Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1440: Tiễn biệt chiến hữu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình khẽ cười lạnh đáp: "Chỉ cần Phạm Nhàn còn sống, Bệ hạ sẽkhông dốc sức tiêu diệt Giám Sát viện, ta lo gì... Đáng sợ là Lâm Nhược Phủ,con hồ ly già kia đã nhẫn nhục bấy lâu, cuối cùng cũng tận dụng thời cơ, giaohết những người ông ta che giấu cho con rể thân yêu, kết quả... chắc hẳn lúc nàyông ta đang phun máu tại Ngô Châu."Phạm Kiến cũng nở nụ cười, nói: "Mọi người đều tưởng quan lại thuộc pheLâm theo An Chi chống lại Thái tử, sau này chắc chắn sẽ được ban thưởng hậuhĩnh. Nào ngờ, từ đầu bệ hạ chỉ chờ thấy cảnh tượng này, khi tất cả phe phái củaLâm tướng gia lộ diện. Dù bây giờ khó mà trừng trị, nhưng về sau bọn họ đâucòn cơ hội ngoi lên nữa?""Tận diệt kẻ địch ngoài cùng thù trong, Bệ hạ còn chém đứt một nửa cánhtay của ba lão già chúng ta." Phạm Kiến thở dài nói: "Bệ hạ quả thật anh minhthần võ, tài năng vô song.""Không thể phủ nhận, giống như nhiều năm trước khi chúng ta bắt đầu theophò tá hắn." Trần Bình Bình nhắm mắt, chậm rãi nói: "Dù xưa kia hay tương lai,hắn vẫn là mạnh mẽ nhất thiên hạ."o O oSau một lúc im lặng như tờ, Phạm Thượng thư thở dài, nói: "Ta ẩn náu trongphủ Tĩnh Vương ở kinh đô, không phải lo sợ tình hình nơi đây, mà vì sớm nhậnra Diệp gia khả nghi, chỉ không ngờ... Hoàng đế bệ hạ lại là một vị Đại tôngsư.""Thực lực của bệ hạ thâm sâu khôn lường, ta cũng đoán được phần nào."Trần Bình Bình lạnh lùng đáp, "Chỉ không ngờ lão quái vật Diệp Lưu Vân lạiđột ngột đứng về phe bệ hạ.""Hai chúng ta chỉ nắm bắt được một phương diện của Hoàng đế bệ hạ,nếu..." Phạm Thượng thư chợt ngưng bặt.Trần Bình Bình hiểu rõ lão chiến hữu muốn nói gì, bình thản đáp: "Khôngcó nếu. Bởi từ sự kiện đó, ngươi không tin ta, ta cũng không tin ngươi... lạikhông hề nghĩ rằng người đáng tin tưởng nhất liệu có vấn đề gì?""An Chi từng nói một câu." Phạm Thượng thư kể, "Nếu hai ta có thể tintưởng lẫn nhau thêm một chút, mọi việc có lẽ sẽ dễ xử lý hơn... Chính vào lúcđó, ta đã biết đứa con trai này rất phi thường. Cho dù ta và ngươi giấu kín,nhưng nó vẫn đoán ra manh mối.""Là con của Tiểu Diệp tử và Hoàng đế bệ hạ, tất nhiên phi thường." TrầnBình Bình nhíu mày, trong lòng vẫn hết sức tôn kính và ngưỡng mộ Hoàng đế."Ngươi nhận ra bệ hạ là Đại tông sư từ bao giờ?" Lúc này Phạm Thượng thưcảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thong thả hỏi."Khá nhiều năm rồi." Lông mày Trần Bình Bình dần giãn ra, nhớ lại chuyệncũ. Thời điểm ấy Đại Ngụy vẫn còn oai hùng ở đại lục, quốc thế hưng thịnh.Lúc Khánh Quốc mới bắt đầu tiến công phương Bắc, chiến sự vô cùng khókhăn. Đặc biệt có một trận, khi đó Hoàng đế bệ hạ còn là Thái tử, bị thươngnặng, toàn thân tê liệt không cử động được, suýt chút nữa đã tử vong. May nhờTrần Bình Bình liều mình cứu giúp, trải qua vô vàn gian nan mới đem hắn quayvề.