Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1460: Hồ Ca trong Định Châu 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn mỉm cười, giơ chén rượu lên: "Điều ta muốn biết cũng khôngnhiều.""Trước hết ta phải xác nhận an nguy của Công chúa." Hồ Ca, đệ nhất caothủ dưới trướng Tây Hồ Tả Hiền vương, uy danh chấn động Tây Thùy, rất đượcngười Hồ tôn sùng, khí phách đương nhiên cũng phi phàm. Nhưng khi nói tiếngHán, giọng điệu hơi mất tự nhiên, khiến phong thái kém uy nghiêm đi phần nào.Phạm Nhàn lấy từ trong ngực ra một cái móc ngọc, đưa cho Hồ Ca. Nhậnlấy móc ngọc, lông mày Hồ Ca nhíu chặt, có vẻ đang chìm vào dòng suy nghĩ.Phạm Nhàn im lặng quan sát, không làm phiền hắn hồi tưởng.Mỗi quan hệ giữa Giám Sát viện và cao thủ số một dưới trướng Tả Hiềnvương không phải nhờ Phạm Nhàn có bản lĩnh thông thiên, mà là do đốiphương tự mình tìm đến, qua con đường vô cùng rắc rối. Đối với những ngườichủ động tìm tới cửa, thái độ của Giám Sát viện luôn như một - không chủđộng, không hứa hẹn, không chịu trách nhiệm.Chỉ khi nào đối phương thực sự cung cấp thông tin hữu ích, Giám Sát việnmới bắt đầu theo đuổi mối quan hệ này. Và người duy nhất có thể chạm vàođường dây này là Phạm Nhàn, bởi vì mối liên hệ giữa Hồ Ca và Giám Sát việnlà nhờ Mã Tác Tác mà có.Hiện giờ Mã Tác Tác vẫn bị Hòa Thân Vương kim ốc tàng kiều, nhưng vềmặt ngoàivẫn là người của Phạm Nhàn. Công chúa của bộ lạc người Hồ này lànữ tù binh, đồng thời cũng không phải. Bởi vì bộ lạc của cô đã sẵn sàng đầuhàng Đại hoàng tử, nhưng âm mưu bị phát giác, toàn bộ bộ lạc bị Vương trướngTây Hồ tàn sát. Những người còn sống sót chỉ đành phải chia ra khắp nơi ở TâyVực, ai nấy nương nhờ quý tộc.Còn Hồ Ca, là dũng sĩ của bộ lạc, năm xưa đã ra ngoài, chưa kịp lập côngcho bộ tộc đã nhận tin toàn tộc bị thảm sát.Sau khi nhờ Mã Tác Tác xác nhận thân phận Hồ Ca, Phạm Nhàn bắt đầu âmthầm tăng cường liên lạc với hắn.Không chỉ quen biết, Hồ Ca và Mã Tác Tác còn là bạn bè thời thơ ấu, theolời người Trung Nguyên thì là thanh mai trúc mã. Vì vậy, nhìn khuôn mặt giànua của Hồ Ca, Phạm Nhàn băn khoăn không biết người Hồ ngày ngày tắm gióphơi nắng, chẳng lẽ lão hóa nhanh đến thế sao.o O oHồ Ca cẩn thận cất móc ngọc vào ngực áo, nhìn Phạm Nhàn nói: "Đúng làta muốn báo thù cho bộ tộc, nhưng đừng quên, ta cũng là người Hồ, nên cóchuyện ta có thể nói, có chuyện ta không thể nói... Người Khánh các ngươi quámưu