Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1441: Tiễn biệt chiến hữu 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói tới đây, ông trừng mắt nhìn Phạm Thượng thư, bởi lúc ấy chính vị phụthân này đã để con trai mình cứu giá lập công, làm hỏng kế hoạch lớn của TrầnBình Bình."Đã hỏi rõ ràng, thôi không nói nữa. Ngươi cũng nên tìm hiểu kỹ việc này."Phạm Kiến thong thả đứng dậy, nói: "Ta sẽ về Đạm Châu dưỡng già. Nếu rảnhrỗi có thể ghé thăm ta."Trần Bình Bình im lặng, hiểu rõ tâm trạng của lão chiến hữu. Cho dù bệ hạcó là người không thể đánh bại hay không, cuối cùng hắn vẫn là cha ruột củaPhạm Nhàn. Không ai biết Phạm Nhàn là người “xuyên không”, linh hồn mangtheo đặc tính khác thường, không giống bất kỳ ai. Hai vị trưởng bối này chỉ suynghĩ dựa theo lẽ thường, cho rằng dù Phạm Nhàn biết chân tướng cũng sẽ lâmvào thế tiến thoái lưỡng nan.Họ không muốn Phạm Nhàn sống dưới áp lực quá lớn, nên nhất định phảinghĩ thông suốt vấn đề này.Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ cái chuông đồng bên bàn. Tiếng chuông thanhthoát vang lên. Lão bộc phục vụ ông nhiều năm bước vào, đỡ ông lên xe lăn."Ta tiễn ngươi." Trần Bình Bình cúi đầu ho dữ dội, ống tay áo dính đầynước miếng, một lúc sau mới dịu đi, tự trách: "Thân thể ta ngày càng suynhược, trúng chút độc nhẹ cũng khó chữa trị."Phạm Kiến im lặng nhìn ông, không nói gì rồi bước ra ngoài. Lãoo bộ đẩyxe lăn theo sau, chỉ đi được một đoạn ngắn trước công trường, cả hai rất ăn ýdừng lại, nhìn nhau thi lễ."Ta đã nghĩ kỹ rồi." Trần Bình Bình nói với Phạm Kiến.Phạm Kiến không vội đáp, cúi đầu suy nghĩ một lúc, không biết đó là thậtlòng hay giả vờ. Hắn biết lý do Trần Bình Bình đến tiễn mình, bởi nhiều nămtrước họ từng đến bờ biển Đông Hải, từng tụ tập ở Thái Bình biệt viện, từng tạodựng cục diện tốt đẹp. Nhưng theo năm tháng, kẻ ra đi, người thay đổi, cóngười muốn rút lui - chính mình từ quan về Đạm Châu, chỉ còn Trần Bình Bìnhbầu bạn bên bệ hạ ở kinh đô, hẳn cũng cảm thấy cô đơn.Như Phạm Nhàn nói, trong mười mấy năm qua, hai người nghi kỵ lẫn nhau,giao tiếp dần ít đi. Nhưng không thể xóa nhòa tình chiến hữu xưa.Phong lưu cuối cùng cũng tan theo mưa gió, đến lúc lui khỏi sân khấu thìphải lui triệt để. Lâm Nhược Phú không phải thành viên nhóm ba người, nên luikhông hoàn toàn, không như Phạm Thượng thư. Trước thiên uy của Hoàng đếbệ hạ, người như họ chỉ biết lui về ẩn cư, dường như không còn lựa chọn tốthơn.Trước khi đi, Phạm Kiến nhíu mày hỏi câu cuối cùng, không hề lảng tránhđến vị lão bộc bên cạnh: "Nếu ngày xưa ngươi nghi ngờ ta, tại sao lại cho NgũTrúc đưa hắn đến Đạm Châu?"Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, cúi đầu một lát rồi chậm rãi đáp: "Vì biếtngươi từng trả giá cho điều đó, nên ta muốn tiếp tục xem xét tấm lòng ngươi."Khóe môi Phạm Kiến thoáng nụ cười tự giễu đầy ưu phiền, vẫy tay màkhông nói thêm gì.o O oNhìn bóng dáng Phạm Kiến khuất dần, Trần Bình Bình nhẹ nhàng tựa vàoxe lăn, ngón tay vô thức gõ nhịp trên tay vịn, thở dài nhẹ nhõm: "Rời đi là tốt...rời đi là tốt..."Ngay sau đó, tâm trạng vị thủ lĩnh góc tối của Khánh Quốc ảm đạm, tự nói:"Dù sao cũng là cha ruột của hắn, làm sao ta có thể nhẫn tâm ép buộc."Lão bộc im lặng đẩy xe lăn quay về, nghe chủ nhân thở dài mệt mỏi: "Ngươinói xem, giết một người mà sao lại khó đến thế?"Trần Bình Bình trải qua biết bao chuyện lớn kinh thiên động địa, đối mặtbiết bao hiểm nguy, nhưng chưa bao giờ thất vọng như ngày hôm nay. Bởi kẻđịch ông đối mặt chắc chắn là người mạnh nhất mà ông từng gặp, và người ấydường như không có điểm yếu.Lão bộc khàn giọng nói: "Có lẽ sẽ không liên lụy đến tiểu công gia." Lãonhận ra tâm trọng của chủ nhân nên cố an ủi."Cho dù bệ hạ có phát hiện manh mối gì, nhưng sau chuyện tại HuyềnKhông miếu, trong sơn cốc đầy tuyết, ta đã hai lần để An Chi suýt mất mạng.Lẽ nào điều đó còn không thể cắt đứt mối quan hệ giữa ta và hắn? An Chi luônmay mắn, chắc chắn bệ hạ sẽ không nghi ngờ hắn. Việc này cứ như vậy đi."Trần Bình Bình hơi lạnh, kéo chăn đắp lên người.o O oPhạm Kiến sắp ra đi, Trần Bình Bình từ bỏ, Phạm Nhàn đã suy nghĩ kỹcàng. Vấn đề lớn nhất trên đời dường như đã được giải quyết. Nhưng trong lòngba người họ đều rõ, nếu không có biến cố lớn xảy ra, cái nắp sẽ yên ổn che kínchậu dầu. Nhưng nếu có việc gì đó phát sinh, dầu sẽ bắn tung tóe, đốt cháy tấtcả - nhất là khi dầu sôi trào trong lòng, khiến mọi người bỏng đau rát.Mà trong lúc Khánh Quốc dần ổn định, Bắc Tề và Đông Di thành lại rơi vàobầu không khí u ám, tang thương.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngoài Thượng Kinh thành, phía bắc Tây sơn kinh Bắc Tề là ngọn núi xanhthăm thẳm. Tuy trông bình thường, nhưng trong lòng mọi người lại rất đặc biệt,vì đây là vị trí của Đạo môn Thiên Nhất đạo. Các đồ tử đồ tôn của Khổ Hà đạisư học tập tu luyện tại đây, sau này ra ngoài trị thiên hạ, giúp đỡ nhân dân.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nói tới đây, ông trừng mắt nhìn Phạm Thượng thư, bởi lúc ấy chính vị phụ
thân này đã để con trai mình cứu giá lập công, làm hỏng kế hoạch lớn của Trần
Bình Bình.
"Đã hỏi rõ ràng, thôi không nói nữa. Ngươi cũng nên tìm hiểu kỹ việc này."
Phạm Kiến thong thả đứng dậy, nói: "Ta sẽ về Đạm Châu dưỡng già. Nếu rảnh
rỗi có thể ghé thăm ta."
Trần Bình Bình im lặng, hiểu rõ tâm trạng của lão chiến hữu. Cho dù bệ hạ
có là người không thể đánh bại hay không, cuối cùng hắn vẫn là cha ruột của
Phạm Nhàn. Không ai biết Phạm Nhàn là người “xuyên không”, linh hồn mang
theo đặc tính khác thường, không giống bất kỳ ai. Hai vị trưởng bối này chỉ suy
nghĩ dựa theo lẽ thường, cho rằng dù Phạm Nhàn biết chân tướng cũng sẽ lâm
vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Họ không muốn Phạm Nhàn sống dưới áp lực quá lớn, nên nhất định phải
nghĩ thông suốt vấn đề này.
Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ cái chuông đồng bên bàn. Tiếng chuông thanh
thoát vang lên. Lão bộc phục vụ ông nhiều năm bước vào, đỡ ông lên xe lăn.
