Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1481: Người trẻ tuổi bước ra từ Vương trướng 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là sắp đặt lâu dài, khiến Phạm Nhàn phải âm thầm bội phục. Cho dùbây giờ chỉ buôn bán đồ xa xỉ, chỉ cần bảo đảm việc thông thương trên thảonguyên, ai biết các thương nhân Khánh Quốc, Đông Di, Bắc Tề liệu có vì lợiích lén lút cung cấp vật tư sinh hoạt và quân sự cho người Hồ hay không.Cứ thế, biên giới dần lỏng lẻo và người Hồ ngày càng mạnh mẽ.o O oHôm nay, cuối cùng cũng đến Vương trướng. Ngắm biển Nguyệt Nha dướingọn núi cô độc kia, nhìn thảo nguyên xanh mướt, Phạm Nhàn cũng cảm thấychoáng ngợp trước vẻ đẹp tuyệt mỹ nơi đây. Quả thật, Vương trướng hoàn toànkhác biệt, mang dáng vẻ uy nghi đặc trưng riêng.Đặc biệt là những cánh đồng cỏ xanh mướt khiến Phạm Nhàn cảm thấy rấtkỳ lạ, đây là mùa thu, sao cỏ vẫn xanh như vậy?Ở phía bên kia ngọn núi cô độc, vô số bò dê rải rác trên thảo nguyên bao la.Các thiếu nữ người Hồ đang ở bên bờ biển Nguyệt Nha rửa bình gốm, chuẩnbị đón khách từ Trung Nguyên đến.Một không gian yên tĩnh, bầu trời ở đây dường như thấp hơn nhiều so vớinơi khác, gần như chạm tới mặt đất thảo nguyên. Gió thu thổi nhè nhẹ, cỏ câycúi thấp, thật trong lành.Phạm Nhàn xuống ngựa, liếc nhìn quan viên Giám Sát viện phía sau, mỉmcười, quay đầu ngắm cảnh đẹp trước mắt, không khỏi lắc đầu.Chàng trai người Hồ dẫn những thương nhân Trung Nguyên mệt mỏi nàyvào trong lều vải cạnh biển Nguyệt Nha, để họ nghỉ ngơi, rồi rất thành khẩn nóilà đợi ít lâu nữa, Đại vương sẽ đích thân thiết đãi các vị khách quý.Đội buôn lần này có lẽ là đoàn lớn nhất cả mùa thu, nên Vương trướng tiếpđãi rất chu đáo.Nhưng trong lòng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy kỳ lạ, thái độ của người Hồdường như quá tốt, lẽ nào Tùng Chi Tiên Lệnh có ảnh hưởng lớn đến Vươngtrướng như vậy?Ăn uống đôi chút, Phạm Nhàn xoa bụng đi ra khỏi lều, bước ra bãi cỏ venbiển Nguyệt Nha, híp mắt ngắm cảnh chung quanh. Hiện giờ y là thương nhân,ngoại trừ không được dòm ngó gần Vương trướng, người Hồ không cấm cácthương nhân Trung Nguyên đi lại - trên thảo nguyên không ai biết y nên y cũngyên tâm về an toàn, tâm trạng cũng vì thế mà thoải mái."Trời cao vời vợi, đồng cỏ mênh mông..."Chỉ kịp nói được mấy chữ, Phạm Nhàn đã bị một tiếng reo hò bên cạnh làmgián đoạn. Quay đầu nhìn lại, Phạm Nhàn thấy một người trẻ tuổi nhanh chóngtiến đến bên cạnh, hối hả gọi khen hay."Ta chỉ nói có mấy chữ, có chỗ nào hay chứ?