Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1484: Thiền Vu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng ba nói câu ấy khiến Phạm Nhàn cảm thấy ớn lạnh, dù lời lẽ kháchkhí nhưng ẩn chứa uy nghiêm đáng sợ.Trong hồ sơ tình báo chi tiết của Giám Sát viện, ghi chép về Thiền Vu nàykhông nhiều. Một là vì Vương trướng vốn bí ẩn, hai là vì những năm gần đây,do liên tục bị Khánh Quốc đánh bại, quyền lực của Tây Hồ và ảnh hưởng củaThiền Vu Vương đình suy giảm so với trước, uy danh của Tả Hữu Hiền vươngngày càng lớn. Thậm chí khi phụ thân Thiền Vu qua đời, từng có tin đồn sẽchọn một trong hai Hiền vương kế vị.Mặc dù sau đó Thiền Vu đã kế vị Vương đình trong khó khăn, nhưng trênthảo nguyên, hai Hiền vương vẫn được coi là người mạnh nhất. Công tác tìnhbáo của Khánh Quốc cũng chuyển hướng về hai Hiền vương, nên có phần xemnhẹ Thiền Vu.Không ngờ Thiền Vu trẻ tuổi hơn ba mươi lại kiểm soát tốt tình hình trênthảo nguyên, bắt đầu làm suy yếu thế lực của hai vị Tả Hữu Hiền vương. Đặcbiệt là bất chấp lời phản đối, hắn đón nhận huynh đệ Man tộc từ cánh đồngtuyết phương bắc, đưa hơn vạn tinh binh Bắc Man vào đội vệ binh của Vươngđình, thực lực tăng vọt.Hơn nữa, trong Vương trướng còn nhiều người Trung Nguyên, rốt cuộcThiền Vu đang âm mưu gì? Phạm Nhàn vừa uống rượu vừa suy ngẫm ý đồ củavị Thiền Vu trong bóng tối kia.Lúc ấy, Thiền Vu dường như cảm thấy gì đó bất thường, cau mày ngẩng đầulên, ánh mắt sắc như chim ưng, quét qua một vòng.Nhưng hắn không phát hiện gì, bởi lúc ánh mắt hạ xuống cửa, Phạm Nhànđang say sưa ngắm nghía bộ ngực nở nang của cô gái Tây Hồ bên cạnh, với vẻcâu nệ và miễn cưỡng, diễn rất tự nhiên vai trò một tùy tùng thương nhân.Vẫn câu nói cũ, Khánh Đế và Phạm Nhàn là hai diễn viên giỏi nhất thế gian.o O oSau bữa tiệc linh đình, không biết bao nhiêu thương nhân say khướt dongười Hồ ép rượu. Đèn dầu trong trướng tỏa khói mờ ảo, Thiền Vu và Tả HữuCốc Ích vương đi nghỉ, chỉ còn hai Đại đương hộ và các nam nhân người Hồtiếp tục ép rượu các thương nhân Trung Nguyên.Phạm Nhàn và Mộc Phong Nhi đã say bí tỉ từ lâu, bị khiêng về trong lềunằm bất tỉnh. May là người Hồ không hủ bại như lời đồn đại, ít nhất trong lềucủa các thương nhân không có nữ nhân người Hồ xinh đẹp nằm chung.Sau khi tắt đèn, Mộc Phong Nhi khó nhọc ngồi dậy, quay lại thấy ánh mắtsắc như sói của Phạm Nhàn, không khỏi rùng mình.Tại phố buôn Đại Thông ở Thanh Châu, Mộc Phong Nhi từng thấy ánh mắtnày của đại nhân, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa thường ngày, không biết có phảigió thu lạnh lẽo trên thảo nguyên đã khiến tính tàn nhẫn trong Phạm Nhàn trỗidậy hay không.Phạm Nhàn đưa một viên thuốc giải rượu, không nói thêm điều gì mà lậptức rời lều, lợi dụng bóng đêm che chở, lẻn qua doanh trại người Hồ, đến núisau biển Nguyệt Nha. Y buộc chặt y phục, leo lên núi.Lúc sắp lên đỉnh, hắn tìm một tảng đá lồi ra, ngồi sau nó. Lấy từ trong lòngra một ống nhỏ, cẩn thận lật đi lật lại, rồi kéo dài ra, đưa lên mắt phải.