Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1434: Tâm ý của Hoàng đế 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mọi người căng thẳng, sợ hãi đứng bên ngoài Ngự Thư phòng nghe tiếngchén trà vỡ tan tành xuống đất, tiếng Tiểu Phạm đại nhân dập đầu cúi lạy, tiếngHoàng thượng mắng nhiếc, và tiếng hai người tranh cãi.Sắc mặt Diêu thái giám không hề thay đổi nhưng trong lòng nổi sóng gió,thầm nghĩ Phạm Nhàn quả thật to gan, dám đối đầu trực tiếp với Hoàng thượng.Hắn không khỏi lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra, cẩn thận từng chút một quan sátcánh cửa, tự hỏi có nên thông báo ngay cho hai vị Đại học sĩ trong Môn HạTrung Thư hay hay không. Hiện giờ trong hoàng cung đã mất đi quá nhiều nhânvật quan trọng, trong số những người còn sống, chỉ có vài vị đủ tư cách để giảiquyết mâu thuẫn giữa Hoàng thượng và Đạm Bạc công.Không lâu sau, cánh cửa Ngự Thư phòng kẽo kẹt mở ra. Phạm Nhàn vội vãbước qua, trên mặt vẫn còn vẻ tức giận bất bình. Không đoái hoài tới Diêu tháigiám đang cúi đầu bên ngoài, y vẫy tay áo rời khỏi hoàng cung. Nhưng vừabước chân ra khỏi cung, lên xe ngựa, vẻ tức giận trên mặt y lập tức biến mất,đôi mắt trở lại bình tĩnh, thoáng chút lo âu.Hiển nhiên là Hoàng thượng đã nghiêm khắc khiển trách Phạm Nhàn. Bấtkỳ Hoàng đế nào, cho dù là những người được coi là khoan dung nhất cũngkhông hề có lòng thương xót đối với kẻ thù dám mưu đồ với ngai vàng và thiênhạ. Điều này Phạm Nhàn cần phải suy nghĩ thấu đáo chỉ không hiểu sao y vẫncố tranh cãi như vậy.Trở về phủ vài ngày, trong cung vẫn không có tin tức gì, cũng chẳng thấychiếu chỉ trách phạt nào. Trong lòng Phạm Nhàn càng lúc càng bất an, thầmnghĩ chắc Hoàng đế đoán ra được ý đồ của mình, nên đã đánh lén một đòn.Nhưng y cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết dùng thân phận Đề ti của GiámSát viện, viết vài bức mật tấu liên tiếp gửi vào cung, cố gắng kích thích cơnthịnh nộ của Hoàng đế. Ai ngờ những mật tấu này như bánh bao ném chó, nhưtượng Phật bằng bùn ngã xuống sông, hoàn toàn không có phản ứng nào.Lại thêm mấy ngày, cuối cùng trong cung cũng đưa ra quyết định xử trí vụmưu phản. Phạm Nhàn ngồi trong phủ cầm chiếu thư, vô cùng kinh ngạc và bấtngờ. Y không ngờ sau cuộc tranh luận với Hoàng đế trong Ngự Thư phòng, cuốicùng Hoàng thượng đã nghe lời mình, giương cao đồ đao nhưng lại nhẹ nhànghạ xuống.Các quan lại phản loạn bị truy nã cùng một số nhân vật chưa được phóngthích, tổng cộng có hơn ngàn người bị xử chém. Trong khi đó, phụ nữ và trẻ emliên quan đến vụ án hầu hết đều được xử lý nhẹ tay.