Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1430: Ra lầu vào lầu dần dịu dàng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ngươi có phải đại thần trong Môn Hạ Trung Thư đâu, trẫm gọi ngươi lúcnào?" Hoàng đế liếc nhìn y, nói: "Mới có con mà đã vô tâm như vậy, đâu cóphong thái người cha."Phạm Nhàn giật mình, bấy giờ mới hiểu ý bệ hạ, chắc là muốn mình về nhàchăm con gái. Đây vốn là điều y mong muốn, nhưng nghe Hoàng đế quở tráchnghiêm khắc, trong lòng không khỏi ảm đạm, thầm nghĩ việc làm cha này, dù làlần đầu nhưng chắc chắn ta sẽ làm tốt hơn Hoàng đế, chỉ cần nhìn kết cục củaThừa Càn và lão nhị ra sao...Nghĩ đến hai huynh đệ ấy, lại nghĩ đến Thừa Càn đang chờ chết trong ĐôngCung trong khi mình vừa có một cô con gái, biểu cảm trên mặt y bắt đầu trở nênkỳ quặc, môi run run, không biết phải trả lời Hoàng đế thế nào.Không rõ Hoàng đế có nhận ra nétkỳ lạ trong vẻ mặt y hay không, sắc mặthơi thay đổi nhưng không đề cập đến việc xử lý sau vụ mưu phản, chỉ điềm tĩnhnói: "Hôm nay không cần ngươi chờ trong cung, trở về trước đi. Làm cha lầnđầu, cũng nên tập trung tâm trí một chút..." Dừng một lát, Hoàng đế đột nhiênquay đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi nói: "Ngày mai bảo Thầnnha đầu mang bé con vào cung cho trẫm nhìn một cái."Phạm Nhàn vội cảm tạ, thấy tâm trạng Hoàng đế đã chuyển xấu, nhận đượcý chỉ là nhanh chóng ra khỏi Ngự Thư phòng. Vừa bước ra khỏi Ngự Thưphòng, y bị Diêu thái giám chặn lại, có vẻ cũng nghe tin mừng từ Phạm phủ,liên tục cung kính chúc mừng. Phạm Nhàn vốn không có thời gian nói chuyệnnhiều với vị công công, trao cho một phong bao lì xì rồi đột nhiên nghĩ đếnchuyện gì đó, bèn hạ giọng hỏi về những thái giám, cung nữ bị bắt trong cungcũng như các thị vệ cao thủ trong cung đình, cuối cùng sẽ xử lý ra sao.Mặc dù việc tính sổ thật sự sẽ diễn ra sau khi tình hình lắng dịu, nhưng việcxử lý trong cung thường nhanh hơn bên ngoài. Dù chưa hành động, Hoàng đếđã sắp sẵn kế hoạch. Trong lòng Phạm Nhàn hơi lo lắng nên nắm lấy cơ hội nàyhỏi han các thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế.Trái với nỗi lo âu trong lòng, vẻ mặt y vẫn bình thản như mây gió, cố tỏ raquan tâm như một quyền thần giám quốc. Biết rõ thân phận và quyền lực tươnglai của vị đại nhân trẻ tuổi này, đương nhiên Diêu thái giám không do dự, chọnnhững chi tiết quan trọng để thuật lại.Phạm Nhàn định hỏi về Đông Cung nhưng nghĩ kỹ lại thôi. (Đọc bản dịchtại Bạ.ch Ng.