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìnngười trẻ tuổi có dáng vẻ người Trung Nguyên này, đôi mắt vô thức liếc nhìnVương trướng rộng lớn cách đó không xa. Trước đó ở trên cánh đồng cỏ, y đãthấy thanh niên này đi ra từ Vương trướng.o O oPhạm Nhàn mỉm cười nhìn người trẻ tuổi, nụ cười ẩn giấu suy nghĩ sâu xamà người kia không hề hay biết. Y đã đứng trên cánh đồng cỏ một lúc, nhìnthanh niên từ Vương trướng bước ra, chờ đợi hắn dần tiến lại gần cánh đồng cỏnày rồi mới nói ra mấy chữ đó.Y muốn tạo cơ hội cho thanh niên bắt chuyện, vì biết người từ Vươngtrướng bước ra nhất định rất muốn nói chuyện với thương nhân Trung Nguyên.Khơi chuyện là môn nghệ thuật Phạm Nhàn thành thạo nhất, ngay cả Thánh nữHải Đường thuở trước cũng bại dưới khẩu công của y, huống hồ là thanh niênnày."Đương nhiên là hay rồi." Thanh niên ha hả cười đáp: "Dù chỉ mấy chữnhưng đã thể hiện được khí thế của thảo nguyên. "Rõ ràng đây là một cái cớ, thanh niên ở thảo nguyên cô đơn đã lâu, rất muốnnói chuyện với người Trung Nguyên để xua tan nỗi nhớ quê hương. Nhờ kinhnghiệm nhiều năm làm việc tại Giám Sát viện, Phạm Nhàn nhanh chóng nhận ra- thanh niên này rõ ràng không phải người Hồ nhưng lại đi ra từ Vương trướng,chắc chắn có liên quan đến người mà y đang truy tìm, nên y mới ra tay."Người Trung Nguyên à?" Phạm Nhàn nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, hỏi: "Saodọc đường không thấy ngươi trong đội buôn?""Lần trước còn dư hàng hóa chưa bán hết, Đại vương đãi khách rất tốt nên taở lại xem có cơ hội làm ăn gì không." Rõ ràng thanh niên này nói dối khônggiỏi, giọng điệu khiến Phạm Nhàn nghe ra một vài vấn đề."Đây là lần đầu ta đến." Phạm Nhàn cười ha hả, chỉ về phía biển NguyệtNha và thảo nguyên phía trước, nói: "Không ngờ cảnh đẹp trên thảo nguyên lạimê người đến thế.""Nhìn lâu rồi cũng sẽ chán thôi." Thanh niên kia cười khổ nói."Ồ? Hôm nay ta mới đến, chưa kịp cảm thấy chán. Ngươi ở đây bao lâurồi?" Phạm Nhàn tò mò hỏi: "Người ta bảo người Hồ man rợ, ngươi sống ở đây,không sợ bọn họ đột nhiên phát cuồng à?"Sau khi cải trang Phạm Nhàn sở hữu khuôn mặt thanh tú, chân thành, cộngthêm giọng điệu tự nhiên và thái độ thành tâm, rất dễ khiến người khác tintưởng. Cuộc trò chuyện của y với thanh niên này diễn ra rất tự nhiên.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là sắp đặt lâu dài, khiến Phạm Nhàn phải âm thầm bội phục. Cho dù
bây giờ chỉ buôn bán đồ xa xỉ, chỉ cần bảo đảm việc thông thương trên thảo
nguyên, ai biết các thương nhân Khánh Quốc, Đông Di, Bắc Tề liệu có vì lợi
ích lén lút cung cấp vật tư sinh hoạt và quân sự cho người Hồ hay không.
Cứ thế, biên giới dần lỏng lẻo và người Hồ ngày càng mạnh mẽ.
o O o
Hôm nay, cuối cùng cũng đến Vương trướng. Ngắm biển Nguyệt Nha dưới
ngọn núi cô độc kia, nhìn thảo nguyên xanh mướt, Phạm Nhàn cũng cảm thấy
choáng ngợp trước vẻ đẹp tuyệt mỹ nơi đây. Quả thật, Vương trướng hoàn toàn
khác biệt, mang dáng vẻ uy nghi đặc trưng riêng.
Đặc biệt là những cánh đồng cỏ xanh mướt khiến Phạm Nhàn cảm thấy rất
kỳ lạ, đây là mùa thu, sao cỏ vẫn xanh như vậy?
Ở phía bên kia ngọn núi cô độc, vô số bò dê rải rác trên thảo nguyên bao la.
