Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1442: Núi xanh không che được 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay, không khí trên núi thật u buồn, các đệ tử Thiên Nhất đạo lo lắngnhìn lên ngôi nhà màu đen trên đỉnh núi, siết chặt nắm đấm, mím môi, đôi mắthoảng hốt, im lặng không nói một lời. Thỉnh thoảng có người đi ngang trên conđường đá dẫn lên đỉnh núi, nhưng tất cả đều sắc mặt sa sầm, không đoái hoài tớicác đệ tử.Người lên núi rất đông, phần lớn có địa vị rất cao, gồm nhiều vương côngquý tộc, danh tướng triều đình Bắc Tề như Thái phó đại nhân mà Trang MặcHàn tiên sinh tự dạy dỗ, như Trường Ninh hầu, quan trên trong các bộ, cùngkhoảng một nửa là các đệ tử từng xuất thân từ núi này. Hôm nay, tất cả đều quayvề đây.Ngoại trừ Thượng Sam Hổ ở biên giới phía nam chống lại thế công củaquân đội Nam Khánh ở Yến Kinh và Thương Châu, gần như tất thảy nhân vậttài năng, quyền lực nhất Bắc Tề đều tập trung trên ngọn núi xanh này. Nói cáchkhác, trung tâm chính trị Bắc Tề hôm nay đã dời lên núi.Các đệ tử Thiên Nhất đạo đoán ra chuyện gì đã xảy ra trên đỉnh núi, bởi chỉcó việc trọng đại như vậy có thể kinh động tới nhiều người đến thế. Nỗi buồntrên gương mặt họ càng sâu thêm.Đến trưa, Hoàng đế Bắc Tề mặc thường phục, vẻ mặt u ám leo lên conđường đá dẫn tới đỉnh núi. Bên cạnh là Lang Đào, sau lưng là Hà Đạo Nhân.Thị vệ rải rác dọc theo con đường đá giữa ngọn núi xanh, không có ngự giá,cũng chẳng có đoàn tùy tùng, chỉ vội vã men theo dốc núi.Đệ tử Thiên Nhất đạo quỳ hai bên đường, càng thấy thương cảm khi biếtngười bảo hộ Đại Tề, vị sư tổ gần như thần thánh nơi trần thế này, sắp rời bỏ cõiđời.o O oTrên Đại Đông sơn, chân khí bá đạo mà Hoàng đế Khánh Quốc đã tu luyệnhàng chục năm, giờ đổ cả vào thân thể Khổ Hà đại sư. Sức mạnh tu luyện baonăm tích lũy như biển cả, trong nháy mắt làm vỡ tan thân thể già cỗi của KhổHà đại sư.Được Thượng Sam Hổ đưa về lãnh thổ Bắc Tề, Khổ Hà đại sư ngồi xếpbằng ở Đạo môn trên núi, im lặng, không ăn uống, gương mặt bình thản nhưngda thịt bắt đầu nứt nẻ, lộ ra mạch máu bên trong, dần tan rã, trông rất kinhkhủng.May thay, chiếc áo choàng mềm mại che kín thân hình đại sư, giúp các đệ tửhầu hạ bên cạnh khỏi thêm đau xót.Từ sáng sớm, người từ Thượng Kinh thành kéo đến không ngớt, các vươngtôn đại thần đều cung kính thi lễ đệ tử. Sau khi gặp Khổ Hà đại sư, ai nấy đềuhiểu đây là lần cuối nhìn thấy Quốc sư.Trước lúc lâm chung mà vẫn