Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1452: Mùa đông không ngừng nghỉ của chúng ta 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai ngày sau, cuối cùng Phạm Nhàn cũng thoát thân, dẫn cả nhà đến mộtnơi ngoại ô kinh đô. Nơi đây hoàn toàn trái ngược với không khí vui vẻ của Tếtxuân, bao trùm bởi bầu không khí tang thương nặng nề, vì đây là bãi tha ma mớidựng.Hoàng đế không để xác những kẻ tham gia mưu phản bị chó hoang xé xác,mà tập trung chôn cất tại một nơi, cũng không cấm người thân đến viếng. Quyếtđịnh này khiến bao người cảm kích.Trên ngọn đồi là vài ngôi mộ lớn kiểu dáng khác biệt. Phạm Nhàn bế congái, đứng trước những ngôi mộ cùng Lâm Uyển Nhi và Tư Tư, nhìn xuống khumồ mả khói xanh phía dưới, im lặng không nói.Trước đó, họ đã đến một nơi khác viếng mộ những người thiệt mạng trongcuộc phản loạn ở kinh đô, kể cả thuộc hạ Giám Sát viện và binh sĩ cấm quân.Phạm Nhàn không đến Hoàng lăng, dù Thái hậu được an táng ở đó. Y trựctiếp đến nơi này, đứng trên ngọn đồi nhìn xuống, im lặng trước những ngôi mộlớn kia.Thái tử, Nhị hoàng tử, Hoàng hậu, Trưởng Công chúa, tất cả đều yên nghỉtại đây. Cho dù Hoàng đế có thay đổi thế nào, cũng không thể cho phép họ đượcchôn cất trong Hoàng lăng. Nhưng nơi đây phong thủy tốt, nhìn xuống dòngnước, cách xa khói mờ phía dưới, tương đối thanh tĩnh.Sau khi thắp nhang đốt tiền vàng, Phạm Nhàn đứng trước bốn ngôi mộ cúiđầu tế lễ, rồi cùng Lâm Uyển Nhi quỳ gối trước mộ Trưởng công chúa, dập đầulạy hai lạy. Y giơ Tiểu Hoa lên cho người trong mộ nhìn, rồi lấy rượu bôi lêntrán làm cô bé òa khóc lên để tránh tà ma.Phạm Nhàn nhướng mày, nhìn ngôi mộ đá xanh trước mặt, thầm cầu nguyệnnhạc mẫu phù hộ đừng để Tiểu Hoa trở nên biến thái như ngươi.Thấy Uyển Nhi vẫn quỳ dưới đất đốt giấy vàng, Phạm Nhàn không làmphiền mà bước tới trước mộ của Thái tử Lý Thừa Càn và Nhị hoàng tử. Nhìnhai ngôi mộ, y thầm đọc: "Dù có cửa sắt ngàn năm, cuối cùng vẫn một bánh baođất."Ở đây có bốn chiếc bánh bao đất to và cứng, Phạm Nhàn chăm chú quan sát,tâm trạng phức tạp. Đến bây giờ y mới nhận ra, trong dòng máu nhà họ Lýkhông chỉ có sự điên cuồng và biến thái, mà còn tràn ngập lòng kiêu hãnh vàcứng rắn.Y nhìn mộ Lý Thừa Càn và Nhị hoàng tử, thở dài cảm khái, huynh đệ nhàhọ Lý thật kiên cường, mạnh mẽ hơn y rất nhiều. Không ai hiểu rõ sự khủngkhiếp của cái chết như Phạm Nhàn, nhưng hai người họ lại ra đi dứt khoát, ngạonghễ như vậy, dùng cái chết để đập vỡ lớp vỏ cứng rắn của Hoàng đế bệ hạ.Điểm này, ta không bằng họ, Phạm Nhàn tự nhủ.Nắm tay Đại Bảo, y quay lại trước mộ Trưởng công chúa, thấy đôi mắt đỏhoe của Uyển Nhi, y trầm ngâm giây lát rồi thương cảm cúi xuống lau nước mắtcho cô. Đại Bảo cũng bắt chước cúi xuống, ngu ngơ nhìn ngôi mộ lớn. Tuykhông biết nữ nhân xinh đẹp nhất Khánh Quốc bên trong đã dần trở thành bộxương, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo."Công chúa mụ mụ...ở trong đó, không ra nữa sao?" Đại Bảo tò mò hỏi."