Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1498: Mặt trời mọc, thảo nguyên mùa thu, Hắc Kỵ 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ngươi làm cách nào giết hắn?" Hải Đường nhìn chằm chằm vào mắt PhạmNhàn, cắn môi nói. Hai vị Nhị Hiền Vương có thế lực cực kỳ hùng mạnh trênthảo nguyên, chỉ nhờ sự ủng hộ của Hải Đường, Bắc Tề cùng hơn vạn kỵ binhtừ bộ lạc phương bắc, Thiền Vu Tốc Tất Đạt mới miễn cưỡng kìm chế được haiHiền Vương.Trong hai năm qua, Tả Hiền vương luôn cực kỳ cảnh giác với vương đình,lực lượng phòng vệ vô cùng mạnh mẽ. Hải Đường nhíu mày, cô chẳng thể nàotưởng tượng nổi ai ở Khánh Quốc có thể lọt vào sâu trong thảo nguyên để ámsát Tả Hiền vương.Có lẽ Ảnh Tử của Giám Sát viện có thực lực như vậy, nhưng hắn phải tớivương đình để xử lý việc Bắc Tề hỗ trợ vương đình thảo nguyên.Phía xa xa vang lên đến tiếng vó ngựa hối hả tiến lại, chắc là kỵ binh truysát của vương đình cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.Phạm Nhàn híp mắt nhìn sang bên kia, nói nhỏ: "Ba ngày trước ta đã nói,cho dù là Khổ Hà hay Tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia, bọn họ không tin tưởng ta, đóvốn là sai lầm cực lớn. Cho dù tương lai thiên hạ sẽ ra sao, ta nhất định phảinắm quyền chủ động giải quyết mọi việc, bởi vì... ta có lực lượng lớn hơn cácngươi."Y nhìn Hải Đường: "Thập Tam Lang cũng theo đội buôn tiến vào thảonguyên. Khi ta ở lại chờ ngươi, hắn đã đi theo thuộc hạ của Tả Hiền vương từvương đình trở về... Ta tin vào bản lĩnh và thực lực của hắn ta. Nếu ngay cả vịdũng sĩ hàng đầu thiên hạ cũng không thể giết chết Tả Hiền vương, thì chỉ cóthể nói là vận may của ta không tốt.""Quay về với ta đi."Hải Đường im lặng.Phạm Nhàn lắc đầu tự giễu, rồi huýt gió về phía bóng tối vô tận phía sau. Từnơi sâu thẳm yên tĩnh của thảo nguyên, dần vang lên âm thanh nhịp nhàng củabước chân ngựa, giống như một đàn ngựa hoang đang chạy tung tăng tự do.o O oChân trời lóe lên vệt trắng, mặt trời còn đang nhắm mắt, chưa mở ra, ánhbình minh nhạt nhòa phủ trên thảo nguyên, không làm tầm nhìn tốt hơn. Ngườidân trong bộ lạc nhỏ sau đêm cuồng hoan còn say ngủ, chắc chắn không cảmnhận được ánh mặt trời gọi đến, nhưng dần dần, từ trong lều trại vang lên âmthanh, có vẻ nhiều người đã thức dậy.