chẳng thanh tĩnh, nhị đồ đệ Mộc Bồng vốnluôn căng thẳng theo dõi hơi thở sư phụ, sắc mặt hung ác nhưng cũng khôngdám phản đối, bởi việc triệu kiến này là mệnh lệnh của Khổ Hà đại sư trước lúcra đi.Mỗi người chỉ gặp đại sư một lát, chỉ khi gặp Thái phó, Khổ Hà mới nóithêm vài lời.Khổ Hà đã bảo vệ đất nước này hàng chục năm, nay sắp ra đi, dù đã nhìnthấu sinh tử nhưng vẫn còn điều không buông xuống được - chính là quốc gianày. Hôm nay là lần từ biệt cuối cùng của ông với đất nước, cũng là lời dặn dòsau cùng.Cho dù đại sư còn hay mất, chắc chắn ông sẽ tác động rất lớn đến quốc gianày. Vì thế, ông muốn dùng thời gian cuối cùng để nói vài lời với các quan lạicai quản triều đình Bắc Tề, giúp Hoàng thượng cai trị vững chắc hơn sau này.Khổ Hà nhìn vị tướng quân trước mặt, vô thức rơi vào trạng thái suy tư.Năng lực của bệ hạ không thiếu, có điều vẫn còn trẻ. Mặc dù Thẩm Trọng bị trừkhử, Thượng Sam Hổ quy phục, nhưng nếu mình thực sự ra đi, liệu hắn có kiểmsoát được quân đội không?Vị tướng lĩnh kia là Chính sứ Khu Mật viện, sau khi nghe Quốc sư dặn dòvài câu, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, không khỏi kinh hoàng ngướcnhìn lên. Trong quốc gia Bắc Tề này, cho dù là hoàng tộc hay tướng lĩnh, đều vôcùng tôn kính Khổ Hà đại sư, bởi vì Khổ Hà khác với Diệp Lưu Vân ở NộiKhố, ngay từ đầu trải rộng ảnh hưởng và năng lực vào mọi ngóc ngách trongtriều đình Bắc Tề.Nhị đệ tử Thiên Nhất đạo Mộc Bồng, ghé sát tai sư phụ, thầm thì: "Bệ hạ vàThái hậu đã tới, có gọi vào không?"Trên đời này, chỉ có Khổ Hà đại sư mới có tư cách dùng chữ “gọi” vớiHoàng đế, Thái hậu.Khổ Hà đại sư bình tĩnh lắc đầu, vết nứt trên cổ va chạm nhẹ vào áo, đaunhói như bị xé rách. Đau đớn kinh khủng đến mức người bình thường không aichịu nổi, nhưng ông lại như không có cảm giác gì, chỉ hơi nhíu mày.Mộc Bồng quỳ bên trái sư phụ, thấy vết máu trên áo sau lưng, trong lòngđau xót, không cầm được nước mắt.Nghe tiếng khóc, Chính sứ Khu Mật viện đang quỳ gối trước Khổ Hà đại sưcũng bùi ngùi, lo sợ cho tương lai Bắc Tề, mắt rưng rưng, quỳ lùi lại hai bước,đập đầu xuống đất trước mặt Khổ Hà đại sư ba cái, nghiến răng nói: "ThượngSam Hổ ở phương Nam, đệ tử ở kinh đô, trừ phi chết đi, quyết không để quốctriều tổn hại... Kể cả phải hy sinh tính mạng, cũng nhất định bảo vệ bệ hạ antoàn!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm nay, không khí trên núi thật u buồn, các đệ tử Thiên Nhất đạo lo lắng

