Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1431: Ra lầu vào lầu dần dịu dàng 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây vốn là tin vui, nhưng gần đây trong cung quá nhiều người qua đời nênkhông thể phấn khởi nổi. Cho dù Ninh Tài nhân cười to, cũng không thể xua tanbầu không khí quỷ dị trong cung, Nghi Quý tần chỉ nở nụ cười dịu dàng. Ngượclại, Tam hoàng tử Lý Thừa Bình chưa lành vết thương vẫn cố chấp muốn bế,miệng liên tục gọi "muội muội".Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, nghĩ thầm thằng nhóc này đúng làtrưởng thành sớm một cách đáng sợ, nhưng vai vế có vẻ hơi lệch. Không hiểusao y lại nghĩ đến muội muội và Tư Triệt đang ở Bắc Tề xa xôi. Chuyện trênĐại Đông sơn liên quan đến ba nước, chắc chắn sẽ có người phải chết, y khôngbiết hai người bọn họ có gặp rắc rối gì không.Không ở lại lâu, Phạm Nhàn bế bé gái rời đi, vào Ngự Thư phòng rước thêtử rồi cáo lui với bệ hạ . Hoàng đế suy ngẫm một lúc rồi đồng ý, nói việc đặt tênsẽ bàn sau. Phạm Nhàn biết thời gian gần đây Hoàng đế bận xử lý triều chínhsau biến cố mưu phản, nhưng không ngờ bệ hạ vẫn nhớ những việc nhỏ này,không khỏi bất ngờ.Ra khỏi cung, Phạm Nhàn không hỏi thê tử Hoàng đế giữ lại nói gì, nhưngthấy đôi mắt cô sưng đỏ, y biết chắc chắn cuộc trò chuyện giữa hai bác cháu nàylà về đến cái chết của Trưởng công chúa và hai người kia.o O oTrong một tháng tiếp theo, dưới sức ép của Hoàng đế, triều đình dần ổn địnhtrở lại. Tàn quân phản loạn chạy tứ tán cũng bị truy quét sạch sẽ. Diệp Trọngđem quân thắng trận trở về, tình hình hoàn toàn ổn định, kinh đô lấy lại đượcbình yên, không khí âm mưu phản loạn dần biến mất.Còn Phạm Nhàn từ sáng sớm đã từ chức giám quốc, ngay đêm Hoàng đế vềkinh đô liền trả lại ngọc tỷ. Mặc dù có từ chức hay không cũng không có ai còncoi y là giám quốc nữa nhưng ai biết những sai lầm nhỏ này mai sau có thể gâyra họa lớn hay không, càng chậm trễ thì càng nguy hiểm.Y vẫn làm Đề ti Giám Sát viện, Chính sứ Nội Khố Chuyển Vận ti, khôngcần quan tâm đến vấn đề triều chính. Triều chính tự có hai vị Đại học sĩ cùngcác văn thần lo liệu, quân đội do Khu Mật viện phụ trách, đều không liên quangì đến y. Từ đó về sau, ngoại trừ Ngôn Băng Vân đôi lúc tới phủ báo cáo, TôVăn Mậu từ Giang Nam và Hạ Tê Phi đều đặn gửi báo cáo của viện, y khôngcòn việc gì phải bận tâm.Có điều trong quá trình ấy có một số tình tiết phụ. Ví dụ như tiểu ngôn côngtử sống sót như thế nào, Phạm Nhàn không hỏi tới một lời. Hiện giờ y thậm chícòn không muốn đến Giám Sát viện, huống hồ là hỏi han những vấn đề rắc rối.Ngược lại, trong thư của Hạ Tê Phi có nói Minh lão gia ở Giang Nam sau khihay tin Trưởng công chúa thất bại đã tự vẫn, khiến Phạm Nhàn không khỏi cảmkhái.Cuối cùng Minh Thanh Đạt cũng đã qua đời. Nhớ lại những năm tháng đấuđá với vị lão gia này ở Giang Nam, Phạm Nhàn không khỏi bùi ngùi, tự hỏi liệukhi treo cổ có