Đúng vậy." Phạm Nhàn gượng cười đáp."Tiểu Nhàn, ta vẫn thắc mắc...tại sao công chúa mụ mụ lại giết Nhị Bảo?Người xinh đẹp như vậy mà." Lâm Đại Bảo cau mày, rất nghiêm túc hỏi.Trong lòng Phạm Nhàn nhói lên, may mắn Uyển Nhi không nghe thấy câuhỏi này. Y luôn nói với Đại Bảo rằng một người tên Lý Vân Duệ đã giết NhịBảo, không ngờ ngay cả kẻ ngốc cũng không thể lừa. Lòng y chua xót nhưngkhông thể giải thích, ngoại hình đẹp đẽ không đồng nghĩa với tính cách tốt đẹp,ví dụ như Công chúa mụ mụ của ngươi, hay như... Tiểu Nhàn Nhàn của ngươi.Ngay lúc này, Đại hoàng tử bất ngờ xuất hiện sau lưng mọi người. Tamhoàng tử cung kính thi lễ với Phạm Nhàn rồi thân mật đứng cạnh Đại Bảo.Phạm Nhàn cau mày nhìn Đại hoàng tử, hỏi: "Sao ngươi cũng đến đây?"Dù sao, bốn chiếc bánh bao đất chôn người có thân phận quá đặc biệt, việcđến đây lễ bái quá nhạy cảm. Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn y, nói: "Người chôn ởđây cũng là huynh đệ của ta."Phạm Nhàn nghẹn lời, lo lắng nói: "Chỉ sợ... bệ hạ sẽ không vui."Đại hoàng tử chợt im lặng, lát sau nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng... cũng tớirồi."Phạm Nhàn giật mình, vội đứng dậy, quay đầu nhìn về phía kia sườn đồi.Chỉ thấy rừng đông u ám, bóng người mờ mờ, một nam tử trung niên mặc áovàng rực đang nhìn về phía bốn ngôi mộ lớn. Dù xung quanh có vô số vệ sĩ,nhưng trông thật cô độc.o O oĐêm hôm đó, Phạm Nhàn mở tiệc rượu trong phủ. Hôm qua phụ thân đã từquan về Đạm Châu, tất nhiên Liễu thị cũng đi theo, bây giờ trong Phạm phủ chỉcòn mấy người nhà Phạm Nhàn. Cảm thấy quạnh quẽ, Phạm Nhàn bày tiệc lẩu,rượu là ngũ lương dịch từ Nội Khố, mời Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.Khi nồi lẩu được đặt trước mặt, dường như Phạm Nhàn mới hiểu được điềumình luôn biết nhớ mãi không quên từ khi rời Giang Nam, trong lòng trốngrỗng mà không nắm bắt được.Là vị cay, ăn một miếng lẩu cay đến mồ hôi đầm đìa. Là cảm giác sảngkhoái, uống một hớp rượu mạnh, đau đến se cổ họng.Nồi lẩu sạch trơn, rượu cũng cạn, Đại hoàng tử say mèm ngã trên ghế,không rõ lẩm bẩm điều gì, Tam hoàng tử sau khi uống hai chén do Phạm Nhànrót cũng đi vào phòng ngủ say sưa.Chỉ còn Phạm Nhàn một mình trong đêm đông lạnh lẽo dưới ánh trăng, taycầm chén rượu, đôi mắt mơ màng, vị cay khiến y khó chịu, cảm giác sảng khoáicũng thật khó chịu, như muốn rơi lệ.Một người ngồi trên nóc nhà phía sau, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, lắngnghe bài thơ say sưa của Phạm Nhàn, im lặng không nói lời nào. Như thể tấmkhăn đen che mắt cũng đang tự hỏi, rốt cuộc mình là ai? Tại sao nghe điệu nhạcnày mà trong lòng lại sinh ra những cảm xúc chưa từng có?o O o[Điếu Ngư đài, mười năm không gặp hải âu đoán. Mây trắng lượn lờ qua núixanh, rượu chan hồn mở lòng. Nợ tài hoa cứu thế, phạm hạn rượu chè của LưuNguyễn, còn mang ơn Lý Đỗ ngâm thơ. Toan Trai cười ta, ta cười Toan Trai.Về khuya, núi Tây Hồ tiếng khỉ hoang sầu thương. Hai mươi năm bao nhiêuchuyện lạ, hoa rụng hoa nở. Ngắm mây trời lạy đài tướng, xếp sao soi rọi quốcgia, vượt khói trăng quyến luyến trại. Toan Trai cười ta, ta cười Toan Trai.]Chính là niềm vui trước điện.〖 Điếu ngư thai, thập niên bất thượng dã âu sai. Bạch vân lai vãng thanhsơn tại, đối tửu khai hoài. Khiếm y chu tể thế tài, phạm lưu nguyễn tham bôigiới, hoàn lý đỗ ngâm thi trái. Toan trai tiếu ngã, ngã tiếu toan trai.Vãn quy lai, tây hồ sơn thượng dã viên ai. Nhị thập niên đa thiểu phong lưuquái, hoa lạc hoa khai. Vọng vân tiêu bái tương thai, tụ tinh đấu an bang sách,phá yên nguyệt mê hồn trại. Toan trai tiếu ngã, ngã tiếu toan trai. 〗( Hai bài thơ nối tiếp Toan Trai của Trương Khả Cửu, coi như lời tựa - cũnglà mở đầu quyển 6Toan Trai: Quán Vân Thạch)(Quyển 6 "Niềm vui trước điện" kết thúc)