nhìn lên ngôi nhà màu đen trên đỉnh núi, siết chặt nắm đấm, mím môi, đôi mắt

hoảng hốt, im lặng không nói một lời. Thỉnh thoảng có người đi ngang trên con

đường đá dẫn lên đỉnh núi, nhưng tất cả đều sắc mặt sa sầm, không đoái hoài tới

các đệ tử.

Người lên núi rất đông, phần lớn có địa vị rất cao, gồm nhiều vương công

quý tộc, danh tướng triều đình Bắc Tề như Thái phó đại nhân mà Trang Mặc

Hàn tiên sinh tự dạy dỗ, như Trường Ninh hầu, quan trên trong các bộ, cùng

khoảng một nửa là các đệ tử từng xuất thân từ núi này. Hôm nay, tất cả đều quay

về đây.

Ngoại trừ Thượng Sam Hổ ở biên giới phía nam chống lại thế công của

quân đội Nam Khánh ở Yến Kinh và Thương Châu, gần như tất thảy nhân vật

tài năng, quyền lực nhất Bắc Tề đều tập trung trên ngọn núi xanh này. Nói cách

khác, trung tâm chính trị Bắc Tề hôm nay đã dời lên núi.

Các đệ tử Thiên Nhất đạo đoán ra chuyện gì đã xảy ra trên đỉnh núi, bởi chỉ

có việc trọng đại như vậy có thể kinh động tới nhiều người đến thế. Nỗi buồn

trên gương mặt họ càng sâu thêm.

Đến trưa, Hoàng đế Bắc Tề mặc thường phục, vẻ mặt u ám leo lên con

đường đá dẫn tới đỉnh núi. Bên cạnh là Lang Đào, sau lưng là Hà Đạo Nhân.

Thị vệ rải rác dọc theo con đường đá giữa ngọn núi xanh, không có ngự giá,

cũng chẳng có đoàn tùy tùng, chỉ vội vã men theo dốc núi.

Đệ tử Thiên Nhất đạo quỳ hai bên đường, càng thấy thương cảm khi biết

người bảo hộ Đại Tề, vị sư tổ gần như thần thánh nơi trần thế này, sắp rời bỏ cõi

đời.

o O o

Trên Đại Đông sơn, chân khí bá đạo mà Hoàng đế Khánh Quốc đã tu luyện

hàng chục năm, giờ đổ cả vào thân thể Khổ Hà đại sư. Sức mạnh tu luyện bao

năm tích lũy như biển cả, trong nháy mắt làm vỡ tan thân thể già cỗi của Khổ

Hà đại sư.

Được Thượng Sam Hổ đưa về lãnh thổ Bắc Tề, Khổ Hà đại sư ngồi xếp

bằng ở Đạo môn trên núi, im lặng, không ăn uống, gương mặt bình thản nhưng

da thịt bắt đầu nứt nẻ, lộ ra mạch máu bên trong, dần tan rã, trông rất kinh

khủng.

May thay, chiếc áo choàng mềm mại che kín thân hình đại sư, giúp các đệ tử

hầu hạ bên cạnh khỏi thêm đau xót.

Từ sáng sớm, người từ Thượng Kinh thành kéo đến không ngớt, các vương

tôn đại thần đều cung kính thi lễ đệ tử. Sau khi gặp Khổ Hà đại sư, ai nấy đều

hiểu đây là lần cuối nhìn thấy Quốc sư.

Trước lúc lâm chung mà vẫn chẳng thanh tĩnh, nhị đồ đệ Mộc Bồng vốn

luôn căng thẳng theo dõi hơi thở sư phụ, sắc mặt hung ác nhưng cũng không

dám phản đối, bởi việc triệu kiến này là mệnh lệnh của Khổ Hà đại sư trước lúc

ra đi.

Mỗi người chỉ gặp đại sư một lát, chỉ khi gặp Thái phó, Khổ Hà mới nói

thêm vài lời.

Khổ Hà đã bảo vệ đất nước này hàng chục năm, nay sắp ra đi, dù đã nhìn

thấu sinh tử nhưng vẫn còn điều không buông xuống được - chính là quốc gia

này. Hôm nay là lần từ biệt cuối cùng của ông với đất nước, cũng là lời dặn dò

sau cùng.

Cho dù đại sư còn hay mất, chắc chắn ông sẽ tác động rất lớn đến quốc gia

này. Vì thế, ông muốn dùng thời gian cuối cùng để nói vài lời với các quan lại

cai quản triều đình Bắc Tề, giúp Hoàng thượng cai trị vững chắc hơn sau này.

Khổ Hà nhìn vị tướng quân trước mặt, vô thức rơi vào trạng thái suy tư.

Năng lực của bệ hạ không thiếu, có điều vẫn còn trẻ. Mặc dù Thẩm Trọng bị trừ

khử, Thượng Sam Hổ quy phục, nhưng nếu mình thực sự ra đi, liệu hắn có kiểm

soát được quân đội không?

Vị tướng lĩnh kia là Chính sứ Khu Mật viện, sau khi nghe Quốc sư dặn dò

vài câu, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, không khỏi kinh hoàng ngước

nhìn lên. Trong quốc gia Bắc Tề này, cho dù là hoàng tộc hay tướng lĩnh, đều vô

cùng tôn kính Khổ Hà đại sư, bởi vì Khổ Hà khác với Diệp Lưu Vân ở Nội

Khố, ngay từ đầu trải rộng ảnh hưởng và năng lực vào mọi ngóc ngách trong

triều đình Bắc Tề.

