Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1506: Ngoài cửa sổ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn hắn, dù không tận mắt chứng kiến Thập TamLang ám sát Tả Hiền vương, xông ra khỏi trướng bồng người Hồ liên miên khiấy, nhưng những vết đao khắc sâu trên người đều như kể lại những cảnh tượngđã xảy ra trên thảo nguyên mười mấy ngày trước.Lần gần nhất nhìn thấy đồng đội chi chít vết thương là lúc nào nhỉ? Chắc làkhi ở kinh đô Bắc Tề, xé rách chiếc áo trắng của tên công tử kia. Phạm Nhànnhìn Vương Thập Tam Lang trên giường, bỗng nhiên có cảm giác như đangnhìn thấy Ngôn Băng Vân.Có điều vết thương của Thập Tam Lang lần này nặng hơn Ngôn Băng Vân.Hơn nữa, Phạm Nhàn hiểu rõ quan hệ giữa hai người với mình hoàn toàn khácbiệt. Ngôn Băng Vân là thuộc hạ, là cánh tay của mình, nhưng cũng là trungthần của Khánh Quốc. Còn Thập Tam Lang ba năm trước đây quy phục mìnhdựa trên lợi ích của Đông Di thành. Con mắt Phạm Nhàn híp lại, nhìn Thập TamLang đang hôn mê, trong lòng hơi băn khoăn không hiểu, phải chăng đối vớimột số người, lời hứa hẹn lại quan trọng đến thế, thậm chí còn hơn cả tínhmạng?Phạm Nhàn nhíu mày, Thập Tam Lang đang hôn mê cũng nhíu mày theo.Hai người đều rất tuấn tú, có điều Thập Tam Lang ít lạnh lùng hơn PhạmNhàn, thân thiện hơn. Đặc biệt lúc hôn mê, vẻ ngây thơ càng lộ rõ. Hai ngườicùng nhíu mày, cảnh tượng thật đẹp mắt.o O oTiếng đổ nước vọng vào từ ngoài phòng, Diệp Linh Nhi bưng chậu nước ấmđi vào, thấm ướt khăn một chút rồi ngồi xuống bên giường. Cô cẩn thận lausạch vết máu trên người Vương Thập Tam Lang từng chút một. Nhưng vếtthương quá nhiều, nửa ngày vẫn chưa tìm được góc độ nào để làm."Ba mươi tám nhát đao à...", Diệp Linh Nhi cắn môi, như đang cảm thấyđau đớn thay vị quan viên Giám Sát viện vô danh kia: "Không biết ngươi saihắn vào thảo nguyên làm gì, không ngờ bị thương nặng đến thế này mà vẫn cònsống sót trở về."Vừa rồi khi phụ giúp Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi thực sự kinh ngạc. Mộtphần ngưỡng mộ trình độ y thuật xuất thần nhập hóa của Phạm Nhàn, một phầnkinh hoàng trước vết thương nặng nề của người trên giường.Bị lời nói của Diệp Linh Nhi đánh thức, Phạm Nhàn thoát khỏi dòng suynghĩ, mím môi, bất đắc dĩ cười khẽ: "Hắn không phải quan viên của Giám Sátviện."Diệp Linh Nhi liếc nhìn y, không nói gì thêm. Thực ra cô đã đoán người bịthương nằm trên giường, chắc chắn có thân phận không tầm thường, nếu khôngPhạm Nhàn cũng không tạm thời phong tỏa tin tức của hắn, huống hồ còn bắtmột Vương phi tôn quý như cô tự tay hầu hạ.Phạm Nhàn nhận lấy khăn ướt từ tay cô, lau vệt mồ hôi trên trán, nói: "Hắntên Vương Thập Tam Lang, người Đông Di thành.""Hắn chính là Vương Thập Tam Lang?" Đôi mắt Diệp Linh Nhi thoángchốc bừng sáng, thở dài nói: "Chẳng trách lại dũng mãnh như thế."Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Ngươi từng nghe nói về hắn?"Diệp Linh Nhi gật nhẹ đầu, đáp: "Ngươi đừng hy vọng che giấu tin tức củahắn, không đến hai ngày nữa, Bệ hạ sẽ biết hắn đã can thiệp vào chuyện trênthảo nguyên. Ngươi nên nghĩ kỹ cách giải thích đi."Phạm Nhàn cười khổ, giải thích với bệ hạ cũng thì không sợ, Đông Di thànhnghiêng về đâu vẫn còn phụ thuộc vào lời nói trước khi chết của Tứ Cố Kiếm.Chắc chắn bệ hạ cũng sẽ không quá tức giận nếu mình và Vương Thập TamLang có quan hệ tốt hơn. Y chỉ tò mò tại sao Diệp Linh Nhi lại có vẻ quen thuộcvới Vương Thập Tam Lang đến thế."Mặc dù không nhiều người biết hắn từng làm thuộc hạ của ngươi nửa năm,nhưng nhiều người trong quân đội biết Giám Sát viện từng có một nhân vật lợihại." Diệp Linh Nhi nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên u ám, nói: "Trận phảnloạn trên Đại Đông sơn năm đó, bệ hạ bị vây ở đỉnh núi, Thượng Sam Hổ thốnglĩnh Chinh Bắc quân tấn công, giết cho cấm quân liên tiếp thất bại. Nếu khôngnhờ Vương Thập Tam Lang dũng mãnh cản đường, chắc sơn môn đã sớm bịphá.""Nghe nói sau đó hắn còn đỡ được một chưởng của thúc tổ ta." Diệp LinhNhi nhún vai: "Hôm đó hắn để lại ấn tượng sâu sắc trong cấm quân, mọi ngườivô cùng khâm phục. Hai năm qua lời đồn càng lan rộng, danh tiếng của hắncũng vang dội." Thúc tổ của Diệp Linh Nhi là Đại tông sư Diệp Lưu Vân, sausự kiện Đại Đông sơn đã bồng bềnh đi mất.Phạm Nhàn nghe vậy choáng váng, quay lại nhìn Thập Tam Lang đang hônmê, mở miệng chậm rãi nói: "Tính cách dũng mãnh như vậy, nếu đặt trong quânđội, chắc chắn sẽ trở thành một tướng quân hiếm có."Nhưng y lại không biết, hai năm trước đại danh tướng Thượng Sam Hổ củaBắc Tề cũng từng đánh giá về Vương Thập Tam Lang như thế.o O oQua vài ngày, Vương Thập Tam Lang tỉnh dậy, không rõ trong thân thể đồđệ Kiếm Lư này ẩn chứa thứ lực lượng gì mà vết thương hồi phục nhanh đến kỳlạ. Ngày hắn tỉnh lại, Phạm Nhàn nén niềm vui trong lòng, trực tiếp hỏi: "Ngươilà tương lai của Đông Di thành, lại liều mạng vì ta như vậy, rốt cuộc mưu đồđiều gì?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn hắn, dù không tận mắt chứng kiến Thập Tam
Lang ám sát Tả Hiền vương, xông ra khỏi trướng bồng người Hồ liên miên khi
ấy, nhưng những vết đao khắc sâu trên người đều như kể lại những cảnh tượng
đã xảy ra trên thảo nguyên mười mấy ngày trước.
Lần gần nhất nhìn thấy đồng đội chi chít vết thương là lúc nào nhỉ? Chắc là
khi ở kinh đô Bắc Tề, xé rách chiếc áo trắng của tên công tử kia. Phạm Nhàn
nhìn Vương Thập Tam Lang trên giường, bỗng nhiên có cảm giác như đang
nhìn thấy Ngôn Băng Vân.
Có điều vết thương của Thập Tam Lang lần này nặng hơn Ngôn Băng Vân.
Hơn nữa, Phạm Nhàn hiểu rõ quan hệ giữa hai người với mình hoàn toàn khác
biệt. Ngôn Băng Vân là thuộc hạ, là cánh tay của mình, nhưng cũng là trung
thần của Khánh Quốc. Còn Thập Tam Lang ba năm trước đây quy phục mình
dựa trên lợi ích của Đông Di thành. Con mắt Phạm Nhàn híp lại, nhìn Thập Tam
Lang đang hôn mê, trong lòng hơi băn khoăn không hiểu, phải chăng đối với
một số người, lời hứa hẹn lại quan trọng đến thế, thậm chí còn hơn cả tính
mạng?