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai ngày sau, cuối cùng Phạm Nhàn cũng thoát thân, dẫn cả nhà đến một

nơi ngoại ô kinh đô. Nơi đây hoàn toàn trái ngược với không khí vui vẻ của Tết

xuân, bao trùm bởi bầu không khí tang thương nặng nề, vì đây là bãi tha ma mới

dựng.

Hoàng đế không để xác những kẻ tham gia mưu phản bị chó hoang xé xác,

mà tập trung chôn cất tại một nơi, cũng không cấm người thân đến viếng. Quyết

định này khiến bao người cảm kích.

Trên ngọn đồi là vài ngôi mộ lớn kiểu dáng khác biệt. Phạm Nhàn bế con

gái, đứng trước những ngôi mộ cùng Lâm Uyển Nhi và Tư Tư, nhìn xuống khu

mồ mả khói xanh phía dưới, im lặng không nói.

Trước đó, họ đã đến một nơi khác viếng mộ những người thiệt mạng trong

cuộc phản loạn ở kinh đô, kể cả thuộc hạ Giám Sát viện và binh sĩ cấm quân.

Phạm Nhàn không đến Hoàng lăng, dù Thái hậu được an táng ở đó. Y trực

tiếp đến nơi này, đứng trên ngọn đồi nhìn xuống, im lặng trước những ngôi mộ

lớn kia.

Thái tử, Nhị hoàng tử, Hoàng hậu, Trưởng Công chúa, tất cả đều yên nghỉ

tại đây. Cho dù Hoàng đế có thay đổi thế nào, cũng không thể cho phép họ được

chôn cất trong Hoàng lăng. Nhưng nơi đây phong thủy tốt, nhìn xuống dòng

nước, cách xa khói mờ phía dưới, tương đối thanh tĩnh.

Sau khi thắp nhang đốt tiền vàng, Phạm Nhàn đứng trước bốn ngôi mộ cúi

đầu tế lễ, rồi cùng Lâm Uyển Nhi quỳ gối trước mộ Trưởng công chúa, dập đầu

lạy hai lạy. Y giơ Tiểu Hoa lên cho người trong mộ nhìn, rồi lấy rượu bôi lên

trán làm cô bé òa khóc lên để tránh tà ma.

Phạm Nhàn nhướng mày, nhìn ngôi mộ đá xanh trước mặt, thầm cầu nguyện

nhạc mẫu phù hộ đừng để Tiểu Hoa trở nên biến thái như ngươi.

Thấy Uyển Nhi vẫn quỳ dưới đất đốt giấy vàng, Phạm Nhàn không làm

phiền mà bước tới trước mộ của Thái tử Lý Thừa Càn và Nhị hoàng tử. Nhìn

hai ngôi mộ, y thầm đọc: "Dù có cửa sắt ngàn năm, cuối cùng vẫn một bánh bao

đất."