Nhị đệ tử Thiên Nhất đạo Mộc Bồng, ghé sát tai sư phụ, thầm thì: "Bệ hạ và

Thái hậu đã tới, có gọi vào không?"

Trên đời này, chỉ có Khổ Hà đại sư mới có tư cách dùng chữ “gọi” với

Hoàng đế, Thái hậu.

Khổ Hà đại sư bình tĩnh lắc đầu, vết nứt trên cổ va chạm nhẹ vào áo, đau

nhói như bị xé rách. Đau đớn kinh khủng đến mức người bình thường không ai

chịu nổi, nhưng ông lại như không có cảm giác gì, chỉ hơi nhíu mày.

Mộc Bồng quỳ bên trái sư phụ, thấy vết máu trên áo sau lưng, trong lòng

đau xót, không cầm được nước mắt.

Nghe tiếng khóc, Chính sứ Khu Mật viện đang quỳ gối trước Khổ Hà đại sư

cũng bùi ngùi, lo sợ cho tương lai Bắc Tề, mắt rưng rưng, quỳ lùi lại hai bước,

đập đầu xuống đất trước mặt Khổ Hà đại sư ba cái, nghiến răng nói: "Thượng

Sam Hổ ở phương Nam, đệ tử ở kinh đô, trừ phi chết đi, quyết không để quốc

triều tổn hại... Kể cả phải hy sinh tính mạng, cũng nhất định bảo vệ bệ hạ an

toàn!"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay, không khí trên núi thật u buồn, các đệ tử Thiên Nhất đạo lo lắngnhìn lên ngôi nhà màu đen trên đỉnh núi, siết chặt nắm đấm, mím môi, đôi mắthoảng hốt, im lặng không nói một lời. Thỉnh thoảng có người đi ngang trên conđường đá dẫn lên đỉnh núi, nhưng tất cả đều sắc mặt sa sầm, không đoái hoài tớicác đệ tử.Người lên núi rất đông, phần lớn có địa vị rất cao, gồm nhiều vương côngquý tộc, danh tướng triều đình Bắc Tề như Thái phó đại nhân mà Trang MặcHàn tiên sinh tự dạy dỗ, như Trường Ninh hầu, quan trên trong các bộ, cùngkhoảng một nửa là các đệ tử từng xuất thân từ núi này. Hôm nay, tất cả đều quayvề đây.Ngoại trừ Thượng Sam Hổ ở biên giới phía nam chống lại thế công củaquân đội Nam Khánh ở Yến Kinh và Thương Châu, gần như tất thảy nhân vậttài năng, quyền lực nhất Bắc Tề đều tập trung trên ngọn núi xanh này. Nói cáchkhác, trung tâm chính trị Bắc Tề hôm nay đã dời lên núi.Các đệ tử Thiên Nhất đạo đoán ra chuyện gì đã xảy ra trên đỉnh núi, bởi chỉcó việc trọng đại như vậy có thể kinh động tới nhiều người đến thế. Nỗi buồntrên gương mặt họ càng sâu thêm.Đến trưa, Hoàng đế Bắc Tề mặc thường phục, vẻ mặt u ám leo lên conđường đá dẫn tới đỉnh núi. Bên cạnh là Lang Đào, sau lưng là Hà Đạo Nhân.Thị vệ rải rác dọc theo con đường đá giữa ngọn núi xanh, không có ngự giá,cũng chẳng có đoàn tùy tùng, chỉ vội vã men theo dốc núi.Đệ tử Thiên Nhất đạo quỳ hai bên đường, càng thấy thương cảm khi biếtngười bảo hộ Đại Tề, vị sư tổ gần như thần thánh nơi trần thế này, sắp rời bỏ cõiđời.o O oTrên Đại Đông sơn, chân khí bá đạo mà Hoàng đế Khánh Quốc đã tu luyệnhàng chục năm, giờ đổ cả vào thân thể Khổ Hà đại sư. Sức mạnh tu luyện baonăm tích lũy như biển cả, trong nháy mắt làm vỡ tan thân thể già cỗi của KhổHà đại sư.