Đây là một trong những chiến công nổi tiếng nhất của Trần Bình Bình,ngang tầm với việc tấn công bất ngờ ngàn dặm và bắt được Tiêu Ân, trả giábằng một chân.Phạm Thượng thư nhíu mày, nói: "Việc này có vấn đề gì? Mấy lão già chúngta vẫn tưởng, chính vì thương tích năm ấy mà Hoàng đế bệ hạ mất đi võ công...khi đó hắn quả là bậc tướng tài.""Vết thương kia rất lạ thường." Trần Bình Bình chậm rãi đáp, "Toàn thân têliệt, chắc chắn không phải do thương tích bên ngoài. Ta và Ninh Tài nhân chămsóc hắn suốt dọc đường, biết nguyên nhân có lẽ liên quan kinh mạch, dườngnhư tất cả kinh mạch đều bị đứt đoạn... Ban đầu tưởng hắn chết chắc rồi, thậmchí đã khóc mấy trận, nào ngờ sau cùng hắn lại sống sót quay trở lại.""Chưa từng thấy ai kinh mạch đứt đoạn toàn bộ mà vẫn sống sót." Trần BìnhBình mở mắt nhìn Phạm Kiến, chậm rãi nói: "Nhưng sau này có gặp một ngườitương tự... chính là con trai của ngươi.""Trong chuyện Huyễn Không miếu, kinh mạch Phạm Nhàn cũng bị tổnthương nặng nề, nhưng không đến mức kinh hoàng như Hoàng đế bệ hạ năm ấy.Về sau ở Giang Nam, hắn học được bí kíp từ lão trọc, dần dần bình phục." TrầnBình Bình nói tiếp: "Hoàng đế bệ hạ không có vận may như Phạm Nhàn. Hắnkhông học Thiên Nhất đạo, vậy làm sao thương tích khi đó lành lặn được?""Những năm gần đây, ngươi ở bên cạnh Hoàng đế bệ hạ ít hơn ta." TrầnBình Bình tiếp tục nói: "Cho dù Hoàng đế bệ hạ có thể che giấu kỹ càng, nhưngvẫn lộ ra manh mối. Phí Giới từ Đạm Châu về báo cáo về công pháp bá đạo củaPhạm Nhàn, cảnh báo hậu quả nghiêm trọng có thể gây ra. Điều đó nhắc ta nhớlại hình ảnh bệ hạ ngày xưa, toàn thân tê liệt như phế nhân.""Tại Huyền Không miếu, ta muốn thử xem bí mật lớn nhất của hắn là gì...Tiếc thay, Phạm Nhàn đã cản trở."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Bình Bình khẽ cười lạnh đáp: "Chỉ cần Phạm Nhàn còn sống, Bệ hạ sẽ
không dốc sức tiêu diệt Giám Sát viện, ta lo gì... Đáng sợ là Lâm Nhược Phủ,
con hồ ly già kia đã nhẫn nhục bấy lâu, cuối cùng cũng tận dụng thời cơ, giao
hết những người ông ta che giấu cho con rể thân yêu, kết quả... chắc hẳn lúc này
ông ta đang phun máu tại Ngô Châu."
Phạm Kiến cũng nở nụ cười, nói: "Mọi người đều tưởng quan lại thuộc phe
Lâm theo An Chi chống lại Thái tử, sau này chắc chắn sẽ được ban thưởng hậu
hĩnh. Nào ngờ, từ đầu bệ hạ chỉ chờ thấy cảnh tượng này, khi tất cả phe phái của
Lâm tướng gia lộ diện. Dù bây giờ khó mà trừng trị, nhưng về sau bọn họ đâu
còn cơ hội ngoi lên nữa?"
"Tận diệt kẻ địch ngoài cùng thù trong, Bệ hạ còn chém đứt một nửa cánh
tay của ba lão già chúng ta." Phạm Kiến thở dài nói: "Bệ hạ quả thật anh minh
thần võ, tài năng vô song."