Ở đây có bốn chiếc bánh bao đất to và cứng, Phạm Nhàn chăm chú quan sát,

tâm trạng phức tạp. Đến bây giờ y mới nhận ra, trong dòng máu nhà họ Lý

không chỉ có sự điên cuồng và biến thái, mà còn tràn ngập lòng kiêu hãnh và

cứng rắn.

Y nhìn mộ Lý Thừa Càn và Nhị hoàng tử, thở dài cảm khái, huynh đệ nhà

họ Lý thật kiên cường, mạnh mẽ hơn y rất nhiều. Không ai hiểu rõ sự khủng

khiếp của cái chết như Phạm Nhàn, nhưng hai người họ lại ra đi dứt khoát, ngạo

nghễ như vậy, dùng cái chết để đập vỡ lớp vỏ cứng rắn của Hoàng đế bệ hạ.

Điểm này, ta không bằng họ, Phạm Nhàn tự nhủ.

Nắm tay Đại Bảo, y quay lại trước mộ Trưởng công chúa, thấy đôi mắt đỏ

hoe của Uyển Nhi, y trầm ngâm giây lát rồi thương cảm cúi xuống lau nước mắt

cho cô. Đại Bảo cũng bắt chước cúi xuống, ngu ngơ nhìn ngôi mộ lớn. Tuy

không biết nữ nhân xinh đẹp nhất Khánh Quốc bên trong đã dần trở thành bộ

xương, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

"Công chúa mụ mụ...ở trong đó, không ra nữa sao?" Đại Bảo tò mò hỏi.

"Đúng vậy." Phạm Nhàn gượng cười đáp.

"Tiểu Nhàn, ta vẫn thắc mắc...tại sao công chúa mụ mụ lại giết Nhị Bảo?

Người xinh đẹp như vậy mà." Lâm Đại Bảo cau mày, rất nghiêm túc hỏi.

Trong lòng Phạm Nhàn nhói lên, may mắn Uyển Nhi không nghe thấy câu

hỏi này. Y luôn nói với Đại Bảo rằng một người tên Lý Vân Duệ đã giết Nhị

Bảo, không ngờ ngay cả kẻ ngốc cũng không thể lừa. Lòng y chua xót nhưng

không thể giải thích, ngoại hình đẹp đẽ không đồng nghĩa với tính cách tốt đẹp,

ví dụ như Công chúa mụ mụ của ngươi, hay như... Tiểu Nhàn Nhàn của ngươi.

Ngay lúc này, Đại hoàng tử bất ngờ xuất hiện sau lưng mọi người. Tam

hoàng tử cung kính thi lễ với Phạm Nhàn rồi thân mật đứng cạnh Đại Bảo.

Phạm Nhàn cau mày nhìn Đại hoàng tử, hỏi: "Sao ngươi cũng đến đây?"

Dù sao, bốn chiếc bánh bao đất chôn người có thân phận quá đặc biệt, việc

đến đây lễ bái quá nhạy cảm. Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn y, nói: "Người chôn ở

đây cũng là huynh đệ của ta."

Phạm Nhàn nghẹn lời, lo lắng nói: "Chỉ sợ... bệ hạ sẽ không vui."

Đại hoàng tử chợt im lặng, lát sau nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng... cũng tới

rồi."

Phạm Nhàn giật mình, vội đứng dậy, quay đầu nhìn về phía kia sườn đồi.

Chỉ thấy rừng đông u ám, bóng người mờ mờ, một nam tử trung niên mặc áo

vàng rực đang nhìn về phía bốn ngôi mộ lớn. Dù xung quanh có vô số vệ sĩ,

nhưng trông thật cô độc.

o O o

Đêm hôm đó, Phạm Nhàn mở tiệc rượu trong phủ. Hôm qua phụ thân đã từ

quan về Đạm Châu, tất nhiên Liễu thị cũng đi theo, bây giờ trong Phạm phủ chỉ

còn mấy người nhà Phạm Nhàn. Cảm thấy quạnh quẽ, Phạm Nhàn bày tiệc lẩu,

rượu là ngũ lương dịch từ Nội Khố, mời Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.

Khi nồi lẩu được đặt trước mặt, dường như Phạm Nhàn mới hiểu được điều

mình luôn biết nhớ mãi không quên từ khi rời Giang Nam, trong lòng trống

rỗng mà không nắm bắt được.

