Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1516: Chuyện cũ ngoài cửa thành, không phải người xưa 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba vị tướng quân trọng yếu được điều động, không phải chuyện tầm thường.Phạm Nhàn hiểu rõ vai trò của các vị đại tướng này, cũng hiểu rõ thái độ khácnhau của bệ hạ với họ. Ví dụ, Thống lĩnh thủ vệ kinh đô Tiêu Kim Hoa, khikinh đô đại loạn chỉ là Thống lĩnh cửa Đông Hoa môn thuộc mười ba ThànhMôn ti. Nhờ lập trường vững vàng, hắn đã ngăn chặn được tàn quân Tần gia củaThái tử trong thành, lập đại công, do đó bệ hạ mới thăng chức cho hắn ba cấp,lên làm Thống lĩnh thủ vệ. Đó cũng là cách bệ hạ tỏ thái độ với trung thần.Nhưng Phạm Nhàn đã sớm đoán được bệ hạ sẽ không để nhân vật nhỏ bénhư Tiêu Kim Hoa giữ chức Thống lĩnh thủ vệ kinh đô quá lâu. Một là hắn nôngcạn, khó thu phục thuộc hạ và đảm đương trọng trách. Hai là, Tiêu Kim Hoaxuất thân từ mười ba Thành Môn ti, mà bệ hạ rất phẫn nộ về vai trò mười baThành Môn ti trong đại loạn kinh đô.Hoàng đế tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưng Trương Đức Thanh ủng hộTrưởng công chúa. Mặc dù sau đó Hoàng đế xử lăng trì Trương Đức Thanh, trudi tam tộc, nhưng vẫn chưa xả hết uất ức. Tiêu Kim Hoa cũng bị liên lụy, nhưngchắc người này cũng hiểu vai trò tượng trưng của mình. Nay đi làm Phó Đô đốcNam Chiếu, có lẽ hắn cũng có thể chấp nhận.Còn tình hình quân Chinh Bắc quân lại phức tạp hơn nhiều. Sau cái chết củaYến Tiểu Ất, đại doanh Chinh Bắc ở Thương Châu bị liên lụy đến án mưu phản,trong hai năm qua đã trải qua không biết bao nhiêu lần thanh tẩy. Triều đìnhkhông cho Đại tướng Sử Phi chính thức nhận chức Đại đô đốc mà chỉ cho tạmquyền, còn nằm dưới quản lý của Đô đốc đại doanh Yến Kinh Vương Chí Côn.Đại tướng Sử Phi luôn là phó tướng dưới trướng Vương Chí Côn mười mấynăm, việc bổ nhiệm không vấn đề gì. Nhưng giờ bệ hạ triệu Sử Phi về nhậnchức Thống lĩnh thủ vệ kinh đô, vị trí Đại đô đốc Chinh Bắc quân bỏ trống. Đâylà vị trí dành cho ai?Phạm Nhàn lắc đầu, nghĩ rằng ai cũng thấy rõ, vị trí then chốt tiếp giáp biêngiới Bắc Tề ấy hẳn là dành cho Đại hoàng tử.Xem ra sau hai năm dưỡng sức, Hoàng đế bệ hạ dần bố trí quân cờ củamình, nhất là hai tháng qua, sau khi Giám Sát viện và Định Châu quân ổn địnhtình hình Tây Lương và thảo nguyên, bệ hạ có thể chú tâm về phía đông bắc.Nhưng nếu Đại hoàng tử muốn trở thành Thống