Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1499: Mặt trời mọc, thảo nguyên mùa thu, Hắc Kỵ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Xa xa, thân hình Phạm Nhàn đã rơi vào trong bầy ngựa hoang. Thật kỳ lạ,đám ngựa hoang kia không tỏ vẻ khó chịu khi Phạm Nhàn leo lên con đầu đàn.Chúng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc cổ chứ không hất y xuống đất.Tiếng vó ngựa gấp gáp đồng loạt vang lên bên cạnh Hải Đường, mang theotiếng gió rít, mang theo mảnh cỏ vụn, kỵ binh dũng mãnh của vương đình TâyHồ ập tới không hề giảm tốc, lao về phía bầy ngựa hoang ở phương xa!Làn gió thổi bay tà áo choàng Hải Đường. Cô lau vệt máu khóe miệng, cúiđầu im lặng.Một con tuấn mã hí dài một tiếng, dừng lại giữa lúc lao nhanh, vị quý nhânHồ tộc trên đó xoay người theo quán tính, bộp một tiếng hạ xuống bên cạnh cô,hai chân vững vàng như núi, thể hiện thuật cưỡi ngựa tuyệt diệu tới cực điểm.Người vừa tới chính là bá chủ của thảo nguyên, Thiền Vu Tốc Tất Đạt. Hắnnhìn Hải Đường một cái, trong mắt dần hiện lên vẻ và phẫn nộ và căm hờn, nói:"Bị thương à?"Hải Đường gật nhẹ đầu, khó nhọc nở nụ cười."Nam Khánh Phạm Nhàn?" Thiền Vu Tốc Tất Đạt có dáng vẻ cao lớn, ngũquan kiên nghị, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về thân hình ở phương xa đang cùngbầy ngựa hoang phi nhanh về hướng đông nam, hỏi nhỏ."Chính là hắn ." Hải Đường đáp khẽ.Tốc Tất Đạt chưa bao giờ dám coi thường bất kỳ kẻ địch nào của mình, nhấtlà loại tàn nhẫn như Phạm Nhàn. Hắn đã nhẫn nhịn ba ngày, thực ra cũng đểchuẩn bị trong ba ngày, tập hợp các dũng sĩ Hồ tộc trên thảo nguyên này, quyếtbắt bằng được Phạm Nhàn, nhân vật quan trọng của Nam Khánh phải ở lại trênthảo nguyên này.Đối phương xâm nhập thảo nguyên, đến gần vương đình, thách thức tônnghiêm của mình, Tốc Tất Đạt nhất định sẽ dùng cách trực tiếp nhất để thể hiệncơn thịnh nộ của mình.Vương đình chuẩn bị rất cẩn thận, xác nhận không có kỵ binh Khánh Quốctuần tra trên thảo nguyên, sẵn sàng bí mật đón tiếp Phạm Nhàn, nhưng nhữngdo thám kia lại không để ý tới bầy ngựa hoang, vì trên thảo nguyên vốn đâu đâucũng có bầy ngựa hoang, quan trọng nhất là họ từng thấy bầy ngựa này gần bãicỏ nước, quan sát dáng nhảy và tập tính của chúng và kết luận đây thật sự làngựa hoang.Không có ai trước khi thu phục được ngựa hoang lại có thể lợi dụng chúngchạy trốn, đó là định lý trên thảo nguyên, nhưng hôm nay có vẻ định lý sắp bịphá vỡ.Bốn phương tám hướng, bụi mù bay mịt mùng, hơn ngàn kỵ binh vươngđình ập tới, xông qua lều trại của bộ lạc, dưới ánh mắt sợ hãi của bá tánh Hồtộc, lao về phía bầy ngựa hoang. Tưởng chừng chỉ trong chớp mắt là vây kíntrong vòng ba dặm, bao quanh bầy ngựa cùng mười mấy tên hán tử bên cạnhngựa, và cả Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong đàn ngựa hoang, nhưng...Chỉ nghe một tiếng hí dài cao vút tận trời, bầy ngựa hoang như bị thúc đẩybởi một thế lực nào đó, đột nhiên tỉnh táo lại khỏi trạng thái hỗn loạn, triển khaicơ bắp trên người, hăng hái tung bốn vó, bất ngờ tăng tốc lao về phía lỗ hổnghướng đông nam của vòng vây!Ánh bình minh le lói, ngựa hoang hí dài, hàng trăm con tuấn mã lộ rõ dướiánh sáng mờ ảo, bộ lông đen nhánh tung bay trên thảo nguyên, chỉ trong nháymắt đã phi nước đại thoát khỏi vòng vây của kỵ binh vương đình!Cảnh tượng này toát lên vẻ đẹp nguyên thủy, tràn đầy sức mạnh, khiến biếtbao người kinh hãi.Thiền Vu Tốc Tất Đạt chỉ cầm cương bằng một tay, đứng bên Hải Đường,lạnh lùng quan sát, mắt hắn nhíu lại che giấu sự kinh ngạc trong lòng. Thân hìnhxoay nhẹ, nhảy lên tuấn mã, hắn mở miệng nói: "Ta sẽ bắt lấy tên gã mặt trắngấy về, trút giận cho ngươi."Thực ra lúc này hắn đã thừa nhận, vị quyền thần trẻ tuổi Nam triều có thểsánh ngang với Tùng Chi Tiên Lệnh, quả thực không chỉ là có gương mặt điểntrai. Cứ xem kỹ năng thao túng bầy ngựa hoang điêu luyện đến thế, chỉ e khôngai trên thảo nguyên sánh bằng."Đêm qua vương đình bị tập kích, Tả Hiền vương bị ám sát, sinh tử chưabiết." Hải Đường đứng trên đám cỏ, giữa hàng chục cận vệ của Thiền Vu, bìnhtĩnh thuật lại những gì Phạm Nhàn đã nói.Thiền Vu hai tay siết chặt dây cương, hơi run rẩy, lập tức đạp mạnh vàobụng ngựa, lao xuống mặt cỏ.Vậy ra vị Đề ti Giám Sát viện Khánh Quốc xâm nhập thảo nguyên là vìnhững chuyện này. Vương đình bị tập kích chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không phảitinh binh Khánh Quốc kéo đến, cho dù có vài người chết cũng chẳng đáng kể.Nhưng Thiền Vu không ngờ rằng, Giám Sát viện Khánh Quốc rất tỉ mỉ trongviệc lựa chọn mục tiêu, những người chết đều có vai trò quan trọng trong việcthống nhất thảo nguyên của hắn ta.Điều khiến Thiền Vu lo lắng nhất là Tả Hiền vương bị ám sát. Tin tức nàykhiến trái tim hắn thắt lại. Liệu rằng thảo nguyên vừa hai năm thanh bình có rơivào hỗn loạn trở lại vì cái chết của Tả Hiền vương hay không? Nghĩ đến đây,hắn không khỏi rủa thầm. Tả Hiền vương là tộc thúc của hắn, ngày trước kẻ nàyngạo mạn trước mặt hắn, nào ngờ lại bị thích khách Khánh Quốc giết chết dễdàng đến thế, đúng là khốn kiếp tới cực điểm!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xa xa, thân hình Phạm Nhàn đã rơi vào trong bầy ngựa hoang. Thật kỳ lạ,

