Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1517: Chuyện cũ ngoài cửa thành, không phải người xưa 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là nhiệm vụ vô cùng quan trọng, sau cái chết của Yến Tiểu Ất, nếukhông có đại tướng trấn thủ thì đại doanh Chinh Bắc có thể sẽ làm loạn. Vịtướng được giao trọng trách đó chính là Đại tướng Sử Phi.Không nhiều người biết quá trình Sử Phi thu phục đại doanh Chinh Bắc,nhưng với tư cách Đề ti Giám Sát viện, Phạm Nhàn cho rằng quá trình đó quảthật là truyền thuyết.Đại tướng Sử Phi chỉ mang theo mười mấy thân binh, đã xông vào đạidoanh phía bắc của Thương Châu, tay cầm thánh chỉ, dễ dàng khống chế toànbộ đại doanh phía bắc. Đối mặt với mười vạn đại quân, vị tướng quân này lấyđâu ra can đảm, lại có năng lực gì, mà có thể khiến đại doanh phía bắc mà YếnTiểu Ất đã gây dựng bao năm trở nên ngoan ngoãn như chiến mã.Nhân vật có thể làm được việc lớn như vậy, tuyệt đối không đơn thuần làmềm mỏng. Mi tâm của Phạm Nhàn càng lúc càng nhức, luôn cảm thấy có bóngtối đang bao phủ trong đầu. Ý định của Hoàng đế bệ hạ là muốn Đại điện hạthống lĩnh binh mã chinh phạt phương bắc, điều này nằm trong dự liệu, nhưngmột nhân vật lợi hại như Sử Phi không ở tiền tuyến mà lại được triệu về kinh đôlàm thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, rốt cuộc nhằm vào ai?Từ khi Thái tử đi sứ Nam Chiếu, Phạm Nhàn đã từng suy đoán, một khi thếlực của Trưởng công chúa tan rã như băng tuyết, ngay sau đó chờ đón mìnhchính là hành động tước quyền không thương tiếc của Hoàng đế bệ hạ, cùng vớiviệc triều thần trong cung đàn áp không khoan nhượng đối với thế hệ các quanviên thế hệ trước. Trong hai năm qua, Giám Sát viện đã bị cắt giảm không ítquyền lực, nhưng may mắn là Hoàng đế bệ hạ ngày càng sủng ái mình, trêndưới triều đình không ai dám làm gì mình, còn các bậc trưởng bối mà ta lo ngạinhất, cũng rút ra bài học quý giá nhất từ sự kiện phản loạn ở kinh đô. Không đợiHoàng đế bệ hạ ra tay, tự động biến mất khỏi sân khấu.Phụ thân đại nhân đã sớm từ chức Thượng thư bộ Hộ, về Đạm Châu anhưởng tuổi già. Trần Bình Bình tuy vẫn giữ chức Viện trưởng Giám Sát viện,nhưng đã lâu không để ý việc triều chính, giao hết mọi việc trong viện cho mìnhvà Ngôn Băng Vân, hơn nữa cũng đã từ lâu dâng tấu xin về hưu nhưng Hoàngđế bệ hạ vẫn niệm tình xưa chưa phê chuẩn.