừng hẳn, Phạm Nhàn đã nhảy xuống, mỉm cười nhìn thê tử của Đằng đại giađang đón mình ở cổng sau đó bước vào nhà. Nhưng mới đi được vài bước, nụcười trên mặt y đã tắt ngúm.Không phải y cố tình tỏ ra, chỉ là trong kinh đô ngày hôm nay máu và nướcmắt đã rơi khắp nơi, sự ra đời của một sinh mạng mới thực sự không thể xóanhòa mùi máu tanh từ biết bao mất mát trước đó.Bước qua sảnh tiếp khách đến phòng phía đông, không ngạc nhiên khi thấyđèn vẫn còn hơi sáng, phụ thân và Liễu thị đang đợi mình trong phòng. Ánh đènu ám chiếu lên gương mặt Phạm Thượng thư, làm lộ ra những nếp nhăn và niềmvui trong đó. Lúc này, Phạm Thượng thư đang nhìn đứa trẻ trong vòng tay Liễuthị, dù cố giữ vẻ nghiêm nghị của một lão gia, nhưng không che được niềm hânhoan trong mắt.Phạm Nhàn bước vào, trước tiên thi lễ với phụ thân và Liễu thị, nhưngkhông liếc mắt tới đứa bé trong lòng Liễu thị, đưa mắt nhìn thẳng sang bêngiường, thấy Uyển Nhi đang ngồi cạnh giường nắm tay thì thầm gì đó với TưTư.Đôi mắt Uyển Nhi đỏ hoe như trái đào, trông rất đáng thương. Gương mặtcô cũng gầy đi nhiều, mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố mỉm cười nói chuyện với TưTư đang nằm trên giường. Phạm Nhàn khẽ run rẩy, bước tới, không để ý đến haivị trưởng bối, ngồi xuống cạnh Uyển Nhi. Y mỉm cười nhìn Tư Tư đang dựavào gối và nói với cô gái từng là đại nha đầu của mình: "Giờ là mẹ rồi, sao cònthức khuya thế?"Trong một tháng chuẩn bị sinh nở, dù có chút hoảng sợ, nhờ sự che chở củaGiám Sát viện và được Trần lão thọt đưa đi khắp nơi, Tư Tư chưa bao giờ phảichịu lạnh. Cô vận động nhiều hơn sản phụ bình thường, nên tinh thần cũng tốthơn người thường nhiều. Hơn nữa, từ nhỏ lớn lên bên Phạm Nhàn, cô cũngđược nới lỏng tính cách, mở rộng tấm lòng. Cô không tiều tụy vì sinh con,khuôn mặt còn tròn trĩnh và tươi tắn hơn, giống một thiếu phụ xinh đẹp."Thiếu gia, ban ngày cũng chỉ ngủ, bây giờ làm sao ngủ được chứ?" Tư Tưvẫn quen gọi y là thiếu gia, đôi mắt tràn ngập niềm vui và tự hào khi lần đầulàm mẹ, chỉ là cố nén lại trong lời nói. Dù tính cách cô thản nhiên, nhưng biếttrong kinh đô xảy ra nhiều chuyện, trong lòng thiếu nãi nãi đang đau khổ, côkhông muốn thể hiện quá mức vào lúc này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mãi tới lúc này, mọi người mới nhớ cách đây rất nhiều năm, Trần Việntrưởng đã bắt đầu đồng hành cùng bệ hạ thực hiện sự nghiệp hùng vĩ thống nhấtthiên hạ. Lão già trên chiếc xe lăn đã từng cứu giúp bệ hạ vài lần, và bệ hạ cũngtrao cho lão lòng tín nhiệm và vinh dự lớn lao nhất. Thế hệ đi trước không baogiờ nghi ngờ lòng trung thành của Trần Bình Bình với bệ hạ, điều này lịch sử đãchứng minh, và bây giờ lại được khẳng định thêm một lần nữa.Về cuộc trò chuyện lần này, người trong kinh đô có nhiều suy đoán.o O oĐêm hôm đó, khi Phạm Nhàn rời cung điện về phủ nhưng không để tâm đếncuộc trò chuyện trong Ngự Thư phòng, cũng không nghĩ nó có liên quan mình.Bởi y đoán, bệ hạ chỉ cảm thấy cô đơn, còn Trần Bình Bình chỉ đóng vai mộtthần tử trung thành và bằng hữu tạm thời.Thực tế không khác xa suy đoán của y. Bởi từ một góc nhìn nào đó, PhạmNhàn và Hoàng đế rất giống nhau. Nếu bảo Khánh Đế là diễn viên xuất sắc nhấtgiấu giếm thiên hạ suốt hai mươi năm, thì Phạm Nhàn chính là diễn viên tốt thứhai, che giấu tâm tư trước mặt Khánh Đế.