Các thiếu nữ người Hồ đang ở bên bờ biển Nguyệt Nha rửa bình gốm, chuẩn
bị đón khách từ Trung Nguyên đến.
Một không gian yên tĩnh, bầu trời ở đây dường như thấp hơn nhiều so với
nơi khác, gần như chạm tới mặt đất thảo nguyên. Gió thu thổi nhè nhẹ, cỏ cây
cúi thấp, thật trong lành.
Phạm Nhàn xuống ngựa, liếc nhìn quan viên Giám Sát viện phía sau, mỉm
cười, quay đầu ngắm cảnh đẹp trước mắt, không khỏi lắc đầu.
Chàng trai người Hồ dẫn những thương nhân Trung Nguyên mệt mỏi này
vào trong lều vải cạnh biển Nguyệt Nha, để họ nghỉ ngơi, rồi rất thành khẩn nói
là đợi ít lâu nữa, Đại vương sẽ đích thân thiết đãi các vị khách quý.
Đội buôn lần này có lẽ là đoàn lớn nhất cả mùa thu, nên Vương trướng tiếp
đãi rất chu đáo.
Nhưng trong lòng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy kỳ lạ, thái độ của người Hồ
dường như quá tốt, lẽ nào Tùng Chi Tiên Lệnh có ảnh hưởng lớn đến Vương
trướng như vậy?
Ăn uống đôi chút, Phạm Nhàn xoa bụng đi ra khỏi lều, bước ra bãi cỏ ven
biển Nguyệt Nha, híp mắt ngắm cảnh chung quanh. Hiện giờ y là thương nhân,
ngoại trừ không được dòm ngó gần Vương trướng, người Hồ không cấm các
thương nhân Trung Nguyên đi lại - trên thảo nguyên không ai biết y nên y cũng
yên tâm về an toàn, tâm trạng cũng vì thế mà thoải mái.
"Trời cao vời vợi, đồng cỏ mênh mông..."
Chỉ kịp nói được mấy chữ, Phạm Nhàn đã bị một tiếng reo hò bên cạnh làm
gián đoạn. Quay đầu nhìn lại, Phạm Nhàn thấy một người trẻ tuổi nhanh chóng
tiến đến bên cạnh, hối hả gọi khen hay.
"Ta chỉ nói có mấy chữ, có chỗ nào hay chứ?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìn
người trẻ tuổi có dáng vẻ người Trung Nguyên này, đôi mắt vô thức liếc nhìn
Vương trướng rộng lớn cách đó không xa. Trước đó ở trên cánh đồng cỏ, y đã
thấy thanh niên này đi ra từ Vương trướng.
o O o
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn người trẻ tuổi, nụ cười ẩn giấu suy nghĩ sâu xa
mà người kia không hề hay biết. Y đã đứng trên cánh đồng cỏ một lúc, nhìn
thanh niên từ Vương trướng bước ra, chờ đợi hắn dần tiến lại gần cánh đồng cỏ
này rồi mới nói ra mấy chữ đó.
Y muốn tạo cơ hội cho thanh niên bắt chuyện, vì biết người từ Vương
trướng bước ra nhất định rất muốn nói chuyện với thương nhân Trung Nguyên.
Khơi chuyện là môn nghệ thuật Phạm Nhàn thành thạo nhất, ngay cả Thánh nữ
Hải Đường thuở trước cũng bại dưới khẩu công của y, huống hồ là thanh niên
này.
"Đương nhiên là hay rồi." Thanh niên ha hả cười đáp: "Dù chỉ mấy chữ
nhưng đã thể hiện được khí thế của thảo nguyên. "
Rõ ràng đây là một cái cớ, thanh niên ở thảo nguyên cô đơn đã lâu, rất muốn
nói chuyện với người Trung Nguyên để xua tan nỗi nhớ quê hương. Nhờ kinh
nghiệm nhiều năm làm việc tại Giám Sát viện, Phạm Nhàn nhanh chóng nhận ra
- thanh niên này rõ ràng không phải người Hồ nhưng lại đi ra từ Vương trướng,
chắc chắn có liên quan đến người mà y đang truy tìm, nên y mới ra tay.