dùng chiếc khăn trắng mình từng đưa không.Có lẽ do mệt mỏi vì những chuyện liên tiếp ở kinh đô, hay do vết thương cũvẫn hành hạ, Phạm Nhàn đã ốm nặng một trận. Sau khi khỏe lại, y chỉ muốn ởnhà bế con, an ủi thê tử, hiếu thuận với phụ thân, ẩn dật trong căn lầu nhỏ củamình, không bận tâm tới hướng gió ngoài kia, hưởng trọn niềm vui gia đình,sống cuộc đời thỏa lòng.Kinh đô dần trở lại bình thường, những quan lại sống sót sau khi lấy lại bìnhtĩnh đã quay trở lại với cuộc sống tranh đấu hằng ngày. Ai cũng biết tháng vừarồi, Tiểu Phạm đại nhân ít lui tới triều đình, chỉ ở nhà bế con, khiến mọi ngườikhông khỏi thắc mắc. Một số tưởng mình thông minh cho rằng Hoàng đế đã cóý định khác. Nhưng sau đó tin tức từ trong cung truyền ra, nói Hoàng đế rất yêuquý bé gái nhà Tiểu Phạm đại nhân, thậm chí một tháng nghỉ ngơi của TiểuPhạm đại nhân cũng là ân huệ Hoàng đế ban cho.Thế là mọi người đều hiểu phải làm gì.Thái hậu mới qua đời, cả kinh đô đều trắng xóa. Theo lễ tang, các hoạt độngtiêu khiển đều tạm ngưng, quán rượu đóng cửa cả tháng. Phạm phủ có chuyệnvui nhưng cũng không dám làm lớn, thậm chí không treo đèn lồng đỏ ngoàicổng, không có chút không khí vui vẻ nào. Nhưng mỗi khi chiều tà, vẫn có mộtsố quan lại lén lút tới nhà Phạm, để lại quà cáp rồi bỏ đi mà không nói lời nào.Phạm lão và con trai im lặng nhận quà, nhưng không để ý đến những lời cầukhẩn của các quan. Họ hiểu tại sao thời khắc nghiêm trọng này mà các quanviên vẫn dám mạo hiểm tới biếu quà thăm hỏi. Sau khi dẹp loạn, số quan lạitheo phe Thái tử, Nhị hoàng tử và Trưởng Công chúa bị bắt rất nhiều, đều bịgiam trong đại lao để thẩm vấn. Những quan lại có thái độ không vững vàngtrong biến cố cũng bị Hoàng đế cách chức, khiến các bộ và hai khu vực ĐôngSơn, Giang Nam đột ngột thiếu hàng trăm chức vị.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây vốn là tin vui, nhưng gần đây trong cung quá nhiều người qua đời nên
không thể phấn khởi nổi. Cho dù Ninh Tài nhân cười to, cũng không thể xua tan
bầu không khí quỷ dị trong cung, Nghi Quý tần chỉ nở nụ cười dịu dàng. Ngược
lại, Tam hoàng tử Lý Thừa Bình chưa lành vết thương vẫn cố chấp muốn bế,
miệng liên tục gọi "muội muội".
Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, nghĩ thầm thằng nhóc này đúng là
trưởng thành sớm một cách đáng sợ, nhưng vai vế có vẻ hơi lệch. Không hiểu
sao y lại nghĩ đến muội muội và Tư Triệt đang ở Bắc Tề xa xôi. Chuyện trên
Đại Đông sơn liên quan đến ba nước, chắc chắn sẽ có người phải chết, y không
biết hai người bọn họ có gặp rắc rối gì không.
Không ở lại lâu, Phạm Nhàn bế bé gái rời đi, vào Ngự Thư phòng rước thê
tử rồi cáo lui với bệ hạ . Hoàng đế suy ngẫm một lúc rồi đồng ý, nói việc đặt tên
sẽ bàn sau. Phạm Nhàn biết thời gian gần đây Hoàng đế bận xử lý triều chính
sau biến cố mưu phản, nhưng không ngờ bệ hạ vẫn nhớ những việc nhỏ này,
không khỏi bất ngờ.
