Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1461: Hồ Ca trong Định Châu 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lời nói Phạm Nhàn nói nghe có vẻ hơi giả dối. Trên thảo nguyên, Vươngtrướng san sát, quý tộc vô số, hơn nữa bọn chúng đều tham lam vô độ. Muốnlàm thỏa mãn cái bụng của chúng, trừ phi triều đình Khánh Quốc dốc sức ủnghộ, chứ một quan viên trẻ tuổi nhỏ bé của Giám Sát viện thì khó mà làm nổi."Ta có thể cung cấp cho ngươi những thanh đao tốt từ Nội Khố." PhạmNhàn không đáp lời hắn, lạnh lùng nói: "Có điều số lượng có hạn. Dù sao trongtương lai ta không muốn những thanh đao ta tặng ngươi, chém vào cổ con dânĐại Khánh ta."Phạm Nhàn không trả lời nghi vấn của Hồ Ca, khiến Hồ Ca càng thêm bấtan. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn, hạ giọng lạnhlùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Ta là Phạm Nhàn."o O oCạch một tiếng giòn dã, lưng Hồ Ca đập mạnh vào tường, rút ra thanh đaocong bên hông, chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn. Bụi đất trên tường rơi xuống,dính đầy lên thức ăn và rượu trên bàn.Hồ Ca cảnh giác, ánh mắt kinh hoàng nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn cúi đầu, gõ nhịp trên mặt bàn, không ngờ danh tính thật củamình lại khiến đối phương hoảng sợ đến thế, cho dù đây là cao thủ số một dướitrướng Tả Hiền vương.Nhưng Phạm Nhàn không biết, danh tiếng của Đề ti Giám Sát viện PhạmNhàn đã vang xa khắp những nơi người Hồ sinh sống từ lâu. Trong mắt con dânKhánh Quốc, Tiểu Phạm đại nhân oai phong lẫm liệt; còn trong mắt kẻ địchKhánh Quốc, Phạm Nhàn là mục tiêu phòng bị số một.Tuy chưa từng chịu thất bại dưới tay Phạm Nhàn, người Hồ vẫn cảnh giácvới người kế tục Trần Bình Bình. Vừa nghe Phạm Nhàn xưng danh, suy nghĩđầu tiên của Hồ Ca chỏ ằng đây là một cái bẫy; suy nghĩ thứ hai là, nếu khôngphải, thế thì tương lai thỏa thuận này cũng sẽ khiến người Hồ sa vào cảnh vạnkiếp bất phục."Đừng sợ hãi như vậy." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nói chậm rãi: "Đúng thế,ta là thủ lĩnh Giám Sát viện, nhưng ngươi yên tâm, ta còn là một thương nhânkhông tệ. Đừng quên, trong tay ta có Nội Khố của triều đình, nếu ngươi khôngtin tín nhiệm của ta, có thể cử người về Trung Nguyên thăm dò.”"Không phải ta sợ hãi." Hồ Ca đã bình tĩnh lại, trong mắt lộ vẻ hoang dạinhư chó sói, nhìn chằm chằm Phạm Nhàn nói từng chữ một: "Ta chỉ ngạc nhiênlà người có thân phận như ngươi lại có thể hạ mình đến gặp ta, lại có thể to ganđến thế.""