Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1505: Quay về 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn, Ảnh Tử, Vương Thập Tam Lang, ba vị cao thủ xâm nhập vàothảo nguyên, mỗi người một nhiệm vụ. Nếu so về năng lực thi hành của các caothủ tuyệt đỉnh thì Giám Sát viện ngày nay còn đáng sợ hơn thời Trần Bình Bìnhnắm quyền.Chính vì Vương Thập Tam Lang đến, Phạm Nhàn mới quyết tâm tiến vàothảo nguyên. Vì thân phận đặc biệt của người này, Phạm Nhàn không muốntrong cung sinh nghi kỵ với mình, nên dọc đường cố tình che giấu thân phậncủa hắn, chỉ đưa hắn cùng vào đoàn thương nhân rồi tách ra.Hắn vẫn chưa hiểu rõ, Tứ Cố Kiếm bị Hoàng đế đánh thành tàn phế, vì saoVương Thập Tam Lang vẫn chịu thực hiện thỏa thuận ngày trước. Hắn khôngkịp suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng sau khi ám sát Tây Hồ Tả Hiền vương, VươngThập Tam Lang có thể trở về an toàn.Vài ngày sau, cuối cùng Phạm Nhàncũng đợi được tin tức mà lâu nay ymong chờ. Chính xác hơn, mọi người đều biết Vương Thập Tam Lang đã trở về.Bởi vì không giống sự trở về lặng lẽ của Ảnh Tử, sự trở lại của đồ đệ thứ mườiba trong Kiếm Lư đã khiến cả thành Thanh Châu chấn động.Ngày ấy mặt trời chói chang treo cao giữa bầu trời, chiếu rọi xuống thànhThanh Châu, khiến cơn gió thu lạnh lùng bị phơi khô đến mức hoàn toàn khôngcòn chút hơi sức nào, tường gạch xanh ở cửa thành dường như muốn bốc khói,bỗng một người đầy máu bước vào cửa thành Thanh Châu.Đám binh lính Thanh Châu cảnh giác nhìn người đầy máu ấy, tay cầmtrường thương vây quanh hắn, bị hàn ý và sát ý tỏa ra từ kẻ này làm cho rợnngười.Người này mặc một bộ đồ da rách nát của người Hồ, nếu bộ đồ da rách bamươi mấy chỗ còn có thể gọi là đồ da. Vô số máu tươi từ những lỗ hổng trên yphục, đông đặc lại, lan tràn, bám đầy khắp người hắn.Không biết người đầy máu này đã đi bao lâu trên thảo nguyên, những vếtthương máu me đã bắt đầu hoại tử, ruồi nhặng vo ve bên cạnh hắn, trông thậtthê tới quỷ dị.Binh lính canh giữ Thanh Châu không biết người này là ai, nhưng chỉ biếtvới những thương tích nặng như vậy mà vẫn có thể đi ra từ thảo nguyên, hẳnkhông phải là kẻ tầm thường.Người kia mở mắt, môi đầy bọng máu, nói với đám binh lính vây quanh:"Nói với Phạm Nhàn, việc hắn nhờ, ta làm xong rồi."Nhận được tin, Phạm Nhàn vội vã chạy tới đỡ lấy hắn, nhìn vết thương trênngười hắn mà lòng se lạnh. Trong hành động trên