Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1511: Nhìn thấu phong cảnh 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng y tò mò không biết Hoàng đế chọn trắc phi nào cho Đại điện hạ. Lạikhông biết nhà vương hầu nào không sợ chết dám đưa con gái vào miệng cọpcái Đại vương phi, cọp đực Đại hoàng tử và cọp mẹ Ninh phi ở trong cung.Sau khi dẹp loạn, vì công lao và vì thể diện Đại hoàng tử, cuối cùng Hoàngđế phong Ninh phi làm Quý phi, chậm hơn hai mươi năm. Nhưng ngay cả khilàm Quý phi, người nô tì Đông Di xưa kia vẫn giữ tính khí mạnh mẽ đó, khôngkhác gì cọp.Nhà Đại hoàng tử, cũng chính là rừng hổ.Dù sao cũng không thể là Nhược Nhược được, điểm này Phạm Nhàn vẫn cótự tin, hiện nay Hoàng đế bệ hạ đã cực kỳ tin tưởng và sủng ái nhiều, lại biếtnăm đó mình vì hôn sự của Nhược Nhược, không tiếc gán cho Hoằng Thànhthành cả đời dâm loạn, tất nhiên sẽ không dùng điều này để trêu chọc mình, vìcái nhỏ mà mất cái lớn.Phạm Nhàn đứng dậy, đẩy cửa bước ra, đón nhận sắc thu tràn ngập trongvườn, không còn bận tâm về chuyện phiền não ở kinh đô. Lúc này đã là cuốithu, khắp quân nha chỉ thấy một màu trong trẻo và xa cách, bầu trời cao vời vợi,mây nhạt nhoà, khiến người ta nhìn thoáng qua đã cảm thấy tâm hồn thênhthang.Thanh Châu thành gần Tây Hồ, có nhiều gió từ thảo nguyên, có lẽ chỉ ở nơinày, con người mới có thể nuôi dưỡng tâm trạng sáng láng khoáng đạt, như vịĐại hoàng tử khác biệt trong hoàng tộc kia, hay như Diệp Linh Nhi khác biệttrong quý tộc này.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn cô nương trong sân, nghĩ thầm hoàn cảnh Đạivương phi hiện nay rất khó khăn, nhưng dường như Nhị vương phi đã dần thoátkhỏi ám ảnh từ cái chết của Nhị hoàng tử, trên đời vẫn luôn có những điều tốtđẹp đang xảy ra.o O oThân thể Vương Thập Tam Lang phục hồi cực kỳ nhanh chóng, hiện giờ đãcó thể ngồi xe lăn dạo quanh quân nha Thanh Châu. Do lời nói của Diệp LinhNhi, Phạm Nhàn cũng không muốn che giấu vô ích, bèn sai vài nha hoàn đẩyxe, phái thêm mấy thuộc hạ của lục xử đi theo hộ tống, bảo đảm an toàn chohắn.Mười mấy ngày qua, Phạm Nhàn bận tổ chức liên lạc với bên phía ĐịnhChâu, chỉ huy toàn bộ hành động phản công của khu vực Tây Lương, và cònphải bí mật giao dịch với thảo nguyên, rất bận rộn, nên chẳng mấy chú ý đếnđộng tĩnh của Vương Thập Tam Lang. Nhưng mắt y không mù, cũng nhận raquân nha Thanh Châu vốn cô quạnh lạnh lẽo này, vì của Vương Thập Tam Langtỉnh lại, dần dần xuất hiện một vài thay đổi, trong khoảng sân mùa thu đôi lúc lộra chút sắc xuân.Khi