"Ta tiễn ngươi." Trần Bình Bình cúi đầu ho dữ dội, ống tay áo dính đầy
nước miếng, một lúc sau mới dịu đi, tự trách: "Thân thể ta ngày càng suy
nhược, trúng chút độc nhẹ cũng khó chữa trị."
Phạm Kiến im lặng nhìn ông, không nói gì rồi bước ra ngoài. Lãoo bộ đẩy
xe lăn theo sau, chỉ đi được một đoạn ngắn trước công trường, cả hai rất ăn ý
dừng lại, nhìn nhau thi lễ.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi." Trần Bình Bình nói với Phạm Kiến.
Phạm Kiến không vội đáp, cúi đầu suy nghĩ một lúc, không biết đó là thật
lòng hay giả vờ. Hắn biết lý do Trần Bình Bình đến tiễn mình, bởi nhiều năm
trước họ từng đến bờ biển Đông Hải, từng tụ tập ở Thái Bình biệt viện, từng tạo
dựng cục diện tốt đẹp. Nhưng theo năm tháng, kẻ ra đi, người thay đổi, có
người muốn rút lui - chính mình từ quan về Đạm Châu, chỉ còn Trần Bình Bình
bầu bạn bên bệ hạ ở kinh đô, hẳn cũng cảm thấy cô đơn.
Như Phạm Nhàn nói, trong mười mấy năm qua, hai người nghi kỵ lẫn nhau,
giao tiếp dần ít đi. Nhưng không thể xóa nhòa tình chiến hữu xưa.
Phong lưu cuối cùng cũng tan theo mưa gió, đến lúc lui khỏi sân khấu thì
phải lui triệt để. Lâm Nhược Phú không phải thành viên nhóm ba người, nên lui
không hoàn toàn, không như Phạm Thượng thư. Trước thiên uy của Hoàng đế
bệ hạ, người như họ chỉ biết lui về ẩn cư, dường như không còn lựa chọn tốt
hơn.
Trước khi đi, Phạm Kiến nhíu mày hỏi câu cuối cùng, không hề lảng tránh
đến vị lão bộc bên cạnh: "Nếu ngày xưa ngươi nghi ngờ ta, tại sao lại cho Ngũ
Trúc đưa hắn đến Đạm Châu?"
Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, cúi đầu một lát rồi chậm rãi đáp: "Vì biết
ngươi từng trả giá cho điều đó, nên ta muốn tiếp tục xem xét tấm lòng ngươi."
Khóe môi Phạm Kiến thoáng nụ cười tự giễu đầy ưu phiền, vẫy tay mà
không nói thêm gì.
o O o
Nhìn bóng dáng Phạm Kiến khuất dần, Trần Bình Bình nhẹ nhàng tựa vào
xe lăn, ngón tay vô thức gõ nhịp trên tay vịn, thở dài nhẹ nhõm: "Rời đi là tốt...
rời đi là tốt..."
Ngay sau đó, tâm trạng vị thủ lĩnh góc tối của Khánh Quốc ảm đạm, tự nói:
"Dù sao cũng là cha ruột của hắn, làm sao ta có thể nhẫn tâm ép buộc."
Lão bộc im lặng đẩy xe lăn quay về, nghe chủ nhân thở dài mệt mỏi: "Ngươi
nói xem, giết một người mà sao lại khó đến thế?"
Trần Bình Bình trải qua biết bao chuyện lớn kinh thiên động địa, đối mặt
biết bao hiểm nguy, nhưng chưa bao giờ thất vọng như ngày hôm nay. Bởi kẻ
địch ông đối mặt chắc chắn là người mạnh nhất mà ông từng gặp, và người ấy
dường như không có điểm yếu.
Lão bộc khàn giọng nói: "Có lẽ sẽ không liên lụy đến tiểu công gia." Lão
nhận ra tâm trọng của chủ nhân nên cố an ủi.
"Cho dù bệ hạ có phát hiện manh mối gì, nhưng sau chuyện tại Huyền
Không miếu, trong sơn cốc đầy tuyết, ta đã hai lần để An Chi suýt mất mạng.
