Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1518: Chuyện cũ ngoài cửa thành, không phải người xưa 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn im lặng nhìn Đặng Tử Việt: "Việc ở Tây Lương rất quan trọng,ngươi phải xử lý cho tốt, sau khi về kinh, ngươi hãy kiêm nhiệm vị trí chủ sựTứ Xử trước đây, như vậy sẽ dễ dàng huy động sự hỗ trợ từ Thất Đại Xử khác.Còn các khu vực khác thì tạm thời đừng quản, vẫn để Ngôn Băng Vân lo liệu,hiểu ý ta chứ?""Rõ." Đặng Tử Việt gật đầu: "Cảm tạ ân điển của đại nhân.""Chớ để người Hồ vào lãnh thổ của ta dù chỉ một bước." Phạm Nhàn nhìnchằm chằm vào mắt hắn: "Ta hi sinh nhiều người như vậy, đặt niềm tin nơingươi, để ngươi ở con đường khu vực Tây Lương này ít nhất hai năm, vì điều gìthì ngươi cũng rõ, đừng làm ta thất vọng."Đặng Tử Việt run sợ trong lòng, quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói:"Ngươihất định không phụ lòng mong đợi của đại nhân."Phạm Nhàn gật nhẹ đầu, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng Đặng TửViệt vẫn còn muôn vàn cảm khái, hắn theo Đề ti đại nhân đã năm năm nhưngchưa từng thấy y dặn dò nghiêm túc đến thế, điều khiến hắn run sợ hơn cả là dùPhạm Nhàn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng khi giao phó côngviệc, xử lý mọi vấn đề, y vẫn bình tĩnh, điềm nhiên, hệt như một lão thần từngtrải qua hàng chục năm trong triều đình.Sau một hồi do dự, hắn nói: "Về chuyện Tùng Chi Tiên Lệnh..."Tùng Chi Tiên Lệnh chính là Hải Đường, tin tức này rồi sẽ từ từ lan truyền,nhưng ít nhất bây giờ, ngoài Phạm Nhàn ra chỉ có Đặng Tử Việt biết bí mật này.Nghe thấy câu hỏi, Phạm Nhàn im lặng, một lúc lâu không trả lời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mười mấy ngày sau, đoàn xe của khâm sai Phạm Nhàn đã đến ngoại thànhkinh đô, nhưng ba ngày trước đó, Phạm Nhàn đã ra lệnh thu hồi tất cả nghitrượng và những thứbắt mắt. Chuyến đi này về mặt danh nghĩa là tuần tra TâyLương, nhưng kế hoạch bí mật mới là trọng tâm. Hơn nữa bên trong kinh đôcũng có một vài rắc rối nhỏ, Phạm Nhàn không muốn quá rêu rao nên đoànkhâm sai đã biến thành đoàn xe của Tứ Xử Giám Sát viện.Giấy tờ thông hành của Giám Sát viện tất nhiên không có vấn đề gì, quanbinh ở cửa thành cũng không dám làm phiền những quan lớn này. Đoàn xekhông phải chờ lâu ở ngoài cửa tây thành đã được vào trong. Phạm Nhàn vénrèm xe lên, vô thức nhìn ra ngoài, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên vào kinh đô,từng thoáng thấy Diệp Linh Nhi phi ngựa vào cửa thành.Bây giờ Diệp Linh Nhi chắc đã đến Định Châu, Vương Thập Tam Lang nhấtđịnh sẽ về Phạm phủ báo cáo trước Tết, chỉ không biết cô có đi theo không.Trên mặt Phạm Nhàn không khỏi nở nụ cười an tâm, nhớ lại chuyện mùa xuânnăm ấy, cô mặc váy ngắn màu nhạt, đội mũ da nai màu trắng, lông mày thanhtú, đôi