đám ngựa hoang kia không tỏ vẻ khó chịu khi Phạm Nhàn leo lên con đầu đàn.

Chúng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc cổ chứ không hất y xuống đất.

Tiếng vó ngựa gấp gáp đồng loạt vang lên bên cạnh Hải Đường, mang theo

tiếng gió rít, mang theo mảnh cỏ vụn, kỵ binh dũng mãnh của vương đình Tây

Hồ ập tới không hề giảm tốc, lao về phía bầy ngựa hoang ở phương xa!

Làn gió thổi bay tà áo choàng Hải Đường. Cô lau vệt máu khóe miệng, cúi

đầu im lặng.

Một con tuấn mã hí dài một tiếng, dừng lại giữa lúc lao nhanh, vị quý nhân

Hồ tộc trên đó xoay người theo quán tính, bộp một tiếng hạ xuống bên cạnh cô,

hai chân vững vàng như núi, thể hiện thuật cưỡi ngựa tuyệt diệu tới cực điểm.

Người vừa tới chính là bá chủ của thảo nguyên, Thiền Vu Tốc Tất Đạt. Hắn

nhìn Hải Đường một cái, trong mắt dần hiện lên vẻ và phẫn nộ và căm hờn, nói:

"Bị thương à?"

Hải Đường gật nhẹ đầu, khó nhọc nở nụ cười.

