Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1433: Tâm ý của Hoàng đế 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sáng hôm sau, Phạm Nhàn mặc quan phục chỉnh tề, bỗng nảy ra ý địnhquay lại lấy một miếng vải đặt vào ngực - trên đó in dấu chân đỏ của Phạm TiểuHoa khi tròn một tháng tuổi. Khi đó, mọi người trong nhà đều thấy hành độngcủa Phạm Nhàn kỳ lạ, không ngờ y chỉ muốn gợi nhớ một phong tục từ nhiềunăm trước... Và hôm nay, cầm lấy tấm vải này, rõ ràng y đang chuẩn bị thuyếtphục tâm ý Hoàng đế.Đang lúc lên xe ngựa, bất chợt y nhìn thấy một người quen đang đứng bênkia đường nhìn mình mỉm cười. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn xuống bộ quan phụcGiám Sát viện màu đen của mình, rồi nhìn bộ trang phục màu trắng của ngườikia, trầm giọng nói: "Ta đã nói không đi là không đi, cho dù ngày ngày ngươicải trang thành Bạch Vô Thường đến lôi kéo, ta vẫn không đi."Ngôn Băng Vân tiến lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ mỉm cười, nói:"Đây là ý của Viện trưởng đại nhân, ta chỉ là thuộc hạ, tất nhiên chỉ biết tuântheo... Ngài định vào cung? Nếu đã có thể vào cung, chắc cũng phải trở lại việngiải quyết công việc, chứ không thể đợi Viện trưởng vào cung xin ý chỉ được."Phạm Nhàn khạc nhổ xuống đất, chợt nhớ đến việc hôm nay phải vào cung,cau mày, thì thầm vài câu bên tai Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân nhìn y vớivẻ kỳ quái, nghĩ bụng những kẻ phản nghịch ai cũng đáng tội chết, mà việc nàycũng đã theo đúng pháp lệnh, Hoàng thượng cũng chẳng hề làm điều gì quáđáng, vậy mà Đề ti đại nhân lại định vào cung can gián hay sao?Hắn nhìn Phạm Nhàn như đang nhìn quái vật, lắc đầu nói: "Trong việnkhông hề bắt người oan uổng, bọn chúng đều đáng tội, thuộc hạ thật không hiểutại sao đại nhân lại trở nên từ bi đến thế."Trong mắt những người thân thích hay bằng hữu, dưới vẻ ngoài ôn hòa củaPhạm Nhàn vẫn luôn ẩn chứa một tấm lòng kiên cường và tàn nhẫn. Cho nênNgôn Băng Vân mới cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhíu mày nhìn y. Phạm Nhànthấy ánh mắt hắn hơi khó chịu, khẽ thở dài một tiếng nói: "Đợi khi ngươi cướitiểu thư nhà họ Thẩm và có con... có lẽ ngươi sẽ hiểu được."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hôm nay sao lại rảnh rỗi vào cung thăm trẫm?"Hoàng đế ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, trong ánh mắt ôn hòalộ chút vẻ đùa cợt. Có vẻ như sau một tháng sự việc đã lắng xuống, tâm trạngHoàng thượng đã ổn định hơn nhiều.Trong lòng Phạm Nhàn chợt nảy sinh một chút e sợ, chỉ biết cười gượng màkhông biết trả lời thế nào cho phải. Mặc dù kỳ nghỉ một tháng này do chínhHoàng thượng ban cho, nhưng cả tháng không bước vào cung, không yết kiếnthánh thượng, thật sự hơi khó giải thích. Rõ ràng cảm nhận được vẻ bất mãntrong lời nói của Hoàng đế lão tử, y cảm thấy khá lúng túng, không biết nên đốiđáp ra sao.Y không vào cung, là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Đúng vậy, từ khi biết Hoàngthượng là Đại tông sư, cho dù Phạm Nhàn luôn to gan lớn mật cũng phải cảmnhận được nỗi kinh hoàng. Nhất là trong những ngày gần đây, thái độ trầm mặckhoan dung của Hoàng đế bệ hạ càng khiến y thêm cảnh giác. Nếu có thể, ynguyện không bước chân vào hoàng cung, cũng không muốn gặp mặt Hoàng đếlão tử nữa.Càng dịu dàng, y càng lo sợ. Nuốt từng ngụm nước, y cất giọng trầm thấp,chân thành trình bày lý do vào cung hôm nay. Dẫu vậy, y không hề đề cập đếncái tên Thái tử Lý Thừa Càn, chỉ nói về sự việc, khuyên Hoàng thượng trongrộng lượng xá tội việc xử lý vụ mưu phản nên.Kẻ chiến thắng luôn