Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1521: Tiểu thư Vương gia 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong xe ngựa vang lên tiếng nói của Phạm Nhàn: "Đây là con gái nhà ai?Giữa đường lớn mà dám phá phách lung tung, còn chút phép tắc nào không? "Câu nói này nghe y như ông cụ non, khí khái mười phần, cũng là câu PhạmNhàn nhịn nhục nửa ngày trong xe mới nghĩ ra. Lời vừa này vừa thốt lên, đámngười vây quanh cửa vương phủ biến sắc. Câu nói trông thì bình thường nhưngthực chất độc ác vô cùng, vừa mở miệng đã liên lụy đến gia giáo của tiểu thư, ravẻ như mắng cô nhưng thực ra nhắm vào người đứng sau lưng.Một gia tướng nhìn chằm chằm hai chiếc xe ngựa, cố nén cơn tức giận, nói:"Không biết là vị đại nhân nào đến đây?"Ngoại trừ cô tiểu thư kia, toàn bộ Vương gia không ai dại dột. Người dámcông khai nói như vậy trước cửa vương phủ, đương nhiên có chỗ dựa. Giatướng này đã nhận ra dấu hiệu trên xe ngựa, biết đối phương là quan viên GiámSát viện.Trong triều đình Khánh Quốc, hiện giờ rất ít quan viên dám đối đầu phequân đội Yến Kinh, nhưng quan viên Giám Sát viện lại có thể, bởi trên đỉnh đầuhọ có một lão tổ tông cực kỳ bao che khuyết điểm. Dù vị lão tổ tông ngồi xe lănấy đã dần lui vào bóng tối, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một tiểu tổ tông,thậm chí càng hung tàn và có thế lực hơn nữa. Chỉ trong vòng năm năm vàotriều vị tiểu tổ tông này đã hạ sát vài vị Thượng thư, thậm chí cả Trưởng côngchúa cũng bỏ mạng dưới tay y.Có một tổ tông như vậy che chở, quan viên Giám Sát viện dám ngạo mạncũng không có gì lạ. Trước khi về kinh, vị gia tướng này từng nhận mật lệnhcủa Đô đốc đại nhân, dặn dò khi ở kinh đô nhất định phải khiêm nhường, đặcbiệt không được đụng chạm đến Giám Sát viện. Cho nên lúc này nghe thấyngười trong xe mỉa mai về gia giáo của Vương gia, vị gia tướng vẫn cố néngiận, giữ bình tĩnh hỏi han.Người trong xe không đáp lời hắn ngay, một thuộc hạ vén rèm xe lên, PhạmNhàn bước xuống xe, đi đến trước cánh cổng đóng im ỉm của Hòa Thân vươngphủ, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua nữ nhân đang đứng trên lưng sư tử đá kia.Dù hành động thô bạo, lời nói sắc bén, nhưng vị tiểu thư Vương gia nàycũng có điểm đặc biệt. Rõ ràng đã có người lạ đến, cô vẫn hờn dỗi, giận dữ lahét vào trong phủ như không hề hay biết, cho đến khi... bị quan viên sai trẻ tuổinày của Giám Sát viện này nhìn chằm chằm vào...Cô trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, chửi