thảo nguyên lần này, mình chỉđảm nhiệm dẫn dụ Hải Đường đi khỏi, dẫu sao Hải Đường cũng không thể giếtmình, còn Ảnh Tử hành động lặng lẽ, rủi ro cũng không lớn, thử thách thực sựkhó khăn chính là Vương Thập Tam Lang ám sát Tả Hiền vương.Phạm Nhàn không rõ Vương Thập Tam Lang đã làm thế nào để giết chết TảHiền vương với thế lực khổng lồ giữa doanh trại người Hồ, nhưng y biết việchắn hứa với mình đã hoàn thành cực kỳ mỹ mãn.Ôm lấy Vương Thập Tam Lang đã hôn mê, quay về quân nha, vẻ mặt trầmngâm bắt đầu chữa trị cho vị dũng sĩ này. Diệp Linh Nhi sau lưng y chuyền daokim, vẻ mặt kinh ngạc và tò mò, nghĩ bụng quan viên Giám Sát viện bị chémđến ba mươi mấy nhát này rốt cuộc là ai? Làm sao vẫn còn sống sót được?o O oKhông hiểu vì sao, từ khi xuất hiện lần đầu trong đêm tuyết, Vương ThậpTam Lang rất tin tưởng Phạm Nhàn, nếu không bây giờ hắn đã không ngủ saynhư đứa trẻ trong phòng. Phạm Nhàn ngây ngẩn nhìn thanh niên đang hôn mêtrên giường, gãi đầu, không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc lúc này.Trong chậu đựng khăn băng vấy máu tươi, màu đỏ rực tỏa ra mùi tanhthoang thoảng. Để cởi chiếc áo da khỏi người Thập Tam Lang, Phạm Nhàn đãtốn rất nhiều công sức - máu đông cứng thành từng khối bên trong và bên ngoàiáo da, cùng cát bụi trên thảo nguyên dính chặt vào người Thập Tam Lang nhưkeo dính.Cho Thập Tam Lang dùng thuốc, mổ ra vết thương đóng vảy, ép mủ trongđó ra ngoài, khâu lại vài vết thương bung ra dọc đường, làm xong tất cả PhạmNhàn kiệt sức, ngồi phịch xuống bên giường, ngơ ngác nhìn tên này.Dù đã uống thuốc mê chìm vào giấc ngủ sâu, đau đớn vẫn khiến Thập TamLang nhíu mày. Vị đồ đệ cuối cùng của Đông Di Kiếm Lư này có gương mặt rấtthanh tú, đặc biệt đôi lông mày cau lại càng tôn lên vẻ đẹp của khuôn mặt, nhưbức tượng triết gia đang suy tư về những vấn đề trọng đại.Phạm Nhàn lắc đầu, ném kéo và dụng cụ khâu vào chậu, duỗi vai một cái.Trong quá trình cứu thương, y đếm kỹ, Thập Tam Lang có tổng cộng ba mươitám vết thương, đều là vết chém, tập trung vào phía trước thân mình.Về vết thương đều ở phía trước người, truyện kể trong quân doanh có nhiềucách nói, Thập Tam Lang dùng sự dũng mãnh và cường tráng của chính mìnhchứng minh điểm này. Một mình hắn đối mặt với vô số lưỡi đao, mặt đối mặtxông thẳng tới.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn, Ảnh Tử, Vương Thập Tam Lang, ba vị cao thủ xâm nhập vào

