Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1485: Hai năm 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tây Hồ Thiền Vu tuổi đã quá ba mươi, mặc một bọ áo mỏng manh, đai đaolại không có bên người, sau khi bước ra khỏi trướng bồng còn quay lại hơi cúimình thi lễ, nhìn thần sắc của y ta, có vẻ như cũng không muốn rời đi như vậy.Khoé miệng Phạm Nhàn lộ ra một nụ cười lạnh đầy khinh khỉnh.o O oVài ngày sau đó, các đại thương hội Trung Nguyên bắt đầu tiến hành traođổi và thương lượng về hàng hóa liên quan mà đoàn lần này mang theo với cácquan lại, quý tộc trong triều đình Tây Hồ, hơn nữa còn chờ đợi người từ Vươngtrướng của hai đại Hiền Vương đến nơi, nên thời gian đã kéo dài hơn hai ngày.Vương đình chiêu đãi những thương nhân này, tất nhiên là vì vấn đề nhậpkhẩu vật tư trong tương lai, nhưng chính lần buôn bán mùa thu này cũng đã làmột phiên chợ hàng hóa xa xỉ cực lớn. Các vương công quý tộc Tây Hồ sở hữunguồn tài nguyên sản vật phong phú nhất cả thảo nguyên, trong tay không biếtcó bao nhiêu vàng bạc châu báu, dùng để mua hàng xa xỉ Trung Nguyên cănbản không chớp mắt.Dù vậy, trong bốn, năm ngày này, các thương nhân Trung Nguyên đã bánsạch toàn bộ hàng hóa mang theo. Trong thời gian đó, Mộc Phong Nhi đại diệnthương hội đệ nhất Sa Châu, cũng tiếp cận quý nhân Hồ tộc, kiếm được ít tiềnlẻ. Còn Phạm Nhàn thì rất đơn giản thực hiện nhiệm vụ của mình, sau đó bắtđầu dạo quanh biển Nguyệt Nha, hoặc là ngắm cảnh, hoặc là bị người khác nhìnngắm.Không thể phủ nhận rằng, với thân phận thật sự của y, việc làm ra nhữnghành động đó ngay tại trung tâm vương đình Tây Hồ, thật sự là hết sức liều lĩnh,thậm chí là ngu xuẩn.Chỗ nhăn giữa hai hàng lông mày của y đã được kéo gần lại một chút, đuôilông mày được dán lên một chút, làn da có phần thay đổi, nhưng khuôn mặt vẫnđẹp đẽ như xưa. Vì vậy, mỗi khi đi dạo trên bãi cỏ và cồn cát gần Nguyệt NhaHải, y luôn nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng và sâu sắc.Các thiếu nữ Hồ tộc tuy không phóng khoáng như người Trung Nguyênmiêu tả, nhưng thái độ của họ đối với tình cảm và nam nhân điển trai chắc chắnnồng nhiệt hơn nhiều. Nếu Phạm Nhàn có thể lộ ra chút cơ bắp đang giấu dướilớp áo, có lẽ sự nồng nhiệt đó sẽ như ngọn lửa thu, nuốt chửng lấy y.Có điều y cũng không muốn phát triển mối quan hệ không có kết cục nào đótrong Hồ tộc , y đi dạo xung quanh biển Nguyệt Nha, chỉ là để trò chuyện vớiNgụy Vô Thành mà thôi. Dĩ nhiên, trong tiềm thức y có ý định muốn thu hút sựchú ý của người nào đó hay không, không ai có thể biết được.Cuộc trò chuyện giữa Phạm Nhàn và Ngụy Vô Thành diễn ra rất thuận lợi.Chàng trai trẻ tuổi đến từ Bắc Tề này, chắc đã ở lâu trên thảo nguyên, hiếm khigặp đối tượng nói chuyện tốt như Phạm Nhàn, thỉnh thoảng lại tìm đến để tâmsự. Từ những ngày trò chuyện, Phạm Nhàn dần nắm được một số việc, chỉ làđến hai ngày cuối cùng, có lẽ Ngụy Vô Thành