rủa: "Nhìn gì thế? Nhắm ngay đôi mắtchó của ngươi lại!"Câu nói vừa dứt, bốn phía im phăng phắc. Đám thuộc hạ đứng sau PhạmNhàn lạnh lùng đảo mắt nhìn tiểu thư Vương gia. Biểu cảm trên mặt MộcPhong Nhi vặn vẹo, như thể sẵn sàng lao tới đánh đập cô ả bất cứ lúc nào.Nhận ra tình thế không ổn, vị gia tướng và quản gia vội vàng ngăn giữaPhạm Nhàn và tiểu thư Vương gia. Quản gia cúi đầu xin lỗi liên tục, vị giatướng cũng mặt mày ủ rũ.Thấy cảnh tượng này, Phạm Nhàn càng tin chắc suy đoán của mình. Hômnay tiểu thư Vương gia gây sự chắc chắn là do kẻ xấu xúi giục. Có lẽ quản giavà gia tướng nhà họ Vương còn không hay biết nguyên nhân. Có bộ hạ đáng tincậy như vậy, Vương Trí Côn mới yên tâm để con gái được mình nuông chiềuthái quá về kinh, nhưng lại bị vị tiểu thư Vương gia hung hăng xông đến HòaThân vương phủ!Phạm Nhàn hỏi tên quản gia: "Các ngươi là người nhà nào?"Thấy vẻ oai phong lẫm liệt của y, tuy không rõ là quan viên mấy phẩm,nhưng quan viên Giám sát ngoài triều chức thường có tước vị, quản gia khôngdám chậm trễ, đáp: "Lão nô là quản gia nhà họ Vương, vừa từ Yên Kinh trở về.Tiểu thư Vương gia ở Yên Kinh lâu năm nên không rành thể lệ kinh đô. Kínhxin đại nhân thứ lỗi."Nghe tiếng đôi co, tiểu thư Vương gia rút chân khỏi lưng sư tử, mắng: "Hắnlà cái thá gì mà phải mềm mỏng như vậy!"Lão quản gia khổ sở trong lòng, lão gia vẫn luôn dặn dò phải cụp đuôi làmngười ở kinh đô, nhưng hôm nay không biết tiểu thư trúng gió ở đâu mà phátđiên, bất ngờ thoát khỏi ngăn cản của người nhà, xông tới Vương phủ, cònmắng quan viên trẻ tuổi này là cái thá gì... Kinh đô không phải là Yến Kinh,nước ở đây quá sâu, bất cứ ai trên đường cũng có thể là người có thế lực đángsợ..."Yến Kinh?" Phạm Nhàn hơi kinh ngạc nói: "Người nhà Vương Đại Đôđốc?"Vương tiểu thư nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, hỏi: "Ngươi biết nhà ta?Ngươi là ai?"Phạm Nhàn hoàn toàn không đoái hoài đến cô, nói với quản gia và giatướng: "Mau khuyên tiểu thư nhà các ngươi về đi, trong cung chưa hạ chiếu, côta đã làm loạn như thế, đồn ra ngoài thì khó coi lắm đấy!"Quản gia và gia tướng gật đầu liên tục, nhưng không dám đỡ tiểu thư về, vìtrước đó đã thử qua vài lần nhưng bất thành. Phạm Nhàn chú ý thấy trên mặt lãoquản gia có vài vết roi, mặc dù không sâu nhưng vẫn rỉ máu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong xe ngựa vang lên tiếng nói của Phạm Nhàn: "Đây là con gái nhà ai?