mắt trong veo...Bỗng một bóng xám lao tới từ bên cạnh đoàn xe, suýt nữa va chạm với xengựa Phạm Nhàn đang ngồi. Tốc độ của bóng người đó rất nhanh, suýt làmnhững con ngựa của đoàn xe Giám Sát viện giật mình. Tình huống vô cùngnguy hiểm.Các kiếm khách Lục Xử Giám Sát viện vô thức siết chặt tay cầm chuôi dùisắt, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.Nhưng Phạm Nhàn đã nhìn rõ đó chỉ là một thiếu nữ cưỡi ngựa, lắc đầu,không cần phải căng thẳng đến thế. Chỉ là có điều gái cưỡi ngựa kia phi nhanhđến mức hoàn toàn không để ý đến sự an toàn của những người dân chờ ở cửathành, khiến Phạm Nhàn không khỏi nhíu mày.Chắc chắn là tiểu thư nhà quyền quý nào đó, nếu không sẽ không hống háchđến thế. Phạm Nhàn thò đầu ra cửa sổ, nhìn cô gái phi ngựa vào thành, nhìnđoàn người bị cô làm hoảng hốt, còn có một lão nông bị dọa té ngã, tâm trạng ytrở nên tồi tệ.Có rất nhiều nguyên nhân khiến tâm trạng y xấu đi, nhưng quan trọng nhấtlà vì tiểu thư kia cưỡi ngựa váy, giống như Diệp Linh Nhi, trên đầu cũng đội mũda nai trắng, cũng y hệt... Diệp Linh Nhi."Đây là tiểu thư nhà ai mà hành động quá quắt như vậy?" Phạm Nhàn hỏiMộc Phong Nhi bên cạnh xe, Mộc Phong Nhi ở kinh đô nên rất rành rẽ về cácnhà quyền quý. Nhưng hôm nay Mộc Phong Nhi chỉ nhìn theo bóng ngựa đãbiến mất, lắc đầu tỏ ý không biết.Bên cạnh có một thành viên đoàn đón tiếp thì thầm: "Có lẽ là tiểu thưVương gia.""Vương gia?" Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ thầm ngoại trừ con gái của Đại đôđốc Yến Kinh Vương Chí Côn, cả kinh đô không còn Vương gia nào dám hunghăng như vậy. Phản loạn ở kinh đô đã qua được hai năm, quân đội Yến Kinhdưới quyền Vương Chí Côn lập nhiều công lao trong việc trấn áp, không chỉthay bệ hạ dẹp loạn toàn bộ khu Đông Sơn, mà còn kiểm soát được đại doanhChinh Bắc của Yến Tiểu Ất. Hôm nay, Vương Chí Côn ở xa tận Yến Kinh, cònSử Phi đã được triệu về kinh đô, đây chính là thời kỳ hưng thịnh của phe YếnKinh trong quân đội.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn im lặng nhìn Đặng Tử Việt: "Việc ở Tây Lương rất quan trọng,
ngươi phải xử lý cho tốt, sau khi về kinh, ngươi hãy kiêm nhiệm vị trí chủ sự
Tứ Xử trước đây, như vậy sẽ dễ dàng huy động sự hỗ trợ từ Thất Đại Xử khác.
Còn các khu vực khác thì tạm thời đừng quản, vẫn để Ngôn Băng Vân lo liệu,
hiểu ý ta chứ?"
"Rõ." Đặng Tử Việt gật đầu: "Cảm tạ ân điển của đại nhân."
"Chớ để người Hồ vào lãnh thổ của ta dù chỉ một bước." Phạm Nhàn nhìn
chằm chằm vào mắt hắn: "Ta hi sinh nhiều người như vậy, đặt niềm tin nơi
ngươi, để ngươi ở con đường khu vực Tây Lương này ít nhất hai năm, vì điều gì
thì ngươi cũng rõ, đừng làm ta thất vọng."
Đặng Tử Việt run sợ trong lòng, quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói:
"Ngươihất định không phụ lòng mong đợi của đại nhân."
