Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1451: Mùa đông không ngừng nghỉ của chúng ta 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đối với những người con không phải hoàng tộc, trở thành Đạm Bạc công đãlà vinh dự tột bậc. Còn về đất đai, vàng bạc thưởng cho y, Phạm Nhàn cũngkhông quá quan tâm, bởi hiện giờ y là một trong những người giàu có nhất thiênhạ. Có lẽ Hoàng đế bệ hạ cũng biết, những phần thưởng khác không thể khiếnPhạm Nhàn hài lòng, nên ban đầu mới có đề nghị hoang đường phong y làmvương gia.Phong vương không thành, không ngờ rốt cuộc từ trong cung vẫn ban xuốngchỉ dụ, bam cho con gái Phạm Nhàn là Phạm Tiểu Hoa tên là Phạm Thục Ninh,phong tước Quận chúa.Thật hoang đường, trên đời có vô số chuyện hoang đường, nhưng không cógì hoang đường hơn điều này. Con gái một đại thần lại được phong Quận chúa,mà cô con gái ấy lại không phải con của chính thất nhưng vẫn xác định tước vịtheo Lâm Uyển Nhi.Quá đáng hoang đường! Ai cũng không ngờ Hoàng đế bệ hạ lại có một mặtngoan cố và hồ đồ đến thế. Tất nhiên, điều hoang đường nhất trong mắt PhạmNhàn vẫn là cái tên mà Hoàng đế bệ hạ đặt cho nha đầu nhà mình - Thục Ninh!Ngươi tưởng đây là trò chơi xuyên không à?Nhưng cho dù chỉ dụ kia có hoang đường thế nào, trong lòng Phạm Nhànvẫn dâng lên một chút ấm áp, cảm nhận được tấm lòng của Hoàng đế lão tử.Ngay hôm sau, y vào cung tạ ơn, tiện thể hỏi xem có thể đổi cái tên Thục Ninhđược không.Chưa kịp mở miệng, Hoàng đế bệ hạ đã mỉm cười nói: "Hứa Mậu Tài ởGiao Châu, trẫm đã thu hồi chức vụ của hắn, cho hắn về hưu, giờ đây hắn đã trởvề Tuyền Châu."Nghe điều này, Phạm Nhàn chấn động dữ dội, miệng lưỡi khô khốc, sững sờkhông nói nên lời, càng không dám nói thêm gì khác. Y lập tức cúi đầu tạ ơn,im lặng trở về phủ.Sau khi suy ngẫm một hồi trong thư phòng, y tính toán xem Hoàng đế bệ hạrốt cuộc muốn làm gì, biết được những gì. Y biết Hứa Mậu Tài đã để lộ sơ hở ởđâu. Từ Đông Sơn đến Đạm Châu, Hứa Mậu Tài đã giúp y chống lại thủy quânGiao Châu, lên bờ chiến đấu. Rõ ràng Hứa Mậu Tài là người của y, nhưng trướckhi thủy quân Giao Châu vây hãm Đông Sơn trên biển, Hứa Mậu Tài đã khôngbáo cáo cho triều đình bất kỳ thông tin gì.Mặc dù Hoàng đế bệ hạ đã tính toán mọi chuyện, nhưng lại rất coi trọng tấmlòng của các thần tử. Rõ ràng Hứa Mậu Tài chỉ trung thành với Phạm Nhàn chứkhông phải triều đình. Sau đó Hoàng đế chỉ cần xem xét lại quá trình của HứaMậu Tài trong những năm qua, chắc chắn sẽ liên tưởng đến thủy quân TuyềnChâu hùng mạnh ngày xưa.Nếu vào bất cứ thời điểm nào khác, Hứa Mậu Tài khó tránh khỏi tử vong.Nhưng may mắn thay, trong những năm qua, Phạm Nhàn luôn thể hiện lòngtrung thành với Hoàng đế bệ hạ, kể cả vụ Đại Đông sơn lần này, đã trải qua vôsố thử thách và cuối cùng nhận được lòng tín nhiệm tuyệt đối của Hoàng đế bệhạ. Cho nên lần này Hoàng đế bệ hạ không trừng phạt Hứa Mậu Tài, chỉ nói choông về hưu, coi như đã nể mặt cho Phạm Nhàn.Trong lòng Phạm Nhàn thoáng chút lạnh lẽo, lại cảm thấy khó hiểu, một lầnnữa rơi vào bối rối. Hôm sau y không vào cung tạ tội, vì y vốn vô tội. Chỉ là đôilúc không khỏi suy nghĩ, bây giờ Hoàng đế thật sự ôn hòa hơn trước rất nhiều,nếu là Thái tử hay Nhị hoàng tử, chắc chắn chuyện này sẽ không đơn giản nhưthế.Hoàng đế bệ hạ càng đối xử ôn hòa, Phạm Nhàn càng không biết phải đốiđáp ra sao. Trong cung, bệ hạ từng hỏi về chân khí bá đạo trong người y, biếthiện tại không còn nguy cơ bộc phát nữa, nên im lặng không nói gì, khiến PhạmNhàn khó mà hiểu được thái độ thật sự của người.o O oThời gian nhẹ nhàng trôi qua như bông tuyết rơi, lặng lẽ phủ đầy mọi vậttrên đời. Khi cả lục địa Bắc Tề, Nam Khánh và Tây Hồ đều bị tuyết trắng phủkín, tiếng pháo nổ vang dội, hương khói bay ngập trời, đón chào xuân sang.Năm thứ tám Khánh Lịch cuối cùng cũng đến.Trong thời kỳ Khánh Quốc hỗn loạn, cho dù là Thái hậu nhiếp chính vàingày hay Hoàng đế sau khi về kinh, cả hai đều quyết liệt huy động binh lựchùng mạnh trong tay, tấn công các phương hướng, dùng thế lực áp đảo đe dọamọi người.Ở phía tây, Lý Hoằng Thành theo quân chinh phạt Tây Vực, lạnh lùng quansát động tĩnh của người Hồ giữa bão tuyết. Sau khi kết hợp với tinh binh BắcMan, lực lượng người Hồ ngày càng hùng mạnh. Giờ đây tuyết phủ kín khắpnơi khiến mọi người phải chiến đấu với thiên nhiên khắc nghiệt, không còn tâmtrạng giao chiến. Chỉ đến khi cỏ xuân đầu mùa mọc lên, ngựa của người Hồđược nuôi dưỡng đủ mập mạp, bọn họ mới quay trở lại khu vực Tây Lương củaKhánh Quốc, tiếp tục thói quen xâm chiếm đã diễn ra hàng trăm năm.Trong kinh đô, mọi hoạt động tiêu khiển bị cấm đoán suốt một tháng do cáichết của Thái hậu, cuối cùng cũng được bãi bỏ lệnh cấm. Có lẽ để thể hiệnKhánh Quốc vẫn ca múa mừng thái bình, Hoàng đế liên tiếp ban hành các sắclệnh. Có nhảy múa, ngựa chạy, pháo nổ, đèn đỏ treo cao, kinh đô vẫn như mộtbiển lửa đỏ rực.Sang ngày đầu năm, trong lễ tế tổ, Phạm Nhàn bất ngờ được Hoàng đế triệuvào cung, sau bữa ăn, đã bỏ lỡ đại sự của họ Phạm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đối với những người con không phải hoàng tộc, trở thành Đạm Bạc công đã