Vương Thập Tam Lang ngồi xe lăn dạo chơi trong vườn, không xa chỗhắn, thỉnh thoảng lại có một cô nương ngồi gần đó, làm việc gì đó như thêu thùahay giả bộ làm con ngỗng ngốc nghếch đang ngắm cảnh.Lúc ấy, Vương Thập Tam Lang sẽ hóa thành con ngỗng ngốc nghếch, ngơngác nhìn con ngỗng ngốc nghếch đang ngắm cảnh kia.Hai bên nam nữ trẻ tuổi này ngoại trừ khi chạm mặt trực diện thì hỏi han lẫnnhau, còn lại chẳng nói chuyện gì rôm rả, chỉ giả bộ một cách ngây ngô, muốnngẩng cao đầu hát vang lên, lại sợ tay mình khẽ khàng chạm tới, làm xao độngtâm hồn trong trẻo.Phạm Nhàn là tiểu tổ tông của Giám Sát viện, còn Diệp Linh Nhi là tiểu tổtông của Thanh Châu thành. Cô ra lệnh một tiếng, không còn như mọi ngàynăm trước thường xuyên ra khỏi thành chặn bắt những người Hồ từ thảo nguyênchạy vào cắt cỏ, mà yên tĩnh ở lại trong quân nha, toàn bộ thuộc hạ cũ trongquân nha cũng bị đuổi hết, chỉ để lại đám ma ma nha hoàn hầu hạ.Cứ như vậy, trong khoảng sân nhỏ của quân nha Thanh Châu, hôm nay lạithêm một phong cảnh, chính là hai con ngỗng ngốc nghếch mà Phạm Nhànđang thầm cười trong lòng. Nói bằng lời hay hơn chút, đó là phong cảnh, ngườitrong phong cảnh, người ngắm phong cảnh.Đối với hai người có tình cảm với nhau, phải chăng đối phương chính làphong cảnh của nhau?o O oDiệp Linh Nhi là nữ nhân thế nào, với tư cách là sư phụ, tất nhiên PhạmNhàn hiểu rõ tính tình của cô. Có lúc y tự hỏi lòng mình, nếu bản thân là nữ nhi,chắc cũng sẽ bị ba mươi tám vết đao chính diện của Vương Thập Tam Lang làmchấn động sâu sắc, khắc cốt ghi tâm, huống hồ Thập Tam Lang là người dịudàng mà lại anh tuấn, nhân vật như thế, sao lại không khiến người sinh sốngtrong quân doanh như Diệp Linh Nhi động lòng.Mặc dù thân phận của Diệp Linh Nhi có phần rắc rối, nhưng Phạm Nhàn lạikhông hề lo lắng điều đó. Hai năm trước, Hoàng đế đã âm thầm ban chiếu chỉ,cho phép Diệp Linh Nhi tái giá, tự mình lựa chọn phu quân, đó là ân sủng vôcùng to lớn, người cô lựa chọn chắc chắn triều đình Nam Khánh cũng sẽ tranhnhau cướp lấy.Vấn đề hiện tại nằm ở thân phận của Vương Thập Tam Lang. Cho dù hắnâm thầm làm việc cho Giám Sát viện, Hoàng đế cũng biết chuyện này, nhưngxét cho cùng hắn vẫn là môn hạ của Tứ Cố Kiếm, là đồ đệ thứ mười ba củaKiếm Lư Đông Di thành. Diệp Linh Nhi từng là Nhị vương phi, lại muốn gả chocao thủ Đông Di, không biết có thể vượt qua được cửa ải này trong cung haykhông.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng y tò mò không biết Hoàng đế chọn trắc phi nào cho Đại điện hạ. Lại

