Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1510: Nhìn thấu phong cảnh 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không thể phủ nhận, sau vụ mưu phản ở kinh đô và cái chết của Thái tử,Nhị hoàng tử, thái độ của Khánh Đế với ba người con trai còn lại ôn hòa hơn rấtnhiều so với trước đây. Nếu là xưa kia, Đại hoàng tử dám cứng đầu chống lệnhnhư thế, chắc đã bị giam lỏng tại Vương phủ, chứ không được như bây giờ, vẫnnhẫn nhịn để Phạm Nhàn đi khuyên bảo.Mật chỉ của Hoàng đế chắc còn phải mất một thời gian nữa mới được đưatới chỗ Phạm Nhàn, còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu nhanh hơn nhiều. PhạmNhàn ôm đầu, nghĩ bụng chuyện gì thế này? Hồi đó chính y làm chủ hôn choĐại công chúa Bắc Tề và Đại hoàng tử, bốn năm trôi qua, chẳng lẽ y lại phảithành người phá hôn?Quả thật đúng như y than thở lúc trước, thế sự khó lường.o O oLúc này mới sáng sớm, ánh nắng từ phía đông chiếu vào quân nha ThanhChâu, xuyên qua những cây thu cô quạnh, tạo thành những vùng sáng trong veochiếu vào phòng, in bóng một nữ tỳ đi ngang cửa sổ mang khay đồ.Ảnh Tử lẳng lặng đứng bên cạnh Phạm Nhàn, nhìn vẻ mặt ưu tư của y màkhông nói lời nào. Ảnh Tử quen đứng sau lưng Trần Bình Bình hay Phạm Nhàn,hòa vào bóng tối của cảnh vật, quen với việc chủ nhân Giám Sát viện luônphiền muộn, nhưng vẫn không quen trao đổi hay bày mưu tính kế cho họ, vìnhiệm vụ của hắn chỉ là giết người chứ không bao hàm những chuyện động nãođáng thương này.Sau khi từ thảo nguyên trở về, Ảnh Tử cởi bỏ trang phục dân du mục, trở lạibên Phạm Nhàn như những năm trước, rất im lặng. Nhưng đôi lúc Phạm Nhànnhận ra ánh mắt của Ảnh Tử nhìn Vương Thập Tam Lang đang dưỡng thươngtrong viện hơi phức tạp, kỳ lạ."Bây giờ ta vẫn chưa thể về kinh." Phạm Nhàn biết Ảnh Tử không giốngNgôn Băng Vân, Đặng Tử Việt hay Vương Khải Niên, sẽ không chủ động lêntiếng, day day mi tâm nói: "Một là việc ở Tây Lương chưa xong, hai là nếutrong kinh đô không có tin tức gì thì ta vội vã quay về cũng không ổn.""Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi." Ảnh Tử biết Phạm Nhàn muốn nói chuyện vớimình, hơi ngừng một lát rồi nói: "Không cần quá lo lắng."Phạm Nhàn lắc đầu, thở dài: "Không phải chuyện nhỏ. Ngươi không biếtđám nam nhân lão Lý gia này, cứng đầu hơn ai hết, như Thừa Càn và lão nhị,thà chết cũng không chịu cúi đầu trước bệ hạ. Tính cách Đại điện hạ tuy rộngrãi hơn nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn mang chất tự do của người Đông Di.Bệ hạ ép buộc như thế, không biết hắn sẽ phản ứng đáng kinh ngạc đến mứcnào."Không đợi Ảnh Tử lên tiếng, Phạm Nhàn vẻ mặt buồn bã nói tiếp: "Bệ hạ,thậm chí tất cả mọi người trong triều đều tin chắc một điều: không cùng chủngtộc chắc chắn có ý nghĩa khác... Nếu không, cũng đâu đến nỗi vì Đại hoàng tửcó một nửa dòng máu Đông Di mà không ai tin hắn sẽ kế