lĩnh tiên phong của Khánhquân, nắm quyền chỉ huy mười vạn đại quân tuyến đầu, trở thành Chinh BắcĐại đô đốc quyền thế một phương, vậy hắn ta phải chấp nhận sắp đặt khác củaHoàng đế - nạp trắc phi, đến ngày xuất chinh cũng là lúc Đại vương phi bị phếtruất."Lão đại không phải người như thế," Phạm Nhàn nhíu mày suy nghĩ, bệ hạđã dọn sẵn con đường thống lĩnh quân đội Khánh Quốc, chinh chiến sa trường,chỉ cần Đại hoàng tử thấu hiểu tấm lòng của người và bước lên con đường ấy.Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù Đại hoàng tử dù ham mê sa trường nhưng e rằmh khómà làm được loại chuyện này.Vừa nghĩ đến việc sau khi về kinh sẽ bị Hoàng đế bệ hạ ép buộc làm nhữngchuyện như thế, Phạm Nhàn trong lòng bực bội, không nhịn được hừ khẽ mộttiếng. Mặc dù tiếng hừ rất nhỏ nhưng làm Đặng Tử Việt và Mộc Phong Nhi bêncạnh giật mình, không biết chuyện gì xảy ra."Không có gì, nghỉ đi, ngày mai còn phải lên đường," Phạm Nhàn day daymi tâm, ra hiệu cho hai người rồi suy nghĩ một lúc, giữ Đặng Tử Việt lại.Y nhìn Đặng Tử Việt, im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi luôn ở Thượng Kinhthành, có biết người Bắc Tề đánh giá Sử Phi thế nào không?"Hai năm qua, Sử Phi đóng ở Thương Châu, chỉ huy đại doanh Chinh Bắcđối đầu với danh tướng Thượng Sam Hổ, dù chịu thiệt thòi nhưng vẫn bình tĩnh,ổn định tình hình rất tốt. Đặng Tử Việt suy nghĩ rồi đáp: "Năm trước, Sử Phivẫn là phó tướng dưới trướng Vương Đại đô đốc trong Đại doanh Yến Kinh,danh tiếng không lớn lắm. Chỉ từ khi đến đại doanh Chinh Bắc, người Bắc Tềmới biết đến. Mặc dù hai năm qua không có chiến sự lớn ở Thương Châu nhưngdưới sức ép của Thượng Sam Hổ, Sử Phi vẫn giữ bình tĩnh, điều đó chứng tỏhắn ta có tính kiên nhẫn, mềm mỏng.""Mềm mỏng?" Phạm Nhàn phản bác: "Nếu chỉ mềm mỏng, hai năm trướcsao bệ hạ lại giao trọng trách lớn như vậy cho hắn ta?"Đặng Tử Việt hiểu Đề ti đại nhân ám chỉ điều gì. Mùa thu năm thứ bảyKhánh Lịch, sau sự kiện Đại Đông sơn và phản loạn tại kinh đô, ai cũng coi nhẹđại doanh Chinh Bắc bị Yến Tiểu Ất bỏ lại gần Thương Châu. Nhưng PhạmNhàn chưa bao giờ quên, khi bệ hạ còn bị vây trên Đông Sơn, ngài đã bí mật hạchiếu sang Yến Kinh, chuẩn bị tiếp quản đại doanh Chinh Bắc để phòng Bắc Tềnhân lúc hỗn loạn xâm nhập.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ba vị tướng quân trọng yếu được điều động, không phải chuyện tầm thường.