Phạm Nhàn gật nhẹ đầu, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng Đặng Tử
Việt vẫn còn muôn vàn cảm khái, hắn theo Đề ti đại nhân đã năm năm nhưng
chưa từng thấy y dặn dò nghiêm túc đến thế, điều khiến hắn run sợ hơn cả là dù
Phạm Nhàn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng khi giao phó công
việc, xử lý mọi vấn đề, y vẫn bình tĩnh, điềm nhiên, hệt như một lão thần từng
trải qua hàng chục năm trong triều đình.
Sau một hồi do dự, hắn nói: "Về chuyện Tùng Chi Tiên Lệnh..."
Tùng Chi Tiên Lệnh chính là Hải Đường, tin tức này rồi sẽ từ từ lan truyền,
nhưng ít nhất bây giờ, ngoài Phạm Nhàn ra chỉ có Đặng Tử Việt biết bí mật này.
Nghe thấy câu hỏi, Phạm Nhàn im lặng, một lúc lâu không trả lời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mười mấy ngày sau, đoàn xe của khâm sai Phạm Nhàn đã đến ngoại thành
kinh đô, nhưng ba ngày trước đó, Phạm Nhàn đã ra lệnh thu hồi tất cả nghi
trượng và những thứbắt mắt. Chuyến đi này về mặt danh nghĩa là tuần tra Tây
Lương, nhưng kế hoạch bí mật mới là trọng tâm. Hơn nữa bên trong kinh đô
cũng có một vài rắc rối nhỏ, Phạm Nhàn không muốn quá rêu rao nên đoàn
khâm sai đã biến thành đoàn xe của Tứ Xử Giám Sát viện.
Giấy tờ thông hành của Giám Sát viện tất nhiên không có vấn đề gì, quan
binh ở cửa thành cũng không dám làm phiền những quan lớn này. Đoàn xe
không phải chờ lâu ở ngoài cửa tây thành đã được vào trong. Phạm Nhàn vén
rèm xe lên, vô thức nhìn ra ngoài, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên vào kinh đô,
từng thoáng thấy Diệp Linh Nhi phi ngựa vào cửa thành.
Bây giờ Diệp Linh Nhi chắc đã đến Định Châu, Vương Thập Tam Lang nhất
định sẽ về Phạm phủ báo cáo trước Tết, chỉ không biết cô có đi theo không.
Trên mặt Phạm Nhàn không khỏi nở nụ cười an tâm, nhớ lại chuyện mùa xuân
năm ấy, cô mặc váy ngắn màu nhạt, đội mũ da nai màu trắng, lông mày thanh
tú, đôi mắt trong veo...
Bỗng một bóng xám lao tới từ bên cạnh đoàn xe, suýt nữa va chạm với xe
ngựa Phạm Nhàn đang ngồi. Tốc độ của bóng người đó rất nhanh, suýt làm
những con ngựa của đoàn xe Giám Sát viện giật mình. Tình huống vô cùng
nguy hiểm.
Các kiếm khách Lục Xử Giám Sát viện vô thức siết chặt tay cầm chuôi dùi
sắt, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.
Nhưng Phạm Nhàn đã nhìn rõ đó chỉ là một thiếu nữ cưỡi ngựa, lắc đầu,
không cần phải căng thẳng đến thế. Chỉ là có điều gái cưỡi ngựa kia phi nhanh
đến mức hoàn toàn không để ý đến sự an toàn của những người dân chờ ở cửa
thành, khiến Phạm Nhàn không khỏi nhíu mày.
Chắc chắn là tiểu thư nhà quyền quý nào đó, nếu không sẽ không hống hách
đến thế. Phạm Nhàn thò đầu ra cửa sổ, nhìn cô gái phi ngựa vào thành, nhìn
đoàn người bị cô làm hoảng hốt, còn có một lão nông bị dọa té ngã, tâm trạng y
trở nên tồi tệ.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến tâm trạng y xấu đi, nhưng quan trọng nhất
là vì tiểu thư kia cưỡi ngựa váy, giống như Diệp Linh Nhi, trên đầu cũng đội mũ
da nai trắng, cũng y hệt... Diệp Linh Nhi.