khoan dung. Bệ hạ đã mất đi rất nhiều người thân,nhưng tấm lòng rộng lượng của Hoàng thượng càng ngày càng sâu rộng. Tronglòng, Phạm Nhàn nghĩ một người mạnh mẽ và tự tin như Hoàng thượng chắcchắn sẽ không lo lắng về những khó khăn phía trước.Nhưng ngoài sự dự liệu của Phạm Nhàn, gương mặt Hoàng đế dần trở nên uám, có vẻ như không ngờ Phạm Nhàn hiếm khi vào cung lại đề cập đến vấn đềnày. Trong đôi mắt của hắn, ánh lên nỗi lạnh lẽo. Phạm Nhàn lén nhìn ánh mắtHoàng thượng, thầm nghĩ mọi chuyện sắp chuyển biến xấu.Nhưng dù tình thế có tồi tệ đến đâu, y vẫn kiên định với quan điểm củamình. Không chỉ vì lời thỉnh cầu của Lý Thừa Càn trước khi qua đời, mà còn vìlòng can đảm của bản thân. Nếu không nhờ có việc này giúp y tìm lại được mộttia can đảm, có lẽ y sẽ không thể bước chân vào cung thêm lần nữa. Vậy nên, ynhất định phải kiên trì.o O oChính vì sự kiên trì ấy mà hôm nay Ngự Thư phòng trở nên náo nhiệt vàđáng sợ. Diêu thái giám và các tiểu thái giám canh gác bên ngoài nghe thấytiếng la hét từ bên trong, khiến mặt mày họ tái mét, không biết Tiểu Phạm đạinhân đã làm điều gì mà khiến Hoàng thượng nổi giận đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sáng hôm sau, Phạm Nhàn mặc quan phục chỉnh tề, bỗng nảy ra ý định
quay lại lấy một miếng vải đặt vào ngực - trên đó in dấu chân đỏ của Phạm Tiểu
Hoa khi tròn một tháng tuổi. Khi đó, mọi người trong nhà đều thấy hành động
của Phạm Nhàn kỳ lạ, không ngờ y chỉ muốn gợi nhớ một phong tục từ nhiều
năm trước... Và hôm nay, cầm lấy tấm vải này, rõ ràng y đang chuẩn bị thuyết
phục tâm ý Hoàng đế.
Đang lúc lên xe ngựa, bất chợt y nhìn thấy một người quen đang đứng bên
kia đường nhìn mình mỉm cười. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn xuống bộ quan phục
Giám Sát viện màu đen của mình, rồi nhìn bộ trang phục màu trắng của người
kia, trầm giọng nói: "Ta đã nói không đi là không đi, cho dù ngày ngày ngươi
cải trang thành Bạch Vô Thường đến lôi kéo, ta vẫn không đi."
Ngôn Băng Vân tiến lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ mỉm cười, nói:
"Đây là ý của Viện trưởng đại nhân, ta chỉ là thuộc hạ, tất nhiên chỉ biết tuân
theo... Ngài định vào cung? Nếu đã có thể vào cung, chắc cũng phải trở lại viện
giải quyết công việc, chứ không thể đợi Viện trưởng vào cung xin ý chỉ được."
Phạm Nhàn khạc nhổ xuống đất, chợt nhớ đến việc hôm nay phải vào cung,
cau mày, thì thầm vài câu bên tai Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân nhìn y với
vẻ kỳ quái, nghĩ bụng những kẻ phản nghịch ai cũng đáng tội chết, mà việc này
cũng đã theo đúng pháp lệnh, Hoàng thượng cũng chẳng hề làm điều gì quá
đáng, vậy mà Đề ti đại nhân lại định vào cung can gián hay sao?
Hắn nhìn Phạm Nhàn như đang nhìn quái vật, lắc đầu nói: "Trong viện
không hề bắt người oan uổng, bọn chúng đều đáng tội, thuộc hạ thật không hiểu
tại sao đại nhân lại trở nên từ bi đến thế."
Trong mắt những người thân thích hay bằng hữu, dưới vẻ ngoài ôn hòa của
Phạm Nhàn vẫn luôn ẩn chứa một tấm lòng kiên cường và tàn nhẫn. Cho nên
Ngôn Băng Vân mới cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhíu mày nhìn y. Phạm Nhàn
thấy ánh mắt hắn hơi khó chịu, khẽ thở dài một tiếng nói: "Đợi khi ngươi cưới
tiểu thư nhà họ Thẩm và có con... có lẽ ngươi sẽ hiểu được."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hôm nay sao lại rảnh rỗi vào cung thăm trẫm?"
Hoàng đế ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, trong ánh mắt ôn hòa
lộ chút vẻ đùa cợt. Có vẻ như sau một tháng sự việc đã lắng xuống, tâm trạng
Hoàng thượng đã ổn định hơn nhiều.