thảo nguyên, mỗi người một nhiệm vụ. Nếu so về năng lực thi hành của các cao

thủ tuyệt đỉnh thì Giám Sát viện ngày nay còn đáng sợ hơn thời Trần Bình Bình

nắm quyền.

Chính vì Vương Thập Tam Lang đến, Phạm Nhàn mới quyết tâm tiến vào

thảo nguyên. Vì thân phận đặc biệt của người này, Phạm Nhàn không muốn

trong cung sinh nghi kỵ với mình, nên dọc đường cố tình che giấu thân phận

của hắn, chỉ đưa hắn cùng vào đoàn thương nhân rồi tách ra.

Hắn vẫn chưa hiểu rõ, Tứ Cố Kiếm bị Hoàng đế đánh thành tàn phế, vì sao

Vương Thập Tam Lang vẫn chịu thực hiện thỏa thuận ngày trước. Hắn không

kịp suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng sau khi ám sát Tây Hồ Tả Hiền vương, Vương

Thập Tam Lang có thể trở về an toàn.

Vài ngày sau, cuối cùng Phạm Nhàncũng đợi được tin tức mà lâu nay y

mong chờ. Chính xác hơn, mọi người đều biết Vương Thập Tam Lang đã trở về.

Bởi vì không giống sự trở về lặng lẽ của Ảnh Tử, sự trở lại của đồ đệ thứ mười

ba trong Kiếm Lư đã khiến cả thành Thanh Châu chấn động.

Ngày ấy mặt trời chói chang treo cao giữa bầu trời, chiếu rọi xuống thành

Thanh Châu, khiến cơn gió thu lạnh lùng bị phơi khô đến mức hoàn toàn không

còn chút hơi sức nào, tường gạch xanh ở cửa thành dường như muốn bốc khói,

bỗng một người đầy máu bước vào cửa thành Thanh Châu.

Đám binh lính Thanh Châu cảnh giác nhìn người đầy máu ấy, tay cầm

trường thương vây quanh hắn, bị hàn ý và sát ý tỏa ra từ kẻ này làm cho rợn

người.

Người này mặc một bộ đồ da rách nát của người Hồ, nếu bộ đồ da rách ba

mươi mấy chỗ còn có thể gọi là đồ da. Vô số máu tươi từ những lỗ hổng trên y

phục, đông đặc lại, lan tràn, bám đầy khắp người hắn.

Không biết người đầy máu này đã đi bao lâu trên thảo nguyên, những vết

thương máu me đã bắt đầu hoại tử, ruồi nhặng vo ve bên cạnh hắn, trông thật

thê tới quỷ dị.

Binh lính canh giữ Thanh Châu không biết người này là ai, nhưng chỉ biết

với những thương tích nặng như vậy mà vẫn có thể đi ra từ thảo nguyên, hẳn

không phải là kẻ tầm thường.

Người kia mở mắt, môi đầy bọng máu, nói với đám binh lính vây quanh:

"Nói với Phạm Nhàn, việc hắn nhờ, ta làm xong rồi."

Nhận được tin, Phạm Nhàn vội vã chạy tới đỡ lấy hắn, nhìn vết thương trên

người hắn mà lòng se lạnh. Trong hành động trên thảo nguyên lần này, mình chỉ

đảm nhiệm dẫn dụ Hải Đường đi khỏi, dẫu sao Hải Đường cũng không thể giết

mình, còn Ảnh Tử hành động lặng lẽ, rủi ro cũng không lớn, thử thách thực sự

khó khăn chính là Vương Thập Tam Lang ám sát Tả Hiền vương.

Phạm Nhàn không rõ Vương Thập Tam Lang đã làm thế nào để giết chết Tả

Hiền vương với thế lực khổng lồ giữa doanh trại người Hồ, nhưng y biết việc

hắn hứa với mình đã hoàn thành cực kỳ mỹ mãn.

Ôm lấy Vương Thập Tam Lang đã hôn mê, quay về quân nha, vẻ mặt trầm

ngâm bắt đầu chữa trị cho vị dũng sĩ này. Diệp Linh Nhi sau lưng y chuyền dao

kim, vẻ mặt kinh ngạc và tò mò, nghĩ bụng quan viên Giám Sát viện bị chém

đến ba mươi mấy nhát này rốt cuộc là ai? Làm sao vẫn còn sống sót được?

o O o

Không hiểu vì sao, từ khi xuất hiện lần đầu trong đêm tuyết, Vương Thập

Tam Lang rất tin tưởng Phạm Nhàn, nếu không bây giờ hắn đã không ngủ say

như đứa trẻ trong phòng. Phạm Nhàn ngây ngẩn nhìn thanh niên đang hôn mê

trên giường, gãi đầu, không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc lúc này.

Trong chậu đựng khăn băng vấy máu tươi, màu đỏ rực tỏa ra mùi tanh

thoang thoảng. Để cởi chiếc áo da khỏi người Thập Tam Lang, Phạm Nhàn đã

tốn rất nhiều công sức - máu đông cứng thành từng khối bên trong và bên ngoài

áo da, cùng cát bụi trên thảo nguyên dính chặt vào người Thập Tam Lang như

keo dính.