Ra khỏi cung, Phạm Nhàn không hỏi thê tử Hoàng đế giữ lại nói gì, nhưng
thấy đôi mắt cô sưng đỏ, y biết chắc chắn cuộc trò chuyện giữa hai bác cháu này
là về đến cái chết của Trưởng công chúa và hai người kia.
o O o
Trong một tháng tiếp theo, dưới sức ép của Hoàng đế, triều đình dần ổn định
trở lại. Tàn quân phản loạn chạy tứ tán cũng bị truy quét sạch sẽ. Diệp Trọng
đem quân thắng trận trở về, tình hình hoàn toàn ổn định, kinh đô lấy lại được
bình yên, không khí âm mưu phản loạn dần biến mất.
Còn Phạm Nhàn từ sáng sớm đã từ chức giám quốc, ngay đêm Hoàng đế về
kinh đô liền trả lại ngọc tỷ. Mặc dù có từ chức hay không cũng không có ai còn
coi y là giám quốc nữa nhưng ai biết những sai lầm nhỏ này mai sau có thể gây
ra họa lớn hay không, càng chậm trễ thì càng nguy hiểm.
Y vẫn làm Đề ti Giám Sát viện, Chính sứ Nội Khố Chuyển Vận ti, không
cần quan tâm đến vấn đề triều chính. Triều chính tự có hai vị Đại học sĩ cùng
các văn thần lo liệu, quân đội do Khu Mật viện phụ trách, đều không liên quan
gì đến y. Từ đó về sau, ngoại trừ Ngôn Băng Vân đôi lúc tới phủ báo cáo, Tô
Văn Mậu từ Giang Nam và Hạ Tê Phi đều đặn gửi báo cáo của viện, y không
còn việc gì phải bận tâm.
Có điều trong quá trình ấy có một số tình tiết phụ. Ví dụ như tiểu ngôn công
tử sống sót như thế nào, Phạm Nhàn không hỏi tới một lời. Hiện giờ y thậm chí
còn không muốn đến Giám Sát viện, huống hồ là hỏi han những vấn đề rắc rối.
Ngược lại, trong thư của Hạ Tê Phi có nói Minh lão gia ở Giang Nam sau khi
hay tin Trưởng công chúa thất bại đã tự vẫn, khiến Phạm Nhàn không khỏi cảm
khái.
Cuối cùng Minh Thanh Đạt cũng đã qua đời. Nhớ lại những năm tháng đấu
đá với vị lão gia này ở Giang Nam, Phạm Nhàn không khỏi bùi ngùi, tự hỏi liệu
khi treo cổ có dùng chiếc khăn trắng mình từng đưa không.
Có lẽ do mệt mỏi vì những chuyện liên tiếp ở kinh đô, hay do vết thương cũ
vẫn hành hạ, Phạm Nhàn đã ốm nặng một trận. Sau khi khỏe lại, y chỉ muốn ở
nhà bế con, an ủi thê tử, hiếu thuận với phụ thân, ẩn dật trong căn lầu nhỏ của
mình, không bận tâm tới hướng gió ngoài kia, hưởng trọn niềm vui gia đình,
sống cuộc đời thỏa lòng.
Kinh đô dần trở lại bình thường, những quan lại sống sót sau khi lấy lại bình
tĩnh đã quay trở lại với cuộc sống tranh đấu hằng ngày. Ai cũng biết tháng vừa
rồi, Tiểu Phạm đại nhân ít lui tới triều đình, chỉ ở nhà bế con, khiến mọi người
không khỏi thắc mắc. Một số tưởng mình thông minh cho rằng Hoàng đế đã có
ý định khác. Nhưng sau đó tin tức từ trong cung truyền ra, nói Hoàng đế rất yêu
quý bé gái nhà Tiểu Phạm đại nhân, thậm chí một tháng nghỉ ngơi của Tiểu
Phạm đại nhân cũng là ân huệ Hoàng đế ban cho.