Đây là trận đấu về diễn xuất chưa từng có, một cuộc chiến của tâm cơ. PhạmNhàn vén rèm xe, nhìn đường phố yên ắng bất an của kinh đô đêm khuya, suyngẫm: có lẽ hôm nay đã nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của bệ hạ, mình đãthắng thêm một ván cờ, nhưng... có thực sự cần phải đấu hay ko? Về sau sẽ đấuthế nào?Vẻ lo lắng và hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt y không phải là giả tạo, màthực sự xuất phát từ tận đáy lòng, nhất là ánh mắt phức tạp vừa vui mừng vừa lolắng bối rối, hoàn toàn phản ánh tâm trạng lúc đó.Lúc lướt qua chiếc xe lăn, Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ, đã thấy ánh mắt ônhòa chúc mừng của Trần Bình Bình. Y lập tức hiểu ra Tư Tư thực sự được Việntrưởng đón đi, và khi lão trở lại kinh đô, chắc chắn cũng Tư Tư đã về nhà, chỉkhông rõ đã sinh con chưa, là trai hay gái.Nhớ đến đó, y không còn tâm trạng nào để suy nghĩ về cuộc đàm đạo trongNgự Thư phòng của Hoàng đế, trái tim y hoàn toàn hướng về Phạm phủ. Y thúcgiục người hầu quất roi thúc ngựa kéo xe. Có điều, trong mấy ngày qua quánhiều người đã bỏ mạng, cho nên dù biết có thể đã trở thành cha, Phạm Nhànchỉ cảm thấy hài lòng chứ không có quá nhiều niềm vui. Lúc này, Uyển Nhitrong nhà đang đau buồn vì mất mẹ, y không biết sau khi về nhà nên làm gì.Xe ngựa không dừng trước cổng chính Phạm phủ, mà vào thẳng từ ngõ hẻmbên cạnh, dừng lại trước cửa phụ đã dành sẵn trong vườn sau. Chưa kịp đợi xedừng hẳn, Phạm Nhàn đã nhảy xuống, mỉm cười nhìn thê tử của Đằng đại giađang đón mình ở cổng sau đó bước vào nhà. Nhưng mới đi được vài bước, nụcười trên mặt y đã tắt ngúm.Không phải y cố tình tỏ ra, chỉ là trong kinh đô ngày hôm nay máu và nướcmắt đã rơi khắp nơi, sự ra đời của một sinh mạng mới thực sự không thể xóanhòa mùi máu tanh từ biết bao mất mát trước đó.Bước qua sảnh tiếp khách đến phòng phía đông, không ngạc nhiên khi thấyđèn vẫn còn hơi sáng, phụ thân và Liễu thị đang đợi mình trong phòng. Ánh đènu ám chiếu lên gương mặt Phạm Thượng thư, làm lộ ra những nếp nhăn và niềmvui trong đó. Lúc này, Phạm Thượng thư đang nhìn đứa trẻ trong vòng tay Liễuthị, dù cố giữ vẻ nghiêm nghị của một lão gia, nhưng không che được niềm hânhoan trong mắt.Phạm Nhàn bước vào, trước tiên thi lễ với phụ thân và Liễu thị, nhưngkhông liếc mắt tới đứa bé trong lòng Liễu thị, đưa mắt nhìn thẳng sang bêngiường, thấy Uyển Nhi đang ngồi cạnh giường nắm tay thì thầm gì đó với TưTư.Đôi mắt Uyển Nhi đỏ hoe như trái đào, trông rất đáng thương. Gương mặtcô cũng gầy đi nhiều, mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố mỉm cười nói chuyện với TưTư đang nằm trên giường. Phạm Nhàn khẽ run rẩy, bước tới, không để ý đến haivị trưởng bối, ngồi xuống cạnh Uyển Nhi. Y mỉm cười nhìn Tư Tư đang dựavào gối và nói với cô gái từng là đại nha đầu của mình: "Giờ là mẹ rồi, sao cònthức khuya thế?"Trong một tháng chuẩn bị sinh nở, dù có chút hoảng sợ, nhờ sự che chở củaGiám Sát viện và được Trần lão thọt đưa đi khắp nơi, Tư Tư chưa bao giờ phảichịu lạnh. Cô vận động nhiều hơn sản phụ bình thường, nên tinh thần cũng tốthơn người thường nhiều. Hơn nữa, từ nhỏ lớn lên bên Phạm Nhàn, cô cũngđược nới lỏng tính cách, mở rộng tấm lòng. Cô không tiều tụy vì sinh con,khuôn mặt còn tròn trĩnh và tươi tắn hơn, giống một thiếu phụ xinh đẹp."Thiếu gia, ban ngày cũng chỉ ngủ, bây giờ làm sao ngủ được chứ?" Tư Tưvẫn quen gọi y là thiếu gia, đôi mắt tràn ngập niềm vui và tự hào khi lần đầulàm mẹ, chỉ là cố nén lại trong lời nói. Dù tính cách cô thản nhiên, nhưng biếttrong kinh đô xảy ra nhiều chuyện, trong lòng thiếu nãi nãi đang đau khổ, côkhông muốn thể hiện quá mức vào lúc này.