không biết nhà vương hầu nào không sợ chết dám đưa con gái vào miệng cọp

cái Đại vương phi, cọp đực Đại hoàng tử và cọp mẹ Ninh phi ở trong cung.

Sau khi dẹp loạn, vì công lao và vì thể diện Đại hoàng tử, cuối cùng Hoàng

đế phong Ninh phi làm Quý phi, chậm hơn hai mươi năm. Nhưng ngay cả khi

làm Quý phi, người nô tì Đông Di xưa kia vẫn giữ tính khí mạnh mẽ đó, không

khác gì cọp.

Nhà Đại hoàng tử, cũng chính là rừng hổ.

Dù sao cũng không thể là Nhược Nhược được, điểm này Phạm Nhàn vẫn có

tự tin, hiện nay Hoàng đế bệ hạ đã cực kỳ tin tưởng và sủng ái nhiều, lại biết

năm đó mình vì hôn sự của Nhược Nhược, không tiếc gán cho Hoằng Thành

thành cả đời dâm loạn, tất nhiên sẽ không dùng điều này để trêu chọc mình, vì

cái nhỏ mà mất cái lớn.

Phạm Nhàn đứng dậy, đẩy cửa bước ra, đón nhận sắc thu tràn ngập trong

vườn, không còn bận tâm về chuyện phiền não ở kinh đô. Lúc này đã là cuối

thu, khắp quân nha chỉ thấy một màu trong trẻo và xa cách, bầu trời cao vời vợi,

mây nhạt nhoà, khiến người ta nhìn thoáng qua đã cảm thấy tâm hồn thênh

thang.

Thanh Châu thành gần Tây Hồ, có nhiều gió từ thảo nguyên, có lẽ chỉ ở nơi

này, con người mới có thể nuôi dưỡng tâm trạng sáng láng khoáng đạt, như vị

Đại hoàng tử khác biệt trong hoàng tộc kia, hay như Diệp Linh Nhi khác biệt

trong quý tộc này.

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn cô nương trong sân, nghĩ thầm hoàn cảnh Đại

vương phi hiện nay rất khó khăn, nhưng dường như Nhị vương phi đã dần thoát

khỏi ám ảnh từ cái chết của Nhị hoàng tử, trên đời vẫn luôn có những điều tốt

đẹp đang xảy ra.

o O o

Thân thể Vương Thập Tam Lang phục hồi cực kỳ nhanh chóng, hiện giờ đã

có thể ngồi xe lăn dạo quanh quân nha Thanh Châu. Do lời nói của Diệp Linh

Nhi, Phạm Nhàn cũng không muốn che giấu vô ích, bèn sai vài nha hoàn đẩy

xe, phái thêm mấy thuộc hạ của lục xử đi theo hộ tống, bảo đảm an toàn cho

hắn.

Mười mấy ngày qua, Phạm Nhàn bận tổ chức liên lạc với bên phía Định

Châu, chỉ huy toàn bộ hành động phản công của khu vực Tây Lương, và còn

phải bí mật giao dịch với thảo nguyên, rất bận rộn, nên chẳng mấy chú ý đến

động tĩnh của Vương Thập Tam Lang. Nhưng mắt y không mù, cũng nhận ra

quân nha Thanh Châu vốn cô quạnh lạnh lẽo này, vì của Vương Thập Tam Lang

tỉnh lại, dần dần xuất hiện một vài thay đổi, trong khoảng sân mùa thu đôi lúc lộ

ra chút sắc xuân.

Khi Vương Thập Tam Lang ngồi xe lăn dạo chơi trong vườn, không xa chỗ

hắn, thỉnh thoảng lại có một cô nương ngồi gần đó, làm việc gì đó như thêu thùa

hay giả bộ làm con ngỗng ngốc nghếch đang ngắm cảnh.

Lúc ấy, Vương Thập Tam Lang sẽ hóa thành con ngỗng ngốc nghếch, ngơ

ngác nhìn con ngỗng ngốc nghếch đang ngắm cảnh kia.

Hai bên nam nữ trẻ tuổi này ngoại trừ khi chạm mặt trực diện thì hỏi han lẫn

nhau, còn lại chẳng nói chuyện gì rôm rả, chỉ giả bộ một cách ngây ngô, muốn

ngẩng cao đầu hát vang lên, lại sợ tay mình khẽ khàng chạm tới, làm xao động

tâm hồn trong trẻo.

Phạm Nhàn là tiểu tổ tông của Giám Sát viện, còn Diệp Linh Nhi là tiểu tổ

tông của Thanh Châu thành. Cô ra lệnh một tiếng, không còn như mọi ngày

năm trước thường xuyên ra khỏi thành chặn bắt những người Hồ từ thảo nguyên

chạy vào cắt cỏ, mà yên tĩnh ở lại trong quân nha, toàn bộ thuộc hạ cũ trong

quân nha cũng bị đuổi hết, chỉ để lại đám ma ma nha hoàn hầu hạ.

Cứ như vậy, trong khoảng sân nhỏ của quân nha Thanh Châu, hôm nay lại

thêm một phong cảnh, chính là hai con ngỗng ngốc nghếch mà Phạm Nhàn

đang thầm cười trong lòng. Nói bằng lời hay hơn chút, đó là phong cảnh, người

trong phong cảnh, người ngắm phong cảnh.