Đối với những quân phản loạn đầu hàng lúc cuối cùng, Hoàng đế chỉ xử tửcác tướng lĩnh từ một cấp độ nhất định trở lên, còn binh lính bình thường thì bịphân tán đi làm nô lệ ở các biên giới, có ý lập công chuộc tội.Sau khi tính toán, khoảng hơn hai ngàn người đã chết vì vụ phản loạn.Nhưng con số này đã vượt xa dự đoán tốt nhất của Phạm Nhàn, đặc biệt là cácquan lại và gia đình theo luật phải bị xử tử hoặc đày ải, phần lớn đều được giảmnhẹ hình phạt, khiến tâm trạng y vui mừng khôn xiết.Tuy vui mừng nhưng càng thắc mắc không biết vì sao Hoàng đế lại làm nhưvậy? Nếu thực sự do mình khuyên can mà ra, vậy hôm đó trong Ngự Thưphòng, tại sao bệ hạ lại nổi giận đến thế?o O oThực ra việc Hoàng đế đối đầu với Tiểu Phạm trong Ngự Thư phòng đã sớmgây chấn động cả kinh đô. Dù sao trong cung người nhiều cũng lắm miệng lưỡi,chuyện này cũng không thể giấu kín được ai, nên trước khi Hoàng đế ban chiếu,phần lớn quan lại đều đã biết rõ mọi chuyện.Các quan viên dù có phe phái riêng, cũng biết nếu Thái tử lên ngôi thì bảnthân khó tránh cái chết. Nhưng dẫu sao cùng ở chung triều đình nhiều năm, aicũng có chút xót xa cho những người vô tội bị liên lụy. Vì thế, khi thấy chiếuthư rộng lượng tới cực điểm của bệ hạ, mọi người đều cảm khái.Đặc biệt là hai Đại học sĩ đứng đầu Môn Hạ Trung Thư không ngừng cangợi chiếu chỉ của bệ hạ, từ tận đáy lòng họ không ngừng tán tụng Thánhthượng. Một vị minh quân khoan dung, mới là nền tảng thành tựu cơ nghiệpthiên hạ vạn đời. Các môn đồ đời sau của Trang Mạc Hàn đều rất tán thành.Và vì sao Hoàng đế ban chiếu thư khoan hồng như thế? Chắc chắn là nhờcông của Tiểu Phạm đại nhân. Tiểu Phạm đại nhân không màng danh vọng vàquyền lực, dũng cảm lên tiếng trong Ngự Thư phòng trước mặt Hoàng thượng.Dù không đến mức liều mạng, nhưng cũng đã mạo hiểm rất lớn.Khi nghĩ về việc này, triều đình và giới sĩ phu trong kinh đô không khỏiđánh giá cao Phạm Nhàn, cho rằng vị đại nhân này quả xứng là người kế tụcTrang đại gia, cách hành sự mang đậm phong cách cổ xưa. Những người maymắn thoát chết lại càng biết ơn Phạm Nhàn. Trong thời gian ngắn, tiếng tăm củaPhạm Nhàn một lần nữa vang dội khắp kinh đô.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mọi người căng thẳng, sợ hãi đứng bên ngoài Ngự Thư phòng nghe tiếngchén trà vỡ tan tành xuống đất, tiếng Tiểu Phạm đại nhân dập đầu cúi lạy, tiếngHoàng thượng mắng nhiếc, và tiếng hai người tranh cãi.Sắc mặt Diêu thái giám không hề thay đổi nhưng trong lòng nổi sóng gió,thầm nghĩ Phạm Nhàn quả thật to gan, dám đối đầu trực tiếp với Hoàng thượng.Hắn không khỏi lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra, cẩn thận từng chút một quan sátcánh cửa, tự hỏi có nên thông báo ngay cho hai vị Đại học sĩ trong Môn HạTrung Thư hay hay không. Hiện giờ trong hoàng cung đã mất đi quá nhiều nhânvật quan trọng, trong số những người còn sống, chỉ có vài vị đủ tư cách để giảiquyết mâu thuẫn giữa Hoàng thượng và Đạm Bạc công.Không lâu sau, cánh cửa Ngự Thư phòng kẽo kẹt mở ra. Phạm Nhàn vội vãbước qua, trên mặt vẫn còn vẻ tức giận bất bình. Không đoái hoài tới Diêu tháigiám đang cúi đầu bên ngoài, y vẫy tay áo rời khỏi hoàng cung. Nhưng vừabước chân ra khỏi cung, lên xe ngựa, vẻ tức giận trên mặt y lập tức biến mất,đôi mắt trở lại bình tĩnh, thoáng chút lo âu.Hiển nhiên là Hoàng thượng đã nghiêm khắc khiển trách Phạm Nhàn. Bấtkỳ Hoàng đế nào, cho dù là những người được coi là khoan dung nhất cũngkhông hề có lòng thương xót đối với kẻ thù dám mưu đồ với ngai vàng và thiênhạ. Điều này Phạm Nhàn cần phải suy nghĩ thấu đáo chỉ không hiểu sao y vẫncố tranh cãi như vậy.Trở về phủ vài ngày, trong cung vẫn không có tin tức gì, cũng chẳng thấychiếu chỉ trách phạt nào. Trong lòng Phạm Nhàn càng lúc càng bất an, thầmnghĩ chắc Hoàng đế đoán ra được ý đồ của mình, nên đã đánh lén một đòn.Nhưng y cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết dùng thân phận Đề ti của GiámSát viện, viết vài bức mật tấu liên tiếp gửi vào cung, cố gắng kích thích cơnthịnh nộ của Hoàng đế. Ai ngờ những mật tấu này như bánh bao ném chó, nhưtượng Phật bằng bùn ngã xuống sông, hoàn toàn không có phản ứng nào.Lại thêm mấy ngày, cuối cùng trong cung cũng đưa ra quyết định xử trí vụmưu phản. Phạm Nhàn ngồi trong phủ cầm chiếu thư, vô cùng kinh ngạc và bấtngờ. Y không ngờ sau cuộc tranh luận với Hoàng đế trong Ngự Thư phòng, cuốicùng Hoàng thượng đã nghe lời mình, giương cao đồ đao nhưng lại nhẹ nhànghạ xuống.Các quan lại phản loạn bị truy nã cùng một số nhân vật chưa được phóngthích, tổng cộng có hơn ngàn người bị xử chém. Trong khi đó, phụ nữ và trẻ emliên quan đến vụ án hầu hết đều được xử lý nhẹ tay.Đối với những quân phản loạn đầu hàng lúc cuối cùng, Hoàng đế chỉ xử tửcác tướng lĩnh từ một cấp độ nhất định trở lên, còn binh lính bình thường thì bịphân tán đi làm nô lệ ở các biên giới, có ý lập công chuộc tội.Sau khi tính toán, khoảng hơn hai ngàn người đã chết vì vụ phản loạn.Nhưng con số này đã vượt xa dự đoán tốt nhất của Phạm Nhàn, đặc biệt là cácquan lại và gia đình theo luật phải bị xử tử hoặc đày ải, phần lớn đều được giảmnhẹ hình phạt, khiến tâm trạng y vui mừng khôn xiết.Tuy vui mừng nhưng càng thắc mắc không biết vì sao Hoàng đế lại làm nhưvậy? Nếu thực sự do mình khuyên can mà ra, vậy hôm đó trong Ngự Thưphòng, tại sao bệ hạ lại nổi giận đến thế?o O oThực ra việc Hoàng đế đối đầu với Tiểu Phạm trong Ngự Thư phòng đã sớmgây chấn động cả kinh đô. Dù sao trong cung người nhiều cũng lắm miệng lưỡi,chuyện này cũng không thể giấu kín được ai, nên trước khi Hoàng đế ban chiếu,phần lớn quan lại đều đã biết rõ mọi chuyện.Các quan viên dù có phe phái riêng, cũng biết nếu Thái tử lên ngôi thì bảnthân khó tránh cái chết. Nhưng dẫu sao cùng ở chung triều đình nhiều năm, aicũng có chút xót xa cho những người vô tội bị liên lụy. Vì thế, khi thấy chiếuthư rộng lượng tới cực điểm của bệ hạ, mọi người đều cảm khái.