Phạm Nhàn nhíu mày, Thập Tam Lang đang hôn mê cũng nhíu mày theo.
Hai người đều rất tuấn tú, có điều Thập Tam Lang ít lạnh lùng hơn Phạm
Nhàn, thân thiện hơn. Đặc biệt lúc hôn mê, vẻ ngây thơ càng lộ rõ. Hai người
cùng nhíu mày, cảnh tượng thật đẹp mắt.
o O o
Tiếng đổ nước vọng vào từ ngoài phòng, Diệp Linh Nhi bưng chậu nước ấm
đi vào, thấm ướt khăn một chút rồi ngồi xuống bên giường. Cô cẩn thận lau
sạch vết máu trên người Vương Thập Tam Lang từng chút một. Nhưng vết
thương quá nhiều, nửa ngày vẫn chưa tìm được góc độ nào để làm.
"Ba mươi tám nhát đao à...", Diệp Linh Nhi cắn môi, như đang cảm thấy
đau đớn thay vị quan viên Giám Sát viện vô danh kia: "Không biết ngươi sai
hắn vào thảo nguyên làm gì, không ngờ bị thương nặng đến thế này mà vẫn còn
sống sót trở về."
Vừa rồi khi phụ giúp Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi thực sự kinh ngạc. Một
phần ngưỡng mộ trình độ y thuật xuất thần nhập hóa của Phạm Nhàn, một phần
kinh hoàng trước vết thương nặng nề của người trên giường.
Bị lời nói của Diệp Linh Nhi đánh thức, Phạm Nhàn thoát khỏi dòng suy
nghĩ, mím môi, bất đắc dĩ cười khẽ: "Hắn không phải quan viên của Giám Sát
viện."
Diệp Linh Nhi liếc nhìn y, không nói gì thêm. Thực ra cô đã đoán người bị
thương nằm trên giường, chắc chắn có thân phận không tầm thường, nếu không
Phạm Nhàn cũng không tạm thời phong tỏa tin tức của hắn, huống hồ còn bắt
một Vương phi tôn quý như cô tự tay hầu hạ.
Phạm Nhàn nhận lấy khăn ướt từ tay cô, lau vệt mồ hôi trên trán, nói: "Hắn
tên Vương Thập Tam Lang, người Đông Di thành."
"Hắn chính là Vương Thập Tam Lang?" Đôi mắt Diệp Linh Nhi thoáng
chốc bừng sáng, thở dài nói: "Chẳng trách lại dũng mãnh như thế."
Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Ngươi từng nghe nói về hắn?"
Diệp Linh Nhi gật nhẹ đầu, đáp: "Ngươi đừng hy vọng che giấu tin tức của
hắn, không đến hai ngày nữa, Bệ hạ sẽ biết hắn đã can thiệp vào chuyện trên
thảo nguyên. Ngươi nên nghĩ kỹ cách giải thích đi."
Phạm Nhàn cười khổ, giải thích với bệ hạ cũng thì không sợ, Đông Di thành
nghiêng về đâu vẫn còn phụ thuộc vào lời nói trước khi chết của Tứ Cố Kiếm.
Chắc chắn bệ hạ cũng sẽ không quá tức giận nếu mình và Vương Thập Tam
Lang có quan hệ tốt hơn. Y chỉ tò mò tại sao Diệp Linh Nhi lại có vẻ quen thuộc
với Vương Thập Tam Lang đến thế.
"Mặc dù không nhiều người biết hắn từng làm thuộc hạ của ngươi nửa năm,
nhưng nhiều người trong quân đội biết Giám Sát viện từng có một nhân vật lợi
hại." Diệp Linh Nhi nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên u ám, nói: "Trận phản
loạn trên Đại Đông sơn năm đó, bệ hạ bị vây ở đỉnh núi, Thượng Sam Hổ thống
lĩnh Chinh Bắc quân tấn công, giết cho cấm quân liên tiếp thất bại. Nếu không
nhờ Vương Thập Tam Lang dũng mãnh cản đường, chắc sơn môn đã sớm bị
phá."