vị. Bản thân hắn đã làngười lai, lấy Vương phi lại là người Bắc Tề. Trong tình thế này, việc Bệ hạ bắthắn phế phi thực ra có ý che trở và trọng dụng hắn."Trong chuyện bình định kinh đô, tổng cộng có ba vị đại công thần, là PhạmNhàn, Diệp Trọng và Đại hoàng tử. Khi đó Đại hoàng tử cầm quân cấm, khốngchế điểm then chốt nhưng vẫn quyết thi hành cái gọi là di chiếu của Hoàng đếbệ hạ, giúp khống chế được phản loạn trong phạm vi khả năng của Khánh Quốc.Nhờ đó, thái độ của Bệ hạ với hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh nhạtnhư lúc trước."Nói đúng ra, Hoàng đế có phần day dứt với Đại điện hạ." Phạm Nhàn xoami tâm đau nhức, nói nhỏ: "Nên ngài muốn bù đắp cho Đại hoàng tử. Với chíhướng của Đại hoàng tử, cách bù đắp tốt nhất là để hắn làm tiên phong, thayNam Khánh chinh phạt phương bắc, thống nhất thiên hạ, lập công trên chiếntrường... Bệ hạ thật sự quyết định lập hắn làm soái, thế nên lúc này mới nhấtđịnh phải phế truất Đại vương phi."Nghĩ vậy, y cũng oán hận Hoàng đế. Đại vương phi là Đại công chúa BắcTề, quả thực ảnh hưởng đến việc Đại hoàng tử làm tướng Bắc phạt, nhưng đâucần dùng thủ đoạn cung đình tồi tệ như nạp trắc phi để giải quyết? Điều nàykhông xứng với phong thái của quốc quân, mà giống một ông lão đấu đá vớicon trai. Y chợt nghĩ, không lẽ Hoàng đế vẫn chưa rút ra bài học từ quá khứ,vẫn giữ thái độ hoài nghi, từ đó dùng mọi cách để loại bỏ nghi ngờ ngay từ đầu?Trong lòng Phạm Nhàn dần lạnh đi, nhận ra mấy năm qua mình đã sai khiđánh giá thấp dục vọng quyền lực mạnh mẽ, tính đa nghi và lạnh lùng bẩm sinhcủa Hoàng đế suốt những năm qua.Làm con khó, làm Hoàng tử càng khó, làm Hoàng tử của Hoàng đế KhánhQuốc lại càng khó. Phạm Nhàn thở dài, biết mình sẽ rất khó xử khi về kinh,đứng giữa Hoàng đế và Đại hoàng tử. Thà không nghĩ vấn đề này cho đỡ phiền.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không thể phủ nhận, sau vụ mưu phản ở kinh đô và cái chết của Thái tử,
Nhị hoàng tử, thái độ của Khánh Đế với ba người con trai còn lại ôn hòa hơn rất
nhiều so với trước đây. Nếu là xưa kia, Đại hoàng tử dám cứng đầu chống lệnh
như thế, chắc đã bị giam lỏng tại Vương phủ, chứ không được như bây giờ, vẫn
nhẫn nhịn để Phạm Nhàn đi khuyên bảo.
Mật chỉ của Hoàng đế chắc còn phải mất một thời gian nữa mới được đưa
tới chỗ Phạm Nhàn, còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu nhanh hơn nhiều. Phạm
Nhàn ôm đầu, nghĩ bụng chuyện gì thế này? Hồi đó chính y làm chủ hôn cho
Đại công chúa Bắc Tề và Đại hoàng tử, bốn năm trôi qua, chẳng lẽ y lại phải
thành người phá hôn?
Quả thật đúng như y than thở lúc trước, thế sự khó lường.
o O o
Lúc này mới sáng sớm, ánh nắng từ phía đông chiếu vào quân nha Thanh
Châu, xuyên qua những cây thu cô quạnh, tạo thành những vùng sáng trong veo
chiếu vào phòng, in bóng một nữ tỳ đi ngang cửa sổ mang khay đồ.