đã nhận được lời cảnh báo nào đónên trong lời nói đã thận trọng hơn. Đồng thời, Phạm Nhàn cũng phát hiện xungquanh mình có thêm một vài ánh mắt chú ý.May mắn là chưa gây ra quá nhiều vấn đề, tâm trí của các vương công quýtộc trong Vương trướng vẫn tập trung vào những thương nhân cùng thế lựcđằng sau mà các thương nhân đại diện, một gã mặt trắng như Phạm Nhàn cũngkhông quá thu hút sự chú ý trong mắt người Hồ. Y vẫn như mọi ngày, vào nửađêm leo lên ngọn núi cô độc dốc đứng, cầm ống nhòm quan sát mọi thứ bên bờNguyệt Nha Hải.Vào những đêm khuya, không phải ngày nào Thiền Vu cũng rời Vươngtrướng của mình để đến cái lều nhỏ kia, nhưng tần suất lại khá cao. Phạm Nhànđã sớm tìm hiểu rõ, mấy cái lều nhỏ phía sau Vương trướng là nơi ở của các tỳnữ Hồ tộc bình thường, không có gì lạ thường.Điều kỳ lạ là tại sao Thiền Vu lại đến đó. Điều kỳ lạ nữa là Phạm Nhàn vàMộc Phong Nhi phát hiện ra việc tiếp cận những lều nhỏ đó ngày càng khókhăn, bởi có rất nhiều người âm thầm bảo vệ căn lều bé nhỏ, cách ly nó với thếgiới bên bờ biển Nguyệt Nha.Sau bốn đêm liên tiếp phục kích, Phạm Nhàn càng tin tưởng vào suy đoáncủa mình, có điều trong lòng không khỏi bật cười nhạo báng, cho rằng vị chủnhân trên thảo nguyên kia, có vẻ quá cung kính.o O o[Sắc Lặc Xuyên,Dưới Âm Sơn,Trời như vòm khung,Bao trùm cảnh vật bốn phía.Trời cao vời vợi,Đất bao la rộng lớn,Gió thổi rạp cỏ thấy bò dê.]"Ai biết sông Sắc Lặc Là ở đâu không? Âm Sơn có phải là dãy núi phía saubiển này không?"Lều trại xung quanh Vương Đình đã được dỡ bỏ nhiều, bốn phía quanh biểnNguyệt Nha trống trải yên tĩnh. Những bộ lạc du mục kia, mỗi người đi mộthướng. Thiếu vắng thương nhân Trung Nguyên mang hàng hóa đến, thủ lĩnh cácbộ lạc dẫn dắt tộc nhân quay về quê nhà, xưa nay sức hấp dẫn của Vương Đìnhđối với họ khó sánh được với hàng hóa Trung Nguyên.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tây Hồ Thiền Vu tuổi đã quá ba mươi, mặc một bọ áo mỏng manh, đai đao
lại không có bên người, sau khi bước ra khỏi trướng bồng còn quay lại hơi cúi
mình thi lễ, nhìn thần sắc của y ta, có vẻ như cũng không muốn rời đi như vậy.
Khoé miệng Phạm Nhàn lộ ra một nụ cười lạnh đầy khinh khỉnh.
o O o
Vài ngày sau đó, các đại thương hội Trung Nguyên bắt đầu tiến hành trao
đổi và thương lượng về hàng hóa liên quan mà đoàn lần này mang theo với các
quan lại, quý tộc trong triều đình Tây Hồ, hơn nữa còn chờ đợi người từ Vương
trướng của hai đại Hiền Vương đến nơi, nên thời gian đã kéo dài hơn hai ngày.
Vương đình chiêu đãi những thương nhân này, tất nhiên là vì vấn đề nhập
khẩu vật tư trong tương lai, nhưng chính lần buôn bán mùa thu này cũng đã là
một phiên chợ hàng hóa xa xỉ cực lớn. Các vương công quý tộc Tây Hồ sở hữu
nguồn tài nguyên sản vật phong phú nhất cả thảo nguyên, trong tay không biết
có bao nhiêu vàng bạc châu báu, dùng để mua hàng xa xỉ Trung Nguyên căn
bản không chớp mắt.