Đây là thiên hạ của Đại Khánh ta, là trong Định Châu thành, ta không thấymình to gan gì." Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ngay cả người Hồ như ngươi cũngdám đến, sao ta lại không dám gặp ngươi?""Ngươi không biết đầu của ngươi trị giá bao nhiêu tiền." Hồ Ca nói: "Hay làngươi không sợ ta giăng bẫy giết ngươi?"Phạm Nhàn liếc mắt coi thường, lau dầu mỡ trên tay vào tấm rèm bên cạnhrồi nói: "Trước sau quán này đều là người của ngươi, nếu ta sợ ngươi giăng bẫythì sao lại vào đây ngồi uống rượu?.""Hơn nữa, ngươi tưởng dựa vào danh hiệu đệ nhất cao thủ dưới trướng TảHiền vương của ngươi là có thể giết được ta sao?" Phạm Nhàn cau mày, nhưđang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm: "Danh tiếng thì lừng lẫy, nhưng bản lĩnhthì kém xa."Người có danh như cây có bóng, cao thủ số một thế hệ trẻ Khánh Quốc đã insâu hình ảnh vào trong lòng các võ giả. Hồ Ca không đủ can đảm tiến hành thửnghiệm nguy hiểm như vậy.Phạm Nhàn đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào Hồ Ca, nói: "Ta không quan tâmngươi đang nghĩ gì, nhưng điều kiện ta đưa ra là phải biết tên người đó."Đây là thông tin quan trọng nhất mà Giám Sát viện muốn biết trong batháng qua. Vì người đó ẩn núp rất sâu trong Vương trướng người Hồ, gây tổnhại lớn cho Khánh Quốc. Giám Sát viện và Xu mật viện đã dùng mọi cáchnhưng vẫn không biết đó là ai.Thậm chí hai viện còn không rõ trong bộ lạc Hồ có quân sư đáng sợ đến thếhay không, hay chỉ là hai Hiền Vương và Thiền Vu bỗng nhiên thông minh ra.Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ như vậy, Hoàng đế Khánh Quốc cũng khôngcho là thế. Hai cha con có cùng quan điểm rằng, non sông dễ đổi chứ bản tínhkhó dời, biến đổi của Tây Hồ chắc chắn do ảnh hưởng từ bên ngoài, họ tin chắcnhân vật đó nhất định tồn tại.Đây chính là mục đích quan trọng nhất của Phạm Nhàn khi tới Định Châuthành, y muốn đào bới con người đó ra.Hồ Ca là nhân vật cấp cao nhất mà triều đình Khánh Quốc có thể tiếp cậntrong bộ tộc Hồ, đã bị thúc giục từ lâu. Nghe được điều này, sắc mặt Hồ Ca thayđổi. Hắn biết mình sẽ nhận được trợ giúp từ triều đình Khánh Quốc, hơn nữasinh tử của Tác Tác cũng nằm trong tay thanh niên trẻ tuổi đối diện. Bản thânhắn không còn nhiều lựa chọn.Có điều..."Ta thật sự chưa từng gặp người đó, nhưng chắc chắn có người đó." Hồ Cabuông đao xuống, nói: "Tả Hiền vương cũng chưa gặp, nhưng một lần say rượutừng nhắc tới cái tên xa lạ... Tùng Chi Tiên Lệnh."