Đương nhiên, trong số các bậc trưởng bối, người thê thảm nhất vẫn là nhạcphụ ở Ngô Châu. Trong vụ phản loạn ở kinh đô, trước kia Lâm Nhược Phủ tínhsai một nước cờ, tiết lộ hết những người ông ta giấu trong triều, giao cho con rểlà mình xử lý. Ban đầu tưởng có thể hưng phục nhưng không ngờ Hoàng đế bệhạ trở về kinh an toàn, tất cả trở thành ảo mộng. Không những thế, Hoàng đế bệhạ rất kiêng kị Tể tướng tiền nhiệm, trong hai năm qua đã dọn sạch sẽ môn nhâncủa Lâm Nhược Phủ còn ở lại kinh đô.Về việc này, Phạm Nhàn chỉ biết cười khổ chứng kiến tất cả, nhìn nhạc phụlo sợ run rẩy ở Ngô Châu, lén dâng thư cầu xin Hoàng đế bệ hạ tha thứ.May là Hoàng đế bệ hạ nể mặt của Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi mà khôngtruy cứu thêm Lâm Nhược Phủ.Nghĩ vậy, ba vị lão thần mà Hoàng đế bệ hạ có ý quét sạch đều rất tự giáclui vào hậu trường. Sử Phi được triệu về kinh đô, rốt cuộc là vì điều gì? Mộtnhân vật lợi hại như vậy, không ở lại trong chiến dịch thống nhất thiên hạ, màlại được điều về bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, là nhắm vào ai?Lỡ như là mình? Trong lòng Phạm Nhàn có phần u uất, không suy nghĩ nữa,ngẩng đầu nói với Đặng Tử Việt: "Chuyện ở kinh đô, ngươi đừng bận tâm."Y dừng một lát rồi nói: "Bất luận nghe được hay biết điều gì, cũng đừngquan tâm... Ngươi nhớ kỹ, ngươi là quan viên Giám Sát viện, là thần tử củaHoàng đế bệ hạ. Ta để ngươi ở Tây Lương là vì tính mạng của muôn vàn dânchúng Khánh Quốc, ngươi hãy lo làm tốt việc này, các việc khác sẽ tốt thôi."Đặng Tử Việt là người thứ hai bước vào Khải Niên tiểu tổ, hắn được VươngKhải Niên đích thân tóm tới. Ngoài thủ lĩnh là lão Vương, hắn chính là thân tínsố một của Phạm Nhàn. Những năm gần đây, hắn luôn làm đảm nhiệm tổng đầumục của mạng lưới Tứ Xử ở Thượng Kinh thành Bắc Tề, cũng biết Đề ti đạinhân đang thăng chức cho mình, trong lòng vô cùng cảm kích. Lúc này nghe lờinói của Đề ti đại nhân có ý bất an, không khỏi ngơ ngác, trong mắt đầy vẻ lolắng.Ba vị tổng đầu mục của mạng lưới gian tế Tứ Xử Giám Sát viện ở Bắc Tềlần lượt là Ngôn Băng Vân, Vương Khải Niên, Đặng Tử Việt, đều là trợ thủ đắclực nhất của Phạm Nhàn. Hơn nữa, nếu không gặp chuyện bất trắc như VươngKhải Niên, tương lai bọn họ đều sẽ là những quan viên then chốt của Giám Sátviện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đó là nhiệm vụ vô cùng quan trọng, sau cái chết của Yến Tiểu Ất, nếu
không có đại tướng trấn thủ thì đại doanh Chinh Bắc có thể sẽ làm loạn. Vị
tướng được giao trọng trách đó chính là Đại tướng Sử Phi.
Không nhiều người biết quá trình Sử Phi thu phục đại doanh Chinh Bắc,
nhưng với tư cách Đề ti Giám Sát viện, Phạm Nhàn cho rằng quá trình đó quả
thật là truyền thuyết.
Đại tướng Sử Phi chỉ mang theo mười mấy thân binh, đã xông vào đại
doanh phía bắc của Thương Châu, tay cầm thánh chỉ, dễ dàng khống chế toàn
bộ đại doanh phía bắc. Đối mặt với mười vạn đại quân, vị tướng quân này lấy
đâu ra can đảm, lại có năng lực gì, mà có thể khiến đại doanh phía bắc mà Yến
Tiểu Ất đã gây dựng bao năm trở nên ngoan ngoãn như chiến mã.