Dù vậy, trong bốn, năm ngày này, các thương nhân Trung Nguyên đã bán
sạch toàn bộ hàng hóa mang theo. Trong thời gian đó, Mộc Phong Nhi đại diện
thương hội đệ nhất Sa Châu, cũng tiếp cận quý nhân Hồ tộc, kiếm được ít tiền
lẻ. Còn Phạm Nhàn thì rất đơn giản thực hiện nhiệm vụ của mình, sau đó bắt
đầu dạo quanh biển Nguyệt Nha, hoặc là ngắm cảnh, hoặc là bị người khác nhìn
ngắm.
Không thể phủ nhận rằng, với thân phận thật sự của y, việc làm ra những
hành động đó ngay tại trung tâm vương đình Tây Hồ, thật sự là hết sức liều lĩnh,
thậm chí là ngu xuẩn.
Chỗ nhăn giữa hai hàng lông mày của y đã được kéo gần lại một chút, đuôi
lông mày được dán lên một chút, làn da có phần thay đổi, nhưng khuôn mặt vẫn
đẹp đẽ như xưa. Vì vậy, mỗi khi đi dạo trên bãi cỏ và cồn cát gần Nguyệt Nha
Hải, y luôn nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng và sâu sắc.
Các thiếu nữ Hồ tộc tuy không phóng khoáng như người Trung Nguyên
miêu tả, nhưng thái độ của họ đối với tình cảm và nam nhân điển trai chắc chắn
nồng nhiệt hơn nhiều. Nếu Phạm Nhàn có thể lộ ra chút cơ bắp đang giấu dưới
lớp áo, có lẽ sự nồng nhiệt đó sẽ như ngọn lửa thu, nuốt chửng lấy y.
Có điều y cũng không muốn phát triển mối quan hệ không có kết cục nào đó
trong Hồ tộc , y đi dạo xung quanh biển Nguyệt Nha, chỉ là để trò chuyện với
Ngụy Vô Thành mà thôi. Dĩ nhiên, trong tiềm thức y có ý định muốn thu hút sự
chú ý của người nào đó hay không, không ai có thể biết được.
Cuộc trò chuyện giữa Phạm Nhàn và Ngụy Vô Thành diễn ra rất thuận lợi.
Chàng trai trẻ tuổi đến từ Bắc Tề này, chắc đã ở lâu trên thảo nguyên, hiếm khi
gặp đối tượng nói chuyện tốt như Phạm Nhàn, thỉnh thoảng lại tìm đến để tâm
sự. Từ những ngày trò chuyện, Phạm Nhàn dần nắm được một số việc, chỉ là
đến hai ngày cuối cùng, có lẽ Ngụy Vô Thành đã nhận được lời cảnh báo nào đó
nên trong lời nói đã thận trọng hơn. Đồng thời, Phạm Nhàn cũng phát hiện xung
quanh mình có thêm một vài ánh mắt chú ý.
May mắn là chưa gây ra quá nhiều vấn đề, tâm trí của các vương công quý
tộc trong Vương trướng vẫn tập trung vào những thương nhân cùng thế lực
đằng sau mà các thương nhân đại diện, một gã mặt trắng như Phạm Nhàn cũng
không quá thu hút sự chú ý trong mắt người Hồ. Y vẫn như mọi ngày, vào nửa
đêm leo lên ngọn núi cô độc dốc đứng, cầm ống nhòm quan sát mọi thứ bên bờ
Nguyệt Nha Hải.
Vào những đêm khuya, không phải ngày nào Thiền Vu cũng rời Vương
trướng của mình để đến cái lều nhỏ kia, nhưng tần suất lại khá cao. Phạm Nhàn
đã sớm tìm hiểu rõ, mấy cái lều nhỏ phía sau Vương trướng là nơi ở của các tỳ
nữ Hồ tộc bình thường, không có gì lạ thường.
Điều kỳ lạ là tại sao Thiền Vu lại đến đó. Điều kỳ lạ nữa là Phạm Nhàn và
Mộc Phong Nhi phát hiện ra việc tiếp cận những lều nhỏ đó ngày càng khó
khăn, bởi có rất nhiều người âm thầm bảo vệ căn lều bé nhỏ, cách ly nó với thế
giới bên bờ biển Nguyệt Nha.
