Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1450: Mùa đông không ngừng nghỉ của chúng ta 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc đó, y vẫn còn là một thiếu niên mới vào kinh đô, chẳng biết quy tắc gìcả, ngơ ngác đến Khánh Miếu, gặp được thê tử của mình, rồi ngây thơ đến tòanhà Giám Sát viện, thấy một gương mặt âm u đầy tử khí, hàm răng trắng bệchvà hai gò má nhăn nheo.Đó chính là Vương Khải Niên.Khi ấy, Vương Khải Niên là một quan viên đã bị công việc giấy tờ làm tiêutan tinh thần, lúc nào cũng ở trong Giám Sát viện chờ đợi ngày về hưu. Nhưnglão là người đầu tiên Phạm Nhàn gặp, từ đó cuộc đời lão có sự thay đổi, quaytrở lại thời kỳ cảm giác hồi hộp và thú vị khi còn làm đạo tặc giang hồ.Cuộc gặp gỡ giữa Phạm Nhàn và Vương Khải Niên là một thứ duyên phận.Chính nhờ sự tình cờ ấy mà Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng lão, còn VươngKhải Niên thì tuyệt đối trung thành. Cuộc đời Vương Khải Niên đã thay đổi nhờPhạm Nhàn, tất cả bí mật của Phạm Nhàn lão đều biết, thậm chí cả cái rương,chìa khóa, tâm tư.Vương Khải Niên không chỉ là thuộc hạ của Phạm Nhàn, mà còn là bằnghữu, là tri kỉ mà Phạm Nhàn có thể tâm sự. Một nhân vật như thế không ai cóthể thay thế.Nhưng chính con người ấy, vì an nguy của Phạm Nhàn trong hiện tại lẫntương lai, đành phải lặn mai danh ẩn tích. Gương mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt,nghĩ thầm các ngươi đều ra đi, chỉ để mình ở lại nơi hoang vắng này.Nhưng chẳng bao lâu sau, y đã nguôi ngoai, cúi đầu thi lễ với gian nhà. Ynhận ra bí mật của mình quá đáng sợ, có lẽ những năm qua Vương Khải Niênsống rất khổ sở, áp lực rất lớn, có thể lão thích cuộc sống mù mờ và lơ đãngngày xưa hơn, ao ước được sống không áp lực.Hy vọng gia đình Vương Khải Niên sẽ được bình an trong tương lai.Phạm Nhàn thở dài, bước ra khỏi sân, quay đầu lại nhìn Mộc Phong vớigương mặt u sầu bên cạnh, cau mày nói: "Sao lại làm mặt buồn rười rượi thế?Bà xã nhà ngươi đã sinh con thứ hai rồi, hay là vẫn còn nhớ đến khuê nữ nhàlão Vương?"Sau khi Vương Khải Niên rời đi, tất nhiên bên cạnh Phạm Nhàn cần có mộtngười thân cận. Đặng Tử Việt là ứng viên phù hợp nhất nhưng đang ở ThượngKinh thành Bắc Tề, gian nan thực hiện nhiệm vụ. Tô Văn Mậu ở trong Nội Khốlại không thể động tới, không còn cách nào khác, Phạm Nhàn đành phải thăngchức cho cháu trai của Mộc Thiết.Theo sát một tháng, lòng trung thành của cậu nhóc này không phải vấn đề,nhưng không thú vị bằng Vương Khải Niên... Và hơn hết là không quen và bấttiện, khiến Phạm Nhàn nhận ra Vương Khải Niên không chỉ đơn thuần là mộtngười hài hước. Năng lực thực sự của lão đều ẩn sau nụ cười, chỉ là bình thườngmình không chú ý.Nghĩ vậy, tâm trạng Phạm Nhàn càng thêm trầm lắng, lãng đãng như nước,không còn chút hứng thú nào.o O oPhong thưởng trễ hai tháng cuối cùng cũng được ban xuống. Ngoài nhữngvăn thần đã tham gia phản loạn, ai nấy đều được bổ nhiệm mình vào chức vụtrống, những nhánh