Đặc biệt là hai Đại học sĩ đứng đầu Môn Hạ Trung Thư không ngừng cangợi chiếu chỉ của bệ hạ, từ tận đáy lòng họ không ngừng tán tụng Thánhthượng. Một vị minh quân khoan dung, mới là nền tảng thành tựu cơ nghiệpthiên hạ vạn đời. Các môn đồ đời sau của Trang Mạc Hàn đều rất tán thành.Và vì sao Hoàng đế ban chiếu thư khoan hồng như thế? Chắc chắn là nhờcông của Tiểu Phạm đại nhân. Tiểu Phạm đại nhân không màng danh vọng vàquyền lực, dũng cảm lên tiếng trong Ngự Thư phòng trước mặt Hoàng thượng.Dù không đến mức liều mạng, nhưng cũng đã mạo hiểm rất lớn.Khi nghĩ về việc này, triều đình và giới sĩ phu trong kinh đô không khỏiđánh giá cao Phạm Nhàn, cho rằng vị đại nhân này quả xứng là người kế tụcTrang đại gia, cách hành sự mang đậm phong cách cổ xưa. Những người maymắn thoát chết lại càng biết ơn Phạm Nhàn. Trong thời gian ngắn, tiếng tăm củaPhạm Nhàn một lần nữa vang dội khắp kinh đô.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mọi người căng thẳng, sợ hãi đứng bên ngoài Ngự Thư phòng nghe tiếngchén trà vỡ tan tành xuống đất, tiếng Tiểu Phạm đại nhân dập đầu cúi lạy, tiếngHoàng thượng mắng nhiếc, và tiếng hai người tranh cãi.Sắc mặt Diêu thái giám không hề thay đổi nhưng trong lòng nổi sóng gió,thầm nghĩ Phạm Nhàn quả thật to gan, dám đối đầu trực tiếp với Hoàng thượng.Hắn không khỏi lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra, cẩn thận từng chút một quan sátcánh cửa, tự hỏi có nên thông báo ngay cho hai vị Đại học sĩ trong Môn HạTrung Thư hay hay không. Hiện giờ trong hoàng cung đã mất đi quá nhiều nhânvật quan trọng, trong số những người còn sống, chỉ có vài vị đủ tư cách để giảiquyết mâu thuẫn giữa Hoàng thượng và Đạm Bạc công.Không lâu sau, cánh cửa Ngự Thư phòng kẽo kẹt mở ra. Phạm Nhàn vội vãbước qua, trên mặt vẫn còn vẻ tức giận bất bình. Không đoái hoài tới Diêu tháigiám đang cúi đầu bên ngoài, y vẫy tay áo rời khỏi hoàng cung. Nhưng vừabước chân ra khỏi cung, lên xe ngựa, vẻ tức giận trên mặt y lập tức biến mất,đôi mắt trở lại bình tĩnh, thoáng chút lo âu.Hiển nhiên là Hoàng thượng đã nghiêm khắc khiển trách Phạm Nhàn. Bấtkỳ Hoàng đế nào, cho dù là những người được coi là khoan dung nhất cũngkhông hề có lòng thương xót đối với kẻ thù dám mưu đồ với ngai vàng và thiênhạ. Điều này Phạm Nhàn cần phải suy nghĩ thấu đáo chỉ không hiểu sao y vẫncố tranh cãi như vậy.Trở về phủ vài ngày, trong cung vẫn không có tin tức gì, cũng chẳng thấychiếu chỉ trách phạt nào. Trong lòng Phạm Nhàn càng lúc càng bất an, thầmnghĩ chắc Hoàng đế đoán ra được ý đồ của mình, nên đã đánh lén một đòn.Nhưng y cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết dùng thân phận Đề ti của GiámSát viện, viết vài bức mật tấu liên tiếp gửi vào cung, cố gắng kích thích