"Không thể phủ nhận, giống như nhiều năm trước khi chúng ta bắt đầu theo
phò tá hắn." Trần Bình Bình nhắm mắt, chậm rãi nói: "Dù xưa kia hay tương lai,
hắn vẫn là mạnh mẽ nhất thiên hạ."
o O o
Sau một lúc im lặng như tờ, Phạm Thượng thư thở dài, nói: "Ta ẩn náu trong
phủ Tĩnh Vương ở kinh đô, không phải lo sợ tình hình nơi đây, mà vì sớm nhận
ra Diệp gia khả nghi, chỉ không ngờ... Hoàng đế bệ hạ lại là một vị Đại tông
sư."
"Thực lực của bệ hạ thâm sâu khôn lường, ta cũng đoán được phần nào."
Trần Bình Bình lạnh lùng đáp, "Chỉ không ngờ lão quái vật Diệp Lưu Vân lại
đột ngột đứng về phe bệ hạ."
"Hai chúng ta chỉ nắm bắt được một phương diện của Hoàng đế bệ hạ,
nếu..." Phạm Thượng thư chợt ngưng bặt.
Trần Bình Bình hiểu rõ lão chiến hữu muốn nói gì, bình thản đáp: "Không
có nếu. Bởi từ sự kiện đó, ngươi không tin ta, ta cũng không tin ngươi... lại
không hề nghĩ rằng người đáng tin tưởng nhất liệu có vấn đề gì?"
"An Chi từng nói một câu." Phạm Thượng thư kể, "Nếu hai ta có thể tin
tưởng lẫn nhau thêm một chút, mọi việc có lẽ sẽ dễ xử lý hơn... Chính vào lúc
đó, ta đã biết đứa con trai này rất phi thường. Cho dù ta và ngươi giấu kín,
nhưng nó vẫn đoán ra manh mối."
"Là con của Tiểu Diệp tử và Hoàng đế bệ hạ, tất nhiên phi thường." Trần
Bình Bình nhíu mày, trong lòng vẫn hết sức tôn kính và ngưỡng mộ Hoàng đế.
"Ngươi nhận ra bệ hạ là Đại tông sư từ bao giờ?" Lúc này Phạm Thượng thư
cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thong thả hỏi.
"Khá nhiều năm rồi." Lông mày Trần Bình Bình dần giãn ra, nhớ lại chuyện
cũ. Thời điểm ấy Đại Ngụy vẫn còn oai hùng ở đại lục, quốc thế hưng thịnh.
Lúc Khánh Quốc mới bắt đầu tiến công phương Bắc, chiến sự vô cùng khó
khăn. Đặc biệt có một trận, khi đó Hoàng đế bệ hạ còn là Thái tử, bị thương
nặng, toàn thân tê liệt không cử động được, suýt chút nữa đã tử vong. May nhờ
Trần Bình Bình liều mình cứu giúp, trải qua vô vàn gian nan mới đem hắn quay
về.
Đây là một trong những chiến công nổi tiếng nhất của Trần Bình Bình,
ngang tầm với việc tấn công bất ngờ ngàn dặm và bắt được Tiêu Ân, trả giá
bằng một chân.
Phạm Thượng thư nhíu mày, nói: "Việc này có vấn đề gì? Mấy lão già chúng
ta vẫn tưởng, chính vì thương tích năm ấy mà Hoàng đế bệ hạ mất đi võ công...
khi đó hắn quả là bậc tướng tài."
"Vết thương kia rất lạ thường." Trần Bình Bình chậm rãi đáp, "Toàn thân tê
liệt, chắc chắn không phải do thương tích bên ngoài. Ta và Ninh Tài nhân chăm
sóc hắn suốt dọc đường, biết nguyên nhân có lẽ liên quan kinh mạch, dường
như tất cả kinh mạch đều bị đứt đoạn... Ban đầu tưởng hắn chết chắc rồi, thậm
chí đã khóc mấy trận, nào ngờ sau cùng hắn lại sống sót quay trở lại."
"Chưa từng thấy ai kinh mạch đứt đoạn toàn bộ mà vẫn sống sót." Trần Bình
Bình mở mắt nhìn Phạm Kiến, chậm rãi nói: "Nhưng sau này có gặp một người
tương tự... chính là con trai của ngươi."