quân có công lớn trong việc dẹp loạn cuối cùng cũng đónnhận chỉ dụ từ hoàng cung.Diệp Trọng được thăng quan tiến tước, trọng thưởng, vào kinh nhậm chứcChính sứ Khu Mật viện. Tuy nhiên, chức Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lạigiao cho Tiêu Kim Hoa, người cuối cùng đã ngăn chặn Thái tử cùng lực lượngphản loạn trong Đông Hoa môn.Còn Trương Đức Thanh từng thống lĩnh mười ba Thành Môn ti, sau khi bịbắt đã xử lăng trì, tru di tam tộc, đây là hình phạt nặng nhất trong cuộc phảnloạn. Phạm Nhàn cũng không cứng rắn đối đầu với Hoàng đế về vấn đề này, dùbiết họ hàng của Trương Đức Thanh không liên quan. Nhưng y càng rõ cơnthịnh nộ của Hoàng đế bệ hạ đối với Trương Đức Thanh.Hoàng đế bệ hạ rất tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưng hắn lại phản bội.Không trừng trị thêm vài người nữa thì không thể giải tỏa được cơn giận hậmhực của Hoàng đế bệ hạ.Đại hoàng tử vẫn nắm quyền chỉ huy Cấm quân, không bỏ sót phần thưởngnào. Chỉ là đã phong Hòa Thân Vương rồi thì không còn phong thêm. CungĐiển cũng được trong cung triệu hồi trở lại, bắt đầu tiếp quản công việc thị vệ.Về phần sắp xếp sau này, Hoàng đế bệ hạ đã có kế hoạch, Phạm Nhàn cũngđoán được phần nào.Về phần phong thưởng cho Phạm Nhàn thì có một vài vấn đề nhỏ. Theo tintừ trong cung được truyền ra, ban đầu Hoàng đế bệ hạ định trực tiếp phongPhạm Nhàn làm Quận vương, nhưng lại bị hai Đại học sĩ Hồ Thư sợ hãi ngăncản.Phong vương cho người khác họ, chuyện này chưa từng xảy ra, nên các đạithần bị ý định ban đầu của Hoàng đế bệ hạ dọa sợ không nhẹ. Mặc dù ai cũngbiết, Phạm Nhàn là con ngoài tư sinh của Hoàng đế bệ hạ, nhưng dẫu sao y vẫnmang họ Phạm, bỗng nhiên được phong làm vương, chẳng phải khiến KhánhQuốc trở thành trò cười của thiên hạ hay sao?Phạm Nhàn cũng giật mình, trở thành một vương gia, còn là Đạm Bạcvương, thế là thế nào? May mà chiếu chỉ này bị cản lại. Trong lòng y vô cùngcảm kích hai vị Đại học sĩ Hồ và Thư cứng rắn kiên định kia.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc đó, y vẫn còn là một thiếu niên mới vào kinh đô, chẳng biết quy tắc gì
cả, ngơ ngác đến Khánh Miếu, gặp được thê tử của mình, rồi ngây thơ đến tòa
nhà Giám Sát viện, thấy một gương mặt âm u đầy tử khí, hàm răng trắng bệch
và hai gò má nhăn nheo.
Đó chính là Vương Khải Niên.
Khi ấy, Vương Khải Niên là một quan viên đã bị công việc giấy tờ làm tiêu
tan tinh thần, lúc nào cũng ở trong Giám Sát viện chờ đợi ngày về hưu. Nhưng
lão là người đầu tiên Phạm Nhàn gặp, từ đó cuộc đời lão có sự thay đổi, quay
trở lại thời kỳ cảm giác hồi hộp và thú vị khi còn làm đạo tặc giang hồ.
Cuộc gặp gỡ giữa Phạm Nhàn và Vương Khải Niên là một thứ duyên phận.
Chính nhờ sự tình cờ ấy mà Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng lão, còn Vương
Khải Niên thì tuyệt đối trung thành. Cuộc đời Vương Khải Niên đã thay đổi nhờ
Phạm Nhàn, tất cả bí mật của Phạm Nhàn lão đều biết, thậm chí cả cái rương,
chìa khóa, tâm tư.