ọc Sá.ch, đừng đi đâu khác)Sau khi từ giã Diêu thái giám, y chìm vào trầm tư, mất một lúc mới tỉnh táotrở lại. Điều khiến y sửng sốt là sự khoan dung của Hoàng đế đối với các tháigiám, cung nữ. Không chỉ Hồng Trúc có vẻ vô can, mà ngay cả những lão mama trong Hàm Quang điện, các thái giám mới ở Đông Cung, thậm chí cả cungnữ Quảng Tín cung, hầu như không ai bị giết, đa phần chỉ bị trục xuất khỏicung.Bước ra khỏi cung, Phạm Nhàn lắc đầu tự hỏi không biết hôm nay mặt trờicó mọc sai hướng không, sao Hoàng đế đột nhiên trở nên ôn hòa thế. Bỗngnhiên y liên tưởng đến vẻ mặt u ám đêm qua của Hoàng đế, và những lời nóidịu dàng bệ hạ dành cho mình. Y không khỏi suy đoán, phải chăng sau nhữngđả kích nặng nề, Hoàng đế đã tỉnh ngộ và bắt đầu tích đức cho mình là giangsơn hậu duệ Lý gia?Thực tế, suy đoán của hắn không sai lắm. Hoàng đế không phải kẻ giếtngười vô tội vạ, cũng chẳng phải người hiếu sát, chỉ là tính tình cương nghị,không ngại giết chóc mà thôi. Những hạ nhân trong cung chỉ vâng lệnh Tháihậu, không dính líu sâu vào âm mưu phản loạn, Hoàng đế cũng không quan tâmtới việc tru di tam tộc... Hơn nữa, thái độ phản kháng bằng cái chết của Thái tửvà Nhị hoàng tử đã khiến tâm trạng Hoàng đế có chút thay đổi.o O oNgày hôm sau, Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi đưa tiểu nha đầu vào cung.Lần đầu tiên Hoàng đế thể hiện vẻ hiền từ nên có của một trưởng bối trước mặthọ, bế bé gái một hồi lâu, tâm trạng rất tốt. Chỉ có điều khi Hoàng đế vuốt veđôi mày mắt của em bé, Phạm Nhàn không khỏi lo sợ. Lúc ở Hàm Quang điện yđã biết sức tàn phá của những ngón tay Hoàng đế lão tử.Nhưng Hoàng đế có vẻ rất thương yêu đứa bé, đặc biệt là gương mặt củatiểu nha đầu này. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phạm Nhàn không khỏi suy đoán,có phải Hoàng đế đang nhớ về những ký ức năm xưa hay không?Đang mải suy nghĩ, Hoàng đế bảo y đưa con gái đi thăm các cung để chocác phi tần xem thử, nhưng giữ Lâm Uyển Nhi lại. Phạm Nhàn hơi bất ngờnhưng không nói gì, tuân chỉ lên đường. Hiện giờ trong cung chưa có nữ chủnhân, tạm thời việc ban thưởng cho đứa trẻ chưa thể quyết định, sẽ bàn sau. KhiNinh Tài nhân muốn phái nhũ mẫu và ma ma cho đứa trẻ, Phạm Nhàn cươngquyết từ chối, khiến Ninh Tài nhân cùng Nghi Quý tần ở bên cạnh hơi ngạcnhiên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ngươi có phải đại thần trong Môn Hạ Trung Thư đâu, trẫm gọi ngươi lúcnào?" Hoàng đế liếc nhìn y, nói: "Mới có con mà đã vô tâm như vậy, đâu cóphong thái người cha."Phạm Nhàn giật mình, bấy giờ mới hiểu ý bệ hạ, chắc là muốn mình về nhàchăm con gái. Đây vốn là điều y mong muốn, nhưng nghe Hoàng đế quở tráchnghiêm khắc, trong lòng không khỏi ảm đạm, thầm nghĩ việc làm cha này, dù làlần đầu nhưng chắc chắn ta sẽ làm tốt hơn Hoàng đế, chỉ cần nhìn kết cục củaThừa Càn và lão nhị ra sao...Nghĩ đến hai huynh đệ ấy, lại nghĩ đến Thừa Càn đang chờ chết trong ĐôngCung trong khi mình vừa có một cô con gái, biểu cảm trên mặt y bắt đầu trở nênkỳ quặc, môi run run, không biết phải trả lời Hoàng đế thế nào.Không rõ Hoàng đế có nhận ra nétkỳ lạ trong vẻ mặt y hay không, sắc mặthơi thay đổi nhưng không đề cập đến việc xử