"Trong chuyện Huyễn Không miếu, kinh mạch Phạm Nhàn cũng bị tổn
thương nặng nề, nhưng không đến mức kinh hoàng như Hoàng đế bệ hạ năm ấy.
Về sau ở Giang Nam, hắn học được bí kíp từ lão trọc, dần dần bình phục." Trần
Bình Bình nói tiếp: "Hoàng đế bệ hạ không có vận may như Phạm Nhàn. Hắn
không học Thiên Nhất đạo, vậy làm sao thương tích khi đó lành lặn được?"
"Những năm gần đây, ngươi ở bên cạnh Hoàng đế bệ hạ ít hơn ta." Trần
Bình Bình tiếp tục nói: "Cho dù Hoàng đế bệ hạ có thể che giấu kỹ càng, nhưng
vẫn lộ ra manh mối. Phí Giới từ Đạm Châu về báo cáo về công pháp bá đạo của
Phạm Nhàn, cảnh báo hậu quả nghiêm trọng có thể gây ra. Điều đó nhắc ta nhớ
lại hình ảnh bệ hạ ngày xưa, toàn thân tê liệt như phế nhân."
"Tại Huyền Không miếu, ta muốn thử xem bí mật lớn nhất của hắn là gì...
Tiếc thay, Phạm Nhàn đã cản trở."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình khẽ cười lạnh đáp: "Chỉ cần Phạm Nhàn còn sống, Bệ hạ sẽkhông dốc sức tiêu diệt Giám Sát viện, ta lo gì... Đáng sợ là Lâm Nhược Phủ,con hồ ly già kia đã nhẫn nhục bấy lâu, cuối cùng cũng tận dụng thời cơ, giaohết những người ông ta che giấu cho con rể thân yêu, kết quả... chắc hẳn lúc nàyông ta đang phun máu tại Ngô Châu."Phạm Kiến cũng nở nụ cười, nói: "Mọi người đều tưởng quan lại thuộc pheLâm theo An Chi chống lại Thái tử, sau này chắc chắn sẽ được ban thưởng hậuhĩnh. Nào ngờ, từ đầu bệ hạ chỉ chờ thấy cảnh tượng này, khi tất cả phe phái củaLâm tướng gia lộ diện. Dù bây giờ khó mà trừng trị, nhưng về sau bọn họ đâucòn cơ hội ngoi lên nữa?""Tận diệt kẻ địch ngoài cùng thù trong, Bệ hạ còn chém đứt một nửa cánhtay của ba lão già chúng ta." Phạm Kiến thở dài nói: "Bệ hạ quả thật anh minhthần võ, tài năng vô song.""Không thể phủ nhận, giống như nhiều năm trước khi chúng ta bắt đầu theophò tá hắn." Trần Bình Bình nhắm mắt, chậm rãi nói: "Dù xưa kia hay tương lai,hắn vẫn là mạnh mẽ nhất thiên hạ."o O oSau một lúc im lặng như tờ, Phạm Thượng thư thở dài, nói: "Ta ẩn náu trongphủ Tĩnh Vương ở kinh đô, không phải lo sợ tình hình nơi đây, mà vì sớm nhậnra Diệp gia khả nghi, chỉ không ngờ... Hoàng đế bệ hạ lại là một vị Đại tôngsư.""Thực lực của bệ hạ thâm sâu khôn lường, ta cũng đoán được phần nào."Trần Bình Bình lạnh lùng đáp, "Chỉ không ngờ lão quái vật Diệp Lưu Vân lạiđột ngột đứng về phe bệ hạ.""Hai chúng ta chỉ nắm bắt được một phương diện của Hoàng đế bệ hạ,nếu..." Phạm Thượng thư chợt ngưng bặt.Trần Bình Bình hiểu rõ lão chiến hữu muốn nói gì, bình thản đáp: "Khôngcó nếu. Bởi từ sự kiện đó, ngươi không tin ta, ta cũng không tin ngươi... lạikhông hề nghĩ rằng người đáng tin tưởng nhất liệu có vấn đề gì?""An Chi từng nói một câu." Phạm Thượng