Vương Khải Niên không chỉ là thuộc hạ của Phạm Nhàn, mà còn là bằng
hữu, là tri kỉ mà Phạm Nhàn có thể tâm sự. Một nhân vật như thế không ai có
thể thay thế.
Nhưng chính con người ấy, vì an nguy của Phạm Nhàn trong hiện tại lẫn
tương lai, đành phải lặn mai danh ẩn tích. Gương mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt,
nghĩ thầm các ngươi đều ra đi, chỉ để mình ở lại nơi hoang vắng này.
Nhưng chẳng bao lâu sau, y đã nguôi ngoai, cúi đầu thi lễ với gian nhà. Y
nhận ra bí mật của mình quá đáng sợ, có lẽ những năm qua Vương Khải Niên
sống rất khổ sở, áp lực rất lớn, có thể lão thích cuộc sống mù mờ và lơ đãng
ngày xưa hơn, ao ước được sống không áp lực.
Hy vọng gia đình Vương Khải Niên sẽ được bình an trong tương lai.
Phạm Nhàn thở dài, bước ra khỏi sân, quay đầu lại nhìn Mộc Phong với
gương mặt u sầu bên cạnh, cau mày nói: "Sao lại làm mặt buồn rười rượi thế?
Bà xã nhà ngươi đã sinh con thứ hai rồi, hay là vẫn còn nhớ đến khuê nữ nhà
lão Vương?"
Sau khi Vương Khải Niên rời đi, tất nhiên bên cạnh Phạm Nhàn cần có một
người thân cận. Đặng Tử Việt là ứng viên phù hợp nhất nhưng đang ở Thượng
Kinh thành Bắc Tề, gian nan thực hiện nhiệm vụ. Tô Văn Mậu ở trong Nội Khố
lại không thể động tới, không còn cách nào khác, Phạm Nhàn đành phải thăng
chức cho cháu trai của Mộc Thiết.
Theo sát một tháng, lòng trung thành của cậu nhóc này không phải vấn đề,
nhưng không thú vị bằng Vương Khải Niên... Và hơn hết là không quen và bất
tiện, khiến Phạm Nhàn nhận ra Vương Khải Niên không chỉ đơn thuần là một
người hài hước. Năng lực thực sự của lão đều ẩn sau nụ cười, chỉ là bình thường
mình không chú ý.
Nghĩ vậy, tâm trạng Phạm Nhàn càng thêm trầm lắng, lãng đãng như nước,
không còn chút hứng thú nào.
o O o
Phong thưởng trễ hai tháng cuối cùng cũng được ban xuống. Ngoài những
văn thần đã tham gia phản loạn, ai nấy đều được bổ nhiệm mình vào chức vụ
trống, những nhánh quân có công lớn trong việc dẹp loạn cuối cùng cũng đón
nhận chỉ dụ từ hoàng cung.
Diệp Trọng được thăng quan tiến tước, trọng thưởng, vào kinh nhậm chức
Chính sứ Khu Mật viện. Tuy nhiên, chức Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lại
giao cho Tiêu Kim Hoa, người cuối cùng đã ngăn chặn Thái tử cùng lực lượng
phản loạn trong Đông Hoa môn.
Còn Trương Đức Thanh từng thống lĩnh mười ba Thành Môn ti, sau khi bị
bắt đã xử lăng trì, tru di tam tộc, đây là hình phạt nặng nhất trong cuộc phản
loạn. Phạm Nhàn cũng không cứng rắn đối đầu với Hoàng đế về vấn đề này, dù
biết họ hàng của Trương Đức Thanh không liên quan. Nhưng y càng rõ cơn
thịnh nộ của Hoàng đế bệ hạ đối với Trương Đức Thanh.
Hoàng đế bệ hạ rất tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưng hắn lại phản bội.
Không trừng trị thêm vài người nữa thì không thể giải tỏa được cơn giận hậm
hực của Hoàng đế bệ hạ.
Đại hoàng tử vẫn nắm quyền chỉ huy Cấm quân, không bỏ sót phần thưởng
nào. Chỉ là đã phong Hòa Thân Vương rồi thì không còn phong thêm. Cung
Điển cũng được trong cung triệu hồi trở lại, bắt đầu tiếp quản công việc thị vệ.