"Đây là tiểu thư nhà ai mà hành động quá quắt như vậy?" Phạm Nhàn hỏi
Mộc Phong Nhi bên cạnh xe, Mộc Phong Nhi ở kinh đô nên rất rành rẽ về các
nhà quyền quý. Nhưng hôm nay Mộc Phong Nhi chỉ nhìn theo bóng ngựa đã
biến mất, lắc đầu tỏ ý không biết.
Bên cạnh có một thành viên đoàn đón tiếp thì thầm: "Có lẽ là tiểu thư
Vương gia."
"Vương gia?" Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ thầm ngoại trừ con gái của Đại đô
đốc Yến Kinh Vương Chí Côn, cả kinh đô không còn Vương gia nào dám hung
hăng như vậy. Phản loạn ở kinh đô đã qua được hai năm, quân đội Yến Kinh
dưới quyền Vương Chí Côn lập nhiều công lao trong việc trấn áp, không chỉ
thay bệ hạ dẹp loạn toàn bộ khu Đông Sơn, mà còn kiểm soát được đại doanh
Chinh Bắc của Yến Tiểu Ất. Hôm nay, Vương Chí Côn ở xa tận Yến Kinh, còn
Sử Phi đã được triệu về kinh đô, đây chính là thời kỳ hưng thịnh của phe Yến
Kinh trong quân đội.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn im lặng nhìn Đặng Tử Việt: "Việc ở Tây Lương rất quan trọng,ngươi phải xử lý cho tốt, sau khi về kinh, ngươi hãy kiêm nhiệm vị trí chủ sựTứ Xử trước đây, như vậy sẽ dễ dàng huy động sự hỗ trợ từ Thất Đại Xử khác.Còn các khu vực khác thì tạm thời đừng quản, vẫn để Ngôn Băng Vân lo liệu,hiểu ý ta chứ?""Rõ." Đặng Tử Việt gật đầu: "Cảm tạ ân điển của đại nhân.""Chớ để người Hồ vào lãnh thổ của ta dù chỉ một bước." Phạm Nhàn nhìnchằm chằm vào mắt hắn: "Ta hi sinh nhiều người như vậy, đặt niềm tin nơingươi, để ngươi ở con đường khu vực Tây Lương này ít nhất hai năm, vì điều gìthì ngươi cũng rõ, đừng làm ta thất vọng."Đặng Tử Việt run sợ trong lòng, quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói:"Ngươihất định không phụ lòng mong đợi của đại nhân."Phạm Nhàn gật nhẹ đầu, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng Đặng TửViệt vẫn còn muôn vàn cảm khái, hắn theo Đề ti đại nhân đã năm năm nhưngchưa từng thấy y dặn dò nghiêm túc đến thế, điều khiến hắn run sợ hơn cả là dùPhạm Nhàn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng khi giao phó côngviệc, xử lý mọi vấn đề, y vẫn bình tĩnh, điềm nhiên, hệt như một lão thần từngtrải qua hàng chục năm trong triều đình.Sau một hồi do dự, hắn nói: "Về chuyện Tùng Chi Tiên Lệnh..."Tùng Chi Tiên Lệnh chính là Hải Đường, tin tức này rồi sẽ từ từ lan truyền,nhưng ít nhất bây giờ, ngoài Phạm Nhàn ra chỉ có Đặng Tử Việt biết bí mật này.Nghe thấy câu hỏi, Phạm Nhàn im lặng, một lúc lâu không trả lời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mười mấy ngày sau, đoàn xe của khâm sai Phạm Nhàn đã đến ngoại thànhkinh đô, nhưng ba ngày trước đó, Phạm Nhàn đã ra lệnh thu hồi tất cả nghitrượng và những thứbắt mắt. Chuyến đi này về mặt danh nghĩa là tuần tra TâyLương, nhưng kế hoạch bí mật mới là trọng tâm. Hơn nữa