Đánh thức dân bộ lạc không phải là mặt trời mọc, mà là tiếng vó ngựa dồndập như sấm vang lên từ phía sau bộ lạc, cùng với tiếng đạp ngựa huyên náovọng lại ở phía trước. Bốn phương tám hướng, dường như có vô số kỵ binhđang áp sát.Trong ánh sáng ban mai, sắc mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, cuối cùng nhìn HảiĐường một cái, cúi xuống nhặt con dao nhỏ cô tặng cho Lương Tử, cẩn thận đểvào trong ngực."Tạm biệt, hy vọng sẽ không phải đợi thêm ba năm nữa." Phạm Nhàn rấtnghiêm túc nói với Hải Đường. Khóe miệng Hải Đường còn vương vài giọtmáu, trông rất đáng thương. Nhưng kế hoạch trên thảo nguyên đã bắt đầu, ThiềnVu vương đình đã phái quân truy đuổi, nếu muốn thoát thân thì chỉ có thể lợidụng thời khắc này.Bởi vì bốn phía đều vang lên tiếng vó ngựa, có vẻ kỵ binh của vương đìnhđã bao vây thảo nguyên. Hải Đường nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt phức tạp.Ánh mắt ấy như một cú đập mãnh liệt vào người Phạm Nhàn, khiến thânhình y nghiêng về phía đồng cỏ phía sau, lướt đi nhẹ nhàng tiêu sái nhưng cũngbuồn bã tiêu hồn.Không thấy mũi chân y đạp lên mặt đất ra sao, thân thể Phạm Nhàn tựa nhưcánh diều buộc một sợi dây, không chút dấu vết trên cỏ, lướt đi mờ ảo giữachớm nắng sớm, nhỏ dần rồi tan biến vào một mảnh khói bụi mù đang áp sátbên trái phía trước bộ lạc.Đó chắc là một đàn ngựa hoang tự do phi nước đại trên thảo nguyên. Bêncạnh là mười thớt nam nhi thảo nguyên như đang vây bắt con ngựa đầu đàn saunhiều ngày ròng rã truy đuổi.Hải Đường lẳng lặng quan sát, biết đó chỉ là cảnh tượng giả do Phạm Nhàndàn dựng. Cô nhận ra sau ba năm, chàng trai Nam triều ấy đã thuần thục tâmpháp Thiên Nhất đạo, chắc chắn đứng trên đỉnh cao cửu phẩm, sắp chạm tớigiới hạn của loài người.Chẳng trách y tự tin xâm nhập thảo nguyên, tập kích trại vương đình và TảHiền vương giữa đêm khuya. Với cảnh giới ấy, trừ phi Đại tông sư xuất hiện, aicó thể đánh bại y?Nhưng sau lưng đã vang tiếng kỵ binh xung phong, sau ba ngày nhịn nhụctới cực hạn, cuối cùng vương đình đã hạ lệnh siết chặt vòng vây. Cho dù trướcđó Phạm Nhàn đã bố trí đoàn ngựa hoang tiếp ứng, chẳng lẽ y có thể thoát khỏihơn ngàn kỵ binh truy kích trên thảo nguyên bao la?Đôi mắt Hải Đường híp lại lo lắng. Dù là cường giả cửu phẩm, đối đầu trựcdiện chắc không dễ thất bại. Nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ với Đạitông sư vẫn còn quá xa xôi, đối mặt thiên quân vạn mã, làm sao may mắn trốnthoát?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ngươi làm cách nào giết hắn?" Hải Đường nhìn chằm chằm vào mắt Phạm