Ảnh Tử lẳng lặng đứng bên cạnh Phạm Nhàn, nhìn vẻ mặt ưu tư của y mà
không nói lời nào. Ảnh Tử quen đứng sau lưng Trần Bình Bình hay Phạm Nhàn,
hòa vào bóng tối của cảnh vật, quen với việc chủ nhân Giám Sát viện luôn
phiền muộn, nhưng vẫn không quen trao đổi hay bày mưu tính kế cho họ, vì
nhiệm vụ của hắn chỉ là giết người chứ không bao hàm những chuyện động não
đáng thương này.
Sau khi từ thảo nguyên trở về, Ảnh Tử cởi bỏ trang phục dân du mục, trở lại
bên Phạm Nhàn như những năm trước, rất im lặng. Nhưng đôi lúc Phạm Nhàn
nhận ra ánh mắt của Ảnh Tử nhìn Vương Thập Tam Lang đang dưỡng thương
trong viện hơi phức tạp, kỳ lạ.
"Bây giờ ta vẫn chưa thể về kinh." Phạm Nhàn biết Ảnh Tử không giống
Ngôn Băng Vân, Đặng Tử Việt hay Vương Khải Niên, sẽ không chủ động lên
tiếng, day day mi tâm nói: "Một là việc ở Tây Lương chưa xong, hai là nếu
trong kinh đô không có tin tức gì thì ta vội vã quay về cũng không ổn."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi." Ảnh Tử biết Phạm Nhàn muốn nói chuyện với
mình, hơi ngừng một lát rồi nói: "Không cần quá lo lắng."
Phạm Nhàn lắc đầu, thở dài: "Không phải chuyện nhỏ. Ngươi không biết
đám nam nhân lão Lý gia này, cứng đầu hơn ai hết, như Thừa Càn và lão nhị,
thà chết cũng không chịu cúi đầu trước bệ hạ. Tính cách Đại điện hạ tuy rộng
rãi hơn nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn mang chất tự do của người Đông Di.
Bệ hạ ép buộc như thế, không biết hắn sẽ phản ứng đáng kinh ngạc đến mức
nào."
Không đợi Ảnh Tử lên tiếng, Phạm Nhàn vẻ mặt buồn bã nói tiếp: "Bệ hạ,
thậm chí tất cả mọi người trong triều đều tin chắc một điều: không cùng chủng
tộc chắc chắn có ý nghĩa khác... Nếu không, cũng đâu đến nỗi vì Đại hoàng tử
có một nửa dòng máu Đông Di mà không ai tin hắn sẽ kế vị. Bản thân hắn đã là
người lai, lấy Vương phi lại là người Bắc Tề. Trong tình thế này, việc Bệ hạ bắt
hắn phế phi thực ra có ý che trở và trọng dụng hắn."
Trong chuyện bình định kinh đô, tổng cộng có ba vị đại công thần, là Phạm
Nhàn, Diệp Trọng và Đại hoàng tử. Khi đó Đại hoàng tử cầm quân cấm, khống
chế điểm then chốt nhưng vẫn quyết thi hành cái gọi là di chiếu của Hoàng đế
bệ hạ, giúp khống chế được phản loạn trong phạm vi khả năng của Khánh Quốc.
Nhờ đó, thái độ của Bệ hạ với hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh nhạt
như lúc trước.
"Nói đúng ra, Hoàng đế có phần day dứt với Đại điện hạ." Phạm Nhàn xoa
mi tâm đau nhức, nói nhỏ: "Nên ngài muốn bù đắp cho Đại hoàng tử. Với chí
hướng của Đại hoàng tử, cách bù đắp tốt nhất là để hắn làm tiên phong, thay
Nam Khánh chinh phạt phương bắc, thống nhất thiên hạ, lập công trên chiến
trường... Bệ hạ thật sự quyết định lập hắn làm soái, thế nên lúc này mới nhất
định phải phế truất Đại vương phi."