Phạm Nhàn hiểu rõ vai trò của các vị đại tướng này, cũng hiểu rõ thái độ khác

nhau của bệ hạ với họ. Ví dụ, Thống lĩnh thủ vệ kinh đô Tiêu Kim Hoa, khi

kinh đô đại loạn chỉ là Thống lĩnh cửa Đông Hoa môn thuộc mười ba Thành

Môn ti. Nhờ lập trường vững vàng, hắn đã ngăn chặn được tàn quân Tần gia của

Thái tử trong thành, lập đại công, do đó bệ hạ mới thăng chức cho hắn ba cấp,

lên làm Thống lĩnh thủ vệ. Đó cũng là cách bệ hạ tỏ thái độ với trung thần.

Nhưng Phạm Nhàn đã sớm đoán được bệ hạ sẽ không để nhân vật nhỏ bé

như Tiêu Kim Hoa giữ chức Thống lĩnh thủ vệ kinh đô quá lâu. Một là hắn nông

cạn, khó thu phục thuộc hạ và đảm đương trọng trách. Hai là, Tiêu Kim Hoa

xuất thân từ mười ba Thành Môn ti, mà bệ hạ rất phẫn nộ về vai trò mười ba

Thành Môn ti trong đại loạn kinh đô.

Hoàng đế tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưng Trương Đức Thanh ủng hộ

Trưởng công chúa. Mặc dù sau đó Hoàng đế xử lăng trì Trương Đức Thanh, tru

di tam tộc, nhưng vẫn chưa xả hết uất ức. Tiêu Kim Hoa cũng bị liên lụy, nhưng

chắc người này cũng hiểu vai trò tượng trưng của mình. Nay đi làm Phó Đô đốc

Nam Chiếu, có lẽ hắn cũng có thể chấp nhận.

Còn tình hình quân Chinh Bắc quân lại phức tạp hơn nhiều. Sau cái chết của

Yến Tiểu Ất, đại doanh Chinh Bắc ở Thương Châu bị liên lụy đến án mưu phản,

trong hai năm qua đã trải qua không biết bao nhiêu lần thanh tẩy. Triều đình

không cho Đại tướng Sử Phi chính thức nhận chức Đại đô đốc mà chỉ cho tạm

quyền, còn nằm dưới quản lý của Đô đốc đại doanh Yến Kinh Vương Chí Côn.

Đại tướng Sử Phi luôn là phó tướng dưới trướng Vương Chí Côn mười mấy

năm, việc bổ nhiệm không vấn đề gì. Nhưng giờ bệ hạ triệu Sử Phi về nhận

chức Thống lĩnh thủ vệ kinh đô, vị trí Đại đô đốc Chinh Bắc quân bỏ trống. Đây

là vị trí dành cho ai?

Phạm Nhàn lắc đầu, nghĩ rằng ai cũng thấy rõ, vị trí then chốt tiếp giáp biên

giới Bắc Tề ấy hẳn là dành cho Đại hoàng tử.

Xem ra sau hai năm dưỡng sức, Hoàng đế bệ hạ dần bố trí quân cờ của

mình, nhất là hai tháng qua, sau khi Giám Sát viện và Định Châu quân ổn định

tình hình Tây Lương và thảo nguyên, bệ hạ có thể chú tâm về phía đông bắc.

Nhưng nếu Đại hoàng tử muốn trở thành Thống lĩnh tiên phong của Khánh

quân, nắm quyền chỉ huy mười vạn đại quân tuyến đầu, trở thành Chinh Bắc

Đại đô đốc quyền thế một phương, vậy hắn ta phải chấp nhận sắp đặt khác của

Hoàng đế - nạp trắc phi, đến ngày xuất chinh cũng là lúc Đại vương phi bị phế

truất.

"Lão đại không phải người như thế," Phạm Nhàn nhíu mày suy nghĩ, bệ hạ

đã dọn sẵn con đường thống lĩnh quân đội Khánh Quốc, chinh chiến sa trường,

chỉ cần Đại hoàng tử thấu hiểu tấm lòng của người và bước lên con đường ấy.

Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù Đại hoàng tử dù ham mê sa trường nhưng e rằmh khó

mà làm được loại chuyện này.

Vừa nghĩ đến việc sau khi về kinh sẽ bị Hoàng đế bệ hạ ép buộc làm những

chuyện như thế, Phạm Nhàn trong lòng bực bội, không nhịn được hừ khẽ một

tiếng. Mặc dù tiếng hừ rất nhỏ nhưng làm Đặng Tử Việt và Mộc Phong Nhi bên

cạnh giật mình, không biết chuyện gì xảy ra.

"Không có gì, nghỉ đi, ngày mai còn phải lên đường," Phạm Nhàn day day

mi tâm, ra hiệu cho hai người rồi suy nghĩ một lúc, giữ Đặng Tử Việt lại.

Y nhìn Đặng Tử Việt, im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi luôn ở Thượng Kinh

thành, có biết người Bắc Tề đánh giá Sử Phi thế nào không?"