cơnthịnh nộ của Hoàng đế. Ai ngờ những mật tấu này như bánh bao ném chó, nhưtượng Phật bằng bùn ngã xuống sông, hoàn toàn không có phản ứng nào.Lại thêm mấy ngày, cuối cùng trong cung cũng đưa ra quyết định xử trí vụmưu phản. Phạm Nhàn ngồi trong phủ cầm chiếu thư, vô cùng kinh ngạc và bấtngờ. Y không ngờ sau cuộc tranh luận với Hoàng đế trong Ngự Thư phòng, cuốicùng Hoàng thượng đã nghe lời mình, giương cao đồ đao nhưng lại nhẹ nhànghạ xuống.Các quan lại phản loạn bị truy nã cùng một số nhân vật chưa được phóngthích, tổng cộng có hơn ngàn người bị xử chém. Trong khi đó, phụ nữ và trẻ emliên quan đến vụ án hầu hết đều được xử lý nhẹ tay.Đối với những quân phản loạn đầu hàng lúc cuối cùng, Hoàng đế chỉ xử tửcác tướng lĩnh từ một cấp độ nhất định trở lên, còn binh lính bình thường thì bịphân tán đi làm nô lệ ở các biên giới, có ý lập công chuộc tội.Sau khi tính toán, khoảng hơn hai ngàn người đã chết vì vụ phản loạn.Nhưng con số này đã vượt xa dự đoán tốt nhất của Phạm Nhàn, đặc biệt là cácquan lại và gia đình theo luật phải bị xử tử hoặc đày ải, phần lớn đều được giảmnhẹ hình phạt, khiến tâm trạng y vui mừng khôn xiết.Tuy vui mừng nhưng càng thắc mắc không biết vì sao Hoàng đế lại làm nhưvậy? Nếu thực sự do mình khuyên can mà ra, vậy hôm đó trong Ngự Thưphòng, tại sao bệ hạ lại nổi giận đến thế?o O oThực ra việc Hoàng đế đối đầu với Tiểu Phạm trong Ngự Thư phòng đã sớmgây chấn động cả kinh đô. Dù sao trong cung người nhiều cũng lắm miệng lưỡi,chuyện này cũng không thể giấu kín được ai, nên trước khi Hoàng đế ban chiếu,phần lớn quan lại đều đã biết rõ mọi chuyện.Các quan viên dù có phe phái riêng, cũng biết nếu Thái tử lên ngôi thì bảnthân khó tránh cái chết. Nhưng dẫu sao cùng ở chung triều đình nhiều năm, aicũng có chút xót xa cho những người vô tội bị liên lụy. Vì thế, khi thấy chiếuthư rộng lượng tới cực điểm của bệ hạ, mọi người đều cảm khái.Đặc biệt là hai Đại học sĩ đứng đầu Môn Hạ Trung Thư không ngừng cangợi chiếu chỉ của bệ hạ, từ tận đáy lòng họ không ngừng tán tụng Thánhthượng. Một vị minh quân khoan dung, mới là nền tảng thành tựu cơ nghiệpthiên hạ vạn đời. Các môn đồ đời sau của Trang Mạc Hàn đều rất tán thành.Và vì sao Hoàng đế ban chiếu thư khoan hồng như thế? Chắc chắn là nhờcông của Tiểu Phạm đại nhân. Tiểu Phạm đại nhân không màng danh vọng vàquyền lực, dũng cảm lên tiếng trong Ngự Thư phòng trước mặt Hoàng thượng.Dù không đến mức liều mạng, nhưng cũng đã mạo hiểm rất lớn.Khi nghĩ về việc này, triều đình và giới sĩ phu trong kinh đô không khỏiđánh giá cao Phạm Nhàn, cho rằng vị đại nhân này quả xứng là người kế tụcTrang đại gia, cách hành sự mang đậm phong cách cổ xưa. Những người maymắn thoát chết lại càng biết ơn Phạm Nhàn. Trong thời gian ngắn, tiếng tăm củaPhạm Nhàn một lần nữa vang dội khắp kinh đô.