Đó là kính viễn vọng mới nhất do Nội Khố chế tạo, Phạm Nhàn tự thiết kế,là người đầu tiên sử dùng.Ống đồng im lặng hướng xuống Vương trướng Tây Hồ còn ồn ào. Khôngbiết bao lâu, Phạm Nhàn nhíu mày, trong ống đồng y nhìn thấy vị Thiền Vu kiamột mình bước ra, rẽ vào một lều nhỏ phía bên phải.o O oBầu trời đêm đen kịt, sao lấp lánh tuyệt đẹp khiến lòng người rung động.Ánh bạc le lói soi xuống biển Nguyệt Nha, in bóng thành vô số ánh mắt lập loè.Cỏ bên hồ trải dài mênh mông, gió nhẹ khẽ thổi, như tiếng thì thầm của ngườiđang ngủ say. Vô số lều vải tỏa ra từ bốn phía biển, kéo dài về phía thảonguyên, ánh đèn lờ mờ hòa cùng sao trời, còn nhiều lều khác thì chìm trongbóng tối, tắm mình dưới ánh sao.Tay cầm ống kính của Phạm Nhàn hơi run lên, chăm chú nhìn xuống độngtĩnh Tây Hồ Vương trướng bên bờ biển. Mãi lâu sau, y mới hạ ống xuống, cúiđầu suy tư.Thiền Vu Tây Hồ vào cái lều nhỏ ấy rất lâu chưa ra. Chắc chắn có cao thủHồ tộc canh gác xung quanh, nhưng so với thường ngày thì toàn bộ hệ thốngphòng vệ lỏng lẻo hơn nhiều, có lẽ vì vị này không muốn cao thủ triều đình ởgần lều nhỏ.Trong lều ấy là ai nhỉ? Phạm Nhàn liếm môi khô khốc, tâm trạng hơi buồnbực. Phát hiện này có phần kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn cả việc tình cờ gặp Ngụy VôThành. Nhưng y không hề nghi ngờ gì cả —— người Hồ không thể tưởngtượng có ai ở trên núi cao quan sát mọi thứ dưới biển Nguyệt Nha.Đây không phải việc con người có thể làm được, khoa học kỹ thuật mới làlực lượng sản xuất đệ nhất. Phạm Nhàn vuốt nhẹ ống kính, liếm môi, vẫn kiênnhẫn ngồi đợi cho đến khi Thiền Vu bước ra khỏi lều.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng ba nói câu ấy khiến Phạm Nhàn cảm thấy ớn lạnh, dù lời lẽ khách
khí nhưng ẩn chứa uy nghiêm đáng sợ.
Trong hồ sơ tình báo chi tiết của Giám Sát viện, ghi chép về Thiền Vu này
không nhiều. Một là vì Vương trướng vốn bí ẩn, hai là vì những năm gần đây,
do liên tục bị Khánh Quốc đánh bại, quyền lực của Tây Hồ và ảnh hưởng của
Thiền Vu Vương đình suy giảm so với trước, uy danh của Tả Hữu Hiền vương
ngày càng lớn. Thậm chí khi phụ thân Thiền Vu qua đời, từng có tin đồn sẽ
chọn một trong hai Hiền vương kế vị.
Mặc dù sau đó Thiền Vu đã kế vị Vương đình trong khó khăn, nhưng trên
thảo nguyên, hai Hiền vương vẫn được coi là người mạnh nhất. Công tác tình
báo của Khánh Quốc cũng chuyển hướng về hai Hiền vương, nên có phần xem
nhẹ Thiền Vu.
Không ngờ Thiền Vu trẻ tuổi hơn ba mươi lại kiểm soát tốt tình hình trên
thảo nguyên, bắt đầu làm suy yếu thế lực của hai vị Tả Hữu Hiền vương. Đặc
biệt là bất chấp lời phản đối, hắn đón nhận huynh đệ Man tộc từ cánh đồng
tuyết phương bắc, đưa hơn vạn tinh binh Bắc Man vào đội vệ binh của Vương
đình, thực lực tăng vọt.