Hai năm qua, Sử Phi đóng ở Thương Châu, chỉ huy đại doanh Chinh Bắc

đối đầu với danh tướng Thượng Sam Hổ, dù chịu thiệt thòi nhưng vẫn bình tĩnh,

ổn định tình hình rất tốt. Đặng Tử Việt suy nghĩ rồi đáp: "Năm trước, Sử Phi

vẫn là phó tướng dưới trướng Vương Đại đô đốc trong Đại doanh Yến Kinh,

danh tiếng không lớn lắm. Chỉ từ khi đến đại doanh Chinh Bắc, người Bắc Tề

mới biết đến. Mặc dù hai năm qua không có chiến sự lớn ở Thương Châu nhưng

dưới sức ép của Thượng Sam Hổ, Sử Phi vẫn giữ bình tĩnh, điều đó chứng tỏ

hắn ta có tính kiên nhẫn, mềm mỏng."

"Mềm mỏng?" Phạm Nhàn phản bác: "Nếu chỉ mềm mỏng, hai năm trước

sao bệ hạ lại giao trọng trách lớn như vậy cho hắn ta?"

Đặng Tử Việt hiểu Đề ti đại nhân ám chỉ điều gì. Mùa thu năm thứ bảy

Khánh Lịch, sau sự kiện Đại Đông sơn và phản loạn tại kinh đô, ai cũng coi nhẹ

đại doanh Chinh Bắc bị Yến Tiểu Ất bỏ lại gần Thương Châu. Nhưng Phạm

Nhàn chưa bao giờ quên, khi bệ hạ còn bị vây trên Đông Sơn, ngài đã bí mật hạ

chiếu sang Yến Kinh, chuẩn bị tiếp quản đại doanh Chinh Bắc để phòng Bắc Tề

nhân lúc hỗn loạn xâm nhập.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba vị tướng quân trọng yếu được điều động, không phải chuyện tầm thường.Phạm Nhàn hiểu rõ vai trò của các vị đại tướng này, cũng hiểu rõ thái độ khácnhau của bệ hạ với họ. Ví dụ, Thống lĩnh thủ vệ kinh đô Tiêu Kim Hoa, khikinh đô đại loạn chỉ là Thống lĩnh cửa Đông Hoa môn thuộc mười ba ThànhMôn ti. Nhờ lập trường vững vàng, hắn đã ngăn chặn được tàn quân Tần gia củaThái tử trong thành, lập đại công, do đó bệ hạ mới thăng chức cho hắn ba cấp,lên làm Thống lĩnh thủ vệ. Đó cũng là cách bệ hạ tỏ thái độ với trung thần.Nhưng Phạm Nhàn đã sớm đoán được bệ hạ sẽ không để nhân vật nhỏ bénhư Tiêu Kim Hoa giữ chức Thống lĩnh thủ vệ kinh đô quá lâu. Một là hắn nôngcạn, khó thu phục thuộc hạ và đảm đương trọng trách. Hai là, Tiêu Kim Hoaxuất thân từ mười ba Thành Môn ti, mà bệ hạ rất phẫn nộ về vai trò mười baThành Môn ti trong đại loạn kinh đô.Hoàng đế tin tưởng Trương Đức Thanh, nhưng Trương Đức Thanh ủng hộTrưởng công chúa. Mặc dù sau đó Hoàng đế xử lăng trì Trương Đức Thanh, trudi tam tộc, nhưng vẫn chưa xả hết uất ức. Tiêu Kim Hoa cũng bị liên lụy, nhưngchắc người này cũng hiểu vai trò tượng trưng của mình. Nay đi làm Phó Đô đốcNam Chiếu, có lẽ hắn cũng có thể chấp nhận.Còn tình hình quân Chinh Bắc quân lại phức tạp hơn nhiều. Sau cái chết củaYến Tiểu Ất, đại doanh Chinh Bắc ở Thương Châu bị liên lụy đến án mưu phản,trong hai năm qua đã trải qua không biết bao nhiêu lần thanh tẩy. Triều đìnhkhông cho Đại tướng Sử Phi chính thức nhận chức Đại đô đốc mà chỉ cho tạmquyền, còn nằm dưới quản lý của Đô đốc đại doanh Yến Kinh Vương Chí Côn.