"Người Trung Nguyên à?" Phạm Nhàn nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, hỏi: "Sao
dọc đường không thấy ngươi trong đội buôn?"
"Lần trước còn dư hàng hóa chưa bán hết, Đại vương đãi khách rất tốt nên ta
ở lại xem có cơ hội làm ăn gì không." Rõ ràng thanh niên này nói dối không
giỏi, giọng điệu khiến Phạm Nhàn nghe ra một vài vấn đề.
"Đây là lần đầu ta đến." Phạm Nhàn cười ha hả, chỉ về phía biển Nguyệt
Nha và thảo nguyên phía trước, nói: "Không ngờ cảnh đẹp trên thảo nguyên lại
mê người đến thế."
"Nhìn lâu rồi cũng sẽ chán thôi." Thanh niên kia cười khổ nói.
"Ồ? Hôm nay ta mới đến, chưa kịp cảm thấy chán. Ngươi ở đây bao lâu
rồi?" Phạm Nhàn tò mò hỏi: "Người ta bảo người Hồ man rợ, ngươi sống ở đây,
không sợ bọn họ đột nhiên phát cuồng à?"
Sau khi cải trang Phạm Nhàn sở hữu khuôn mặt thanh tú, chân thành, cộng
thêm giọng điệu tự nhiên và thái độ thành tâm, rất dễ khiến người khác tin
tưởng. Cuộc trò chuyện của y với thanh niên này diễn ra rất tự nhiên.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đây là sắp đặt lâu dài, khiến Phạm Nhàn phải âm thầm bội phục. Cho dùbây giờ chỉ buôn bán đồ xa xỉ, chỉ cần bảo đảm việc thông thương trên thảonguyên, ai biết các thương nhân Khánh Quốc, Đông Di, Bắc Tề liệu có vì lợiích lén lút cung cấp vật tư sinh hoạt và quân sự cho người Hồ hay không.Cứ thế, biên giới dần lỏng lẻo và người Hồ ngày càng mạnh mẽ.o O oHôm nay, cuối cùng cũng đến Vương trướng. Ngắm biển Nguyệt Nha dướingọn núi cô độc kia, nhìn thảo nguyên xanh mướt, Phạm Nhàn cũng cảm thấychoáng ngợp trước vẻ đẹp tuyệt mỹ nơi đây. Quả thật, Vương trướng hoàn toànkhác biệt, mang dáng vẻ uy nghi đặc trưng riêng.Đặc biệt là những cánh đồng cỏ xanh mướt khiến Phạm Nhàn cảm thấy rấtkỳ lạ, đây là mùa thu, sao cỏ vẫn xanh như vậy?Ở phía bên kia ngọn núi cô độc, vô số bò dê rải rác trên thảo nguyên bao la.Các thiếu nữ người Hồ đang ở bên bờ biển Nguyệt Nha rửa bình gốm, chuẩnbị đón khách từ Trung Nguyên đến.Một không gian yên tĩnh, bầu trời ở đây dường như thấp hơn nhiều so vớinơi khác, gần như chạm tới mặt đất thảo nguyên. Gió thu thổi nhè nhẹ, cỏ câycúi thấp, thật trong lành.Phạm Nhàn xuống ngựa, liếc nhìn quan viên Giám Sát viện phía sau, mỉmcười, quay đầu ngắm cảnh đẹp trước mắt, không khỏi lắc đầu.Chàng trai người Hồ dẫn những thương nhân Trung Nguyên mệt mỏi nàyvào trong lều vải cạnh biển Nguyệt Nha, để họ nghỉ ngơi, rồi rất thành khẩn nóilà đợi ít lâu nữa, Đại vương sẽ đích thân thiết đãi các vị khách quý.Đội buôn lần này có lẽ là đoàn lớn nhất cả mùa thu, nên Vương trướng tiếpđãi rất chu đáo.Nhưng trong lòng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy kỳ lạ, thái độ của người Hồdường như quá tốt, lẽ nào Tùng Chi Tiên Lệnh có ảnh hưởng lớn đến Vươngtrướng như vậy?