Thế là mọi người đều hiểu phải làm gì.
Thái hậu mới qua đời, cả kinh đô đều trắng xóa. Theo lễ tang, các hoạt động
tiêu khiển đều tạm ngưng, quán rượu đóng cửa cả tháng. Phạm phủ có chuyện
vui nhưng cũng không dám làm lớn, thậm chí không treo đèn lồng đỏ ngoài
cổng, không có chút không khí vui vẻ nào. Nhưng mỗi khi chiều tà, vẫn có một
số quan lại lén lút tới nhà Phạm, để lại quà cáp rồi bỏ đi mà không nói lời nào.
Phạm lão và con trai im lặng nhận quà, nhưng không để ý đến những lời cầu
khẩn của các quan. Họ hiểu tại sao thời khắc nghiêm trọng này mà các quan
viên vẫn dám mạo hiểm tới biếu quà thăm hỏi. Sau khi dẹp loạn, số quan lại
theo phe Thái tử, Nhị hoàng tử và Trưởng Công chúa bị bắt rất nhiều, đều bị
giam trong đại lao để thẩm vấn. Những quan lại có thái độ không vững vàng
trong biến cố cũng bị Hoàng đế cách chức, khiến các bộ và hai khu vực Đông
Sơn, Giang Nam đột ngột thiếu hàng trăm chức vị.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây vốn là tin vui, nhưng gần đây trong cung quá nhiều người qua đời nênkhông thể phấn khởi nổi. Cho dù Ninh Tài nhân cười to, cũng không thể xua tanbầu không khí quỷ dị trong cung, Nghi Quý tần chỉ nở nụ cười dịu dàng. Ngượclại, Tam hoàng tử Lý Thừa Bình chưa lành vết thương vẫn cố chấp muốn bế,miệng liên tục gọi "muội muội".Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, nghĩ thầm thằng nhóc này đúng làtrưởng thành sớm một cách đáng sợ, nhưng vai vế có vẻ hơi lệch. Không hiểusao y lại nghĩ đến muội muội và Tư Triệt đang ở Bắc Tề xa xôi. Chuyện trênĐại Đông sơn liên quan đến ba nước, chắc chắn sẽ có người phải chết, y khôngbiết hai người bọn họ có gặp rắc rối gì không.Không ở lại lâu, Phạm Nhàn bế bé gái rời đi, vào Ngự Thư phòng rước thêtử rồi cáo lui với bệ hạ . Hoàng đế suy ngẫm một lúc rồi đồng ý, nói việc đặt tênsẽ bàn sau. Phạm Nhàn biết thời gian gần đây Hoàng đế bận xử lý triều chínhsau biến cố mưu phản, nhưng không ngờ bệ hạ vẫn nhớ những việc nhỏ này,không khỏi bất ngờ.Ra khỏi cung, Phạm Nhàn không hỏi thê tử Hoàng đế giữ lại nói gì, nhưngthấy đôi mắt cô sưng đỏ, y biết chắc chắn cuộc trò chuyện giữa hai bác cháu nàylà về đến cái chết của Trưởng công chúa và hai người kia.o O oTrong một tháng tiếp theo, dưới sức ép của Hoàng đế, triều đình dần ổn địnhtrở lại. Tàn quân phản loạn chạy tứ tán cũng bị truy quét sạch sẽ. Diệp Trọngđem quân thắng trận trở về, tình hình hoàn toàn ổn định, kinh đô lấy lại đượcbình yên, không khí âm mưu phản loạn dần biến mất.Còn Phạm Nhàn từ sáng sớm đã từ chức giám quốc, ngay đêm Hoàng đế vềkinh đô liền trả lại ngọc tỷ. Mặc dù có từ chức hay không cũng không có ai còncoi y là giám quốc nữa nhưng ai biết những sai lầm nhỏ này mai sau có thể gâyra họa lớn hay không, càng chậm trễ thì