mô, ta không tin được."Phạm Nhàn hiểu rõ điều đó. Muốn Hồ Ca dẫn đường cho quân đội KhánhQuốc, hành quân ngàn dặm đánh úp Tây Hồ Vương trướng, chưa nói hắn cólàm hay không, triều đình cũng không ai dám tin. Sau một hồi suy nghĩ, PhạmNhàn nói: "Ta không cần ngươi làm gì, trái lại, ta có thể hỗ trợ ngươi. Nghe nóihiện giờ hoàn cảnh Tả Hiền vương cũng khó khăn, nếu ngươi giúp hắn ta vữngvàng, chắc thế lực của chính ngươi cũng sẽ lớn mạnh."Không đợi tên người Hồ đáp lời, Phạm Nhàn quyết đoán vẫy tay nói: "Ta sẽhỗ trợ ngươi, yêu cầu cũng không nhiều. Thứ nhất, ngươi nhất định phải nghĩcách ngăn chặn chiến dịch tấn công vào mùa xuân tới, cho dù không thể ngănchặn, ta cũng cần tin tức từ ngươi... Yên tâm, người Khánh chúng ta vốn thẳngthắn, sẽ không đánh lén, chỉ muốn dàn trận đối đầu, dọa nhau một phen. Chênhlệch thời gian này, chắc ngươi cũng hiểu rõ cách sắp xếp."Lông mày Hồ Ca nhíu lại: "Bây giờ ngay cả Tả Hiền vương cũng không cònuy quyền, huống hồ là ta.""Đó là vấn đề của ngươi, nếu muốn hợp tác, ngươi cũng phải thể hiện thiệnchí. Ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu." Phạm Nhàn nhìn hắn bình tĩnhnói: "Muốn thuyết phục bọn họ, đương nhiên không thể chỉ dựa vào nắm đấm.""Mọi quý tộc trên đời đều giống nhau, đều thích vàng bạc châu báu, lụa là."Hồ Ca liếc nhìn quan viên trẻ tuổi đối diện."Ngươi cần bao nhiêu tiền để đút lót, ta sẽ cung cấp bấy nhiêu." GiọngPhạm Nhàn rất bình thường nhưng lộ rõ vẻ tự tin: "Hơn nữa, ngươi muốn khôiphục bộ tộc chắc cũng cần một số tiền lớn. Thực ra, giao dịch với ta rất đơngiản, ta chỉ cần hỏi ngươi một câu.""Ngươi có muốn làm giàu không?"Câu hỏi này Phạm Nhàn từng hỏi một số người. Ví dụ Chỉ huy sứ tiềnnhiệm Cẩm Y vệ Bắc Tề là Trầm Trọng không muốn cùng Phạm Nhàn phát tàinên đã chết. Còn Quốc cữu Bắc Tề là Trường Ninh hầu rất sẵn lòng, nên khôngchỉ giàu có mà con trai Vệ Hoa còn làm quan lớn.Lịch sử đã chứng minh, người hợp tác với Phạm Nhàn luôn rất hạnh phúc.Nhưng Hồ Ca không biết thân phận thật của đối phương, lạnh lùng nói: "Aicũng thích tiền bạc. Nhưng lời ngươi nói khiến người ta khó tin... Nhiều bạc đếnthế, thậm chí một số thứ còn không thể mua được, ngươi nói một câu là bảo tađồng ý... Đừng lừa ta, binh sĩ trên thảo nguyên chúng ta tuy chất phác nhưngkhông phải đồ ngốc."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn mỉm cười, giơ chén rượu lên: "Điều ta muốn biết cũng không