Nhân vật có thể làm được việc lớn như vậy, tuyệt đối không đơn thuần là
mềm mỏng. Mi tâm của Phạm Nhàn càng lúc càng nhức, luôn cảm thấy có bóng
tối đang bao phủ trong đầu. Ý định của Hoàng đế bệ hạ là muốn Đại điện hạ
thống lĩnh binh mã chinh phạt phương bắc, điều này nằm trong dự liệu, nhưng
một nhân vật lợi hại như Sử Phi không ở tiền tuyến mà lại được triệu về kinh đô
làm thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, rốt cuộc nhằm vào ai?
Từ khi Thái tử đi sứ Nam Chiếu, Phạm Nhàn đã từng suy đoán, một khi thế
lực của Trưởng công chúa tan rã như băng tuyết, ngay sau đó chờ đón mình
chính là hành động tước quyền không thương tiếc của Hoàng đế bệ hạ, cùng với
việc triều thần trong cung đàn áp không khoan nhượng đối với thế hệ các quan
viên thế hệ trước. Trong hai năm qua, Giám Sát viện đã bị cắt giảm không ít
quyền lực, nhưng may mắn là Hoàng đế bệ hạ ngày càng sủng ái mình, trên
dưới triều đình không ai dám làm gì mình, còn các bậc trưởng bối mà ta lo ngại
nhất, cũng rút ra bài học quý giá nhất từ sự kiện phản loạn ở kinh đô. Không đợi
Hoàng đế bệ hạ ra tay, tự động biến mất khỏi sân khấu.
Phụ thân đại nhân đã sớm từ chức Thượng thư bộ Hộ, về Đạm Châu an
hưởng tuổi già. Trần Bình Bình tuy vẫn giữ chức Viện trưởng Giám Sát viện,
nhưng đã lâu không để ý việc triều chính, giao hết mọi việc trong viện cho mình
và Ngôn Băng Vân, hơn nữa cũng đã từ lâu dâng tấu xin về hưu nhưng Hoàng
đế bệ hạ vẫn niệm tình xưa chưa phê chuẩn.
Đương nhiên, trong số các bậc trưởng bối, người thê thảm nhất vẫn là nhạc
phụ ở Ngô Châu. Trong vụ phản loạn ở kinh đô, trước kia Lâm Nhược Phủ tính
sai một nước cờ, tiết lộ hết những người ông ta giấu trong triều, giao cho con rể
là mình xử lý. Ban đầu tưởng có thể hưng phục nhưng không ngờ Hoàng đế bệ
hạ trở về kinh an toàn, tất cả trở thành ảo mộng. Không những thế, Hoàng đế bệ
hạ rất kiêng kị Tể tướng tiền nhiệm, trong hai năm qua đã dọn sạch sẽ môn nhân
của Lâm Nhược Phủ còn ở lại kinh đô.
Về việc này, Phạm Nhàn chỉ biết cười khổ chứng kiến tất cả, nhìn nhạc phụ
lo sợ run rẩy ở Ngô Châu, lén dâng thư cầu xin Hoàng đế bệ hạ tha thứ.
May là Hoàng đế bệ hạ nể mặt của Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi mà không
truy cứu thêm Lâm Nhược Phủ.
Nghĩ vậy, ba vị lão thần mà Hoàng đế bệ hạ có ý quét sạch đều rất tự giác
lui vào hậu trường. Sử Phi được triệu về kinh đô, rốt cuộc là vì điều gì? Một
nhân vật lợi hại như vậy, không ở lại trong chiến dịch thống nhất thiên hạ, mà
lại được điều về bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, là nhắm vào ai?
Lỡ như là mình? Trong lòng Phạm Nhàn có phần u uất, không suy nghĩ nữa,
ngẩng đầu nói với Đặng Tử Việt: "Chuyện ở kinh đô, ngươi đừng bận tâm."
Y dừng một lát rồi nói: "Bất luận nghe được hay biết điều gì, cũng đừng
quan tâm... Ngươi nhớ kỹ, ngươi là quan viên Giám Sát viện, là thần tử của
Hoàng đế bệ hạ. Ta để ngươi ở Tây Lương là vì tính mạng của muôn vàn dân
chúng Khánh Quốc, ngươi hãy lo làm tốt việc này, các việc khác sẽ tốt thôi."