thư kể, "Nếu hai ta có thể tintưởng lẫn nhau thêm một chút, mọi việc có lẽ sẽ dễ xử lý hơn... Chính vào lúcđó, ta đã biết đứa con trai này rất phi thường. Cho dù ta và ngươi giấu kín,nhưng nó vẫn đoán ra manh mối.""Là con của Tiểu Diệp tử và Hoàng đế bệ hạ, tất nhiên phi thường." TrầnBình Bình nhíu mày, trong lòng vẫn hết sức tôn kính và ngưỡng mộ Hoàng đế."Ngươi nhận ra bệ hạ là Đại tông sư từ bao giờ?" Lúc này Phạm Thượng thưcảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thong thả hỏi."Khá nhiều năm rồi." Lông mày Trần Bình Bình dần giãn ra, nhớ lại chuyệncũ. Thời điểm ấy Đại Ngụy vẫn còn oai hùng ở đại lục, quốc thế hưng thịnh.Lúc Khánh Quốc mới bắt đầu tiến công phương Bắc, chiến sự vô cùng khókhăn. Đặc biệt có một trận, khi đó Hoàng đế bệ hạ còn là Thái tử, bị thươngnặng, toàn thân tê liệt không cử động được, suýt chút nữa đã tử vong. May nhờTrần Bình Bình liều mình cứu giúp, trải qua vô vàn gian nan mới đem hắn quayvề.Đây là một trong những chiến công nổi tiếng nhất của Trần Bình Bình,ngang tầm với việc tấn công bất ngờ ngàn dặm và bắt được Tiêu Ân, trả giábằng một chân.Phạm Thượng thư nhíu mày, nói: "Việc này có vấn đề gì? Mấy lão già chúngta vẫn tưởng, chính vì thương tích năm ấy mà Hoàng đế bệ hạ mất đi võ công...khi đó hắn quả là bậc tướng tài.""Vết thương kia rất lạ thường." Trần Bình Bình chậm rãi đáp, "Toàn thân têliệt, chắc chắn không phải do thương tích bên ngoài. Ta và Ninh Tài nhân chămsóc hắn suốt dọc đường, biết nguyên nhân có lẽ liên quan kinh mạch, dườngnhư tất cả kinh mạch đều bị đứt đoạn... Ban đầu tưởng hắn chết chắc rồi, thậmchí đã khóc mấy trận, nào ngờ sau cùng hắn lại sống sót quay trở lại.""Chưa từng thấy ai kinh mạch đứt đoạn toàn bộ mà vẫn sống sót." Trần BìnhBình mở mắt nhìn Phạm Kiến, chậm rãi nói: "Nhưng sau này có gặp một ngườitương tự... chính là con trai của ngươi.""Trong chuyện Huyễn Không miếu, kinh mạch Phạm Nhàn cũng bị tổnthương nặng nề, nhưng không đến mức kinh hoàng như Hoàng đế bệ hạ năm ấy.Về sau ở Giang Nam, hắn học được bí kíp từ lão trọc, dần dần bình phục." TrầnBình Bình nói tiếp: "Hoàng đế bệ hạ không có vận may như Phạm Nhàn. Hắnkhông học Thiên Nhất đạo, vậy làm sao thương tích khi đó lành lặn được?""Những năm gần đây, ngươi ở bên cạnh Hoàng đế bệ hạ ít hơn ta." TrầnBình Bình tiếp tục nói: "Cho dù Hoàng đế bệ hạ có thể che giấu kỹ càng, nhưngvẫn lộ ra manh mối. Phí Giới từ Đạm Châu về báo cáo về công pháp bá đạo củaPhạm Nhàn, cảnh báo hậu quả nghiêm trọng có thể gây ra. Điều đó nhắc ta nhớlại hình ảnh bệ hạ ngày xưa, toàn thân tê liệt như phế nhân.""Tại Huyền Không miếu, ta muốn thử xem bí mật lớn nhất của hắn là gì...Tiếc thay, Phạm Nhàn đã cản trở."