nhiều."

"Trước hết ta phải xác nhận an nguy của Công chúa." Hồ Ca, đệ nhất cao

thủ dưới trướng Tây Hồ Tả Hiền vương, uy danh chấn động Tây Thùy, rất được

người Hồ tôn sùng, khí phách đương nhiên cũng phi phàm. Nhưng khi nói tiếng

Hán, giọng điệu hơi mất tự nhiên, khiến phong thái kém uy nghiêm đi phần nào.

Phạm Nhàn lấy từ trong ngực ra một cái móc ngọc, đưa cho Hồ Ca. Nhận

lấy móc ngọc, lông mày Hồ Ca nhíu chặt, có vẻ đang chìm vào dòng suy nghĩ.

Phạm Nhàn im lặng quan sát, không làm phiền hắn hồi tưởng.

Mỗi quan hệ giữa Giám Sát viện và cao thủ số một dưới trướng Tả Hiền

vương không phải nhờ Phạm Nhàn có bản lĩnh thông thiên, mà là do đối

phương tự mình tìm đến, qua con đường vô cùng rắc rối. Đối với những người

chủ động tìm tới cửa, thái độ của Giám Sát viện luôn như một - không chủ

động, không hứa hẹn, không chịu trách nhiệm.

Chỉ khi nào đối phương thực sự cung cấp thông tin hữu ích, Giám Sát viện

mới bắt đầu theo đuổi mối quan hệ này. Và người duy nhất có thể chạm vào

đường dây này là Phạm Nhàn, bởi vì mối liên hệ giữa Hồ Ca và Giám Sát viện

là nhờ Mã Tác Tác mà có.

Hiện giờ Mã Tác Tác vẫn bị Hòa Thân Vương kim ốc tàng kiều, nhưng về

mặt ngoàivẫn là người của Phạm Nhàn. Công chúa của bộ lạc người Hồ này là

nữ tù binh, đồng thời cũng không phải. Bởi vì bộ lạc của cô đã sẵn sàng đầu

hàng Đại hoàng tử, nhưng âm mưu bị phát giác, toàn bộ bộ lạc bị Vương trướng

Tây Hồ tàn sát. Những người còn sống sót chỉ đành phải chia ra khắp nơi ở Tây

Vực, ai nấy nương nhờ quý tộc.

Còn Hồ Ca, là dũng sĩ của bộ lạc, năm xưa đã ra ngoài, chưa kịp lập công

cho bộ tộc đã nhận tin toàn tộc bị thảm sát.

Sau khi nhờ Mã Tác Tác xác nhận thân phận Hồ Ca, Phạm Nhàn bắt đầu âm

thầm tăng cường liên lạc với hắn.

Không chỉ quen biết, Hồ Ca và Mã Tác Tác còn là bạn bè thời thơ ấu, theo

lời người Trung Nguyên thì là thanh mai trúc mã. Vì vậy, nhìn khuôn mặt già

nua của Hồ Ca, Phạm Nhàn băn khoăn không biết người Hồ ngày ngày tắm gió

phơi nắng, chẳng lẽ lão hóa nhanh đến thế sao.

o O o

Hồ Ca cẩn thận cất móc ngọc vào ngực áo, nhìn Phạm Nhàn nói: "Đúng là

ta muốn báo thù cho bộ tộc, nhưng đừng quên, ta cũng là người Hồ, nên có

chuyện ta có thể nói, có chuyện ta không thể nói... Người Khánh các ngươi quá

mưu mô, ta không tin được."

Phạm Nhàn hiểu rõ điều đó. Muốn Hồ Ca dẫn đường cho quân đội Khánh

Quốc, hành quân ngàn dặm đánh úp Tây Hồ Vương trướng, chưa nói hắn có

làm hay không, triều đình cũng không ai dám tin. Sau một hồi suy nghĩ, Phạm

Nhàn nói: "Ta không cần ngươi làm gì, trái lại, ta có thể hỗ trợ ngươi. Nghe nói

hiện giờ hoàn cảnh Tả Hiền vương cũng khó khăn, nếu ngươi giúp hắn ta vững

vàng, chắc thế lực của chính ngươi cũng sẽ lớn mạnh."

Không đợi tên người Hồ đáp lời, Phạm Nhàn quyết đoán vẫy tay nói: "Ta sẽ

hỗ trợ ngươi, yêu cầu cũng không nhiều. Thứ nhất, ngươi nhất định phải nghĩ

cách ngăn chặn chiến dịch tấn công vào mùa xuân tới, cho dù không thể ngăn

chặn, ta cũng cần tin tức từ ngươi... Yên tâm, người Khánh chúng ta vốn thẳng

thắn, sẽ không đánh lén, chỉ muốn dàn trận đối đầu, dọa nhau một phen. Chênh

lệch thời gian này, chắc ngươi cũng hiểu rõ cách sắp xếp."

Lông mày Hồ Ca nhíu lại: "Bây giờ ngay cả Tả Hiền vương cũng không còn

uy quyền, huống hồ là ta."

"Đó là vấn đề của ngươi, nếu muốn hợp tác, ngươi cũng phải thể hiện thiện

chí. Ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu." Phạm Nhàn nhìn hắn bình tĩnh

nói: "Muốn thuyết phục bọn họ, đương nhiên không thể chỉ dựa vào nắm đấm."

"Mọi quý tộc trên đời đều giống nhau, đều thích vàng bạc châu báu, lụa là."

Hồ Ca liếc nhìn quan viên trẻ tuổi đối diện.