Nghĩ vậy, y cũng oán hận Hoàng đế. Đại vương phi là Đại công chúa Bắc
Tề, quả thực ảnh hưởng đến việc Đại hoàng tử làm tướng Bắc phạt, nhưng đâu
cần dùng thủ đoạn cung đình tồi tệ như nạp trắc phi để giải quyết? Điều này
không xứng với phong thái của quốc quân, mà giống một ông lão đấu đá với
con trai. Y chợt nghĩ, không lẽ Hoàng đế vẫn chưa rút ra bài học từ quá khứ,
vẫn giữ thái độ hoài nghi, từ đó dùng mọi cách để loại bỏ nghi ngờ ngay từ đầu?
Trong lòng Phạm Nhàn dần lạnh đi, nhận ra mấy năm qua mình đã sai khi
đánh giá thấp dục vọng quyền lực mạnh mẽ, tính đa nghi và lạnh lùng bẩm sinh
của Hoàng đế suốt những năm qua.
Làm con khó, làm Hoàng tử càng khó, làm Hoàng tử của Hoàng đế Khánh
Quốc lại càng khó. Phạm Nhàn thở dài, biết mình sẽ rất khó xử khi về kinh,
đứng giữa Hoàng đế và Đại hoàng tử. Thà không nghĩ vấn đề này cho đỡ phiền.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không thể phủ nhận, sau vụ mưu phản ở kinh đô và cái chết của Thái tử,Nhị hoàng tử, thái độ của Khánh Đế với ba người con trai còn lại ôn hòa hơn rấtnhiều so với trước đây. Nếu là xưa kia, Đại hoàng tử dám cứng đầu chống lệnhnhư thế, chắc đã bị giam lỏng tại Vương phủ, chứ không được như bây giờ, vẫnnhẫn nhịn để Phạm Nhàn đi khuyên bảo.Mật chỉ của Hoàng đế chắc còn phải mất một thời gian nữa mới được đưatới chỗ Phạm Nhàn, còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu nhanh hơn nhiều. PhạmNhàn ôm đầu, nghĩ bụng chuyện gì thế này? Hồi đó chính y làm chủ hôn choĐại công chúa Bắc Tề và Đại hoàng tử, bốn năm trôi qua, chẳng lẽ y lại phảithành người phá hôn?Quả thật đúng như y than thở lúc trước, thế sự khó lường.o O oLúc này mới sáng sớm, ánh nắng từ phía đông chiếu vào quân nha ThanhChâu, xuyên qua những cây thu cô quạnh, tạo thành những vùng sáng trong veochiếu vào phòng, in bóng một nữ tỳ đi ngang cửa sổ mang khay đồ.Ảnh Tử lẳng lặng đứng bên cạnh Phạm Nhàn, nhìn vẻ mặt ưu tư của y màkhông nói lời nào. Ảnh Tử quen đứng sau lưng Trần Bình Bình hay Phạm Nhàn,hòa vào bóng tối của cảnh vật, quen với việc chủ nhân Giám Sát viện luônphiền muộn, nhưng vẫn không quen trao đổi hay bày mưu tính kế cho họ, vìnhiệm vụ của hắn chỉ là giết người chứ không bao hàm những chuyện động nãođáng thương này.Sau khi từ thảo nguyên trở về, Ảnh Tử cởi bỏ trang phục dân du mục, trở lạibên Phạm Nhàn như những năm trước, rất im lặng. Nhưng đôi lúc Phạm Nhànnhận ra ánh mắt của Ảnh Tử nhìn Vương Thập Tam Lang đang dưỡng thươngtrong viện hơi phức tạp, kỳ lạ."Bây giờ ta vẫn chưa thể về kinh." Phạm Nhàn biết Ảnh Tử không giốngNgôn Băng Vân, Đặng Tử Việt hay Vương Khải Niên, sẽ không chủ động lêntiếng, day day mi tâm nói: "Một là việc ở Tây Lương chưa xong, hai là nếutrong kinh đô không có tin tức gì thì ta vội vã quay về cũng không ổn.""Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi." Ảnh Tử biết Phạm Nhàn muốn nói chuyện vớimình, hơi ngừng một lát rồi nói: "Không cần quá lo lắng."Phạm Nhàn lắc đầu, thở dài: "Không phải chuyện nhỏ. Ngươi không biếtđám nam nhân lão Lý gia này, cứng đầu hơn ai hết, như Thừa Càn và lão nhị,thà chết cũng không chịu cúi đầu trước bệ hạ. Tính cách Đại điện hạ tuy rộngrãi hơn nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn mang chất tự do của người Đông Di.Bệ hạ ép buộc như thế, không biết hắn sẽ phản ứng đáng kinh ngạc đến mứcnào."Không đợi Ảnh Tử lên tiếng, Phạm Nhàn vẻ mặt buồn bã nói tiếp: "Bệ hạ,thậm chí tất cả mọi người trong triều đều tin chắc một điều: không cùng chủngtộc chắc chắn có ý nghĩa khác... Nếu không, cũng đâu đến nỗi vì Đại hoàng tửcó một nửa dòng máu Đông Di mà không ai tin hắn sẽ kế vị. Bản thân hắn đã làngười lai, lấy Vương phi lại là người Bắc Tề. Trong tình thế này, việc Bệ hạ bắthắn phế phi thực ra có ý che trở và trọng dụng hắn."Trong chuyện bình định kinh đô, tổng cộng có ba vị đại công thần, là PhạmNhàn, Diệp Trọng và Đại hoàng tử. Khi đó Đại hoàng tử cầm quân cấm, khốngchế điểm then chốt nhưng vẫn quyết thi hành cái gọi là di chiếu của Hoàng đếbệ hạ, giúp khống chế được phản loạn trong phạm vi khả năng của Khánh Quốc.Nhờ đó, thái độ của Bệ hạ với hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh nhạtnhư lúc trước."Nói đúng ra, Hoàng đế có phần day dứt với Đại điện hạ." Phạm Nhàn xoami tâm đau nhức, nói nhỏ: "Nên ngài muốn bù đắp cho Đại hoàng tử. Với chíhướng của Đại hoàng tử, cách bù đắp tốt nhất là để hắn làm tiên phong, thayNam Khánh chinh phạt phương bắc, thống nhất thiên hạ, lập công trên chiếntrường... Bệ hạ thật sự quyết định lập hắn làm soái, thế nên lúc này mới nhấtđịnh phải phế truất Đại vương phi."Nghĩ vậy, y cũng oán hận Hoàng đế. Đại vương phi là Đại công chúa BắcTề, quả thực ảnh hưởng đến việc Đại hoàng tử làm tướng Bắc phạt, nhưng đâucần dùng thủ đoạn cung đình tồi tệ như nạp trắc phi để giải quyết? Điều nàykhông xứng với phong thái của quốc quân, mà giống một ông lão đấu đá vớicon trai. Y chợt nghĩ, không lẽ Hoàng đế vẫn chưa rút ra bài học từ quá khứ,vẫn giữ thái độ hoài nghi, từ đó dùng mọi cách để loại bỏ nghi ngờ ngay từ đầu?Trong lòng Phạm Nhàn dần lạnh đi, nhận ra mấy năm qua mình đã sai khiđánh giá thấp dục vọng quyền lực mạnh mẽ, tính đa nghi và lạnh lùng bẩm sinhcủa Hoàng đế suốt những năm qua.Làm con khó, làm Hoàng tử càng khó, làm Hoàng tử của Hoàng đế KhánhQuốc lại càng khó. Phạm Nhàn thở dài, biết mình sẽ rất khó xử khi về kinh,đứng giữa Hoàng đế và Đại hoàng tử. Thà không nghĩ vấn đề này cho đỡ phiền.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