Lẽ nào điều đó còn không thể cắt đứt mối quan hệ giữa ta và hắn? An Chi luôn
may mắn, chắc chắn bệ hạ sẽ không nghi ngờ hắn. Việc này cứ như vậy đi."
Trần Bình Bình hơi lạnh, kéo chăn đắp lên người.
o O o
Phạm Kiến sắp ra đi, Trần Bình Bình từ bỏ, Phạm Nhàn đã suy nghĩ kỹ
càng. Vấn đề lớn nhất trên đời dường như đã được giải quyết. Nhưng trong lòng
ba người họ đều rõ, nếu không có biến cố lớn xảy ra, cái nắp sẽ yên ổn che kín
chậu dầu. Nhưng nếu có việc gì đó phát sinh, dầu sẽ bắn tung tóe, đốt cháy tất
cả - nhất là khi dầu sôi trào trong lòng, khiến mọi người bỏng đau rát.
Mà trong lúc Khánh Quốc dần ổn định, Bắc Tề và Đông Di thành lại rơi vào
bầu không khí u ám, tang thương.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngoài Thượng Kinh thành, phía bắc Tây sơn kinh Bắc Tề là ngọn núi xanh
thăm thẳm. Tuy trông bình thường, nhưng trong lòng mọi người lại rất đặc biệt,
vì đây là vị trí của Đạo môn Thiên Nhất đạo. Các đồ tử đồ tôn của Khổ Hà đại
sư học tập tu luyện tại đây, sau này ra ngoài trị thiên hạ, giúp đỡ nhân dân.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói tới đây, ông trừng mắt nhìn Phạm Thượng thư, bởi lúc ấy chính vị phụthân này đã để con trai mình cứu giá lập công, làm hỏng kế hoạch lớn của TrầnBình Bình."Đã hỏi rõ ràng, thôi không nói nữa. Ngươi cũng nên tìm hiểu kỹ việc này."Phạm Kiến thong thả đứng dậy, nói: "Ta sẽ về Đạm Châu dưỡng già. Nếu rảnhrỗi có thể ghé thăm ta."Trần Bình Bình im lặng, hiểu rõ tâm trạng của lão chiến hữu. Cho dù bệ hạcó là người không thể đánh bại hay không, cuối cùng hắn vẫn là cha ruột củaPhạm Nhàn. Không ai biết Phạm Nhàn là người “xuyên không”, linh hồn mangtheo đặc tính khác thường, không giống bất kỳ ai. Hai vị trưởng bối này chỉ suynghĩ dựa theo lẽ thường, cho rằng dù Phạm Nhàn biết chân tướng cũng sẽ lâmvào thế tiến thoái lưỡng nan.Họ không muốn Phạm Nhàn sống dưới áp lực quá lớn, nên nhất định phảinghĩ thông suốt vấn đề này.Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ cái chuông đồng bên bàn. Tiếng chuông thanhthoát vang lên. Lão bộc phục vụ ông nhiều năm bước vào, đỡ ông lên xe lăn."Ta tiễn ngươi." Trần Bình Bình cúi đầu ho dữ dội, ống tay áo dính đầynước miếng, một lúc sau mới dịu đi, tự trách: "Thân thể ta ngày càng suynhược, trúng chút độc nhẹ cũng khó chữa trị."Phạm Kiến im lặng nhìn ông, không nói gì rồi bước ra ngoài. Lãoo bộ đẩyxe lăn theo sau, chỉ đi được một đoạn ngắn trước công trường, cả hai rất ăn ýdừng lại, nhìn nhau thi lễ."Ta đã nghĩ kỹ rồi." Trần Bình Bình nói với Phạm Kiến.Phạm Kiến không vội đáp, cúi đầu suy nghĩ một lúc, không biết đó là thậtlòng hay giả vờ. Hắn biết lý do Trần Bình Bình đến tiễn mình, bởi nhiều nămtrước họ từng đến bờ biển Đông Hải, từng tụ tập ở Thái Bình biệt viện, từng tạodựng cục diện tốt đẹp. Nhưng theo năm tháng, kẻ ra đi, người thay đổi, cóngười muốn rút lui - chính mình từ quan về Đạm Châu, chỉ còn Trần Bình Bìnhbầu