Đối với hai người có tình cảm với nhau, phải chăng đối phương chính là

phong cảnh của nhau?

o O o

Diệp Linh Nhi là nữ nhân thế nào, với tư cách là sư phụ, tất nhiên Phạm

Nhàn hiểu rõ tính tình của cô. Có lúc y tự hỏi lòng mình, nếu bản thân là nữ nhi,

chắc cũng sẽ bị ba mươi tám vết đao chính diện của Vương Thập Tam Lang làm

chấn động sâu sắc, khắc cốt ghi tâm, huống hồ Thập Tam Lang là người dịu

dàng mà lại anh tuấn, nhân vật như thế, sao lại không khiến người sinh sống

trong quân doanh như Diệp Linh Nhi động lòng.

Mặc dù thân phận của Diệp Linh Nhi có phần rắc rối, nhưng Phạm Nhàn lại

không hề lo lắng điều đó. Hai năm trước, Hoàng đế đã âm thầm ban chiếu chỉ,

cho phép Diệp Linh Nhi tái giá, tự mình lựa chọn phu quân, đó là ân sủng vô

cùng to lớn, người cô lựa chọn chắc chắn triều đình Nam Khánh cũng sẽ tranh

nhau cướp lấy.

Vấn đề hiện tại nằm ở thân phận của Vương Thập Tam Lang. Cho dù hắn

âm thầm làm việc cho Giám Sát viện, Hoàng đế cũng biết chuyện này, nhưng

xét cho cùng hắn vẫn là môn hạ của Tứ Cố Kiếm, là đồ đệ thứ mười ba của

Kiếm Lư Đông Di thành. Diệp Linh Nhi từng là Nhị vương phi, lại muốn gả cho

cao thủ Đông Di, không biết có thể vượt qua được cửa ải này trong cung hay

không.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng y tò mò không biết Hoàng đế chọn trắc phi nào cho Đại điện hạ. Lạikhông biết nhà vương hầu nào không sợ chết dám đưa con gái vào miệng cọpcái Đại vương phi, cọp đực Đại hoàng tử và cọp mẹ Ninh phi ở trong cung.Sau khi dẹp loạn, vì công lao và vì thể diện Đại hoàng tử, cuối cùng Hoàngđế phong Ninh phi làm Quý phi, chậm hơn hai mươi năm. Nhưng ngay cả khilàm Quý phi, người nô tì Đông Di xưa kia vẫn giữ tính khí mạnh mẽ đó, khôngkhác gì cọp.Nhà Đại hoàng tử, cũng chính là rừng hổ.Dù sao cũng không thể là Nhược Nhược được, điểm này Phạm Nhàn vẫn cótự tin, hiện nay Hoàng đế bệ hạ đã cực kỳ tin tưởng và sủng ái nhiều, lại biếtnăm đó mình vì hôn sự của Nhược Nhược, không tiếc gán cho Hoằng Thànhthành cả đời dâm loạn, tất nhiên sẽ không dùng điều này để trêu chọc mình, vìcái nhỏ mà mất cái lớn.Phạm Nhàn đứng dậy, đẩy cửa bước ra, đón nhận sắc thu tràn ngập trongvườn, không còn bận tâm về chuyện phiền não ở kinh đô. Lúc này đã là cuốithu, khắp quân nha chỉ thấy một màu trong trẻo và xa cách, bầu trời cao vời vợi,mây nhạt nhoà, khiến người ta nhìn thoáng qua đã cảm thấy tâm hồn thênhthang.Thanh Châu thành gần Tây Hồ, có nhiều gió từ thảo nguyên, có lẽ chỉ ở nơinày, con người mới có thể nuôi dưỡng tâm trạng sáng láng khoáng đạt, như vịĐại hoàng tử khác biệt trong hoàng tộc kia, hay như Diệp Linh Nhi khác biệttrong quý tộc này.