Về phần sắp xếp sau này, Hoàng đế bệ hạ đã có kế hoạch, Phạm Nhàn cũng
đoán được phần nào.
Về phần phong thưởng cho Phạm Nhàn thì có một vài vấn đề nhỏ. Theo tin
từ trong cung được truyền ra, ban đầu Hoàng đế bệ hạ định trực tiếp phong
Phạm Nhàn làm Quận vương, nhưng lại bị hai Đại học sĩ Hồ Thư sợ hãi ngăn
cản.
Phong vương cho người khác họ, chuyện này chưa từng xảy ra, nên các đại
thần bị ý định ban đầu của Hoàng đế bệ hạ dọa sợ không nhẹ. Mặc dù ai cũng
biết, Phạm Nhàn là con ngoài tư sinh của Hoàng đế bệ hạ, nhưng dẫu sao y vẫn
mang họ Phạm, bỗng nhiên được phong làm vương, chẳng phải khiến Khánh
Quốc trở thành trò cười của thiên hạ hay sao?
Phạm Nhàn cũng giật mình, trở thành một vương gia, còn là Đạm Bạc
vương, thế là thế nào? May mà chiếu chỉ này bị cản lại. Trong lòng y vô cùng
cảm kích hai vị Đại học sĩ Hồ và Thư cứng rắn kiên định kia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc đó, y vẫn còn là một thiếu niên mới vào kinh đô, chẳng biết quy tắc gìcả, ngơ ngác đến Khánh Miếu, gặp được thê tử của mình, rồi ngây thơ đến tòanhà Giám Sát viện, thấy một gương mặt âm u đầy tử khí, hàm răng trắng bệchvà hai gò má nhăn nheo.Đó chính là Vương Khải Niên.Khi ấy, Vương Khải Niên là một quan viên đã bị công việc giấy tờ làm tiêutan tinh thần, lúc nào cũng ở trong Giám Sát viện chờ đợi ngày về hưu. Nhưnglão là người đầu tiên Phạm Nhàn gặp, từ đó cuộc đời lão có sự thay đổi, quaytrở lại thời kỳ cảm giác hồi hộp và thú vị khi còn làm đạo tặc giang hồ.Cuộc gặp gỡ giữa Phạm Nhàn và Vương Khải Niên là một thứ duyên phận.Chính nhờ sự tình cờ ấy mà Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng lão, còn VươngKhải Niên thì tuyệt đối trung thành. Cuộc đời Vương Khải Niên đã thay đổi nhờPhạm Nhàn, tất cả bí mật của Phạm Nhàn lão đều biết, thậm chí cả cái rương,chìa khóa, tâm tư.Vương Khải Niên không chỉ là thuộc hạ của Phạm Nhàn, mà còn là bằnghữu, là tri kỉ mà Phạm Nhàn có thể tâm sự. Một nhân vật như thế không ai cóthể thay thế.Nhưng chính con người ấy, vì an nguy của Phạm Nhàn trong hiện tại lẫntương lai, đành phải lặn mai danh ẩn tích. Gương mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt,nghĩ thầm các ngươi đều ra đi, chỉ để mình ở lại nơi hoang vắng này.Nhưng chẳng bao lâu sau, y đã nguôi ngoai, cúi đầu thi lễ với gian nhà. Ynhận ra bí mật của mình quá đáng sợ, có lẽ những năm qua Vương Khải Niênsống rất khổ sở, áp lực rất lớn, có thể lão thích cuộc sống mù mờ và lơ đãngngày xưa hơn, ao ước được sống không áp lực.Hy vọng gia đình Vương Khải Niên sẽ được bình an trong tương lai.Phạm Nhàn thở dài, bước ra khỏi sân, quay đầu lại nhìn Mộc Phong vớigương mặt u sầu bên cạnh, cau mày nói: "Sao lại làm mặt buồn rười rượi thế?Bà xã nhà ngươi đã sinh con thứ hai rồi, hay là vẫn còn nhớ đến khuê nữ nhàlão Vương?"Sau khi Vương Khải Niên rời đi, tất nhiên