là vinh dự tột bậc. Còn về đất đai, vàng bạc thưởng cho y, Phạm Nhàn cũng

không quá quan tâm, bởi hiện giờ y là một trong những người giàu có nhất thiên

hạ. Có lẽ Hoàng đế bệ hạ cũng biết, những phần thưởng khác không thể khiến

Phạm Nhàn hài lòng, nên ban đầu mới có đề nghị hoang đường phong y làm

vương gia.

Phong vương không thành, không ngờ rốt cuộc từ trong cung vẫn ban xuống

chỉ dụ, bam cho con gái Phạm Nhàn là Phạm Tiểu Hoa tên là Phạm Thục Ninh,

phong tước Quận chúa.

Thật hoang đường, trên đời có vô số chuyện hoang đường, nhưng không có

gì hoang đường hơn điều này. Con gái một đại thần lại được phong Quận chúa,

mà cô con gái ấy lại không phải con của chính thất nhưng vẫn xác định tước vị

theo Lâm Uyển Nhi.

Quá đáng hoang đường! Ai cũng không ngờ Hoàng đế bệ hạ lại có một mặt

ngoan cố và hồ đồ đến thế. Tất nhiên, điều hoang đường nhất trong mắt Phạm

Nhàn vẫn là cái tên mà Hoàng đế bệ hạ đặt cho nha đầu nhà mình - Thục Ninh!

Ngươi tưởng đây là trò chơi xuyên không à?