Trong lòng Phạm Nhàn chợt nảy sinh một chút e sợ, chỉ biết cười gượng mà
không biết trả lời thế nào cho phải. Mặc dù kỳ nghỉ một tháng này do chính
Hoàng thượng ban cho, nhưng cả tháng không bước vào cung, không yết kiến
thánh thượng, thật sự hơi khó giải thích. Rõ ràng cảm nhận được vẻ bất mãn
trong lời nói của Hoàng đế lão tử, y cảm thấy khá lúng túng, không biết nên đối
đáp ra sao.
Y không vào cung, là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Đúng vậy, từ khi biết Hoàng
thượng là Đại tông sư, cho dù Phạm Nhàn luôn to gan lớn mật cũng phải cảm
nhận được nỗi kinh hoàng. Nhất là trong những ngày gần đây, thái độ trầm mặc
khoan dung của Hoàng đế bệ hạ càng khiến y thêm cảnh giác. Nếu có thể, y
nguyện không bước chân vào hoàng cung, cũng không muốn gặp mặt Hoàng đế
lão tử nữa.
Càng dịu dàng, y càng lo sợ. Nuốt từng ngụm nước, y cất giọng trầm thấp,
chân thành trình bày lý do vào cung hôm nay. Dẫu vậy, y không hề đề cập đến
cái tên Thái tử Lý Thừa Càn, chỉ nói về sự việc, khuyên Hoàng thượng trong
rộng lượng xá tội việc xử lý vụ mưu phản nên.
Kẻ chiến thắng luôn khoan dung. Bệ hạ đã mất đi rất nhiều người thân,
nhưng tấm lòng rộng lượng của Hoàng thượng càng ngày càng sâu rộng. Trong
lòng, Phạm Nhàn nghĩ một người mạnh mẽ và tự tin như Hoàng thượng chắc
chắn sẽ không lo lắng về những khó khăn phía trước.
Nhưng ngoài sự dự liệu của Phạm Nhàn, gương mặt Hoàng đế dần trở nên u
ám, có vẻ như không ngờ Phạm Nhàn hiếm khi vào cung lại đề cập đến vấn đề
này. Trong đôi mắt của hắn, ánh lên nỗi lạnh lẽo. Phạm Nhàn lén nhìn ánh mắt
Hoàng thượng, thầm nghĩ mọi chuyện sắp chuyển biến xấu.
Nhưng dù tình thế có tồi tệ đến đâu, y vẫn kiên định với quan điểm của
mình. Không chỉ vì lời thỉnh cầu của Lý Thừa Càn trước khi qua đời, mà còn vì
lòng can đảm của bản thân. Nếu không nhờ có việc này giúp y tìm lại được một
tia can đảm, có lẽ y sẽ không thể bước chân vào cung thêm lần nữa. Vậy nên, y
nhất định phải kiên trì.
o O o
Chính vì sự kiên trì ấy mà hôm nay Ngự Thư phòng trở nên náo nhiệt và
đáng sợ. Diêu thái giám và các tiểu thái giám canh gác bên ngoài nghe thấy
tiếng la hét từ bên trong, khiến mặt mày họ tái mét, không biết Tiểu Phạm đại
nhân đã làm điều gì mà khiến Hoàng thượng nổi giận đến thế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sáng hôm sau, Phạm Nhàn mặc quan phục chỉnh tề, bỗng nảy ra ý địnhquay lại lấy một miếng vải đặt vào ngực - trên đó in dấu chân đỏ của Phạm TiểuHoa khi tròn một tháng tuổi. Khi đó, mọi người trong nhà đều thấy hành độngcủa Phạm Nhàn kỳ lạ, không ngờ y chỉ muốn gợi nhớ một phong tục từ nhiềunăm trước... Và hôm nay, cầm lấy tấm vải này, rõ ràng y đang chuẩn bị thuyếtphục tâm ý Hoàng đế.Đang lúc lên xe ngựa, bất chợt y nhìn thấy một người quen đang đứng bênkia đường nhìn mình mỉm cười. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn xuống bộ quan phụcGiám Sát viện màu đen của mình, rồi nhìn bộ trang phục màu trắng của ngườikia, trầm giọng nói: "Ta đã nói không đi là không đi, cho dù ngày ngày ngươicải trang thành Bạch Vô Thường đến lôi kéo, ta vẫn không đi."Ngôn Băng Vân tiến lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ mỉm cười, nói:"Đây là ý của Viện trưởng đại nhân, ta chỉ là thuộc hạ, tất nhiên chỉ biết tuântheo... Ngài định vào cung? Nếu đã có thể vào cung, chắc cũng phải trở lại việngiải quyết công việc, chứ không thể đợi Viện trưởng vào cung xin ý chỉ được."Phạm Nhàn khạc nhổ xuống đất, chợt nhớ đến việc hôm