"Nam Khánh Phạm Nhàn?" Thiền Vu Tốc Tất Đạt có dáng vẻ cao lớn, ngũ

quan kiên nghị, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về thân hình ở phương xa đang cùng

bầy ngựa hoang phi nhanh về hướng đông nam, hỏi nhỏ.

"Chính là hắn ." Hải Đường đáp khẽ.

Tốc Tất Đạt chưa bao giờ dám coi thường bất kỳ kẻ địch nào của mình, nhất

là loại tàn nhẫn như Phạm Nhàn. Hắn đã nhẫn nhịn ba ngày, thực ra cũng để

chuẩn bị trong ba ngày, tập hợp các dũng sĩ Hồ tộc trên thảo nguyên này, quyết

bắt bằng được Phạm Nhàn, nhân vật quan trọng của Nam Khánh phải ở lại trên

thảo nguyên này.

Đối phương xâm nhập thảo nguyên, đến gần vương đình, thách thức tôn

nghiêm của mình, Tốc Tất Đạt nhất định sẽ dùng cách trực tiếp nhất để thể hiện

cơn thịnh nộ của mình.

Vương đình chuẩn bị rất cẩn thận, xác nhận không có kỵ binh Khánh Quốc

tuần tra trên thảo nguyên, sẵn sàng bí mật đón tiếp Phạm Nhàn, nhưng những

do thám kia lại không để ý tới bầy ngựa hoang, vì trên thảo nguyên vốn đâu đâu

cũng có bầy ngựa hoang, quan trọng nhất là họ từng thấy bầy ngựa này gần bãi

cỏ nước, quan sát dáng nhảy và tập tính của chúng và kết luận đây thật sự là

ngựa hoang.

Không có ai trước khi thu phục được ngựa hoang lại có thể lợi dụng chúng

chạy trốn, đó là định lý trên thảo nguyên, nhưng hôm nay có vẻ định lý sắp bị

phá vỡ.

Bốn phương tám hướng, bụi mù bay mịt mùng, hơn ngàn kỵ binh vương

đình ập tới, xông qua lều trại của bộ lạc, dưới ánh mắt sợ hãi của bá tánh Hồ

tộc, lao về phía bầy ngựa hoang. Tưởng chừng chỉ trong chớp mắt là vây kín

trong vòng ba dặm, bao quanh bầy ngựa cùng mười mấy tên hán tử bên cạnh

ngựa, và cả Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong đàn ngựa hoang, nhưng...

Chỉ nghe một tiếng hí dài cao vút tận trời, bầy ngựa hoang như bị thúc đẩy

bởi một thế lực nào đó, đột nhiên tỉnh táo lại khỏi trạng thái hỗn loạn, triển khai

cơ bắp trên người, hăng hái tung bốn vó, bất ngờ tăng tốc lao về phía lỗ hổng

hướng đông nam của vòng vây!

Ánh bình minh le lói, ngựa hoang hí dài, hàng trăm con tuấn mã lộ rõ dưới

ánh sáng mờ ảo, bộ lông đen nhánh tung bay trên thảo nguyên, chỉ trong nháy

mắt đã phi nước đại thoát khỏi vòng vây của kỵ binh vương đình!

Cảnh tượng này toát lên vẻ đẹp nguyên thủy, tràn đầy sức mạnh, khiến biết

bao người kinh hãi.

Thiền Vu Tốc Tất Đạt chỉ cầm cương bằng một tay, đứng bên Hải Đường,

lạnh lùng quan sát, mắt hắn nhíu lại che giấu sự kinh ngạc trong lòng. Thân hình

xoay nhẹ, nhảy lên tuấn mã, hắn mở miệng nói: "Ta sẽ bắt lấy tên gã mặt trắng

ấy về, trút giận cho ngươi."

Thực ra lúc này hắn đã thừa nhận, vị quyền thần trẻ tuổi Nam triều có thể

sánh ngang với Tùng Chi Tiên Lệnh, quả thực không chỉ là có gương mặt điển

trai. Cứ xem kỹ năng thao túng bầy ngựa hoang điêu luyện đến thế, chỉ e không

ai trên thảo nguyên sánh bằng.

"Đêm qua vương đình bị tập kích, Tả Hiền vương bị ám sát, sinh tử chưa

biết." Hải Đường đứng trên đám cỏ, giữa hàng chục cận vệ của Thiền Vu, bình

tĩnh thuật lại những gì Phạm Nhàn đã nói.