Cho Thập Tam Lang dùng thuốc, mổ ra vết thương đóng vảy, ép mủ trong

đó ra ngoài, khâu lại vài vết thương bung ra dọc đường, làm xong tất cả Phạm

Nhàn kiệt sức, ngồi phịch xuống bên giường, ngơ ngác nhìn tên này.

Dù đã uống thuốc mê chìm vào giấc ngủ sâu, đau đớn vẫn khiến Thập Tam

Lang nhíu mày. Vị đồ đệ cuối cùng của Đông Di Kiếm Lư này có gương mặt rất

thanh tú, đặc biệt đôi lông mày cau lại càng tôn lên vẻ đẹp của khuôn mặt, như

bức tượng triết gia đang suy tư về những vấn đề trọng đại.

Phạm Nhàn lắc đầu, ném kéo và dụng cụ khâu vào chậu, duỗi vai một cái.

Trong quá trình cứu thương, y đếm kỹ, Thập Tam Lang có tổng cộng ba mươi

tám vết thương, đều là vết chém, tập trung vào phía trước thân mình.

Về vết thương đều ở phía trước người, truyện kể trong quân doanh có nhiều

cách nói, Thập Tam Lang dùng sự dũng mãnh và cường tráng của chính mình

chứng minh điểm này. Một mình hắn đối mặt với vô số lưỡi đao, mặt đối mặt

xông thẳng tới.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn, Ảnh Tử, Vương Thập Tam Lang, ba vị cao thủ xâm nhập vàothảo nguyên, mỗi người một nhiệm vụ. Nếu so về năng lực thi hành của các caothủ tuyệt đỉnh thì Giám Sát viện ngày nay còn đáng sợ hơn thời Trần Bình Bìnhnắm quyền.Chính vì Vương Thập Tam Lang đến, Phạm Nhàn mới quyết tâm tiến vàothảo nguyên. Vì thân phận đặc biệt của người này, Phạm Nhàn không muốntrong cung sinh nghi kỵ với mình, nên dọc đường cố tình che giấu thân phậncủa hắn, chỉ đưa hắn cùng vào đoàn thương nhân rồi tách ra.Hắn vẫn chưa hiểu rõ, Tứ Cố Kiếm bị Hoàng đế đánh thành tàn phế, vì saoVương Thập Tam Lang vẫn chịu thực hiện thỏa thuận ngày trước. Hắn khôngkịp suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng sau khi ám sát Tây Hồ Tả Hiền vương, VươngThập Tam Lang có thể trở về an toàn.Vài ngày sau, cuối cùng Phạm Nhàncũng đợi được tin tức mà lâu nay ymong chờ. Chính xác hơn, mọi người đều biết Vương Thập Tam Lang đã trở về.Bởi vì không giống sự trở về lặng lẽ của Ảnh Tử, sự trở lại của đồ đệ thứ mườiba trong Kiếm Lư đã khiến cả thành Thanh Châu chấn động.Ngày ấy mặt trời chói chang treo cao giữa bầu trời, chiếu rọi xuống thànhThanh Châu, khiến cơn gió thu lạnh lùng bị phơi khô đến mức hoàn toàn khôngcòn chút hơi sức nào, tường gạch xanh ở cửa thành dường như muốn bốc khói,bỗng một người đầy máu bước vào cửa thành Thanh Châu.Đám binh lính Thanh Châu cảnh giác nhìn người đầy máu ấy, tay cầmtrường thương vây quanh hắn, bị hàn ý và sát ý tỏa ra từ kẻ này làm cho rợnngười.Người này mặc một bộ đồ da rách nát của người Hồ, nếu bộ đồ da rách bamươi mấy chỗ còn có thể gọi là đồ da. Vô số máu tươi từ những lỗ hổng trên yphục, đông đặc lại, lan tràn, bám đầy khắp người hắn.Không biết người đầy máu này đã đi bao lâu trên thảo nguyên, những vếtthương máu me đã