Giữa đường lớn mà dám phá phách lung tung, còn chút phép tắc nào không? "

Câu nói này nghe y như ông cụ non, khí khái mười phần, cũng là câu Phạm

Nhàn nhịn nhục nửa ngày trong xe mới nghĩ ra. Lời vừa này vừa thốt lên, đám

người vây quanh cửa vương phủ biến sắc. Câu nói trông thì bình thường nhưng

thực chất độc ác vô cùng, vừa mở miệng đã liên lụy đến gia giáo của tiểu thư, ra

vẻ như mắng cô nhưng thực ra nhắm vào người đứng sau lưng.

Một gia tướng nhìn chằm chằm hai chiếc xe ngựa, cố nén cơn tức giận, nói:

"Không biết là vị đại nhân nào đến đây?"

Ngoại trừ cô tiểu thư kia, toàn bộ Vương gia không ai dại dột. Người dám

công khai nói như vậy trước cửa vương phủ, đương nhiên có chỗ dựa. Gia

tướng này đã nhận ra dấu hiệu trên xe ngựa, biết đối phương là quan viên Giám

Sát viện.

Trong triều đình Khánh Quốc, hiện giờ rất ít quan viên dám đối đầu phe

quân đội Yến Kinh, nhưng quan viên Giám Sát viện lại có thể, bởi trên đỉnh đầu

họ có một lão tổ tông cực kỳ bao che khuyết điểm. Dù vị lão tổ tông ngồi xe lăn

ấy đã dần lui vào bóng tối, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một tiểu tổ tông,

thậm chí càng hung tàn và có thế lực hơn nữa. Chỉ trong vòng năm năm vào

triều vị tiểu tổ tông này đã hạ sát vài vị Thượng thư, thậm chí cả Trưởng công

chúa cũng bỏ mạng dưới tay y.

Có một tổ tông như vậy che chở, quan viên Giám Sát viện dám ngạo mạn

cũng không có gì lạ. Trước khi về kinh, vị gia tướng này từng nhận mật lệnh

của Đô đốc đại nhân, dặn dò khi ở kinh đô nhất định phải khiêm nhường, đặc

biệt không được đụng chạm đến Giám Sát viện. Cho nên lúc này nghe thấy

người trong xe mỉa mai về gia giáo của Vương gia, vị gia tướng vẫn cố nén

giận, giữ bình tĩnh hỏi han.

Người trong xe không đáp lời hắn ngay, một thuộc hạ vén rèm xe lên, Phạm

Nhàn bước xuống xe, đi đến trước cánh cổng đóng im ỉm của Hòa Thân vương

phủ, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua nữ nhân đang đứng trên lưng sư tử đá kia.

Dù hành động thô bạo, lời nói sắc bén, nhưng vị tiểu thư Vương gia này

cũng có điểm đặc biệt. Rõ ràng đã có người lạ đến, cô vẫn hờn dỗi, giận dữ la

hét vào trong phủ như không hề hay biết, cho đến khi... bị quan viên sai trẻ tuổi

này của Giám Sát viện này nhìn chằm chằm vào...

Cô trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, chửi rủa: "Nhìn gì thế? Nhắm ngay đôi mắt

chó của ngươi lại!"

Câu nói vừa dứt, bốn phía im phăng phắc. Đám thuộc hạ đứng sau Phạm

Nhàn lạnh lùng đảo mắt nhìn tiểu thư Vương gia. Biểu cảm trên mặt Mộc

Phong Nhi vặn vẹo, như thể sẵn sàng lao tới đánh đập cô ả bất cứ lúc nào.

Nhận ra tình thế không ổn, vị gia tướng và quản gia vội vàng ngăn giữa

Phạm Nhàn và tiểu thư Vương gia. Quản gia cúi đầu xin lỗi liên tục, vị gia

tướng cũng mặt mày ủ rũ.

Thấy cảnh tượng này, Phạm Nhàn càng tin chắc suy đoán của mình. Hôm

nay tiểu thư Vương gia gây sự chắc chắn là do kẻ xấu xúi giục. Có lẽ quản gia

và gia tướng nhà họ Vương còn không hay biết nguyên nhân. Có bộ hạ đáng tin

cậy như vậy, Vương Trí Côn mới yên tâm để con gái được mình nuông chiều

thái quá về kinh, nhưng lại bị vị tiểu thư Vương gia hung hăng xông đến Hòa

Thân vương phủ!

Phạm Nhàn hỏi tên quản gia: "Các ngươi là người nhà nào?"

Thấy vẻ oai phong lẫm liệt của y, tuy không rõ là quan viên mấy phẩm,

nhưng quan viên Giám sát ngoài triều chức thường có tước vị, quản gia không

dám chậm trễ, đáp: "Lão nô là quản gia nhà họ Vương, vừa từ Yên Kinh trở về.

Tiểu thư Vương gia ở Yên Kinh lâu năm nên không rành thể lệ kinh đô. Kính

xin đại nhân thứ lỗi."

Nghe tiếng đôi co, tiểu thư Vương gia rút chân khỏi lưng sư tử, mắng: "Hắn

là cái thá gì mà phải mềm mỏng như vậy!"