Sau bốn đêm liên tiếp phục kích, Phạm Nhàn càng tin tưởng vào suy đoán
của mình, có điều trong lòng không khỏi bật cười nhạo báng, cho rằng vị chủ
nhân trên thảo nguyên kia, có vẻ quá cung kính.
o O o
[Sắc Lặc Xuyên,
Dưới Âm Sơn,
Trời như vòm khung,
Bao trùm cảnh vật bốn phía.
Trời cao vời vợi,
Đất bao la rộng lớn,
Gió thổi rạp cỏ thấy bò dê.]
"Ai biết sông Sắc Lặc Là ở đâu không? Âm Sơn có phải là dãy núi phía sau
biển này không?"
Lều trại xung quanh Vương Đình đã được dỡ bỏ nhiều, bốn phía quanh biển
Nguyệt Nha trống trải yên tĩnh. Những bộ lạc du mục kia, mỗi người đi một
hướng. Thiếu vắng thương nhân Trung Nguyên mang hàng hóa đến, thủ lĩnh các
bộ lạc dẫn dắt tộc nhân quay về quê nhà, xưa nay sức hấp dẫn của Vương Đình
đối với họ khó sánh được với hàng hóa Trung Nguyên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tây Hồ Thiền Vu tuổi đã quá ba mươi, mặc một bọ áo mỏng manh, đai đaolại không có bên người, sau khi bước ra khỏi trướng bồng còn quay lại hơi cúimình thi lễ, nhìn thần sắc của y ta, có vẻ như cũng không muốn rời đi như vậy.Khoé miệng Phạm Nhàn lộ ra một nụ cười lạnh đầy khinh khỉnh.o O oVài ngày sau đó, các đại thương hội Trung Nguyên bắt đầu tiến hành traođổi và thương lượng về hàng hóa liên quan mà đoàn lần này mang theo với cácquan lại, quý tộc trong triều đình Tây Hồ, hơn nữa còn chờ đợi người từ Vươngtrướng của hai đại Hiền Vương đến nơi, nên thời gian đã kéo dài hơn hai ngày.Vương đình chiêu đãi những thương nhân này, tất nhiên là vì vấn đề nhậpkhẩu vật tư trong tương lai, nhưng chính lần buôn bán mùa thu này cũng đã làmột phiên chợ hàng hóa xa xỉ cực lớn. Các vương công quý tộc Tây Hồ sở hữunguồn tài nguyên sản vật phong phú nhất cả thảo nguyên, trong tay không biếtcó bao nhiêu vàng bạc châu báu, dùng để mua hàng xa xỉ Trung Nguyên cănbản không chớp mắt.Dù vậy, trong bốn, năm ngày này, các thương nhân Trung Nguyên đã bánsạch toàn bộ hàng hóa mang theo. Trong thời gian đó, Mộc Phong Nhi đại diệnthương hội đệ nhất Sa Châu, cũng tiếp cận quý nhân Hồ tộc, kiếm được ít tiềnlẻ. Còn Phạm Nhàn thì rất đơn giản thực hiện nhiệm vụ của mình, sau đó bắtđầu dạo quanh biển Nguyệt Nha, hoặc là ngắm cảnh, hoặc là bị người khác nhìnngắm.Không thể phủ nhận rằng, với thân phận thật sự của y, việc làm ra nhữnghành động đó ngay tại trung tâm vương đình Tây Hồ, thật sự là hết sức liều lĩnh,thậm chí là ngu xuẩn.Chỗ nhăn giữa hai hàng lông mày của y đã được kéo gần lại một chút, đuôilông mày được dán lên một chút, làn da có phần thay đổi, nhưng khuôn mặt vẫnđẹp đẽ như xưa. Vì vậy, mỗi khi đi dạo trên bãi cỏ và cồn cát gần Nguyệt NhaHải, y luôn nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng và sâu sắc.Các thiếu nữ Hồ tộc tuy không