bạn bên bệ hạ ở kinh đô, hẳn cũng cảm thấy cô đơn.Như Phạm Nhàn nói, trong mười mấy năm qua, hai người nghi kỵ lẫn nhau,giao tiếp dần ít đi. Nhưng không thể xóa nhòa tình chiến hữu xưa.Phong lưu cuối cùng cũng tan theo mưa gió, đến lúc lui khỏi sân khấu thìphải lui triệt để. Lâm Nhược Phú không phải thành viên nhóm ba người, nên luikhông hoàn toàn, không như Phạm Thượng thư. Trước thiên uy của Hoàng đếbệ hạ, người như họ chỉ biết lui về ẩn cư, dường như không còn lựa chọn tốthơn.Trước khi đi, Phạm Kiến nhíu mày hỏi câu cuối cùng, không hề lảng tránhđến vị lão bộc bên cạnh: "Nếu ngày xưa ngươi nghi ngờ ta, tại sao lại cho NgũTrúc đưa hắn đến Đạm Châu?"Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, cúi đầu một lát rồi chậm rãi đáp: "Vì biếtngươi từng trả giá cho điều đó, nên ta muốn tiếp tục xem xét tấm lòng ngươi."Khóe môi Phạm Kiến thoáng nụ cười tự giễu đầy ưu phiền, vẫy tay màkhông nói thêm gì.o O oNhìn bóng dáng Phạm Kiến khuất dần, Trần Bình Bình nhẹ nhàng tựa vàoxe lăn, ngón tay vô thức gõ nhịp trên tay vịn, thở dài nhẹ nhõm: "Rời đi là tốt...rời đi là tốt..."Ngay sau đó, tâm trạng vị thủ lĩnh góc tối của Khánh Quốc ảm đạm, tự nói:"Dù sao cũng là cha ruột của hắn, làm sao ta có thể nhẫn tâm ép buộc."Lão bộc im lặng đẩy xe lăn quay về, nghe chủ nhân thở dài mệt mỏi: "Ngươinói xem, giết một người mà sao lại khó đến thế?"Trần Bình Bình trải qua biết bao chuyện lớn kinh thiên động địa, đối mặtbiết bao hiểm nguy, nhưng chưa bao giờ thất vọng như ngày hôm nay. Bởi kẻđịch ông đối mặt chắc chắn là người mạnh nhất mà ông từng gặp, và người ấydường như không có điểm yếu.Lão bộc khàn giọng nói: "Có lẽ sẽ không liên lụy đến tiểu công gia." Lãonhận ra tâm trọng của chủ nhân nên cố an ủi."Cho dù bệ hạ có phát hiện manh mối gì, nhưng sau chuyện tại HuyềnKhông miếu, trong sơn cốc đầy tuyết, ta đã hai lần để An Chi suýt mất mạng.Lẽ nào điều đó còn không thể cắt đứt mối quan hệ giữa ta và hắn? An Chi luônmay mắn, chắc chắn bệ hạ sẽ không nghi ngờ hắn. Việc này cứ như vậy đi."Trần Bình Bình hơi lạnh, kéo chăn đắp lên người.o O oPhạm Kiến sắp ra đi, Trần Bình Bình từ bỏ, Phạm Nhàn đã suy nghĩ kỹcàng. Vấn đề lớn nhất trên đời dường như đã được giải quyết. Nhưng trong lòngba người họ đều rõ, nếu không có biến cố lớn xảy ra, cái nắp sẽ yên ổn che kínchậu dầu. Nhưng nếu có việc gì đó phát sinh, dầu sẽ bắn tung tóe, đốt cháy tấtcả - nhất là khi dầu sôi trào trong lòng, khiến mọi người bỏng đau rát.Mà trong lúc Khánh Quốc dần ổn định, Bắc Tề và Đông Di thành lại rơi vàobầu không khí u ám, tang thương.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngoài Thượng Kinh thành, phía bắc Tây sơn kinh Bắc Tề là ngọn núi xanhthăm thẳm. Tuy trông bình thường, nhưng trong lòng mọi người lại rất đặc biệt,vì đây là vị trí của Đạo môn Thiên Nhất đạo. Các đồ tử đồ tôn của Khổ Hà đạisư học tập tu luyện tại đây, sau này ra ngoài trị thiên hạ, giúp đỡ nhân dân.