Nhưng cho dù chỉ dụ kia có hoang đường thế nào, trong lòng Phạm Nhàn

vẫn dâng lên một chút ấm áp, cảm nhận được tấm lòng của Hoàng đế lão tử.

Ngay hôm sau, y vào cung tạ ơn, tiện thể hỏi xem có thể đổi cái tên Thục Ninh

được không.

Chưa kịp mở miệng, Hoàng đế bệ hạ đã mỉm cười nói: "Hứa Mậu Tài ở

Giao Châu, trẫm đã thu hồi chức vụ của hắn, cho hắn về hưu, giờ đây hắn đã trở

về Tuyền Châu."

Nghe điều này, Phạm Nhàn chấn động dữ dội, miệng lưỡi khô khốc, sững sờ

không nói nên lời, càng không dám nói thêm gì khác. Y lập tức cúi đầu tạ ơn,

im lặng trở về phủ.

Sau khi suy ngẫm một hồi trong thư phòng, y tính toán xem Hoàng đế bệ hạ

rốt cuộc muốn làm gì, biết được những gì. Y biết Hứa Mậu Tài đã để lộ sơ hở ở

đâu. Từ Đông Sơn đến Đạm Châu, Hứa Mậu Tài đã giúp y chống lại thủy quân

Giao Châu, lên bờ chiến đấu. Rõ ràng Hứa Mậu Tài là người của y, nhưng trước

khi thủy quân Giao Châu vây hãm Đông Sơn trên biển, Hứa Mậu Tài đã không

báo cáo cho triều đình bất kỳ thông tin gì.

Mặc dù Hoàng đế bệ hạ đã tính toán mọi chuyện, nhưng lại rất coi trọng tấm

lòng của các thần tử. Rõ ràng Hứa Mậu Tài chỉ trung thành với Phạm Nhàn chứ

không phải triều đình. Sau đó Hoàng đế chỉ cần xem xét lại quá trình của Hứa

Mậu Tài trong những năm qua, chắc chắn sẽ liên tưởng đến thủy quân Tuyền

Châu hùng mạnh ngày xưa.

Nếu vào bất cứ thời điểm nào khác, Hứa Mậu Tài khó tránh khỏi tử vong.

Nhưng may mắn thay, trong những năm qua, Phạm Nhàn luôn thể hiện lòng

trung thành với Hoàng đế bệ hạ, kể cả vụ Đại Đông sơn lần này, đã trải qua vô

số thử thách và cuối cùng nhận được lòng tín nhiệm tuyệt đối của Hoàng đế bệ

hạ. Cho nên lần này Hoàng đế bệ hạ không trừng phạt Hứa Mậu Tài, chỉ nói cho

ông về hưu, coi như đã nể mặt cho Phạm Nhàn.

Trong lòng Phạm Nhàn thoáng chút lạnh lẽo, lại cảm thấy khó hiểu, một lần

nữa rơi vào bối rối. Hôm sau y không vào cung tạ tội, vì y vốn vô tội. Chỉ là đôi

lúc không khỏi suy nghĩ, bây giờ Hoàng đế thật sự ôn hòa hơn trước rất nhiều,

nếu là Thái tử hay Nhị hoàng tử, chắc chắn chuyện này sẽ không đơn giản như

thế.

Hoàng đế bệ hạ càng đối xử ôn hòa, Phạm Nhàn càng không biết phải đối

đáp ra sao. Trong cung, bệ hạ từng hỏi về chân khí bá đạo trong người y, biết

hiện tại không còn nguy cơ bộc phát nữa, nên im lặng không nói gì, khiến Phạm

Nhàn khó mà hiểu được thái độ thật sự của người.

o O o

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua như bông tuyết rơi, lặng lẽ phủ đầy mọi vật

trên đời. Khi cả lục địa Bắc Tề, Nam Khánh và Tây Hồ đều bị tuyết trắng phủ

kín, tiếng pháo nổ vang dội, hương khói bay ngập trời, đón chào xuân sang.

Năm thứ tám Khánh Lịch cuối cùng cũng đến.

Trong thời kỳ Khánh Quốc hỗn loạn, cho dù là Thái hậu nhiếp chính vài

ngày hay Hoàng đế sau khi về kinh, cả hai đều quyết liệt huy động binh lực

hùng mạnh trong tay, tấn công các phương hướng, dùng thế lực áp đảo đe dọa

mọi người.