Nhàn, cắn môi nói. Hai vị Nhị Hiền Vương có thế lực cực kỳ hùng mạnh trên

thảo nguyên, chỉ nhờ sự ủng hộ của Hải Đường, Bắc Tề cùng hơn vạn kỵ binh

từ bộ lạc phương bắc, Thiền Vu Tốc Tất Đạt mới miễn cưỡng kìm chế được hai

Hiền Vương.

Trong hai năm qua, Tả Hiền vương luôn cực kỳ cảnh giác với vương đình,

lực lượng phòng vệ vô cùng mạnh mẽ. Hải Đường nhíu mày, cô chẳng thể nào

tưởng tượng nổi ai ở Khánh Quốc có thể lọt vào sâu trong thảo nguyên để ám

sát Tả Hiền vương.

Có lẽ Ảnh Tử của Giám Sát viện có thực lực như vậy, nhưng hắn phải tới

vương đình để xử lý việc Bắc Tề hỗ trợ vương đình thảo nguyên.

Phía xa xa vang lên đến tiếng vó ngựa hối hả tiến lại, chắc là kỵ binh truy

sát của vương đình cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.

Phạm Nhàn híp mắt nhìn sang bên kia, nói nhỏ: "Ba ngày trước ta đã nói,

cho dù là Khổ Hà hay Tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia, bọn họ không tin tưởng ta, đó

vốn là sai lầm cực lớn. Cho dù tương lai thiên hạ sẽ ra sao, ta nhất định phải

nắm quyền chủ động giải quyết mọi việc, bởi vì... ta có lực lượng lớn hơn các

ngươi."

Y nhìn Hải Đường: "Thập Tam Lang cũng theo đội buôn tiến vào thảo

nguyên. Khi ta ở lại chờ ngươi, hắn đã đi theo thuộc hạ của Tả Hiền vương từ

vương đình trở về... Ta tin vào bản lĩnh và thực lực của hắn ta. Nếu ngay cả vị

dũng sĩ hàng đầu thiên hạ cũng không thể giết chết Tả Hiền vương, thì chỉ có

thể nói là vận may của ta không tốt."

"Quay về với ta đi."

Hải Đường im lặng.

Phạm Nhàn lắc đầu tự giễu, rồi huýt gió về phía bóng tối vô tận phía sau. Từ

nơi sâu thẳm yên tĩnh của thảo nguyên, dần vang lên âm thanh nhịp nhàng của

bước chân ngựa, giống như một đàn ngựa hoang đang chạy tung tăng tự do.

o O o

Chân trời lóe lên vệt trắng, mặt trời còn đang nhắm mắt, chưa mở ra, ánh

bình minh nhạt nhòa phủ trên thảo nguyên, không làm tầm nhìn tốt hơn. Người

dân trong bộ lạc nhỏ sau đêm cuồng hoan còn say ngủ, chắc chắn không cảm

nhận được ánh mặt trời gọi đến, nhưng dần dần, từ trong lều trại vang lên âm

thanh, có vẻ nhiều người đã thức dậy.

Đánh thức dân bộ lạc không phải là mặt trời mọc, mà là tiếng vó ngựa dồn

dập như sấm vang lên từ phía sau bộ lạc, cùng với tiếng đạp ngựa huyên náo

vọng lại ở phía trước. Bốn phương tám hướng, dường như có vô số kỵ binh

đang áp sát.

Trong ánh sáng ban mai, sắc mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, cuối cùng nhìn Hải

Đường một cái, cúi xuống nhặt con dao nhỏ cô tặng cho Lương Tử, cẩn thận để

vào trong ngực.

"Tạm biệt, hy vọng sẽ không phải đợi thêm ba năm nữa." Phạm Nhàn rất

nghiêm túc nói với Hải Đường. Khóe miệng Hải Đường còn vương vài giọt

máu, trông rất đáng thương. Nhưng kế hoạch trên thảo nguyên đã bắt đầu, Thiền

Vu vương đình đã phái quân truy đuổi, nếu muốn thoát thân thì chỉ có thể lợi

dụng thời khắc này.

Bởi vì bốn phía đều vang lên tiếng vó ngựa, có vẻ kỵ binh của vương đình

đã bao vây thảo nguyên. Hải Đường nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt phức tạp.

Ánh mắt ấy như một cú đập mãnh liệt vào người Phạm Nhàn, khiến thân

hình y nghiêng về phía đồng cỏ phía sau, lướt đi nhẹ nhàng tiêu sái nhưng cũng

buồn bã tiêu hồn.

Không thấy mũi chân y đạp lên mặt đất ra sao, thân thể Phạm Nhàn tựa như

cánh diều buộc một sợi dây, không chút dấu vết trên cỏ, lướt đi mờ ảo giữa

chớm nắng sớm, nhỏ dần rồi tan biến vào một mảnh khói bụi mù đang áp sát

bên trái phía trước bộ lạc.

Đó chắc là một đàn ngựa hoang tự do phi nước đại trên thảo nguyên. Bên

cạnh là mười thớt nam nhi thảo nguyên như đang vây bắt con ngựa đầu đàn sau

nhiều ngày ròng rã truy đuổi.