phóng khoáng như người Trung Nguyênmiêu tả, nhưng thái độ của họ đối với tình cảm và nam nhân điển trai chắc chắnnồng nhiệt hơn nhiều. Nếu Phạm Nhàn có thể lộ ra chút cơ bắp đang giấu dướilớp áo, có lẽ sự nồng nhiệt đó sẽ như ngọn lửa thu, nuốt chửng lấy y.Có điều y cũng không muốn phát triển mối quan hệ không có kết cục nào đótrong Hồ tộc , y đi dạo xung quanh biển Nguyệt Nha, chỉ là để trò chuyện vớiNgụy Vô Thành mà thôi. Dĩ nhiên, trong tiềm thức y có ý định muốn thu hút sựchú ý của người nào đó hay không, không ai có thể biết được.Cuộc trò chuyện giữa Phạm Nhàn và Ngụy Vô Thành diễn ra rất thuận lợi.Chàng trai trẻ tuổi đến từ Bắc Tề này, chắc đã ở lâu trên thảo nguyên, hiếm khigặp đối tượng nói chuyện tốt như Phạm Nhàn, thỉnh thoảng lại tìm đến để tâmsự. Từ những ngày trò chuyện, Phạm Nhàn dần nắm được một số việc, chỉ làđến hai ngày cuối cùng, có lẽ Ngụy Vô Thành đã nhận được lời cảnh báo nào đónên trong lời nói đã thận trọng hơn. Đồng thời, Phạm Nhàn cũng phát hiện xungquanh mình có thêm một vài ánh mắt chú ý.May mắn là chưa gây ra quá nhiều vấn đề, tâm trí của các vương công quýtộc trong Vương trướng vẫn tập trung vào những thương nhân cùng thế lựcđằng sau mà các thương nhân đại diện, một gã mặt trắng như Phạm Nhàn cũngkhông quá thu hút sự chú ý trong mắt người Hồ. Y vẫn như mọi ngày, vào nửađêm leo lên ngọn núi cô độc dốc đứng, cầm ống nhòm quan sát mọi thứ bên bờNguyệt Nha Hải.Vào những đêm khuya, không phải ngày nào Thiền Vu cũng rời Vươngtrướng của mình để đến cái lều nhỏ kia, nhưng tần suất lại khá cao. Phạm Nhànđã sớm tìm hiểu rõ, mấy cái lều nhỏ phía sau Vương trướng là nơi ở của các tỳnữ Hồ tộc bình thường, không có gì lạ thường.Điều kỳ lạ là tại sao Thiền Vu lại đến đó. Điều kỳ lạ nữa là Phạm Nhàn vàMộc Phong Nhi phát hiện ra việc tiếp cận những lều nhỏ đó ngày càng khókhăn, bởi có rất nhiều người âm thầm bảo vệ căn lều bé nhỏ, cách ly nó với thếgiới bên bờ biển Nguyệt Nha.Sau bốn đêm liên tiếp phục kích, Phạm Nhàn càng tin tưởng vào suy đoáncủa mình, có điều trong lòng không khỏi bật cười nhạo báng, cho rằng vị chủnhân trên thảo nguyên kia, có vẻ quá cung kính.o O o[Sắc Lặc Xuyên,Dưới Âm Sơn,Trời như vòm khung,Bao trùm cảnh vật bốn phía.Trời cao vời vợi,Đất bao la rộng lớn,Gió thổi rạp cỏ thấy bò dê.]"Ai biết sông Sắc Lặc Là ở đâu không? Âm Sơn có phải là dãy núi phía saubiển này không?"Lều trại xung quanh Vương Đình đã được dỡ bỏ nhiều, bốn phía quanh biểnNguyệt Nha trống trải yên tĩnh. Những bộ lạc du mục kia, mỗi người đi mộthướng. Thiếu vắng thương nhân Trung Nguyên mang hàng hóa đến, thủ lĩnh cácbộ lạc dẫn dắt tộc nhân quay về quê nhà, xưa nay sức hấp dẫn của Vương Đìnhđối với họ khó sánh được với hàng hóa Trung Nguyên.