nay phải vào cung,cau mày, thì thầm vài câu bên tai Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân nhìn y vớivẻ kỳ quái, nghĩ bụng những kẻ phản nghịch ai cũng đáng tội chết, mà việc nàycũng đã theo đúng pháp lệnh, Hoàng thượng cũng chẳng hề làm điều gì quáđáng, vậy mà Đề ti đại nhân lại định vào cung can gián hay sao?Hắn nhìn Phạm Nhàn như đang nhìn quái vật, lắc đầu nói: "Trong việnkhông hề bắt người oan uổng, bọn chúng đều đáng tội, thuộc hạ thật không hiểutại sao đại nhân lại trở nên từ bi đến thế."Trong mắt những người thân thích hay bằng hữu, dưới vẻ ngoài ôn hòa củaPhạm Nhàn vẫn luôn ẩn chứa một tấm lòng kiên cường và tàn nhẫn. Cho nênNgôn Băng Vân mới cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhíu mày nhìn y. Phạm Nhànthấy ánh mắt hắn hơi khó chịu, khẽ thở dài một tiếng nói: "Đợi khi ngươi cướitiểu thư nhà họ Thẩm và có con... có lẽ ngươi sẽ hiểu được."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hôm nay sao lại rảnh rỗi vào cung thăm trẫm?"Hoàng đế ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, trong ánh mắt ôn hòalộ chút vẻ đùa cợt. Có vẻ như sau một tháng sự việc đã lắng xuống, tâm trạngHoàng thượng đã ổn định hơn nhiều.Trong lòng Phạm Nhàn chợt nảy sinh một chút e sợ, chỉ biết cười gượng màkhông biết trả lời thế nào cho phải. Mặc dù kỳ nghỉ một tháng này do chínhHoàng thượng ban cho, nhưng cả tháng không bước vào cung, không yết kiếnthánh thượng, thật sự hơi khó giải thích. Rõ ràng cảm nhận được vẻ bất mãntrong lời nói của Hoàng đế lão tử, y cảm thấy khá lúng túng, không biết nên đốiđáp ra sao.Y không vào cung, là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Đúng vậy, từ khi biết Hoàngthượng là Đại tông sư, cho dù Phạm Nhàn luôn to gan lớn mật cũng phải cảmnhận được nỗi kinh hoàng. Nhất là trong những ngày gần đây, thái độ trầm mặckhoan dung của Hoàng đế bệ hạ càng khiến y thêm cảnh giác. Nếu có thể, ynguyện không bước chân vào hoàng cung, cũng không muốn gặp mặt Hoàng đếlão tử nữa.Càng dịu dàng, y càng lo sợ. Nuốt từng ngụm nước, y cất giọng trầm thấp,chân thành trình bày lý do vào cung hôm nay. Dẫu vậy, y không hề đề cập đếncái tên Thái tử Lý Thừa Càn, chỉ nói về sự việc, khuyên Hoàng thượng trongrộng lượng xá tội việc xử lý vụ mưu phản nên.Kẻ chiến thắng luôn khoan dung. Bệ hạ đã mất đi rất nhiều người thân,nhưng tấm lòng rộng lượng của Hoàng thượng càng ngày càng sâu rộng. Tronglòng, Phạm Nhàn nghĩ một người mạnh mẽ và tự tin như Hoàng thượng chắcchắn sẽ không lo lắng về những khó khăn phía trước.Nhưng ngoài sự dự liệu của Phạm Nhàn, gương mặt Hoàng đế dần trở nên uám, có vẻ như không ngờ Phạm Nhàn hiếm khi vào cung lại đề cập đến vấn đềnày. Trong đôi mắt của hắn, ánh lên nỗi lạnh lẽo. Phạm Nhàn lén nhìn ánh mắtHoàng thượng, thầm nghĩ mọi chuyện sắp chuyển biến xấu.Nhưng dù tình thế có tồi tệ đến đâu, y vẫn kiên định với quan điểm củamình. Không chỉ vì lời thỉnh cầu của Lý Thừa Càn trước khi qua đời, mà còn vìlòng can đảm của bản thân. Nếu không nhờ có việc này giúp y tìm lại được mộttia can đảm, có lẽ y sẽ không thể bước chân vào cung thêm lần nữa. Vậy nên, ynhất định phải kiên trì.o O oChính vì sự kiên trì ấy mà hôm nay Ngự Thư phòng trở nên náo nhiệt vàđáng sợ. Diêu thái giám và các tiểu thái giám canh gác bên ngoài nghe thấytiếng la hét từ bên trong, khiến mặt mày họ tái mét, không biết Tiểu Phạm đạinhân đã làm điều gì mà khiến Hoàng thượng nổi giận đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