Lão quản gia khổ sở trong lòng, lão gia vẫn luôn dặn dò phải cụp đuôi làm

người ở kinh đô, nhưng hôm nay không biết tiểu thư trúng gió ở đâu mà phát

điên, bất ngờ thoát khỏi ngăn cản của người nhà, xông tới Vương phủ, còn

mắng quan viên trẻ tuổi này là cái thá gì... Kinh đô không phải là Yến Kinh,

nước ở đây quá sâu, bất cứ ai trên đường cũng có thể là người có thế lực đáng

sợ...

"Yến Kinh?" Phạm Nhàn hơi kinh ngạc nói: "Người nhà Vương Đại Đô

đốc?"

Vương tiểu thư nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, hỏi: "Ngươi biết nhà ta?

Ngươi là ai?"

Phạm Nhàn hoàn toàn không đoái hoài đến cô, nói với quản gia và gia

tướng: "Mau khuyên tiểu thư nhà các ngươi về đi, trong cung chưa hạ chiếu, cô

ta đã làm loạn như thế, đồn ra ngoài thì khó coi lắm đấy!"

Quản gia và gia tướng gật đầu liên tục, nhưng không dám đỡ tiểu thư về, vì

trước đó đã thử qua vài lần nhưng bất thành. Phạm Nhàn chú ý thấy trên mặt lão

quản gia có vài vết roi, mặc dù không sâu nhưng vẫn rỉ máu.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong xe ngựa vang lên tiếng nói của Phạm Nhàn: "Đây là con gái nhà ai?Giữa đường lớn mà dám phá phách lung tung, còn chút phép tắc nào không? "Câu nói này nghe y như ông cụ non, khí khái mười phần, cũng là câu PhạmNhàn nhịn nhục nửa ngày trong xe mới nghĩ ra. Lời vừa này vừa thốt lên, đámngười vây quanh cửa vương phủ biến sắc. Câu nói trông thì bình thường nhưngthực chất độc ác vô cùng, vừa mở miệng đã liên lụy đến gia giáo của tiểu thư, ravẻ như mắng cô nhưng thực ra nhắm vào người đứng sau lưng.Một gia tướng nhìn chằm chằm hai chiếc xe ngựa, cố nén cơn tức giận, nói:"Không biết là vị đại nhân nào đến đây?"Ngoại trừ cô tiểu thư kia, toàn bộ Vương gia không ai dại dột. Người dámcông khai nói như vậy trước cửa vương phủ, đương nhiên có chỗ dựa. Giatướng này đã nhận ra dấu hiệu trên xe ngựa, biết đối phương là quan viên GiámSát viện.Trong triều đình Khánh Quốc, hiện giờ rất ít quan viên dám đối đầu phequân đội Yến Kinh, nhưng quan viên Giám Sát viện lại có thể, bởi trên đỉnh đầuhọ có một lão tổ tông cực kỳ bao che khuyết điểm. Dù vị lão tổ tông ngồi xe lănấy đã dần lui vào bóng tối, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một tiểu tổ tông,thậm chí càng hung tàn và có thế lực hơn nữa. Chỉ trong vòng năm năm vàotriều vị tiểu tổ tông này đã hạ sát vài vị Thượng thư, thậm chí cả Trưởng côngchúa cũng bỏ mạng dưới tay y.Có một tổ tông như vậy che chở, quan viên Giám Sát viện dám ngạo mạncũng không có gì lạ. Trước khi về kinh, vị gia tướng này từng nhận mật lệnhcủa Đô đốc đại nhân, dặn dò khi ở kinh đô nhất định phải khiêm nhường, đặcbiệt không được đụng chạm đến Giám Sát viện. Cho nên lúc này nghe thấyngười trong xe mỉa mai về gia giáo của Vương gia, vị gia tướng vẫn cố néngiận, giữ bình tĩnh hỏi han.Người trong xe không đáp lời hắn