Ăn uống đôi chút, Phạm Nhàn xoa bụng đi ra khỏi lều, bước ra bãi cỏ venbiển Nguyệt Nha, híp mắt ngắm cảnh chung quanh. Hiện giờ y là thương nhân,ngoại trừ không được dòm ngó gần Vương trướng, người Hồ không cấm cácthương nhân Trung Nguyên đi lại - trên thảo nguyên không ai biết y nên y cũngyên tâm về an toàn, tâm trạng cũng vì thế mà thoải mái."Trời cao vời vợi, đồng cỏ mênh mông..."Chỉ kịp nói được mấy chữ, Phạm Nhàn đã bị một tiếng reo hò bên cạnh làmgián đoạn. Quay đầu nhìn lại, Phạm Nhàn thấy một người trẻ tuổi nhanh chóngtiến đến bên cạnh, hối hả gọi khen hay."Ta chỉ nói có mấy chữ, có chỗ nào hay chứ?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìnngười trẻ tuổi có dáng vẻ người Trung Nguyên này, đôi mắt vô thức liếc nhìnVương trướng rộng lớn cách đó không xa. Trước đó ở trên cánh đồng cỏ, y đãthấy thanh niên này đi ra từ Vương trướng.o O oPhạm Nhàn mỉm cười nhìn người trẻ tuổi, nụ cười ẩn giấu suy nghĩ sâu xamà người kia không hề hay biết. Y đã đứng trên cánh đồng cỏ một lúc, nhìnthanh niên từ Vương trướng bước ra, chờ đợi hắn dần tiến lại gần cánh đồng cỏnày rồi mới nói ra mấy chữ đó.Y muốn tạo cơ hội cho thanh niên bắt chuyện, vì biết người từ Vươngtrướng bước ra nhất định rất muốn nói chuyện với thương nhân Trung Nguyên.Khơi chuyện là môn nghệ thuật Phạm Nhàn thành thạo nhất, ngay cả Thánh nữHải Đường thuở trước cũng bại dưới khẩu công của y, huống hồ là thanh niênnày."Đương nhiên là hay rồi." Thanh niên ha hả cười đáp: "Dù chỉ mấy chữnhưng đã thể hiện được khí thế của thảo nguyên. "Rõ ràng đây là một cái cớ, thanh niên ở thảo nguyên cô đơn đã lâu, rất muốnnói chuyện với người Trung Nguyên để xua tan nỗi nhớ quê hương. Nhờ kinhnghiệm nhiều năm làm việc tại Giám Sát viện, Phạm Nhàn nhanh chóng nhận ra- thanh niên này rõ ràng không phải người Hồ nhưng lại đi ra từ Vương trướng,chắc chắn có liên quan đến người mà y đang truy tìm, nên y mới ra tay."Người Trung Nguyên à?" Phạm Nhàn nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, hỏi: "Saodọc đường không thấy ngươi trong đội buôn?""Lần trước còn dư hàng hóa chưa bán hết, Đại vương đãi khách rất tốt nên taở lại xem có cơ hội làm ăn gì không." Rõ ràng thanh niên này nói dối khônggiỏi, giọng điệu khiến Phạm Nhàn nghe ra một vài vấn đề."Đây là lần đầu ta đến." Phạm Nhàn cười ha hả, chỉ về phía biển NguyệtNha và thảo nguyên phía trước, nói: "Không ngờ cảnh đẹp trên thảo nguyên lạimê người đến thế.""Nhìn lâu rồi cũng sẽ chán thôi." Thanh niên kia cười khổ nói."Ồ? Hôm nay ta mới đến, chưa kịp cảm thấy chán. Ngươi ở đây bao lâurồi?" Phạm Nhàn tò mò hỏi: "Người ta bảo người Hồ man rợ, ngươi sống ở đây,không sợ bọn họ đột nhiên phát cuồng à?"Sau khi cải trang Phạm Nhàn sở hữu khuôn mặt thanh tú, chân thành, cộngthêm giọng điệu tự nhiên và thái độ thành tâm, rất dễ khiến người khác tintưởng. Cuộc trò chuyện của y với thanh niên này diễn ra rất tự nhiên.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