càng nguy hiểm.Y vẫn làm Đề ti Giám Sát viện, Chính sứ Nội Khố Chuyển Vận ti, khôngcần quan tâm đến vấn đề triều chính. Triều chính tự có hai vị Đại học sĩ cùngcác văn thần lo liệu, quân đội do Khu Mật viện phụ trách, đều không liên quangì đến y. Từ đó về sau, ngoại trừ Ngôn Băng Vân đôi lúc tới phủ báo cáo, TôVăn Mậu từ Giang Nam và Hạ Tê Phi đều đặn gửi báo cáo của viện, y khôngcòn việc gì phải bận tâm.Có điều trong quá trình ấy có một số tình tiết phụ. Ví dụ như tiểu ngôn côngtử sống sót như thế nào, Phạm Nhàn không hỏi tới một lời. Hiện giờ y thậm chícòn không muốn đến Giám Sát viện, huống hồ là hỏi han những vấn đề rắc rối.Ngược lại, trong thư của Hạ Tê Phi có nói Minh lão gia ở Giang Nam sau khihay tin Trưởng công chúa thất bại đã tự vẫn, khiến Phạm Nhàn không khỏi cảmkhái.Cuối cùng Minh Thanh Đạt cũng đã qua đời. Nhớ lại những năm tháng đấuđá với vị lão gia này ở Giang Nam, Phạm Nhàn không khỏi bùi ngùi, tự hỏi liệukhi treo cổ có dùng chiếc khăn trắng mình từng đưa không.Có lẽ do mệt mỏi vì những chuyện liên tiếp ở kinh đô, hay do vết thương cũvẫn hành hạ, Phạm Nhàn đã ốm nặng một trận. Sau khi khỏe lại, y chỉ muốn ởnhà bế con, an ủi thê tử, hiếu thuận với phụ thân, ẩn dật trong căn lầu nhỏ củamình, không bận tâm tới hướng gió ngoài kia, hưởng trọn niềm vui gia đình,sống cuộc đời thỏa lòng.Kinh đô dần trở lại bình thường, những quan lại sống sót sau khi lấy lại bìnhtĩnh đã quay trở lại với cuộc sống tranh đấu hằng ngày. Ai cũng biết tháng vừarồi, Tiểu Phạm đại nhân ít lui tới triều đình, chỉ ở nhà bế con, khiến mọi ngườikhông khỏi thắc mắc. Một số tưởng mình thông minh cho rằng Hoàng đế đã cóý định khác. Nhưng sau đó tin tức từ trong cung truyền ra, nói Hoàng đế rất yêuquý bé gái nhà Tiểu Phạm đại nhân, thậm chí một tháng nghỉ ngơi của TiểuPhạm đại nhân cũng là ân huệ Hoàng đế ban cho.Thế là mọi người đều hiểu phải làm gì.Thái hậu mới qua đời, cả kinh đô đều trắng xóa. Theo lễ tang, các hoạt độngtiêu khiển đều tạm ngưng, quán rượu đóng cửa cả tháng. Phạm phủ có chuyệnvui nhưng cũng không dám làm lớn, thậm chí không treo đèn lồng đỏ ngoàicổng, không có chút không khí vui vẻ nào. Nhưng mỗi khi chiều tà, vẫn có mộtsố quan lại lén lút tới nhà Phạm, để lại quà cáp rồi bỏ đi mà không nói lời nào.Phạm lão và con trai im lặng nhận quà, nhưng không để ý đến những lời cầukhẩn của các quan. Họ hiểu tại sao thời khắc nghiêm trọng này mà các quanviên vẫn dám mạo hiểm tới biếu quà thăm hỏi. Sau khi dẹp loạn, số quan lạitheo phe Thái tử, Nhị hoàng tử và Trưởng Công chúa bị bắt rất nhiều, đều bịgiam trong đại lao để thẩm vấn. Những quan lại có thái độ không vững vàngtrong biến cố cũng bị Hoàng đế cách chức, khiến các bộ và hai khu vực ĐôngSơn, Giang Nam đột ngột thiếu hàng trăm chức vị.