Lời nói Phạm Nhàn nói nghe có vẻ hơi giả dối. Trên thảo nguyên, Vương

trướng san sát, quý tộc vô số, hơn nữa bọn chúng đều tham lam vô độ. Muốn

làm thỏa mãn cái bụng của chúng, trừ phi triều đình Khánh Quốc dốc sức ủng

hộ, chứ một quan viên trẻ tuổi nhỏ bé của Giám Sát viện thì khó mà làm nổi.

"Ta có thể cung cấp cho ngươi những thanh đao tốt từ Nội Khố." Phạm

Nhàn không đáp lời hắn, lạnh lùng nói: "Có điều số lượng có hạn. Dù sao trong

tương lai ta không muốn những thanh đao ta tặng ngươi, chém vào cổ con dân

Đại Khánh ta."

Phạm Nhàn không trả lời nghi vấn của Hồ Ca, khiến Hồ Ca càng thêm bất

an. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn, hạ giọng lạnh

lùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Ta là Phạm Nhàn."

o O o

Cạch một tiếng giòn dã, lưng Hồ Ca đập mạnh vào tường, rút ra thanh đao

cong bên hông, chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn. Bụi đất trên tường rơi xuống,

dính đầy lên thức ăn và rượu trên bàn.

Hồ Ca cảnh giác, ánh mắt kinh hoàng nhìn Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn cúi đầu, gõ nhịp trên mặt bàn, không ngờ danh tính thật của

mình lại khiến đối phương hoảng sợ đến thế, cho dù đây là cao thủ số một dưới

trướng Tả Hiền vương.

Nhưng Phạm Nhàn không biết, danh tiếng của Đề ti Giám Sát viện Phạm

Nhàn đã vang xa khắp những nơi người Hồ sinh sống từ lâu. Trong mắt con dân

Khánh Quốc, Tiểu Phạm đại nhân oai phong lẫm liệt; còn trong mắt kẻ địch

Khánh Quốc, Phạm Nhàn là mục tiêu phòng bị số một.

Tuy chưa từng chịu thất bại dưới tay Phạm Nhàn, người Hồ vẫn cảnh giác

với người kế tục Trần Bình Bình. Vừa nghe Phạm Nhàn xưng danh, suy nghĩ

đầu tiên của Hồ Ca chỏ ằng đây là một cái bẫy; suy nghĩ thứ hai là, nếu không

phải, thế thì tương lai thỏa thuận này cũng sẽ khiến người Hồ sa vào cảnh vạn

kiếp bất phục.

"Đừng sợ hãi như vậy." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nói chậm rãi: "Đúng thế,

ta là thủ lĩnh Giám Sát viện, nhưng ngươi yên tâm, ta còn là một thương nhân

không tệ. Đừng quên, trong tay ta có Nội Khố của triều đình, nếu ngươi không

tin tín nhiệm của ta, có thể cử người về Trung Nguyên thăm dò.”

"Không phải ta sợ hãi." Hồ Ca đã bình tĩnh lại, trong mắt lộ vẻ hoang dại

như chó sói, nhìn chằm chằm Phạm Nhàn nói từng chữ một: "Ta chỉ ngạc nhiên

là người có thân phận như ngươi lại có thể hạ mình đến gặp ta, lại có thể to gan

đến thế."

"Đây là thiên hạ của Đại Khánh ta, là trong Định Châu thành, ta không thấy

mình to gan gì." Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ngay cả người Hồ như ngươi cũng

dám đến, sao ta lại không dám gặp ngươi?"

"Ngươi không biết đầu của ngươi trị giá bao nhiêu tiền." Hồ Ca nói: "Hay là

ngươi không sợ ta giăng bẫy giết ngươi?"

Phạm Nhàn liếc mắt coi thường, lau dầu mỡ trên tay vào tấm rèm bên cạnh

rồi nói: "Trước sau quán này đều là người của ngươi, nếu ta sợ ngươi giăng bẫy

thì sao lại vào đây ngồi uống rượu?."

"Hơn nữa, ngươi tưởng dựa vào danh hiệu đệ nhất cao thủ dưới trướng Tả

Hiền vương của ngươi là có thể giết được ta sao?" Phạm Nhàn cau mày, như

đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm: "Danh tiếng thì lừng lẫy, nhưng bản lĩnh

thì kém xa."

Người có danh như cây có bóng, cao thủ số một thế hệ trẻ Khánh Quốc đã in

sâu hình ảnh vào trong lòng các võ giả. Hồ Ca không đủ can đảm tiến hành thử

nghiệm nguy hiểm như vậy.

Phạm Nhàn đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào Hồ Ca, nói: "Ta không quan tâm

ngươi đang nghĩ gì, nhưng điều kiện ta đưa ra là phải biết tên người đó."

Đây là thông tin quan trọng nhất mà Giám Sát viện muốn biết trong ba

tháng qua. Vì người đó ẩn núp rất sâu trong Vương trướng người Hồ, gây tổn

hại lớn cho Khánh Quốc. Giám Sát viện và Xu mật viện đã dùng mọi cách

nhưng vẫn không biết đó là ai.

Thậm chí hai viện còn không rõ trong bộ lạc Hồ có quân sư đáng sợ đến thế

hay không, hay chỉ là hai Hiền Vương và Thiền Vu bỗng nhiên thông minh ra.

Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ như vậy, Hoàng đế Khánh Quốc cũng không

cho là thế. Hai cha con có cùng quan điểm rằng, non sông dễ đổi chứ bản tính

khó dời, biến đổi của Tây Hồ chắc chắn do ảnh hưởng từ bên ngoài, họ tin chắc

nhân vật đó nhất định tồn tại.

Đây chính là mục đích quan trọng nhất của Phạm Nhàn khi tới Định Châu

thành, y muốn đào bới con người đó ra.

Hồ Ca là nhân vật cấp cao nhất mà triều đình Khánh Quốc có thể tiếp cận

trong bộ tộc Hồ, đã bị thúc giục từ lâu. Nghe được điều này, sắc mặt Hồ Ca thay

đổi. Hắn biết mình sẽ nhận được trợ giúp từ triều đình Khánh Quốc, hơn nữa

sinh tử của Tác Tác cũng nằm trong tay thanh niên trẻ tuổi đối diện. Bản thân

hắn không còn nhiều lựa chọn.

Có điều...

"Ta thật sự chưa từng gặp người đó, nhưng chắc chắn có người đó." Hồ Ca

buông đao xuống, nói: "Tả Hiền vương cũng chưa gặp, nhưng một lần say rượu

từng nhắc tới cái tên xa lạ... Tùng Chi Tiên Lệnh."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lời nói Phạm Nhàn nói nghe có vẻ hơi giả dối. Trên thảo nguyên, Vươngtrướng san sát, quý tộc vô số, hơn nữa bọn chúng đều tham lam vô độ. Muốnlàm thỏa mãn cái bụng của chúng, trừ phi triều đình Khánh Quốc dốc sức ủnghộ, chứ một quan viên trẻ tuổi nhỏ bé của Giám Sát viện thì khó mà làm nổi."Ta có thể cung cấp cho ngươi những thanh đao tốt từ Nội Khố." PhạmNhàn không đáp lời hắn, lạnh lùng nói: "Có điều số lượng có hạn. Dù sao trongtương lai ta không muốn những thanh đao ta tặng ngươi, chém vào cổ con dânĐại Khánh ta."Phạm Nhàn không trả lời nghi vấn của Hồ Ca, khiến Hồ Ca càng thêm bấtan. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn, hạ giọng lạnhlùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Ta là Phạm Nhàn."o O oCạch một tiếng giòn dã, lưng Hồ Ca đập mạnh vào tường, rút ra thanh đaocong bên hông, chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn. Bụi đất trên tường rơi xuống,dính đầy lên thức ăn và rượu trên bàn.Hồ Ca cảnh giác, ánh mắt kinh hoàng nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn cúi đầu, gõ nhịp trên mặt bàn, không ngờ danh tính thật củamình lại khiến đối phương hoảng sợ đến thế, cho dù đây là cao thủ số một dướitrướng Tả Hiền vương.Nhưng Phạm Nhàn không biết, danh tiếng của Đề ti Giám Sát viện PhạmNhàn đã vang xa khắp những nơi người Hồ sinh sống từ lâu. Trong mắt con dânKhánh Quốc, Tiểu Phạm đại nhân oai phong lẫm liệt; còn trong mắt kẻ địchKhánh Quốc, Phạm Nhàn là mục tiêu phòng bị số một.Tuy chưa từng chịu thất bại dưới tay Phạm Nhàn, người Hồ vẫn cảnh giácvới người kế tục Trần Bình Bình. Vừa nghe Phạm Nhàn xưng danh, suy nghĩđầu tiên của Hồ Ca chỏ ằng đây là một cái bẫy; suy nghĩ thứ hai là, nếu khôngphải, thế thì tương lai thỏa thuận này cũng sẽ khiến người Hồ sa vào cảnh vạnkiếp bất phục."Đừng sợ hãi như vậy." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nói chậm rãi: "Đúng thế,ta là thủ lĩnh Giám Sát viện, nhưng ngươi yên tâm, ta còn là một thương nhânkhông tệ. Đừng quên, trong tay ta có Nội Khố của triều đình, nếu ngươi khôngtin tín nhiệm của ta, có thể cử người về Trung Nguyên thăm dò.”"Không phải ta sợ hãi." Hồ Ca đã bình tĩnh lại, trong mắt lộ vẻ hoang dạinhư chó sói, nhìn chằm chằm Phạm Nhàn nói từng chữ một: "Ta chỉ ngạc nhiênlà người có thân phận như ngươi lại có thể hạ mình đến gặp ta, lại có thể to ganđến thế.""Đây là thiên hạ của Đại Khánh ta, là trong Định Châu thành, ta không thấymình to gan gì." Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ngay cả người Hồ như ngươi cũngdám đến, sao ta lại không dám gặp ngươi?""Ngươi không biết đầu của ngươi trị giá bao nhiêu tiền." Hồ Ca nói: "Hay làngươi không sợ ta giăng bẫy giết ngươi?"Phạm Nhàn liếc mắt coi thường, lau dầu mỡ trên tay vào tấm rèm bên cạnhrồi nói: "Trước sau quán này đều là người của ngươi, nếu ta sợ ngươi giăng bẫythì sao lại vào đây ngồi uống rượu?.""Hơn nữa, ngươi tưởng dựa vào danh hiệu đệ nhất cao thủ dưới trướng TảHiền vương của ngươi là có thể giết được ta sao?" Phạm Nhàn cau mày, nhưđang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm: "Danh tiếng thì lừng lẫy, nhưng bản lĩnhthì kém xa."Người có danh như cây có bóng, cao thủ số một thế hệ trẻ Khánh Quốc đã insâu hình ảnh vào trong lòng các võ giả. Hồ Ca không đủ can đảm tiến hành thửnghiệm nguy hiểm như vậy.Phạm Nhàn đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào Hồ Ca, nói: "Ta không quan tâmngươi đang nghĩ gì, nhưng điều kiện ta đưa ra là phải biết tên người đó."Đây là thông tin quan trọng nhất mà Giám Sát viện muốn biết trong batháng qua. Vì người đó ẩn núp rất sâu trong Vương trướng người Hồ, gây tổnhại lớn cho Khánh Quốc. Giám Sát viện và Xu mật viện đã dùng mọi cáchnhưng vẫn không biết đó là ai.Thậm chí hai viện còn không rõ trong bộ lạc Hồ có quân sư đáng sợ đến thếhay không, hay chỉ là hai Hiền Vương và Thiền Vu bỗng nhiên thông minh ra.Nhưng Phạm Nhàn không nghĩ như vậy, Hoàng đế Khánh Quốc cũng khôngcho là thế. Hai cha con có cùng quan điểm rằng, non sông dễ đổi chứ bản tínhkhó dời, biến đổi của Tây Hồ chắc chắn do ảnh hưởng từ bên ngoài, họ tin chắcnhân vật đó nhất định tồn tại.Đây chính là mục đích quan trọng nhất của Phạm Nhàn khi tới Định Châuthành, y muốn đào bới con người đó ra.Hồ Ca là nhân vật cấp cao nhất mà triều đình Khánh Quốc có thể tiếp cậntrong bộ tộc Hồ, đã bị thúc giục từ lâu. Nghe được điều này, sắc mặt Hồ Ca thayđổi. Hắn biết mình sẽ nhận được trợ giúp từ triều đình Khánh Quốc, hơn nữasinh tử của Tác Tác cũng nằm trong tay thanh niên trẻ tuổi đối diện. Bản thânhắn không còn nhiều lựa chọn.Có điều..."Ta thật sự chưa từng gặp người đó, nhưng chắc chắn có người đó." Hồ Cabuông đao xuống, nói: "Tả Hiền vương cũng chưa gặp, nhưng một lần say rượutừng nhắc tới cái tên xa lạ... Tùng Chi Tiên Lệnh."

Chương 1461: Hồ Ca trong Định Châu 5