Đại tướng Sử Phi luôn là phó tướng dưới trướng Vương Chí Côn mười mấynăm, việc bổ nhiệm không vấn đề gì. Nhưng giờ bệ hạ triệu Sử Phi về nhậnchức Thống lĩnh thủ vệ kinh đô, vị trí Đại đô đốc Chinh Bắc quân bỏ trống. Đâylà vị trí dành cho ai?Phạm Nhàn lắc đầu, nghĩ rằng ai cũng thấy rõ, vị trí then chốt tiếp giáp biêngiới Bắc Tề ấy hẳn là dành cho Đại hoàng tử.Xem ra sau hai năm dưỡng sức, Hoàng đế bệ hạ dần bố trí quân cờ củamình, nhất là hai tháng qua, sau khi Giám Sát viện và Định Châu quân ổn địnhtình hình Tây Lương và thảo nguyên, bệ hạ có thể chú tâm về phía đông bắc.Nhưng nếu Đại hoàng tử muốn trở thành Thống lĩnh tiên phong của Khánhquân, nắm quyền chỉ huy mười vạn đại quân tuyến đầu, trở thành Chinh BắcĐại đô đốc quyền thế một phương, vậy hắn ta phải chấp nhận sắp đặt khác củaHoàng đế - nạp trắc phi, đến ngày xuất chinh cũng là lúc Đại vương phi bị phếtruất."Lão đại không phải người như thế," Phạm Nhàn nhíu mày suy nghĩ, bệ hạđã dọn sẵn con đường thống lĩnh quân đội Khánh Quốc, chinh chiến sa trường,chỉ cần Đại hoàng tử thấu hiểu tấm lòng của người và bước lên con đường ấy.Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù Đại hoàng tử dù ham mê sa trường nhưng e rằmh khómà làm được loại chuyện này.Vừa nghĩ đến việc sau khi về kinh sẽ bị Hoàng đế bệ hạ ép buộc làm nhữngchuyện như thế, Phạm Nhàn trong lòng bực bội, không nhịn được hừ khẽ mộttiếng. Mặc dù tiếng hừ rất nhỏ nhưng làm Đặng Tử Việt và Mộc Phong Nhi bêncạnh giật mình, không biết chuyện gì xảy ra."Không có gì, nghỉ đi, ngày mai còn phải lên đường," Phạm Nhàn day daymi tâm, ra hiệu cho hai người rồi suy nghĩ một lúc, giữ Đặng Tử Việt lại.Y nhìn Đặng Tử Việt, im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi luôn ở Thượng Kinhthành, có biết người Bắc Tề đánh giá Sử Phi thế nào không?"Hai năm qua, Sử Phi đóng ở Thương Châu, chỉ huy đại doanh Chinh Bắcđối đầu với danh tướng Thượng Sam Hổ, dù chịu thiệt thòi nhưng vẫn bình tĩnh,ổn định tình hình rất tốt. Đặng Tử Việt suy nghĩ rồi đáp: "Năm trước, Sử Phivẫn là phó tướng dưới trướng Vương Đại đô đốc trong Đại doanh Yến Kinh,danh tiếng không lớn lắm. Chỉ từ khi đến đại doanh Chinh Bắc, người Bắc Tềmới biết đến. Mặc dù hai năm qua không có chiến sự lớn ở Thương Châu nhưngdưới sức ép của Thượng Sam Hổ, Sử Phi vẫn giữ bình tĩnh, điều đó chứng tỏhắn ta có tính kiên nhẫn, mềm mỏng.""Mềm mỏng?" Phạm Nhàn phản bác: "Nếu chỉ mềm mỏng, hai năm trướcsao bệ hạ lại giao trọng trách lớn như vậy cho hắn ta?"Đặng Tử Việt hiểu Đề ti đại nhân ám chỉ điều gì. Mùa thu năm thứ bảyKhánh Lịch, sau sự kiện Đại Đông sơn và phản loạn tại kinh đô, ai cũng coi nhẹđại doanh Chinh Bắc bị Yến Tiểu Ất bỏ lại gần Thương Châu. Nhưng PhạmNhàn chưa bao giờ quên, khi bệ hạ còn bị vây trên Đông Sơn, ngài đã bí mật hạchiếu sang Yến Kinh, chuẩn bị tiếp quản đại doanh Chinh Bắc để phòng Bắc Tềnhân lúc hỗn loạn xâm nhập.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1516: Chuyện cũ ngoài cửa thành, không phải người xưa 1