Thiền Vu hai tay siết chặt dây cương, hơi run rẩy, lập tức đạp mạnh vào

bụng ngựa, lao xuống mặt cỏ.

Vậy ra vị Đề ti Giám Sát viện Khánh Quốc xâm nhập thảo nguyên là vì

những chuyện này. Vương đình bị tập kích chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không phải

tinh binh Khánh Quốc kéo đến, cho dù có vài người chết cũng chẳng đáng kể.

Nhưng Thiền Vu không ngờ rằng, Giám Sát viện Khánh Quốc rất tỉ mỉ trong

việc lựa chọn mục tiêu, những người chết đều có vai trò quan trọng trong việc

thống nhất thảo nguyên của hắn ta.

Điều khiến Thiền Vu lo lắng nhất là Tả Hiền vương bị ám sát. Tin tức này

khiến trái tim hắn thắt lại. Liệu rằng thảo nguyên vừa hai năm thanh bình có rơi

vào hỗn loạn trở lại vì cái chết của Tả Hiền vương hay không? Nghĩ đến đây,

hắn không khỏi rủa thầm. Tả Hiền vương là tộc thúc của hắn, ngày trước kẻ này

ngạo mạn trước mặt hắn, nào ngờ lại bị thích khách Khánh Quốc giết chết dễ

dàng đến thế, đúng là khốn kiếp tới cực điểm!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Xa xa, thân hình Phạm Nhàn đã rơi vào trong bầy ngựa hoang. Thật kỳ lạ,đám ngựa hoang kia không tỏ vẻ khó chịu khi Phạm Nhàn leo lên con đầu đàn.Chúng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc cổ chứ không hất y xuống đất.Tiếng vó ngựa gấp gáp đồng loạt vang lên bên cạnh Hải Đường, mang theotiếng gió rít, mang theo mảnh cỏ vụn, kỵ binh dũng mãnh của vương đình TâyHồ ập tới không hề giảm tốc, lao về phía bầy ngựa hoang ở phương xa!Làn gió thổi bay tà áo choàng Hải Đường. Cô lau vệt máu khóe miệng, cúiđầu im lặng.Một con tuấn mã hí dài một tiếng, dừng lại giữa lúc lao nhanh, vị quý nhânHồ tộc trên đó xoay người theo quán tính, bộp một tiếng hạ xuống bên cạnh cô,hai chân vững vàng như núi, thể hiện thuật cưỡi ngựa tuyệt diệu tới cực điểm.Người vừa tới chính là bá chủ của thảo nguyên, Thiền Vu Tốc Tất Đạt. Hắnnhìn Hải Đường một cái, trong mắt dần hiện lên vẻ và phẫn nộ và căm hờn, nói:"Bị thương à?"Hải Đường gật nhẹ đầu, khó nhọc nở nụ cười."Nam Khánh Phạm Nhàn?" Thiền Vu Tốc Tất Đạt có dáng vẻ cao lớn, ngũquan kiên nghị, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về thân hình ở phương xa đang cùngbầy ngựa hoang phi nhanh về hướng đông nam, hỏi nhỏ."Chính là hắn ." Hải Đường đáp khẽ.Tốc Tất Đạt chưa bao giờ dám coi thường bất kỳ kẻ địch nào của mình, nhấtlà loại tàn nhẫn như Phạm Nhàn. Hắn đã nhẫn nhịn ba ngày, thực ra cũng đểchuẩn bị trong ba ngày, tập hợp các dũng sĩ Hồ tộc trên thảo nguyên này, quyếtbắt bằng được Phạm Nhàn, nhân vật quan trọng của Nam Khánh phải ở lại trênthảo nguyên này.