Được Thượng Sam Hổ đưa về lãnh thổ Bắc Tề, Khổ Hà đại sư ngồi xếpbằng ở Đạo môn trên núi, im lặng, không ăn uống, gương mặt bình thản nhưngda thịt bắt đầu nứt nẻ, lộ ra mạch máu bên trong, dần tan rã, trông rất kinhkhủng.May thay, chiếc áo choàng mềm mại che kín thân hình đại sư, giúp các đệ tửhầu hạ bên cạnh khỏi thêm đau xót.Từ sáng sớm, người từ Thượng Kinh thành kéo đến không ngớt, các vươngtôn đại thần đều cung kính thi lễ đệ tử. Sau khi gặp Khổ Hà đại sư, ai nấy đềuhiểu đây là lần cuối nhìn thấy Quốc sư.Trước lúc lâm chung mà vẫn chẳng thanh tĩnh, nhị đồ đệ Mộc Bồng vốnluôn căng thẳng theo dõi hơi thở sư phụ, sắc mặt hung ác nhưng cũng khôngdám phản đối, bởi việc triệu kiến này là mệnh lệnh của Khổ Hà đại sư trước lúcra đi.Mỗi người chỉ gặp đại sư một lát, chỉ khi gặp Thái phó, Khổ Hà mới nóithêm vài lời.Khổ Hà đã bảo vệ đất nước này hàng chục năm, nay sắp ra đi, dù đã nhìnthấu sinh tử nhưng vẫn còn điều không buông xuống được - chính là quốc gianày. Hôm nay là lần từ biệt cuối cùng của ông với đất nước, cũng là lời dặn dòsau cùng.Cho dù đại sư còn hay mất, chắc chắn ông sẽ tác động rất lớn đến quốc gianày. Vì thế, ông muốn dùng thời gian cuối cùng để nói vài lời với các quan lạicai quản triều đình Bắc Tề, giúp Hoàng thượng cai trị vững chắc hơn sau này.Khổ Hà nhìn vị tướng quân trước mặt, vô thức rơi vào trạng thái suy tư.Năng lực của bệ hạ không thiếu, có điều vẫn còn trẻ. Mặc dù Thẩm Trọng bị trừkhử, Thượng Sam Hổ quy phục, nhưng nếu mình thực sự ra đi, liệu hắn có kiểmsoát được quân đội không?Vị tướng lĩnh kia là Chính sứ Khu Mật viện, sau khi nghe Quốc sư dặn dòvài câu, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, không khỏi kinh hoàng ngướcnhìn lên. Trong quốc gia Bắc Tề này, cho dù là hoàng tộc hay tướng lĩnh, đều vôcùng tôn kính Khổ Hà đại sư, bởi vì Khổ Hà khác với Diệp Lưu Vân ở NộiKhố, ngay từ đầu trải rộng ảnh hưởng và năng lực vào mọi ngóc ngách trongtriều đình Bắc Tề.Nhị đệ tử Thiên Nhất đạo Mộc Bồng, ghé sát tai sư phụ, thầm thì: "Bệ hạ vàThái hậu đã tới, có gọi vào không?"Trên đời này, chỉ có Khổ Hà đại sư mới có tư cách dùng chữ “gọi” vớiHoàng đế, Thái hậu.Khổ Hà đại sư bình tĩnh lắc đầu, vết nứt trên cổ va chạm nhẹ vào áo, đaunhói như bị xé rách. Đau đớn kinh khủng đến mức người bình thường không aichịu nổi, nhưng ông lại như không có cảm giác gì, chỉ hơi nhíu mày.Mộc Bồng quỳ bên trái sư phụ, thấy vết máu trên áo sau lưng, trong lòngđau xót, không cầm được nước mắt.Nghe tiếng khóc, Chính sứ Khu Mật viện đang quỳ gối trước Khổ Hà đại sưcũng bùi ngùi, lo sợ cho tương lai Bắc Tề, mắt rưng rưng, quỳ lùi lại hai bước,đập đầu xuống đất trước mặt Khổ Hà đại sư ba cái, nghiến răng nói: "ThượngSam Hổ ở phương Nam, đệ tử ở kinh đô, trừ phi chết đi, quyết không để quốctriều tổn hại... Kể cả phải hy sinh tính mạng, cũng nhất định bảo vệ bệ hạ antoàn!"

Chương 1442: Núi xanh không che được 1