"Ngươi cần bao nhiêu tiền để đút lót, ta sẽ cung cấp bấy nhiêu." Giọng

Phạm Nhàn rất bình thường nhưng lộ rõ vẻ tự tin: "Hơn nữa, ngươi muốn khôi

phục bộ tộc chắc cũng cần một số tiền lớn. Thực ra, giao dịch với ta rất đơn

giản, ta chỉ cần hỏi ngươi một câu."

"Ngươi có muốn làm giàu không?"

Câu hỏi này Phạm Nhàn từng hỏi một số người. Ví dụ Chỉ huy sứ tiền

nhiệm Cẩm Y vệ Bắc Tề là Trầm Trọng không muốn cùng Phạm Nhàn phát tài

nên đã chết. Còn Quốc cữu Bắc Tề là Trường Ninh hầu rất sẵn lòng, nên không

chỉ giàu có mà con trai Vệ Hoa còn làm quan lớn.

Lịch sử đã chứng minh, người hợp tác với Phạm Nhàn luôn rất hạnh phúc.

Nhưng Hồ Ca không biết thân phận thật của đối phương, lạnh lùng nói: "Ai

cũng thích tiền bạc. Nhưng lời ngươi nói khiến người ta khó tin... Nhiều bạc đến

thế, thậm chí một số thứ còn không thể mua được, ngươi nói một câu là bảo ta

đồng ý... Đừng lừa ta, binh sĩ trên thảo nguyên chúng ta tuy chất phác nhưng

không phải đồ ngốc."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn mỉm cười, giơ chén rượu lên: "Điều ta muốn biết cũng khôngnhiều.""Trước hết ta phải xác nhận an nguy của Công chúa." Hồ Ca, đệ nhất caothủ dưới trướng Tây Hồ Tả Hiền vương, uy danh chấn động Tây Thùy, rất đượcngười Hồ tôn sùng, khí phách đương nhiên cũng phi phàm. Nhưng khi nói tiếngHán, giọng điệu hơi mất tự nhiên, khiến phong thái kém uy nghiêm đi phần nào.Phạm Nhàn lấy từ trong ngực ra một cái móc ngọc, đưa cho Hồ Ca. Nhậnlấy móc ngọc, lông mày Hồ Ca nhíu chặt, có vẻ đang chìm vào dòng suy nghĩ.Phạm Nhàn im lặng quan sát, không làm phiền hắn hồi tưởng.Mỗi quan hệ giữa Giám Sát viện và cao thủ số một dưới trướng Tả Hiềnvương không phải nhờ Phạm Nhàn có bản lĩnh thông thiên, mà là do đốiphương tự mình tìm đến, qua con đường vô cùng rắc rối. Đối với những ngườichủ động tìm tới cửa, thái độ của Giám Sát viện luôn như một - không chủđộng, không hứa hẹn, không chịu trách nhiệm.Chỉ khi nào đối phương thực sự cung cấp thông tin hữu ích, Giám Sát việnmới bắt đầu theo đuổi mối quan hệ này. Và người duy nhất có thể chạm vàođường dây này là Phạm Nhàn, bởi vì mối liên hệ giữa Hồ Ca và Giám Sát việnlà nhờ Mã Tác Tác mà có.Hiện giờ Mã Tác Tác vẫn bị Hòa Thân Vương kim ốc tàng kiều, nhưng vềmặt ngoàivẫn là người của Phạm Nhàn. Công chúa của bộ lạc người Hồ này lànữ tù binh, đồng thời cũng không phải. Bởi vì bộ lạc của cô đã sẵn sàng đầuhàng Đại hoàng tử, nhưng âm mưu bị phát giác, toàn bộ bộ lạc bị Vương trướngTây Hồ tàn sát. Những người còn sống sót chỉ đành phải chia ra khắp nơi ở TâyVực, ai nấy nương nhờ quý tộc.Còn Hồ Ca, là dũng sĩ của bộ lạc, năm xưa đã ra ngoài, chưa kịp lập côngcho bộ tộc đã nhận tin toàn tộc bị thảm sát.Sau khi nhờ Mã Tác Tác xác nhận thân phận Hồ Ca, Phạm Nhàn bắt đầu âmthầm tăng cường liên lạc với hắn.Không chỉ quen biết, Hồ Ca và Mã Tác Tác còn là bạn bè thời thơ ấu, theolời người Trung Nguyên thì là thanh mai trúc mã. Vì vậy, nhìn khuôn mặt giànua của Hồ Ca, Phạm Nhàn băn khoăn không biết người Hồ ngày ngày tắm gióphơi nắng, chẳng lẽ lão hóa nhanh đến thế sao.o O oHồ Ca cẩn thận cất móc ngọc vào ngực áo, nhìn Phạm Nhàn nói: "Đúng làta muốn báo thù cho bộ tộc, nhưng đừng quên, ta cũng là người Hồ, nên cóchuyện ta có thể nói, có chuyện ta không thể nói... Người Khánh các ngươi quámưu mô, ta không tin được."Phạm Nhàn hiểu rõ điều đó. Muốn Hồ Ca dẫn đường cho quân đội KhánhQuốc, hành quân ngàn dặm đánh úp Tây Hồ Vương trướng, chưa nói hắn cólàm hay không, triều đình cũng không ai dám tin. Sau một hồi suy nghĩ, PhạmNhàn nói: "Ta không cần ngươi làm gì, trái lại, ta có thể hỗ trợ ngươi. Nghe nóihiện giờ hoàn cảnh Tả Hiền vương cũng khó khăn, nếu ngươi giúp hắn ta vữngvàng, chắc thế lực của chính ngươi cũng sẽ lớn mạnh."Không đợi tên người Hồ đáp lời, Phạm Nhàn quyết đoán vẫy tay nói: "Ta sẽhỗ trợ ngươi, yêu cầu cũng không nhiều. Thứ nhất, ngươi nhất định phải nghĩcách ngăn chặn chiến dịch tấn công vào mùa xuân tới, cho dù không thể ngănchặn, ta cũng cần tin tức từ ngươi... Yên tâm, người Khánh chúng ta vốn thẳngthắn, sẽ không đánh lén, chỉ muốn dàn trận đối đầu, dọa nhau một phen. Chênhlệch thời gian này, chắc ngươi cũng hiểu rõ cách sắp xếp."Lông mày Hồ Ca nhíu lại: "Bây giờ ngay cả Tả Hiền vương cũng không cònuy quyền, huống hồ là ta.""Đó là vấn đề của ngươi, nếu muốn hợp tác, ngươi cũng phải thể hiện thiệnchí. Ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu." Phạm Nhàn nhìn hắn bình tĩnhnói: "Muốn thuyết phục bọn họ, đương nhiên không thể chỉ dựa vào nắm đấm.""Mọi quý tộc trên đời đều giống nhau, đều thích vàng bạc châu báu, lụa là."Hồ Ca liếc nhìn quan viên trẻ tuổi đối diện."Ngươi cần bao nhiêu tiền để đút lót, ta sẽ cung cấp bấy nhiêu." GiọngPhạm Nhàn rất bình thường nhưng lộ rõ vẻ tự tin: "Hơn nữa, ngươi muốn khôiphục bộ tộc chắc cũng cần một số tiền lớn. Thực ra, giao dịch với ta rất đơngiản, ta chỉ cần hỏi ngươi một câu.""Ngươi có muốn làm giàu không?"Câu hỏi này Phạm Nhàn từng hỏi một số người. Ví dụ Chỉ huy sứ tiềnnhiệm Cẩm Y vệ Bắc Tề là Trầm Trọng không muốn cùng Phạm Nhàn phát tàinên đã chết. Còn Quốc cữu Bắc Tề là Trường Ninh hầu rất sẵn lòng, nên khôngchỉ giàu có mà con trai Vệ Hoa còn làm quan lớn.Lịch sử đã chứng minh, người hợp tác với Phạm Nhàn luôn rất hạnh phúc.Nhưng Hồ Ca không biết thân phận thật của đối phương, lạnh lùng nói: "Aicũng thích tiền bạc. Nhưng lời ngươi nói khiến người ta khó tin... Nhiều bạc đếnthế, thậm chí một số thứ còn không thể mua được, ngươi nói một câu là bảo tađồng ý... Đừng lừa ta, binh sĩ trên thảo nguyên chúng ta tuy chất phác nhưngkhông phải đồ ngốc."

Chương 1460: Hồ Ca trong Định Châu 4