bên cạnh Phạm Nhàn cần có mộtngười thân cận. Đặng Tử Việt là ứng viên phù hợp nhất nhưng đang ở ThượngKinh thành Bắc Tề, gian nan thực hiện nhiệm vụ. Tô Văn Mậu ở trong Nội Khốlại không thể động tới, không còn cách nào khác, Phạm Nhàn đành phải thăngchức cho cháu trai của Mộc Thiết.Theo sát một tháng, lòng trung thành của cậu nhóc này không phải vấn đề,nhưng không thú vị bằng Vương Khải Niên... Và hơn hết là không quen và bấttiện, khiến Phạm Nhàn nhận ra Vương Khải Niên không chỉ đơn thuần là mộtngười hài hước. Năng lực thực sự của lão đều ẩn sau nụ cười, chỉ là bình thườngmình không chú ý.Nghĩ vậy, tâm trạng Phạm Nhàn càng thêm trầm lắng, lãng đãng như nước,không còn chút hứng thú nào.o O oPhong thưởng trễ hai tháng cuối cùng cũng được ban xuống. Ngoài nhữngvăn thần đã tham gia phản loạn, ai nấy đều được bổ nhiệm mình vào chức vụtrống, những nhánh quân có công lớn trong việc dẹp loạn cuối cùng cũng đónnhận chỉ dụ từ hoàng cung.Diệp Trọng được thăng quan tiến tước, trọng thưởng, vào kinh nhậm chứcChính sứ Khu Mật viện. Tuy nhiên, chức Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lạigiao cho Tiêu Kim Hoa, người cuối cùng đã ngăn chặn Thái tử cùng lực lượngphản loạn trong Đông Hoa môn.Còn Trương Đức Thanh từng thống lĩnh mười ba Thành Môn ti, sau khi bịbắt đã xử lăng trì, tru di tam tộc, đây là hình phạt nặng nhất trong cuộc phảnloạn. Phạm Nhàn cũng không cứng rắn đối đầu với Hoàng đế về vấn đề này, dùbiết họ hàng của Trương Đức Thanh không liên quan. Nhưng y càng rõ cơnthịnh nộ của Hoàng đế bệ hạ đối với Trương Đức Thanh.Hoàng đế bệ hạ rất tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưng hắn lại phản bội.Không trừng trị thêm vài người nữa thì không thể giải tỏa được cơn giận hậmhực của Hoàng đế bệ hạ.Đại hoàng tử vẫn nắm quyền chỉ huy Cấm quân, không bỏ sót phần thưởngnào. Chỉ là đã phong Hòa Thân Vương rồi thì không còn phong thêm. CungĐiển cũng được trong cung triệu hồi trở lại, bắt đầu tiếp quản công việc thị vệ.Về phần sắp xếp sau này, Hoàng đế bệ hạ đã có kế hoạch, Phạm Nhàn cũngđoán được phần nào.Về phần phong thưởng cho Phạm Nhàn thì có một vài vấn đề nhỏ. Theo tintừ trong cung được truyền ra, ban đầu Hoàng đế bệ hạ định trực tiếp phongPhạm Nhàn làm Quận vương, nhưng lại bị hai Đại học sĩ Hồ Thư sợ hãi ngăncản.Phong vương cho người khác họ, chuyện này chưa từng xảy ra, nên các đạithần bị ý định ban đầu của Hoàng đế bệ hạ dọa sợ không nhẹ. Mặc dù ai cũngbiết, Phạm Nhàn là con ngoài tư sinh của Hoàng đế bệ hạ, nhưng dẫu sao y vẫnmang họ Phạm, bỗng nhiên được phong làm vương, chẳng phải khiến KhánhQuốc trở thành trò cười của thiên hạ hay sao?Phạm Nhàn cũng giật mình, trở thành một vương gia, còn là Đạm Bạcvương, thế là thế nào? May mà chiếu chỉ này bị cản lại. Trong lòng y vô cùngcảm kích hai vị Đại học sĩ Hồ và Thư cứng rắn kiên định kia.