"Nghe nói sau đó hắn còn đỡ được một chưởng của thúc tổ ta." Diệp Linh
Nhi nhún vai: "Hôm đó hắn để lại ấn tượng sâu sắc trong cấm quân, mọi người
vô cùng khâm phục. Hai năm qua lời đồn càng lan rộng, danh tiếng của hắn
cũng vang dội." Thúc tổ của Diệp Linh Nhi là Đại tông sư Diệp Lưu Vân, sau
sự kiện Đại Đông sơn đã bồng bềnh đi mất.
Phạm Nhàn nghe vậy choáng váng, quay lại nhìn Thập Tam Lang đang hôn
mê, mở miệng chậm rãi nói: "Tính cách dũng mãnh như vậy, nếu đặt trong quân
đội, chắc chắn sẽ trở thành một tướng quân hiếm có."
Nhưng y lại không biết, hai năm trước đại danh tướng Thượng Sam Hổ của
Bắc Tề cũng từng đánh giá về Vương Thập Tam Lang như thế.
o O o
Qua vài ngày, Vương Thập Tam Lang tỉnh dậy, không rõ trong thân thể đồ
đệ Kiếm Lư này ẩn chứa thứ lực lượng gì mà vết thương hồi phục nhanh đến kỳ
lạ. Ngày hắn tỉnh lại, Phạm Nhàn nén niềm vui trong lòng, trực tiếp hỏi: "Ngươi
là tương lai của Đông Di thành, lại liều mạng vì ta như vậy, rốt cuộc mưu đồ
điều gì?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn hắn, dù không tận mắt chứng kiến Thập TamLang ám sát Tả Hiền vương, xông ra khỏi trướng bồng người Hồ liên miên khiấy, nhưng những vết đao khắc sâu trên người đều như kể lại những cảnh tượngđã xảy ra trên thảo nguyên mười mấy ngày trước.Lần gần nhất nhìn thấy đồng đội chi chít vết thương là lúc nào nhỉ? Chắc làkhi ở kinh đô Bắc Tề, xé rách chiếc áo trắng của tên công tử kia. Phạm Nhànnhìn Vương Thập Tam Lang trên giường, bỗng nhiên có cảm giác như đangnhìn thấy Ngôn Băng Vân.Có điều vết thương của Thập Tam Lang lần này nặng hơn Ngôn Băng Vân.Hơn nữa, Phạm Nhàn hiểu rõ quan hệ giữa hai người với mình hoàn toàn khácbiệt. Ngôn Băng Vân là thuộc hạ, là cánh tay của mình, nhưng cũng là trungthần của Khánh Quốc. Còn Thập Tam Lang ba năm trước đây quy phục mìnhdựa trên lợi ích của Đông Di thành. Con mắt Phạm Nhàn híp lại, nhìn Thập TamLang đang hôn mê, trong lòng hơi băn khoăn không hiểu, phải chăng đối vớimột số người, lời hứa hẹn lại quan trọng đến thế, thậm chí còn hơn cả tínhmạng?Phạm Nhàn nhíu mày, Thập Tam Lang đang hôn mê cũng nhíu mày theo.Hai người đều rất tuấn tú, có điều Thập Tam Lang ít lạnh lùng hơn PhạmNhàn, thân thiện hơn. Đặc biệt lúc hôn mê, vẻ ngây thơ càng lộ rõ. Hai ngườicùng nhíu mày, cảnh tượng thật đẹp mắt.o O oTiếng đổ nước vọng vào từ ngoài phòng, Diệp Linh Nhi bưng chậu nước ấmđi vào, thấm ướt khăn một chút rồi ngồi xuống bên giường. Cô cẩn thận lausạch vết máu trên người Vương Thập Tam Lang từng chút một. Nhưng vếtthương quá nhiều, nửa ngày vẫn chưa tìm được góc độ nào để làm."Ba mươi tám nhát đao à...", Diệp Linh Nhi cắn môi, như đang cảm thấyđau đớn thay vị quan viên Giám Sát viện vô danh kia: "Không biết ngươi saihắn vào thảo nguyên làm gì, không ngờ bị thương nặng đến thế này mà vẫn cònsống sót trở về."Vừa rồi khi phụ giúp Phạm Nhàn, Diệp Linh Nhi thực sự