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn cô nương trong sân, nghĩ thầm hoàn cảnh Đạivương phi hiện nay rất khó khăn, nhưng dường như Nhị vương phi đã dần thoátkhỏi ám ảnh từ cái chết của Nhị hoàng tử, trên đời vẫn luôn có những điều tốtđẹp đang xảy ra.o O oThân thể Vương Thập Tam Lang phục hồi cực kỳ nhanh chóng, hiện giờ đãcó thể ngồi xe lăn dạo quanh quân nha Thanh Châu. Do lời nói của Diệp LinhNhi, Phạm Nhàn cũng không muốn che giấu vô ích, bèn sai vài nha hoàn đẩyxe, phái thêm mấy thuộc hạ của lục xử đi theo hộ tống, bảo đảm an toàn chohắn.Mười mấy ngày qua, Phạm Nhàn bận tổ chức liên lạc với bên phía ĐịnhChâu, chỉ huy toàn bộ hành động phản công của khu vực Tây Lương, và cònphải bí mật giao dịch với thảo nguyên, rất bận rộn, nên chẳng mấy chú ý đếnđộng tĩnh của Vương Thập Tam Lang. Nhưng mắt y không mù, cũng nhận raquân nha Thanh Châu vốn cô quạnh lạnh lẽo này, vì của Vương Thập Tam Langtỉnh lại, dần dần xuất hiện một vài thay đổi, trong khoảng sân mùa thu đôi lúc lộra chút sắc xuân.Khi Vương Thập Tam Lang ngồi xe lăn dạo chơi trong vườn, không xa chỗhắn, thỉnh thoảng lại có một cô nương ngồi gần đó, làm việc gì đó như thêu thùahay giả bộ làm con ngỗng ngốc nghếch đang ngắm cảnh.Lúc ấy, Vương Thập Tam Lang sẽ hóa thành con ngỗng ngốc nghếch, ngơngác nhìn con ngỗng ngốc nghếch đang ngắm cảnh kia.Hai bên nam nữ trẻ tuổi này ngoại trừ khi chạm mặt trực diện thì hỏi han lẫnnhau, còn lại chẳng nói chuyện gì rôm rả, chỉ giả bộ một cách ngây ngô, muốnngẩng cao đầu hát vang lên, lại sợ tay mình khẽ khàng chạm tới, làm xao độngtâm hồn trong trẻo.Phạm Nhàn là tiểu tổ tông của Giám Sát viện, còn Diệp Linh Nhi là tiểu tổtông của Thanh Châu thành. Cô ra lệnh một tiếng, không còn như mọi ngàynăm trước thường xuyên ra khỏi thành chặn bắt những người Hồ từ thảo nguyênchạy vào cắt cỏ, mà yên tĩnh ở lại trong quân nha, toàn bộ thuộc hạ cũ trongquân nha cũng bị đuổi hết, chỉ để lại đám ma ma nha hoàn hầu hạ.Cứ như vậy, trong khoảng sân nhỏ của quân nha Thanh Châu, hôm nay lạithêm một phong cảnh, chính là hai con ngỗng ngốc nghếch mà Phạm Nhànđang thầm cười trong lòng. Nói bằng lời hay hơn chút, đó là phong cảnh, ngườitrong phong cảnh, người ngắm phong cảnh.Đối với hai người có tình cảm với nhau, phải chăng đối phương chính làphong cảnh của nhau?o O oDiệp Linh Nhi là nữ nhân thế nào, với tư cách là sư phụ, tất nhiên PhạmNhàn hiểu rõ tính tình của cô. Có lúc y tự hỏi lòng mình, nếu bản thân là nữ nhi,chắc cũng sẽ bị ba mươi tám vết đao chính diện của Vương Thập Tam Lang làmchấn động sâu sắc, khắc cốt ghi tâm, huống hồ Thập Tam Lang là người dịudàng mà lại anh tuấn, nhân vật như thế, sao lại không khiến người sinh sốngtrong quân doanh như Diệp Linh Nhi động lòng.Mặc dù thân phận của Diệp Linh Nhi có phần rắc rối, nhưng Phạm Nhàn lạikhông hề lo lắng điều đó. Hai năm trước, Hoàng đế đã âm thầm ban chiếu chỉ,cho phép Diệp Linh Nhi tái giá, tự mình lựa chọn phu quân, đó là ân sủng vôcùng to lớn, người cô lựa chọn chắc chắn triều đình Nam Khánh cũng sẽ tranhnhau cướp lấy.Vấn đề hiện tại nằm ở thân phận của Vương Thập Tam Lang. Cho dù hắnâm thầm làm việc cho Giám Sát viện, Hoàng đế cũng biết chuyện này, nhưngxét cho cùng hắn vẫn là môn hạ của Tứ Cố Kiếm, là đồ đệ thứ mười ba củaKiếm Lư Đông Di thành. Diệp Linh Nhi từng là Nhị vương phi, lại muốn gả chocao thủ Đông Di, không biết có thể vượt qua được cửa ải này trong cung haykhông.

Chương 1511: Nhìn thấu phong cảnh 3