Hơn nữa, trong Vương trướng còn nhiều người Trung Nguyên, rốt cuộc
Thiền Vu đang âm mưu gì? Phạm Nhàn vừa uống rượu vừa suy ngẫm ý đồ của
vị Thiền Vu trong bóng tối kia.
Lúc ấy, Thiền Vu dường như cảm thấy gì đó bất thường, cau mày ngẩng đầu
lên, ánh mắt sắc như chim ưng, quét qua một vòng.
Nhưng hắn không phát hiện gì, bởi lúc ánh mắt hạ xuống cửa, Phạm Nhàn
đang say sưa ngắm nghía bộ ngực nở nang của cô gái Tây Hồ bên cạnh, với vẻ
câu nệ và miễn cưỡng, diễn rất tự nhiên vai trò một tùy tùng thương nhân.
Vẫn câu nói cũ, Khánh Đế và Phạm Nhàn là hai diễn viên giỏi nhất thế gian.
o O o
Sau bữa tiệc linh đình, không biết bao nhiêu thương nhân say khướt do
người Hồ ép rượu. Đèn dầu trong trướng tỏa khói mờ ảo, Thiền Vu và Tả Hữu
Cốc Ích vương đi nghỉ, chỉ còn hai Đại đương hộ và các nam nhân người Hồ
tiếp tục ép rượu các thương nhân Trung Nguyên.
Phạm Nhàn và Mộc Phong Nhi đã say bí tỉ từ lâu, bị khiêng về trong lều
nằm bất tỉnh. May là người Hồ không hủ bại như lời đồn đại, ít nhất trong lều
của các thương nhân không có nữ nhân người Hồ xinh đẹp nằm chung.
Sau khi tắt đèn, Mộc Phong Nhi khó nhọc ngồi dậy, quay lại thấy ánh mắt
sắc như sói của Phạm Nhàn, không khỏi rùng mình.
Tại phố buôn Đại Thông ở Thanh Châu, Mộc Phong Nhi từng thấy ánh mắt
này của đại nhân, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa thường ngày, không biết có phải
gió thu lạnh lẽo trên thảo nguyên đã khiến tính tàn nhẫn trong Phạm Nhàn trỗi
dậy hay không.
Phạm Nhàn đưa một viên thuốc giải rượu, không nói thêm điều gì mà lập
tức rời lều, lợi dụng bóng đêm che chở, lẻn qua doanh trại người Hồ, đến núi
sau biển Nguyệt Nha. Y buộc chặt y phục, leo lên núi.
Lúc sắp lên đỉnh, hắn tìm một tảng đá lồi ra, ngồi sau nó. Lấy từ trong lòng
ra một ống nhỏ, cẩn thận lật đi lật lại, rồi kéo dài ra, đưa lên mắt phải.
Đó là kính viễn vọng mới nhất do Nội Khố chế tạo, Phạm Nhàn tự thiết kế,
là người đầu tiên sử dùng.
Ống đồng im lặng hướng xuống Vương trướng Tây Hồ còn ồn ào. Không
biết bao lâu, Phạm Nhàn nhíu mày, trong ống đồng y nhìn thấy vị Thiền Vu kia
một mình bước ra, rẽ vào một lều nhỏ phía bên phải.
o O o
Bầu trời đêm đen kịt, sao lấp lánh tuyệt đẹp khiến lòng người rung động.
Ánh bạc le lói soi xuống biển Nguyệt Nha, in bóng thành vô số ánh mắt lập loè.
Cỏ bên hồ trải dài mênh mông, gió nhẹ khẽ thổi, như tiếng thì thầm của người
đang ngủ say. Vô số lều vải tỏa ra từ bốn phía biển, kéo dài về phía thảo
nguyên, ánh đèn lờ mờ hòa cùng sao trời, còn nhiều lều khác thì chìm trong
bóng tối, tắm mình dưới ánh sao.