Đặng Tử Việt là người thứ hai bước vào Khải Niên tiểu tổ, hắn được Vương
Khải Niên đích thân tóm tới. Ngoài thủ lĩnh là lão Vương, hắn chính là thân tín
số một của Phạm Nhàn. Những năm gần đây, hắn luôn làm đảm nhiệm tổng đầu
mục của mạng lưới Tứ Xử ở Thượng Kinh thành Bắc Tề, cũng biết Đề ti đại
nhân đang thăng chức cho mình, trong lòng vô cùng cảm kích. Lúc này nghe lời
nói của Đề ti đại nhân có ý bất an, không khỏi ngơ ngác, trong mắt đầy vẻ lo
lắng.
Ba vị tổng đầu mục của mạng lưới gian tế Tứ Xử Giám Sát viện ở Bắc Tề
lần lượt là Ngôn Băng Vân, Vương Khải Niên, Đặng Tử Việt, đều là trợ thủ đắc
lực nhất của Phạm Nhàn. Hơn nữa, nếu không gặp chuyện bất trắc như Vương
Khải Niên, tương lai bọn họ đều sẽ là những quan viên then chốt của Giám Sát
viện.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là nhiệm vụ vô cùng quan trọng, sau cái chết của Yến Tiểu Ất, nếukhông có đại tướng trấn thủ thì đại doanh Chinh Bắc có thể sẽ làm loạn. Vịtướng được giao trọng trách đó chính là Đại tướng Sử Phi.Không nhiều người biết quá trình Sử Phi thu phục đại doanh Chinh Bắc,nhưng với tư cách Đề ti Giám Sát viện, Phạm Nhàn cho rằng quá trình đó quảthật là truyền thuyết.Đại tướng Sử Phi chỉ mang theo mười mấy thân binh, đã xông vào đạidoanh phía bắc của Thương Châu, tay cầm thánh chỉ, dễ dàng khống chế toànbộ đại doanh phía bắc. Đối mặt với mười vạn đại quân, vị tướng quân này lấyđâu ra can đảm, lại có năng lực gì, mà có thể khiến đại doanh phía bắc mà YếnTiểu Ất đã gây dựng bao năm trở nên ngoan ngoãn như chiến mã.Nhân vật có thể làm được việc lớn như vậy, tuyệt đối không đơn thuần làmềm mỏng. Mi tâm của Phạm Nhàn càng lúc càng nhức, luôn cảm thấy có bóngtối đang bao phủ trong đầu. Ý định của Hoàng đế bệ hạ là muốn Đại điện hạthống lĩnh binh mã chinh phạt phương bắc, điều này nằm trong dự liệu, nhưngmột nhân vật lợi hại như Sử Phi không ở tiền tuyến mà lại được triệu về kinh đôlàm thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, rốt cuộc nhằm vào ai?Từ khi Thái tử đi sứ Nam Chiếu, Phạm Nhàn đã từng suy đoán, một khi thếlực của Trưởng công chúa tan rã như băng tuyết, ngay sau đó chờ đón mìnhchính là hành động tước quyền không thương tiếc của Hoàng đế bệ hạ, cùng vớiviệc triều thần trong cung đàn áp không khoan nhượng đối với thế hệ các quanviên thế hệ trước. Trong hai năm qua, Giám Sát viện đã bị cắt giảm không ítquyền lực, nhưng may mắn là Hoàng đế bệ hạ ngày càng sủng ái mình, trêndưới triều đình không ai dám làm gì mình, còn các bậc trưởng bối mà ta lo ngạinhất, cũng rút ra bài học quý giá nhất từ sự kiện phản loạn ở kinh đô. Không đợiHoàng đế bệ hạ ra tay, tự động biến mất khỏi sân khấu.Phụ thân đại nhân đã sớm từ chức Thượng thư bộ Hộ, về Đạm Châu anhưởng tuổi già. Trần Bình Bình tuy vẫn giữ chức Viện trưởng Giám Sát viện,nhưng đã lâu không để ý việc triều chính, giao hết mọi việc trong viện cho mìnhvà Ngôn Băng Vân, hơn nữa cũng đã từ lâu dâng tấu xin về hưu nhưng Hoàngđế bệ hạ vẫn niệm tình xưa chưa phê chuẩn.