Ở phía tây, Lý Hoằng Thành theo quân chinh phạt Tây Vực, lạnh lùng quan

sát động tĩnh của người Hồ giữa bão tuyết. Sau khi kết hợp với tinh binh Bắc

Man, lực lượng người Hồ ngày càng hùng mạnh. Giờ đây tuyết phủ kín khắp

nơi khiến mọi người phải chiến đấu với thiên nhiên khắc nghiệt, không còn tâm

trạng giao chiến. Chỉ đến khi cỏ xuân đầu mùa mọc lên, ngựa của người Hồ

được nuôi dưỡng đủ mập mạp, bọn họ mới quay trở lại khu vực Tây Lương của

Khánh Quốc, tiếp tục thói quen xâm chiếm đã diễn ra hàng trăm năm.

Trong kinh đô, mọi hoạt động tiêu khiển bị cấm đoán suốt một tháng do cái

chết của Thái hậu, cuối cùng cũng được bãi bỏ lệnh cấm. Có lẽ để thể hiện

Khánh Quốc vẫn ca múa mừng thái bình, Hoàng đế liên tiếp ban hành các sắc

lệnh. Có nhảy múa, ngựa chạy, pháo nổ, đèn đỏ treo cao, kinh đô vẫn như một

biển lửa đỏ rực.