Hải Đường lẳng lặng quan sát, biết đó chỉ là cảnh tượng giả do Phạm Nhàn

dàn dựng. Cô nhận ra sau ba năm, chàng trai Nam triều ấy đã thuần thục tâm

pháp Thiên Nhất đạo, chắc chắn đứng trên đỉnh cao cửu phẩm, sắp chạm tới

giới hạn của loài người.

Chẳng trách y tự tin xâm nhập thảo nguyên, tập kích trại vương đình và Tả

Hiền vương giữa đêm khuya. Với cảnh giới ấy, trừ phi Đại tông sư xuất hiện, ai

có thể đánh bại y?

Nhưng sau lưng đã vang tiếng kỵ binh xung phong, sau ba ngày nhịn nhục

tới cực hạn, cuối cùng vương đình đã hạ lệnh siết chặt vòng vây. Cho dù trước

đó Phạm Nhàn đã bố trí đoàn ngựa hoang tiếp ứng, chẳng lẽ y có thể thoát khỏi

hơn ngàn kỵ binh truy kích trên thảo nguyên bao la?

Đôi mắt Hải Đường híp lại lo lắng. Dù là cường giả cửu phẩm, đối đầu trực

diện chắc không dễ thất bại. Nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ với Đại

tông sư vẫn còn quá xa xôi, đối mặt thiên quân vạn mã, làm sao may mắn trốn

thoát?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ngươi làm cách nào giết hắn?" Hải Đường nhìn chằm chằm vào mắt PhạmNhàn, cắn môi nói. Hai vị Nhị Hiền Vương có thế lực cực kỳ hùng mạnh trênthảo nguyên, chỉ nhờ sự ủng hộ của Hải Đường, Bắc Tề cùng hơn vạn kỵ binhtừ bộ lạc phương bắc, Thiền Vu Tốc Tất Đạt mới miễn cưỡng kìm chế được haiHiền Vương.Trong hai năm qua, Tả Hiền vương luôn cực kỳ cảnh giác với vương đình,lực lượng phòng vệ vô cùng mạnh mẽ. Hải Đường nhíu mày, cô chẳng thể nàotưởng tượng nổi ai ở Khánh Quốc có thể lọt vào sâu trong thảo nguyên để ámsát Tả Hiền vương.Có lẽ Ảnh Tử của Giám Sát viện có thực lực như vậy, nhưng hắn phải tớivương đình để xử lý việc Bắc Tề hỗ trợ vương đình thảo nguyên.Phía xa xa vang lên đến tiếng vó ngựa hối hả tiến lại, chắc là kỵ binh truysát của vương đình cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.Phạm Nhàn híp mắt nhìn sang bên kia, nói nhỏ: "Ba ngày trước ta đã nói,cho dù là Khổ Hà hay Tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia, bọn họ không tin tưởng ta, đóvốn là sai lầm cực lớn. Cho dù tương lai thiên hạ sẽ ra sao, ta nhất định phảinắm quyền chủ động giải quyết mọi việc, bởi vì... ta có lực lượng lớn hơn cácngươi."Y nhìn Hải Đường: "Thập Tam Lang cũng theo đội buôn tiến vào thảonguyên. Khi ta ở lại chờ ngươi, hắn đã đi theo thuộc hạ của Tả Hiền vương từvương đình trở về... Ta tin vào bản lĩnh và thực lực của hắn ta. Nếu ngay cả vịdũng sĩ hàng đầu thiên hạ cũng không thể giết chết Tả Hiền vương, thì chỉ cóthể nói là vận may của ta không tốt.""Quay về với ta đi."Hải Đường im lặng.Phạm Nhàn lắc đầu tự giễu, rồi huýt gió về phía bóng tối vô tận phía sau. Từnơi sâu thẳm yên tĩnh của thảo nguyên, dần vang lên âm thanh nhịp nhàng củabước chân ngựa, giống như một đàn ngựa hoang đang chạy tung tăng tự do.o O oChân trời lóe lên vệt trắng, mặt trời còn đang nhắm mắt, chưa mở ra, ánhbình minh nhạt nhòa phủ trên thảo nguyên, không làm tầm nhìn tốt hơn. Ngườidân trong bộ lạc nhỏ sau đêm cuồng hoan còn say ngủ, chắc chắn không cảmnhận được ánh mặt trời gọi đến, nhưng dần dần, từ trong lều trại vang lên âmthanh, có vẻ nhiều người đã thức dậy.