Đương nhiên, trong số các bậc trưởng bối, người thê thảm nhất vẫn là nhạcphụ ở Ngô Châu. Trong vụ phản loạn ở kinh đô, trước kia Lâm Nhược Phủ tínhsai một nước cờ, tiết lộ hết những người ông ta giấu trong triều, giao cho con rểlà mình xử lý. Ban đầu tưởng có thể hưng phục nhưng không ngờ Hoàng đế bệhạ trở về kinh an toàn, tất cả trở thành ảo mộng. Không những thế, Hoàng đế bệhạ rất kiêng kị Tể tướng tiền nhiệm, trong hai năm qua đã dọn sạch sẽ môn nhâncủa Lâm Nhược Phủ còn ở lại kinh đô.Về việc này, Phạm Nhàn chỉ biết cười khổ chứng kiến tất cả, nhìn nhạc phụlo sợ run rẩy ở Ngô Châu, lén dâng thư cầu xin Hoàng đế bệ hạ tha thứ.May là Hoàng đế bệ hạ nể mặt của Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi mà khôngtruy cứu thêm Lâm Nhược Phủ.Nghĩ vậy, ba vị lão thần mà Hoàng đế bệ hạ có ý quét sạch đều rất tự giáclui vào hậu trường. Sử Phi được triệu về kinh đô, rốt cuộc là vì điều gì? Mộtnhân vật lợi hại như vậy, không ở lại trong chiến dịch thống nhất thiên hạ, màlại được điều về bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, là nhắm vào ai?Lỡ như là mình? Trong lòng Phạm Nhàn có phần u uất, không suy nghĩ nữa,ngẩng đầu nói với Đặng Tử Việt: "Chuyện ở kinh đô, ngươi đừng bận tâm."Y dừng một lát rồi nói: "Bất luận nghe được hay biết điều gì, cũng đừngquan tâm... Ngươi nhớ kỹ, ngươi là quan viên Giám Sát viện, là thần tử củaHoàng đế bệ hạ. Ta để ngươi ở Tây Lương là vì tính mạng của muôn vàn dânchúng Khánh Quốc, ngươi hãy lo làm tốt việc này, các việc khác sẽ tốt thôi."Đặng Tử Việt là người thứ hai bước vào Khải Niên tiểu tổ, hắn được VươngKhải Niên đích thân tóm tới. Ngoài thủ lĩnh là lão Vương, hắn chính là thân tínsố một của Phạm Nhàn. Những năm gần đây, hắn luôn làm đảm nhiệm tổng đầumục của mạng lưới Tứ Xử ở Thượng Kinh thành Bắc Tề, cũng biết Đề ti đạinhân đang thăng chức cho mình, trong lòng vô cùng cảm kích. Lúc này nghe lờinói của Đề ti đại nhân có ý bất an, không khỏi ngơ ngác, trong mắt đầy vẻ lolắng.Ba vị tổng đầu mục của mạng lưới gian tế Tứ Xử Giám Sát viện ở Bắc Tềlần lượt là Ngôn Băng Vân, Vương Khải Niên, Đặng Tử Việt, đều là trợ thủ đắclực nhất của Phạm Nhàn. Hơn nữa, nếu không gặp chuyện bất trắc như VươngKhải Niên, tương lai bọn họ đều sẽ là những quan viên then chốt của Giám Sátviện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