Là vị cay, ăn một miếng lẩu cay đến mồ hôi đầm đìa. Là cảm giác sảng

khoái, uống một hớp rượu mạnh, đau đến se cổ họng.

Nồi lẩu sạch trơn, rượu cũng cạn, Đại hoàng tử say mèm ngã trên ghế,

không rõ lẩm bẩm điều gì, Tam hoàng tử sau khi uống hai chén do Phạm Nhàn

rót cũng đi vào phòng ngủ say sưa.

Chỉ còn Phạm Nhàn một mình trong đêm đông lạnh lẽo dưới ánh trăng, tay

cầm chén rượu, đôi mắt mơ màng, vị cay khiến y khó chịu, cảm giác sảng khoái

cũng thật khó chịu, như muốn rơi lệ.

Một người ngồi trên nóc nhà phía sau, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, lắng

nghe bài thơ say sưa của Phạm Nhàn, im lặng không nói lời nào. Như thể tấm

khăn đen che mắt cũng đang tự hỏi, rốt cuộc mình là ai? Tại sao nghe điệu nhạc

này mà trong lòng lại sinh ra những cảm xúc chưa từng có?

o O o

[Điếu Ngư đài, mười năm không gặp hải âu đoán. Mây trắng lượn lờ qua núi

xanh, rượu chan hồn mở lòng. Nợ tài hoa cứu thế, phạm hạn rượu chè của Lưu

Nguyễn, còn mang ơn Lý Đỗ ngâm thơ. Toan Trai cười ta, ta cười Toan Trai.

Về khuya, núi Tây Hồ tiếng khỉ hoang sầu thương. Hai mươi năm bao nhiêu

chuyện lạ, hoa rụng hoa nở. Ngắm mây trời lạy đài tướng, xếp sao soi rọi quốc

gia, vượt khói trăng quyến luyến trại. Toan Trai cười ta, ta cười Toan Trai.]

Chính là niềm vui trước điện.

〖 Điếu ngư thai, thập niên bất thượng dã âu sai. Bạch vân lai vãng thanh

sơn tại, đối tửu khai hoài. Khiếm y chu tể thế tài, phạm lưu nguyễn tham bôi

giới, hoàn lý đỗ ngâm thi trái. Toan trai tiếu ngã, ngã tiếu toan trai.

Vãn quy lai, tây hồ sơn thượng dã viên ai. Nhị thập niên đa thiểu phong lưu

quái, hoa lạc hoa khai. Vọng vân tiêu bái tương thai, tụ tinh đấu an bang sách,

phá yên nguyệt mê hồn trại. Toan trai tiếu ngã, ngã tiếu toan trai. 〗

( Hai bài thơ nối tiếp Toan Trai của Trương Khả Cửu, coi như lời tựa - cũng

là mở đầu quyển 6

Toan Trai: Quán Vân Thạch)

(Quyển 6 "Niềm vui trước điện" kết thúc)