ngay, một thuộc hạ vén rèm xe lên, PhạmNhàn bước xuống xe, đi đến trước cánh cổng đóng im ỉm của Hòa Thân vươngphủ, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua nữ nhân đang đứng trên lưng sư tử đá kia.Dù hành động thô bạo, lời nói sắc bén, nhưng vị tiểu thư Vương gia nàycũng có điểm đặc biệt. Rõ ràng đã có người lạ đến, cô vẫn hờn dỗi, giận dữ lahét vào trong phủ như không hề hay biết, cho đến khi... bị quan viên sai trẻ tuổinày của Giám Sát viện này nhìn chằm chằm vào...Cô trừng mắt nhìn Phạm Nhàn, chửi rủa: "Nhìn gì thế? Nhắm ngay đôi mắtchó của ngươi lại!"Câu nói vừa dứt, bốn phía im phăng phắc. Đám thuộc hạ đứng sau PhạmNhàn lạnh lùng đảo mắt nhìn tiểu thư Vương gia. Biểu cảm trên mặt MộcPhong Nhi vặn vẹo, như thể sẵn sàng lao tới đánh đập cô ả bất cứ lúc nào.Nhận ra tình thế không ổn, vị gia tướng và quản gia vội vàng ngăn giữaPhạm Nhàn và tiểu thư Vương gia. Quản gia cúi đầu xin lỗi liên tục, vị giatướng cũng mặt mày ủ rũ.Thấy cảnh tượng này, Phạm Nhàn càng tin chắc suy đoán của mình. Hômnay tiểu thư Vương gia gây sự chắc chắn là do kẻ xấu xúi giục. Có lẽ quản giavà gia tướng nhà họ Vương còn không hay biết nguyên nhân. Có bộ hạ đáng tincậy như vậy, Vương Trí Côn mới yên tâm để con gái được mình nuông chiềuthái quá về kinh, nhưng lại bị vị tiểu thư Vương gia hung hăng xông đến HòaThân vương phủ!Phạm Nhàn hỏi tên quản gia: "Các ngươi là người nhà nào?"Thấy vẻ oai phong lẫm liệt của y, tuy không rõ là quan viên mấy phẩm,nhưng quan viên Giám sát ngoài triều chức thường có tước vị, quản gia khôngdám chậm trễ, đáp: "Lão nô là quản gia nhà họ Vương, vừa từ Yên Kinh trở về.Tiểu thư Vương gia ở Yên Kinh lâu năm nên không rành thể lệ kinh đô. Kínhxin đại nhân thứ lỗi."Nghe tiếng đôi co, tiểu thư Vương gia rút chân khỏi lưng sư tử, mắng: "Hắnlà cái thá gì mà phải mềm mỏng như vậy!"Lão quản gia khổ sở trong lòng, lão gia vẫn luôn dặn dò phải cụp đuôi làmngười ở kinh đô, nhưng hôm nay không biết tiểu thư trúng gió ở đâu mà phátđiên, bất ngờ thoát khỏi ngăn cản của người nhà, xông tới Vương phủ, cònmắng quan viên trẻ tuổi này là cái thá gì... Kinh đô không phải là Yến Kinh,nước ở đây quá sâu, bất cứ ai trên đường cũng có thể là người có thế lực đángsợ..."Yến Kinh?" Phạm Nhàn hơi kinh ngạc nói: "Người nhà Vương Đại Đôđốc?"Vương tiểu thư nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, hỏi: "Ngươi biết nhà ta?Ngươi là ai?"Phạm Nhàn hoàn toàn không đoái hoài đến cô, nói với quản gia và giatướng: "Mau khuyên tiểu thư nhà các ngươi về đi, trong cung chưa hạ chiếu, côta đã làm loạn như thế, đồn ra ngoài thì khó coi lắm đấy!"Quản gia và gia tướng gật đầu liên tục, nhưng không dám đỡ tiểu thư về, vìtrước đó đã thử qua vài lần nhưng bất thành. Phạm Nhàn chú ý thấy trên mặt lãoquản gia có vài vết roi, mặc dù không sâu nhưng vẫn rỉ máu.

Chương 1521: Tiểu thư Vương gia 3