lý sau vụ mưu phản, chỉ điềm tĩnhnói: "Hôm nay không cần ngươi chờ trong cung, trở về trước đi. Làm cha lầnđầu, cũng nên tập trung tâm trí một chút..." Dừng một lát, Hoàng đế đột nhiênquay đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi nói: "Ngày mai bảo Thầnnha đầu mang bé con vào cung cho trẫm nhìn một cái."Phạm Nhàn vội cảm tạ, thấy tâm trạng Hoàng đế đã chuyển xấu, nhận đượcý chỉ là nhanh chóng ra khỏi Ngự Thư phòng. Vừa bước ra khỏi Ngự Thưphòng, y bị Diêu thái giám chặn lại, có vẻ cũng nghe tin mừng từ Phạm phủ,liên tục cung kính chúc mừng. Phạm Nhàn vốn không có thời gian nói chuyệnnhiều với vị công công, trao cho một phong bao lì xì rồi đột nhiên nghĩ đếnchuyện gì đó, bèn hạ giọng hỏi về những thái giám, cung nữ bị bắt trong cungcũng như các thị vệ cao thủ trong cung đình, cuối cùng sẽ xử lý ra sao.Mặc dù việc tính sổ thật sự sẽ diễn ra sau khi tình hình lắng dịu, nhưng việcxử lý trong cung thường nhanh hơn bên ngoài. Dù chưa hành động, Hoàng đếđã sắp sẵn kế hoạch. Trong lòng Phạm Nhàn hơi lo lắng nên nắm lấy cơ hội nàyhỏi han các thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế.Trái với nỗi lo âu trong lòng, vẻ mặt y vẫn bình thản như mây gió, cố tỏ raquan tâm như một quyền thần giám quốc. Biết rõ thân phận và quyền lực tươnglai của vị đại nhân trẻ tuổi này, đương nhiên Diêu thái giám không do dự, chọnnhững chi tiết quan trọng để thuật lại.Phạm Nhàn định hỏi về Đông Cung nhưng nghĩ kỹ lại thôi. (Đọc bản dịchtại Bạ.ch Ng.ọc Sá.ch, đừng đi đâu khác)Sau khi từ giã Diêu thái giám, y chìm vào trầm tư, mất một lúc mới tỉnh táotrở lại. Điều khiến y sửng sốt là sự khoan dung của Hoàng đế đối với các tháigiám, cung nữ. Không chỉ Hồng Trúc có vẻ vô can, mà ngay cả những lão mama trong Hàm Quang điện, các thái giám mới ở Đông Cung, thậm chí cả cungnữ Quảng Tín cung, hầu như không ai bị giết, đa phần chỉ bị trục xuất khỏicung.Bước ra khỏi cung, Phạm Nhàn lắc đầu tự hỏi không biết hôm nay mặt trờicó mọc sai hướng không, sao Hoàng đế đột nhiên trở nên ôn hòa thế. Bỗngnhiên y liên tưởng đến vẻ mặt u ám đêm qua của Hoàng đế, và những lời nóidịu dàng bệ hạ dành cho mình. Y không khỏi suy đoán, phải chăng sau nhữngđả kích nặng nề, Hoàng đế đã tỉnh ngộ và bắt đầu tích đức cho mình là giangsơn hậu duệ Lý gia?Thực tế, suy đoán của hắn không sai lắm. Hoàng đế không phải kẻ giếtngười vô tội vạ, cũng chẳng phải người hiếu sát, chỉ là tính tình cương nghị,không ngại giết chóc mà thôi. Những hạ nhân trong cung chỉ vâng lệnh Tháihậu, không dính líu sâu vào âm mưu phản loạn, Hoàng đế cũng không quan tâmtới việc tru di tam tộc... Hơn nữa, thái độ phản kháng bằng cái chết của Thái tửvà Nhị hoàng tử đã khiến tâm trạng Hoàng đế có chút thay đổi.o O oNgày hôm sau, Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi đưa tiểu nha đầu vào cung.Lần đầu tiên Hoàng đế thể hiện vẻ hiền từ nên có của một trưởng bối trước mặthọ, bế bé gái một hồi lâu, tâm trạng rất tốt. Chỉ có điều khi Hoàng đế vuốt veđôi mày mắt của em bé, Phạm Nhàn không khỏi lo sợ. Lúc ở Hàm Quang điện yđã biết sức tàn phá của những ngón tay Hoàng đế lão tử.Nhưng Hoàng đế có vẻ rất thương yêu đứa bé, đặc biệt là gương mặt củatiểu nha đầu này. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phạm Nhàn không khỏi suy đoán,có phải Hoàng đế đang nhớ về những ký ức năm xưa hay không?Đang mải suy nghĩ, Hoàng đế bảo y đưa con gái đi thăm các cung để chocác phi tần xem thử, nhưng giữ Lâm Uyển Nhi lại. Phạm Nhàn hơi bất ngờnhưng không nói gì, tuân chỉ lên đường. Hiện giờ trong cung chưa có nữ chủnhân, tạm thời việc ban thưởng cho đứa trẻ chưa thể quyết định, sẽ bàn sau. KhiNinh Tài nhân muốn phái nhũ mẫu và ma ma cho đứa trẻ, Phạm Nhàn cươngquyết từ chối, khiến Ninh Tài nhân cùng Nghi Quý tần ở bên cạnh hơi ngạcnhiên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ngươi có phải đại thần trong Môn Hạ Trung Thư đâu, trẫm gọi ngươi lúcnào?" Hoàng đế liếc nhìn y, nói: "Mới có con mà đã vô tâm như vậy, đâu cóphong thái người cha."Phạm Nhàn giật mình, bấy giờ mới hiểu ý bệ hạ, chắc là muốn mình về nhàchăm con gái. Đây vốn là điều y mong muốn, nhưng nghe Hoàng đế quở tráchnghiêm khắc, trong lòng không khỏi ảm đạm, thầm nghĩ việc làm cha này, dù làlần đầu nhưng chắc chắn ta sẽ làm tốt hơn Hoàng đế, chỉ cần nhìn kết cục củaThừa Càn và lão nhị ra sao...Nghĩ đến hai huynh đệ ấy, lại nghĩ đến Thừa Càn đang chờ chết trong ĐôngCung trong khi mình vừa có một cô con gái, biểu cảm trên mặt y bắt đầu trở nênkỳ quặc, môi run run, không biết phải trả lời Hoàng đế thế nào.Không rõ Hoàng đế có nhận ra nétkỳ lạ trong vẻ mặt y hay không, sắc mặthơi thay đổi nhưng không đề cập đến việc xử lý sau vụ mưu phản, chỉ điềm tĩnhnói: "Hôm nay không cần ngươi chờ trong cung, trở về trước đi. Làm cha lầnđầu, cũng nên tập trung tâm trí một chút..." Dừng một lát, Hoàng đế đột nhiênquay đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi nói: "Ngày mai bảo Thầnnha đầu mang bé con vào cung cho trẫm nhìn một cái."Phạm Nhàn vội cảm tạ, thấy tâm trạng Hoàng đế đã chuyển xấu, nhận đượcý chỉ là nhanh chóng ra khỏi Ngự Thư phòng. Vừa bước ra khỏi Ngự Thưphòng, y bị Diêu thái giám chặn lại, có vẻ cũng nghe tin mừng từ Phạm phủ,liên tục cung kính chúc mừng. Phạm Nhàn vốn không có thời gian nói chuyệnnhiều với vị công công, trao cho một phong bao lì xì rồi đột nhiên nghĩ đếnchuyện gì đó, bèn hạ giọng hỏi về những thái giám, cung nữ bị bắt trong cungcũng như các thị vệ cao thủ trong cung đình, cuối cùng sẽ xử lý ra sao.Mặc dù việc tính sổ thật sự sẽ diễn ra sau khi tình hình lắng dịu, nhưng việcxử lý trong cung thường nhanh hơn bên ngoài. Dù chưa