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai ngày sau, cuối cùng Phạm Nhàn cũng thoát thân, dẫn cả nhà đến mộtnơi ngoại ô kinh đô. Nơi đây hoàn toàn trái ngược với không khí vui vẻ của Tếtxuân, bao trùm bởi bầu không khí tang thương nặng nề, vì đây là bãi tha ma mớidựng.Hoàng đế không để xác những kẻ tham gia mưu phản bị chó hoang xé xác,mà tập trung chôn cất tại một nơi, cũng không cấm người thân đến viếng. Quyếtđịnh này khiến bao người cảm kích.Trên ngọn đồi là vài ngôi mộ lớn kiểu dáng khác biệt. Phạm Nhàn bế congái, đứng trước những ngôi mộ cùng Lâm Uyển Nhi và Tư Tư, nhìn xuống khumồ mả khói xanh phía dưới, im lặng không nói.Trước đó, họ đã đến một nơi khác viếng mộ những người thiệt mạng trongcuộc phản loạn ở kinh đô, kể cả thuộc hạ Giám Sát viện và binh sĩ cấm quân.Phạm Nhàn không đến Hoàng lăng, dù Thái hậu được an táng ở đó. Y trựctiếp đến nơi này, đứng trên ngọn đồi nhìn xuống, im lặng trước những ngôi mộlớn kia.Thái tử, Nhị hoàng tử, Hoàng hậu, Trưởng Công chúa, tất cả đều yên nghỉtại đây. Cho dù Hoàng đế có thay đổi thế nào, cũng không thể cho phép họ đượcchôn cất trong Hoàng lăng. Nhưng nơi đây phong thủy tốt, nhìn xuống dòngnước, cách xa khói mờ phía dưới, tương đối thanh tĩnh.Sau khi thắp nhang đốt tiền vàng, Phạm Nhàn đứng trước bốn ngôi mộ cúiđầu tế lễ, rồi cùng Lâm Uyển Nhi quỳ gối trước mộ Trưởng công chúa, dập đầulạy hai lạy. Y giơ Tiểu Hoa lên cho người trong mộ nhìn, rồi lấy rượu bôi lêntrán làm cô bé òa khóc lên để tránh tà ma.Phạm Nhàn nhướng mày, nhìn ngôi mộ đá xanh trước mặt, thầm cầu nguyệnnhạc mẫu phù hộ đừng để Tiểu Hoa trở nên biến thái như ngươi.Thấy Uyển Nhi vẫn quỳ dưới đất đốt giấy vàng, Phạm Nhàn không làmphiền mà bước tới trước mộ của Thái tử Lý Thừa Càn và Nhị hoàng tử. Nhìnhai ngôi mộ, y thầm đọc: "Dù có cửa sắt ngàn năm, cuối cùng vẫn một bánh baođất."Ở đây có bốn chiếc bánh bao đất to và cứng, Phạm Nhàn chăm chú quan sát,tâm trạng phức tạp. Đến bây giờ y mới nhận ra, trong dòng máu nhà họ Lýkhông chỉ có sự điên cuồng và biến thái, mà còn tràn ngập lòng kiêu hãnh vàcứng rắn.Y nhìn mộ Lý Thừa Càn và Nhị hoàng tử, thở dài cảm khái, huynh đệ nhàhọ Lý thật kiên cường, mạnh mẽ hơn y rất nhiều. Không ai hiểu rõ sự khủngkhiếp của cái chết như Phạm Nhàn, nhưng hai người họ lại ra đi dứt khoát, ngạonghễ như vậy, dùng cái chết để đập vỡ lớp vỏ cứng rắn của Hoàng đế bệ hạ.Điểm này, ta không bằng họ, Phạm Nhàn tự nhủ.Nắm tay Đại Bảo, y quay lại trước mộ Trưởng công chúa, thấy đôi mắt đỏhoe của Uyển Nhi, y trầm ngâm giây lát rồi thương cảm cúi xuống lau nước mắtcho cô. Đại Bảo cũng bắt chước cúi xuống, ngu ngơ nhìn ngôi mộ lớn. Tuykhông biết nữ nhân xinh đẹp nhất Khánh Quốc bên trong đã dần trở thành bộxương, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo."Công chúa mụ mụ...ở trong đó, không ra nữa sao?" Đại Bảo tò mò hỏi."Đúng vậy." Phạm Nhàn gượng cười đáp."Tiểu Nhàn, ta vẫn thắc mắc...tại sao công chúa mụ mụ lại giết Nhị Bảo?Người xinh đẹp như vậy mà." Lâm Đại Bảo cau mày, rất nghiêm túc hỏi.Trong lòng Phạm Nhàn nhói lên, may mắn Uyển Nhi không nghe thấy câuhỏi này. Y luôn nói với Đại Bảo rằng một người tên Lý Vân Duệ đã giết NhịBảo, không ngờ ngay cả kẻ ngốc cũng không thể lừa. Lòng y chua xót nhưngkhông thể giải thích, ngoại hình đẹp đẽ không đồng nghĩa với tính cách tốt đẹp,ví dụ như Công chúa mụ mụ của ngươi, hay như... Tiểu Nhàn Nhàn của ngươi.Ngay lúc này, Đại hoàng tử bất ngờ xuất hiện sau lưng mọi người. Tamhoàng tử cung kính thi lễ với Phạm Nhàn rồi thân mật đứng cạnh Đại Bảo.Phạm Nhàn cau mày nhìn Đại hoàng tử, hỏi: "Sao ngươi cũng đến đây?"Dù sao, bốn chiếc bánh bao đất chôn người có thân phận quá đặc biệt, việcđến đây lễ bái quá nhạy cảm. Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn y, nói: "Người chôn ởđây cũng là huynh đệ của ta."Phạm Nhàn nghẹn lời, lo lắng nói: "Chỉ sợ... bệ hạ sẽ không vui."Đại hoàng tử chợt im lặng, lát sau nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng... cũng tớirồi."Phạm Nhàn giật mình, vội đứng dậy, quay đầu nhìn về phía kia sườn đồi.Chỉ thấy rừng đông u ám, bóng người mờ mờ, một nam tử trung niên mặc áovàng rực đang nhìn về phía bốn ngôi mộ lớn. Dù xung quanh có vô số vệ sĩ,nhưng trông thật cô độc.o O oĐêm hôm đó, Phạm Nhàn mở tiệc rượu trong phủ. Hôm qua phụ thân đã từquan về Đạm Châu, tất nhiên Liễu thị cũng đi theo, bây giờ trong Phạm phủ chỉcòn mấy người nhà Phạm Nhàn. Cảm thấy quạnh quẽ, Phạm Nhàn bày tiệc lẩu,rượu là ngũ lương dịch từ Nội Khố, mời Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.Khi nồi lẩu được đặt trước mặt, dường như Phạm Nhàn mới hiểu được điềumình luôn biết nhớ mãi không quên từ khi rời Giang Nam, trong lòng trốngrỗng mà không nắm bắt được.Là vị cay, ăn một miếng lẩu cay đến mồ hôi đầm đìa. Là cảm giác sảngkhoái, uống một hớp rượu mạnh, đau đến se cổ họng.Nồi lẩu sạch trơn, rượu cũng cạn, Đại hoàng tử say mèm ngã trên ghế,không rõ lẩm bẩm điều gì, Tam hoàng tử sau khi uống hai chén do Phạm Nhànrót cũng đi vào phòng ngủ say sưa.Chỉ còn Phạm Nhàn một mình trong đêm đông lạnh lẽo dưới ánh trăng, taycầm chén rượu, đôi mắt mơ màng, vị cay khiến y khó chịu, cảm giác sảng khoáicũng thật khó chịu, như muốn rơi lệ.Một người ngồi trên nóc nhà phía sau, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, lắngnghe bài thơ say sưa của Phạm Nhàn, im lặng không nói lời nào. Như thể tấmkhăn đen che mắt cũng đang tự hỏi, rốt cuộc mình là ai? Tại sao nghe điệu nhạcnày mà trong lòng lại sinh ra những cảm xúc chưa từng có?o O o[Điếu Ngư đài, mười năm không gặp hải âu đoán. Mây trắng lượn lờ qua núixanh, rượu chan hồn mở lòng. Nợ tài hoa cứu thế, phạm hạn rượu chè của LưuNguyễn, còn mang ơn Lý Đỗ ngâm thơ. Toan Trai cười ta, ta cười Toan Trai.Về khuya, núi Tây Hồ tiếng khỉ hoang sầu thương. Hai mươi năm bao nhiêuchuyện lạ, hoa rụng hoa nở. Ngắm mây trời lạy đài tướng, xếp sao soi rọi quốcgia, vượt khói trăng quyến luyến trại. Toan Trai cười ta, ta cười Toan Trai.]Chính là niềm vui trước điện.〖 Điếu ngư thai, thập niên bất thượng dã âu sai. Bạch vân lai vãng thanhsơn tại, đối tửu khai hoài. Khiếm y chu tể thế tài, phạm lưu nguyễn tham bôigiới, hoàn lý đỗ ngâm thi trái. Toan trai tiếu ngã, ngã tiếu toan trai.Vãn quy lai, tây hồ sơn thượng dã viên ai. Nhị thập niên đa thiểu phong lưuquái, hoa lạc hoa khai. Vọng vân tiêu bái tương thai, tụ tinh đấu an bang sách,phá yên nguyệt mê hồn trại. Toan trai tiếu ngã, ngã tiếu toan trai. 〗( Hai bài thơ nối tiếp Toan Trai của Trương Khả Cửu, coi như lời tựa - cũnglà mở đầu quyển 6Toan Trai: Quán Vân Thạch)(Quyển 6 "Niềm vui trước điện" kết thúc)

Chương 1452: Mùa đông không ngừng nghỉ của chúng ta 6