Đối phương xâm nhập thảo nguyên, đến gần vương đình, thách thức tônnghiêm của mình, Tốc Tất Đạt nhất định sẽ dùng cách trực tiếp nhất để thể hiệncơn thịnh nộ của mình.Vương đình chuẩn bị rất cẩn thận, xác nhận không có kỵ binh Khánh Quốctuần tra trên thảo nguyên, sẵn sàng bí mật đón tiếp Phạm Nhàn, nhưng nhữngdo thám kia lại không để ý tới bầy ngựa hoang, vì trên thảo nguyên vốn đâu đâucũng có bầy ngựa hoang, quan trọng nhất là họ từng thấy bầy ngựa này gần bãicỏ nước, quan sát dáng nhảy và tập tính của chúng và kết luận đây thật sự làngựa hoang.Không có ai trước khi thu phục được ngựa hoang lại có thể lợi dụng chúngchạy trốn, đó là định lý trên thảo nguyên, nhưng hôm nay có vẻ định lý sắp bịphá vỡ.Bốn phương tám hướng, bụi mù bay mịt mùng, hơn ngàn kỵ binh vươngđình ập tới, xông qua lều trại của bộ lạc, dưới ánh mắt sợ hãi của bá tánh Hồtộc, lao về phía bầy ngựa hoang. Tưởng chừng chỉ trong chớp mắt là vây kíntrong vòng ba dặm, bao quanh bầy ngựa cùng mười mấy tên hán tử bên cạnhngựa, và cả Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong đàn ngựa hoang, nhưng...Chỉ nghe một tiếng hí dài cao vút tận trời, bầy ngựa hoang như bị thúc đẩybởi một thế lực nào đó, đột nhiên tỉnh táo lại khỏi trạng thái hỗn loạn, triển khaicơ bắp trên người, hăng hái tung bốn vó, bất ngờ tăng tốc lao về phía lỗ hổnghướng đông nam của vòng vây!Ánh bình minh le lói, ngựa hoang hí dài, hàng trăm con tuấn mã lộ rõ dướiánh sáng mờ ảo, bộ lông đen nhánh tung bay trên thảo nguyên, chỉ trong nháymắt đã phi nước đại thoát khỏi vòng vây của kỵ binh vương đình!Cảnh tượng này toát lên vẻ đẹp nguyên thủy, tràn đầy sức mạnh, khiến biếtbao người kinh hãi.Thiền Vu Tốc Tất Đạt chỉ cầm cương bằng một tay, đứng bên Hải Đường,lạnh lùng quan sát, mắt hắn nhíu lại che giấu sự kinh ngạc trong lòng. Thân hìnhxoay nhẹ, nhảy lên tuấn mã, hắn mở miệng nói: "Ta sẽ bắt lấy tên gã mặt trắngấy về, trút giận cho ngươi."Thực ra lúc này hắn đã thừa nhận, vị quyền thần trẻ tuổi Nam triều có thểsánh ngang với Tùng Chi Tiên Lệnh, quả thực không chỉ là có gương mặt điểntrai. Cứ xem kỹ năng thao túng bầy ngựa hoang điêu luyện đến thế, chỉ e khôngai trên thảo nguyên sánh bằng."Đêm qua vương đình bị tập kích, Tả Hiền vương bị ám sát, sinh tử chưabiết." Hải Đường đứng trên đám cỏ, giữa hàng chục cận vệ của Thiền Vu, bìnhtĩnh thuật lại những gì Phạm Nhàn đã nói.Thiền Vu hai tay siết chặt dây cương, hơi run rẩy, lập tức đạp mạnh vàobụng ngựa, lao xuống mặt cỏ.Vậy ra vị Đề ti Giám Sát viện Khánh Quốc xâm nhập thảo nguyên là vìnhững chuyện này. Vương đình bị tập kích chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không phảitinh binh Khánh Quốc kéo đến, cho dù có vài người chết cũng chẳng đáng kể.Nhưng Thiền Vu không ngờ rằng, Giám Sát viện Khánh Quốc rất tỉ mỉ trongviệc lựa chọn mục tiêu, những người chết đều có vai trò quan trọng trong việcthống nhất thảo nguyên của hắn ta.Điều khiến Thiền Vu lo lắng nhất là Tả Hiền vương bị ám sát. Tin tức nàykhiến trái tim hắn thắt lại. Liệu rằng thảo nguyên vừa hai năm thanh bình có rơivào hỗn loạn trở lại vì cái chết của Tả Hiền vương hay không? Nghĩ đến đây,hắn không khỏi rủa thầm. Tả Hiền vương là tộc thúc của hắn, ngày trước kẻ nàyngạo mạn trước mặt hắn, nào ngờ lại bị thích khách Khánh Quốc giết chết dễdàng đến thế, đúng là khốn kiếp tới cực điểm!

Chương 1499: Mặt trời mọc, thảo nguyên mùa thu, Hắc Kỵ 2