hành động, Hoàng đếđã sắp sẵn kế hoạch. Trong lòng Phạm Nhàn hơi lo lắng nên nắm lấy cơ hội nàyhỏi han các thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế.Trái với nỗi lo âu trong lòng, vẻ mặt y vẫn bình thản như mây gió, cố tỏ raquan tâm như một quyền thần giám quốc. Biết rõ thân phận và quyền lực tươnglai của vị đại nhân trẻ tuổi này, đương nhiên Diêu thái giám không do dự, chọnnhững chi tiết quan trọng để thuật lại.Phạm Nhàn định hỏi về Đông Cung nhưng nghĩ kỹ lại thôi. (Đọc bản dịchtại Bạ.ch Ng.ọc Sá.ch, đừng đi đâu khác)Sau khi từ giã Diêu thái giám, y chìm vào trầm tư, mất một lúc mới tỉnh táotrở lại. Điều khiến y sửng sốt là sự khoan dung của Hoàng đế đối với các tháigiám, cung nữ. Không chỉ Hồng Trúc có vẻ vô can, mà ngay cả những lão mama trong Hàm Quang điện, các thái giám mới ở Đông Cung, thậm chí cả cungnữ Quảng Tín cung, hầu như không ai bị giết, đa phần chỉ bị trục xuất khỏicung.Bước ra khỏi cung, Phạm Nhàn lắc đầu tự hỏi không biết hôm nay mặt trờicó mọc sai hướng không, sao Hoàng đế đột nhiên trở nên ôn hòa thế. Bỗngnhiên y liên tưởng đến vẻ mặt u ám đêm qua của Hoàng đế, và những lời nóidịu dàng bệ hạ dành cho mình. Y không khỏi suy đoán, phải chăng sau nhữngđả kích nặng nề, Hoàng đế đã tỉnh ngộ và bắt đầu tích đức cho mình là giangsơn hậu duệ Lý gia?Thực tế, suy đoán của hắn không sai lắm. Hoàng đế không phải kẻ giếtngười vô tội vạ, cũng chẳng phải người hiếu sát, chỉ là tính tình cương nghị,không ngại giết chóc mà thôi. Những hạ nhân trong cung chỉ vâng lệnh Tháihậu, không dính líu sâu vào âm mưu phản loạn, Hoàng đế cũng không quan tâmtới việc tru di tam tộc... Hơn nữa, thái độ phản kháng bằng cái chết của Thái tửvà Nhị hoàng tử đã khiến tâm trạng Hoàng đế có chút thay đổi.o O oNgày hôm sau, Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi đưa tiểu nha đầu vào cung.Lần đầu tiên Hoàng đế thể hiện vẻ hiền từ nên có của một trưởng bối trước mặthọ, bế bé gái một hồi lâu, tâm trạng rất tốt. Chỉ có điều khi Hoàng đế vuốt veđôi mày mắt của em bé, Phạm Nhàn không khỏi lo sợ. Lúc ở Hàm Quang điện yđã biết sức tàn phá của những ngón tay Hoàng đế lão tử.Nhưng Hoàng đế có vẻ rất thương yêu đứa bé, đặc biệt là gương mặt củatiểu nha đầu này. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phạm Nhàn không khỏi suy đoán,có phải Hoàng đế đang nhớ về những ký ức năm xưa hay không?Đang mải suy nghĩ, Hoàng đế bảo y đưa con gái đi thăm các cung để chocác phi tần xem thử, nhưng giữ Lâm Uyển Nhi lại. Phạm Nhàn hơi bất ngờnhưng không nói gì, tuân chỉ lên đường. Hiện giờ trong cung chưa có nữ chủnhân, tạm thời việc ban thưởng cho đứa trẻ chưa thể quyết định, sẽ bàn sau. KhiNinh Tài nhân muốn phái nhũ mẫu và ma ma cho đứa trẻ, Phạm Nhàn cươngquyết từ chối, khiến Ninh Tài nhân cùng Nghi Quý tần ở bên cạnh hơi ngạcnhiên.