bắt đầu hoại tử, ruồi nhặng vo ve bên cạnh hắn, trông thậtthê tới quỷ dị.Binh lính canh giữ Thanh Châu không biết người này là ai, nhưng chỉ biếtvới những thương tích nặng như vậy mà vẫn có thể đi ra từ thảo nguyên, hẳnkhông phải là kẻ tầm thường.Người kia mở mắt, môi đầy bọng máu, nói với đám binh lính vây quanh:"Nói với Phạm Nhàn, việc hắn nhờ, ta làm xong rồi."Nhận được tin, Phạm Nhàn vội vã chạy tới đỡ lấy hắn, nhìn vết thương trênngười hắn mà lòng se lạnh. Trong hành động trên thảo nguyên lần này, mình chỉđảm nhiệm dẫn dụ Hải Đường đi khỏi, dẫu sao Hải Đường cũng không thể giếtmình, còn Ảnh Tử hành động lặng lẽ, rủi ro cũng không lớn, thử thách thực sựkhó khăn chính là Vương Thập Tam Lang ám sát Tả Hiền vương.Phạm Nhàn không rõ Vương Thập Tam Lang đã làm thế nào để giết chết TảHiền vương với thế lực khổng lồ giữa doanh trại người Hồ, nhưng y biết việchắn hứa với mình đã hoàn thành cực kỳ mỹ mãn.Ôm lấy Vương Thập Tam Lang đã hôn mê, quay về quân nha, vẻ mặt trầmngâm bắt đầu chữa trị cho vị dũng sĩ này. Diệp Linh Nhi sau lưng y chuyền daokim, vẻ mặt kinh ngạc và tò mò, nghĩ bụng quan viên Giám Sát viện bị chémđến ba mươi mấy nhát này rốt cuộc là ai? Làm sao vẫn còn sống sót được?o O oKhông hiểu vì sao, từ khi xuất hiện lần đầu trong đêm tuyết, Vương ThậpTam Lang rất tin tưởng Phạm Nhàn, nếu không bây giờ hắn đã không ngủ saynhư đứa trẻ trong phòng. Phạm Nhàn ngây ngẩn nhìn thanh niên đang hôn mêtrên giường, gãi đầu, không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc lúc này.Trong chậu đựng khăn băng vấy máu tươi, màu đỏ rực tỏa ra mùi tanhthoang thoảng. Để cởi chiếc áo da khỏi người Thập Tam Lang, Phạm Nhàn đãtốn rất nhiều công sức - máu đông cứng thành từng khối bên trong và bên ngoàiáo da, cùng cát bụi trên thảo nguyên dính chặt vào người Thập Tam Lang nhưkeo dính.Cho Thập Tam Lang dùng thuốc, mổ ra vết thương đóng vảy, ép mủ trongđó ra ngoài, khâu lại vài vết thương bung ra dọc đường, làm xong tất cả PhạmNhàn kiệt sức, ngồi phịch xuống bên giường, ngơ ngác nhìn tên này.Dù đã uống thuốc mê chìm vào giấc ngủ sâu, đau đớn vẫn khiến Thập TamLang nhíu mày. Vị đồ đệ cuối cùng của Đông Di Kiếm Lư này có gương mặt rấtthanh tú, đặc biệt đôi lông mày cau lại càng tôn lên vẻ đẹp của khuôn mặt, nhưbức tượng triết gia đang suy tư về những vấn đề trọng đại.Phạm Nhàn lắc đầu, ném kéo và dụng cụ khâu vào chậu, duỗi vai một cái.Trong quá trình cứu thương, y đếm kỹ, Thập Tam Lang có tổng cộng ba mươitám vết thương, đều là vết chém, tập trung vào phía trước thân mình.Về vết thương đều ở phía trước người, truyện kể trong quân doanh có nhiềucách nói, Thập Tam Lang dùng sự dũng mãnh và cường tráng của chính mìnhchứng minh điểm này. Một mình hắn đối mặt với vô số lưỡi đao, mặt đối mặtxông thẳng tới.

Chương 1505: Quay về 4