Tay cầm ống kính của Phạm Nhàn hơi run lên, chăm chú nhìn xuống động
tĩnh Tây Hồ Vương trướng bên bờ biển. Mãi lâu sau, y mới hạ ống xuống, cúi
đầu suy tư.
Thiền Vu Tây Hồ vào cái lều nhỏ ấy rất lâu chưa ra. Chắc chắn có cao thủ
Hồ tộc canh gác xung quanh, nhưng so với thường ngày thì toàn bộ hệ thống
phòng vệ lỏng lẻo hơn nhiều, có lẽ vì vị này không muốn cao thủ triều đình ở
gần lều nhỏ.
Trong lều ấy là ai nhỉ? Phạm Nhàn liếm môi khô khốc, tâm trạng hơi buồn
bực. Phát hiện này có phần kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn cả việc tình cờ gặp Ngụy Vô
Thành. Nhưng y không hề nghi ngờ gì cả —— người Hồ không thể tưởng
tượng có ai ở trên núi cao quan sát mọi thứ dưới biển Nguyệt Nha.
Đây không phải việc con người có thể làm được, khoa học kỹ thuật mới là
lực lượng sản xuất đệ nhất. Phạm Nhàn vuốt nhẹ ống kính, liếm môi, vẫn kiên
nhẫn ngồi đợi cho đến khi Thiền Vu bước ra khỏi lều.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng ba nói câu ấy khiến Phạm Nhàn cảm thấy ớn lạnh, dù lời lẽ kháchkhí nhưng ẩn chứa uy nghiêm đáng sợ.Trong hồ sơ tình báo chi tiết của Giám Sát viện, ghi chép về Thiền Vu nàykhông nhiều. Một là vì Vương trướng vốn bí ẩn, hai là vì những năm gần đây,do liên tục bị Khánh Quốc đánh bại, quyền lực của Tây Hồ và ảnh hưởng củaThiền Vu Vương đình suy giảm so với trước, uy danh của Tả Hữu Hiền vươngngày càng lớn. Thậm chí khi phụ thân Thiền Vu qua đời, từng có tin đồn sẽchọn một trong hai Hiền vương kế vị.Mặc dù sau đó Thiền Vu đã kế vị Vương đình trong khó khăn, nhưng trênthảo nguyên, hai Hiền vương vẫn được coi là người mạnh nhất. Công tác tìnhbáo của Khánh Quốc cũng chuyển hướng về hai Hiền vương, nên có phần xemnhẹ Thiền Vu.Không ngờ Thiền Vu trẻ tuổi hơn ba mươi lại kiểm soát tốt tình hình trênthảo nguyên, bắt đầu làm suy yếu thế lực của hai vị Tả Hữu Hiền vương. Đặcbiệt là bất chấp lời phản đối, hắn đón nhận huynh đệ Man tộc từ cánh đồngtuyết phương bắc, đưa hơn vạn tinh binh Bắc Man vào đội vệ binh của Vươngđình, thực lực tăng vọt.Hơn nữa, trong Vương trướng còn nhiều người Trung Nguyên, rốt cuộcThiền Vu đang âm mưu gì? Phạm Nhàn vừa uống rượu vừa suy ngẫm ý đồ củavị Thiền Vu trong bóng tối kia.Lúc ấy, Thiền Vu dường như cảm thấy gì đó bất thường, cau mày ngẩng đầulên, ánh mắt sắc như chim ưng, quét qua một vòng.Nhưng hắn không phát hiện gì, bởi lúc ánh mắt hạ xuống cửa, Phạm Nhànđang say sưa ngắm nghía bộ ngực nở nang của cô gái Tây Hồ bên cạnh, với vẻcâu nệ và miễn cưỡng, diễn rất tự nhiên vai trò một tùy tùng thương nhân.Vẫn câu nói cũ, Khánh Đế và Phạm Nhàn là hai diễn viên giỏi nhất thế gian.o O oSau bữa tiệc linh đình, không biết bao nhiêu thương nhân say khướt dongười Hồ ép rượu. Đèn dầu trong trướng tỏa khói mờ ảo, Thiền