bên trong kinh đôcũng có một vài rắc rối nhỏ, Phạm Nhàn không muốn quá rêu rao nên đoànkhâm sai đã biến thành đoàn xe của Tứ Xử Giám Sát viện.Giấy tờ thông hành của Giám Sát viện tất nhiên không có vấn đề gì, quanbinh ở cửa thành cũng không dám làm phiền những quan lớn này. Đoàn xekhông phải chờ lâu ở ngoài cửa tây thành đã được vào trong. Phạm Nhàn vénrèm xe lên, vô thức nhìn ra ngoài, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên vào kinh đô,từng thoáng thấy Diệp Linh Nhi phi ngựa vào cửa thành.Bây giờ Diệp Linh Nhi chắc đã đến Định Châu, Vương Thập Tam Lang nhấtđịnh sẽ về Phạm phủ báo cáo trước Tết, chỉ không biết cô có đi theo không.Trên mặt Phạm Nhàn không khỏi nở nụ cười an tâm, nhớ lại chuyện mùa xuânnăm ấy, cô mặc váy ngắn màu nhạt, đội mũ da nai màu trắng, lông mày thanhtú, đôi mắt trong veo...Bỗng một bóng xám lao tới từ bên cạnh đoàn xe, suýt nữa va chạm với xengựa Phạm Nhàn đang ngồi. Tốc độ của bóng người đó rất nhanh, suýt làmnhững con ngựa của đoàn xe Giám Sát viện giật mình. Tình huống vô cùngnguy hiểm.Các kiếm khách Lục Xử Giám Sát viện vô thức siết chặt tay cầm chuôi dùisắt, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.Nhưng Phạm Nhàn đã nhìn rõ đó chỉ là một thiếu nữ cưỡi ngựa, lắc đầu,không cần phải căng thẳng đến thế. Chỉ là có điều gái cưỡi ngựa kia phi nhanhđến mức hoàn toàn không để ý đến sự an toàn của những người dân chờ ở cửathành, khiến Phạm Nhàn không khỏi nhíu mày.Chắc chắn là tiểu thư nhà quyền quý nào đó, nếu không sẽ không hống háchđến thế. Phạm Nhàn thò đầu ra cửa sổ, nhìn cô gái phi ngựa vào thành, nhìnđoàn người bị cô làm hoảng hốt, còn có một lão nông bị dọa té ngã, tâm trạng ytrở nên tồi tệ.Có rất nhiều nguyên nhân khiến tâm trạng y xấu đi, nhưng quan trọng nhấtlà vì tiểu thư kia cưỡi ngựa váy, giống như Diệp Linh Nhi, trên đầu cũng đội mũda nai trắng, cũng y hệt... Diệp Linh Nhi."Đây là tiểu thư nhà ai mà hành động quá quắt như vậy?" Phạm Nhàn hỏiMộc Phong Nhi bên cạnh xe, Mộc Phong Nhi ở kinh đô nên rất rành rẽ về cácnhà quyền quý. Nhưng hôm nay Mộc Phong Nhi chỉ nhìn theo bóng ngựa đãbiến mất, lắc đầu tỏ ý không biết.Bên cạnh có một thành viên đoàn đón tiếp thì thầm: "Có lẽ là tiểu thưVương gia.""Vương gia?" Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ thầm ngoại trừ con gái của Đại đôđốc Yến Kinh Vương Chí Côn, cả kinh đô không còn Vương gia nào dám hunghăng như vậy. Phản loạn ở kinh đô đã qua được hai năm, quân đội Yến Kinhdưới quyền Vương Chí Côn lập nhiều công lao trong việc trấn áp, không chỉthay bệ hạ dẹp loạn toàn bộ khu Đông Sơn, mà còn kiểm soát được đại doanhChinh Bắc của Yến Tiểu Ất. Hôm nay, Vương Chí Côn ở xa tận Yến Kinh, cònSử Phi đã được triệu về kinh đô, đây chính là thời kỳ hưng thịnh của phe YếnKinh trong quân đội.