Đánh thức dân bộ lạc không phải là mặt trời mọc, mà là tiếng vó ngựa dồndập như sấm vang lên từ phía sau bộ lạc, cùng với tiếng đạp ngựa huyên náovọng lại ở phía trước. Bốn phương tám hướng, dường như có vô số kỵ binhđang áp sát.Trong ánh sáng ban mai, sắc mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, cuối cùng nhìn HảiĐường một cái, cúi xuống nhặt con dao nhỏ cô tặng cho Lương Tử, cẩn thận đểvào trong ngực."Tạm biệt, hy vọng sẽ không phải đợi thêm ba năm nữa." Phạm Nhàn rấtnghiêm túc nói với Hải Đường. Khóe miệng Hải Đường còn vương vài giọtmáu, trông rất đáng thương. Nhưng kế hoạch trên thảo nguyên đã bắt đầu, ThiềnVu vương đình đã phái quân truy đuổi, nếu muốn thoát thân thì chỉ có thể lợidụng thời khắc này.Bởi vì bốn phía đều vang lên tiếng vó ngựa, có vẻ kỵ binh của vương đìnhđã bao vây thảo nguyên. Hải Đường nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt phức tạp.Ánh mắt ấy như một cú đập mãnh liệt vào người Phạm Nhàn, khiến thânhình y nghiêng về phía đồng cỏ phía sau, lướt đi nhẹ nhàng tiêu sái nhưng cũngbuồn bã tiêu hồn.Không thấy mũi chân y đạp lên mặt đất ra sao, thân thể Phạm Nhàn tựa nhưcánh diều buộc một sợi dây, không chút dấu vết trên cỏ, lướt đi mờ ảo giữachớm nắng sớm, nhỏ dần rồi tan biến vào một mảnh khói bụi mù đang áp sátbên trái phía trước bộ lạc.Đó chắc là một đàn ngựa hoang tự do phi nước đại trên thảo nguyên. Bêncạnh là mười thớt nam nhi thảo nguyên như đang vây bắt con ngựa đầu đàn saunhiều ngày ròng rã truy đuổi.Hải Đường lẳng lặng quan sát, biết đó chỉ là cảnh tượng giả do Phạm Nhàndàn dựng. Cô nhận ra sau ba năm, chàng trai Nam triều ấy đã thuần thục tâmpháp Thiên Nhất đạo, chắc chắn đứng trên đỉnh cao cửu phẩm, sắp chạm tớigiới hạn của loài người.Chẳng trách y tự tin xâm nhập thảo nguyên, tập kích trại vương đình và TảHiền vương giữa đêm khuya. Với cảnh giới ấy, trừ phi Đại tông sư xuất hiện, aicó thể đánh bại y?Nhưng sau lưng đã vang tiếng kỵ binh xung phong, sau ba ngày nhịn nhụctới cực hạn, cuối cùng vương đình đã hạ lệnh siết chặt vòng vây. Cho dù trướcđó Phạm Nhàn đã bố trí đoàn ngựa hoang tiếp ứng, chẳng lẽ y có thể thoát khỏihơn ngàn kỵ binh truy kích trên thảo nguyên bao la?Đôi mắt Hải Đường híp lại lo lắng. Dù là cường giả cửu phẩm, đối đầu trựcdiện chắc không dễ thất bại. Nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ với Đạitông sư vẫn còn quá xa xôi, đối mặt thiên quân vạn mã, làm sao may mắn trốnthoát?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1498: Mặt trời mọc, thảo nguyên mùa thu, Hắc Kỵ 1