Vu và Tả HữuCốc Ích vương đi nghỉ, chỉ còn hai Đại đương hộ và các nam nhân người Hồtiếp tục ép rượu các thương nhân Trung Nguyên.Phạm Nhàn và Mộc Phong Nhi đã say bí tỉ từ lâu, bị khiêng về trong lềunằm bất tỉnh. May là người Hồ không hủ bại như lời đồn đại, ít nhất trong lềucủa các thương nhân không có nữ nhân người Hồ xinh đẹp nằm chung.Sau khi tắt đèn, Mộc Phong Nhi khó nhọc ngồi dậy, quay lại thấy ánh mắtsắc như sói của Phạm Nhàn, không khỏi rùng mình.Tại phố buôn Đại Thông ở Thanh Châu, Mộc Phong Nhi từng thấy ánh mắtnày của đại nhân, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa thường ngày, không biết có phảigió thu lạnh lẽo trên thảo nguyên đã khiến tính tàn nhẫn trong Phạm Nhàn trỗidậy hay không.Phạm Nhàn đưa một viên thuốc giải rượu, không nói thêm điều gì mà lậptức rời lều, lợi dụng bóng đêm che chở, lẻn qua doanh trại người Hồ, đến núisau biển Nguyệt Nha. Y buộc chặt y phục, leo lên núi.Lúc sắp lên đỉnh, hắn tìm một tảng đá lồi ra, ngồi sau nó. Lấy từ trong lòngra một ống nhỏ, cẩn thận lật đi lật lại, rồi kéo dài ra, đưa lên mắt phải.Đó là kính viễn vọng mới nhất do Nội Khố chế tạo, Phạm Nhàn tự thiết kế,là người đầu tiên sử dùng.Ống đồng im lặng hướng xuống Vương trướng Tây Hồ còn ồn ào. Khôngbiết bao lâu, Phạm Nhàn nhíu mày, trong ống đồng y nhìn thấy vị Thiền Vu kiamột mình bước ra, rẽ vào một lều nhỏ phía bên phải.o O oBầu trời đêm đen kịt, sao lấp lánh tuyệt đẹp khiến lòng người rung động.Ánh bạc le lói soi xuống biển Nguyệt Nha, in bóng thành vô số ánh mắt lập loè.Cỏ bên hồ trải dài mênh mông, gió nhẹ khẽ thổi, như tiếng thì thầm của ngườiđang ngủ say. Vô số lều vải tỏa ra từ bốn phía biển, kéo dài về phía thảonguyên, ánh đèn lờ mờ hòa cùng sao trời, còn nhiều lều khác thì chìm trongbóng tối, tắm mình dưới ánh sao.Tay cầm ống kính của Phạm Nhàn hơi run lên, chăm chú nhìn xuống độngtĩnh Tây Hồ Vương trướng bên bờ biển. Mãi lâu sau, y mới hạ ống xuống, cúiđầu suy tư.Thiền Vu Tây Hồ vào cái lều nhỏ ấy rất lâu chưa ra. Chắc chắn có cao thủHồ tộc canh gác xung quanh, nhưng so với thường ngày thì toàn bộ hệ thốngphòng vệ lỏng lẻo hơn nhiều, có lẽ vì vị này không muốn cao thủ triều đình ởgần lều nhỏ.Trong lều ấy là ai nhỉ? Phạm Nhàn liếm môi khô khốc, tâm trạng hơi buồnbực. Phát hiện này có phần kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn cả việc tình cờ gặp Ngụy VôThành. Nhưng y không hề nghi ngờ gì cả —— người Hồ không thể tưởngtượng có ai ở trên núi cao quan sát mọi thứ dưới biển Nguyệt Nha.Đây không phải việc con người có thể làm được, khoa học kỹ thuật mới làlực lượng sản xuất đệ nhất. Phạm Nhàn vuốt nhẹ ống kính, liếm môi, vẫn kiênnhẫn ngồi đợi cho đến khi Thiền Vu bước ra khỏi lều.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