kinh ngạc. Mộtphần ngưỡng mộ trình độ y thuật xuất thần nhập hóa của Phạm Nhàn, một phầnkinh hoàng trước vết thương nặng nề của người trên giường.Bị lời nói của Diệp Linh Nhi đánh thức, Phạm Nhàn thoát khỏi dòng suynghĩ, mím môi, bất đắc dĩ cười khẽ: "Hắn không phải quan viên của Giám Sátviện."Diệp Linh Nhi liếc nhìn y, không nói gì thêm. Thực ra cô đã đoán người bịthương nằm trên giường, chắc chắn có thân phận không tầm thường, nếu khôngPhạm Nhàn cũng không tạm thời phong tỏa tin tức của hắn, huống hồ còn bắtmột Vương phi tôn quý như cô tự tay hầu hạ.Phạm Nhàn nhận lấy khăn ướt từ tay cô, lau vệt mồ hôi trên trán, nói: "Hắntên Vương Thập Tam Lang, người Đông Di thành.""Hắn chính là Vương Thập Tam Lang?" Đôi mắt Diệp Linh Nhi thoángchốc bừng sáng, thở dài nói: "Chẳng trách lại dũng mãnh như thế."Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Ngươi từng nghe nói về hắn?"Diệp Linh Nhi gật nhẹ đầu, đáp: "Ngươi đừng hy vọng che giấu tin tức củahắn, không đến hai ngày nữa, Bệ hạ sẽ biết hắn đã can thiệp vào chuyện trênthảo nguyên. Ngươi nên nghĩ kỹ cách giải thích đi."Phạm Nhàn cười khổ, giải thích với bệ hạ cũng thì không sợ, Đông Di thànhnghiêng về đâu vẫn còn phụ thuộc vào lời nói trước khi chết của Tứ Cố Kiếm.Chắc chắn bệ hạ cũng sẽ không quá tức giận nếu mình và Vương Thập TamLang có quan hệ tốt hơn. Y chỉ tò mò tại sao Diệp Linh Nhi lại có vẻ quen thuộcvới Vương Thập Tam Lang đến thế."Mặc dù không nhiều người biết hắn từng làm thuộc hạ của ngươi nửa năm,nhưng nhiều người trong quân đội biết Giám Sát viện từng có một nhân vật lợihại." Diệp Linh Nhi nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên u ám, nói: "Trận phảnloạn trên Đại Đông sơn năm đó, bệ hạ bị vây ở đỉnh núi, Thượng Sam Hổ thốnglĩnh Chinh Bắc quân tấn công, giết cho cấm quân liên tiếp thất bại. Nếu khôngnhờ Vương Thập Tam Lang dũng mãnh cản đường, chắc sơn môn đã sớm bịphá.""Nghe nói sau đó hắn còn đỡ được một chưởng của thúc tổ ta." Diệp LinhNhi nhún vai: "Hôm đó hắn để lại ấn tượng sâu sắc trong cấm quân, mọi ngườivô cùng khâm phục. Hai năm qua lời đồn càng lan rộng, danh tiếng của hắncũng vang dội." Thúc tổ của Diệp Linh Nhi là Đại tông sư Diệp Lưu Vân, sausự kiện Đại Đông sơn đã bồng bềnh đi mất.Phạm Nhàn nghe vậy choáng váng, quay lại nhìn Thập Tam Lang đang hônmê, mở miệng chậm rãi nói: "Tính cách dũng mãnh như vậy, nếu đặt trong quânđội, chắc chắn sẽ trở thành một tướng quân hiếm có."Nhưng y lại không biết, hai năm trước đại danh tướng Thượng Sam Hổ củaBắc Tề cũng từng đánh giá về Vương Thập Tam Lang như thế.o O oQua vài ngày, Vương Thập Tam Lang tỉnh dậy, không rõ trong thân thể đồđệ Kiếm Lư này ẩn chứa thứ lực lượng gì mà vết thương hồi phục nhanh đến kỳlạ. Ngày hắn tỉnh lại, Phạm Nhàn nén niềm vui trong lòng, trực tiếp hỏi: "Ngươilà tương lai của Đông Di thành, lại liều mạng vì ta như vậy, rốt cuộc mưu đồđiều gì?"