Sang ngày đầu năm, trong lễ tế tổ, Phạm Nhàn bất ngờ được Hoàng đế triệu

vào cung, sau bữa ăn, đã bỏ lỡ đại sự của họ Phạm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đối với những người con không phải hoàng tộc, trở thành Đạm Bạc công đãlà vinh dự tột bậc. Còn về đất đai, vàng bạc thưởng cho y, Phạm Nhàn cũngkhông quá quan tâm, bởi hiện giờ y là một trong những người giàu có nhất thiênhạ. Có lẽ Hoàng đế bệ hạ cũng biết, những phần thưởng khác không thể khiếnPhạm Nhàn hài lòng, nên ban đầu mới có đề nghị hoang đường phong y làmvương gia.Phong vương không thành, không ngờ rốt cuộc từ trong cung vẫn ban xuốngchỉ dụ, bam cho con gái Phạm Nhàn là Phạm Tiểu Hoa tên là Phạm Thục Ninh,phong tước Quận chúa.Thật hoang đường, trên đời có vô số chuyện hoang đường, nhưng không cógì hoang đường hơn điều này. Con gái một đại thần lại được phong Quận chúa,mà cô con gái ấy lại không phải con của chính thất nhưng vẫn xác định tước vịtheo Lâm Uyển Nhi.Quá đáng hoang đường! Ai cũng không ngờ Hoàng đế bệ hạ lại có một mặtngoan cố và hồ đồ đến thế. Tất nhiên, điều hoang đường nhất trong mắt PhạmNhàn vẫn là cái tên mà Hoàng đế bệ hạ đặt cho nha đầu nhà mình - Thục Ninh!Ngươi tưởng đây là trò chơi xuyên không à?Nhưng cho dù chỉ dụ kia có hoang đường thế nào, trong lòng Phạm Nhànvẫn dâng lên một chút ấm áp, cảm nhận được tấm lòng của Hoàng đế lão tử.Ngay hôm sau, y vào cung tạ ơn, tiện thể hỏi xem có thể đổi cái tên Thục Ninhđược không.Chưa kịp mở miệng, Hoàng đế bệ hạ đã mỉm cười nói: "Hứa Mậu Tài ởGiao Châu, trẫm đã thu hồi chức vụ của hắn, cho hắn về hưu, giờ đây hắn đã trởvề Tuyền Châu."Nghe điều này, Phạm Nhàn chấn động dữ dội, miệng lưỡi khô khốc, sững sờkhông nói nên lời, càng không dám nói thêm gì khác. Y lập tức cúi đầu tạ ơn,im lặng trở về phủ.Sau khi suy ngẫm một hồi trong thư phòng, y tính toán xem Hoàng đế bệ hạrốt cuộc muốn làm gì, biết được những gì. Y biết Hứa Mậu Tài đã để lộ sơ hở ởđâu. Từ Đông Sơn đến Đạm Châu, Hứa Mậu Tài đã giúp y chống lại thủy quânGiao Châu, lên bờ chiến đấu. Rõ ràng Hứa Mậu Tài là người của y, nhưng trướckhi thủy quân Giao Châu vây hãm Đông Sơn trên biển, Hứa Mậu Tài đã khôngbáo cáo cho triều đình bất kỳ thông tin gì.Mặc dù Hoàng đế bệ hạ đã tính toán mọi chuyện, nhưng lại rất coi trọng tấmlòng của các thần tử. Rõ ràng Hứa Mậu Tài chỉ trung thành với Phạm Nhàn chứkhông phải triều đình. Sau đó Hoàng đế chỉ cần xem xét lại quá trình của HứaMậu Tài trong những năm qua, chắc chắn sẽ liên tưởng đến thủy quân TuyềnChâu hùng mạnh ngày xưa.Nếu vào bất cứ thời điểm nào khác, Hứa Mậu Tài khó tránh khỏi tử vong.Nhưng may mắn thay, trong những năm qua, Phạm Nhàn luôn thể hiện lòngtrung thành với Hoàng đế bệ hạ, kể cả vụ Đại Đông sơn lần này, đã trải qua vôsố thử thách và cuối cùng nhận được lòng tín nhiệm tuyệt đối của Hoàng đế bệhạ. Cho nên lần này Hoàng đế bệ hạ không trừng phạt Hứa Mậu Tài, chỉ nói choông về hưu, coi như đã nể mặt cho Phạm Nhàn.Trong lòng Phạm Nhàn thoáng chút lạnh lẽo, lại cảm thấy khó hiểu, một lầnnữa rơi vào bối rối. Hôm sau y không vào cung tạ tội, vì y vốn vô tội. Chỉ là đôilúc không khỏi suy nghĩ, bây giờ Hoàng đế thật sự ôn hòa hơn trước rất nhiều,nếu là Thái tử hay Nhị hoàng tử, chắc chắn chuyện này sẽ không đơn giản nhưthế.Hoàng đế bệ hạ càng đối xử ôn hòa, Phạm Nhàn càng không biết phải đốiđáp ra sao. Trong cung, bệ hạ từng hỏi về chân khí bá đạo trong người y, biếthiện tại không còn nguy cơ bộc phát nữa, nên im lặng không nói gì, khiến PhạmNhàn khó mà hiểu được thái độ thật sự của người.o O oThời gian nhẹ nhàng trôi qua như bông tuyết rơi, lặng lẽ phủ đầy mọi vậttrên đời. Khi cả lục địa Bắc Tề, Nam Khánh và Tây Hồ đều bị tuyết trắng phủkín, tiếng pháo nổ vang dội, hương khói bay ngập trời, đón chào xuân sang.Năm thứ tám Khánh Lịch cuối cùng cũng đến.Trong thời kỳ Khánh Quốc hỗn loạn, cho dù là Thái hậu nhiếp chính vàingày hay Hoàng đế sau khi về kinh, cả hai đều quyết liệt huy động binh lựchùng mạnh trong tay, tấn công các phương hướng, dùng thế lực áp đảo đe dọamọi người.Ở phía tây, Lý Hoằng Thành theo quân chinh phạt Tây Vực, lạnh lùng quansát động tĩnh của người Hồ giữa bão tuyết. Sau khi kết hợp với tinh binh BắcMan, lực lượng người Hồ ngày càng hùng mạnh. Giờ đây tuyết phủ kín khắpnơi khiến mọi người phải chiến đấu với thiên nhiên khắc nghiệt, không còn tâmtrạng giao chiến. Chỉ đến khi cỏ xuân đầu mùa mọc lên, ngựa của người Hồđược nuôi dưỡng đủ mập mạp, bọn họ mới quay trở lại khu vực Tây Lương củaKhánh Quốc, tiếp tục thói quen xâm chiếm đã diễn ra hàng trăm năm.Trong kinh đô, mọi hoạt động tiêu khiển bị cấm đoán suốt một tháng do cáichết của Thái hậu, cuối cùng cũng được bãi bỏ lệnh cấm. Có lẽ để thể hiệnKhánh Quốc vẫn ca múa mừng thái bình, Hoàng đế liên tiếp ban hành các sắclệnh. Có nhảy múa, ngựa chạy, pháo nổ, đèn đỏ treo cao, kinh đô vẫn như mộtbiển lửa đỏ rực.Sang ngày đầu năm, trong lễ tế tổ, Phạm Nhàn bất ngờ được Hoàng đế triệuvào cung, sau bữa ăn, đã bỏ lỡ đại sự của họ Phạm.

Chương 1451: Mùa đông không ngừng nghỉ của chúng ta 5